...Cô chẳng nhìn thấy gì nữa.
Nhưng lúc này, Sydel thậm chí không ý thức được điều đó có ý nghĩa gì, chỉ lúng túng ngơ ngác ngồi thụp xuống đất. Những hình ảnh từ sâu trong ký ức cứ lần lượt hiện lên trước mắt cô.
Cảm giác nghẹt thở và mất trọng lực khiến cô như đang lạc vào một thế giới méo mó và đầy màu sắc. Cô gái liên tục nôn ọe, nhưng chẳng nôn ra thứ gì.
Thế giới như lặng đi.
Chỉ còn lại tiếng nuốt nghẹn ngào từ cuống họng cô mơ hồ vang vọng trong màng nhĩ.
Dưới tay cô, cảm giác mịn màng của cát trở nên vô cùng rõ ràng.
Cuối cùng Sydel cũng thoát khỏi trạng thái hoang mang, cô rút tay lại, co chân lên, cuộn tròn người.
Cô đã nhìn thấy tất cả sự thật.
Vào thời điểm đó, vào thời điểm đó—
Năm cô bảy tuổi.
Cô bé với mái tóc vàng và đôi mắt xanh, ăn mặc xinh xắn, nhận từ tay tiểu thư Joyce một con búp bê mặc chiếc váy lộng lẫy.
Búp bê nằm yên lặng trong hộp gỗ.
Tuy nhiên, khi cô bé chạm vào chiếc hộp chứa Annabelle, đầu ngón tay nhỏ xinh của cô bé đã bị những sợi chỉ đen mỏng quấn quanh.
Sợi chỉ đen xuyên qua chiếc hộp, khéo léo quấn lấy tà váy của Annabelle.
Và thế là dường như con búp bê đột nhiên có sự sống, đôi mắt xám xanh lộ vẻ mỉa mai lạnh lùng và khinh bỉ. Lông mi của nó khẽ rung, khóe miệng khắc gỗ cong nhẹ, đôi mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm vào cô bé đang ôm nó.
Năm cô mười hai tuổi.
Cô bé với vẻ mặt lạnh lùng kiêu ngạo chuyển vào ký túc xá.
Và rồi, những sợi chỉ đen bắt đầu giăng thành mạng nhện, như một chiếc kén lớn phủ đen cả phòng ký túc.
Các cô bé trong ký túc xá bước đi trong những sợi chỉ đen, gương mặt họ dần trở nên u tối, tay chân ngày càng nặng nề, ánh mắt càng lúc càng sợ hãi, như thể bị những cơn ác mộng quấn lấy.
Ác quỷ trong giấc mơ Freddy đến bên gối của Louise, nở nụ cười dữ tợn, hung hăng vung móng vuốt sắc nhọn.
Margot, người phải hứng chịu thế giới quan lệch lạc, bị ấm dâu, sống trong nỗi sợ và hoảng loạn không dứt, cô bé mở to mắt trong đêm, không thể nào yên giấc.
Jacqueline mang những sợi chỉ đen dính trên người về nhà, đầu chỉ kia kéo theo một người đàn ông dị dạng, không mặt mũi, mặc đồ vest.
Năm cô mười tám tuổi.
Cô gái tóc vàng với dáng người cao gầy đến thị trấn Derry.
Cô nhìn thấy lịch sử của thị trấn Derry bị một bàn tay vô hình lật từng trang như lật sách, vô số sợi chỉ đen dày đặc phủ lên người cô cũng phủ lên cuốn sách lịch sử đó, và trong lịch sử mấy chục năm của thị trấn Derry, đột nhiên xuất hiện một tên hề, cùng hàng loạt xác chếc của những đứa trẻ bị nó sát/ hại.
Tiếng khóc của trẻ con và dòng m/áu đỏ nhấn chìm thị trấn Derry.
Sydel vẫn nhớ, trong hang đá rộng lớn tối tăm đó, cô đã tự tay m/óc tim tên hề, trước khi rời đi cô thấy x/ác của những đứa trẻ từ từ rơi xuống quanh tòa tháp, một tia sáng nhỏ từ đỉnh tháp rọi xuống.
Cô quay đầu nhìn lại, nghĩ rằng ngày đó sẽ là ngày kết thúc chuỗi quá khứ đẫm m/áu, tăm tối và tàn nhẫn của thị trấn Derry.
Gương mặt cô bình thản, có chút buồn và bất lực, nhưng trên hết là sự nhẹ nhõm.
Nhưng thực ra, có lẽ những đứa trẻ đó vốn không nên chếc.
Mọi thứ vốn không nên như thế.
Dường như thế giới này đã bị đảo lộn, nó đã đảo ngược đúng sai.
Vậy nên Sydel nghiêm túc đặt lại mảnh ghép bị vỡ, nhưng vị trí đúng trong mắt cô... hoàn toàn ngược với thế giới này.
Những điều cô cho là ngu ngốc, đáng khinh, kinh dị.
Thực ra... là do cô đã làm lệch đi.
Thế giới vốn dĩ rất bình thường.
Búp bê không biết giếc người, khách sạn không có ma quỷ, không phải đi vài bước là có thể gặp phải kẻ s/át nhân biến/ thái... chỉ là mỗi khi cô xuất hiện ở đâu, thì tất cả mọi thứ ở đó đều thay đổi.
Cô là khởi nguồn của mọi chuyện, là... căn nguyên của thảm họa.
Mọi thứ khi tiếp xúc với cô, ngay lập tức sẽ biến thành hình thù ghê rợn, lộ ra những chiếc răng nanh hung dữ, muốn n/uốt chửng sinh mạng của cô.
Nhưng Sydel vẫn sống sót, còn sống rất tốt.
Chỉ có điều cô luôn là cô bé bảy tuổi năm ấy.
Dù bị cuộc sống ép buộc, phải dùng mặt nạ lạnh lùng, kiêu ngạo bao bọc nội tâm của mình, cô cũng không thay đổi.
Sydel nhìn thấy chính mình khi bảy tuổi.
Cô bé có hai bím tóc tết nhỏ xinh do mẹ buộc, hai bím tóc gắn hoa xinh xắn buông xuống trước ngực.
Váy voan xòe rộng trên thảm cỏ xanh mướt, ánh nắng rực rỡ lọt qua kẽ lá chiếu xuống, cô ngồi giữa khu vườn rộng lớn, bên cạnh là Rey, dáng vẻ cô hoạt bát và tự đắc, ngẩng mặt lên nói chuyện với mẹ.
Rey bị cô chọc cười, bàn tay dịu dàng của mẹ vuốt qua má cô, nhẹ nhàng lấy đi một cánh hoa.
“Hai mẹ con, chúng ta đi ăn trưa thôi nào!”
Cha cô đặt chiếc cặp xuống, tranh thủ thời gian rảnh nấu một bữa ăn, hân hoan mời vợ và con gái thưởng thức bữa tiệc ông tự tay làm.
Thế là cô bé cũng hân hoan đứng dậy từ bải cỏ, nắm tay mẹ, chạy về phía bàn ăn.
Cô bé lớn lên trong vòng tay yêu thương.
Dòng thời gian tiếp tục tua lại, thậm chí cô còn nhìn thấy chính mình ở kiếp trước.
Cô thiếu nữ trong bộ đồng phục xanh trắng đứng trong một khung hình, bên cạnh là cha mẹ cô trước đây, khuôn mặt họ đã nhòa đi, nhưng nụ cười của cô vẫn rạng rỡ chói lòa.
Cô bé đeo cặp sách, vội vã băng qua vạch qua đường, vừa cắn bánh bao vừa chạy vào lớp học.
Hình ảnh phản chiếu trên ô kính cửa sổ sáng sủa là dáng vẻ chăm chỉ làm bài của cô.
Bình dị mà đẹp đẽ.
Cô là một người bình thường, hạnh phúc, vui vẻ, lớn lên trong tình yêu thương.
Vì vậy, cô cũng muốn yêu thương thế giới này một cách nghiêm túc.
Dù đây là một thế giới hỗn độn.
Dù đâu đâu cũng có ma quỷ tung hoành, những kẻ biến thái chọc phá, dù đã chứng kiến vô số cái chếc, đối mặt với nỗi sợ hết lần này đến lần khác.
Cô chưa bao giờ nghĩ đến việc từ bỏ bản thân.
Sydel nghĩ.
Cô muốn sống thật tốt, vẫn vui vẻ, hạnh phúc như xưa, thích âm thầm châm chọc, lạc quan giữa những khó khăn, chưa bao giờ hạ thấp mức độ hài lòng với cuộc sống của mình dù chỉ một chút.
Cô cũng sẽ cố gắng cứu người, vì cô muốn yêu thế giới này.
Sydel luôn cảm thấy rất nhiều người thích đánh cược mạng sống của mình.
Vì cô đã có kinh nghiệm từ nhỏ, nên mỗi khi gặp phải những điều kỳ dị hay kẻ biến /thái cuồng s/át, cô luôn tự tin hơn so với người khác.
Dù vậy, cô vẫn coi mình là một người bình thường.
Vì cô chỉ muốn sống tiếp, như khi trước bảy tuổi, một cuộc sống yên tĩnh và bình thường là đủ rồi.
Khi thấy người khác tự tìm đường chếc, cô sẽ ngăn cản, sẽ giúp đỡ, sẽ cứu người...
Cô luôn là cô bé hiền lành và hoạt bát của năm bảy tuổi.
Cô sẽ cố gắng hết sức để giúp mọi người sống tiếp.
Nhưng, nhưng...
Thì ra, cô mới là nguồn cơn của vô số tai họa này.
Kẻ đầu sỏ hại chếc họ… chính là cô.
Cô đã từng đặt mình ở trên cao nhìn xuống những người bình thường ấy.
Thấy họ vì chưa từng trải qua những việc như vậy nên luôn lúng túng khi đối diện với tai họa đột ngột ập đến, cô lại lạnh lùng nghĩ rằng thế giới này vốn là như vậy.
Cô cho rằng chỉ cần mình cố gắng cứu người thì đã là lương thiện rồi.
Nhưng tất cả mọi thứ đều bắt nguồn từ cô.
Cô đã hại bao nhiêu mạng sống, khiến thế giới này méo mó, khiến những người vô tội phải trải qua những điều tồi tệ...
Cô lại ngỡ rằng chỉ cần cứu vớt vài người thì đã là một ân huệ lớn lao.
...
Sydel khẽ cúi đầu, vùi mặt vào đầu gối, cả người run rẩy, cuộn tròn người lại.
Cô có tư cách gì chứ.
Ra vẻ mình là đấng cứu thế, đi ban phát sinh mệnh cho những người “tự tìm đường chếc” kia như đi làm từ thiện sao?
Mọi tai họa đều là do cô mang đến.
Lòng tốt mà cô đã từng tự nhận, giờ đây hóa thành lưỡi d/ao sắc nhọn, đâm thẳng vào trái tim cô.
Trước kia cô... như một tên đao phủ vô tình, giả vờ thương xót những linh hồn đã chếc dưới tay mình.
Nếu mọi thứ đều do cô mang đến—
Vậy thì, cô chếc đi là được rồi nhỉ.
Cô mơ hồ nghĩ, đã chẳng còn cảm nhận được cái lạnh ấm và đau đớn của cơ thể, chỉ vô cảm nảy ra ý nghĩ này.
Chếc ở đây.
Dù sao, cũng chẳng có ai cần cô.
Cô chỉ là một...tên đao phủ giả nhân giả nghĩa mà thôi.
Trong cơn mê man, hình như Sydel nghe thấy một tiếng cười khẩy đắc ý ở sau lưng.
Nhưng cô đã chẳng còn sức để suy nghĩ thêm nữa.
Cô chỉ có thể vô thức ôm lấy bản thân, lặng lẽ cúi đầu.
...
Khi Thập Thất quay lại căn nhà đất thì trời có vẻ sắp đổ mưa.
Không khí trở nên ẩm ướt, trong làn gió lạnh thổi tới lẫn mùi m/áu nồng nặc.
Trong lòng cậu dâng lên một dự cảm chẳng lành, gần như ngay lập tức cậu tăng tốc chạy.
Thập Thất nhìn thấy Sydel.
Dáng hình cô thiếu nữ mảnh mai, cúi đầu, yên lặng cuộn mình trong một góc nhà đất.
Mái tóc vàng của cô rối bời, tản mác xõa xuống hai bên người, trên tay và quần áo dính đầy bụi đất, trông giống như thể vừa lăn trên nền đất.
Tim Thập Thất thắt lại.
Cậu mím môi, bước nhanh về phía trước, dừng lại cách thiếu nữ nửa mét.
Chàng thanh niên chần chừ vài giây, nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, cố gắng nhìn mặt Sydel.
Cậu nói: “Cô—”
Vừa mới mở miệng, cậu liền thấy cả người Sydel bất chợt khẽ run rẩy.
Nhưng cô chỉ run rẩy trong chốc lát, rồi nhanh chóng bình tĩnh lại.
Thiếu nữ từ từ ngẩng mặt lên, hướng về phía Thập Thất.
Thập Thất nhìn thấy khuôn mặt đầy vết m/áu khô của Sydel.
Gương mặt tái nhợt của thiếu nữ nhuốm màu đ/ỏ, bao phủ ba phần tư khuôn mặt, nhìn thoáng qua trông vô cùng đáng sợ.
“Thịch thịch.”
Vì quá kinh ngạc, cả người Thập Thất cứng đờ, nấm trong lòng cậu rơi đầy đất, một cây nấm lăn tròn đến bên cạnh Sydel.
Sydel thản nhiên nói: “Tôi bị mù rồi.”
“Hiện tại, tôi không thể nhìn thấy bất kỳ thứ gì cả.” Trước mặt cô là một màn đen, chỉ dựa vào hơi thở nhẹ của Thập Thất để xác định vị trí của cậu, cô quay mặt về phía cậu, khẽ cười: “Vậy nên, cậu đi một mình đi.”
Biết đâu, rời xa cô, người này sẽ có thể tìm được đường ra.
Hàng mi của cô gái khẽ nhấc lên, đôi mắt xanh thẳm từng vô cùng rực rỡ giờ đây giống như một viên ngọc xanh vỡ nát, bị phủ lên một lớp u ám mờ nhạt, những vết rạn từ tròng đen lan ra tròng trắng.
Trông vô cùng đáng sợ.
Nhưng lại mang nét đẹp của sự tan vỡ.
Sydel nghe thấy tiếng thở của Thập Thất dường như dừng lại trong chốc lát.
Lúc này, suy nghĩ của cô rất chậm, chỉ có thể chật vật cố nhớ những gì đã trải qua ở nơi này—
Ồ, đúng rồi.
Cô đã nói rằng—
Sẽ đưa Thập Thất rời khỏi đây?
“Chỉ cần cậu nghe lời, tôi đảm bảo sẽ đưa cậu rời khỏi đây.”
Bây giờ, câu nói này nghe thật nực cười.
Sydel cảm thấy rất buồn cười, nhưng cô chẳng còn sức mà cười nữa, chỉ có thể mệt mỏi cong cong khóe môi, cô không biết là thế giới đang trêu ngươi mình, hay cô đang trêu ngươi người khác.
Chỉ là nghĩ đến cô gái tự tin đầy kiêu hãnh khi ấy, giống như đang nhìn một tên hề trên sân khấu hài kịch vậy.
Cô nhếch khóe môi, khẽ nói: “Xin lỗi.”
“Tôi không thể đi ra được.” Cô nói: “Cũng không thể đưa cậu rời khỏi đây.”
Một kẻ mù lòa thì làm sao có thể rời khỏi nơi như thế này được?
Cô đã mất đi sức chiến đấu.
Nhưng Sydel hiểu rằng, thứ cô mất không chỉ là sức chiến đấu, mà là tất cả khát vọng sống sót.
Niềm tin của cô đã vỡ vụn.
Nhưng dù sao, Thập Thất vẫn muốn rời khỏi đây. Cậu có thể rời đi, chỉ cần rời xa cô, sẽ không bị cô làm liên lụy—
Ai cũng thế cả.
Chỉ cần cô chếc đi là được.
Thế giới này… sẽ trở lại bình thường.
Cô vô tư nghĩ, nhưng lời nói ra lại vô cùng dịu dàng.
Sydel biết việc Thập Thất đề nghị nghỉ ngơi ở đây là quan tâm đến tình trạng của cô, cậu là một người đồng đội rất tốt.
Là người đồng đội tốt nhất mà cô từng gặp.
Vì vậy, cô khẽ nói: “Cậu rời đi đi.”
“Cậu nhất định có thể ra ngoài, có thể sống tiếp.”
Lúc này, lời chúc của cô dành cho Thập Thất cũng là lời chúc cô dành cho thế giới này.