Sau kì thi giữa kì, bầu không khí lớp 5 đã có chút thay đổi nho nhỏ.
Bọn Lông xanh lần này tiến bộ rất nhanh, được gia đình khen ngợi không hết lời, mấy đứa ăn mắng từ nhỏ như cơm bữa bỗng được khen bất thình lình như vậy, cảm giác cũng khá mĩ mãn, cũng dần quan tâm tới việc học hơn một chút.
Hạ lão đại phát huy vai trò dẫn đầu được các tiểu đệ hưởng ứng nhiệt liệt. Trước kia một tiết bốn mươi lăm phút thì ngẩn ngơ hết bốn mươi phút, bây giờ cũng có thể tĩnh tâm nghe giảng mười mấy hai mươi phút một tiết, tâm trạng tốt thì sẽ cầm bút ghi bài.
Đặc biệt là Lý Lãng, bố hắn nhìn bảng điểm không khác gì hoàng đế vui vẻ, vung tay kí một tấm cheque thưởng cho hắn một chuyến du lịch Nhật Bản vào kì nghỉ đông.
Lý Lãng phấn khích hú hét suốt mấy ngày liền. Có một hôm hắn vác cờ hiệu in bốn chữ ‘Ân trọng như núi’ to đùng tới lớp, chữ dát vàng trên nền đỏ trông vô cùng khí thế, quỳ một gối xuống đất dâng lên thầy Tô kính yêu bằng hai tay.
Hạ Trì ôm bụng cười tới mức không đứng thẳng dậy được. Thái dương Tô Tinh co giật hai hồi, nhìn đôi mắt nhỏ bé của Lý Lãng mà không nỡ từ chối thẳng thừng, vì vậy nói hay là tặng cho Chu Cẩn Ngôn đi, ân của cậu ấy đối với Lý Lãng tương đối trọng.
Với biểu cảm ‘Tôi đây đã lo liệu tất cả’, Lý Lãng tự hào nói: “Làm sao quên được mắt kính nhỏ, tôi đã chuẩn bị đâu vào đấy rồi!”
Lúc Hạ Trì hỏi, Lý Lãng nói cờ hiệu hắn tặng Chu Cẩn Ngôn được thiết kế trên bản gốc, viết rõ ràng tám chữ lớn – ‘Lên lớp cha nghiêm, tan học mẹ hiền’.
=)) cợt nhả đcđHạ Trì lau giọt nước bên khóe mắt cười ná thở, nói với Tô Tinh: “So với bốn mắt thì tớ thấy cái của cậu cũng không tệ, nhận đi.”
Tô Tinh nghiêm túc gật đầu, nói với Lý Lãng: “Cảm ơn.”
Lý Lãng vẫy tay, ngâm nga một bài hát, vui vẻ nhảy cẫng lên đi tìm Lông xanh khoe khoang khoác lác.
—–
Những việc khác Trung học số 36 lề mề chậm chạp nhưng tốc độ gửi tiền thì nhanh như tên bắn. Chỉ sau vài ngày hệ thống nhập kết quả thi giữa kì, toàn bộ tiền thưởng đã được gửi tới tài khoản ngân hàng của Tô Tinh.
Tô Tinh vẫn luôn muốn đổi điện thoại, tham khảo thị trường second hand một hồi cũng không thấy có chiếc nào tốt như loại cậu đang dùng, lên mạng tìm mấy mẫu điện thoại mới nhưng giá rẻ nhất cũng lên tới bốn con số. Cậu thêm vào giỏ hàng một chiếc hiệu năng tương đối kém giá một nghìn, nhưng tới lúc thanh toán vẫn chần chừ chốc lát, cuối cùng nhấn quay trở về trang chủ.
Dù sao cậu cũng không cần liên hệ với ai, bạn trai cậu ngồi cùng bàn với cậu, cả ngày ngẩng đầu lên cúi đầu xuống cũng thấy, muốn nói gì thì cứ nói trực tiếp trên lớp, điện thoại hỏng rồi thì đành mặc kệ.
Tháng mười hai đã qua được hai tuần, nhiệt độ giảm xuống tận mười độ một cách chóng mặt, điện thoại nội địa second hand của Tô Tinh còn nhạy cảm với thời tiết hơn cả cậu, vừa mới lấy ra khỏi túi tự động tắt nguồn ngay lập tức.
Tô Tinh vẫn chưa đi mua áo bông mới, nam sinh ở độ tuổi này cậy có thể chất chống lạnh, cũng không sợ lạnh, dự định cuối tuần sẽ tới chợ đầu mối mua hai chiếc, cuối cùng trì hoãn mãi cũng qua non nửa tháng.
Mỗi sáng sớm đi học cái mũi đều ửng đỏ lên vì đông cứng, trước khi ra khỏi nhà rót nước ấm vào chai nhựa rồi nhét vào tay áo để sưởi ấm, đến lớp thì nước cũng lạnh ngắt, tới lúc này cậu cũng không hơi đâu chê túi sưởi màu hồng nhạt Hạ Trì mua cho mình nữa, vào lớp liền cắm điện, hai tay với túi sưởi như hình với bóng.
—–
Sáng sớm thứ sáu Hạ Trì xách một chiếc túi lớn tới trường, vào lớp hắn ném túi lên bàn, nhìn quanh lớp học thấy không ai chú ý liền khom lưng ôm chặt Tô Tinh từ phía sau, cánh tay vòng qua cổ cậu, đầu cọ tới lui trên cổ cậu: “Trên đường cóng chết mất, mau sưởi ấm tớ nào.”
Mái tóc xù như cục bông cọ mặt Tô Tinh ngứa ngáy, cả lớp đã tới được một nửa rồi, Tô Tinh không dám manh động, đành phải thấp giọng nói: “Buông ra.”
“Không buông,” Hạ Trì chơi xỏ lá, đầu vùi vào hõm vai cậu, giọng nói rầu rĩ như bị tủi thân nên tìm cậu mách lẻo, “đêm qua tớ lại mơ thấy cậu.”
“Mơ thấy tớ cái gì?”
Hạ Trì lắc đầu: “Không thể nói, nội dung êm ái, đã cài mật khẩu.”
“…” Tô Tinh phản ứng lại, gương mặt khẽ nóng lên.
Độ mặt dày của đồ dở hơi này bay vọt lên trời, càng lúc càng quen với việc buông lời trêu chọc.
Cậu cuộn quyển sách giáo khoa lại đánh nhẹ lên đầu Hạ Trì, giận dỗi nói: “Biến.”
“Au—” Hạ Trì hít một hơi, nhân cơ hội nghiêng đầu liếm lên vành tai Tô Tinh, “Cậu làm tớ đau, phải bù đắp cho tớ đi.”
Một cảm xúc ấm áp mềm mại truyền tới lỗ tai, ngón tay Tô Tinh đặt trên thành bàn khẽ co lại. Hạ Trì để ý tới hành động nhỏ này, trong mắt xẹt qua ý cười, táo tợn hơn ngậm lấy vành tai Tô Tinh, răng nanh khẽ niết dái tai mượt mà tròn tròn.
Đúng lúc này cửa sau bị mở ra, một bạn học run rẩy bước vào, gió lạnh lùa qua cửa khiến Tô Tinh giật mình, cả người run lên.
Hạ Trì đứng thẳng người, lập tức hướng về phía cửa sau một bước, che chắn cả người Tô Tinh.
“Chào buổi sáng lão đại!” Bạn học kia thấy Hạ Trì vẫn một tay vòng qua cổ Tô Tinh, tưởng rằng hai người đang uýnh lộn, nói một cách cợt nhả, “Lớp mình khó khăn lắm mới có một học sinh giỏi tới, là bảo bối của cả lớp đấy, lão đại mày cũng đừng bắt nạt người ta, mày xem mày làm học sinh giỏi đỏ mặt rồi kia kìa!”
Hai ngón tay Hạ Trì nhéo dái tai Tô Tinh, nửa đùa nửa thật nói: “Xéo dùm! Bảo bối cả lớp cái đéo gì, đây là bảo bối của một mình tao!”
Bạn học kia nghĩ Hạ Trì đang nói đùa với mình, giơ một cái like cho hắn.
Tô Tinh hất tay Hạ Trì ra, lật trang sách một cách nghiêm túc, vành tai đỏ bừng.
“Chưa nếm đủ.”
Hạ Trì ngồi vào chỗ của mình, một tay khoác lưng ghế, một tay chống cằm, vẻ mặt vẫn còn thòm thèm.
Chiếc bút trong tay Tô Tinh ‘cạch’ rơi xuống mặt bàn, Hạ Trì gãi gãi cằm cậu như đang trêu đùa mèo con, chẹp miệng nói: “Đói quá, làm sao bây giờ ta.”
Tô Tinh liếc mắt nhìn hắn, vẻ mặt vô tình: “Ra cửa rẽ trái đi tới cuối hành lang, muốn cái gì nếm cái đó.”
Hạ Trì tưởng rằng Tô Tinh đang ám chỉ điều gì đó với mình nên hưng phấn một cách bất thường, nắm lấy cổ tay Tô Tinh: “Không được đổi ý, đi ngay bây giờ.”
Tô Tinh: “Cho cậu ăn cứt ấy đồ đần.”
“… Vô tình thật đấy.”
Hạ Trì quả thật có đi, nhưng mà không đi nhà vệ sinh, hắn dán một tờ giấy viết mấy chữ ‘Cửa này không mở, mời đi cửa trước’ lên cửa sau, lúc Lưu Văn lên lớp thấy tờ giấy đó hỏi Hạ Trì đã xảy ra chuyện gì, có phải cửa hỏng rồi không?
Hạ Trì nghiêm mặt nói: “Bạn cùng bàn của em sợ lạnh, cửa mở ra mở vào dễ bị cảm lạnh á thầy.”
Lưu Văn vô cùng mừng rỡ, trước kia từng nghe nói Hạ Trì là dòng côn đồ, tiếng tăm lừng lẫy suốt thời trung học cơ sở, quả nhiên không thể tin lời đồn, thiếu niên Hạ Trì vẫn thực sự ưu tú, rất biết suy nghĩ cho người khác.
Tô Tinh ngồi bên cạnh nghe được toàn bộ câu chuyện bỗng nhiên véo mạnh eo Hạ Trì.
—–
Tiết tự học buổi sáng, Tô Tinh kiểm tra Hạ Trì những công thức Vật lí học thuộc lòng vào tối qua, tổng cộng có mười công thức, Hạ Trì chỉ sai một.
“Thế có khen thưởng không?” Hạ Trì sáp tới gần hỏi.
Tô Tinh ẩn đầu hắn ra, lạnh lùng nói: “Không.”
“Cậu không thưởng cho tớ thì thôi vậy, tớ thưởng cho cậu là được rồi.” Hạ Trì xách chiếc túi lớn lên đưa cho Tô Tinh, “Nè, tặng cậu đó.”
Tô Tinh mở túi ra thì thấy bên trong có một chiếc áo khoác lông màu trắng.
Hạ Trì hắng giọng ho hai tiếng, nói: “Tối qua dọn dẹp tủ quần áo mới phát hiện ra tớ mặc bị nhỏ mất, có khi cậu mặc lại vừa.”
Tô Tinh cúi đầu cười, không vạch trần lí do củ chuối này của hắn.
Cổ áo vẫn còn mác treo chưa cắt, trên mác còn dán nhãn là sản phẩm trong bộ sưu tập mùa đông năm nay.
“Cảm ơn.” Tô Tinh ôm túi nói.
“Mau mặc vào!” Hạ Trì giục cậu, “Thời tiết như này mà cậu còn mặc ít thế, ra vẻ ngầu cho ai ngắm? Cậu phải luôn nhớ rằng bây giờ đã là hoa đã có chậu rồi, không thể trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài.”
Tô Tinh lấy áo lông vũ từ trong túi ra, vừa mặc vừa nói: “Tớ trêu hoa nghẹo nguyệt lúc nào? Tớ chỉ trêu heo.”
Hạ Trì cong ngón tay gõ lên đầu cậu, cười nói: “Được lắm, biết làm tớ tổn thương rồi chứ gì.”
Chiều cao của Tô Tinh không kém Hạ Trì là bao, chỉ thấp hơn nửa cái đầu nhưng khung xương lại nhỏ hơn rất nhiều. Chiếc áo Hạ Trì mua cho cậu vừa như in, chiều dài ngang đùi, độ rộng vai cũng không bị trễ xuống.
Hạ Trì đặc biệt chọn một chiếc có vòng lông trên mũ, đơn thuần chỉ nghĩ có lông thì sẽ ấm áp, khi Tô Tinh đội mũ lên vòng lông trắng muốt càng khiến khuôn mặt cậu nhỏ hơn, giống hệt con thỏ trắng ngóc đầu trong tuyết.
Tô Tinh duỗi tay, tay áo có hơi dài một chút, chỉ có ba ngón tay giữa lộ ra ngoài tay áo. Hạ Trì tay nhanh mắt lẹ túm được ngón tay giữa của cậu nhẹ nhàng cắn lên.
Tô Tinh rụt tay lại như bị điện giật, nhỏ giọng mắng: “Mẹ nó cậu là chó à?!”
“Muốn ăn thỏ thỏ.” Hạ Trì liếm môi.
Tô Tinh không thể hiểu được, con người này thèm thịt tới mức phát rồ vậy sao?
Cậu kéo tay áo lên một chút, hai tay đút túi thì bất ngờ đụng phải một vật cứng có cảm giác như kim loại, vừa lấy ra thì thấy một chiếc điện thoại.
“Cậu bỏ quên điện thoại trong túi.” Tô Tinh đưa điện thoại cho Hạ Trì.
Hạ Trì giật nảy mình há hốc mồm, nói: “Đây là điện thoại được tặng kèm lúc tớ mua điện thoại năm ngoái mà ta? Ây dà ** má! Vứt xó áo cũ trong tủ lâu quá rồi tớ quên mất luôn, cậu cứ cầm lấy mà dùng.”
Tô Tinh đưa mắt nhìn Hạ Trì, kĩ năng diễn xuất của Hạ lão đại vô cùng là ba chấm, diễn màn kịch mà lộ ra một đống sơ hở.
Mấy ngày trước cậu đã lên mạng tìm hiểu qua, đây rõ ràng là mẫu mới nhất được tung ra thị trường vào nửa cuối năm nay.
“Ngẩn người ra đấy làm gì?” Hạ Trì níu nhúm tóc của Tô Tinh, “Chê điện thoại cũ à? Mau lấy sim ra lắp vào đi, ngày thường cứ như người mất tích ấy, muốn tìm được cậu chỉ có thể dựa vào may mắn thôi.”
“Ừm.”
Tô Tinh mím môi, lấy điện thoại cũ từ trong balo ra để lấy sim.
—–
Tô Tinh kèm Hạ Trì học bổ túc vào thứ sáu hàng tuần, phân loại những câu hỏi hắn làm sai để làm lại một lần và sau đó ôn tập những kiến thức trung học cơ sở đã học bị hổng.
Chỗ học kèm lần nào cũng là cửa hàng trà sữa đối diện trường học, nhưng lần này Hạ Trì lại quên mang ba đề thi Vật lí, Tô Tinh đành phải cùng hắn đi về chung cư của hắn.
Lúc này đã quá muộn để Hạ Trì dọn dẹp nhà cửa. Bàn trà trong phòng khách chất đống hộp cơm và lon đồ uống có ga rỗng, tàn thuốc đùn đùn trong gạt tàn, tất và đồ lót chưa giặt chất thành đống trên tủ TV, bên cạnh là một khay hoa quả có một vài quả táo.
Hạ Trì có chút xấu hổ, sờ mũi, tiến lên hai bước nhét hết rác trên sofa vào thùng, nói: “Cậu ngồi trước một lúc, tớ dọn qua cái đã, nhanh lắm.” Hắn đảo mắt thấy trên khay hoa quả còn một vài quả táo, nói với Tô Tinh: “Hay là ăn táo trước không?”
Ánh mắt Tô Tinh dừng lại trên chiếc tất bẩn bên cạnh khay hoa quả, không nói lời nào ngồi xuống sofa.
Hạ Trì vội vàng nhét quả táo vào ngăn kéo, giải thích đầy miễn cưỡng: “… Đồ nhựa, mua về nghịch chơi.”
Hắn dọn dẹp qua loa mất mười phút, thu hết rác trên bàn trà vào một cái túi nilon to rồi ném vào nhà vệ sinh là xong việc, sau đó đem quần lót và tất bẩn ra ngoài ban công, đóng rèm cửa, vờ như chưa từng thấy sự tồn tại của rác rưởi trong nhà.
Hạ Trì vỗ vỗ tay: “Được rồi, ngăn nắp gọn gàng sạch sẽ!”
Tô Tinh: “… Quan niệm quản lí gia đình của cậu tân tiến nhỉ.”
Hạ Trì khiêm tốn: “Nào có nào có.”
—–
Tô Tinh đã kiểm tra xong bài thi Vật lí của Hạ Trì, tình hình tổng thể cũng không tệ, hai trong ba bài có thể đạt sáu mươi điểm, đề tổng hợp còn lại hơi lắt léo hơn một chút, tuy rằng chỉ được bốn mươi mấy điểm nhưng có thể nhìn ra hướng giải quyết yêu cầu đề bài là đúng.
So với khoảng thời gian một tháng trước kì thi giữa kì, Hạ Trì đã tiến thêm được non nửa bước.
Sau khi chỉnh sửa lại những câu làm sai, lại giúp Hạ Trì ôn tập thêm một vài kiến thức Vật lí nhiệt cấp hai, kim đồng hồ treo tường đã chạy qua số chín.
Hạ Trì đặt bút sau vành tai, dựa lưng vào sofa duỗi người: “Đờ mờ! Lời mình nói ra tớ cũng không tin, vào một đêm thứ sáu đẹp trời, thế mà con mẹ nó tớ đang ngồi học?!”
Tô Tinh cầm một hộp sữa chua vị đào vàng trong tủ lạnh, nhìn qua hạn sử dụng, vẫn có thể ăn được.
“Học thì làm sao?” Cậu lạnh lùng hỏi.
Hạ Trì lập tức ngồi thẳng lưng, hai tay đặt lên đầu gối, ngoan ngoãn lanh lợi: “Học hành tốt học hành tuyệt vời, được học vui sướng biết bao.”
Tô Tinh hừ lạnh một tiếng, quay trở về sofa ngồi xuống.
Tô Tinh đặt mục tiêu thi tháng cho Hạ Trì, điểm Toán phải đạt ba con số, Vật lí Hóa học chỉ cần tới điểm chuẩn, Tiếng Anh và Ngữ văn phải được bảy mươi.
Tô Tinh không có yêu cầu gì nhiều với ba môn Chính trị Lịch sử Địa lí, đợi vài tuần trước kì thi năm sau tập dượt qua là được.
“Nếu mà tớ đạt chuẩn tất cả các môn thì có khen thưởng gì không?”
Cách kì thi tháng chỉ còn hai tuần, nhưng hắn thì hay rồi, đòi biết phần thưởng trước.
Tô Tinh xé nắp hộp sữa chua, không biết Hạ Trì đã ném thìa đi đâu mất, cậu liếm chỗ sữa chua dính trên nắp mà không để ý cái nắp ‘bẹp’ bật lại dính lên mũi cậu, môi và chóp mũi toàn là sữa chua màu trắng.
“Cậu muốn khen thưởng cái gì?”
Cậu quay đầu nhìn Hạ Trì nói, thè lưỡi liếm môi, đầu lưỡi linh hoạt cuốn vệt sữa chua vào trong miệng, hoàn toàn không biết bộ dạng mình trong mắt Hạ Trì giờ phút này là như thế nào.
Trong giây lát Hạ Trì cảm thấy ngọn lửa trong lòng mình ‘phừng’ bùng cháy, hắn nuốt nước miếng, nói: “Đã nói là đừng liếm rồi mà?”
“Gì cơ?” Tô Tinh không nghe rõ.
Rốt cuộc Hạ Trì không kiềm chế nổi, cúi người đè Tô Tinh xuống sofa. Tô Tinh chưa kịp phản ứng đã bị Hạ Trì áp đảo, buông lỏng tay làm sữa chua rơi xuống đất.
“Sữa…” Tô Tinh vừa mở miệng đã bị mắc kẹt ngay khi cậu thốt ra một âm tiết.
Bởi vì Hạ Trì đang liếm chóp mũi cậu.
Lần đầu tiên cậu gần gũi với Hạ Trì tới vậy. Đôi tay Hạ Trì chạm lên tai cậu, hai khuôn ngực áp sát vào nhau không một kẽ hở, nhịp tim đập của Hạ Trì truyền tới người cậu rõ ràng chỉ qua lớp quần áo. Không khí trong phòng như bị nén chặt nhanh chóng, nếu không sao cậu lại cảm thấy khó thở, tim đập thình thịch nhanh tới vậy chứ.
Hạ Trì liếm sạch sẽ sữa chua dính trên chóp mũi Tô Tinh, sau đó hắn ngẩng đầu, trán chạm trán Tô Tinh, thấy hàng mi đang hoảng hốt run rẩy của Tô Tinh.
“Ngọt lắm, có phải vị đào vàng không?” Hắn hỏi.
Con ngươi đen láy của Hạ Trì ánh lên vài thứ gì đó, trong tiềm thức Tô Tinh cảm thấy vô cùng nguy hiểm, toát lên một tia trốn tránh. Cậu đưa tay đẩy bả vai Hạ Trì, nhịp thở không ổn định, nhỏ giọng hổn hển nói: “Tránh ra!”
Cú đẩy của cậu đã phản tác dụng, Hạ Trì co một chân, đầu gối đụng sát eo cậu, hai tay nắm cổ tay cậu gắt gao trên sofa. Tô Tinh như bị xiềng xích trói buộc trên sofa và cơ thể bỗng chốc bất động.
Hô hấp của Hạ Trì dần trở nên nặng nề hơn. Hắn nhìn chằm chằm Tô Tinh, ánh mắt từ mái tóc mềm mại, lưu luyến đôi mắt hẹp dài của cậu rồi tới sóng mũi cao thẳng, cuối cùng dừng lại trên đôi môi hồng nhạt.
Bị hắn ngắm nhìn từ trên xuống dưới không bỏ sót chút nào, Tô Tinh cảm giác như có một ngọn lửa nóng bừng trong cơ thể, giãy dụa vặn vẹo thân mình: “Hạ Trì, mau đứng dậy!”
“Lần trước bị cậu giành trước, lần này không thể là cậu được nữa.” Hạ Trì nghiêng đầu, ghé sát vào tai cậu, thở dài nói, “Không cần giấu đầu lưỡi đi.”
Ngay sau đó, hắn hôn Tô Tinh.
Trong nháy mắt, não Tô Tinh lóe lên ánh sáng che rợp trời đất, đây mới là hôn môi chân chính, không giống như lần ở hành lang đó. Hạ Trì bá đạo lại cứng rắn, với sức lực không thể né tránh, khoảnh khắc đôi môi bị đầu lưỡi Hạ Trì cạy ra, cậu không chịu nổi run lên.
“Ngoan, đừng sợ,” Hạ Trì liếm mút môi trên của cậu, răng hổ nghiền đầu môi cậu nhẹ nhàng, ậm ừ lặp đi lặp lại lời trấn an cậu, “để tớ vào đi, ngôi sao ngoan, bé ngoan…”
Tâm trí Tô Tinh bị giọng nói trầm thấp của hắn đánh gục hoàn toàn, dường như Hạ Trì nhận thấy được cậu đã dần dao động, đan chặt mười ngón tay vào nhau, bắt đầu càn rỡ chiếm lấy cậu.
Đầu lưỡi không còn nơi ẩn trốn, rốt cuộc cũng bị Hạ Trì tìm được, hắn càng thêm kích động, áp lực đè lên cậu nặng hơn vài phần, răng nanh đặt lên môi dưới của Tô Tinh khiến cậu đau.
“Bé ngoan, liếm một lần nữa thôi, ngoan.” Hạ Trì ở giữa môi cậu nhẹ giọng dỗ dành.
Tô Tinh ngoan ngoãn nhắm mắt lại, mười ngón tay đan chặt lấy Hạ Trì, đầu lưỡi khẽ chạm tới đầu lưỡi Hạ Trì, nhẹ nhàng liếm liếm.
Hạ Trì bỗng ngưng lại, sau đó lập tức dùng sức liếm mút đầu lưỡi Tô Tinh khiến lưỡi cậu tê rần.
Trong phòng tĩnh tới mức có thể nghe được tiếng kim giây chuyển động, bầu không khí yên lặng khiến âm thanh môi răng hòa quyện yếu ớt nhỏ bé cũng trở nên khuếch đại vô tận. Không biết qua bao lâu Hạ Trì mới quyến luyến ngẩng đầu lên, kéo ra một sợi tơ bạc giữa hai người.
Hạ Trì thở hổn hển hỏi: “Thích không?”
Lồng ngực Tô Tinh phập phồng dữ dội, bên khóe miệng còn vương chất lỏng lấp lánh, cậu ngây người mở mắt ra, suy nghĩ đầu tiên trong đầu chính là hôm qua vừa mới tiêm thuốc ức chế, hẳn là kìm nén được phải không?
Hạ Trì một mực truy hỏi: “Thích không?”
Tô Tinh định thần lại, nhếch môi khẽ cười, liếm vệt nước trên khóe môi không biết là của ai vào trong miệng, nghiêng đầu nói đầy khiêu khích: “Cần nâng cao kĩ thuật.”
“Móa!” Hạ Trì không chịu nổi ánh mắt này của cậu, nhỏ giọng chửi một tiếng, dựa vào người Tô Tinh lẩm bẩm: “Cố rồi.”
Hắn vùi đầu vào hõm vai Tô Tinh nên không thấy sắc mặt của cậu, đợi nửa ngày mới nghe được một câu nói của Tô Tinh: “Tớ cũng vậy.”
Hắn không nhịn được thấp giọng bật cười.
“Nếu thi tháng đạt tiêu chuẩn, tớ muốn được thưởng.” Hạ Trì nói.
“Cái gì?”
Hạ Trì ngẫm nghĩ, ngậm tai cậu, liếm đầy ám muội: “Muốn cậu đeo tai thỏ.”
—–