Bí Kíp Sinh Tồn Trong Thế Giới "Truyện Lạ Khắp Nơi"

Chương 138

Đột nhiên bị hỏi “có đói không” khiến Sydel có hơi bối rối, cô hỏi: “Ở đây… có gì để ăn à?”

Thập Thất khẽ “ừm” một tiếng, cậu đáp: “Có một ít nấm và rau dại.”

Trong những khu rừng như thế này luôn có một số thứ có thể ăn được, dù rằng hương vị chắc chắn sẽ không ngon.

Sydel nhớ lại khung cảnh dọc đường mình đã đi qua, cô không hề có ấn tượng gì về “nấm ăn được” hay những loại thực phẩm tương tự, không khỏi cảm thấy kinh nghiệm của mình vẫn còn quá ít.

Cô suy nghĩ một lúc, rồi nói: “Trước đây, tôi cũng đã từng đến một số nơi.”

Mặc dù không thích ra ngoài, nhưng trên đường trở về nhà từ thị trấn Derry, trong những nơi cô đi qua có một khu rừng nơi có những kẻ dị dạng ăn/ thịt người, khá giống với khu rừng mà hai người đang ở hiện tại.

Sydel không trả lời cô có đói hay không, chỉ là nhớ lại chuyện xưa, không nhịn được mà hơi đờ đẫn một chút.

Cô nhìn chằm chằm vào mũi giày chỉ cách mặt đất vài tấc, đung đưa thân người trong cơn mơ màng, ngẩn ngơ một lát, ngước mắt nhìn khu rừng tối tăm, một tay chống lên khung cửa sổ.

“Trước khi đến Nhật Bản học,” Tinh thần của cô gái có chút mệt mỏi, cô kiệt sức ngáp dài, uể oải nói: “Khi rời nhà người thân ở thị trấn Derry, tôi đã đi qua một khu rừng giống như thế này.”

Lúc đó chỉ mải đánh nhau với đám dị nhân, chẳng có thời gian chú ý xem trong rừng có gì ăn được hay không.

Thập Thất ngạc nhiên.

Cậu nhìn Sydel hỏi: “Thị trấn Derry sao…?”

“Phải đấy.” Sydel chống cằm, thấy anh chàng này có vẻ hứng thú, cô nói tiếp: “Nhưng chỗ đó cũng chẳng hay ho gì.”

“Môi trường khá thích hợp để an dưỡng tuổi già, tiếc là lại toàn quái vật.”

Thập Thất hiếm khi sững người, cậu hỏi: “Quái vật gì?”

“Ví dụ như tên hề thích bắt/ cóc trẻ con, một người phụ nữ ăn/ thịt người…” Sydel đếm trong đầu, nhớ lại câu hỏi trước đó của Thập Thất, thì nghĩ rằng có thể cậu cũng biết thế giới này bất thường, liền không nhịn được mà bắt đầu kể lể: “Đặc biệt là cái đó, trên đường về—”

“Bên đó có một loạt thị trấn bỏ hoang, bên trong đầy những thứ quái đản, không hiểu cảnh sát bang Maine làm ăn kiểu gì—”

Cô luyên thuyên một hồi, quay sang thấy Thập Thất đang im lặng nhìn mình, đôi mắt đen láy, đẹp đẽ của chàng thanh niên thoáng qua ánh nhìn kỳ lạ.

Thập Thất nói: “Tôi từng đến thị trấn Derry.”

Cậu hơi ngập ngừng, rồi mới nói tiếp: “Nếu cô rời đi từ con đường phía nam bang Maine—”

Cậu khẽ nói: “Ở đó không có thị trấn nào cả.”

Sydel: “...?”

Cô ngơ ngác, mờ mịt lại nghi hoặc nhìn Thập Thất, dường như không hiểu câu cậu nói có nghĩa gì.

“Cậu đang nói gì vậy?”

Thập Thất mím môi, nói: “Năm năm trước, tôi đã từng đến thị trấn Derry.”

“Lúc đó chỉ có một con đường núi phía Nam,” cậu nói: “Tôi đã đi qua, trên con đường đó không có gì cả—”

Không có bất kỳ thị trấn bỏ hoang hay dấu vết có người sinh sống nào.

Sydel chớp chớp mắt.

Hàng mi của cô gái khẽ run, bất giác thốt lên: “Không thể nào!”

Cô nhớ rất rõ, cả cái bảo tàng tượng sáp ẩn sâu trong rừng nên có thể Thập Thất không phát hiện ra.

Nhưng trên con đường đó, rõ ràng có một thị trấn bỏ hoang có lịch sử hàng chục năm, trong thị trấn có gia đình của tên sát /nhân cưa máy Leatherface, kẻ đó đã tùy tiện sát /hại những người qua đường vô tội… Cô và Belch đã đi ngang qua đó.

Cô đã tiêu/ diệt hang ổ của Leatherface, hắn đã ngã gục trước mặt cô với chiếc cưa máy trong tay. Cô còn nhớ… nhớ rõ tiếng còi hú và gió rít khi xe cảnh sát đến.

Nhưng mà… nhưng mà…

Nhưng hình như Thập Thất, cũng không có lý do gì để nói dối.

Sydel thấy vẻ mặt Thập Thất đơ ra.

Nhưng tâm trí cô rối bời, sau câu nói của Thập Thất, không hiểu vì sao, một cảm giác vô cùng ngột ngạt bỗng dâng lên trong lồng ngực, sự bất an và sợ hãi tràn ngập trong lòng cô.

Các ngón tay của cô bám chặt vào khung cửa sổ đến trắng bệch, nhưng cô cố kìm nén nỗi sợ hãi vô cớ, không muốn để người khác nhận ra.

Thực ra, Sydel đã che giấu rất thành công.

Sắc mặt của cô gái tóc vàng tái nhợt, thản nhiên nhìn đi chỗ khác.

Cô vẫn tựa lưng vào khung cửa, chỉ có ánh sáng trong đôi mắt dường như đã nhạt đi.

Sydel nói: “Không phải cậu bảo định tìm gì ăn à?”

Cô nhanh chóng điều chỉnh nhịp thở hỗn loạn của mình, khi ngước nhìn Thập Thất lần nữa thì đã khôi phục lại dáng vẻ bình thường, làm như không có gì xảy ra: “Tôi hơi đói rồi.”

Thập Thất mím môi, ánh mắt thoáng ngạc nhiên, định nói điều gì đó.

Khi Sydel vừa nhắc đến “khu rừng” với cậu, có lẽ là muốn cùng cậu đi tìm thức ăn.

Nhưng hình như cô lại đột nhiên thay đổi ý định.

Thay đổi rất đột ngột.

Vì vậy cậu ngây ra một lúc, không rời đi, trong lòng dâng trào một nỗi bất an mơ hồ.

Sydel nhận ra ý định của cậu.

Cô khẽ cười, sắc mặt tái nhợt mệt mỏi: “Tôi hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một chút.”

Dường như cô chỉ thoáng ủ rũ trong giây lát.

...

Thập Thất rời đi rồi.

Sydel ngồi trên bậu cửa sổ, nghênh đón cơn gió lạnh, bắt đầu hạ nhiệt cho cái đầu vừa suy nghĩ quá độ đến mức bốc hỏa, cố bình tĩnh lại để suy xét vấn đề.

Là Thập Thất… đang nói dối sao?

Cô và Belch, cảnh sát John, và những người được giải cứu rõ ràng đều đã nhìn thấy...

Những thứ tồn tại trên con đường đó.

Nhưng, bóng tối trong lòng cô lại lặng lẽ lan rộng.

Như thể có thứ gì đó sắp trồi lên.

Sydel đột nhiên nhớ lại tất cả những gì cô thấy dưới lòng đất trong làng Hư Thần.

Cô đã trực diện đối mặt với những cái chếc oan ức, nhưng ngoài điều đó ra, cô còn thấy…

Cô chắc chắn đã thấy một thứ khác.

Thứ gì đó… là nguồn gốc nỗi sợ của cô.

Nhưng kể từ khi tỉnh lại, đầu cô luôn âm ỉ đau, và Sydel gần như theo bản năng tránh né những ký ức ấy, tránh né những hình ảnh mà cô đã thấy—

Cô đã quên những gì mình đã chứng kiến.

Nhưng khi nghe thấy lời nói của Thập Thất, những ký ức bị cô chôn vùi hoặc bị lãng quên ấy, hình như bắt đầu trỗi dậy.

Sydel đón làn gió lạnh mang theo mùi tanh của m/áu thổi tới, ngơ ngác chớp mắt.

Cô đờ đẫn ngồi trên bậu cửa sổ, cảm giác nghẹt thở như đang bị nhấn chìm khiến cô không thể thở nổi, thậm chí không nhận ra làn gió mang theo mùi m/áu đó có nghĩa là gì.

Bỗng nhiên, mắt trái của cô bắt đầu đau đớn.

Cô cúi đầu và đột ngột thấy cảnh tượng hàng vạn linh hồn khóc than.

Những gì cô đã thấy dưới lòng đất làng Hư Thần—

Vô số bàn tay trắng bệch tựa như vươn lên từ địa ngục, chồng chất bao phủ cả ngọn đồi.

Luồng oán khí lạnh lẽo đ/âm thẳng vào mắt cô.

Cơn đau càng lúc càng dữ dội, như thể muốn xé nát cô.

Một thứ chất lỏng ẩm ướt lăn dài trên khuôn mặt.

Sydel che mắt trái của mình, đó là con mắt do một linh hồn bé gái tặng cho cô, có thể nhìn thấu hai cõi âm dương.

Nhưng lúc này, cô nghe thấy tiếng vỡ vụn.

Mắt trái của cô không còn chịu nổi luồng oán khí mãnh mẽ kia nữa.

Nước mắt từ mắt trái không ngừng rơi xuống.

Sydel cố gắng lau khô nước mắt, nhưng dù cô có lau đi bao nhiêu lần, những giọt nước vẫn không ngừng rơi xuống từ mắt trái.

Cô cứ thẫn thờ mà lau đi lau lại, nhưng rồi trong một lần đưa tay lên, Sydel đột nhiên thấy bàn tay đầy m/áu.

A, hóa ra…

Cô không phải đang khóc, mà là đang chảy m/áu—

Cô ngẩn ngơ nghĩ.

Sydel không lau nữa, cô che mắt trái của mình, m/áu không ngừng trào ra từ kẽ ngón tay.

Trước mắt chỉ toàn một màu đỏ thẫm, nhưng dường như mọi thứ vẫn chưa dừng lại.

Khi mắt trái bắt đầu chảy m/áu liên tục, cơn đau dữ dội dần lan ra khắp đầu, rồi đến mắt còn lại—

M/áu cứ trào ra mãi, lau cũng không hết.

Cuối cùng.

Tại một điểm giới hạn.

Sydel nghe thấy tiếng vỡ vụn giòn tan.

“Rắc.”

Cùng lúc đó, cuối cùng Sydel cũng thấy lại được, những hình ảnh mà trước đó cô đã thấy ở làng Hư Thần nhưng lại bị lãng quên.

Cô cúi người, thu mình lại, cả cơ thể khẽ run lên, như thể đang đau đớn đến phát run. Cô run rẩy lau đi vết m/áu trên mặt, ngẩng đầu lên, chỉ thấy trước mắt tối đen.

Cô chẳng nhìn thấy gì nữa.
Bình Luận (0)
Comment