Chương 77: Tối hôm đó, Hàn Sóc ôm cô và thì thầm bên tai: “Ngày dự sinh là khi nào?”
*
Bàn tay anh từ từ vén váy ngủ của cô lên, không chút ngăn cách mà áp thẳng vào phần bụng tròn đầy. Mới chỉ hai tháng không gặp, bụng cô đã to hơn trong ký ức của anh một vòng. Vừa rồi nhìn cô trở mình thôi mà anh cũng thấy giật mình.
Nghe dì Thẩm nói, đứa bé này bình thường rất ngoan, như thể lúc nào cũng đang ngủ, cũng chẳng hay đạp, có lẽ là con gái. Về chuyện này, hai người họ đều không đặc biệt đến bệnh viện kiểm tra, đối với giới tính của đứa bé cũng rất thuận theo tự nhiên.
Vào buổi sáng, Từ Tâm mơ màng cảm nhận được người bên cạnh dậy và rời đi, nhưng cô quá mệt mỏi, không thể mở mắt ra được. Điều duy nhất cô cảm nhận được là bụng mình ấm áp, như thể có người ôm suốt đêm không buông. Hiếm khi cô có một đêm ngủ thoải mái như vậy, sau đó có người thì thầm gì đó bên tai cô, nhưng cô không nghe rõ.
Khi Từ Tâm hoàn toàn tỉnh dậy thì đã 10 giờ rưỡi, người đàn ông đột ngột xuất hiện đêm qua giống như một giấc mơ nửa đêm, chỉ có mùi hương còn sót lại trong chăn nhắc nhở cô rằng đó là thật.
Khi ăn sáng, Từ Tâm hỏi dì Thẩm Hàn Sóc đã đi lúc nào.
Dì Thẩm đã dậy từ sớm, nấu một nồi nhỏ cháo bí đỏ, vừa thơm vừa dẻo, ăn xong cảm thấy cả người ấm áp. Nghe vậy, dìThẩm cười nói: “Khoảng hơn 6 giờ, lúc cậu ấy đi thì tôi mới vừa dậy không lâu.”
Tính ra, anh có lẽ chỉ ngủ được hai ba tiếng.
Dì Thẩm nhìn vẻ mặt của Từ Tâm, cảm thán nói: “Thật không ngờ, một đứa trẻ như vậy, khi yêu một người lại có thể như thế này.”
Từ Tâm hơi ngượng ngùng không biết nói gì, chỉ chậm rãi uống cháo bí đỏ.
“Tôi đã theo ông chủ nhiều năm rồi, cũng coi như là nhìn cậu ấy lớn lên. Sau khi bà chủ mất, cậu ấy và ông chủ không còn thân thiết như trước, sau này cậu ấy chuyển ra ngoài sống, càng hiếm khi liên lạc với gia đình, không dựa vào ai, tự mình mở studio, mở công ty, bây giờ cậu ấy phát triển tốt như vậy, chắc nếu bà chủ biết cũng sẽ rất an ủi.” Dì Thẩm lộ vẻ hoài niệm, “Đôi khi nhìn cậu ấy như vậy, tôi cảm thấy tự hào, nhưng cũng cảm thấy hơi cô đơn. Thực ra ông chủ luôn quan t@m đến cậu ấy, chỉ là…”
Bà không nói tiếp, chỉ nhìn Từ Tâm cười nói: “Vì vậy khi cậu ấy gặp cô, tôi thực sự cảm thấy rất vui, ông chủ có lẽ cũng nghĩ như vậy. Cậu ấy đã rất lâu không chủ động liên lạc với gia đình, lần này tôi đến chăm sóc cô, thực ra phần lớn là ý của cậu ấy.”
Từ Tâm nói: “Cháu biết ạ.”
Cô cũng hiểu ý mà dì Thẩm không nói ra, đôi khi những thiên tài thường cô đơn, anh không cần bất kỳ ai, theo một nghĩa nào đó là không có ai có thể đi vào trái tim anh.
Những đêm tổng duyệt tuần lễ thời trang Paris, Hàn Sóc cơ bản đều đặc biệt ghé qua mỗi tối. Mỗi lần anh đến thường chỉ ngủ bốn năm tiếng, sau đó dậy sớm trở về khách sạn thay quần áo, rửa mặt, rồi lại đi đến sàn diễn. Từ Tâm biết anh sẽ không nghe nên cũng lười khuyên, những ngày diễn chính Hàn Sóc không đến nữa, Từ Tâm mỗi ngày lên mạng theo dõi thông tin của anh, cho đến khi buổi diễn ở Paris kết thúc mới gặp lại anh.
Hàn Sóc mang hành lý đến, hôm nay là đêm cuối cùng của họ ở Paris, ngày mai họ sẽ đáp chuyến bay sớm đến Milan, sau khi tuần lễ thời trang Milan kết thúc họ sẽ về nước chuẩn bị cho buổi diễn tốt nghiệp của trường Đại học A.
Tối đó Hàn Sóc ôm cô, thì thầm bên tai: “Ngày dự sinh là khi nào?”
Từ Tâm vốn đang ngái ngủ, nghe vậy suy nghĩ một lúc rồi nói: “Còn sớm mà anh, tháng Tư.”
Hàn Sóc gật đầu, không biết đang nghĩ gì, cuối cùng anh thở dài, nói: “Thôi.”
Từ Tâm biết anh muốn nói gì.
Cô nắm lấy tay anh đang đặt trên bụng mình, rồi cô nói: “Em không quan tâm việc về xem buổi diễn tốt nghiệp của anh, nhưng với cái bụng này mà về nước, có lẽ sẽ gây ra tin tức lớn đấy.”
Sau sự kiện ảnh lần đó, mối quan hệ giữa Hàn Sóc và cô dưới sự đưa tin của các tạp chí đã trở nên khá mập mờ. Từ Tâm biết trên mạng cũng có không ít người hâm mộ luôn theo dõi đời sống tình cảm của Hàn Sóc. Lần này, buổi diễn tốt nghiệp của trường Đại học A chắc chắn sẽ thu hút nhiều phương tiện truyền thông trong giới thời trang, nếu cô thực sự xuất hiện tại hiện trường với cái bụng bầu, chắc chắn sẽ gây ra nhiều đồn đoán và trở thành chủ đề bàn tán.
Cả hai người họ đều không ngại công khai, chỉ là cảm thấy hiện tại chưa phải lúc. Hiện nay, họ đều đang trên đà phát triển sự nghiệp, xen lẫn quá nhiều chủ đề tình cảm chỉ sẽ ảnh hưởng đến bước đi của cả hai, vì vậy họ chưa bao giờ thể hiện quá rõ ràng trước công chúng, hiện tại đối với bên ngoài, họ vẫn chỉ là mối quan hệ đối tác công việc.
Hàn Sóc trầm ngâm một lúc, cuối cùng cũng từ bỏ: “Thôi, cũng chẳng có gì hay mà xem. Bụng lớn như vậy, đi lại máy bay không thuận tiện, lúc đó người đông, anh cũng không thể phân tâm để chăm sóc em. Nếu em muốn xem, anh sẽ bảo Cố Khâu Trạch quay video cho em.”
Từ Tâm gật đầu.
Thực ra trong lòng Từ Tâm vẫn muốn đi xem, chỉ là suy đi nghĩ lại quả thật không có cách nào tốt nên Từ Tâm cũng không nói ra.
Không ngờ cuối cùng lại là Cố Khâu Trạch chỉ cho Từ Tâm một con đường sáng.
Sau khi nhận được chỉ thị từ Hàn Sóc, Cố Khâu Trạch nói với Từ Tâm qua điện thoại: “Nếu cô muốn xem từ hậu trường, tôi cũng không phải là không thể đưa cô vào.”
Từ Tâm cảm thấy Cố Khâu Trạch thực sự là một người rất thú vị, trong công ty có lẽ chỉ có Cố Khâu Trạch dám phớt lờ sự sắp xếp của Hàn Sóc. Theo một cách nào đó, sự nổi loạn của anh ta và Từ Tâm rất hợp nhau, vì vậy cả hai đạt được sự đồng thuận, âm thầm bàn bạc với nhau về việc trở về nước mà không cho Hàn Sóc biết.
Lần này Hàn Sóc bận rộn với tuần lễ thời trang và buổi diễn tốt nghiệp đến mức không có thời gian để quan t@m đến những hành động lén lút gần đây của Cố Khâu Trạch. Ngược lại, khi dì Thẩm biết được quyết định của họ, bà liên tục nhíu mày khuyên Từ Tâm không nên đi, vì buổi diễn tốt nghiệp quá gần ngày dự sinh, bà khuyên Từ Tâm nên ở nhà và yên tâm chờ sinh, nhưng Từ Tâm cảm thấy tình trạng cơ thể rất tốt, cuối cùng vẫn kiên quyết đi và dặn đi dặn lại dì Thẩm không được nói riêng với Hàn Sóc. Dì Thẩm thực sự không còn cách nào khác, nhưng lại lo lắng có vấn đề, cuối cùng vẫn lén lút hỏi ý kiến Hàn Đông Tố, cuối cùng bà nói sẽ cùng về nước với Từ Tâm.
Hàn Đông Tố không phản đối việc này, thậm chí còn giúp sắp xếp cho Từ Tâm. Dì Thẩm nói với Từ Tâm: “Ông chủ còn cử xe cho chúng ta, đến lúc đó đi lại cũng thuận tiện.”
Từ Tâm biết ơn nhìn dì Thẩm: “Bố… có đi xem buổi diễn tốt nghiệp không ạ?”
Dì Thẩm lắc đầu: “Tôi không rõ, nhưng mối quan hệ cha con họ đã dịu đi nhiều, nếu ông chủ muốn, thực sự không chừng ông ấy sẽ đi xem đấy.”
Từ Tâm gật đầu.
Và thế là ngày về nước đã được ấn định.
Năm nay, buổi diễn tốt nghiệp lớn của trường Đại học A diễn ra nửa tháng sau khi Tuần lễ Thời trang Milan kết thúc. Hàn Sóc và Chu Cận gần như không có thời gian nghỉ ngơi. Là một khóa được chú ý nhất trong những năm gần đây của trường Đại học A, tất cả các chuẩn bị cho buổi diễn tốt nghiệp đều được thực hiện theo tiêu chuẩn cao nhất. Sau khi trở về nước, Hàn Sóc và nhóm liền bước vào giai đoạn thử đồ và tổng duyệt không nghỉ ngơi. Vừa từ sàn diễn quốc tế trở về, trạng thái của họ đang rất tốt, dù thời gian gấp rút như vậy, giảng viên hướng dẫn cũng không thể chỉ ra quá nhiều lỗi.
Hàn Sóc như thường lệ đảm nhận vị trí cuối cùng, còn lần này phần mở màn do Chu Cận phụ trách. Đêm trước buổi diễn lớn, toàn bộ lớp người mẫu đến địa điểm quen thuộc để mở party. Sau một năm lắng đọng nữa trôi qua, mọi người dường như đều đã có chút thay đổi, nhưng tình cảm thì vẫn vẹn nguyên như xưa, vẫn cứ chí chóe đùa giỡn như thường lệ.
Sinh viên chuyên ngành trình diễn thời trang năm ba cũng nghe tin mà kéo đến. Buổi trình diễn tốt nghiệp lần này thực sự là một vé khó cầu, ngay cả sinh viên năm nhất, năm hai, năm ba trong khoa cũng chỉ được mỗi người một vé, còn những chuyên ngành khác thì khỏi nói, trong và ngoài trường đều không dễ gì mua được.
Dạo gần đây Trâu Lam bị Cố Văn quấn lấy mãi, hết cách đành phải mặt dày đi tìm Chu Cận. May mà Chu Cận vẫn còn nhớ Cố Văn là bạn cùng phòng với Từ Tâm, nên rất rộng rãi đi xin thầy phụ trách ba tấm vé. Vì chuyện đó, Trâu Lam đã cảm ơn Chu Cận không ngớt lời.
Trâu Lam Lam uống rượu với Chu Cận một lúc, mới tranh thủ len tới bên cạnh Hàn Sóc, mượn men rượu mà mạnh dạn hỏi: “Anh Sóc, năm tư em có thể tới công ty của anh được không? Em không muốn tới chỗ nào khác hết, em muốn theo anh thôi.”
Trâu Lam có điều kiện rất tốt, ngay từ năm nhất đã có vài công ty môi giới lần lượt chìa cành ô liu ra, nhưng anh ấy đều từ chối hết.
Tối nay Hàn Sóc không uống nhiều rượu, anh xắn tay áo lên, đường nét cánh tay trơn mượt gập nhẹ nơi cổ tay, phần xương nhô lên tạo thành một đường cong tinh xảo như đồ sứ, vừa mang khí chất nam tính lại vừa quyến rũ lạ thường.
Trâu Lam Lam nhìn đến ngây người, rõ ràng cả hai đều là đàn ông, nhưng trong lòng vẫn không tránh khỏi đem ra so sánh, và sự chênh lệch hiện lên vô cùng rõ ràng. Ít nhất trong mắt anh ấy, Hàn Sóc là kiểu người mà mình ngưỡng mộ, khí chất, phong thái đều không thể bắt chước. Hàn Sóc trước giờ vẫn luôn là mục tiêu mà anh ấy hướng đến.
Hôm nay tâm trạng Hàn Sóc khá tốt, chỉ là người anh muốn gặp lại không có mặt ở đây nên ít nhiều cũng giảm đi đôi chút hứng thú. Nghe Trâu Lam nói xong, anh khẽ “ừ” một tiếng từ trong cổ họng: “Nếu muốn đến thì mai ký hợp đồng luôn.”
Trâu Lam sững người, đến khi phản ứng kịp thì đã cười rạng rỡ, hét ầm lên rồi lao về phía đám bạn.
Hàn Sóc cũng bật cười. Anh đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh, rút điện thoại từ trong túi ra, xoay xoay trong lòng bàn tay một lúc, cuối cùng vẫn bấm gọi một cuộc.
Đầu dây bên kia mãi không bắt máy.
Hàn Sóc nhướng mày, sau đó cúp máy, không gọi lại lần hai.
Anh không ngờ, lúc ấy Từ Tâm đã lên máy bay về nước. Khi anh gọi đến, cô vừa hay đã tắt điện thoại.
Nhân lúc gần đây Hàn Sóc bận rộn không có thời gian quản mình, Cố Khâu Trạch lấy cớ công việc để cố tình sang Paris đón Từ Tâm. Anh ta lo bên cạnh cô chỉ có dì Thẩm, mà lại đang mang thai nhóc thái tử, hành động tất sẽ cồng kềnh, không tránh khỏi bất tiện. Đã là chủ ý dở hơi do anh ta nghĩ ra thì đương nhiên phải có trách nhiệm với sự an toàn của bà bầu, vì thế anh ta đã đến từ hôm qua, chờ gặp Từ Tâm tại sân bay.
Khi máy bay hạ cánh thì đã hơn mười một giờ. Dì Thẩm bảo tài xế chở hành lý về nhà trước, rồi ba người họ đi luôn xe khác do Hàn Đông Tố cử tới để tới trường. Buổi trình diễn bắt đầu lúc mười hai giờ rưỡi, họ chắc chắn không kịp giờ, nhưng Từ Tâm biết Hàn Sóc diễn ở vị trí kết màn nên cũng không vội, lên xe rồi thì chống lưng nhìn ra ngoài cửa sổ, gương mặt hiện rõ vẻ thư thái.
Nửa năm xa quê, lần này trở về, Từ Tâm có một cảm giác rõ rệt, như thể thật sự được trở về nhà. Giống như đi xa một chuyến nhưng trong lòng vẫn luôn hướng về nhà, bởi vì ở nơi này có người cô không thể buông bỏ nên rễ của cô cũng ở đây. Dù có đi xa đến đâu, thì chỉ có nơi này mới mang lại cho cô cảm giác an toàn thật sự.
Cổng gần sân khấu chính của Đại học A nhất là cổng phụ, Cố Khâu Trạch bảo tài xế dừng xe ở đó để ba người xuống. Vừa đặt chân xuống đất, họ liền thấy trước cửa hội trường đã chen chúc rất đông người, dường như ai cũng đang tìm cách vào trong. Từ Tâm cũng chú ý thấy có rất nhiều xe của giới truyền thông đậu trước hội trường, xem ra số lượng phóng viên đến hôm nay không hề ít.
Cố Khâu Trạch đã sớm dò hỏi được rằng hội trường có một cửa sau, đó là lối đi dành riêng cho nhân viên, thông thẳng ra hậu trường. Chỗ đó có thể cũng có sinh viên đứng chờ nên anh ta như ảo thuật rút từ túi ra một chiếc khẩu trang và một chiếc mũ rộng vành màu đen, đội lên cho Từ Tâm.
Từ Tâm vốn dĩ đã mặc một chiếc áo khoác dáng rộng màu đen và quàng khăn trông rất kín đáo, giờ lại đội thêm hai món kia, người ngoài nhìn vào chỉ thấy một khối đen sì sì, đến cả mặt cũng chỉ lộ ra đúng hai con mắt, căn bản không thể nhận ra cô là ai.