Chương 79: “Mới vừa sinh ra mà các người đã nhìn ra giống ai à? Đừng nói nhảm nữa.”
*
Năm phút sau Hàn Sóc đã vội vã đến.
Anh chạy tới, mặc dù bên ngoài khoác một chiếc áo, nhưng bên trong vẫn là bộ trang phục cuối cùng khi anh diễn màn kết. Trên đường đến, sắc mặt anh đen như đáy nồi, lại còn mặc trang phục khác thường như vậy, thu hút sự chú ý của không ít bác sĩ và y tá. Nếu không phải vì anh được tài xế của Hàn Đông Tố đón đến, có lẽ ngay ở cửa đã bị bảo vệ chặn lại rồi.
Anh chạy đến trước mặt Cố Khâu Trạch, nghiến răng để lại một câu “Lát nữa tính sổ với anh”, rồi quay sang Hàn Đông Tố hỏi: “Thế nào rồi?”
Hàn Đông Tố đứng dậy, ông vẫy tay gọi một y tá, bình tĩnh nói với Hàn Sóc: “Con đi thay bộ quần áo rồi khử trùng, sau đó vào trong trông con bé, bố đã sắp xếp hết rồi.”
Hàn Sóc bắt đầu cởi áo khoác ngoài.
Trước khi y tá dẫn anh vào, Hàn Sóc dừng lại một chút, bất chợt nói với Hàn Đông Tố: “Bố, cảm ơn bố.”
Nghe vậy, Hàn Đông Tố không biểu lộ cảm xúc trên khuôn mặt, nhưng khẽ mỉm cười, nói: “Nói gì vậy… Đây là con dâu của bố mà!”
Cánh cửa đóng lại.
Hàn Đông Tố ngồi xuống trở về.
Trong khi họ đang yên lặng chờ đợi ở đây, bên trường học đã một mảng hỗn loạn.
Với tư cách là nhân vật mà giới truyền thông muốn phỏng vấn nhất hôm nay đột nhiên biến mất, phía nhà trường một bên chu toàn với truyền thông, một bên đau đầu tìm người. Chỉ biết rằng nửa tiếng trước, Hàn Sóc như một cơn gió chạy ra ngoài, sau đó không biết tung tích. Hỏi những người lớp trình diễn, mọi người cũng đều lắc đầu nói không biết. Mấy người phụ trách muốn khóc không nước mắt, ước gì có thể bắt Hàn Sóc – sinh viên tốt nghiệp không chịu tuân thủ kỷ luật nhà trường này về mà quất một triệu lần.
Chu Cận và những người khác ôm điện thoại cùng ra ngoài chụp ảnh, tiếp nhận phỏng vấn.
Đến giữa chừng, điện thoại của Chu Cận rung lên, anh ta và Khỉ nhìn nhau, đồng thời lấy điện thoại ra xem, rồi cũng gần như đồng thanh bật ra một câu chửi thề.
“Đệt mẹ!!!”
“Vãi đái…”
Các nhiếp ảnh gia giơ máy ảnh, nhìn phản ứng của họ, mặt đầy ngơ ngác.
Ba giờ sau, Trương Mông cùng những người khác đã có mặt đầy đủ tại bệnh viện.
Triệu Canh và các bạn không thể đến nhanh như vậy, nói rằng ngay khi kết thúc sẽ nhanh chóng đến, Cố Khâu Trạch bảo họ đừng vội, nói sinh con là chuyện mất nhiều thời gian, hơn nữa họ đến cũng chẳng có ích gì, chỉ làm ảnh hưởng đến sự yên tĩnh của bệnh viện.
Nói xong câu đó, Cố Khâu Trạch đã bị Trương Mông đánh mạnh một cái: “Cậu còn ở đây nói mát nói mẻ à? Nghĩ xem lát nữa tự sát kiểu nào cho nhanh đi?!”
Cố Khâu Trạch giơ tay: “Có thể trách tôi sao? Cô ấy đang có mang thái tử, một tiếng ra lệnh, tôi đâu dám không tuân theo?”
Trương Mông vừa giận vừa lo, run rẩy chỉ vào Cố Khâu Trạch hồi lâu, cuối cùng hít sâu một hơi, khoanh tay ngồi xuống, lẩm bẩm chửi: “… Vãi, tại sao một thằng đàn ông độc thân như tôi đột nhiên cảm thấy như con mình sắp chào đời vậy?”
Cố Khâu Trạch liếc nhìn Trương Mông, vẫn còn tâm trạng đùa cợt: “Cậu đoán xem nếu gã bên trong nghe được câu này, cậu ta sẽ chém cậu trước hay chặt tôi trước?”
Trương Mông muốn chửi thề, nhưng nhìn thấy vết ướt đã khô trên áo Cố Khâu Trạch, anh ta lại nén xuống.
Trong phòng bệnh.
Từ Tâm đã quen với cơn đau chuyển dạ, sắc mặt không còn tái nhợt như lúc ban đầu nữa. Cô nằm trên giường, chân dạng ra, theo chỉ dẫn của y tá cố gắng không phát ra tiếng, mỗi lần đau chuyển dạ đều cố chịu đựng.
Cứ một lúc lại có y tá vén tấm vải trắng phủ trên chân cô lên để kiểm tra tình trạng mở cổ tử c ung, rồi lại an ủi cô rằng quá trình này sẽ kéo dài, bảo cô cố gắng chịu đựng thêm, giữ gìn thể lực để đến giai đoạn thứ hai khi sinh sẽ đỡ khổ hơn một chút.
Từ Tâm gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Anh bên đó thế nào rồi nhỉ?
Không biết có phải là ảo giác hay không, Từ Tâm như nghe thấy tiếng mở cửa.
Cô quay đầu theo hướng phát ra âm thanh, trong tiếng “ôi chao” của dì Thẩm, sắc mặt cô lại tái đi, cơn đau chuyển dạ lại ập đến. Cô cắn răng, vươn tay ra, giây tiếp theo đã bị một bàn tay to rộng, vững chãi nắm lấy thật chặt.
Dì Thẩm lập tức nhường lại vị trí của mình, Hàn Sóc không nhìn ai khác, nắm tay Từ Tâm ngồi xuống bên giường cô. Vì đã khử trùng nên anh mặc bộ đồ cách ly màu xanh của bệnh viện, gương mặt điển trai không chút biểu cảm, chỉ có đôi mắt đen thẫm như chứa cả nghìn lời muốn nói, lặng lẽ ánh lên những tia sáng sâu lắng.
“Em càng lúc càng to gan rồi đấy.” Anh vừa hạ giọng nói bên tai cô, vừa dùng bàn tay còn lại vén những sợi tóc đã ướt đẫm mồ hôi của cô ra sau tai, cuối cùng đầu ngón tay dừng lại trên đôi môi tái nhợt của cô, nhẹ nhàng ấn một cái, nói, “Chuyện này để sau anh sẽ tính với em.”
Từ Tâm hít sâu một hơi.
“Hôm nay sinh con là đẹp nhất rồi.” Từ Tâm nói, “Nó thấy dáng vẻ anh trên sân khấu nên không đợi nổi mà muốn ra gặp anh, em cản không nổi.”
Lúc này cô vẫn còn sức đùa với anh, Hàn Sóc cũng bị chọc cho bật cười: “Năn nỉ cũng vô ích, chờ sinh xong, lớn nhỏ đều phải dạy dỗ một trận.”
“Ưm…”
Thời gian trôi qua, Từ Tâm cảm thấy từng cơn đau chuyển dạ sau đó ngày càng rõ rệt. Cô không biết đã qua bao lâu, chỉ mơ hồ nhớ là y tá ra vào mấy lượt, trong đó còn có một bác sĩ bước vào hỏi tình hình, chắc là hỏi về thời gian và khoảng cách giữa các cơn đau, y tá đều trả lời chính xác từng câu.
Lần cuối cùng nữ bác sĩ bước vào, vén tấm vải lên xem thật kỹ, sau đó vạch bút một đường, dặn dò y tá đẩy cô vào phòng sinh.
Lúc này đã trôi qua tám chín tiếng đồng hồ, trong suốt khoảng thời gian đó, Hàn Sóc không rời cô nửa bước, nhìn cô từ lúc còn có thể nói chuyện với anh, đến khi đau đến mức ánh mắt bắt đầu mơ hồ, anh vẫn luôn dõi theo cô, nắm chặt tay cô không buông.
“Người nhà chuẩn bị một chút.”
Lúc này y tá chuẩn bị đẩy Từ Tâm vào phòng sinh, Hàn Sóc mới buông tay cô ra, nhìn cô được đẩy vào bên trong.
Sinh con đối với Từ Tâm mà nói, có lẽ là trải nghiệm đau đớn nhất, cũng là ký ức khắc sâu nhất trong đời cô.
Đến khi thực sự bắt đầu sinh mới biết, thì ra để chào đón một sinh mệnh ra đời lại phải chịu đựng đến mức như vậy. Thần kinh của cô căng như dây đàn, mỗi lần rặn là trán lại nổi gân xanh, cô cố gắng làm theo chỉ dẫn của bác sĩ mà điều chỉnh hơi thở, nhưng vẫn cảm thấy như lục phủ ngũ tạng đều đang bị xê dịch.
Bàn tay cô vẫn luôn được một lực đạo quen thuộc nắm chặt lấy, nhưng người bên cạnh từ đầu đến cuối không nói một lời nên cô cũng không phân tâm để ý, toàn bộ cảm giác đều dồn xuống phía dưới. Cô cảm nhận được cơ thể đứa bé đang từ từ tách ra khỏi thân thể mình, đến khi bác sĩ bế đứa bé ra ngoài, cả người cô như một con cá vừa bị vớt lên bờ, đến thở cũng trở nên khó nhọc.
Bác sĩ bế đứa bé lên cho cô nhìn một cái, là một bé trai, toàn thân còn ướt sũng, trắng trẻo, nhỏ xíu, như một cục thịt non. Sau đó bác sĩ giao đứa bé cho y tá rồi bắt đầu khâu lại cho cô.
Từ Tâm nhắm mắt lại, cảm thấy lồ ng ngực mình trống rỗng, lúc này cuối cùng mới có thể thở ra được một hơi bình thường.
Sau khi lòng nhẹ đi, Từ Tâm nhanh chóng thiếp đi, hoàn toàn không hay biết đám đàn ông chờ bên ngoài suốt cả đêm mừng rỡ đến suýt nữa dỡ tung mái bệnh viện ra.
Từ Tâm tỉnh lại vào lúc nửa đêm.
Cổ họng cô khô khốc, mắt cũng khô rát khó chịu. Tay cô hơi động đậy một chút, người đàn ông đang gục đầu bên giường ngẩng lên. Chỉ qua một đêm, trông anh đã tiều tụy hẳn đi, râu ria mọc ra, trong mắt có những tia máu đỏ rõ rệt.
Bốn mắt nhìn nhau, Từ Tâm thấy anh như theo phản xạ tự nhiên đưa tay vuốt v3 khuôn mặt cô. Đợi đến khi cô yếu ớt mỉm cười, thái dương của Hàn Sóc mới khẽ giật, anh đưa tay nhấn chuông gọi y tá đặt ở đầu giường.
“Con trai đâu anh?” Cô khàn giọng hỏi.
Nhưng lúc này người đàn ông chỉ nhìn cô, nghe câu hỏi đầu tiên khi cô tỉnh dậy, anh không có vẻ mặt tốt, trả lời bằng giọng còn trầm và khàn hơn cả cô: “Con trai gì mà con trai?”
Từ Tâm khẽ móc ngón tay anh.
Sắc mặt Hàn Sóc mới dịu xuống một chút.
Trước khi các bác sĩ đến, Hàn Sóc cúi người, ôm cô vào lòng.
“Sinh con vừa xấu vừa tốn sức, chỉ một lần này thôi, không được có lần sau đâu.” Anh lặng lẽ thở dài một tiếng, khoảnh khắc ôm cô, anh mới như hoàn hồn, dùng cằm tựa l3n đỉnh đầu cô, sau một lúc lâu mới khẽ nói, “Vất vả cho em rồi.”
Từ Tâm áp mặt vào xương quai xanh ấm áp của anh.
Trong đêm tĩnh mịch, chỉ có mình anh ở bên cạnh cô.
Họ lặng lẽ tựa vào nhau, con tim luôn gắn kết.
Từ Tâm gặp lại con trai vào sáng hôm sau, sau khi Hàn Đông Tố đến bệnh viện.
Lúc này đứa bé đã hoàn thành kiểm tra sức khỏe, được đặt trong lồ ng ấp mang tới. Sau đó Hàn Đông Tố đã sắp xếp cho bệnh viện chuẩn bị một vị trí bên cạnh giường Từ Tâm, để cô có thể nhìn thấy con bất cứ lúc nào.
Những người khác đã chờ đợi cả đêm tại bệnh viện, nửa đêm trở về ngủ một giấc, trưa hôm sau mới cùng nhau quay lại.
Khi bước vào phòng, họ thấy Hàn Sóc ngồi ở đầu giường, Từ Tâm dựa trong lòng anh, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào đứa bé trong lồ ng ấp.
“Làm gì thế? Sao nhìn dáng vẻ mong mỏi vậy?” Trương Mông đi đến bên lồ ng ấp, vừa cười vừa “ôi chà” một tiếng, “Con khỉ nhỏ này, đôi mắt có vẻ giống ông bố, trông lớn nhỉ!”
“Để tôi xem nào… môi cũng giống.”
Mọi người nghe vậy đều ghé đầu lại nhìn, ai nấy đều thấy thú vị.
Hàn Sóc chê họ đông người, chưa được bao lâu đã lên tiếng đuổi: “Mới vừa sinh ra mà các người đã nhìn ra giống ai à? Đừng nói nhảm nữa.”
“Này, đừng nói thế, em thấy đôi mắt và đôi môi thật sự rất giống anh đấy.” Người mẹ tương lai bị mọi người chắn tầm nhìn lúc này mới có thời gian ngẩng đầu lên khỏi lòng anh, cười nói phụ họa.
Lúc này Hàn Đông Tố đi ra ngoài nghe điện thoại xong trở về, nghe thấy câu nói của Từ Tâm, cũng gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Y hệt nó hồi nhỏ.”
Hàn Sóc khẽ nhếch môi, lười đáp lời bọn họ.
Hàn Đông Tố hôm qua từ lúc cháu trai ra khỏi phòng sinh đã luôn theo sát, ngay cả lúc kiểm tra sức khỏe cũng đi cùng từ đầu đến cuối, lúc này thì không chen chúc với đám thanh niên kia nữa. Khi bước vào phòng, trong tay ông cầm thêm một chiếc hộp, nói xong liền đi đến trước giường, trao hộp cho Từ Tâm.
“Lúc hai đứa đăng ký kết hôn, bố đang ở nước ngoài, không kịp chuẩn bị quà cho con. Thứ này không tính là quý giá gì, là chiếc vòng ngọc do cụ cố của Hàn Sóc để lại, cùng với chiếc nhỏ này là một cặp, lúc nhỏ Hàn Sóc cũng từng đeo qua. Cảm ơn con đã sinh cho bố một đứa cháu trai kháu khỉnh.”
Nghe vậy, Từ Tâm không từ chối, cô dùng cả hai tay nhận lấy, lễ phép mở ra xem, quả nhiên bên trong là một đôi vòng tay, một lớn một nhỏ. Chiếc lớn có màu xanh biếc thuần khiết, chất ngọc bóng mượt, chiếc nhỏ thì nhạt màu hơn một chút, nhưng chỉ nhìn nước ngọc thôi cũng biết là đồ quý.
Hàn Sóc cầm lấy chiếc lớn, nắm lấy tay trái của Từ Tâm, khẽ nghiêng tay là đeo vào cho cô, khiến cô hoàn toàn không kịp phản ứng.
Hàn Sóc nâng cổ tay cô lên, chăm chú ngắm nhìn một lúc rồi mới nắm tay cô đặt lên đùi mình, nhàn nhạt nói: “Chiếc vòng này mẹ anh cũng chỉ đeo được mấy năm thôi, sau này nhớ đừng bất cẩn, lỡ va phải thì em chỉ có nước khóc thôi, thứ này đắt lắm đấy.”