Bí Kíp Sinh Tồn Trong Thế Giới "Truyện Lạ Khắp Nơi"

Chương 140

Thập Thất ngơ ngác nhìn Sydel.

Trong giây lát, cậu không hiểu Sydel đang nói gì.

… Tại sao lại xin lỗi cậu?

Ấn tượng của Thập Thất về Sydel bắt đầu từ lúc hiến tế ở làng Hư Thần.

Vì vậy, cậu ngơ ngác một lúc, rồi mới nhớ ra đó là lời hứa mà Sydel đã từng nói với cậu.

“Chỉ cần cậu nghe lời và tin tưởng tôi, tôi sẽ đưa cậu rời khỏi đây.”

… Ừm.

Thập Thất im lặng.

Cậu không biết phải nói gì, vì cậu hoàn toàn không rõ—

Rốt cuộc tại sao Sydel lại thay đổi đột ngột như vậy.

Cậu chỉ ra ngoài lấy chút đồ ăn, khi quay về thì phát hiện Sydel đã gặp chuyện.

Hai mắt cô gái đổ lệ m/áu, ánh mắt từng sáng rực giờ đây trở nên xám xịt và vỡ vụn.

Cô ủ rũ, yếu ớt và nhợt nhạt thu mình trong góc phòng.

Thập Thất thấy được sự yếu đuối của cô.

Đây không phải là lần đầu tiên cậu thấy Sydel bộc lộ điểm yếu. Trước đó, trong căn nhà cổ, sau khi rời khỏi cánh cửa đỏ, cô cũng đã có giây phút yếu ớt vì tinh thần bị tổn hại.

Nhưng lần này không giống như thế.

Cậu không phân biệt nổi ngọn nguồn cảm xúc trong lòng mình, chỉ ngơ ngác và bối rối nhìn Sydel, ánh hào quang quanh cô dường như đột nhiên biến mất, chỉ còn lại một thân xác vụn vỡ, bên trong là một linh hồn u ám.

Cô không còn kiêu ngạo, rực rỡ, chói sáng nữa.

Cô cũng sẽ không còn từ trên trời rơi xuống, vung gậy mở đường nữa.

Cô đã trở thành một người bình thường.

Giống như bất kỳ người đi đường bình thường nào trên phố, không có gì nổi bật.

Nếu có ai đó quen thuộc với Sydel mà nhìn thấy cô lúc này, có lẽ họ sẽ ngạc nhiên trước sự yếu đuối của cô.

Sydel đã không còn giống chính mình nữa.

Có lẽ họ sẽ cùng nghĩ như vậy.

Nhưng Thập Thất không nghĩ được nhiều như thế.

Cậu không có nhiều kinh nghiệm cảm xúc để phân tích tình huống hiện tại.

Ý nghĩ đầu tiên khi nhìn thấy Sydel lúc này, cậu chỉ vô thức muốn—

“Đôi mắt…” Chàng thanh niên có gương mặt thanh tú mím môi, vươn tay ra, đầu ngón tay dừng lại trước gò má tái nhợt của Sydel một giây, cuối cùng vẫn không dám chạm vào cô.

Cậu như một kẻ nghèo hèn, lớn lên trong gia cảnh bần hàn, chịu gió mưa, chịu đói rét, sống một cuộc đời nhút nhát, chưa từng có ngày nào sung sướng.

Bỗng một ngày, một kho báu từ trên trời rơi xuống, rơi ngay trước mặt kẻ nghèo này.

Kẻ nghèo thấy kho báu, biết rằng nó rất quý giá, nhưng cuối cùng vì chưa từng thấy kho báu bao giờ, nên chỉ dám đứng từ xa để bảo vệ, tiếp tục sống cuộc đời nghèo khó.

Ngay cả cậu cũng không rõ đó là báu vật gì, chỉ biết rằng nó quý giá, nhưng không biết làm sao dùng báu vật đó để cải thiện cuộc sống của mình.

Thập Thất không biết mở lời thế nào, do dự vài giây rồi mới hỏi: “Đau không?”

Sao mắt cô lại đột nhiên chảy máu rồi mất đi thị lực như vậy?

Là do bệnh tật hay đã gặp chuyện gì khác ở đây…

Thập Thất nhớ lại khi ở làng Hư Thần, luồng oán khí hỗn loạn từ các vu nữ đã thấm vào cơ thể của Sydel.

Cậu hạ mi mắt nhìn xuống, che giấu ánh nhìn lạnh lùng và khó chịu.

Sydel chậm rãi chớp mắt.

Hiện tại, phản ứng của cô đã chậm đi không chỉ một nhịp, rất lâu sau mới đáp: “Cậu không hiểu ý của tôi sao?”

Cô và Thập Thất chẳng có mối quan hệ gì, chỉ vì cùng mục tiêu mà đi cùng nhau một đoạn đường.

Sydel không nghĩ rằng Thập Thất sẽ chịu trách nhiệm cho việc sống chếc của cô.

Khi một mối quan hệ bị ràng buộc vì lợi ích, chỉ cần một bên suy yếu, mối quan hệ đó sẽ không còn ổn định nữa.

Người bình thường muốn rời khỏi đây đã khó, huống hồ là cô.

Một người bỗng nhiên mù lòa.

Thập Thất ngẩn người.

Cậu nhớ lại những lời mà Sydel đã nói trước đó, im lặng vài giây.

Cậu cảm thấy tất cả những chuyện này không phải là vấn đề.

Nếu Sydel không còn nhìn thấy, mất đi khả năng chiến đấu, không thể tự mình chạy trốn được nữa, vậy thì cậu sẽ thay cô. Nếu Sydel muốn rời đi, chỉ cần cô muốn—

Cậu sẽ đảm bảo Sydel được an toàn sống sót mà không bị thương, để cô có thể trở lại thế giới bình thường bên ngoài.

Cậu sẽ không bỏ rơi cô mà đi một mình, vì khi đó cô cũng đã không bỏ rơi cậu.

Dù Thập Thất hiểu rằng, đối với Sydel, cậu chẳng là gì cả.

Nhưng cậu không bận tâm đến điều đó.

Tuy nhiên dường như cô… không muốn rời khỏi đây nữa.

Thập Thất mơ hồ nhận ra điều khiến Sydel suy sụp không phải là việc cô bị mù.

Chắc chắn vừa nãy đã có chuyện gì khác xảy ra.

Nhưng cậu không biết gì cả, chỉ có thể hoang mang, lúng túng đứng trước mặt Sydel, không biết mình có thể làm gì.

Thập Thất lặng lẽ nhìn Sydel, có chút bối rối, cậu mím môi, khẽ nói: “Tôi… tôi không hiểu.”

Cậu thoáng im lặng: “… Mặt của cô, có cần lau không?”

Sydel lại cúi đầu, vùi mặt vào đầu gối đang co lại.

Cô mệt mỏi vô cùng, cảm giác lạnh lẽo và mệt mỏi từ sâu trong ý thức trào dâng khiến cô không thể chịu nổi, thậm chí không giữ được nụ cười gượng trên môi nữa.

Cô quá mệt mỏi, cũng chẳng còn tâm trí để chú ý đến Thập Thất.

—Không hiểu sao?

Lời của cô đã rõ ràng đến vậy, tại sao cậu ta lại không hiểu?

Cô mơ màng nghe Thập Thất nói, chỉ có thể miễn cưỡng phân biệt những từ ngữ rời rạc sau khi phân tích thông tin.

Cô cuộn người, làn da run rẩy trong không khí, cô gái như tự lẩm bẩm một mình.

“Đừng chạm vào tôi.”

Cô nói.

Từng chữ từng chữ, cô thở một cách khó khăn và hơi thở thì lạnh lẽo.

Ngón tay của Thập Thất dừng lại giữa không trung.

Cậu thu tay lại.

Chàng thanh niên muốn kiểm tra vết thương của Sydel.

Nhưng cô gái lại kháng cự như vậy, thậm chí còn run lên bần bật.

Cô không muốn.

Cô không muốn đứng dậy, không muốn rời đi, không muốn...

Sống tiếp.

Suy nghĩ này đột nhiên xuất hiện trong đầu của Thập Thất.

Có lẽ bây giờ cách tốt nhất là mặc kệ ý muốn của cô mà kiểm tra xem trên người cô có chỗ nào bất thường không.

Nhưng Thập Thất không làm vậy.

Cậu chỉ im lặng một lúc, rồi từ tốn nói: “Được thôi.”

Nói rồi, cậu với tay nhặt cây nấm nhỏ rơi bên cạnh Sydel, lặng lẽ đứng lên.

Sydel ôm chặt lấy mình, cuộn người trong góc tường, không nhúc nhích.

... Cậu đi rồi sao?

Cô mông lung nghĩ, trong đầu chỉ còn lại khoảng không trống rỗng và cơn đau buốt.

Ý thức của cô nặng nề chìm xuống.

Sydel từ từ khép đôi mi.

Cứ thế mà... chìm vào giấc ngủ.

...

“Muốn uống chút súp không?”

Cơn gió từ bước chân di chuyển lướt qua bên cạnh cô, có người khẽ ngồi xổm xuống, đưa cho cô một bát gì đó bốc hơi nóng.

Thập Thất đưa bát súp nấm nóng hổi đến trước mặt Sydel.

Hơi nước nối tiếp nhau bay lên, vấn vít xung quanh mái tóc vàng rối bời của cô gái.

Sydel bừng tỉnh khỏi bóng tối chợt ập tới.

Cô mở mắt, trước mắt vẫn là một màu đen kịt, hơi nóng khiến cô có cảm giác như bị bỏng, theo phản xạ cô giơ tay che mặt, loạng choạng lùi lại: “Cậu…”

“Cậu vẫn ở đây sao?”

Cô thở dốc một hơi, giọng nói yếu ớt văng vẳng trong không trung.

“Ừ.” Thập Thất ngồi xuống bên cạnh cô, vẫn cầm thức ăn trên tay, nói: “Bên ngoài hình như sắp mưa rồi.”

“Tôi sẽ đợi đến khi trời tạnh rồi đi.”

Cậu im lặng, rồi lại hỏi.

“Uống súp không?”

“Không.” Sydel cụp mắt xuống, hàng mi dày phủ hờ lên đôi mắt tối tăm và vỡ vụn. Cô muốn cách xa Thập Thất một chút, nhưng không còn sức để đứng lên.

Cuối cùng, cô khẽ hít một hơi sâu, chậm rãi nhắm mắt lại, nhỏ giọng nói: “Bên ngoài sắp mưa à?”

Thật kỳ lạ, trong khu rừng rậm và bầu trời tối đen kia, có thể nhìn ra được dấu hiệu trời sắp mưa sao?

Rõ ràng bên ngoài lúc nào cũng là một màu đen mà.

Thập Thất: “Ừ.”

Cậu không nói dối, dù bầu trời có đen đến đâu, vẫn có thể thấy được dấu hiệu của những đám mây âm u tụ lại, không khí ẩm ướt mang mùi m/áu càng lúc càng rõ rệt.

Sydel không đáp lại nữa.

“…” Thập Thất im lặng vài giây, rồi đột nhiên nói: “Đợi mưa tạnh rồi.”

“Chúng ta sẽ rời khỏi đây.”

Cơ thể của Sydel cần được kiểm tra và điều trị tại bệnh viện chuyên nghiệp.

Cậu không thể trì hoãn được nữa.

Sydel: “…”

Cô mím môi, mặt không biểu cảm, giọng nhẹ như không khí trên cao nguyên, cô nói: “Cậu muốn đưa tôi đi sao?”

Thập Thất lặng lẽ nhìn cô, trong ánh mắt có chút căng thẳng không yên.

Nhưng Sydel không cảm nhận được.

Cậu nói: “Có được không?”

Sydel cảm thấy buồn cười.

Cô khẽ nhếch khóe môi, nói: “Nếu tôi không muốn đi thì sao?”

Thập Thất: “…”

Cậu im lặng một lúc, cũng không ngạc nhiên, bình tĩnh đáp: “Tôi sẽ ở lại cùng cô.”

Cùng ở lại nơi này, ch/ôn thân dưới lớp đất sâu.

Nếu đó là điều Sydel muốn.

— Người này bị điên à?!

Cô thờ ơ nghĩ, trong trái tim đã bình lặng như tro tàn của cô đột nhiên dâng lên một cơn phẫn nộ.

Mùi súp nấm vẫn còn vương vấn xung quanh, cô giận dữ vung tay, làm đổ bát súp, nghe thấy âm thanh nước súp đổ ra đất, thì có người nắm lấy cổ tay cô, đẩy cô sang một bên.

Nước súp nóng không đổ lên người Sydel.

“Cậu bị điên à?” Cô giật tay khỏi tay Thập Thất, không kìm được cơn bực dọc trong lòng, cười khẩy nói: “Cậu muốn đưa tôi đi cùng sao?”

“Ngu ngốc.” Cô cười khẩy đầy ác ý và mỉa mai: “Cậu có biết tôi là ai không? Tôi không phải là học sinh, tôi là người xấu, bên ngoài tôi đã giếc vô số người, không việc xấu nào không làm, chỉ cần có lợi thì tôi có thể làm bất cứ điều gì—”

“Tôi sẽ không biết ơn cậu đâu,” Cô lạnh lùng nói tiếp: “Cậu rõ chứ?”

Thập Thất bảo vệ cô, không để nước súp nóng bắn lên người cô.

Cậu im lặng lắng nghe từng lời nói lạnh lùng và hung dữ của cô gái, gật đầu, đáp: “Tôi rõ.”

Thập Thất không hiểu Sydel.

Cậu biết rõ điều đó, vô cùng rõ ràng—

“Nhưng điều đó không quan trọng.” Cậu nói, thầm thở dài, cúi xuống lau sạch vệt nước trên sàn, bắt đầu suy nghĩ làm cách nào để nhanh chóng làm khô chỗ này.

Sydel: “…”

Đầu cô lại bắt đầu đau nhức, không biết chạm đến vùng nhạy cảm nào, chỉ là đối mặt với thái độ của Thập Thất, cô thật sự không biết nói gì, cuối cùng chỉ có thể cười khẩy một tiếng.

“Tuỳ cậu.”

Cô thản nhiên nói xong, bèn quay đầu đi không nói thêm lời nào nữa.

Thập Thất thật sự không rời đi.

Bầu trời bên ngoài càng lúc càng kỳ dị, độ ẩm trong không khí càng lúc càng cao, nhưng mưa vẫn chưa đến.

Hai người cứ thế… ở lại nơi này.

Nơi này không phân biệt được ngày đêm.

Sydel mơ màng ngủ, trong trạng thái nửa mơ nửa tỉnh, không rõ bên ngoài có chuyện gì, cũng không rõ thời gian trôi qua bao lâu.

Lần tỉnh dậy tiếp theo, hình như có ai đó khoác cho cô một chiếc áo.

Cô không để tâm, mặt không cảm xúc quay đầu đi, khẽ chớp đôi mắt xanh nhạt như thuỷ tinh vỡ.

Trong đêm tối vô định, cô đang chờ đợi cái chếc.

Có lẽ sợ rằng Sydel sẽ ngủ mãi không tỉnh lại.

Nên mỗi khi Sydel có khoảnh khắc tỉnh táo, Thập Thất luôn cố nói chuyện với cô.

Cậu muốn giao tiếp với Sydel, nhưng không biết bắt đầu từ đâu. Cuối cùng, cậu nhớ đến quá khứ đã bị phủ bụi nhiều năm của mình.

Cậu thử vụng về nói chuyện với Sydel.

Trong đêm tối tĩnh mịch và u ám, cô gái cuộn mình nhỏ bé trong góc, còn cậu ngồi bên cạnh, đôi chân dài không tiện gập lại nên đành lười biếng duỗi ra, cậu quay sang lặng lẽ ngắm nhìn Sydel trong bóng tối.

Cô suy yếu, co ro như một đoá hoa héo tàn.

Cậu lặng lẽ ở bên cạnh trông coi, nhưng không phải vì tình cảm—

Như lời Sydel nói, giữa họ vẫn chưa có mối quan hệ sâu sắc nào.

Thập Thất có hơi lúng túng—

Cậu không giống như đang bộc bạch điều gì với Sydel, mà chỉ là lặng lẽ hồi tưởng về quá khứ của mình.

“Tôi từng đi qua nhiều nơi.” Cậu nói: “Các nước ở châu Mỹ, châu Á, và châu Úc… Cô có hứng thú với nơi nào không?”

Cậu vẫn nhớ Sydel từng nói rằng cô không thích đi du lịch, nên chưa từng thấy nhiều phong cảnh.

Không gian im lặng, thái độ của cô gái vẫn dửng dưng như không nghe thấy, chỉ có tiếng thở đều.

Thập Thất cũng không quá bận tâm, cậu vẫn tiếp tục nói.

“Trung Quốc…” Cậu nói: “Phong cảnh ở đó rất đẹp, có thể cô sẽ thích.”

Thập Thất không biết vì sao mình lại nhớ đến đất nước này, chỉ là khi nhìn thấy Sydel, theo bản năng nghĩ đến nơi đó đầu tiên.

Thập Thất nhớ rằng nơi đó rất an toàn, sạch sẽ và đẹp, nhưng ấn tượng của cậu về Trung Quốc chỉ là cái nhìn thoáng qua khi cậu khoảng mười mấy tuổi.

Nghe nói cậu bị bắt cóc khỏi Trung Quốc từ khi ba, bốn tuổi, trước đó có lẽ cũng đã có quốc tịch Trung Quốc, nhưng cậu không quay về nhận lại bố mẹ cũ.

Vì vậy, mọi thứ cũng dần trôi qua.

“Hồi đó tôi có một người chị.” Giọng của Thập Thất đều đều, như lớp tuyết mịn sắp tan trong ngày hè dài, vỡ vụn trên nền đất lạnh.

Giọng điệu của cậu khi hồi tưởng rất lạ, không thể gọi là bi thương hay nhớ nhung, mà chỉ như đang kể một câu chuyện bình thường.

Khi đó cậu ở Myanmar, nơi gần kề đất nước của những người chuyển giới, nơi tầng lớp dưới nghèo khổ bị xã hội đen kiểm soát, ngành c/ờ bạc, m/ại d/âm và mai thúy tạo thành một chuỗi lợi ích.

Người phụ nữ đó lớn hơn cậu nhiều tuổi, có mái tóc đen và đôi chân trắng bệch, trên tay có hình xăm, thường xuyên h/út th/uốc phì phèo.

Chị ấy là gái bán hoa.

Lúc đó cậu còn rất nhỏ, khoảng bảy, tám tuổi.

Vì là trẻ con nên không dễ gây chú ý, thường bị sai bảo làm đủ mọi “hành động” cho các thế lực ở địa phương.

Dĩ nhiên, sau đó cũng có chút thù lao.

Người phụ nữ nói chị ấy đã nhặt Thập Thất về, có ơn với cậu, vì cuộc sống không suôn sẻ nên mỗi khi ph/ê th/uốc thường thích đánh mắng đứa trẻ mà chị nhặt về, như đối xử với con mèo con chó nhỏ.

Có lúc chị tỉnh táo, loạng choạng bò vào bếp, nhìn thấy đứa trẻ đứng trên chồng gạch kê trước bếp nấu ăn.

Chị sẽ ôm Thập Thất khóc nức nở, đối xử dịu dàng với cậu bé.

Bên ngoài là tiếng s/úng và đ/ạn ph/áo liên miên, nơi góc phố nhỏ có những xác chếc nằm la liệt, máu từ từ thấm xuống mặt đất.

Họ chếc rất thê thảm, các video tra /tấn được đăng lên các trang mạng đen để mua vui hay kiếm lợi.

Cậu đã sống như thế trong suốt thời gian dài.

Không ai dạy cậu bất cứ điều gì, đứa trẻ chỉ có thể dùng đôi mắt của mình để quan sát thế giới, rồi giấu tất cả suy nghĩ trong lòng.

“Sau này chị ấy chếc rồi.”

Cậu hờ hững nói, như đang kể về một chiếc lá khô rụng xuống.

Thời gian đã lâu, cậu quên mất cảnh tượng đó ra sao, chỉ nhớ có rất nhiều m/áu, và ánh mắt của chị luôn nhìn về phía cậu.

Trước đó, câu nói mà chị nói với cậu nhiều nhất là:

“Em phải sống tiếp.”

Người phụ nữ ấy đã bán đi mọi tôn nghiêm và giới hạn của mình, ngày ngày sống trong mơ hồ, lại nói với Thập Thất câu ấy.

Chị đã lặp đi lặp lại câu nói ấy nhiều lần.

Chỉ cần sống tiếp là được rồi.

Như thế, đã là chiến thắng.

Đây là tất cả những bài học cuộc sống mà một người trưởng thành đã dạy cho cậu trong suốt hơn hai mươi năm cuộc đời.

Thập Thất cảm thấy mình nên nói gì đó thêm, nhưng cuối cùng vẫn im lặng.

Sau khi chị mất, cậu đã ở lại khu vực Đông Nam Á một thời gian dài.

Người phụ nữ đó không hút thuốc l/á mà là thuốc ph/iện, để cai ngh/iện, cậu đã mất một khoảng thời gian dài, đến năm mười lăm, mười sáu tuổi cậu đến Trung Quốc, ngẩn ngơ nhìn những con phố lạ lẫm sạch sẽ.

Khi đi ngang một quán cà phê, từ ô cửa kính, cậu nghe thấy giọng nói trầm khàn của một người đàn ông.

“Chào mừng đến miền bắc Myanmar, nơi tôi đã lớn lên, công chúa nhỏ!”

Hiếm khi chàng thiếu niên có vẻ ngỡ ngàng.

Cậu nhớ đến vùng bắc Myanmar, nơi đó nghèo khổ, lạc hậu, thất học, bẩn thỉu, m/áu me, b/ạo l/ực, tiếng s/úng đ/ạn suốt ngày, còn cái gọi là ông trùm mai thúy của khu tam giác vàng có thể bị thổi bay đ/ầu bất cứ lúc nào.

Mảnh đất đó là một miếng thịt thối, được nuôi dưỡng bằng m/áu, đau khổ và tội ác.

Nó không thể nở hoa, chỉ có mùi hôi thối nồng nặc.

Lúc đó cậu nghĩ.

Nếu, một ngày nào đó, cậu có một “cô công chúa nhỏ.”

Cậu sẽ không để cô đến nơi đó, dù đó là nơi cậu lớn lên.

Làm sao có người lại đưa những thứ mình yêu thích đến nơi như thế chứ?

Khi đó Thập Thất chưa hiểu “công chúa nhỏ” có nghĩa là gì, cậu có thể hiểu cách gọi đó có lẽ đại biểu cho sự yêu thích, nhưng cậu chưa từng có điều gì để yêu thích, cũng không ai dạy cậu về thế giới bình thường hay những cảm xúc bình thường.

Dĩ nhiên, đến giờ cậu cũng không hiểu thế nào là thích hay yêu.

Cậu chỉ nghĩ.

Người ta có lẽ sẽ tặng một bông hoa xinh đẹp, rực rỡ, toả hương thơm cho người mình thích.

Chứ không phải dẫn họ đến nhìn sự dơ bẩn và tội ác sinh ra trên miếng thịt thối ấy.

Hôm đó tuyết rơi, cậu cúi đầu giẫm lên tuyết, "lạo xạo" đi qua con phố thương mại sầm uất sáng ánh đèn và khu dân cư sạch sẽ gọn gàng.

Cậu ngồi nghỉ bên một cột đèn đường, trước mặt là tấm vải của một sạp hàng bị ai đó bỏ lại, bên trên bày bừa mấy món đồ chơi và trang sức nhỏ.

Tuyết bay đầy trời.

Cậu ngồi xếp bằng trên đất, đờ đẫn nhìn xa xăm. Một người phụ nữ kéo theo đứa con nhỏ khoảng sáu bảy tuổi vội vã đi qua, rồi bỏ lại một tờ tiền đỏ rực.

Người phụ nữ đi vài bước rồi quay lại, nhặt một món đồ chơi trên sạp hàng và đặt vào tay đứa trẻ.

Người phụ nữ tưởng nhầm rằng Thập Thất là một chàng thanh niên ra đây bán hàng.

Thập Thất nhìn theo cặp mẹ con đi xa, chợt nhận ra nơi này không phải dành cho mình.

Thập Thất không đến đây với ý định tìm người thân, nhưng cũng trong khoảnh khắc ấy, cậu mới thật sự hiểu rằng nếu cha mẹ cậu còn sống, có lẽ họ cũng không thể chấp nhận một người như cậu.

Vậy là cậu bình thản đứng dậy rời đi, đi đến Mỹ.

Thập Thất không muốn kể cho Sydel về quá khứ của mình, không phải vì nghĩ rằng mình đáng thương, mà vì cô tựa như cô công chúa sống trong tháp ngà.

Cậu chỉ là… không muốn cô biết những điều có thể khiến tâm trạng trở nên không vui.

… Cậu muốn tặng cô những bông hoa đẹp, chứ không phải là những vết thương rỉ m/áu.

Cô nên mãi mãi vui vẻ, hoạt bát, luôn tươi cười, và nhiệt huyết với mọi thứ.

Nhưng nếu cô không còn nồng nhiệt như thế nữa, cũng không sao.

Chỉ cần là cô là đủ.

Con người đều có khát vọng sống, nhưng Thập Thất thì không. Cậu vẫn sống nghiêm túc chỉ vì chị gái đã bảo cậu phải sống tốt.

Một con tàu ra khơi cần một mỏ neo, nhưng Thập Thất không có điểm neo đậu.

Cậu phiêu bạt không mục đích trên biển, có lẽ khoảnh khắc tiếp theo sẽ bị đá ngầm hoặc sóng biển cuốn đi.

Cho đến khoảnh khắc ấy, Sydel đưa tay về phía cậu.

Từ giây phút đó, cô trở thành phương hướng của cậu.

Rực rỡ, chói sáng như mặt trời chính là cô, và linh hồn u tối bị giam cầm trong một thân xác vỡ vụn kia cũng là cô.

Sydel là người như thế nào không quan trọng.

Cô là người thế nào, cậu sẽ xem cô là người như thế.

Rồi, tất cả mọi thứ khác, vẫn như cũ mà tiếp diễn.

Khi bỏ qua những điều mình cho là không cần thiết phải nói, Thập Thất chợt nhận ra quá khứ của mình dường như chẳng có gì đáng kể.

Cậu nói xong chỉ trong vài ba câu.

Thập Thất: "…"

Hơi thở của Sydel nhẹ nhàng nhưng đều đặn.

Cậu do dự một lúc, rồi đứng dậy, đi đến bên cửa sổ.

Bên ngoài trời vẫn tối đen.

Không khí ẩm ướt, nhưng không mưa như cậu dự đoán; có lẽ kinh nghiệm bên ngoài kia không phù hợp với nơi này.

Cậu quay lại, tiến đến bên Sydel.

Cô gái vẫn ôm lấy mình, co người ở góc phòng. Cậu ngập ngừng nửa quỳ xuống, giữ khoảng cách ngang tầm mắt, khẽ cất giọng.

Sydel nghe thấy giọng của Thập Thất.

"Bên ngoài không có mưa." Cậu nói: "Tôi có thể đưa cô đi khỏi đây không?"

— Người này phiền phức thật đấy.

Sydel nghĩ, cô vừa lạnh vừa mệt, nếu không phải vì không nhìn thấy, thì giờ cô chỉ muốn vung xà beng đ/ập cậu.

Nhưng cậu thực sự ở lại, lại còn ở rất lâu.

Cô chán nản đến mức chỉ muốn Thập Thất biến mất khỏi đây.

Nhưng nơi này cũng không thuộc về cô.

Dù là vì cô mà nơi này mới tồn tại.

Cô từ từ ngẩng đầu lên.

Cô kéo căng đôi môi khô nứt nẻ, mệt mỏi châm chọc: "Cậu có thể đưa tôi đi đâu?"

Thập Thất chỉ là một người bình thường.

Có sức mạnh cũng có ích gì ở nơi này? Cậu thậm chí không phân biệt được người và ma.

"Được không?"

Thập Thất không trả lời, chỉ cúi đầu, lặp lại câu hỏi.

"Tùy cậu."

Sydel lạnh lùng đáp.

Cô rất ít khi vô cớ nói chuyện gay gắt với người khác như thế.

Cô bật cười, như thể đang chế giễu sự ngây thơ của Thập Thất, khẽ nói: "Nhưng giờ tôi không còn sức để đi, cậu sẽ cõng tôi à?"

Sydel không nói dối, không biết có phải là di chứng sau khi bị mất thị lực hay không mà cô rất yếu, cộng thêm việc không thể nhìn thấy, cô căn bản không thể leo qua những sườn đồi cây cối rậm rạp ấy được.

Sydel chỉ muốn chọc tức Thập Thất, cô hoàn toàn không hiểu vì sao Thập Thất lại làm như vậy —

Cứu cô có lợi ích gì sao?

Không có.

Cô thấy người này thật kỳ lạ.

Nhưng ngay sau đó, cô nghe thấy hình như Thập Thất khẽ cười.

"Được." Cậu đáp mà không do dự.

Sydel: "…"

Họ rời đi rồi.

Trước khi rời đi, Thập Thất mang nước đến cẩn thận lau sạch vết m/áu khô trên mặt Sydel.

Khi Sydel nằm trên lưng Thập Thất, vẫn không khỏi tự hỏi —

Tại sao mình lại đi đến tình cảnh này.

Chàng thanh niên trông có vẻ gầy gò, nhưng tấm lưng dưới lớp áo lại có đường nét rắn rỏi.

Cô không còn nhiều sức, chỉ dựa hờ lên người chàng thanh niên, sau khi nguôi giận, trong lòng cũng không còn cảm xúc hỗn độn gì khác.

… Đi đến đâu cũng thế thôi.

Cô hờ hững nghĩ.

Sẽ không có bất kỳ thay đổi nào.

Nếu mang theo cô, thì dù là ai cũng không thể rời khỏi nơi này.

Cơn buồn ngủ lại kéo đến.

Sydel mệt mỏi khép mắt, mí mắt nặng trĩu, cô lại chìm vào trạng thái mơ hồ, nặng nề rơi vào giấc ngủ.



Cảm giác lắc lư khi dựa vào ai đó biến mất.

Sydel không nhớ mình đã ngủ bao lâu, cô mơ màng mở mắt, khi thấy bóng tối vô tận, cô mới nhớ ra mình đã mù rồi.

Cô nằm trên một… cái giường mềm mại.

Giường êm, thơm, hình như có nhiều người cùng kéo đến, tiếng bước chân nặng nề ồn ào, còn có tiếng nhiều người đang nói chuyện.

Ai đó nắm lấy cổ tay cô, treo cho cô một sợi dây, trên dây buộc một tấm thẻ nhựa.

Người đó xoa đầu cô, cúi xuống khẽ nói một câu bên tai cô.

Sydel không nghe rõ.

Người đó rời đi rồi.

Người đó là... Thập Thất sao?

Cô ngơ ngác mở to mắt, vẫn chưa nhận ra đây là nơi nào. Cơn buồn ngủ nặng nề hỗn loạn ập đến.

Sydel lại chìm vào giấc ngủ.

Hình như đám đông đã tản đi. Trên chiếc giường bệnh trắng xóa có một cô gái tóc vàng với sắc mặt tái nhợt, yên lặng nằm đó, như đang chìm trong giấc ngủ sâu.

Trên chiếc bàn nhỏ màu trắng bên cạnh, có đặt một cốc nước, vài viên thuốc và một bình hoa.

Trên cổ tay của cô gái có một sợi dây đỏ treo một chiếc thẻ nhựa ghi danh tính của bệnh nhân.

"Số bảy mươi tư."

Gió nhẹ lùa qua cánh cửa không khép kín, ánh nắng chói chang ngoài cửa sổ chiếu vào phòng.

"Rắc... rắc..."

Trên cánh cửa phòng bệnh treo một tấm biển cực kỳ dễ thấy.

— Viện điều dưỡng Miyata.
Bình Luận (0)
Comment