Khu huấn luyện quân sự của thành phố Tân Dương tọa lạc dưới chân núi vùng ngoại thành, trước không có thôn xóm sau chẳng có hàng quán. Theo thông tin từ anh chị khóa trước, huấn luyện quân sự chỉ nửa tháng nhưng trở về da ai cũng đen xuống một tông.
Trước khi xuống xe, Lưu Văn cầm cái loa, gân cổ dặn dò những việc cần chú ý.
“Lần này Trung học số 36 chúng ta sẽ tiến hành huấn luyện quân sự cùng Trung học số 1, mọi người xử sự thật tốt, đừng bôi tro trát trấu lên trường chúng ta, có làm được hay không?!”
Phía dưới người thì lăn ra ngủ, người thì nghịch điện thoại di động, chẳng một ai phản ứng lại anh ta, Lưu Văn ngượng ngùng hắng giọng hai tiếng, tiếp tục thao thao bất tuyệt.
Hạ Trì bóc hộp kẹo cứt vị socola, bên trong túi toàn là viên kẹo hình tròn đủ loại màu sắc. Hắn đưa lên mũi ngửi ngửi cẩn thận, nói: “Chẳng có mùi gì.”
Hắn chọn một viên kẹo màu đỏ ném vào miệng nhai nhai, cũng không hẳn là khó ăn, chỉ là hương vị có vẻ kì cục, trong vị ngọt còn có chút vị chát, nhai đi nhai lại còn thấy có chút đắng đắng.
Tô Tinh liếc mắt nhìn hắn, lại nhích gần hơn về phía cửa sổ.
Chu Cẩn Ngôn mua kẹo này từ cửa hàng đồ chơi prank(1) về, cho cậu một hộp để thử xem mùi vị thế nào. Tô Tinh không có hứng thú, để trong balo suốt một kì nghỉ hè.
(1) Là cửa hàng bán những loại đồ chơi chơi khăm, kẹo thì có vẻ khá giống bean boozledHạ Trì chú ý tới động tác nhỏ của cậu, ôm bả vai Tô Tinh dựa lên người cậu, giở trò nói: “Cậu ngửi thử xem có mùi kít không?”
Tô Tinh nhíu mày, che mũi lại muốn né tránh, nhưng cậu bị kẹp giữa cửa sổ và Hạ Trì, muốn tránh cũng không được, đành phải dùng lòng bàn tay đẩy mặt Hạ Trì ra: “**! Cậu làm gì đấy!”
Ái chà, còn nói tục nữa cơ à?
Hạ Trì càng phấn chấn, há miệng tới gần mũi Tô Tinh. Tô Tinh không thể nhịn được nữa, khuỷu tay hung hăng thụi vào bụng Hạ Trì.
“** má! Tàn nhẫn vậy!” Hạ Trì ăn đau, ôm bụng rên rỉ.
—–
“Điền đầy đủ vào phiếu thông tin, điền xong nộp lại thì có thể xuống xe.”
Lưu Văn phát phiếu thông tin lần lượt theo thứ tự cho từng người một. Tô Tinh nhìn qua, đều là những thông tin lặt vặt như chiều cao cân nặng, cậu cầm bút lên, tới lúc điền ‘giới tính’, đặt bút viết ‘Nam B.’
Hạ Trì cầm phiếu thông tin của mình, nói: “Úi, tôi quên mang bút rồi, viết hộ tôi cái.”
Tô Tinh điền xong phiếu của mình rồi nhận lấy phiếu của Hạ Trì, vừa viết vừa hỏi: “Chiều cao?”
“185.”
“Giới tính?”
Hạ Trì dựa vào lưng ghế: “Giống cậu đấy.”
Lúc điền tới mục ‘sở thích’, ngòi bút Tô Tinh dừng lại một chút, sau đó viết lên hai chữ — ăn kít.
Hạ Trì nhận lại phiếu thông tin thì chẳng hề giận dữ mà nhếch mép cười, giật lấy bút của Tô Tinh, dùng răng gỡ nắp bút xuống, viết lên phiếu vài chữ.
“Sở thích lớn nhất của tôi không thể không viết vào được.”
Tô Tinh liếc nhìn, Hạ Trì nghuệch ngoạc hai chữ — ngắm sao.
Cậu chẳng nói lời nào, vẻ mặt vô tình xách balo lên lướt qua Hạ Trì rời đi.
Hạ Trì bật cười, xách balo đi theo sau.
—–
Tới khu huấn luyện quân sự, hướng dẫn viên dẫn bọn họ tới kí túc xá đã được phân chia kĩ càng.
Vì để phòng ngừa phiền phức phát sinh, kí túc xá được phân chia thành hai đợt, trước dựa theo giới tính thứ nhất tách nam và nữ, sau tách theo giới tính thứ hai là Alpha, Beta và Omega. Hạ Trì và Tô Tinh đều là nam Beta, được phân tới phòng 208 tầng 3.
Nội thất phòng ốc kí túc xá vô cùng đơn sơ, một phòng gồm mười sáu người, hai chiếc giường lớn đối diện nhau, mỗi giường tám người, trên tường đã đính tên từng người, chỗ ngủ đã được sắp xếp cẩn thận.
Tô Tinh đưa mắt nhìn, vừa lúc cậu ở vị trí thứ tám ở giường trái cạnh cửa sổ. Vị trí này cũng không tệ lắm, không cần chen chúc kẹp giữa hai người.
Cậu bỏ balo xuống, lấy một cuộn giấy bước vào nhà vệ sinh.
Ái chết mất, thực sự ái lắm luôn.
Hạ Trì nghĩ thầm, thời buổi nào rồi mà vẫn có thằng đàn ông đem giấy cá nhân đi vệ sinh chứ?
Hắn khoác balo ngắm nghía phòng một vòng, chỗ ngủ của hắn là vị trí đầu tiên ở giường phải. Khoảng cách từ chỗ ngủ của Tô Tinh tới chỗ hắn là đường chéo dài nhất. Nằm cạnh Tô Tinh là Ngô Siêu, lúc này đang chổng mông lên thu dọn đồ ngủ.
“Ngô Siêu, thương lượng chuyện này chút.” Hạ Trì nói.
Ngô Siêu quay mặt qua: “Hạ lão đại nói đi.”
Hạ Trì giương cằm chỉ tới chỗ ngủ của hắn: “Đổi giường cái? Chỗ tao sát tường, không chen chúc được.”
“Hả?” Ngô Siêu không tưởng tượng được còn có chuyện tốt này, “Đổi thật à?”
“Thời gian đéo đâu mà đùa với mày?” Hạ Trì cười cười, “Vị trí này đẹp, buổi tối tao ngắm sao.”
Ngô Siêu gãi đầu, hóa ra Hạ trùm trường gột sạch gió tanh mưa máu còn yêu thích loại phong hoa tuyết nguyệt này.
“Đừng cười đần thối ra đấy nữa, cút dùm cái.”
Ngô Siêu ngoác miệng cười không khép lại được, xách balo chạy như bay.
—–
Đầu Hạ Trì gối lên hai tay, chân này gác lên đầu gối chân kia, đợi Tô Tinh ra ngoài chắc cậu sẽ bị dọa hú hồn luôn, nhưng chờ tới chờ lui mà Tô Tinh mãi vẫn chưa ra khỏi nhà vệ sinh.
Đã vào đó hơn mười phút rồi sao vẫn chưa ra?
Hạ Trì xuống giường, tới nhà vệ sinh gõ cửa, bên trong im ắng, không có một chút động tĩnh nào.
Hắn khẽ cau mày, đặt tay lên tay nắm cửa rồi nhẹn nhàng ấn xuống, cửa không khóa.
—–
Tô Tinh vào nhà vệ sinh, lấy một gói khăn giấy khử trùng y tế từ trong cuộn giấy vệ sinh, một ống thuốc ức chế và một kim tiêm.
Cậu vén tay áo lên, trên cánh tay đã chi chít những lỗ kim, cậu khử trùng cẩn thận, sau đó ấn kim tiêm lên tay mình, tiêm thuốc ức chế vào trong cơ thể.
Lúc vừa rút kim tiêm ra là đón nhận cơn choáng váng như thường lệ, tay bóp ấn đường, những tiếng ong ong ồn ào thúc vào lỗ tai, hai bên thái dương đau đớn âm ỉ.
Đợi cơn choáng hoàn toàn biến mất, cậu mới chú ý tới động tĩnh nhỏ từ ngoài cửa truyền tới.
Cậu quay đầu lại thì thấy tay nắm cửa chuyển động, có người muốn bước vào!