"Bác sĩ sao lại giếc người được chứ?"
Bàn tay của viện trưởng Miyata chỉ thoáng khựng lại, sau đó ông ta nhanh chóng làm như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục tháo bím tóc của cô gái.
Ông ta mỉm cười nói: "Bác sĩ là nghề cứu người."
Sao lại giếc người được chứ?
Trong chiếc gương sáng trắng, phản chiếu đôi mắt lạnh lẽo của viện trưởng Miyata. Khóe môi ông ta nhếch lên, khóe mắt hình như hơi giật giật.
Cô gái trong gương đột nhiên mỉm cười.
Cô cười rất nhạt, thậm chí khó mà phân biệt được là cười thật hay chỉ khẽ nhếch môi.
Chỉ có điều từ khi cô nhập viện, cô chưa từng cười.
Viện trưởng Miyata bất giác sững lại.
"Giếc người là sai."
"Đừng giếc người." Sydel cười nhạt, khẽ nói: "Người mà ông giếc sẽ quay lại tìm ông đấy."
Thái độ của cô gái nghiêm túc đến nỗi viện trưởng Miyata không biết cô đang đùa hay đang nói thật.
Ông ta nhếch môi, nụ cười dần tắt, tiện tay ném dây buộc tóc của cô gái sang một bên, cầm lược chải tóc cho cô.
Vừa chải, ông ta vừa tủm tỉm hỏi: "Thật không?"
Tiếng cười của người đàn ông vẫn ấm áp, nhưng ánh mắt ngày càng lạnh lẽo.
"Thật." Sydel đáp, cô "nhìn chăm chú" vào gương, vẻ mặt thờ ơ, như thể chỉ đang nói về một chuyện thường ngày, chậm rãi lên tiếng: "Người đó đã đến tìm ông rồi."
"Cô ấy đang đứng sau lưng ông."
"Trước đây, cô ấy hẳn rất xinh đẹp, bây giờ thì xấu lắm. Mặt sưng phù, lưỡi thè ra từ đôi môi tím ngắt, lưỡi rất dài, rũ xuống trước ngực."
"Phía sau lưng ông toàn là bùn đất, chắc là khi cô ấy theo ông tới đây thì rơi xuống, trên người cô ấy phủ đầy bụi đất."
"Giống như vừa bò ra từ lòng đất vậy."
"Ừm...".
"Cô ấy không đi, mũi chân không chạm đất, mà dựng thẳng đứng lơ lửng trong không trung, cánh tay cũng đang nâng lên, đặt trên vai ông, trong kẽ móng tay cũng đầy bùn."
"Cô ấy vẫn luôn nhìn ông."
"Ông không quay lại nhìn cô ấy sao?"
Vẻ mặt của cô gái rất thản nhiên.
Mỗi câu cô nói ra, tay viện trưởng lại bất giác nắm chặt hơn một chút.
Cô miêu tả quá chân thực, gần như khiến người đàn ông suýt nữa tin rằng cô thật sự nhìn thấy ma quỷ sau lưng ông ta.
Ép mình nghe xong lời cô nói, ông ta cố nhịn không quay người lại nhìn.
Thế giới này không có ma quỷ.
“À đúng rồi.” Cô gái khẽ nói: "Ông không quay lại cũng chẳng sao, nhìn gương cũng có thể thấy được...”
Viện trưởng vô thức ngẩng đầu.
Toàn thân ông ta cứng đờ.
Trong gương không phải là khuôn mặt của ông ta, mà là một khuôn mặt của một người phụ nữ rất đáng sợ và quen thuộc.
Khuôn mặt người phụ nữ tím ngắt phù thũng, cái lưỡi dài đỏ tươi buông trước người đưa qua đưa lại, vẻ cay nghiệt hiện rõ trên khuôn mặt đáng sợ đó.
Ông ta bàng hoàng trừng to mắt, ngón tay nắm chặt chiếc lược đến mức trắng bệch, ngay sau đó, viện trưởng Miyata lắc mạnh đầu, khi mở mắt ra lần nữa thì trong gương lại chẳng có gì.
Chỉ là ảo giác do tự mình dọa mình mà thôi.
Ông ta lạnh lùng nghĩ, nhưng tay thì càng lúc càng nắm chặt.
Trong gương, cô gái mù với hai mắt trống rỗng thờ ơ, khóe môi khẽ nhếch, không biết nên miêu tả là trông rất ảm đạm hay đáng sợ nữa.
Khiến Miyata thoáng rùng mình.
“Sydel.” Viện trưởng Miyata không thể chịu được không khí quỷ dị này, ông ta cúi xuống nhìn chằm chằm Sydel với ánh mắt u ám và lạnh lẽo, ông ta nói: “Nói dối không phải là một thói quen tốt đâu.”
“Đừng ỷ có...bạn trai cô,” Ông ta thoáng dừng lại: “mà cho rằng bản thân muốn làm gì thì làm.”
Đúng là ông ta đã giếc Onda Mina.
Tối hôm qua.
Sau đó, ông ta đã đem người phụ nữ còn đang mang thai đứa con của mình ch/ôn ở vườn hoa sân sau.
Ông ta không còn cách nào khác, bởi người phụ nữ đó đã đột nhập vào cấm địa, phát hiện ra bí mất lớn nhất của làng Hanyuu... Ông ta cũng không muốn giếc Onda Mina.
Viện trưởng Miyata biết hết tất cả bí mất của làng Hanyuu.
Vì vậy, ông ta mới biết chắc rằng trên thế giới này không có ma quỷ.
Bởi vì thứ được chôn giấu trong làng Hanyuu còn đáng sợ hơn cả ác quỷ.
Lời nói của viện trưởng mang ẩn ý đe dọa.
Cô gái cau mày như thể đang bối rối và đau khổ.
Cô khẽ ngẩng đầu, lẩm bẩm như tự nói với chính mình.
“Tôi không nên nói dối...”
“Nhưng, bác sĩ...” Cô nói: “Bến dưới lòng đất của cái bệnh viện này thực sự rất ồn...”
“Ông không nghe thấy à? Lúc nào chúng cũng oán hận lăn lộn gào khóc, tiếng kêu ồn ào thê lương...”
“Ồn đến mức tôi không ngủ được.”
Sắc mặt cô hoang mang, đau đớn lại bất lực.
Vẻ mặt viện trưởng u ám, nhìn chằm chằm cô gái mù.
Ông ta cố kiềm chế nỗi kinh hoàng và lo sợ bất an trong lòng, nhưng suy nghĩ lại bắt đầu hỗn loạn...
Rốt cuộc cô ta là ai?!
Tại sao...lại biết bí mất bệnh viện Miyata cất giấu mấy chục năm.
Rõ rằng cô ta là một đứa mù.
Lại chưa từng tiếp xúc với người đàn ông đưa cô ta đến đây từ khi tỉnh dậy...cô ta không nên biết những việc đó.
“Cô...” Ông ta khó khăn lên tiếng, ánh mắt nhìn Sydel như nhìn một con quái vật.
Căn phòng rơi vào sự im lặng chếc chóc.
Lúc sau, Sydel khẽ lên tiếng.
“Tường rào của bệnh viện có cao không?”
Cô lại hỏi vấn đề này một lần nữa.
Trước đó trong sân sau, cô cũng từng hỏi cậu bé xa lạ kia câu hỏi này.
Viện trưởng vẫn dán mắt lên người Sydel, ông ta không đáp lại.
Ông ta muốn biết Sydel định làm gì.
“Đừng căng thẳng.” Sắc mặt của cô gái tóc vàng bình tĩnh, cô nhẹ nghiêng đầu: “Tôi không nhìn thấy nên cũng chẳng làm được gì đâu.”
“Ba ngày trước.” Cô gái cụp mày xuống, hời hợt miêu tả: “Ngày đầu tiên tôi đến đây, có người đứng ngoài tường rào nhìn tôi.”
“Hai ngày trước, anh ta cũng đến đúng giờ đó.”
"Ngày hôm qua, anh ta vẫn đứng ngoài bệnh viên như cũ.”
“Nhưng hôm nay, anh ta không đến.”
Cô đã đợi cả ngày, đến tận khi màn đêm buống xuống, cũng chẳng cảm nhận được ánh mắt của người kia.
“Viện trưởng Miyata, ông nói xem... anh ta đi đâu rồi?”
Cô nghiêng đầu, đôi mắt vô hồn lặng lẽ nhìn phía trước, thái độ bình thản.
Viện trưởng chợt dựng tóc gáy.
Một cảm giác không thể diễn tả trào dâng trong lòng, ông ta sờ cánh tay đã nổi da gà, đột nhiên nghĩ đến cái thỏa thuận giữa mình và người đàn ông đó.
Thập Thất.
Người đàn ông đó là Thập Thất.
Cậu ta rất nguy hiểm.
Lần đầu tiên gặp Thập Thất, trực giác đã mách bảo viện trưởng rằng...
Đó là một con quái vật khát m/áu đội lốt người, thậm chí không kém gì thứ đang bị giam giữ dưới cái bệnh viện này.
Nhưng, cũng chỉ có người như vậy... mới có thể tiêu diệt triệt để nguồn gốc tội ác trong làng Hanyuu.
Ông ta đã giao thần khí Uryen cho Thập Thất.
Thập Thất sẽ giếc Yao Bikuni - mụ phù thủy bất tử bị nhốt trong làng Hanyuu.
Sau đó kết thúc lịch sử bi thương của làng Hanyuu.
Vì niềm tin này, Miyata cũng không ngần ngại giếc chếc bạn gái của mình.
Để trả thù lao cho Thập Thất, viện trưởng Miyata buộc phải bảo vệ Sydel khi cậu ta đi giếc Yao Bikuni.
Lúc hai người lạ Thập Thất và Sydel đến đây, ông ta chỉ chú ý đến Thập Thất.
Cô gái bên cạnh Thập Thất xinh đẹp, xanh xao lại yếu ớt, trông như một bông hoa pha lê dễ vỡ, không hề có sức uy hiếp.
Từ đầu đến giờ, Miyata gần như chưa từng để ý đến cô gái tóc vàng này.
Nhưng lúc này, ông ta phát hiện hình như mình sai rồi.
Cô gái xanh xao mỏng manh chỉ lặng lẽ ngồi trên xe lăn, đôi mắt vô hồn, thân hình gầy guộc.
Nhưng vài ba câu nói bình thản của cô, bất giác lại khiến bầu không khí lạnh hẳn đi.
Người đàn ông nuốt nước bọt, không biết là mình đang cảm thấy sợ hãi, bất an hay có một sự phản kháng nào đó... Ông ta không do dự lùi lại, cách xa Sydel một chút.
“Cô hãy nghỉ ngơi cho tốt.” Ông ta do dự một hồi, nói: “Một lát nữa, tôi sẽ gọi y tá đến chăm sóc cô—”
Ông ta quay người rời đi.
Thập Thất đang tìm kiếm manh mối về Yao Bikuni trong làng Hanyuu.
Nhưng phòng bệnh mà cậu ta chọn cho Sydel là một căn phòng hướng về phía tường rào của bệnh viện, có cửa sổ lớn hướng về phía mặt trời.
Mỗi ngày, vào một khoảng thời gian cố định, cậu ta sẽ đến xem cô gái có còn yên tĩnh ngồi bên cửa sổ hay không.
Nhưng hôm nay, cậu ta không xuất hiện.
— Cậu ta đã đến muộn.
Hoặc là, cậu ta đã vắng mặt.
Nhưng cậu ta không nên vắng mặt.
Cô gái ngồi trên xe lăn thản nhiên ngước mắt lên, đôi mắt vô hồn hình như đang đờ đẫn nhìn ra cảnh đêm bên ngoài.
...Trời đã tối.
Cô nhắm mắt lại.
Trước mắt vẫn chỉ là một mảnh tối đen.
Chỉ là trong tầm nhìn tối tăm ấy, từ từ xuất hiện hai điểm sáng đang di chuyển.
Hai điểm ánh sáng màu xám đậm từ dưới lầu từ từ di chuyển lên.
Tầm nhìn như đang dần mở rộng.
Cô thấy được những nơi xa hơn và sâu hơn.
— Những điều dơ bẩn và tội lỗi, ẩn giấu trong bệnh viện này, dưới tầng hầm.
Cô gái ngồi trên xe lăn đứng dậy.
Cô từ từ bước đến bên cửa sổ, một cơn gió lạnh thổi vào bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình của cô, thổi tung một phần góc áo, lộ ra cổ tay gầy guộc của cô gái.
Vẻ mặt cô lạnh lùng, từ từ hạ mắt nhìn xuống.
Một cái xà beng lạnh lẽo xuất hiện trong bàn tay mảnh khảnh của cô.
Qua lớp da thịt mỏng ở ngực, cô nghe thấy tiếng tim đập thình thịch, m/áu chảy trong các mạch m/áu, khoảnh khắc này thế giới trở nên vô cùng yên tĩnh.
Cô cũng rất bình tĩnh.
Dù bên ngoài ngôi làng có xảy ra chuyện gì.
...Cũng không quan trọng nữa.
Sydel không nhìn thấy.
Nhưng không phải hoàn toàn không nhìn thấy.
Sau một khoảng thời gian ngắn bị mù, dường như... trên người cô đã xuất hiện sự thay đổi.
Cô có khả năng, không cần dùng mắt, mà dùng những thứ khác để cảm nhận thế giới này.
Mặc dù cô không thể thấy toàn cảnh của thế giới.
Cô thấy được... có vẻ là một tầng khác của thế giới.
Hôm nay, khi Onda Mina đến.
Ngay lập tức, Sydel nhận ra cô ấy đã thay đổi, Mina đã là một người chếc, mặc dù chính cô ấy vẫn chưa biết—
Là một linh hồn, nhưng hình như Mina không biết gì, vẫn làm công việc của một y tá.
Chỉ khi tiếp xúc với Sydel, người có thể nhìn thấy cô ấy, thì nỗi sợ hãi mới ập đến.
Nhưng cô ấy... hoặc nói rằng thứ nó sợ không phải Sydel.
Mà là, sự thật “bản thân đã chếc”.
Sydel đứng bên cửa sổ.
Cô buông tay, buộc lại tóc.
Từ dưới cửa sổ lại bay lên một điểm sáng hình người màu trắng.
...Đây là, người thứ hai cô thấy phát ra ánh sáng màu trắng ở đây.
Người đầu tiên là Thập Thất.
Nhưng cậu ta đã không ở đó nữa.
Sydel không quan tâm.
Đôi mắt cô trống rỗng, vẻ mặt lạnh nhạt.
Cô kiềm chế cái xà beng trong tay, từ cửa sổ nhảy xuống.
— Cô muốn vào, tầng hầm của bệnh viện, nơi dơ bẩn và ô uế ấy.
Không phải Sydel đi cứu người.
Cô không còn quan tâm đến sự thật, hoặc bất kỳ điều gì khác nữa.
Trong những ngày ở thế giới bên trong này, Sydel đã được dạy một bài học.
Đó là một kinh nghiệm phải trả giá bằng đôi mắt và tất cả lòng kiêu hãnh của bản thân bị phá hủy mới đạt được.
Không ai có thể trở thành đấng cứu thế.
Cô sẽ không trở thành sự cứu rỗi cho bất kỳ ai nữa.
Nhưng cô vẫn tiếp tục hướng đến nơi bẩn thỉu và m/áu me đó.
Cô phải đi làm một việc.