Một màu đen tịch mịch bao phủ lên từng ngọn cây chen chúc nhau mọc lên từ mặt đất.
Không khí ẩm ướt, nóng nực, mang theo cảm giác đè nén vô cớ.
Bầu trời âm u vô tận.
Như một vùng biển chết tối đen và sâu thẳm, nặng nề đè xuống, không có lấy một tia sáng.
Mặt đất lầy lội, phủ đầy cành lá mục rữa và nhiều thứ linh tinh khác, nhưng không có xác động vật.
Sydel lần mò bước đi trong khu rừng u ám, bỗng nhiên cảm thấy mình càng lúc càng lún sâu vào thế giới bên trong.
Cánh cửa không dẫn ra con đường rời khỏi đây, trước mặt họ chỉ là một khu rừng tối tăm.
Cô vẫn còn hơi mơ màng, nhưng kể từ khi rời khỏi làng Hư Thần, tinh thần cô đã tốt hơn nhiều.
Dù không khí ẩm ướt, nhưng tâm trạng cô dần trở nên linh hoạt hơn.
Điều duy nhất cần lo lắng chỉ là những thứ tồn tại trong khu rừng này.
Đèn đồng đã bị phá hủy trong làng Hư Thần, giờ cô chỉ còn lại một cái xà beng có thể mang theo bên mình.
Thập Thất đã nhìn thấy xà beng trong tay cô vài lần, nhưng hình như cậu ta chưa bao giờ tỏ ra ngạc nhiên, như thể chưa từng thấy nó bao giờ.
“Hôm nay chúng ta không thể đi xa hơn được nữa.”
Thập Thất dừng bước, ngẩng đầu nhìn về phía xa, nơi có những ngôi nhà thấp bé nằm rải rác trên một sườn đồi, rồi quay lại nhìn Sydel và hỏi: “Nghỉ một đêm ở đây hay tiếp tục đi?”
Thực ra ở đây không thể phân biệt được ngày hay đêm.
Cũng không nhìn thấy điểm cuối.
Sydel nhanh chóng đưa ra quyết định.
Vài phút sau, cả hai đến gần những ngôi nhà bỏ hoang.
Sydel không nhận thấy điều gì kỳ lạ ở đây, nên tinh thần luôn căng thẳng của cô cuối cùng cũng hơi được thả lỏng.
Họ tìm thấy một ngôi nhà đất thấp, bước vào bên trong, Sydel quan sát xung quanh một vòng.
Dấu vết của sự sống ở đây hầu như đã bị xóa sạch, nhưng những chiếc nồi, mảnh gốm, và chiếc giường đất còn sót lại có vẻ vẫn còn dùng tạm được.
Giường đất đặt cạnh bếp lò. Chăn đệm trên giường đen kịt, dính bết, mùi hôi khó chịu bị lớp bụi trong không khí che phủ.
Sydel khẽ nhíu mày.
Không phải vì cô chê môi trường ở đây, mà thực sự là nó... quá tệ.
Thập Thất liếc nhìn cô một cái, rồi xoay người mở cửa sổ duy nhất trên tường đất. Khung cửa cũ kỹ phát ra tiếng kêu cót két.
Cậu mở cửa sổ, quay đầu nói với Sydel: “Chúng ta cần dọn dẹp chỗ này.”
Nếu không thì không thể ở được.
Dù chỉ để nghỉ tạm qua đêm.
Thập Thất ngắm nhìn xung quanh với vẻ suy tư, cởi chiếc áo khoác ngoài màu trắng của mình, xắn tay áo lên một nửa rồi đưa chiếc áo khoác cho Sydel.
Sydel: “?”
Cô hơi bối rối, nhận lấy áo, nhìn thấy chàng thanh niên chỉ về phía cửa, ra hiệu cô ra ngoài đợi—
Cô không nhịn được, chớp mắt vài cái, đứng im tại chỗ hỏi: “Cậu muốn làm một mình... sao?”
Sydel nhíu mày, trong đầu cố gắng đoán xem tại sao Thập Thất lại làm vậy, có mưu đồ gì không... chẳng lẽ cậu ta nghĩ cô không biết dọn dẹp?
Dù đúng là cô... không thực sự giỏi việc đó.
Dù từ nhỏ cô đã đi qua không ít nơi bẩn thỉu.
Như phố Elm của Freddy, cống thoát nước của gã hề, khách sạn của tên sát nhân cưa máy, bảo tàng tượng sáp của cặp sinh đôi quái dị, nhà hàng gấu đồ chơi...
Những kẻ điên rồ và nơi ở kỳ dị của chúng luôn không được sạch sẽ cho lắm, như thể chưa bao giờ được dọn dẹp.
Nhưng Sydel chỉ ghé qua rồi đi.
Cô chưa bao giờ qua đêm ở địa bàn của người khác.
Cũng không tốt bụng đến mức giúp họ dọn dẹp.
Cùng lắm là gọi điện báo cáo cho cục vệ sinh.
Thập Thất nói: “Sau khi rời khỏi làng Hư Thần, sắc mặt cô không tốt lắm.”
Nói xong cậu liền hối hận, vô thức mím môi, hàng mi rủ xuống, cảm thấy ảo não về lời nói của mình.
Cậu cảm thấy câu nói đó nghe có vẻ như là một lời dò xét và đe dọa không thiện chí.
Có lẽ, cậu nên cân nhắc việc dùng từ kỹ hơn.
Trước giờ cậu không thích giao tiếp với người khác, cũng không biết trong trường hợp này nên nói gì.
Thập Thất nhìn xuống đất im lặng chờ vài giây, không nghe thấy động tĩnh gì, trong lòng cảm thấy hơi hoang mang.
Cậu ngẩng đầu định nhìn Sydel, nhưng vì thói quen tỏ ra lạnh lùng nên khuôn mặt Thập Thất vẫn giữ nguyên vẻ bình thản, ánh mắt trầm tĩnh như hồ sâu.
Sydel ôm áo, thoáng sững sờ, thấy chàng trai trả lời câu hỏi rồi ngước mắt lên nhìn mình, sắc mặt vẫn bình tĩnh như mọi khi.
Có vẻ như, cậu ta thực sự chỉ muốn cô nghỉ ngơi.
Cũng phải, dù sao cô cũng đã tốn không ít sức lực trong làng Hư Thần. Bây giờ họ vẫn đang kẹt trong một thế giới này, là đồng đội tạm thời, chia sẻ trách nhiệm cũng là chuyện bình thường.
Người ta đơn giản là có ý tốt, nhưng Sydel lại suy diễn quá nhiều, giờ cô cảm thấy hơi áy náy.
Dù sao họ cũng đã đồng cam cộng khổ cả một quãng đường. Bản thân cô có nhiều bí mật, nhưng Thập Thất không hề dò hỏi. Vậy thì sao cô có thể luôn đề phòng cậu ta chỉ vì Thập Thất trông không đơn giản chứ?
Chỉ là hiếm khi được quan tâm trong những hoàn cảnh thế này—
Dù đó chỉ là sự quan tâm vì lợi ích.
Trước giờ cô đều là người lo cho người khác có thể gặp nguy hiểm mà mất mạng hay không.
Vì vậy, trong lòng Sydel bỗng trào dâng một cảm giác xúc động khó tả.
Thập Thất quả thật là một đồng đội tuyệt vời.
Cậu đẹp trai, trong bầu không khí u ám, nặng nề này, nhìn thấy một thứ đẹp đẽ luôn giúp người ta vui vẻ hơn.
Sydel nhìn vào mắt Thập Thất, mỉm cười gật đầu, ôm áo rời đi với tâm trạng thoải mái hơn.
Cô càng thêm kiên định với suy nghĩ trong lòng mình.
—Cô muốn đưa người này rời khỏi nơi đây.
Rời khỏi vùng đất đầy kinh hoàng và máu me, đâu đâu cũng là cái chếc và oan hồn này.
Nếu ban đầu, cô chỉ định trấn an "người bình thường" như Thập Thất để cậu đừng tự tiện đi lung tung, nên mới đưa ra lời hứa sẽ đưa cậu rời khỏi thế giới này.
Nhưng giờ đây, Sydel thực sự chân thành với lời hứa đó.
Cô ôm chiếc áo khoác trắng mềm mại, bước ra bên ngoài ngôi nhà đất, trông thấy một tảng đá lớn phủ đầy rêu bên cạnh cửa.
Cô cúi xuống, không thèm phủi bụi trên đá, uể oải ngồi lên tảng đá lạnh lẽo, tựa vào tường đất phía sau, thả lỏng cơ thể, buông bỏ hết những suy nghĩ hỗn độn trong đầu.
Sydel ngồi đó, ngẩn ngơ nhìn về khu rừng u ám.
Trong ngôi nhà đất.
Thập Thất khựng lại.
Cậu thấy rõ sự thay đổi trong tâm trạng của Sydel, từ căng thẳng và cảnh giác, đến sự thoải mái khi bất ngờ giác ngộ ra điều gì đó.
Cô vui vẻ gật đầu với cậu, ôm áo đi ra ngoài và ngồi xuống tảng đá ở cửa, chống cằm bắt đầu ngẩn ngơ.
Thập Thất: "..."
Cậu không hiểu vì sao tâm trạng cô lại thay đổi, có vẻ như cô đã hiểu ý cậu…?
Cứ cảm thấy có chỗ không đúng lắm…
Nhưng cậu vẫn thấy nhẹ nhõm trong lòng.
Hình như luồng khí đen kia đã ngấm vào cơ thể Sydel, sau đó, khi tỉnh dậy, cô không chỉ hơi mơ màng mà cả nhiệt độ cơ thể cũng lạnh hơn mức bình thường.
Thập Thất nhìn đi chỗ khác, giấu đi sự bối rối và suy tư trong ánh mắt, rồi quay lại tiếp tục dọn dẹp.
Cái giường đất cần được dùng để ngủ.
Thập Thất kéo tấm chăn đen kịt xuống, gỡ nó ra, lớp bông bên trong còn có thể thấy được màu trắng, cậu bèn lấy một lớp để làm khăn lau, lau qua chiếc giường đất và bếp lò, phủi đi lớp bụi.
Cậu đứng dậy, nhìn về phía chiếc gáo gỗ cạnh bếp lò.
Bên cạnh ngôi nhà đất có một dòng suối.
...
Sydel vẫn đang ngồi trên tảng đá bên ngoài ngôi nhà.
Cô ngồi đợi một lúc, bắt đầu cảm thấy chán, ngắm nghía đống đá dưới chân.
Khó khăn lắm mới có khoảng thời gian rảnh rỗi, thực ra cô cũng muốn khuấy động không khí một chút, ví dụ như trò chuyện với Thập Thất.
Nhưng nhìn người ta đang bận dọn dẹp, khuôn mặt trắng trẻo in đầy vết bụi bẩn, dù vậy thái độ và hành động vẫn trước sau như một, nghiêm túc tập trung, bận rộn đi qua đi lại.
Sydel lười biếng tê liệt ngồi yên một hồi, cuối cùng không có mặt mũi nào mở miệng làm phiền cậu.
Chỉ là cô cũng không ngồi ngẩn ngơ được bao lâu, từ khung cửa sổ trên đầu vang lên tiếng của Thập Thất.
"Tìm thấy một cuốn sổ bên cạnh cái giường đất," Cậu đưa cho cô một cuốn sổ ghi chép: "Giờ tôi bận rồi, cô có muốn xem thử xem có manh mối nào để rời khỏi đây không?"
Mắt Sydel sáng lên, tỏ ý mình rất sẵn lòng.
Cô cầm lấy cuốn sổ.
Mở cuốn sổ cũ, Sydel không kìm được mà thầm than.
Sao ở đây ai cũng thích ghi chép lại mọi việc vậy.
Gặp ma phải ghi lại.
Gặp đào hoa cũng phải ghi lại.
Thậm chí, trước khi chếc, họ còn cố gắng chống chọi đến hơi thở cuối cùng để ghi lại những gì nhìn thấy trước khi lìa đời.
Cuốn sổ có bìa da dày màu đen với các cạnh mạ vàng. Khác hẳn với cuốn sổ của tộc trưởng và lãng khách, vừa nhìn đã thấy đây là đồ hiện đại.
Chẳng lẽ người ở đây là người hiện đại sao?
Nhưng ngôi nhà này nhìn kiểu gì cũng không giống chỗ ở của người thời nay.
Sydel nhíu mày.
Lật cuốn sổ ra, quả nhiên đúng như cô dự đoán.
Sau khi đọc xong cuốn sổ, Sydel chỉ nhận ra một điều rõ ràng.
—Nơi này chẳng an toàn chút nào.
Dù không có ma quỷ và oán khí như ở làng Hư Thần, nhưng nơi đây tuyệt đối không phải là chỗ để ở.
Sắc mặt cô tối sầm lại.
Cuốn sổ này là nhật ký của một người phụ nữ.
Theo lời cô ấy, bạn trai cô ấy đột ngột mất tích mấy tháng trước, cảnh sát cũng không tìm được manh mối. Chỉ có cô ấy, dựa vào thông tin nghề nghiệp của bạn trai là một nhà dân tộc học, suy đoán được nơi anh ta có thể đã đến.
Làng Hanyuuhebi.
Một ngôi làng đã bị diệt vong và biến mất cả trăm năm trước.
Nghe nói tàn tích của nó vẫn nằm sâu trong rừng, nhưng không ai biết, không ai khai quật được.
Cũng không ai biết vì sao ngôi làng này lại biến mất.
Người phụ nữ theo manh mối bạn trai để lại, thật sự tìm được tàn tích của làng Hanyuuhebi.
Và tìm thấy người yêu của mình.
Lúc đầu, cô ấy vô cùng vui mừng, cảm tạ trời xanh đã cho cô ấy và người yêu được đoàn tụ.
Bạn trai cô ấy cũng rất cảm động trước việc cô ấy đã làm.
Nhưng con đường họ đi vào dường như vì một lý do nào đó không còn đi được nữa.
Vậy là cô ấy và bạn trai đành tạm trú lại nơi này.
Họ hạnh phúc đoàn tụ, nhưng niềm vui ấy chỉ kéo dài vài ngày.
Người phụ nữ phát hiện ra điều kỳ lạ.
Cô ấy ghi trong nhật ký:
"Bạn trai tôi… thay đổi một cách kỳ quái."
"Anh ấy không còn là người tôi từng biết, sự thay đổi này khiến tôi sợ hãi, nhưng tôi tin rằng anh ấy sẽ không làm hại tôi."
"Tình yêu của chúng tôi có thể vượt qua mọi khó khăn."
Người phụ nữ rất tin tưởng điều đó.
Nhưng rõ ràng, suy nghĩ của cô ấy… hoàn toàn sai lầm.
Nhật ký dừng lại ở lúc cô ấy phát hiện ra điều khả nghi. Nhưng hiển nhiên, nếu cô ấy và bạn trai thực sự rời khỏi nơi này an toàn, Sydel sẽ không tìm thấy cuốn sổ này.
Có khả năng cao là cả hai đã chếc cùng nhau.
Sydel vô cảm đóng cuốn sổ lại, không kìm được mà thầm oán thêm một điều nữa.
Những người này thích viết nhật ký thì thôi đi, nhưng tại sao họ cứ phải ghi lại mọi thứ mà chẳng bao giờ nói trọng điểm vậy!!
Lão tộc trưởng viết cả một đoạn dài dòng vô ích, mà không chịu viết thẳng ra một câu "Làng Hư Thần bị hủy diệt là vì chúng ta làm lễ hiến tế tà thần."
Người phụ nữ này cũng ghi chép cả đống chuyện thường ngày, nhưng không chịu nói rõ một câu rốt cuộc sự thay đổi kỳ lạ của bạn trai cô ta là gì.
Với cách chọn lọc thông tin như thế này, sống sót được đến cuối cùng mới là điều đáng ngạc nhiên.
Lúc này, Thập Thất đã dọn dẹp xong căn nhà đất đơn sơ. Bộ trang phục vu nữ màu đỏ trắng trên người chàng thanh niên đã cũ kỹ, sờn màu, loang lổ những vết đen và nâu.
Nhưng rõ ràng cậu không mấy bận tâm.
Sau khi thu thập xong thông tin, Sydel trao đổi vắn tắt vài câu với Thập Thất.
Xem xong cuốn nhật ký, cô có chút do dự liệu có nên ở lại đây nghỉ ngơi hay không, vì khu rừng rậm kia cũng chưa chắc đã an toàn.
Thập Thất im lặng một lúc, sau đó nhẹ giọng nói: "Từ lúc cô gặp tôi trong căn nhà cổ, đã là hai mươi tiếng rồi."
"Làng Hư Thần cũng chỉ là một ảo cảnh, giống như Cánh cửa Đỏ vậy." Cậu nói: "Có lẽ cô nên nghỉ ngơi một lúc, tôi sẽ canh gác."
Sydel hiểu ý của Thập Thất.
Đây là... sợ cô kiệt sức sao?
Cô do dự một chút, biết rằng Thập Thất nói đúng, nên cũng không cố chấp đòi rời đi.
"Vậy cậu canh nửa đêm trước," Sydel suy nghĩ một lúc rồi nói: "Tôi sẽ canh nửa đêm sau."
Đã hơn hai mươi tiếng đồng hồ cô không ngủ, Thập Thất cũng vậy.
Thập Thất mím môi, dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn cúi đầu, đôi mắt đen láy bị hàng mi dài che khuất, khiến người ta không thể nhìn cảm xúc trong đó.
Cậu nói: "Tôi sẽ ra ngoài một lát."
Thập Thất biết rõ cách sinh tồn trong môi trường như thế này hơn Sydel.
Chẳng mấy chốc, cậu đã mang về một đống củi và đá lửa, rồi bắt đầu nhóm lửa ngoài sân đất của căn nhà.
Trong thời tiết thế này, không có chăn ngủ sẽ rất lạnh.
Nhiệt độ cơ thể của Sydel cũng rất thấp, thấp đến mức đáng sợ.
Không biết cô đã nhận ra chưa, nếu chưa...
Cậu phải nhắc nhở cô thế nào đây?
Thập Thất phân tâm trong giây lát, nhưng vẫn tiếp tục công việc nhóm lửa một cách thuần thục, trong khi đầu óc bận rộn suy nghĩ làm sao để nói ra điều đó.
"Này," Cô gái tóc vàng đột nhiên tiến lại gần, xắn cao tay áo, khuôn mặt tái nhợt, đôi môi nhợt nhạt, nhưng dường như cô vẫn chưa nhận ra, vui vẻ ngồi xổm xuống cạnh cậu, cô nói: "Cậu..."
Khoảng cách giữa hai người đột nhiên được kéo gần lại, gần đến mức Thập Thất có thể cảm nhận được luồng gió nhẹ khi cô ngồi xuống.
Cậu đơ người trong nửa giây, không nghe rõ Sydel nói gì, theo phản xạ lùi sang một bên, đồng tử đen láy hơi co lại như bị bất ngờ.
Nhìn thấy Thập Thất đang nhóm lửa ngoài nhà, Sydel tò mò tiến lại gần.
Nhưng khi cô vừa ngồi xuống, Thập Thất đã tránh xa cô ít nhất nửa mét, thậm chí công sức cả mười phút ngồi chà xát gậy gỗ để nhóm lửa cũng đổ sông đổ biển.
Sydel: "..."
Cô đưa tay sờ mặt mình, không nhịn được nhìn Thập Thất, khẽ hỏi: "Tôi đáng sợ lắm à?"
Thập Thất: "…Không, không phải."
Giọng cậu vẫn đều đều như thường lệ, nhưng không hiểu sao lại bị ngắc ngứ một chút.
Chàng thanh niên cúi đầu, dường như không muốn nhìn cô, vươn tay nhặt lại cây gỗ đã lăn xuống đất.
Vết bụi bẩn vốn bị dính vào lúc dọn dẹp căn nhà trên khuôn mặt trắng trẻo của Thập Thất đã được rửa sạch ở con suối gần đó, cặp lông mày rũ xuống khiến Sydel bất giác thấy nhẹ nhõm hơn, cô thở dài, im lặng ngồi xa ra thêm hai mét, nói: "Xin lỗi, tôi biết cậu không thích tiếp xúc với người khác."
Từ khi gặp Thập Thất, cậu luôn giữ khoảng cách vài mét với mọi người.
Kể cả khi đi theo cô.
Vừa nãy vô tình liếc qua, Sydel còn để ý thấy ngón tay của Thập Thất.
Nhìn có vẻ trắng trẻo và thanh thoát, nhưng những chỗ chai sần ở gan bàn tay và đầu ngón tay...
Sydel đã dành không ít thời gian ở câu lạc bộ b/ắn s/úng, cũng có chút hiểu biết về s/úng ống.
Những vết chai ở đó, không giống như chai sần do làm việc nặng nhọc.
Sydel bắt đầu có chút phỏng đoán về thân phận của Thập Thất.
Nhưng cô không nói gì.
Cô vốn tưởng rằng ít nhất mối quan hệ giữa hai người đã tiến triển gần gũi hơn...
Có vẻ như vẫn là cô nghĩ quá nhiều.
Khoảng cách cần có, dẫu là một chút, cũng không thể thiếu.
Sydel, vốn định cố ý kéo gần quan hệ với Thập Thất hơn, đột nhiên cảm thấy hơi mất hứng.
Cô không còn hứng thú trò chuyện, uể oải ngồi xếp bằng cách xa chàng thanh niên vài mét, lặng lẽ nhìn Thập Thất tiếp tục nhóm lửa.
Thôi vậy.
Nếu đã không thể đến gần mỹ nhân, vậy cô... cứ ngắm từ xa vậy.
Không gian lại chìm vào tĩnh lặng, chỉ còn âm thanh cọ xát gỗ để nhóm lửa.