Hạ Trì đẩy cửa ra, Tô Tinh đứng trước bồn rửa tay, đưa lưng về phía hắn.
Cậu xoay cổ lại, mặt lạnh cau mày, thấp giọng quát lớn: “Cậu làm gì?”
Hạ Trì ngượng ngùng sờ cái mũi, nói: “Tôi quên mất cậu ở đây, nghiện thuốc lá, muốn vào rít một điếu.”
Tô Tinh cũng chẳng thèm để ý tới hắn, ra khỏi nhà vệ sinh.
Tính tình thất thường thật đấy.
Đừng nói là cái gì cũng chưa nhìn thấy, nhìn thấy rồi thì thế nào, mọi người ở đây ai chẳng là ông tướng, cậu có tôi có tất cả đều có, có cái gì mà xấu hổ thẹn thùng.
Hạ Trì đóng cửa, châm một điếu thuốc, dựa vào tường hít sâu một hơi.
Trong không khí ngoại trừ mùi thuốc lá còn có một mùi hương khác.
Rất nhạt, rất lạnh.
Hắn rung đống tàn thuốc, chẳng nhẽ nhóc Trạng nguyên này là bạc hà thành tinh? Phân cũng có mùi bạc hà?
—–
Ngày đầu tiên là ngày nghỉ ngơi dọn dẹp, không sắp xếp thêm hoạt động nào khác. Gần tối, hướng dẫn viên và sĩ quan huấn luyện cùng nhau tới kí túc xá, tịch thu từng chiếc điện thoại và thiết bị điện tử một, đám con giời kêu gào thảm thiết, dành chút thời gian ít ỏi còn lại thông báo tình hình cho gia đình.
Tô Tinh không có ai để thông báo, đừng nói là nửa tháng, thậm chí là nửa năm không thấy người đâu, Tô Hồng cũng chẳng cảm nhận được sự mất tích của con trai bà.
Người liên hệ cuối cùng trên Wechat vẫn là Chu Cẩn Ngôn, mấy ngày trước cậu ta gửi mười mấy tin tức hỏi Tô Tinh tại sao lại như vậy, sao lại chuyển tới Trung học số 36, Tô Tinh chưa trả lời.
Ngày hôm qua Chu Cẩn Ngôn lại nhắn tới một tin nữa, nói Trung học số 1 cũng tới khu huấn luyện quân sự cùng Trung học số 36 nhưng muộn hơn hai ngày, tới lúc đó gặp mặt rồi nói tiếp.
Tô Tinh trả lời một chữ ‘được’, quả quyết tắt nguồn điện thoại, bỏ vào hòm đựng.
“Này! Chàng trai kia! Còn mỗi cậu thôi đấy!” Sĩ quan huấn luyện ôm hòm nói với Hạ Trì.
“Ngay đây ngay đây!” Hai ngón tay cái của Hạ Trì điên cuồng gõ chữ trên màn hình điện thoại.
Người bên cạnh đùa vui nói: “Hạ lão đại, nhắn tin cùng ai triền miên lưu luyến không dứt vậy hả?”
“Cút mẹ mày đi!” Hạ Trì cười đáp lại.
Hắn thông báo cho Quan Hân Hân biết hai tuần tới sẽ ở khu huấn luyện quân sự, điện thoại bị tịch thu, không có chuyện gì gấp thì đừng liên lạc.
Đợi gần hai phút sau Quan Hân Hân mới trả lời.
— Tiểu Châu bị sốt, thuốc cũng không uống cơm cũng không ăn, Tiểu Trì con mau trở lại, Tiểu Châu chỉ nghe lời con thôi.
— Con không có ở đây, chỉ có một mình mẹ, thực sự rất sợ hãi. Tiểu Trì, coi như mẹ cầu xin con có được không?
Hạ Trì nhìn thấy hai câu trả lời này, đầu ngón tay vô tình sượt trên màn hình, một chuỗi kí tự không ý nghĩa rõ ràng hiện ra. Hắn vừa cười hihihaha với người bên cạnh vừa xóa dòng chữ vô nghĩa kia đi, đánh tiếp bốn chữ rồi gửi đi.
— Con tắt nguồn đây.
—–
Buổi tối mọi người túm tụm lại ngồi trên giường chơi đấu địa chủ, Ngô Siêu bí mật giấu trộm hai bộ bài, mặt gian xảo lấy từ trong balo ra, toàn bộ người trong phòng nổ tung.
“Anh Siêu đỉnh thật! Mỗi ngày không điện thoại không iPad trôi qua đều dựa vào anh cả!”
“Oắt con không lễ phép gì cả, anh cái gì mà anh, gọi bố Siêu!”
Một chân Ngô Siêu đá lên vai cậu ta: “Ông đây làm gì có đứa con đổ đốn thế!”
…
Hạ Trì bật cười, quay đầu hỏi Tô Tinh: “Nhóc Trạng nguyên, đánh bài không?”
Tô Tinh vừa mới tắm rửa xong, toàn thân ẩm ướt, ngọn tóc đọng lại giọt nước, dựa gần cửa sổ đọc sách, nói: “Không đánh.”
“Xem cái gì mà nghiêm túc vậy?” Hạ Trì thò đầu qua, phát hiện quyển sách kia đều là chữ tiếng Anh, hắn chỉ liếc mắt qua mà đầu đau như búa bổ.
Tô Tinh đóng quyển sách lại ‘phập’ một tiếng, lộ ra đôi con ngươi đen láy, lạnh lùng nhìn hắn: “Bẩn chết mất, tránh xa tôi ra chút.”
Hạ Trì: “…”
Một đám thanh niên choai choai tụ tập với nhau, chỉ cần vứt tất thối ra ngoài ban công là coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, chẳng ai giống như Tô Tinh, gội đầu tắm rửa đúng giờ không chệch một giây, tinh tế cứ như con gái không bằng.
“Hạ lão đại nhanh lên!”
Hạ Trì ngồi bên cạnh Tô Tinh thấy chẳng thú vị gì sất, ngậm điếu thuốc bò sang đầu bên kia đánh bài.
—–
Hạ Trì là địa chủ, Ngô Siêu là nhà trên của hắn, trong tay chỉ còn lại ba lá bài, trong khi Hạ Trì còn lại năm lá.
Hắn liếc mắt nhìn một nông dân khác, tự tin đầy mình ra bài: “Cặp.”
Hạ Trì tặc lưỡi, khẽ thở dài.
Ngô Siêu ra nốt lá bài cuối cùng trong tay mình: “Thắng rồi!”
Hạ Trì cười: “Ngại quá, tặng cho cả nhà một quả bom nhé.”
Ngô Siêu: “** má?”
Hạ Trì làm tay dáng hoa lan: “Trẻ nhỏ không thể nói bậy nha.”
Ngô Siêu: “Hạ lão đại anh giấu kĩ thấy mẹ! Nhịn cho lần cuối cùng xả ra hả!”
Hạ Trì cực kì không biết xấu hổ, cho rằng người ta khen mình, cũng lấy làm tự hào: “Đàn ông ấy mà, phải bền bỉ.”
Nam sinh trong phòng hiểu ý đồng loạt cười phá lên, cứ chuyện hài thô tục là há mồm ra cười.
Trong tiếng cười vui ồn ào, Hạ Trì liếc nhìn Tô Tinh, nhóc Trạng nguyên dựa vào tường ngồi bên cạnh cửa sổ, chăn mỏng phủ lên chiếc bụng nhỏ, hai chân chống gối lộ ra bàn chân mảnh khảnh, xương mắt cá chân rõ ràng.
Cậu ngồi đó chẳng bị dao động bởi những chuyện không liên quan tới mình, trầm tĩnh như chia nửa căn phòng ra làm hai thế giới khác biệt, lông mi rũ xuống, ngón tay thon dài lật một trang sách.
“Hạ lão đại anh nhìn cái gì đấy? Tiếp tục tiếp tục!” Ngô Siêu kêu hắn.
Khóe miệng Hạ Trì nhếch lên, dáng vẻ cực kì xấu xa: “Được, hôm nay anh đây sẽ cho chúng mày biết chữ thua viết như thế nào, chia bài!”
—–
“Mấy giờ?” Đánh được vài ván, Hạ Trì sực nhớ tới gì đó, đột nhiên hỏi.
Ngô Siêu liếc nhìn đồng hồ đeo tay, nói: “Tám giờ một phút.”
Hạ Trì bò về chỗ ngủ của mình, chẳng nói chẳng rằng nhét phần bài của mình vào tay Tô Tinh.
Tô Tinh còn chưa kịp phản ứng lại, cổ tay đã bị Hạ Trì nắm lấy.
“Bụng tôi đau quá, chạy vào nhà vệ sinh đây, đánh hộ tôi một ván.” Hạ Trì lắc lắc tay Tô Tinh.
“Tôi…”
“Nhờ vả nhóc Trạng nguyên cả, trở về mong cậu quét sạch bọn nó!” Hạ Trì không đợi cậu nói xong, xỏ giày vào, ôm bụng gấp gáp chạy vào nhà vệ sinh.
Tô Tinh cầm bài trong tay, khép sách lại, ngẩng đầu lên thì thấy cả phòng thằng nào cũng cầm bài nhìn cậu chăm chăm háo hức.
“Cái này… học sinh giỏi, tới lượt cậu rồi, muốn đối ba không?”
Tô Tinh thở dài, nhận mệnh mà nhập cuộc bài bạc.
—–
Mười lăm phút sau, Hạ Trì kéo quần bước ra ngoài, phát hiện bầu không khí có gì đó sai sai.
Trước khi hắn đi còn vừa nói vừa cười mấy câu chửi thề với mấy chuyện hài 18+ thô tục, thế mà chỉ trong chốc lát, cả căn phòng chuyển về chế độ im lặng, không chỉ không ai nói một câu nào mà còn nhíu mày, nhìn bài trong tay mình chằm chằm vô cùng căng thẳng.
“Ba… ba con tám với một đôi…”(1) Ngô Siêu run rẩy lẩy bẩy hạ xuống năm lá bài.
(1) Cù lũ là ba lá giống nhau và thêm một đôi“Thắng rồi.” Tô Tinh bình tĩnh hạ bài của mình xuống, ba con chín và một đôi.
Hạ Trì vỗ tay hai cái: “Trâu bò!”
Bọn Ngô Siêu thấy Hạ Trì như vị đấng cứu tinh, khuôn mặt đồng loạt khắc khổ, hận không thể khóc tu tu rơi hai hàng nước mắt.
Hạ Trì cởi giày trèo lên giường: “Nhìn thấy bố Hạ của chúng mày cũng không cần vui vẻ thế đâu? Vui quá mà khóc à?”
Tô Tinh liếc mắt nhìn hắn, buông một câu “Tôi về chỗ”, tiếp tục ngồi bên cạnh cửa sổ đọc sách.
“Lạnh nhạt thật đấy…”
Ngô Siêu vác bộ mặt khóc lóc kể lể: “Anh, cuối cùng anh đã quay lại! Học sinh giỏi không phải người á!”
Hạ Trì nhướng mày: “Xảy ra chuyện gì?”
Ngô Siêu: “Cậu, cậu ta nhớ bài! Cậu ta ăn gian! Cậu ta gian lận! Cậu ta nhớ rõ từng quân bài một trong đầu!”
Hạ Trì bật cười thành tiếng: “Người ta là Trạng nguyên, trâu bò thế đấy!”
Ngô Siêu và những người liên quan: “…”
Cái giọng điệu kiêu ngạo này rốt cuộc là chuyện gì?!
Hắn quay đầu gọi Tô Tinh: “Này, đánh nữa không?”
Tô Tinh lật một trang sách, cũng không ngẩng đầu lên: “Không đánh, robot không thú vị.”
Ngô Siêu và những người liên quan: “…”
Hạ Trì nhún vai đành chịu, trưng bộ mặt tỏ vẻ đau lòng, trên thực tế niềm sung sướng như muốn nhảy từ lông mày mà bay ra ngoài: “Tao cũng chẳng còn cách nào khác, không quản nổi vị nhóc Trạng nguyên này đâu.”
—–