Bị Gió Mê Hoặc - Mèo Già Ăn Cỏ

Chương 74

Chương 74: “Chạy cái gì thế?”
*

Hàn Sóc chỉ có sự thay đổi tinh tế trong thái độ đối với đứa bé khi Từ Tâm chịu đựng phản ứng của thai kỳ, khi ngày Từ Tâm rời đi càng đến gần, sự không hài lòng của anh càng trở nên rõ ràng hơn, thường khiến Từ Tâm vừa buồn cười vừa bất lực.

Tối hôm đó Hàn Sóc hiếm khi không phải làm việc nên đã về nhà sớm. Sau ba tháng đầu của thai kỳ, người đàn ông đã kiêng thịt nhiều ngày bắt đầu rục rịch, thử nghiệm ôm Từ Tâm trong chăn, vừa hôn vừa cọ. Từ Tâm tối nay cũng hiếm khi không buồn ngủ, thấy anh nhịn đến khó chịu liền để anh làm theo ý mình.

Cảm nhận được sự thuận theo của cô, toàn thân Hàn Sóc trở nên nóng bỏng hơn, cô vừa mới tắm, người vừa mềm vừa thơm, ôm vào lòng cảm giác đặc biệt tốt. Hàn Sóc sợ đè lên người cô nên luôn chống hai tay nằm trên người cô, nhắm mắt vùi đầu vào lòng cô, đang định di chuyển xuống thì Từ Tâm bỗng cứng người lại.

Hàn Sóc ở gần nên tất nhiên cũng cảm nhận được, cơ thể nóng bỏng lập tức nguội lạnh. Anh vén chăn ngồi dậy, tóc rối bù xù, mặt căng thẳng nhìn vào bụng cô.

Đến giờ Từ Tâm vẫn chưa quen với những cử động đột ngột của thai nhi, vì mới chỉ bốn tháng nên cảm giác không rõ ràng lắm, nhưng luôn khiến cô giật mình. Cô vuốt bụng để làm dịu nhịp tim, ngước nhìn lên thấy vẻ mặt không hài lòng của Hàn Sóc liền bật cười.

Hàn Sóc lạnh lùng liếc cô một cái, vì d*c vọng vẫn chưa hoàn toàn hạ xuống nên ánh mắt anh vẫn sâu thẳm và nóng bỏng, như một ngọn lửa đang cháy.

“Quỷ nhỏ này có làm xong chưa vậy?” Hàn Sóc mím chặt môi, một lúc lâu mới thốt ra một câu, “Nó cứ làm khổ em như vậy, anh sẽ phải cân nhắc lại việc có cho em đi hay không.”

Từ Tâm bật cười: “Nó làm khổ ai chứ?” Tình trạng của cô vẫn còn ổn, dù sao nền tảng sức khỏe cô tốt, các phản ứng thai nghén của cô không quá nghiêm trọng. Cô tiến lại gần hôn lên môi anh để an ủi, dịu dàng hôn lên đường viền môi cứng cáp của anh, thì thầm giữa đôi môi một câu có chút ý trách móc đùa giỡn, “Không có chút nghiêm túc nào cả…”

Hàn Sóc khẽ hừ một tiếng, nụ hôn dịu dàng của người phụ nữ giống như hương thơm đầu giường, có thể nhanh chóng làm dịu tâm trạng bực bội nhất. Anh đỡ lấy eo cô, một lần nữa để bản thân chìm đắm trong sự mềm mại đã bị gián đoạn, ngay cả chút không hài lòng ở đuôi mắt cũng được cô xoa dịu hoàn toàn.

Người phụ nữ này, đúng thật là một nút thắt định mệnh trong đời anh.

Giữa tháng mười hai, khi thời tiết hoàn toàn trở lạnh, thủ tục của Từ Tâm cuối cùng đã được hoàn tất, với thư giới thiệu của Rousteing nên quá trình diễn ra rất nhanh. Vé máy bay của Từ Tâm được đặt vào một buổi chiều không gió không mưa, Bắc Kinh hiếm khi có ngày nắng đẹp, như có mặt trời tiễn cô đi.

Hàn Sóc không đi tiễn cô, hôm đó anh có công việc không thể trì hoãn, Từ Tâm cũng không muốn anh vì chuyện nhỏ này mà không làm gián đoạn công việc. Đối với họ, một chuyến ra nước ngoài như cơm bữa hàng ngày, nên khi rời đi bên cạnh cô chỉ có Cố Khâu Trạch đi cùng. Cố Khâu Trạch đã cố ý đẩy lịch công việc ở Pháp lên trước nửa tháng để người nào đó yên tâm.

Mười giờ bay, khi hạ cánh Từ Tâm đã rất mệt, hành lý gần như do một mình Cố Khâu Trạch xách. Anh ta cao to khỏe mạnh, trời lạnh như vậy mà chỉ mặc một chiếc áo len cổ chữ V và áo khoác, chân đi ủng dài, cả người trông thật phong trần bất cần, thu hút không ít ánh nhìn của phụ nữ khi đi dọc sân bay.

Mặc dù Cố Khâu Trạch nhìn có vẻ bất cần đời, nhưng thực ra làm việc lại gọn gàng và đáng tin cậy. Hai người đi xe đến căn hộ mà Hàn Sóc đã sắp xếp từ sớm, chủ nhà là một phụ nữ Trung Quốc, đã sống ở đây nhiều năm, trông rất hiền từ phúc hậu. Bà chủ đưa họ vào căn nhà nhỏ, dặn dò cẩn thận rồi mới để lại chìa khóa và đi. Cố Khâu Trạch đặt hành lý ở giữa phòng khách, nhìn quanh một lúc rồi mới tháo kính râm “chậc” một tiếng: “Chỗ này chật chội quá.”

Với chiều cao hơn một mét tám của anh ta, quả thật làm cho căn nhà vốn không lớn trông càng chật hẹp hơn.

Căn nhà này là do Từ Tâm chọn, khi đó môi giới bất động sản gửi đến rất nhiều hình ảnh, Từ Tâm một mắt đã chọn ngay căn này. Sau khi mang thai, việc di chuyển vốn đã bất tiện, kích thước này cho một người ở là vừa đủ. Khi đến tận nơi, Từ Tâm nhìn cách bài trí tỉ mỉ và ấm cúng, còn hài lòng hơn cả khi xem ảnh.

Căn nhà có hai phòng ngủ hai phòng khách, tất cả các không gian đều không lớn, phong cách trang trí hơi thiên về phong cách Bắc Âu, từ một số đồ trang trí nhỏ có thể thấy chủ nhà đã bỏ ra không ít tâm huyết, thảm lông cừu màu trắng khiến căn nhà nhỏ trông đặc biệt ấm áp. Từ Tâm thích nhất là lò sưởi nhỏ bên cạnh TV. Cố Khâu Trạch chưa từng sử dụng thứ này, nhưng quê anh ta có giường sưởi nên anh ta nhanh chóng hiểu ra, đơn giản xếp các thanh gỗ lên, rồi dùng bật lửa đốt vào đống giấy, lò sưởi nhanh chóng bùng cháy, khiến đồ nội thất gỗ trong phòng khách đều nhuộm một lớp ánh vàng nhạt.

Sau khi thu dọn đồ đạc đơn giản, Từ Tâm và Cố Khâu Trạch đi ra ngoài tìm một nhà hàng để ăn, hai người lại mua nhiều vật dụng sinh hoạt cần thiết ở trung tâm mua sắm địa phương. Tối hôm đó Cố Khâu Trạch tạm ở lại phòng khách, hôm sau đi cùng Từ Tâm đ ến trường báo danh.

Lúc này trường học ở Paris thực ra hầu như đã nghỉ, chỉ có một số sinh viên ngành thiết kế học muộn hơn. Trường nhanh chóng làm thủ tục nhập học cho cô, sau đó Từ Tâm đ ến trại huấn luyện Balmain báo danh.

Từ Tâm lần đầu tiên tự giới thiệu trước hơn hai mươi sinh viên trong lớp, khi đề cập đến việc mình đang mang thai, không ít người đã trợn tròn mắt, sau đó đều vỗ tay thân thiện chào đón cô.

Cố Khâu Trạch đứng bên cửa sổ, dùng điện thoại ghi lại khoảnh khắc này rồi nhấn nút gửi, theo thông lệ báo cáo cho người nào đó.

Sau khi biết tin Từ Tâm đã đến, Rousteing cũng nóng lòng đặt nhà hàng để gặp mặt cô. Trước khi ra nước ngoài, Từ Tâm đã cân nhắc đến tình trạng sức khỏe của mình và đã giải thích sơ lược trong email cho Rousteing, tuy nhiên Rousteing lại cho rằng điều này hoàn toàn không ảnh hưởng đến kế hoạch du học của Từ Tâm. Ông ấy cho rằng sự mạnh mẽ và dẻo dai của phụ nữ khiến họ có tiềm năng vô tận, và ông tin rằng Từ Tâm hoàn toàn có thể học tập và làm việc với điều kiện cơ thể cho phép.

Thái độ của Rousteing cuối cùng đã giúp Từ Tâm hoàn toàn yên tâm. Sau khi Cố Khâu Trạch sắp xếp ổn thỏa cho cô, anh ta cũng không ở lại lâu, xử lý xong công việc ở đây liền trở về nước.

Từ Tâm cuối cùng cũng bắt đầu cuộc sống du học một mình.

Mùa đông ở Pháp rất lạnh, Từ Tâm mỗi ngày đều dậy sớm, uống một cốc sữa nóng, ăn một miếng bánh mì nướng kiểu Pháp, rồi ra ngoài đi học hoặc đến trại huấn luyện. Cô có khả năng thích nghi rất tốt, nhanh chóng hòa nhập vào tập thể, thêm vào đó các bạn học cũng có ý giúp đỡ, đều rất quan tâm chăm sóc cô. Từ Tâm cảm thấy cuộc sống của mình khá trọn vẹn, sự trọn vẹn này khác với khi ở trong nước, không có sự bận rộn căng thẳng, mà là mọi thứ đều diễn ra có trật tự, cô tìm thấy một sự cân bằng tương đối nhẹ nhàng trong học tập và công việc, cũng dành thời gian quan t@m đến công việc của studio, nhịp độ này khiến người ta cảm thấy rất thoải mái.

Điều duy nhất không tốt là triệu chứng buồn nôn vẫn chưa giảm bớt, không có ai bên cạnh vào buổi tối, việc cô thức dậy nửa đêm luôn đặc biệt khó khăn.

Hàn Sóc mỗi ngày đều gọi video với cô, cơ bản là chọn thời điểm đêm khuya ở bên cô. Anh không nói nhiều, phần lớn thời gian đều lắng nghe, Từ Tâm sẽ kể cho anh biết mình đã làm gì trong ngày, trong quá trình đó anh cẩn thận quan sát sắc mặt cô qua camera, hầu hết thời gian cô đều mặc rất nhiều lớp áo, áo len làm cho cả người cô trông nhỏ bé và trắng trẻo, tinh tế và xinh đẹp.

Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến ngày trước Giáng sinh.

Trường học của Từ Tâm đã hoàn toàn nghỉ lễ, phía Balmain cũng có một kỳ nghỉ không dài không ngắn, Rousteing đã gửi quà sớm, là một con gấu bông cao ngang ngực người, mặc trang phục mùa đông may sẵn của Balmain mùa này, vừa đáng yêu vừa độc đáo. Từ Tâm rất thích khi nhận được, đã gửi lại con búp bê vải mà cô làm trong thời gian rảnh rỗi như một món quà đáp lễ, cô biết Rousteing có một cháu trai nhỏ đáng yêu. Kết quả là vào đêm trước Giáng sinh, Rousteing vui vẻ gửi email, trong hình ảnh ông đã đặt búp bê vải lên ghế sofa vải ở phòng khách, cháu trai nhỏ Zane của ông ở bên cạnh làm biểu cảm rất giống với búp bê, Từ Tâm vừa xem vừa cười, đồng thời gửi lại cho ông một câu chúc mừng Giáng sinh.

Vào buổi sáng ngày Giáng sinh, những người ở trại huấn luyện Balmain đã tổ chức một bữa tiệc, mọi người hẹn nhau đến La Défense dạo chợ Giáng sinh, mọi người trao đổi quà với nhau, sau đó tối về nhà ăn cơm. Bạn thân của Từ Tâm là Saint Lorna là một cô gái Pháp vui vẻ, khi biết Từ Tâm một mình ở Pháp đón Giáng sinh, đã nhiệt tình mời Từ Tâm đ ến nhà cô ấy cùng ăn bữa tiệc gà tây, nhưng Từ Tâm đã mỉm cười từ chối.

Saint Lorna bị từ chối cũng không buồn, ngược lại còn tinh nghịch bật cười. Cô ấy xoa xoa bụng của Từ Tâm, chớp mắt hỏi: “Có phải bố của đứa nhỏ sắp đến ở bên cậu rồi không?”

Họ chưa từng gặp bố của đứa bé nên cũng không biết anh trông như thế nào, Từ Tâm rất ít khi nhắc tới, mà họ cũng không hỏi thêm.

Thế nhưng Từ Tâm cũng chưa từng né tránh những chuyện liên quan đến bố của đứa bé. Trong mắt Saint Lorna, mỗi lần nhắc đến người ấy, vẻ mặt của Từ Tâm sẽ dịu dàng hơn bình thường rất nhiều. Sự lưu luyến của cô chưa bao giờ được giấu đi, dường như chưa từng vì khoảng cách xa xôi mà bất an.

Từ Tâm nghĩ một lúc rồi nói: “Anh ấy chắc là không kịp đến đón Giáng Sinh với mình rồi.”

Saint Lorna thắc mắc: “Vậy cậu định đón Giáng Sinh một mình à?”

Từ Tâm đặt tay lên tay cô ấy, mỉm cười ra hiệu: “Mình vẫn còn có nó mà, năm nay là Giáng Sinh đầu tiên mình được đón cùng nó.”

Saint Lorna bị nụ cười kia của Từ Tâm làm cho đỏ bừng hai má, kêu lên là không chịu nổi nữa. Phụ nữ đang mang thai mà dịu dàng lên thì quả thật có một sức hấp dẫn không thể cưỡng lại.

Khi ăn cơm xong, mọi người lưu luyến chào tạm biệt nhau, Từ Tâm cầm theo mấy món đồ nho nhỏ như móc treo và đèn lồ ng mua lúc dạo chợ, chậm rãi đi về nhà.

Trong nhà hơi lạnh, Từ Tâm bật máy sưởi, nhóm lò sưởi lên, sau đó đi vào bếp bắt đầu chuẩn bị bữa tối Giáng Sinh.

Nguyên liệu đã được chuẩn bị sẵn từ ban ngày, nửa con gà tây, cùng mấy món ăn kèm, đã được ướp từ hôm qua nên đã ngấm vị. Từ Tâm cho gà tây vào lò nướng, sau đó khoác tạp dề lên người rồi bắt đầu chế biến các món ăn kèm.

Trong nhà chỉ còn lại tiếng dao thớt lách cách trên thớt, bên ngoài gió lạnh thấu xương, sau đó còn bắt đầu có tuyết rơi nhẹ. Từ Tâm chìm đắm trong sự yên bình ấy. Chẳng hay chẳng biết mà Từ Tâm đã làm xong rất nhiều món nguội. Đúng lúc gà tây sắp nướng xong thì chuông cửa bất ngờ vang lên, phá tan sự tĩnh lặng ấy.

Từ Tâm khựng lại một chút, giây tiếp theo, đôi mắt cô như bừng sáng ánh sao, vừa ngạc nhiên vừa không dám tin. Cô còn chưa kịp tháo tạp dề, đã chạy vội ra cửa. Cửa vừa mở, một người đàn ông cao gần bằng khung cửa, trên người phủ đầy tuyết lạnh, đang đứng ngay trước mặt cô.

“Chạy cái gì thế?”

Giọng anh khàn khàn đầy bất lực vang lên. Từ Tâm không màng đến hơi lạnh trên người anh, lập tức nhào vào lòng anh.

“Chẳng phải anh nói không kịp về sao?”

Từ Tâm lạnh đến rùng mình một cái, nhưng vẫn ôm chặt lấy anh không buông. Giây sau, ngón tay Hàn Sóc lướt qua má cô, cô cảm giác được anh hơi cúi người, một tay đỡ lấy eo cô nhấc bổng lên, bế thẳng vào nhà, còn không quên tiện tay khép cửa lại. Anh nói: “Anh nhờ Trương Mông xử lý nốt phần việc còn lại, vừa hay kịp chuyến bay này.”

Bình Luận (0)
Comment