Chương 80: Từ Tâm liếc anh một cái: “Anh ngồi xa ra một chút.”
*
Hàn Sóc cứng họng.
Hàn Đông Tố nhìn Hàn Sóc một cái.
“Đây là bao lì xì.”
Giữa hai cha con không có nhiều trao đổi, Hàn Đông Tố thu hồi ánh mắt, từ trong áo vest lại lấy ra hai bao lì xì nữa, đưa cho Từ Tâm.
“Cảm ơn… bố.”
Lần đầu tiên gọi trực tiếp, Từ Tâm vẫn có chút ngượng ngùng, khuôn mặt trắng ngần ửng lên một màu hồng nhạt.
Hàn Đông Tố mỉm cười.
“Thời gian này ở bệnh viện dưỡng sức cho tốt, nếu muốn về nhà tĩnh dưỡng sau sinh thì đưa dì Thẩm đi cùng… rồi tìm thời gian, đưa em bé đi thăm… mẹ của con. Phía bố mẹ con, bố sẽ chuẩn bị quà đi gặp họ, nếu con muốn đem em bé sang Pháp, cũng có thể để dì Thẩm qua đó giúp con chăm sóc, như vậy con sẽ bớt phân tâm nhiều về việc học tập.”
Khi nói đến mẹ của Hàn Sóc, Hàn Đông Tố ngừng một chút, nhưng cũng nhanh chóng nói tiếp, chẳng biết là đang căn dặn ai.
Từ Tâm dựa vào lòng Hàn Sóc, nghe vậy, cô ngẩng đầu nhìn anh.
Anh đang im lặng, nhận ra ánh mắt của cô liền nhướng mày nhìn lại.
Từ Tâm bất chợt nắm chặt tay anh.
Hàn Sóc im lặng không nói.
“Bố, con có một yêu cầu, bố có thể nghe không?”
Hàn Đông Tố ngẩn người, sau đó gật đầu: “Con nói đi.”
Giọng Từ Tâm vừa dịu vừa nhẹ nhàng, ánh mắt thuần khiết trầm tĩnh nhìn Hàn Đông Tố, lúc này mang theo chút nét cười: “Con và Hàn Sóc mấy năm tới sẽ rất bận, nếu có thể, con muốn nhờ bố giúp chúng con chăm sóc em bé, nếu bố bận thì em bé cứ ở lại Bắc Kinh, để dì Thẩm và các dì giúp việc trong biệt thự của chúng con cùng chăm sóc, bố thấy được không?”
“Còn tên của em bé… chúng con tạm thời cũng chưa nghĩ ra, bố có thể giúp chúng con chọn không?”
Hàn Đông Tố hơi ngẩn người, một lúc sau ông mới nói: “Bố không bận… nhưng, con chắc chứ?”
Từ Tâm không để lộ dấu vết mà bóp nhẹ tay Hàn Sóc.
Hàn Sóc liếc nhìn cô, rồi nhìn thẳng vào bố mình, nói: “Đã như vậy thì để bố giúp chúng con trông hai năm nhé. Từ Tâm năm sau tốt nghiệp, sớm nhất cũng phải đến lúc đó mới về nước, chờ chúng con ổn định lại, hai năm cũng vừa đủ.”
Sau một lúc lâu, Hàn Đông Tố mới nói một tiếng “được”, giọng ông hơi khàn.
Sau đó ông ra khỏi phòng, dường như bắt đầu lo liệu chuyện của đứa bé, điện thoại không ngừng một phút.
Khóe môi Từ Tâm nhuốm nét cười, bị Hàn Sóc nhìn thấy, anh cúi đầu nhẹ nhàng véo cô một cái, lạnh nhạt nói: “Lòng dạ nhiều thật.”
Từ Tâm nhìn đứa con trai được Trương Mông cẩn thận bế lên, khẽ bật cười: “Anh không vui sao? Em tưởng anh không muốn trông em bé.”
Từ Tâm đã nghỉ ngơi một đêm, sắc mặt tối nay tốt hơn hôm qua nhiều, nói xong câu chạm đến lòng này, cô ngước mắt nhìn anh. Vì khoảng cách gần nên Hàn Sóc dễ dàng nhìn thấy hàng mi dưới dài của cô và sự tinh ranh thoáng qua trong đôi mắt đen sáng của cô, khiến lòng bàn tay anh ngứa ngáy, tay đang ôm vai cô không tự chủ siết chặt hơn.
“Cô nhóc hồ ly…”
Từ Tâm âu yếm với anh một lúc rồi cuối cùng không nhịn được gọi với nhóm đàn ông đang nhìn em bé kêu oa oa không xa kia một tiếng, bảo họ bế em bé đưa cho cô. Trương Mông cười ranh mãnh vài tiếng, bế đứa con đỡ đầu của mình đong đưa trước mặt Từ Tâm một lúc, rồi dưới ánh mắt cảnh cáo của Hàn Sóc, anh ta cười hề hề đặt em bé vào lòng Từ Tâm.
Vừa chạm vào tã lót của con trai, Từ Tâm đã vô thức muốn siết chặt cánh tay, nhưng đứa bé quá mềm, đầy sữa thơm, Từ Tâm cũng không dám dùng sức. Lúc này bị Trương Mông và những người khác làm ồn, đứa bé từ từ tỉnh giấc, mở đôi mắt đen láy như hai quả nho đen nhìn chăm chú phía trước. Từ Tâm thấy con mở mắt mà không hề khóc lóc, khóe miệng không nhịn được cong lên, lòng mềm nhũn một mảng.
Trương Mông nhìn thấy cảnh này không nhịn được trêu chọc Hàn Sóc: “Sếp ơi sếp à, dù sếp có thương Từ Tâm đ ến mấy cũng không thể không cho cô ấy bế con chứ! Nhìn dáng vẻ bế con mà không chịu buông tay của cô ấy kìa! Để người khác thấy còn tưởng sếp chia rẽ hai mẹ con họ đấy!”
Lúc này ánh mắt Hàn Sóc cũng bị đứa bé trong lòng Từ Tâm thu hút, chẳng thèm để ý đến Trương Mông, bởi vì đứa bé đang vượt qua khuôn mặt Từ Tâm nhìn về phía anh, đôi mắt láng bóng chăm chăm nhìn thẳng vào bố ruột mình.
Từ Tâm theo ánh mắt của con trai nhìn qua, cô nói với Hàn Sóc: “Anh xem, con trai biết mình giống anh đấy.”
Hàn Sóc lại hừ cười một tiếng: “Đó là vì tất cả sinh vật trên thế giới này đều có thể phân biệt xấu đẹp, kể cả những đứa nhỏ loài người này.”
Từ Tâm nhướng mày lên.
Hàn Sóc bị ánh mắt mang nụ cười của cô nhìn đến nỗi phải “chậc” lưỡi một tiếng, giây sau đó anh cúi cổ xuống, dưới ánh mắt của con trai, anh hôn nhẹ lên mắt Từ Tâm, nụ hôn này rơi lên mi mắt, rồi anh thì thầm: “Em cũng không xấu, chỉ là không thể so sánh với anh.” Từ Tâm nghe vậy khẽ cong môi, cũng không phản bác.
“Giáo dục gia đình thành ra thế này à?” Cố Khâu Trạch vừa bước vào phòng nhìn thấy cảnh này bèn trêu chọc.
Vừa nhìn thấy Cố Khâu Trạch, vị đại ma vương nào đó cuối cùng cũng nhớ ra phải “tính sổ” với họ.
“Trả lương cho anh rồi mà không chịu làm việc đúng đắn.” Hàn Sóc lạnh lùng nhìn Cố Khâu Trạch đang lơ đãng, “Tháng sau bắt đầu giảm một nửa lương, khi nào sửa đổi thói hư tật xấu này thì nói lại sau.”
Người như Cố Khâu Trạch, từ trên xuống dưới chẳng có điểm yếu rõ ràng nào, nhưng nếu bạn cắt đứt con đường tài chính hưởng lạc của anh ta, anh ta còn cảm thấy sống không bằng chết hơn cả bị đánh cho béo lên một chút.
Nghe vậy, Cố Khâu Trạch quả nhiên trợn mắt đến mức suýt lồi ra, đau đớn mắng bản thân vì đã để nhược điểm bị nắm thóp quá chính xác.
“Là ân nhân cứu mạng đã đưa vợ cậu vào viện mà cậu lại đối xử với tôi thế này sao?” Cố Khâu Trạch cao hơn một mét tám, giả vờ ôm ngực, ra vẻ đau lòng: “Kẻ đầu sỏ tội lỗi đang nằm trong lòng cậu kia sinh được con trai rồi coi như lập công chuộc tội đúng không? Tôi không phục! Mẹ nó chứ tôi lại không thể sinh con! Như vậy là bất công với tôi quá!”
“Anh có sinh được thì tôi cũng chẳng thèm.”
Từ Tâm nghe hai người đấu khẩu, không nhịn được cười thầm ở trong lòng Hàn Sóc, con trai cảm nhận được lồ ng ngực mẹ đang rung nhẹ, lúc này mới chuyển ánh mắt về khuôn mặt xinh đẹp của mẹ, động đậy cánh tay và đôi chân mềm mềm muốn cọ lên mặt cô.
Hàn Sóc mắt nhanh tay lẹ túm lấy một chân của đứa bé suýt đạp vào Từ Tâm, trừng mắt nhìn nó: “Ngoan nào!”
“Oa oa–” Con trai không hiểu, cố gắng muốn giải phóng chân mình khỏi tay Hàn Sóc.
Hàn Sóc vừa không quan t@m đến sự phản kháng của con trai mà ấn chân nó xuống, vừa nhìn Từ Tâm, nói: “Ai bảo là chuộc tội? Cô ấy tôi cũng phạt như nhau.”
“Phạt cái gì cậu nói xem nào?” Cố Khâu Trạch mang vẻ mặt “tôi thèm tin vào lời bậy bạ của cậu”.
Hàn Sóc nghe vậy, khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh vô cùng quyến rũ quỷ dị.
“Tôi phạt vợ tôi thì có thể phạt thế nào?”
Mọi người thấy vậy, đồng thanh chửi một câu “mẹ kiếp”.
Từ Tâm đỏ mặt đánh anh một cái, giải phóng chân con trai khỏi tay anh.
Chu Cận cảm thán: “Đúng là cầm thú!”
“Là thua cả cầm thú.” Khỉ phụ họa.
Lúc này y tá bước vào phòng, nói với Từ Tâm: “Bây giờ có thể thử cho bú sữa mẹ rồi.” Sau đó ra lệnh mời khách với đám đàn ông trong phòng, “Những người khác đừng tụ tập ở đây nữa, không tốt cho sản phụ và trẻ sơ sinh. Hãy ra ngoài chờ đi.”
Đám độc thân nghe vậy mới chú ý rằng họ vô tình đã nói chuyện phiếm đến tận giờ này, chẳng để Từ Tâm nghỉ ngơi đàng hoàng, liền gãi đầu nói với hai người: “Vậy chúng tôi đi trước, ngày mai sẽ đến thăm hai người.”
Hàn Sóc: “Ngày mai cũng không cần đến, công việc không đủ cho các người làm à? Trả lương cao như vậy mà dám trốn việc ngay trước mặt tôi? Các người gan càng ngày càng lớn rồi.”
Mọi người lần lượt trợn trừng mắt với người đàn ông ngay cả thời gian của vợ mình cũng muốn chiếm hết này.
Thấy họ đều coi lời mình như gió thoảng bên tai, Hàn Sóc cười mắng một tiếng. Y tá chờ họ đều đi ra ngoài rồi đóng cửa lại, đại khái nói với Từ Tâm một chút những điều cần chú ý khi cho bú sữa mẹ, sau đó cũng đi ra, để lại vợ chồng hai người chăm sóc đứa bé.
Từ Tâm cũng không rụt rè, bình tĩnh xắn áo lên, đỡ đầu con trai đặt vào lòng mình. Cơ thể cô hồi phục khá tốt, lúc này đã có sữa rồi, ngửi thấy mùi sữa thơm, con trai “ụp” một cái tóm lấy một bên, miệng mò mẫm một chút rồi ngậm chính xác, “chóp chép chóp chép” bú lấy.
Trái tim Từ Tâm lập tức tan chảy thành một vũng nước.
Người chưa từng nuôi con có lẽ không hiểu được cảm giác kỳ diệu như thế này.
Cô hoàn toàn không để ý đến việc người đàn ông nhìn thấy cảnh tượng mê người này, đôi mắt đã trầm xuống.
Nếu Từ Tâm có thể quay đầu nhìn lại một cái, có lẽ sẽ biết “hình phạt” mà anh vừa nói, hoàn toàn không phải là lời nói đùa.
Hàn Sóc nhìn vẻ mặt dịu dàng và yên tĩnh của người phụ nữ mình yêu, cuối cùng chỉ có thể khẽ ho khan một tiếng.
Không vội.
Anh lạnh lùng nghĩ thầm.
Ngày sau còn dài.
Trong thời gian ở cữ, Từ Tâm tạm thời ở lại Bắc Kinh. Hàn Sóc sắp xếp để dì Thẩm tiếp tục chăm sóc cô. Trong khoảng thời gian đó, anh còn gửi đến rất nhiều loại thực phẩm bổ dưỡng, bảo dì Thẩm thay đổi món mỗi ngày. Từ Tâm cũng không ăn uống một cách mù quáng, sau một tuần dùng thực phẩm bổ dưỡng, cô liền bàn bạc với dì Thẩm về thực đơn, ngoài một số món giúp lợi sữa thì những món khác đều phải hợp lý và ăn với lượng vừa đủ.
Tên của đứa bé cũng được quyết định trong thời gian này.
Hàn Sóc sau nhiều lần cân nhắc, đã đặt tên cho con là Hàn Khởi, mang ý nghĩa là một khởi đầu mới. Từ Tâm rất thích cái tên này.
Vào ngày Hàn Khởi tròn một tháng tuổi, Hàn Sóc không tổ chức tiệc lớn mà làm theo ý Từ Tâm, chỉ bày hai bàn tiệc tại nhà, mời một vài người bạn trong công ty. Lúc này, Trâu Lam vừa mới hoàn tất thủ tục ký hợp đồng không bao lâu nên Từ Tâm cũng gọi cả Cố Văn đến.
Cố Văn nghe tin này thì kinh ngạc đến mức suýt nữa kêu thành tiếng.
Khi tận mắt nhìn thấy đứa bé, mắt cô ấy càng đỏ hoe, nghĩ đến lúc trước trong buổi diễn tốt nghiệp hình như có nghe bạn học nhắc đến chuyện gì đó, rồi sau đó lại là một loạt ồn ào do Hàn Sóc gây ra, Cố Văn liền nắm chặt tay Từ Tâm, hỏi: “Là ngày diễn tốt nghiệp đó sao?”
Từ Tâm khẽ cười khổ, gật đầu.
Cố Văn sắp khóc đến nơi: “Cậu đúng là đồ tồi… ngay cả mình mà cũng giấu!”
Hai người ôm chầm lấy nhau, Từ Tâm vỗ nhẹ lên đầu Cố Văn như dỗ dành một đứa trẻ. Nghĩ kỹ lại, quãng thời gian đại học, cô đã có được một tình bạn trong trẻo và chân thành. Dù là quá khứ hay hiện tại, Cố Văn vẫn luôn xem cô là bạn bè thực sự, chưa từng vì bất kỳ thay đổi nào của cô mà đối xử khác đi.
Lúc ăn cơm, mắt Cố Văn vẫn còn đỏ hoe, Trâu Lam không ngừng quay đầu nhìn cô ấy, cuối cùng bị Cố Văn trừng cho một cái, Trâu Lam mới chịu yên ổn lại.
Hàn Đông Tố đã rất lâu rồi không cảm nhận được không khí náo nhiệt trong nhà như thế. Kể từ sau khi vợ qua đời, ông thường xuyên đi khắp các quốc gia, quanh ông cũng chẳng có mấy người trẻ tuổi có thể cùng ông trò chuyện. Tuy rằng sống một mình mang đến cảm giác bình yên, nhưng thời gian dài trôi qua, những đêm khuya vắng vẻ không khỏi khiến ông cảm thấy vài phần cô đơn.
Những người trẻ mà Hàn Sóc đưa về lần này, trong mắt Hàn Đông Tố, ai nấy đều rất tuyệt. Mỗi người đều tràn đầy sức sống, tự tin rạng rỡ, không vì thân phận của ông mà quá mức câu nệ. Một người nghĩ gì, chỉ cần nhìn vào ánh mắt là rõ nhất. Khi họ nhìn lẫn nhau, ánh mắt đều thẳng thắn và chân thành. Họ không chỉ là bạn bè, mà còn là những chiến hữu cùng nhau sánh bước trên một con đường. Tình cảm như vậy, thật đáng quý vô cùng.
Khi Từ Tâm rót rượu cho Hàn Đông Tố, cô có thể cảm nhận được tâm trạng ông hôm nay dường như rất tốt. Dù tối nay ông không nói nhiều, nhưng lúc cúi đầu uống rượu, nét mặt đã bớt đi vài phần dè dặt, thay vào đó là chút nét cười thoáng qua.
Từ Tâm là người đầu tiên rời bàn.
Cô nói một tiếng với Hàn Sóc, anh gật đầu với cô, sau đó cô đứng dậy rời bàn, lên lầu đi xem Hàn Khởi.
Hàn Sóc đã đặc biệt dọn trống căn phòng nhỏ bên cạnh phòng ngủ chính để làm phòng em bé cho Hàn Khởi, còn mời người chuyên nghiệp đến dọn dẹp lại toàn bộ, đảm bảo môi trường hoàn toàn an toàn cho trẻ sơ sinh. Hàn Khởi vừa mới xuất viện cách đây hai tuần, vẫn hơi chưa quen với môi trường mới, nửa tháng nay cô gần như không rời con nửa bước.
Từ Tâm mở cửa, thấy dì Thẩm đang ngồi cạnh nôi, Hàn Khởi đã tỉnh. Đứa bé này rất nhiều năng lượng, nghe dì Thẩm nói so với những đứa trẻ khác thì ngủ ít hơn hẳn, cũng ít khi khóc, thường hay mở to mắt nhìn mấy món đồ chơi quay tròn, con ngươi đen láy lanh lợi vô cùng.
Từ Tâm bảo dì Thẩm xuống ăn cơm nghỉ ngơi, dì Thẩm tinh ý để lại không gian riêng cho hai mẹ con, nhẹ nhàng đóng cửa rồi rời đi.
Từ Tâm bế lấy Hàn Khởi đang ê a trong nôi, đi tới mép giường ngồi xuống rồi cho bé bú.
Cho bú được một nửa thì Hàn Sóc cũng lên lầu.
Hôm nay tâm trạng anh rất tốt, suốt bữa ăn nét mặt luôn thư thái, cùng bố và bạn bè trò chuyện, uống rượu, trên người còn phảng phất hương thơm dịu nhẹ của champagne. Vừa mở cửa bước vào, thấy Từ Tâm đang cho con bú, Hàn Sóc liền đóng cửa và khóa lại, sau đó đến ngồi bên cạnh cô.
Từ Tâm liếc anh một cái: “Anh ngồi xa ra một chút.”
Trên người anh tuy mùi rượu không nồng nặc, nhưng để con ngửi thấy thì vẫn không hay.
Nghe vậy, Hàn Sóc nhướng mày, mắt nhìn chằm chằm cô, ngược lại còn dịch sát vào gần cô hơn một chút.