“Lách tách…”
Ngọn lửa đang cháy trong bếp lò, ngọn lửa màu cam nhảy múa, tỏa ra chút hơi ấm.
Bên cạnh bếp là một chiếc giường đất.
Sydel dựa vào bậu cửa sổ, tùy ý chống một tay lên cằm, chán nản nhìn ra ngoài.
“Cậu không vào trong sao?”
Cô gái uể oải ngáp một cái, híp mắt lại, nghiêng đầu nhìn Thập Thất, người đang tựa vào tường ngoài ngôi nhà đất.
Cô có vẻ hơi mệt mỏi, nhưng dường như vẫn rất tỉnh táo, đôi mắt màu xanh sâu thẳm sáng rực, như những viên ngọc quý rơi từ thiên đường xuống trần gian, lấp lánh rực rỡ.
Chủ nhân của đôi mắt cực kỳ đẹp ấy ở cách chỗ Thập Thất đang đứng vài mét.
Khoảng cách bằng chiều dài của một bậu cửa sổ.
Sydel hỏi câu này, thực ra không mong chờ Thập Thất sẽ trả lời.
Chỉ đơn giản là vì ngoài trời khá lạnh, Thập Thất lại là người nhóm lửa, nên cô lịch sự hỏi một câu.
Quả nhiên.
Thập Thất đáp: “Tôi đang canh gác.”
Cậu nghe thấy tiếng cười của Sydel, âm thanh ngắn ngủi và nhạt nhẽo, không thể nhận ra có cảm xúc gì.
Thập Thất chăm chú nhìn khu rừng rậm rạp không xa, giọng nói lạnh lùng. Ngón tay vô thức sờ vào túi áo bên hông, muốn lấy ra thứ gì đó.
Chẳng hạn như một viên kẹo.
Nhưng ngay trước khi chạm vào quần áo, cậu nhớ ra đây là bộ trang phục của vu nữ.
Thập Thất buông tay xuống, vô thức “chậc” một tiếng, bắt đầu cảm thấy hơi bực bội.
Cậu nhận ra ánh mắt của Sydel, nhưng không phản ứng gì, chỉ có điều cái nhìn chằm chằm ấy khiến tâm trạng rối ren của cậu thêm phần nặng nề.
Bầu không khí tràn ngập sự ngượng ngùng.
Sydel rời mắt khỏi Thập Thất.
... Sao lại có người như thế chứ.
Cô nghĩ thầm, không khỏi tò mò rốt cuộc gia đình như thế nào lại có thể nuôi dưỡng ra tính cách như vậy.
Nhàm chán, khép kín, lạnh lùng.
... Thôi, sự tò mò không phải là điều tốt.
Sydel lẳng lặng nhìn đi chỗ khác, định đứng dậy đi nghỉ thì bất ngờ nghe thấy Thập Thất ở cách đó vài mét nhỏ giọng hỏi.
“Đây có phải là thế giới thực không?”
Cậu nhìn chằm chằm rừng cây và bầu trời tối đen.
Âm thanh nhỏ đến mức tựa như một sợi lông tơ lơ lửng trong không khí.
Sydel hơi ngẩn người.
Cô suy nghĩ một lát, rồi nói: “Phải.”
Đây là thế giới thực, mặc dù nhiều người có thể sống cả đời mà không biết họ đang sống trong địa ngục trần gian hoang đường và đáng sợ như thế nào.
Nhưng những người biết, dù nhìn thấy sự thật, vẫn phải tiếp tục sống.
Mọi thứ lại rơi vào im lặng.
Sydel đợi vài phút mà không nghe thấy tiếng trả lời từ Thập Thất.
Cô lại nghĩ một lúc, quyết định an ủi cậu một chút.
Khi một người bình thường bị kéo vào nơi như thế này, khó tránh khỏi cảm xúc tiêu cực và chạm đến giới hạn áp lực của bản thân.
Sydel nhìn theo hướng mà Thập Thất đang nhìn.
Nhìn một lúc, cũng không thấy lối ra, họ như đang chìm trong đại dương tăm tối sóng sau xô sóng trước.
Cô và Thập Thất cùng với ngôi nhà đất này.
Sydel: “…”
Ừm, tình huống hiện tại hình như quả thật… không ổn lắm.
Cô có một dự cảm, chắc là—
Họ không chỉ không thể ra ngoài, mà ngược lại, đang ngày càng sa lầy trong thế giới này.
Vì vậy, Sydel im lặng vài giây.
Cô rất nghiêm túc suy nghĩ một lúc, rồi nói: “Trời sẽ sáng thôi.”
“Dù không có mặt trời thì trời vẫn sẽ sáng.”
Dù rằng thế giới này không chỉ không có mặt trời, mà có lẽ cũng không có cả mặt trăng và các vì sao.
Cô thầm nghĩ, nhưng không nói ra những lời tiêu cực trong lòng.
Chắc chắn sẽ ra được thôi.
Sydel thờ ơ nghĩ, chỉ cần tiếp tục tiến tới, cuối cùng cũng sẽ tìm được cách thoát khỏi đây...
Cô đi một mình đến giờ, không phải vẫn sống vui vẻ sao?
Sydel cảm thấy những chuyện hiện tại thực sự chẳng là gì cả.
“Trời sẽ sáng lên thôi, dù không có mặt trời vẫn sẽ sáng.”
Thập Thất từ từ quay đầu lại.
Động tác của cậu rất nhẹ nhàng, chỉ yên lặng nhìn cô gái bên cạnh.
Trước khung cửa sổ cũ kỹ và mục nát.
Cô gái tóc vàng lười biếng chống tay lên má, làn da trắng như tuyết, đôi mắt rất sáng, cả người toát ra một thứ cảm giác tràn đầy sức sống.
Thập Thất không hiểu cảm giác đó là gì.
Cậu ngơ ngác trong chốc lát, trong mắt xuất hiện ánh vàng rực rỡ.
Những vầng sáng lấp lánh như bột vàng nhảy múa trên hàng mi của Sydel, cô chớp mắt, không hiểu tại sao Thập Thất lại đột ngột nhìn mình.
Nhưng Sydel suy nghĩ một lúc, cảm thấy mình không cần phải tránh né, nên cũng nhìn thẳng về phía cậu.
Thập Thất nhìn cô, cô cũng nhìn lại.
Sydel nhìn lại một cách rất nghiêm túc, nghiêm túc đến mức có thể thấy chính mình trong con ngươi đen nhánh của Thập Thất.
Sydel thấy mình đang tựa vào bậu cửa sổ, tư thế thoải mái lười biếng, không giống như một cô gái đang ở trong hoàn cảnh khó khăn, ngược lại, lại giống như đang đi du lịch.
Dù sao cũng không có vẻ gì là một người truyền cảm hứng hay người có thể giúp đỡ người khác.
Sydel: “…”
Cô lẳng lặng đứng dậy, chỉnh lại tư thế, đứng thẳng người, thể hiện sự nghiêm túc của mình.
Ngọn lửa trong phòng nhẹ nhàng đung đưa, mang tới một chút ấm áp.
Sydel nhìn gương mặt của Thập Thất, nhưng suy nghĩ lại không tự chủ được mà thoáng lay động.
Hơi ấm xông lên mặt.
...
Cứ như vậy, thời gian trôi qua vài phút.
Sydel bắt đầu không thể chịu được nữa, cô luôn thích có gì nói nấy.
Nhưng khi nhìn gương mặt của Thập Thất, cô lại thay đổi chủ đề: “Trước đây tôi có nhiều búp bê lắm.”
Sydel thường có độ dung nạp cao đối với những điều đẹp đẽ.
Cô chưa bao giờ đối xử tệ với Belch, bởi vì Belch vẫn dính chút ánh sáng từ mái tóc bạch kim đẹp đẽ của cậu ta.
Sydel đứng thẳng người, nhớ lại những con búp bê đó, trong lời nói vô thức mang theo sự ghét bỏ.
“À, đúng rồi, chúng trông rất xấu.”
Thập Thất: “…”
“Vô cùng xấu—” Sydel vốn định mô tả một cách chi tiết, nhưng khi nhớ lại khuôn mặt của chúng thì lại dừng lại, không muốn nói thêm lời nào về nhan sắc ấy nữa.
Cô cũng không có hứng thú với những điều kỳ quặc.
Vì vậy, giọng nói của cô gái rõ ràng mang theo sự không vui, cô ngừng lại một chút, rồi nói: “Nhưng hình như chúng không biết mình trông như thế nào, nên những con búp bê đó rất thích cười.”
Dù là Annabelle, Billy hay Chucky.
Dù miệng cười, nhưng vẻ mặt lại kỳ dị cứng ngắc hoặc tràn đầy sát ý.
“Xấu càng thêm xấu.”
Sydel suy nghĩ một lúc, rồi chân thành đưa ra đánh giá của mình.
Cô nhìn Thập Thất, ánh mắt dừng lại trên gương mặt cậu trong nửa giây, thở dài, như vô tình nói: “Lúc nên cười lại không cười, lúc không nên cười lại thích cười…”
Khi Sydel nói câu này, thực ra cô có chất chứa một mong muốn.
Nhưng cô vốn chỉ là cảm thán một chút, không mong Thập Thất hiểu, hay hiểu được rồi có thể làm theo—
Sau đó, Sydel ngạc nhiên.
—Hả?
Ánh mắt của Thập Thất từ một thoáng mơ hồ khôi phục lại trạng thái bình tĩnh, hàng mi của cậu hơi cong lên, lộ ra đôi mắt đen láy, màu sắc trong trẻo, phản chiếu hình ảnh của cô gái tóc vàng đang nói chuyện bên cạnh.
Cô gái nói xong, vẻ mặt vô cùng ngây thơ, nhưng rõ ràng đã bộc lộ ý đồ của mình.
Cô cây ngay không sợ chếc đứng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng cậu.
Thập Thất hạ mi mắt xuống.
Sydel nhìn thấy hàng mi của cậu khẽ run rẩy.
Khoảnh khắc tiếp theo, cô thấy khóe miệng Thập Thất hình như hơi cong lên...
Khoan đã.
Ồ, không phải là "hình như."
Thập Thất khẽ mỉm cười.
Nụ cười của cậu rất khó nhận ra, thoáng qua rồi biến mất.
Khi cười, cậu đối diện với Sydel, ánh sáng mờ mờ từ trong cửa sổ chiếu ra ngoài, chập chờn trên khuôn mặt cậu. Sydel nhìn thấy rõ làn da trắng mịn như băng tuyết và nét dịu dàng ẩn sau sự lạnh lùng của cậu.
Cậu đẹp tựa như một bông hoa mới nở.
Sydel chớp mắt.
Cô mím môi, kìm nén sự ngạc nhiên và một chút hưng phấn, cố tỏ ra nghiêm túc.
Cô gái chống tay lên bậu cửa sổ, lộn người nhảy qua, nhẹ nhàng ngồi xuống bậu cửa, để lộ mắt cá chân trắng mịn dưới ống quần được xắn lên.
Làn da mang sắc trắng nhợt nhạt, nhưng cô không để ý.
Người này nên cười nhiều hơn, cười lên là tạo phúc cho những kẻ mê cái đẹp.
Sydel nghĩ, cảm thấy vui vẻ thêm chút nữa.
Lúc này tâm trạng cô có chút hưng phấn, giống như khi vượt qua một màn chơi có độ khó cao trong game và bất chợt thấy ánh sáng thông báo hoàn thành nhiệm vụ.
Sao lại nói chuyện với Thập Thất về những con búp bê xấu xí đó, người bình thường nào thích những thứ xấu xí chứ, trò chuyện thì phải nói những điều khiến người ta vui vẻ.
Sydel chìm vào suy tư.
Cùng lúc đó, cô chợt nhận ra mình hoàn toàn không biết gì về Thập Thất.
Người này bao nhiêu tuổi, thích ăn gì, gia đình, công việc, sở thích...
Cô hoàn toàn không biết gì cả.
Thôi xong.
Làm sao để trò chuyện đây?
Sydel không từ bỏ, kinh nghiệm giao tiếp của cô cũng khá phong phú, nhanh chóng tìm được một chủ đề, khi chuẩn bị mở miệng.
Thập Thất đã quay đầu lại, liếc nhìn mắt cá chân trắng nhợt nhạt của Sydel, bất ngờ hỏi: "Không lạnh sao?"
Sydel xua tay: "Không sao, bây giờ tôi rất ổn."
Một chút hưng phấn xen lẫn niềm vui đã xua tan tinh thần mệt mỏi.
Thập Thất hạ mi mắt, đáp lại một tiếng.
Cậu nói: "Tốt."
Sydel: "À này, trước đây cậu đã từng đến nơi nào giống như ở đây chưa?"
Cô bổ sung: "Chẳng hạn, một khu rừng có cảnh quan giống thế này."
Cô quyết định bỏ qua chuyện về những con búp bê xấu xí, đổi sang một chủ đề khác như du lịch chẳng hạn.
Nhưng không hiểu sao, ngay khi cô vừa nói ra, bỗng nhớ đến chuyện vừa thảo luận về Annabelle, thoáng ngẩn người, cảm giác như mình đã quên mất điều gì đó.
Sau đó, Sydel nghe thấy Thập Thất nói: "Có."
Ừm.
Thôi kệ, những thứ bị lãng quên có lẽ không phải điều quan trọng.
Sydel dứt khoát từ bỏ việc nhớ lại, hào hứng hỏi: "Ở đó có đẹp không?"
Cô không thích ra ngoài chơi, chỉ những khi có dịp mới ngắm cảnh qua các chương trình phim ảnh hoặc trải nghiệm qua kính thực tế ảo.
Thập Thất nhìn lướt qua cô, rồi lại nhìn khu rừng và bầu trời đen kịt, thấy vẻ hứng khởi trong mắt cô gái. Cậu ngập ngừng một lúc, nhưng vẫn thành thật trả lời: "Không đẹp."
Chẳng những là "không đẹp."
Khu rừng ấy hoàn toàn trái ngược với các từ như "đẹp" hoặc "lộng lẫy" -
Đói khát, chếc chóc, tĩnh mịch, m/áu tươi, kinh hoàng...
Thập Thất không hiểu lắm vì sao Sydel lại liên kết khung cảnh như thế này với câu hỏi "có đẹp không."
Nhưng dường như cô luôn như vậy, gặp phải ác quỷ cũng nghĩ đến việc cảm hóa bằng tình yêu đích thực; phát hiện ra gà biết báo động lại nghĩ đến món gà nướng thơm phức; nhìn thấy khu rừng âm u tối tăm lại muốn biết liệu các khu rừng khác có đẹp không…
Thập Thất không hiểu được suy nghĩ của Sydel.
Nhưng cậu cảm thấy như vậy cũng tốt, nên rất kiên nhẫn, nhẹ nhàng, nhưng không nói thêm gì khác với cô.
Có những ký ức không cần thiết kéo người khác vào, đặc biệt là cô.
Sydel có vẻ giống cậu, nhưng cũng không giống.
Lúc nhỏ, cô sẽ ôm búp bê đắt tiền chạy khắp nơi trong căn biệt thự sáng sủa chứ?
Phía sau có ba mẹ yêu thương cô, ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào, không phải ánh lửa lập lòe, mờ ảo, mà là ánh nắng vàng rực rỡ, chiếu lên người cô bé, cô cười ngọt ngào, chỉ khi nhìn vào búp bê trong tay mới không kiềm chế được mà bĩu môi, tỏ vẻ chán ghét.
Thật ra, đó chỉ là cuộc sống bình thường hàng ngày.
Nhưng khi nghe kể, cậu vẫn rất chăm chú lắng nghe, thậm chí còn có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của cô bé ấy, những lời than phiền khe khẽ, khi không hài lòng sẽ bĩu môi, khi giận thì cau mày, không bao giờ kìm nén cảm xúc của mình.
Dù sống trong bóng tối và sợ hãi, Sydel vẫn có cha mẹ và bạn bè yêu thương.
Mỗi ngày cô đều vui vẻ, cô trân trọng mỗi người xung quanh mình, tôn trọng từng phần tình cảm, từng sinh mệnh.
Vì vậy, dù họ đều đang đi trong vùng sáng tối đan xen.
Nhưng vẫn là hai người hoàn toàn khác nhau.
Thập Thất chưa bao giờ trải qua những gì Sydel đã trải qua.
Kinh nghiệm sống của cậu vô cùng hạn hẹp, như một đứa trẻ sơ sinh, bao gồm cả cảm xúc, tình cảm, và cảm giác...
Thập Thất không thể cảm nhận.
Cậu không có gia đình, cũng không có bạn bè.
Sự lạnh lùng có thể ngăn cách mọi ác ý và điều thừa thãi, vì thế cậu đã quen với việc giữ vẻ mặt lạnh lùng, ngay cả khi cậu chẳng nghĩ gì, đôi khi chỉ đơn thuần là ngẩn ngơ.
Có lúc cậu ở một mình trong căn nhà tối tăm, cũng không bật đèn, chỉ đóng rèm, ngồi bên cửa sổ lau đi lau lại s/úng hoặc các công cụ giếc người khác, rồi lại tiếp tục ngẩn ngơ.
Cậu không cảm thấy cô đơn, trống trải hay bất cứ cảm xúc nào khác.
Trước đây từng có người nói với cậu rằng.
“Phải sống cho thật tốt.”
Vì vậy Thập Thất cũng chỉ đơn giản là sống mà thôi.
Nhưng cậu không hiểu ý nghĩa của việc sống.
Lần đầu tiên cậu nhận thức rõ về con người Sydel là khi nghi lễ hiến tế dưới lòng đất tại thôn Hư Thần sắp bắt đầu.
Cậu nghe thấy câu nói đó “Dừng tay.”
Cậu quay đầu lại, nhìn thấy cô gái với mái tóc dài màu vàng rực được búi lên, ánh mắt lạnh lùng kiêu ngạo, nhưng cô vẫn nhảy xuống từ bậc đá cao vút, cô giữ đúng lời hứa quay lại, dù phía trước là đường chếc, nhưng Sydel không hề do dự, cô nhảy từ trên cao xuống, cây xà beng trong tay vung lên đầy mạnh mẽ, mang theo sự kiêu hãnh dũng cảm không lùi bước của cô.
Khoảnh khắc đó, cậu đã ngẩn người.
Lời hứa vốn chẳng mong chờ nay lại trở thành hiện thực, cậu nghe thấy trong lòng có gì đó rung động.
Sau đó, khi bị vây trong làn sương đen, Sydel đã xông đến và nắm lấy cổ tay cậu. Lúc đó Thập Thất thực sự không còn tỉnh táo, nhưng khi bị vu nữ điều khiển cơ thể, mở mắt ra, cậu nhìn thấy trước mặt là cô gái tóc vàng đang vừa tức giận vừa lo lắng, cậu vẫn nhận ra người đó là ai.
Ngoài “chị gái” ra, cô là người đầu tiên cậu nhớ.
Cô ấy là… Sydel.
Âm thanh của cái tên đó nhẹ nhàng vang lên trong đầu cậu.
Cậu chưa từng mong đợi gì.
Nhưng cô gái với cây xà beng từ trên trời giáng xuống, mái tóc vàng óng ánh lóa mắt, khoảnh khắc ấy, cậu như nhìn thấy mặt trời.
Dù đó không phải là mặt trời của cậu.
Nhưng cậu vẫn sẵn lòng đập vỡ lớp vỏ cứng rắn và lạnh lùng của mình từng chút một, dẫu còn lóng ngóng, để linh hồn tầm thường và cằn cỗi của mình bị ánh mặt trời thiêu đốt thành tro bụi.
Sydel vẫn đang luyên thuyên nói chuyện.
Thập Thất nhận ra rằng cô muốn trò chuyện với cậu, hay đúng hơn là, cô chưa bao giờ che giấu ý đồ ấy của mình.
Cậu cảm thấy hơi bất lực, quay đầu nhìn Sydel, ánh mắt thoáng liếc qua nồi bếp trong căn nhà đất, rồi hỏi cô: “Cô có đói không?”
…
Bên cạnh dòng suối, dưới lớp đất mục nát bị che phủ bởi cành cây khô và lá úa.
Một con búp bê thiếu nữ mặc chiếc váy xòe lớn nằm yên trên mặt đất, dính đầy bùn và lá mục.
Cách đó không xa, là một căn nhà cổ tối đen.
Trên lớp đất nhão, một con giun đất mập mạp chậm rãi bò đến, bò lên mái tóc của Annabelle.
Con búp bê khẽ động đậy, hình như muốn hất con giun xuống.
Con búp bê thiếu nữ từ từ bò về phía trước, nhưng vì luồng oán khí đặc quánh tỏa ra từ căn nhà cổ mà ngừng lại.
Nếu bò qua đó, có lẽ… sẽ bị chúng ăn mất?
Annabelle: …
Nó lặng lẽ nằm trên mặt đất, đôi mắt đen vô hồn nhìn lên bầu trời.
Không ai đến tìm nó.
Người từng hứa chắc nịch rằng sẽ cho nó ăn no nê, đưa nó đến đây…
Không bao giờ xuất hiện nữa.
Annabelle: …
Một cơn gió lạnh hoang tàn thổi qua, cuốn theo một nắm đất.
“Bụp.”
Rơi lên một góc váy trắng xòe của nó.
Annabelle: …