“Cách cách…”
Cánh cửa sắt trắng rẻ tiền bị người ta nhẹ nhàng đẩy mở, tiếng bước chân dần dần tiến lại gần.
Tiếng bước chân rất quen thuộc, trước nhẹ sau nặng, rất nhịp nhàng.
Đó là y tá.
“Hôm nay thế nào?”
Cô ấy tiến lại gần, thuần thục dùng nhiệt kế đo thân nhiệt của Sydel, cúi người, hơi thở mang theo mùi hương từ từ tiến lại gần, nhỏ giọng dịu dàng hỏi: “Có muốn xuống dưới đi lại một chút không?”
Hôm nay cô ấy đã xịt nước hoa.
Mùi quýt ngọt ngào đậm đặc lan tỏa bên cạnh Sydel.
Cô y tá tên là Onda Mina mỉm cười đưa một cốc nước ấm đến bên môi cô gái tóc vàng, cô ấy thấy đôi môi trên gương mặt tái nhợt của cô gái khô nứt.
“Ánh nắng dưới kia rất đẹp.” Cô ấy nói: “Uống chút nước, xuống dưới đi lại một lát nhé.”
“Hoa ở sân sau cũng đã nở rồi.”
Nói xong, Onda Mina bỗng nhớ ra bệnh nhân này là người mù, không thể nhìn thấy gì.
Vì vậy, cô ấy vội vàng nói thêm vào: “Hoa rất thơm, hình dáng cũng rất đẹp nữa —”
Hoạt động nhiều sẽ có lợi cho thân thể.
Khi được đưa vào viện điều dưỡng Miyata, tình trạng sức khỏe bệnh nhân số 74 có vẻ rất yếu, nhưng chỉ sau hai ngày chăm sóc, có lẽ đã tốt hơn một chút.
Nhưng sắc mặt của bệnh nhân số 74 vẫn tái nhợt như không phải người thật, khiến Onda Mina cũng không biết nên làm thế nào.
Cô ấy đã cố gắng thuyết phục, nhưng cô gái tóc vàng vẫn không nhúc nhích, đôi đồng tử rạn nứt trống rỗng bình tĩnh, ngón tay trắng bệch yên lặng cuộn trong ống tay áo.
“Mỗi ngày cô đều ngồi ở đây để tắm nắng.” Mina có hơi bất lực, nhưng dù sao cô ấy cũng có kinh nghiệm phong phú, bầu không khí không hề trở nên căng thẳng, cô ấy nhanh chóng cười nói: “Nhưng ánh sáng ở vườn sẽ tốt hơn nhiều đấy.”
Kể từ khi được đưa vào viện điều dưỡng Miyata, ngày nào cô gái này cũng ngồi bên cửa sổ, chỉ im lặng ngồi đó, dù cho cô gái không thể thấy gì.
Lúc đầu, Onda Mina không thể hiểu được.
Nhưng cô ấy nhanh chóng nhận ra, bên cửa sổ là nơi có nhiều ánh nắng nhất trong phòng.
Mỗi ngày, bệnh nhân số 74 đều ngồi ở đây, là... muốn tắm nắng phải không?
Khi cô ấy nói câu này, cuối cùng bệnh nhân số 74 cũng có động tĩnh.
Cô gái từ từ nhấc mí mắt, sắc mặt bình tĩnh không hề thay đổi, chỉ có đôi môi khẽ động.
Bệnh nhân số 74 nhẹ nhàng nói: “Cửa sổ của căn phòng này không phải là cửa sổ sát đất sao?”
Căn phòng bệnh này không chỉ có cửa sổ sát đất mà còn rất nhỏ, ngoài một chiếc giường, một cái bàn và một cửa sổ, gần như không còn chỗ chống.
Nói cách khác, cô cũng chỉ có thể ngồi bên cửa sổ.
Onda Mina: “…”
À, điều này.
Cô ấy lập tức cảm thấy hơi khó xử, không biết nên mở lời như thế nào thì bất ngờ nhìn thấy bệnh nhân số 74 khẽ gật đầu một cái khó nhận ra.
“Xuống dưới…” Cô gái nhẹ nhàng nghiêng đầu, đôi mắt ngây ngô nhưng kỳ quái tĩnh lặng nhìn Onda Mina.
Onda Mina ngây người, không biết vì sao, sống lưng đột nhiên lạnh toát, lông tơ trên người dựng đứng, không thể ngăn được mà vô thức nhìn đi chỗ khác, không dám nhìn thẳng vào bệnh nhân.
Cô ấy bỗng có ảo giác rằng cô gái đang nhìn mình qua một thứ gì đó...
Nhưng người này rõ ràng là người mù!
Một người mù, có thể dùng cái gì để nhìn thấy người khác chứ?!
Trái tim trong lồng ngực đập thình thịch, âm thanh vang như sấm, bàn tay y tá nhẹ nhàng che bụng, một cảm giác căng thẳng không thể hiểu được thoáng qua.
Trong khoảnh khắc nhìn thẳng vào mắt đối phương vừa rồi, trong lòng cô ấy bỗng nhiên... dâng lên nỗi sợ hãi khủng khiếp.
Nỗi sợ hãi ấy ép cô ấy không thể không dời ánh mắt.
Như thể nếu nhìn lâu hơn, sẽ xảy ra chuyện gì đó… đáng sợ.
“Đi xuống dưới.” Thấy bầu không khí trở nên yên lặng, cô gái nhẹ nhàng lặp lại một lần nữa.
Cô đã đồng ý rồi.
“Được rồi.” Onda Mina dừng lại những suy nghĩ lung tung của mình, cô ấy tự trách bản thân— đã làm y tá nhiều năm mà sao lại bị một cô bé dọa sợ như vậy.
Cô ấy lại nhìn Sydel, dịu dàng hỏi: “Em cảm thấy thế nào? Chị sẽ đi tìm một chiếc xe lăn và vài người để đưa em xuống nhé.”
Làn da của bệnh nhân tái nhợt không có sức sống, cơ thể lại gầy yếu, cằm cũng nhọn hoắt.
Trong lòng Onda Mina không yên, với tình trạng của bệnh nhân 74, nhỡ đâu đi vài bước mà ngất xỉu thì cũng không phải là không có khả năng.
Sau khi đưa ra đề nghị, thấy cô gái không phản đối, Onda Mina vội vàng gọi một vài y tá, mang một chiếc xe lăn đến, để Sydel ngồi lên và từ từ đẩy xuống cầu thang tới đại sảnh.
“Trong vườn phía sau có rất nhiều hoa nở, nếu thích thì có thể hái về chăm sóc nhé.”
Cuối cùng, Mina nói một câu với bệnh nhân số 74 rồi đứng dậy rời đi.
Cô ấy không đi xa mà cẩn thận tìm hai nhân viên đang đứng gác để trông chừng bệnh nhân trong vườn phía sau.
Cô ấy cũng nhắc nhở Suda Kyoya đang tỏ ra háo hức: “Sức khỏe của cô ấy không tốt, cậu đừng làm cô ấy kích động, nếu bệnh nhân cảm thấy không thoải mái thì tuyệt đối đừng quấy rầy, hãy để cô ấy nghỉ ngơi.”
Onda Mina không yên tâm, nên đã nói thêm vài câu.
“Cô ấy là một bệnh nhân tâm thần, cậu cũng chú ý cách nói chuyện một chút, đừng làm cô ấy sợ nhé. À, còn phải chú ý đến sự an toàn của chính mình —”
Không biết tại sao, giờ Mina nhớ đến cô gái ấy, tim vẫn đập thình thịch.
Cô ấy không tự chủ được mà lẩm bẩm: “Cô ấy có khả năng sẽ tấn công người khác…”
Mina bỗng thấy lạnh sống lưng.
Cô ấy không tự chủ mà nghĩ đến...
Tại sao viện trưởng Miyata lại giữ bí mật về tình trạng bệnh của bệnh nhân số 74 với y tá bọn họ?
Trừ khi bệnh nhân số 74 có bí mật, hoặc nói cách khác… có điểm gì khác biệt so với những bệnh nhân khác.
Lẽ nào… bệnh nhân số 74 thật sự là bệnh nhân tâm thần có khả năng tấn công người khác và có thể gây nguy hiểm hay sao?!
Onda Mina càng nghĩ càng lo lắng.
Mặt cô ấy trắng bệch, ngẩng đầu nhìn thấy Suda Kyoya đã vui vẻ chạy đến bên cô gái trong vườn hoa.
Cô ấy chần chừ một lúc, trong lòng phân vân, cuối cùng quyết định quay lưng rời đi.
— Không được, cô ấy phải tìm viện trưởng Miyata để hỏi cho rõ ràng.
Cô ấy không thể… để mặc cô gái không rõ danh tính này ở lại bệnh viện.
Cô ấy nghĩ.
Suda Kyoya đã gặp cô gái mà cậu ta vô cùng ấn tượng ngay từ cái nhìn đầu tiên ở khoảng cách gần.
Tuy trông xanh xao và gầy gò, nhưng không hề làm giảm đi vẻ đẹp rực rỡ của cô.
Cô không giống như người sống ở một ngôi làng nhỏ như thế này.
Hơn nữa, cô còn là một người ngoại quốc với mái tóc vàng và đôi mắt xanh —
Suda Kyoya tò mò tiến lại gần, nhớ lại lời nhắc nhở của y tá, cậu khẽ ho một tiếng, ra hiệu rằng có người đến.
Cậu gãi đầu, không biết nên bắt đầu như thế nào, Suda Kyoya không phải là người có EQ cao.
Cậu chỉ là một cậu học sinh trung học bình thường.
Suda Kyoya nghĩ một lúc, thử bắt chuyện: “Chào.”
“Cậu có phải là người làng Hanyuu không?” Cậu ta thăm dò: “Ở đây có món gì ngon và có gì thú vị không?”
Giữa những khóm hoa rực rỡ, cô gái với làn da như băng tuyết trông đặc biệt nổi bật.
Cô im lặng mở đôi mắt nứt vỡ kỳ lạ của mình, cứ cách một lúc lại khẽ chớp mắt, rất có nhịp điệu.
Cái cằm trắng nhọn của cô vẫn lặng lẽ giữ nguyên vị trí, mái tóc vàng dài cũng không lay động, rất giống một tác phẩm điêu khắc.
Cô gái xinh đẹp với mái tóc vàng không thèm để ý đến cậu ta.
Suda Kyoya cũng không cảm thấy ngượng ngùng, cậu ta cười khúc khích hai tiếng, tiếp tục nói: “Tôi thấy cậu không giống người làng Hanyuu, cậu cũng là khách du lịch đúng không? Hay là đến đây để khám phá?”
Làng Hanyuu không có người ngoại quốc, Suda Kyoya đã biết được điều này từ y tá, cậu ta chỉ muốn tìm một đề tài để nói chuyện, thấy cô gái không đáp lại, cậu ta bèn tự nói tiếp.
“Tôi đã xem những lời đồn trên mạng, nên mới đến làng Hanyuu để khám phá.” Cậu ta thử lại gần cô gái, thấy cô không phản ứng, trong lòng hào hứng, đè thấp giọng nói: “Cậu cũng đã xem những bài viết trên diễn đàn phải không?”
“Tôi cho cậu xem —”
Cậu thích thú hồ hởi định lấy điện thoại ra, móc ra được một nửa thì mới nhớ đến việc cô gái trước mặt là một người mù.
Nên cánh tay đang lấy điện thoại lại buông thõng xuống.
Nhưng Suda Kyoya không bỏ cuộc, cậu bắt đầu kể chuyện sống động như thật.
“Nghe nói, có người đã thấy trong một căn nhà ở làng Hanyuu, có một bà lão mặc đồ dính m/áu, bò khắp nơi…”
“Có một cô bé ở làng Hanyuu, đi leo núi cùng gia đình, nhưng giữa chừng thì biến mất, sau đó không ai thấy cô bé nữa…”
“Tất cả những ai muốn tìm hiểu về làng Hanyuu đều gặp tai nạn, tất cả đều mất tích —”
“Nhưng tôi tin rằng tôi là trường hợp ngoại lệ.”
Cậu ta tự mãn nói.
“Dù sao,” Suda Kyoya nói: “Những chuyện đó có lẽ chỉ là truyền miệng thôi, ai mà ngờ rằng trong làng Hanyuu vẫn có nhiều người sinh sống như vậy chứ?”
Cậu ta vui vẻ nói chuyện với cô gái rất lâu.
Cuối cùng nhận được một chút phản hồi.
Hình như cô gái nhẹ nhàng nâng cằm, đôi mắt trống rỗng của cô chính xác hướng về phía cửa sổ nơi mà Suda Kyoya đã nhìn thấy cô.
“Có thể đẩy tôi đi một chút không.”
Giọng cô rất nhẹ, rất bình thản, rõ ràng là một câu hỏi, nhưng không nghe ra ý cầu xin.
Như thể cho dù người khác có đồng ý hay không cũng không quan trọng.
Suda Kyoya: “Tất nhiên.”
Cậu ta vội vàng từ tư thế ngồi xổm đứng dậy, đi đến phía sau cô gái, nắm lấy tay cầm xe lăn đẩy về phía trước, vừa đẩy vừa hỏi: “Cậu đến làng Hanyuu để làm gì?”
Suda Kyoya muốn tìm hiểu bí mật của làng Hanyuu, ngoài mặt cậu ta tỏ ra không tin ở đây có gì kỳ lạ, nhưng trong lòng cậu ta vẫn mãi suy nghĩ về những ký ức đã mất.
Câu hỏi của cậu ta đối với cô gái cũng mang theo một chút ý đồ riêng.
Cô gái không trả lời.
Cô chỉ lặng lẽ ngồi trên xe lăn, cần cổ mảnh khảnh trắng nõn. Trông có vẻ yếu ớt và mong manh.
Suda Kyoya đẩy cô đi được nửa vòng, thì nghe thấy cô khẽ hỏi: “Tường bệnh viện có cao không?”
Suda Kyoya nhìn tường rào, thắc mắc không biết tại sao cô lại hỏi như vậy, nhưng vẫn thành thật trả lời: “Không cao, khoảng hai đến ba mét.”
Bầu không khí lại rơi vào im lặng.
Suda Kyoya không nghĩ ra được chủ đề nào khác, cậu ta im lặng đẩy cô gái đi quanh sân sau một vòng rồi quay lại bên cạnh vườn hoa.
Sau đó, cô gái hỏi câu thứ hai.
Mắt cô gái bị hỏng, cô không nhìn thấy.
Vì vậy, cô im lặng rất lâu, cho đến khi ngửi thấy mùi hoa ngọt ngào nồng nàn, cô mới nhẹ nhàng hỏi người bên cạnh.
Cô nói: “Trong vườn có cây quýt nở hoa à?”
Người bên cạnh có hơi ngạc nhiên, giọng của cậu thanh niên trong trẻo, mang theo chút nghi hoặc.
Suda Kyoya cẩn thận đáp: “Trong sân… không có cây quýt.”
Hơn nữa, bây giờ cũng không phải là mùa cây quýt nở hoa.
Suda Kyoya cảm thấy kỳ lạ, cậu ta nhớ ra cô gái là một bệnh nhân tâm thần… Liệu có phải bệnh tình của cô đang phát tác không?
Cô gái im lặng.
Một lúc sau, cô mới nhẹ nhàng gật đầu.
“Tôi biết rồi.”
Cô nói.
Bệnh nhân số 74 đã trở về phòng bệnh của mình.
Nhưng cô không còn như những ngày trước, yên tĩnh như một con búp bê.
“Tôi muốn gặp viện trưởng Miyata.” Cô thản nhiên yêu cầu.
Sắc mặt của cô gái trên xe lăn tái nhợt, chỉ có trong tay cầm một nhánh hoa rực rỡ, hoa lá tỏa hương thơm.
Đôi mắt cô vô hồn, bất động nhìn về phía trước, ngón tay thon thả nhẹ nhàng xoay vòng nhành hoa trong lòng.
Vì tính đặc thù của bệnh nhân số 74, y tá nhanh chóng báo cáo lên viện trưởng.
Viện trưởng Miyata cũng đến rất nhanh.
Lúc ông ta đến vẫn còn mặc áo blouse trắng, hai tay cho vào túi, bước vào với nụ cười ấm áp, dù bệnh nhân không nhìn thấy gì.
Ông ta khụy gối xuống, mỉm cười hỏi cô gái tóc vàng có đôi mắt trống rỗng trước mặt: “Sydel, có chuyện gì xảy ra vậy?”
Viện trưởng Miyata biết tên của bệnh nhân số 74.
“Tóc tôi dài rồi.” Cô gái nhàn nhã chơi đùa với nhành hoa trong tay, nói: “Ông giúp tôi cắt bớt nhé.”
Đối diện với yêu cầu kỳ lạ như vậy, viện trưởng Miyata lại không tỏ ra ngạc nhiên.
Ông ta khẽ mỉm cười: “Được.”
Ông ta đứng dậy, đẩy xe lăn của Sydel đến phòng tắm, để cô gái đối diện với gương.
Ông ta khéo léo tháo bím tóc cho cô gái.
Chiếc cúc áo trắng của người đàn ông lướt qua bên má cô gái.
Mùi hương ngọt ngào của quýt nhẹ nhàng lan tỏa.
Trong chiếc gương sáng bóng, phản chiếu đôi đồng tử kỳ lạ phủ đầy những đường vân màu xanh nước biên.
Hình dáng mắt của cô rất đẹp, nhưng mắt cô không có thần, đờ đẫn, không có ánh sáng.
Chỉ là trong khoảnh khắc chiếc gương gặp khúc xạ ánh sáng, hình như trong ánh mắt cô có ánh sáng rực rỡ rồi vụt tắt.
Cô nhẹ nhàng xoay nhành hoa trong tay, vô hồn nhìn về phía gương.
Cô nói: “Bác sĩ.”
“Hả?”
“Bác sĩ,” Cô nhíu mày, giọng nói bình thản: “Cũng có thể giếc người chứ?”
Đôi tay của viện trưởng Miyata đang dừng lại trên gò má của cô gái khẽ khựng lại.
Ông ta ngẩng đầu, nhìn cô gái trong gương.
Trên ngón tay cô là một nhánh hoa sơn trà đỏ với những cánh hoa mỏng, đang tỏa ra mùi hương ngọt ngào nhàn nhạt của quýt.