Bí Kíp Giả B

Chương 41

Trên đường về nhà, Hạ Trì cảm giác như mình một bước thành tiên, dưới chân là đám mây bồng bềnh, phiêu diêu bay trên bầu trời.

Liếm liếm môi, hắn nghĩ thành tiên sẽ phải chặt đứt thanh tâm quả dục chốn hồng trần, bầu trời không có bé Trạng nguyên, cũng không thể ôm ấp hôn hít, muốn làm chuyện gì cũng đều là viển vông.

Nghĩ tới nghĩ lui làm người trần mắt thịt vẫn là tốt nhất.

Nghĩ một mạch trên đường về tới nhà, hắn tắm rửa xong cảm thấy cả người bứt rứt khó chịu.

Hắn cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, toàn thân từ trên xuống dưới khô nóng, tựa như có một cỗ chất lỏng nóng bỏng ào ạt chảy qua từng mạch đập trên cơ thể hắn, thế nhưng lại không tìm được lối phát tiết.

Hạ Trì ngậm một điếu thuốc, giặt sạch một đống tất và quần lót từ từ tuần trước, mười ngón tay buốt lạnh đỏ bừng, vậy mà cảm giác khô nóng vẫn chưa biến mất hoàn toàn.

Vì vậy hắn mở máy tính lên tìm một folder có tên ‘Kiệt tác nghệ thuật đương đại phương Tây’ trong ổ D, click vào một bộ phim sếch giải tỏa một chút nhưng lại phát hiện em gái Omega chân dài buộc tóc đuôi ngựa hai bên trước kia mình vô cùng thích bỗng nhiên trở nên vô cùng nhạt nhẽo.

Hắn lại click đại một bộ phim khác, lần này là hai nam diễn viên chính, một Alpha một Beta, hắn bỏ qua phần mở đầu vào thẳng phần chính. Beta dựa lên tường, mặt đỏ bừng, mười ngón tay bám chặt lên tường, lông mi ướt đẫm, mở miệng ra là một chuỗi rên rỉ ngọt ngào.

Hạ Trì cười nhạt, hai ông tướng kêu nhiều tới mức chán ngấy, chắc chắn Tô Tinh sẽ không như vậy.

Khi bé Trạng nguyên động tình, không chừng có chết cũng không kêu lên thành tiếng, có lẽ cậu ấy sẽ cắn chặt môi, thỉnh thoảng phát ra những tiếng rên rỉ yếu ớt; nếu bị ăn hiếp dữ dội thì sẽ khóc nấc lên, rốt cuộc không thể khống chế nước mắt sinh lí, lông mi cậu ấy vừa đen vừa dài, nếu như ướt đẫm thì chắc chắn sẽ run rẩy kịch liệt…

“** má!”

Đợi tới lúc nhận ra mình đang suy nghĩ cái thứ quái quỷ gì thì Hạ Trì không nhịn được chửi một tiếng, ‘bụp’ một tiếng tắt máy tiếng, đi tới bên cửa sổ hút một điếu thuốc.

Đêm đó Hạ Trì mơ một giấc mộng, khác với những giấc mơ tương tự trước kia, lần này trong giấc mộng xuất hiện đối tượng cụ thể và âm thanh chân thực.

Sáng sớm hôm sau, Hạ Trì mở mắt ra phát hiện quần lót ướt đẫm.

Hắn ngẩn ngơ nhìn trần nhà một hồi, trong đầu hồi tưởng lại giấc mộng xuân vẫn chưa đủ đã đêm qua.

Bé Trạng nguyên ngồi khóa mình trên người hắn, cơ thể mềm mại tới mức khó mà tưởng tượng nổi, làn da thiên hàn thường ngày ngay lúc này cũng trở nên ấm nóng. Một tay Hạ Trì vòng qua eo cậu rồi nhấp một cú thật mạnh, Tô Tinh mím chặt môi phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp không tài nào nhịn được, cậu ngẩng đầu lên vẽ nên một đường cong cổ đẹp mê người, đường nét yết hầu cũng trở nên rõ ràng hơn, Hạ Trì thở dốc dồn dập, ngửa đầu nhẹ nhàng liếm láp nơi đó…

Hắn nghĩ ngợi một hồi thế mà bắt đầu có phản ứng.

—–

Đợi cảm xúc của mình hồi phục lại, Hạ Trì cuộn đống khăn giấy rồi ném vào thùng rác. Vừa rồi không để ý, trên áo cũng dính một chút dịch đục không biết bắn ra từ lúc nào, hắn cởi áo vứt qua một bên, buổi tối ném vào máy giặt quay vài vòng là sạch.

Trong phòng ngập tràn pheromone thơm khét mạnh mẽ của Alpha, Hạ Trì mở toang cửa sổ thông gió, vươn người lấy điện thoại trên tủ đầu giường liền lập tức trợn tròn hai mắt.

Hóa ra đã hơn tám giờ rồi!

Đờ mờ! Không mua được bánh bao!

Hắn vội vàng thay quần lót mới, tiêm một ống thuốc ức chế trước gương trong nhà vệ sinh, đánh răng quẹt qua quẹt lại hai đường cơ bản rồi nhặt một bộ quần áo mặc lên người, hấp tấp chạy ra khỏi cửa.

Đi ngang qua cửa hàng bánh bao vẫn thường lui tới, bánh bao trứng sữa quả nhiên đã bán hết, ngay cả bánh đậu đỏ và bánh yến mạch cũng không còn nữa.

“Còn nhân ngọt không?” Hạ Trì hỏi ông chủ.

Ông chủ đang tìm tiền lẻ trả lại cho một vị khách khác, mất kiên nhẫn xua tay: “Hết rồi hết rồi, làm ăn buôn bán được nên mỗi ngày chỉ làm có nhiêu đó thôi, đến muộn chút là hết, bây giờ Ngọc Hoàng thượng đế có tới cũng không mua nổi.”

Hạ Trì thực sự bó tay không còn cách nào khác, đành phải mua hai chiếc nhân thịt lợn bắp cải và hai chiếc nhân cà rốt hành tây, ôm túi giấy vội vội vàng vàng, cuối cùng cũng tới lớp trước giờ vào học.

Tô Tinh dựa lên lưng ghế, lật trang sách xem bài thi văn điểm cao trong những kì thi đại học trước, nhướng mi liếc nhìn hắn.

Ngay khi Hạ Trì nhìn thấy Tô Tinh sẽ nảy sinh một vài ý nghĩ thô tục bỉ ổi theo phản xạ có điều kiện, luôn cảm thấy rằng bé Trạng nguyên làm gì đi nữa cũng giống như đang quyến rũ hắn. Hắn nhanh chóng dời tầm mắt, nhét balo vào ngăn bàn, phát hiện bên trong có túi nilon nhỏ đựng hai quả trứng luộc, một chiếc bánh crepe và một cốc sữa đậu nành ấm.

“Mua cho tớ à?” Hắn biết mười mươi còn cố hỏi.

Tô Tinh lật một trang sách, cũng không ngẩng đầu lên: “Không, mua cho heo.”

“Cũng được thôi, tớ là heo,” Hạ Trì nói, “cậu chính là phú hào nuôi heo, nuôi một con heo béo khỏe béo đẹp nhất cả thôn.”

Tô Tinh: “…”

Hạ Trì đưa túi giấy tới trước mặt cậu: “Buổi sáng mua muộn, mau ăn nhanh chút, lát nữa vào giờ học rồi.”

Tô Tinh vừa mở túi ra ngửi ngửi ngay lập tức phát hiện có gì đó sai sai, cậu nhíu mày, chưa kịp nói gì thì Hạ Trì đã lải nhải trước: “Hết bánh bao ngọt rồi, cậu xem cậu có kén ăn không cơ, mùa đông phải ăn nhiều thịt thì mới béo lên được, cậu gầy thế sau này làm sao mà sinh được em bé…”

Tô Tinh cắn một miếng bánh bao, hỏi: “Sao không phải cậu sinh?”

“Tớ làm sao mà sinh được hả trời, tớ là…” May mà hắn phanh kịp, Hạ Trì lập tức im miệng, nhéo má Tô Tinh, áp sát tai cậu hạ giọng nói: “Được rồi, tớ sinh, tớ sinh là được chứ gì? Vậy cậu cũng ăn nhiều một chút, nếu cậu sức yếu thì tớ cũng không sinh được đâu á.”

Tô Tinh hừ lạnh một tiếng: “Biến.”

Hạ Trì đoán chắc nếu trêu nữa sẽ bị ăn đòn, vì vậy vội vàng ngậm họng, dịch ghế của mình về đúng vị trí, ngồi xuống bóc vỏ trứng.

Tô Tinh không ăn hành tây, cuối cùng hai chiếc hành tây cà rốt bị Lý Lãng cuỗm đi mất. Cậu lấy cốc sữa đậu nành của mình ra, lúc chọc ống hút không đủ lực nên sữa đậu nành trào ra lớp nilon quanh ống hút, Tô Tinh vươn đầu lưỡi liếm hết chỗ sữa đậu nành bị sóng ra ngoài vào miệng.

Hạ Trì liếc mắt thấy đầu lưỡi hồng nhạt của Tô Tinh nhẹ nhàng cuốn lấy chất lỏng màu trắng, trong nháy mắt hắn cảm giác đầu óc mình nổ đùng đoàng như ba trăm sáu mươi thùng pháo hoa nổ đồng loạt.

“Đừng liếm!” Hạ Trì đột nhiên nói.

Tô Tinh cảm thấy khó hiểu: “Cái gì?”

Hạ Trì khịt mũi một cách mất tự nhiên: “Đầu lưỡi cậu đấy, đừng liếm nữa.”

Tô Tinh ngẩn người, cũng nhớ tới một vài hình ảnh tối hôm qua, bỗng dưng cảm thấy mặt mình nóng bừng.

Cậu để sữa đậu nành sang một bên, tỏ vẻ bình tĩnh cầm lấy quyển sách giáo khoa.

“Tớ nói là đừng liếm cái khác,” Hạ Trì dựng sách giáo khoa Tiếng Anh lên che mặt mình, nhẹ giọng nói: “chỉ được liếm mình tớ thôi.”

Một lát sau cũng không thấy Tô Tinh phản ứng lại, Hạ Trì ngẩng đầu từ sách giáo khoa lên, lặng lẽ nhìn sang phía bên cạnh.

Tô Tinh không khác gì hắn, cũng dựng sách giáo khoa Tiếng Anh lên, mặt vùi vào trong sách, tai đỏ tới mức như nhỏ máu.

—–

Bài kiểm tra của từng môn được phát xuống lần lượt, Lý Lãng khua chân múa tay, điểm Ngữ văn của hắn vậy mà được những chín mươi ba điểm, đạt điểm chuẩn! Mấu chốt là câu điền vào chỗ trống trong bài thơ được điểm trọn vẹn.

Hắn phấn khích vẫy tờ bài thi của mình, rú lên nói mấy chục tấm flashcard của Chu Cẩn Ngôn không hề vô dụng chút nào, ngày ngày cầu xin thầy Chu đánh hắn, đánh ba năm không chừng có thể đỗ Bắc Đại Thanh Hoa.

Lông xanh cười nhạo hắn là M vênh váo, danh dự nào của Alpha mất sạch sành sanh. Kha Nhạc Nhạc đảo mắt một hồi cũng hú hét ầm ĩ: “Á á á! Điểm Tiếng Anh của em đạt chuẩn rồi! Không phải đang nằm mơ đúng không?!”

Lông xanh nắm lấy tay cô vỗ nhẹ hai cái lên mặt mình: “Bảo bối quá tuyệt vời! Nào! Đang vui thì đánh thêm vài cái nữa! Để anh cho em thấy không phải em đang nằm mơ!”

Lý Lãng: “… Mày nói danh dự cái đầu buồi ấy!”

Điểm Toán của Lông xanh đạt 69.5 được làm tròn lên thành 70, phá kỉ lục điểm Toán cao nhất của nó từ trước tới nay. Nó ngẩng đầu ưỡn ngực, búng lên tờ bài thi của mình: “Đã nhìn thấy bảy mươi điểm toán bao giờ chưa? Hôm nay cho các vị mở rộng tầm mắt.”

“Trước mặt học sinh giỏi mày khoe mẽ cái con mẹ gì?” Lý Lãng đẩy nó, “Học sinh giỏi, nói cho thằng lờ này biết cậu được bao điểm đi.”

Tô Tinh đang xem bài thi của Hạ Trì, tất cả những môn xã hội của Hạ Trì đều không đạt điểm chuẩn. Mấy môn như Chính trị Lịch sử cũng không phải ôn luyện mấy tiếng là có thể bao quát hết kiến thức nhưng điểm Toán và Vật lí lại cao ngoài dự đoán. Điểm tối đa môn Vật lí là một trăm thì hắn được năm mươi ba, tuy rằng chưa với tới điểm chuẩn nhưng so với trước kia thì trình độ đã tiến bộ hơn rất nhiều.

Cậu lật tờ bài thi Vật lí, những câu mà Hạ Trì làm được đều là những câu trọng điểm cậu đã giảng qua, những câu khó cũng có thể viết được một vài bước làm.

Nhìn tiếp vào bài thi Toán, vậy mà Hạ Trì đạt được một trăm điểm, trước kia cậu đã nhận ra không phải Hạ Trì không có năng lực học tập, độ nhạy cảm với những con số của hắn có thể nói là cực kì cao.

Hạ Trì chống cằm, gõ gõ bàn, nhướng mày nói: “Nhìn đê, đã thấy điểm Toán ba số bao giờ chưa? Hôm nay cho các vị mở rộng tầm mắt.”

Lông xanh cùng Lý Lãng trợn tròn mắt, thiếu chút nữa con ngươi nhảy vọt ra ngoài.

Lý Lãng: “Lão đại đỉnh vờ lờ! Cả đời này tao cũng chưa được quá ba số!”

Lông xanh vỗ tay hai cái: “Mọi người đều ôn tập như nhau, sao lão đại lại tiến bộ nhiều vậy ta?”

Hạ Trì dương dương tự đắc: “Làm sao mà giống nhau được, đêm nào thầy Tô nhà tao…”

“Khụ khụ!” Tô Tinh ho hai tiếng.

Hạ Trì hiểu ý nên im miệng, xua tay đuổi bọn Lý Lãng: “Chim cút xôi xéo, tao muốn yên tĩnh thưởng thức bài thi điểm ba số.”

Đợi bọn họ khoác vai nhau đi chỗ khác, Tô Tinh cuộn bài thi lại thành ống gõ lên đầu Hạ Trì: “Thi được từng đó điểm mà cậu ngạo mạn gớm nhỉ?”

Hạ Trì bị gõ đầu còn cảm thấy sướng: “Ngạo mạn chứ.”

Tô Tinh khoanh tròn vài câu hỏi trong bài thi của hắn rồi đối chiếu số trang trong sách giáo khoa: “Những kiến thức trọng điểm đều có trong sách, cầm về làm lại.”

Hạ Trì chắp tay trước ngực: “… Tha cho tớ đi mà bé Trạng nguyên!”

Tô Tinh nói với giọng điệu không thể kì kèo: “Mấy phương trình Hóa học trước kia tớ viết cho cậu đâu, tối nay chép lại một phương trình năm lần.”

Hạ Trì nắm lấy tay cậu, chớp mắt đầy yếu ớt đáng thương: “Thi giữa kì xong rồi thì thôi…”

Ban đầu hắn chỉ định thi giữa kì giúp Tô Tinh nhận được tiền thưởng, bây giờ mục tiêu đã hoàn thành, việc học tiếp cũng trở nên vô nghĩa.

“Không được,” Tô Tinh nhìn hắn, bình tĩnh nói, “thi giữa kì xong vẫn còn thi tháng, thi cuối kì, cuối cùng là thi đại học, cậu đã từng nghĩ tới chưa?”

Vẻ mặt của Hạ Trì cứng đờ trong giây lát.

Cái gì mà thi tháng thi cuối kì thi đại học, tất thảy đều thuộc về tương lai, nhưng hắn không mảy may nghĩ tới.

Thậm chí đôi khi hắn sẽ hoài nghi những chuyện thuộc về ‘tương lai’ có xảy đến với mình không, trước lúc mười một tuổi hắn muốn mình lớn thật nhanh để bảo vệ mẹ, sau đó tới năm mười một tuổi bước vào gia đình họ Hạ, hắn vẫn muốn trưởng thành thật nhanh để đưa mẹ rời khỏi nơi đó.

Mãi cho tới ngày phân hóa, hắn phát hiện mình là Alpha nên vui vẻ tới mức nhảy cẫng lên. Ngay sau đó người mẹ run rẩy tặng hắn một món quà kì phân hóa – một ống thuốc ức chế, hắn mới biết được nguyện vọng của hắn chỉ là mơ tưởng của riêng mình mà thôi.

Không phải hắn chưa từng nghĩ tới cuộc đời mình sẽ đi đâu về đâu, đại khái là được thế nào thì hay thế ấy, học cấp ba xong thì tới một thành phố nào đó, bất kể nơi nào cũng được. Chỉ cần không ai biết mình, hắn sẽ tự do tự tại làm một Alpha ở đó, dựa vào giới tính cũng có thể kiếm cơm ăn, không thể chết đói được.

Nhưng bây giờ thì khác, tuy rằng hắn vẫn chưa xác định được tương lai phía trước là cái thứ chó má gì, nhưng điều chắc chắn duy nhất chính là tương lai của hắn nhất định có một vì sao.

“Tớ…” Hạ Trì mở miệng, lại cảm giác cổ họng mình khô khốc, không biết nên nói gì.

Tô Tinh không nói một lời, nhẫn nại nhìn Hạ Trì. Khóe miệng cậu khẽ cong, nắm lấy bàn tay Hạ Trì phía dưới bàn.

Độ ấm thuộc về Tô Tinh truyền tới lòng bàn tay hắn, Hạ Trì bỗng nhiên cảm thấy tự tin hẳn. Tô Tinh tựa như cây leo lớn lên trong lòng hắn, quấn chặt lấy hắn, xoa dịu những lo lắng và bất định của hắn một cách kì diệu.

Hắn nhìn đôi mắt Tô Tinh chằm chằm, gần như không biết xấu hổ nói: “Vậy cậu muốn cùng tớ.”

“Cùng cậu.” Ngón trỏ Tô Tinh khẽ cong, gãi nhẹ lên lòng bàn tay Hạ Trì, “Nhớ làm lại bài thi và chép phương trình hóa học.”

Hạ Trì nắm ngón tay nghịch ngợm của Tô Tinh, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve đốt ngón tay cậu, cười nói: “Được, Trạng nguyên nhà tớ nói cái gì thì chính là cái đó.”
Bình Luận (0)
Comment