Bí Kíp Sinh Tồn Trong Thế Giới "Truyện Lạ Khắp Nơi"

Chương 144

Suda Kyoya rời khỏi bệnh viện.

Hiện tại là giữa đêm.

Một màn đen mịt mù bao phủ khắp nơi, gió lạnh thổi qua làm những cành cây khô trên mặt kêu xào xạc.

Cậu nam sinh trung học ngơ ngác đứng tại chỗ một lúc, gãi đầu, không hiểu vì sao mình lại nghe theo lời cô gái tóc vàng mà rời đi.

Nhưng sau khi do dự một lúc, cậu vẫn không quay lại bệnh viện.

— Khi cậu đi qua sân sau để vào sảnh, ánh mắt cậu ta tình cờ chạm phải ánh mắt của một cô gái đứng trong bóng tối.

Trong sắc trời mờ tối, cậu chỉ có thể dựa vào mái tóc vàng và dáng người mảnh khảnh để nhận ra đó là cô gái mà cậu ta đã gặp ngày hôm nay.

Trong sự tĩnh lặng.

Hình như cô gái nghiêng đầu nhìn lướt qua cậu ta, cánh tay mảnh khảnh của cô cuộn lại trong bộ đồ bệnh nhân trắng rộng thùng thình. Cậu ta nghĩ cô nói gì đó nhưng lại không nhìn thấy cô mấp máy môi.

Tuy nhiên vào khoảnh khắc đó, cậu ta lại hiểu được ý của bệnh nhân số 74.

Cô gái muốn cậu ta rời khỏi nơi này.

Cậu ta không hiểu, nhưng cuối cùng bản thân lại mơ hồ bước ra khỏi cổng bệnh viện.

Đến lúc tỉnh táo lại, Suda Kyoya đã đứng ở bên ngoài.

Vì đã rời đi rồi, nên cậu ta cũng không có tâm trí quay lại phòng bệnh nữa, dù sao vết thương trên người cậu ta cũng không nặng. Sau một lúc lưỡng lự, cậu ta quyết định đi về phía ngôi làng.

Bầu trời tối đen, thoáng lộ ra điềm gở.

Suda Kyoya bỗng nhiên rùng mình, ngẩng đầu nhìn bầu trời xa xa, trong lòng thấp thỏm bất an.

Cậu ta cứ cảm thấy, dường như thế giới này… đã xảy ra một sự thay đổi gì đó không tốt.

Cậu ta chần chừ bước lên phía trước hai bước, bỗng nghe thấy một tiếng khóc thút thít.



Bệnh viện Miyata, tầng hai.

Một y tá được viện trưởng dặn dò đến “chăm sóc” bệnh nhân số 74 đang ngáp dài, bước đến phòng bệnh của số 74.

Nhưng cô không vào phòng, chỉ đưa tay lắc nhẹ tay nắm cửa.

Lách cách lách cách

Cửa phòng bệnh bất động.

Thấy phòng bệnh vẫn đang bị khóa, y tá hài lòng rút tay lại, quay người đi về phòng trực ban của mình

Cửa đã khóa, bệnh nhân số 74 cũng không thể chạy lung tung được, vì vậy không cần thiết cô ấy phải thức đêm để canh cửa cho bệnh nhân.

Nhưng cô ấy không ngờ rằng, trong căn phòng khóa chặt lại chẳng có bóng người nào.

Chỉ có cánh cửa sổ mở hé bị gió thổi qua, rung lên kêu lạch cạch.



Sydel bước đi một mình trong hành lang tối tăm và lạnh lẽo.

Cây xà beng cứng và lạnh lẽo trong tay cô giống như một cây gậy dò đường, đầu nhọn của nó vạch lên bức tường đá trơn nhẵn bên cạnh, để lại một vết trắng nông.

Cô gái cầm một thanh sắt nhọn màu đen, từ từ tiến về phía tầng hầm.

Ánh mắt cô sắc lạnh và lãnh đạm, đôi mắt vô hồn nhìn thẳng phía trước.

Ngón tay chạm vào vết xước, hình như Sydel đang phân biệt phương hướng.

Cô đứng yên một lúc rồi đột nhiên đổi hướng, đi về phía một hành lang khác.

Bước chân cô không nhanh, tiếng bước chân rất nhẹ, có vẻ vì đôi mắt không tiện, nên cô chỉ có thể chậm rãi dò dẫm tiến lên.

Cuối cùng, cô dừng lại trước một cánh cửa sắt.

Phía sau cánh cửa tỏa ra mùi tanh hôi thối.

Khó có thể diễn tả đó là mùi gì, nếu phải tìm một cách miêu tả, thì có lẽ nó giống như mùi của trái cây bị mốc chảy nước và miếng thịt thối đầy giòi nấu thành một nồi canh.

Cô gái đưa đầu ngón tay nhợt nhạt chạm vào cánh cửa sắt lạnh lẽo cứng cáp.

Cô lặng lẽ sờ soạng một hồi.

Sydel giơ tay lên, tay áo trượt xuống, lộ ra cổ tay gầy gò. Cô xoay vài vòng, từ từ nhấc cây xà beng lên—

“Rắc…”

“Rắc rắc rắc.”

Dưới những cú đ/ập như vũ bão, cánh cửa sắt nhanh chóng bị méo mó biến dạng.

Kẻ gây ra chuyện chỉ ngẩng khuôn mặt tái nhợt thờ ơ lên.

Từ đầu đến cuối, sắc mặt cô vẫn vô cùng bình tĩnh lạnh lùng, ngay cả lúc này, sau khi vận động mạnh cũng không hề thở gấp.

Sydel chỉ lạnh lùng đá thêm một cú.

“Rầm.”

Cánh cổng sắt cũ kỹ, gỉ sét, vấy đầy m/áu khô, có lịch sử lâu đời đã bị cô đạp đổ.

Cô bước vào tầng hầm.

— Khác với suy đoán của Mina đã chếc và những người như Miyata Shirou.

Cơ thể Sydel lúc này không hề yếu đuối.

Dù vẻ ngoài nhìn có vẻ xanh xao và gầy gò.

Thậm chí vì dung mạo mà bị coi như một bông hoa pha lê dễ vỡ.

Sức mạnh cốt lõi của Sydel rất vững vàng.

Cô nhẹ nhàng bước vào tầng hầm, đi qua từng căn phòng nồng nặc mùi hôi thối, trông như những nhà tù.

Âm thanh vỡ vụn, sắc bén và khó tả vang lên bên tai.

Những âm thanh đó rất kỳ lạ, rất quái dị, không thể gọi tên đó là gì, giống như là tiếng thét chói tai và tiếng gào đau đớn của một sinh vật nào đó.

Nhưng trên trái đất có lẽ không có con vật nào phát ra những âm thanh đáng sợ như thế.

Sydel từ từ quay đầu, “nhìn” về phía những thứ phát ra âm thanh đó.

Bóng tối trải dài trước mắt, cô không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì.

Nhưng, một loại năng lượng mơ hồ dao động khiến cô “nhìn” thấy hình dáng của những thứ đó.

Trong bóng tối, ánh sáng mờ mờ đỏ tựa m/áu dần hiện lên.

Mỗi đốm sáng màu đỏ ấy đại biểu cho một ‘thứ’.

Cô chậm rãi chớp mắt.

Những thứ đó không phải là con vật đáng sợ nào khác.

Chúng…

— là người.

Là những “người” màu đỏ.

Sydel có thể “nhìn” thấy mọi thứ qua ý thức, nhưng không thuận tiện như dùng mắt thường.

Tuy nhiên cô có thể thấy được nhiều thứ mà mắt thường của con người không nhìn thấy.

Cô không thể nhìn thấy chữ viết, nhìn thấy mọi vật thể, màu sắc, hình dáng con người.

Nhưng như được khai mở thị giác đặc biệt, cô có thể nhìn thấy đường nét của sự vật ở thế giới bên ngoài và màu sắc của chúng.

Sydel không rõ những màu sắc đó đại diện cho điều gì.

Cô không thể nhìn thấy màu sắc của chính mình.

Nhưng Thập Thất là màu trắng.

Cậu trai trẻ đó là người thứ hai có màu trắng.

Còn những người khác, trong tầm nhìn của cô…

Tất cả đều là màu đỏ.

Màu sắc loang lổ xen lẫn đỏ và trắng, màu đỏ như rượu vang, màu đen đỏ thẫm của vết m/áu khô, màu đỏ tươi như thịt sống.

Mùi hôi nồng nặc ập đến, cô đưa tay chạm vào những thanh chắn giam giữ những “người” đó… hay nói đúng hơn là quái vật.

“Rắc rắc…”

Cô mở cánh cửa đầu tiên.

Đây là một căn phòng nhỏ yên tĩnh, bóng người màu đỏ đó trông giống như một đứa trẻ, lúc này đang nằm bất động bị trói chặt trên bàn phẫu thuật màu xanh trắng, đèn pha chiếu thẳng vào mặt nó.

Tứ chi của nó bị tổn thương nặng nề, m/áu thịt rơi lả tả xuống đất.

Sydel “nhìn thấy” bàn mổ và đống dụng cụ bên cạnh.

… Đây là bàn giải/ phẫu.

“d@ejej…”

Chỉ khi cô đến gần, đứa “trẻ” trên bàn mới phát ra tiếng kêu yếu ớt hỗn loạn, giống như tiếng mã hóa.

Nó đang… hoảng sợ?

Không, không đúng.

Sydel cảm nhận được nỗi sợ hãi của nó.

Nhưng sự sợ hãi của nó rất kỳ lạ.

Một đống chân tay bị tháo từ trên người nó chất đống ở góc tường, lung tung lộn xộn, có vẻ như nó đã trải qua nhiều lần giải/ phẫu, nhưng vẫn sống sót.

Những thứ này… không thể chếc sao?

Cô từ từ tiến đến gần.

Bên cạnh bàn phẫu thuật là một đống tài liệu và giấy trắng nằm rải rác nhưng Sydel không nhìn thấy.

Cô giẫm lên một xấp tài liệu, nghe thấy âm thanh “rắc rắc” nhưng không để ý.

Nếu có ai đó ở đây, họ sẽ thấy trên tài liệu là tất cả chi tiết về ‘đứa trẻ’ và nội dung thí nghiệm.

[Yoshikawa Remiko

Giới tính: nữ

Tuổi: 7 tuổi (đang học tại trường tiểu học xx)]

[Ca phẫu thuật đầu tiên:

Thời gian: Ngày x tháng x, năm xx, 16:40

Địa điểm: Viện điều dưỡng Miyata

Nội dung phẫu thuật: Cắt chi trước

Kết quả quan sát: Tái sinh]

[Ca phẫu thuật thứ hai:

……

Nội dung phẫu thuật: Cắt đầu

Kết quả quan sát: Tái sinh】

……

Những bản báo cáo thí nghiệm chồng chất như tuyết bay rải rác khắp không gian đầy vết m/áu, u ám đáng sợ trong hầm ngầm.

Sydel chỉ nhẹ nhàng cúi đầu, dù chẳng nhìn thấy gì.

Ngón tay mảnh mai của cô chạm vào da thịt của "đứa trẻ".

Nhiệt độ rất thấp và từng mảng thịt thối rữa.

Cô lùi lại một bước, tay cầm cây xà beng giáng xuống.

Cô đã chặt đứt... xiềng xích giam cầm con "quái vật".

Ngay khi dây xích vừa bị phá vỡ, tiếng còi báo động đột ngột vang lên, âm thanh lớn đến mức như ngay sát bên tai Sydel, ù ù không ngớt.

Tiếng còi báo động lanh lảnh chói tai không ngừng vang vọng khắp nơi, dồn dập xuyên vào tai cô.

Một cơn đau nhói từ gốc tai lan ra, vành tai trắng mềm dần ửng đỏ.

Đôi tai của cô bị chấn động đến tê liệt, cơn đau nhói càng lúc càng mạnh hơn—

Sau khi mất thị giác, tai của Sydel tự nhiên trở nên nhạy bén hơn.

Trong tiếng ù ù chói tai, dường như cô còn nghe thấy tiếng ù tràn vào ốc tai.

“Rè rè rè rè...”

Đến một lúc nào đó, tiếng ù đột ngột dừng lại.

Đồ vật rung lên do còi báo động vẫn còn khẽ lay đâoongj, nhưng thế giới của Sydel lại trở nên tĩnh lặng.

Sự im lặng chếc chóc.

Yên tĩnh đến mức cô không nghe thấy cả tiếng thở của mình.

Cô đứng yên tại chỗ, nhẹ nhàng đưa tay sờ vào vành tai.

Sydel sờ thấy một thứ chất lỏng nhày nhụa ấm ấm.

Là m/áu.

Cô... không còn nghe thấy gì nữa.

Bóng dáng màu đỏ của "đứa trẻ" chầm chậm leo xuống khỏi bàn mổ, nhưng nó không lao vào Sydel mà bò nhanh bằng tứ chi về phía lối ra.

Cơn đau kéo dài từ ốc tai đến não vẫn chưa dứt, nhưng Sydel không có biểu hiện ngạc nhiên, cũng không hề có phản ứng.

Cô chỉ kéo lê cây xà beng quay người lại, sắc mặt thản nhiên tiếp tục tiến sâu hơn vào trong tầng hầm.

Cho đến tận cùng của phòng thí nghiệm dưới lòng đất.

Dù không nhìn thấy gì, nhưng cổ tay mảnh khảnh và trắng ngần của cô vẫn vung cây xà beng xuống một cách chính xác.

“Loảng xoảng loảng xoảng...”

Vô số xiềng xích và dây trói bị cô chém đứt như thái rau, tiếng ổ khóa bị kéo lê vang lên loảng xoảng hòa vào nhau, giống như một bản nhạc vui tươi nhẹ nhàng.

Nhưng đằng sau những âm thanh đó.

Là những khuôn mặt ghê rợn, phát ra âm thanh đáng sợ của những con "quái vật" hình người.

Chúng... đã thoát ra ngoài.

Bọn chúng ồ ạt tràn vào bệnh viện phía trên.

Bản nhạc tưởng như vui tươi, lại đang diễn tấu khúc dạo đầu của cái chếc.

Mùi tanh nồng và mùi m/áu lan tỏa khắp nơi, lũ quái vật ồ ạt bò lên trên mặt đất.

Cô gái trong chiếc áo bệnh nhân màu trắng đứng trong bóng tối, gương mặt lấp ló ẩn hiện, sắc mặt nhẹ nhõm lại nhuốm một chút ngọt ngào.

Cô đứng yên lặng phía sau bầy quái vật.

Những sinh vật ấy không tấn công cô, cô cúi đầu, đưa cây xà beng về trước, nhẹ nhàng vuốt ve đầu nhọn, một giọt m/áu nhỏ xíu rỉ ra từ đầu ngón tay.

Sydel lặng lẽ "nhìn" vào giọt m/áu đỏ trên đầu ngón tay.

Cô cúi đầu, nhẹ nhàng liếm đi chất lỏng đó.

Vị tanh ngọt lan khắp miệng miệng.

Đó là m/áu.

Hóa ra, cô vẫn... có thể chảy m/áu à?

Cô gái tóc vàng cúi đầu, lặng lẽ trốn trong góc tối đáng sợ của tầng hầm.

Cả cơ thể cô run lên nhè nhẹ.

Không phải vì sợ hãi.

Mà là... vì phấn khích.

Thế giới chìm trong bóng tối và cái chếc, khi mất đi thính giác và thị giác, vị giác lại trở nên nhạy bén đến lạ.

Vị tanh ngọt ấy ngấm vào môi lưỡi, dường như xuyên qua làn da thấm sâu hơn vào bên trong, khiến lục phủ ngũ tạng như bùng cháy, các sợi dây thần kinh nhấp nháy trong vỏ não, truyền cảm giác đi khắp cơ thể

Cô từ từ ngẩng đầu lên.

Trong bóng tối, đôi mắt vô hồn nhưng lạnh lẽo dường như phát ra ánh sáng khó tả.

Cô gái liếm đôi môi khô khốc nhợt nhạt.

Sydel lại nhấc cây xà beng lên.

Trong tiếng còi báo động, một cơn gió lạnh lẽo mang mùi m/áu thổi qua, làm vạt áo trắng của cô gái mảnh khảnh lay động.

Cô nghiêng đầu, tay cầm xà beng khẽ đung đưa, từng bước từng bước nhẹ nhàng theo vết m/áu của những ‘người’ vừa rời khỏi đây đi lên trên.

Chuyện này—

Chỉ mới là khởi đầu.

Tiếng còi báo động ù ù vẫn vang lên liên hồi, khiến những người trong bệnh viện trên mặt đất tỉnh giấc, hoảng hốt chạy tán loạn khắp nơi.

“Chuyện gì đã xảy ra vậy…”

“Trời, trời ơi—”

“Đó là quái vật gì thế!”

……

Suda Kyoya nghe thấy tiếng khóc khe khẽ, yếu ớt vang lên.

Cậu ta không kìm lòng được tò mò bước tới, thấy một cô gái xinh đẹp mặc áo đen đang khóc trong bụi cỏ.

Giữa đêm khuya trong một nơi hoang vắng của ngôi làng mà lại nhìn thấy một cô gái đang khóc vốn dĩ là một việc rất kỳ dị.

Nhưng Suda Kyoya, với bản tính có phần táo bạo, không thể cưỡng lại sự tò mò mà tiến lại gần, nhận ra cô gái ấy chính là người đầu tiên cậu ta gặp khi bước vào làng Hanyuu.

Sau khi gặp cô gái không lâu, cậu ta đã mất đi một đoạn ký ức.

Suda Kyoya tiến đến gần hơn, cuối cùng cũng hiểu lý do cô gái khóc.

Con chó bên cạnh cô, lúc này lông dựng đứng, cứng đờ nằm trong lòng cô gái.

“Hu hu hu…”

Cô gái khóc nức nở, nỗi bị thương hiện rõ trên gương mặt.

Cô ấy thậm chí không nhận ra sự xuất hiện của Suda Kyoya.

Thấy cô gái đau lòng như vậy, Suda Kyoya không nhịn được lên tiếng an ủi: "Cô đừng khóc nữa."

Vốn dĩ không giỏi trò chuyện với con gái, giờ đây khi phải an ủi người khác, cậu càng lúng túng hơn.

Một lúc sau, cậu mới ấp úng thốt ra một câu.

"Đêm...đêm hôm cô lại ngồi khóc ở nơi hoang vu hẻo lánh thế này cũng đáng sợ lắm đấy, nên về nhà đi thôi..."

Cô gái vẫn tiếp tục khóc bên cạnh con chó yêu quý của mình, hoàn toàn không có ý định quan tâm đến cậu ta.

Suda Kyoya: "..."

Cậu ta chỉ muốn khuyên cô gái về nhà, bởi lẽ nửa đêm ở bên ngoài một mình thật sự không an toàn, hơn nữa, lúc này trong lòng cậu dự cảm chẳng lành càng lúc càng mãnh liệt.

Nhưng nghĩ mãi, cậu ta mới thốt ra câu thứ ba.

"Dù sao thì con chó của cô cũng đã chếc rồi," cậu ta nói: "Cô vẫn nên về nhà đi, khóc ở đây..."

Khóc ở đây cũng không có ích gì cả.

Động tác lau nước mắt của cô gái chợt dừng lại.

Cô ấy nấc lên một tiếng nhỏ, sau đó tiếng khóc lại lớn hơn, không những khóc, mà cuối cùng cô ấy cũng ngẩng đầu lên nhìn về phía Suda Kyoya, đồng thời giơ nắm tay đánh cậu ta: "Hu hu hu, hu hu hu..."

Suda Kyoya, không hiểu mình đã nói sai điều gì, chân tay rối loạn, vội vàng đón lấy cú đánh của cô gái trong tình cảnh lúng túng và bất lực.

"Rầm!"

Một tiếng vang rền khắp bầu trời.

Ngay sau đó, trong ngôi làng phía sau họ, đột nhiên vang lên tiếng còi báo động kỳ lạ.

Tiếng còi lớn và dồn dập, như tiếng chuông gọi hồn.

Cuối cùng cô gái cũng ngừng khóc.

Cô ấy ngẩng mặt lên, đôi mắt vô hồn của cô dường như lộ vẻ kinh hoàng.

"Mau... mau rời khỏi đây—" cô ấy nhìn về phía Suda Kyoya, cắn môi, giọng nói thất thểu khàn khàn: "Bên ngoài sắp xảy ra chuyện rồi!"

Suda Kyouya ngớ người, nhưng cô gái không có vẻ gì là đang nói dối.

Cậu ta vừa hoảng hốt vừa lo lắng, nghiến răng, một phát nhấc cô gái ngồi trên mặt đất lên, kéo tay cô ấy chạy về phía làng.

Cô gái buồn bã quay đầu "nhìn" về phía con chó của mình, nhưng cô ấy bây giờ không còn thời gian để đau lòng nữa.

Cô gái mù cứ thế cùng Suda Kyoya chạy trốn.

Nhưng cô ấy lại kéo Suda Kyoya lại và lắc đầu: "Đừng quay về làng Hanyuu."

"Chúng ta tìm một hang động mà ẩn náu."

……

Sydel trở lại mặt đất.

Dưới chân cô là lớp đất ẩm ướt, như vừa mới mưa xong.

Nước mưa đó màu đỏ như m/áu.

Trong bệnh viện, mọi người hoảng loạn, ai cũng hoang mang, vô số bóng người nằm la liệt dưới đất, không rõ sống chếc.

Trong lúc hỗn loạn, không ai để ý đến Sydel.

Sydel chuẩn bị rời khỏi viện điều dưỡng Miyata.

Nhưng trước khi rời đi, cô đến khu vườn phía sau, đào lớp đất lên và chạm vào thi thể lạnh lẽo của một người phụ nữ.

Thi thể của Onda Mina.

"Đi thôi." Cô nhẹ nhàng lau đi lớp bùn đất trên mặt xác chếc, miệng nở nụ cười lạnh nhạt: "Tìm tên đàn ông đã giếc cô, rồi... xé xác hắn ra—"

Nước mưa màu đỏ thấm đẫm lớp đất, đồng thời thấm cả vào thi thể bị chôn dưới đất.

Thi thể run rẩy bò dậy.

Nó chầm chậm tiến về phía bệnh viện.

Sydel lặng lẽ "nhìn chằm chằm" bóng lưng của Onda Mina cho đến khi nó biến mất.

Khi còn sống, màu sắc trên cơ thể Onda Mina là sự pha trộn của đỏ và trắng; bây giờ, sau khi bị nước mưa màu đỏ thấm vào, thì đã biến thành màu đỏ rực giống những con quái vật trong tầng hầm.

Những cơn mưa đỏ như m/áu này chính là nguồn gốc ô nhiễm.

Những ai chạm vào sẽ dần dần bị nhiễm và biến thành quái vật màu m/áu đó.

Bệnh viện Miyata đã thực hiện các thí nghiệm trong tầng hầm để nghiên cứu nguyên nhân hình thành những con quái vật này và cách giải quyết.

Nhưng rõ ràng, họ đã không thành công.

Cô "nhìn" ra xa và bước về phía cổng bệnh viện.

Cỏ dại và cây cối mọc um tùm, buồng điện thoại cũ nát tróc sơn đứng trên nền đất ẩm ướt.

Cách không xa buồng điện thoại, dưới căn nhà làm bằng ván gỗ, một xác sống loạng choạng đi lại như đang tuần tra.

"Cạch." Một âm thanh nào đó vang lên.

Xác sống cảnh giác quay đầu, khẩu s/úng trong tay lập tức giơ lên hướng về phía phát ra âm thanh—

"Phập."

Một cây xà beng sắc nhọn cắm xuống từ phía trên đâm chéo vào cô nó.

Người đã nhẹ nhàng bám vào gốc cây lặng lẽ trèo lên mái nhà gỗ dùng sức nhảy xuống, kẹp chặt cổ nó và vặn mạnh.

Sydel ném cái đầu của xác sống ra xa vài mét, cúi xuống nhặt khẩu s/úng trong tay nó, mắt "nhìn" thấy bàn tay vẫn còn giãy giụa, cô lười biếng giẫm một phát, nghe thấy tiếng xương gãy giòn tan.

Bàn tay đang giãy giụa lập tức mềm nhũn vô lực duỗi ra.

Cả đoạn đường chém giếc, cô mới đi được đến đây.

Không thấy bóng dáng người dân, chỉ có mấy con xác sống.

Những xác sống này không chếc, cũng không biết đau, nhưng chúng có trí khôn.

Trên đồ bệnh nhân màu trắng lấm lem m/áu tươi và bùn đất khô cứng.

Cô không bận tâm, đưa tay lau vết m/áu b/ắn trên mặt. Khẩu s/úng đen tuyền trong tay được cô vuốt ve vài lần, rồi cô cũng mò được cò s/úng.

Trong tầm nhìn tối đen, góc nhìn 360 độ xoay tròn, từng bóng người đỏ rực hiện lên sau lưng Sydel.

Sydel quay người, thành thạo mở băng đ/ạn kiểm tra, lên đ/ạn, siết cò s/úng, họng s/úng đen nhắm chính xác vào đám xác sống đang lao đến phía cô.

"Đoàng—"

Một làn khói xanh từ họng s/úng bốc lên, viên đ/ạn xoáy mạnh thổi bay đầu một xác sống, não gần như nát vụn.

Khi b/ắn có tiếng động.

Nhưng Sydel không nghe thấy, vết m/áu bên tai cô đã khô rồi, nhưng ốc tai bị chấn thương vẫn chưa hồi phục.

Cô gái chỉ hơi nghiêng đầu, đầu ngón tay lướt qua lòng s/úng vẫn còn ấm.

Phát s/úng đầu tiên.

Đây là một khẩu s/úng b/ắn tỉa, mặc dù cũ kỹ và được trưng bày trong ngôi làng hẻo lánh nơi rừng sâu núi thẳm này nhiều năm qua như một vật trang trí vô dụng—

Trong nhiều ấy, nó chỉ là một đống sắt vụn.

Nhưng hôm nay, cuối cùng nó đã rơi vào tay một người có thể làm cho nó hồi sinh những đóa hoa m/áu rực rỡ.

Cô gái giữ thẳng cột sống thân trên, một chân hơi khuỵu xuống, báng s/úng đặt trên đầu gối, ngón tay đặt lên cò s/úng, cả người trụ vững như một bức tượng, như thể hòa làm một với khẩu s/úng.

“Đoàng—”

Phát s/úng thứ hai.

Lực giật quá mạnh từ khẩu s/úng b/ắn tỉa làm tay của Sydel tê rần, nhưng ngón tay cô vẫn giữ chắc khẩu s/úng.

Tiếng còi báo động đã ngừng lại, chỉ còn tiếng s/úng vang rền.

Phát s/úng thứ ba, thứ tư, thứ năm…

Mỗi phát đ/ạn đều chính xác tuyệt đối, trúng vào giữa trán những con xác sống, b/ắn tung ra những đóa hoa m/áu.

Nếu có ai chứng kiến cảnh này, chắc chắn sẽ vô cùng kinh ngạc—

Khó mà tưởng tượng một cô gái mù lòa, không thể nhìn thấy gì, lại có thể có sức mạnh đáng kinh ngạc và kỹ năng b/ắn s/úng chuẩn xác đến như vậy.

Thậm chí cô còn không thể định vị qua âm thanh.

Trong băng đ/ạn vẫn còn mấy chục viên đ/ạn.

Sydel chầm chậm vuốt ve thân s/úng, khuôn mặt vẫn điềm tĩnh.

Cô hướng tầm “nhìn” về phía mấy con xác sống còn sót lại ở đằng xa. Dưới loạt s/úng liên tiếp và chính xác, những con xác sống thông minh hơn đã bắt đầu lùi lại.

Cô liếm môi, thu s/úng định đuổi theo.

Nhưng ngay lúc đó, một cảm giác nguy hiểm bất chợt ùa vào tâm trí cô.

Gần như theo phản xạ, cô nằm rạp xuống, áp người vào đám cỏ linh hoạt lăn ra chỗ khác.

Một viên đ/ạn sượt qua da cô, làm rách lớp áo, nhưng nhờ né kịp, cô không bị thương.

Một con xác sống hình người nhưng lại mọc ra đôi cánh đang lơ lửng giữa không trung. Trí thông minh của nó dường như vượt xa những con xác sống kia.

Sydel chỉ có thể “nhìn thấy” như vậy, nhưng rõ ràng nó đang cầm một khẩu s/úng và biết cách sử dụng—

Cô ôm khẩu s/úng lộn người trốn căn nhà gỗ, ngón tay dò dẫm xung quanh tìm kiếm chỗ ẩn nấp.

Mặc dù chưa từng thấy loại xác sống này, nhưng Sydel cũng không tỏ ra hoảng hốt.

Cô phải dụ nó vào đây.

Dụ nó vào căn nhà gỗ chật hẹp này, làm cho đôi cánh của nó mất tác dụng.

Cắt đứt khả năng bay của nó, cho dù thứ này có thông minh và biết dùng s/úng… cũng vô ích.

Sydel mò lần đến cửa sổ, đưa s/úng ra ngoài, ẩn mình trong căn nhà gỗ.

Cô nín thở, yên lặng “nhìn chằm chằm” về phía cửa ra vào.



Trong hang động.

Gió lạnh thấu xương, hai thiếu niên thiếu nữ co ro, rúc vào nhau.

Trong lúc trò chuyện, Suda Kyoya biết được cô gái mù tên là Kamishiro Miyako, là cư dân của làng Hanyuu.

Cũng là cô gái bị hiến tế.

Một “người” với đôi mắt mờ đục, gương mặt dính m/áu lảo đảo đi qua nơi cách hang động không xa, Suda Kyoya cẩn thận nín thở.

Sợ bị những thứ này phát hiện.

Không biết tại sao, sau khi tiếng báo động vang lên, trong làng và khu vực xung quanh xuất hiện rất nhiều loại quái vật giống người này.

Theo lời Kamishiro Miyako, cô ấy là con gái út của gia tộc Kamishiro, cô ấy rõ ràng biết một số chuyện. Đợi đến khi đám xác sống đi qua, Suda Kyoya không kìm nén được sự tò mò, hạ thấp giọng hỏi: “Cậu…”

“Tôi có thể nói cho cậu tất cả mọi chuyện.” Cô gái xinh đẹp mặc đồ đen, ngồi thẫn thờ trên mặt đất, đôi mắt vô hồn quay về phía Suda Kyoya, yên lặng nhìn cậu ta. Sắc mặt của cô ấy có chút kỳ lạ. Cô ấy nói: “Nhưng tôi có một yêu cầu…”

“Cậu có thể đưa tôi rời khỏi đây không?”

Suda Kyoya nhất thời chưa kịp phản ứng, hỏi lại: “Cái gì?”

“Rời khỏi làng Hanyuu.” Kamishiro Miyako ôm lấy hai cánh tay, co người lại. Cô ấy khẽ nói: “Tôi… tôi không muốn bị hiến tế.”

Trong ánh mắt nghi hoặc của Suda Kyoya, Kamishiro Miyako bắt đầu chậm rãi kể lại lịch sử của làng Hanyuu.

“Nghe nói, cách đây hàng trăm năm, một sinh vật ngoài hành tinh kỳ lạ đã rơi từ vũ trụ xuống làng Hanyuu. Đúng vào năm mất mùa đói kém, nhiều người gần như sắp chếc đói, sinh vật ấy đã bị con người xé xác và ăn thịt.”

“Nhưng, những người ăn nó đều chếc hết, chỉ có một người… chỉ có một người sống sót. Người đó có được khả năng bất tử, vì thế bà ta được hậu thế gọi là… Yao Bikuni.”

“Còn tôi, là hậu duệ của Yao Bikuni. Vì vậy, chỉ có tôi mới có thể hồi sinh sinh vật ngoài hành tinh đã chếc đó, Datatsushi.”

Suda Kyoya vô cùng kinh ngạc, sửng sốt hỏi: “Tại sao lại phải hồi sinh Datatsushi??”

Kamishiro Miyako nở nụ cười có chút cay đắng. Cô ấy nói: “Vì có kẻ đang đứng sau điều khiển tất cả chuyện này. Trong hàng trăm năm qua, người đó đã thành lập giáo phái Shinyukyo, kiểm soát tư tưởng của dân làng… Họ đều trở thành con rối của kẻ đó, liên tục tiến hành các nghi lễ, chỉ để hồi sinh Datatsushi. Tôi là vật hiến tế của thế hệ này, tôi… đáng ra đã bị hiến tế hôm qua, nhưng tôi gặp được cậu.”

Suda Kyoya do dự một lát, vẫn chưa hết tò mò: “Người đứng sau đó là ai…”

“Người đứng sau đó,” Kamishiro Miyako bình tĩnh nói: “là tổ tiên của tôi, Yao Bikuni.”

“Vì đã có được m/áu thịt của Datatsushi, bà ta không già không chếc, nhưng cũng vì thế mà trở nên điên loạn… Bà ta muốn hồi sinh Datatsushi, vì chỉ khi Datatsushi sống lại, bà ta mới có thể thực sự chếc đi.”

“Bà ta khao khát cái chếc, vì đối với một con người, việc chỉ mình mình sống bất tử là quá cô đơn.”

Suda Kyoya: “…”

Cậu ta thực sự bị câu chuyện này làm choáng váng, thậm chí không chú ý đến chỗ kỳ lạ của cô gái.

Cùng là người trong làng Hanyuu, nhưng cô ấy lại tỏ ra vô cùng thông suốt, như thể biết tất cả mọi thứ.

Nhưng nghe Kamishiro Miyako kể, ký ức của cậu ta bỗng chốc hồi phục.

Sau khi đặt chân vào làng Hanyuu, cậu ta đã lạc vào một nghi lễ kỳ quái, mọi người trong nghi lễ đều che mặt, mặc những trang phục kỳ lạ. Hai cô gái trẻ từ xa bước tới, trong đó có một người chính là Kamishiro Miyako.

Nghi lễ đang diễn ra, cậu ta lén núp một bên xem trộm, nhưng bị người chủ trì nghi lễ phát hiện. Những người đó hoảng loạn, và nghi lễ vì thế mà bị ngừng lại.

Sau đó, những người đó đuổi theo Suda Kyoya, cậu ta hoảng hốt chạy trốn nhưng lại một cảnh sát xác sống bên một vách đá.

Bây giờ, cuối cùng Suda Kyoya đã biết chỗ kỳ lạ ở người “cảnh sát” đó, hóa ra hắn đã không còn là người nữa mà đã trở thành xác sống. Cảnh sát tấn công Suda Kyoya, khiến cậu ta bị thương, bị dồn ép rồi rơi xuống vách đá cùng với chiếc xe.

Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, hình như trời bắt đầu… đổ mưa.

Suda Kyoya mơ màng hồi tưởng.

Những giọt mưa hình như có màu đỏ như m/áu.

Ký ức tới đó thì đứt đoạn, khi tỉnh dậy, cậu ta đã quên mất lý do vì sao mình lại rơi xuống vách đá.

Cậu ta loạng choạng đứng dậy, vô thức bước vào bệnh viện Miyata trong làng Hanyuu, gặp được cô gái mù thứ hai, bệnh nhân số 74.

Sau đó, cậu ta làm theo chỉ dẫn của bệnh nhân đó.

Cậu ta lại rời khỏi bệnh viện trong vô thức.

Gặp được Kamishiro Miyako.

Cuối cùng nhớ lại mọi chuyện, Suda Kyoya vội kiểm tra vết thương trên cánh tay của mình.

Vết thương được băng bó bằng gạc, cậu không thể nhìn thấy vết thương, nhưng phát hiện ra một việc đáng sợ.

Suda Kyoya kinh hoàng trợn trừng mắt, thấy làn da mình đột nhiên xuất hiện những đốm xanh lam.

“Cậu có biết xác sống hình thành như thế nào không?”

Giọng của cô gái nhẹ nhàng vang lên, Kamishiro Miyako nói: “Trong một lần nghi lễ hồi sinh thất bại, Datatsushi đã nổi giận, nó phát ra tiếng kêu giống như tiếng báo động… Nước biển đã biến thành màu đỏ, dân làng mất đi ý thức, họ bị dụ dỗ ra biển, uống nước màu đỏ m/áu, và trở thành xác sống.”

“Từ đó, nơi này chỉ có nước mưa màu đỏ.”

“Nếu cậu uống nó, hoặc bằng cách nào đó để nó ngấm vào cơ thể… rất nhanh, cậu cũng sẽ biến thành xác sống.”

Suda Kyoya đã hiểu.

Trong lúc cậu ta bị thương và hôn mê, vết thương đã dính nước mưa màu đỏ… cậu cũng sẽ trở thành xác sống!

Làn da của những con xác sống đó cũng là màu xanh lam.

Mà trên người cậu ta đã xuất hiện những đốm xanh lam.

“Vậy… phải làm sao đây…”

Cậu ta bối rối, ngây người mở to mắt.

Kamishiro Miyako quay đầu lại, cô nở nụ cười dịu dàng, nhưng không thể che giấu sự lo lắng và chần chừ trên gương mặt, cô do dự khẽ hỏi: “Cậu… có muốn ở cạnh tôi không?”

Suda Kyoya: “……??”

Chưa bao giờ tiếp xúc gần gũi với con gái như vậy, Suda Kyoya vốn đã cảm thấy một chút hồi hộp, mà câu hỏi của Miyako gần giống như một lời tỏ tình.

Chàng trai nghe xong thì ngơ ra, ngay lúc này cậu ta quên mất sự nguy hiểm của cái chếc, toàn bộ khuôn mặt đỏ bừng như cà chua, lắp bắp nói: “Cậu… ý cậu là… gì?”

“Xin lỗi.” Kamishiro Miyako cụp mắt, cúi đầu, nhỏ giọng đáp: “Tôi chỉ muốn nói—”

"Cậu có sẵn lòng giúp tôi không? Tôi không muốn bị bắt về để làm vật hiến tế, tôi muốn rời khỏi đây, rời khỏi làng Hanyuu…”

“Bên ngoài còn nhiều xác sống, tôi không thể đánh lại chúng, tôi… hơi sợ.”

Suda Kyoya xấu hổ cúi đầu, trong lòng cảm thấy khá chán nản.

— Xem đi, là mày tự mình đa tình thôi, giờ thì thật là xấu hổ.

Khuôn mặt của chàng trai gần như bốc cháy, quay đầu không dám nhìn cô gái vừa mới bị mình hiểu lầm, nhưng Kamishiro Miyako nhẹ nhàng kéo tay áo của cậu ta.

Suda Kyoya ép mình bình tĩnh lại, giả vờ điềm tĩnh quay đầu qua, thấy trên gương mặt cô gái thoáng nét buồn bã và sợ hãi.

Những lời cậu ta sắp nói ra bỗng nhiên bị nghẹn lại.

Đối diện với một cô gái yếu đuối đang buồng, lòng ham muốn bảo vệ trong khoảnh khắc này bùng nổ, Suda Kyoya ưỡn ngực, vỗ vỗ vào bộ ngực hai lạng thịt của mình, thậm chí không cần suy nghĩ nhiều, kiên quyết nói: “Yên tâm, tôi sẽ bảo vệ cậu—”

Cậu ta suy nghĩ một lúc, lại thêm vào câu: “Chỉ cần tôi chưa trở thành xác sống, tôi nhất định sẽ bảo vệ cậu, nếu… nếu chúng ta có thể rời khỏi đây…”

Nếu có thể rời khỏi đây, có lẽ bệnh viện bên ngoài với trình độ y học phát triển như vậy có thể chữa khỏi triệu chứng “xác sống” này chăng?

Cô gái phì cười một tiếng.

Cô ấy nói: “Cậu có tin tôi không? Tôi có một cách, có thể giúp cậu không bị mưa m/áu biến thành xác sống.”

Suda Kyoya vui mừng: “Cách gì?”

Kamishiro Miyako nói: “Chỉ cần uống m/áu của tôi, cậu sẽ không bị ô nhiễm bởi mưa m/áu, không trở thành xác sống…”

“Nhưng cậu phải bảo vệ tôi… thậm chí có thể, sẽ không thể rời khỏi làng Hanyuu nữa—”

“Cậu có đồng ý không?”

Suda Kyoya ngây ngốc nhìn Miyako trong ánh sáng mờ tối, trên gương mặt thiếu nữ, một lọn tóc đen nhẹ nhàng rơi xuống trán, nụ cười nhẹ nhàng, khi cười còn có má lúm.

Cậu ta đờ đẫn nhìn ngắm một lúc, cho đến khi bị Miyako nhẹ nhàng kéo áo, cậu ta mới phản ứng lại, nói: “Tôi… đương nhiên đồng ý.”

Cậu ta cảm thấy xấu hổ khi mình đã nhìn chằm chằm vào người khác, bèn vội vàng tìm lời để lấp liếm: “Tôi sẽ luôn bảo vệ cậu, tuyệt đối không thay đổi quyết định.”

“Được rồi, tôi tin cậu.”

Miyako quay đầu đi, chớp mắt để ngăn lại những giọt nước mặt trực trào ra.

Ở kiếp trước, cô ấy và Suda Kyoya cũng đã quen nhau vào lúc này.

Cô ấy biết đây là một người đàng ông đáng tin cậy—dù hiện tại anh chỉ là một cậu thiếu niên.

Lần đó, cô ấy đã cho Suda Kyoya uống m/áu của mình, cứu anh ấy, nhưng cũng dẫn đến việc dòng m/áu hậu duệ của “Yao Bikuni”, không còn thuần khiết nữa.

Chàng trai trẻ thề son sắt rằng sẽ bảo vệ cô ấy, nhưng vì năng lực không đủ, cuối cùng vẫn để Miyako bị "Yao Bikuni" bắt về.

Những kẻ đó giận dữ vì cô dám tự ý làm ô uế dòng m/áu thuần khiết của mình, cuối cùng, cô bị tộc trưởng của gia tộc Kanda và Yao Bikuni thiêu sống, hiến tế cho Datatsushi.

Trước khi chếc, cô ấy cũng không thể gặp lại chàng trai đã khiến trái tim mình rung động.

Nhưng vì lời nguyền, linh hồn cô ấy vẫn còn sót lại.

Linh hồn của Miyako chứng kiến mọi thứ sau khi mình chếc, Kyoya không chạy trốn, anh ấy ở lại làng Hanyuu, một mình đối đầu với cả làng đầy xác sống.

Anh ấy giếc tộc trưởng gia tộc Kanda, và dùng thần khí Uryen chặt đầu Datatsushi được hồi sinh nhờ mạng sống của cô ấy, cuối cùng anh ấy tiêu diệt toàn bộ xác sống trong làng.

— Xác sống không thể bị giếc, chỉ có thần khí mới có thể kết thúc sinh mệnh tội lỗi của chúng.

Kyoya đã trả thù cho cô ấy.

Anh ấy đã chấm dứt lịch sử đen tối đầy tội lỗi của làng Hanyuu, nhưng cũng không thể rời đi.

Anh ấy cũng trở thành một con quái vật bất tử, mỗi ngày cầm kiếm không ngừng giếc chóc trong làng Hanyuu.

Miyako chưa từng nghĩ rằng linh hồn của mình lại có thể trở về thời điểm vừa gặp Kyoya.

Nhưng cô ấy vẫn trở lại quá muộn, nếu sớm hơn vài ngày, có lẽ đã có thể cùng Kyoya rời khỏi nơi này—

Nhưng bây giờ đã không còn thời gian nữa.

Rột cuộc cô ấy và Kyoya vẫn quay lại số phận của kiếp trước, nhưng nếu có thể, cô ấy vẫn muốn ở bên anh với tư cách là con người.

Hai con quái vật nương tựa vào nhau vẫn tốt hơn là... một người cô độc.

Cô ấy giơ tay ra và nói với Kyoya: "Hãy rạch một đường ở đây."

"Hả?" Kyoya ngớ người, gãi đầu, liếc nhìn xung quanh, phát hiện chỉ có những viên đá sắc nhọn đầy bụi là có thể rạch da.

Cậu ta nhíu mày, lo lắng việc dùng thứ này có thể khiến vết thương bị nhiễm trùng.

Miyako nhìn thấy Kyoya liếc nhìn xung quanh rồi lại quay lại nhìn mình với vẻ lơ ngơ: "Ờ... dùng gì để rạch đây?"

Miyako sững sờ.

Cô hỏi: "Viện trưởng Miyata không đưa cho cậu thần khí sao?"

Kyoya còn mơ hồ hơn: "Thần khí gì?"

Miyako: "..."

Cô hít sâu một hơi, lắng nghe giọng nói bối rối của chàng trai, bỗng nhiên nhận ra một điều.

Lần này, lịch sử đã thay đổi.

Viện trưởng Miyata không chọn Kyoya để giếc Yao Bikuni nữa.

Nhưng nếu thần khí không ở trong tay Kyoya, vậy thì... nó ở đâu?

...

Sydel yên lặng ẩn nấp trong căn nhà gỗ.

Trên tay cô, vết m/áu đã khô lại, sau vài phát s/úng không trúng đích, xác sống biết bay hình như nhận ra cô đã trốn vào trong nhà gỗ.

Nó gấp cánh lại, trong tầm nhìn của Sydel, bóng người m/áu đỏ với đôi cánh từ từ tiến lại gần căn nhà.

Xác sống cầm s/úng, hiển nhiên, có vẻ như nó rất hài lòng với thứ vũ khí có sức sát thương lớn này.

Sydel nín thở.

Cô âm thầm đứng dậy, lẻn vào sau cánh cửa gỗ.

Khẩu s/úng b/ắn tỉa bị cô bỏ lại trên bậu cửa sổ.

— Không gì qua nổi cây xà beng.

Xác sống dần tiến lại gần.

Ba mét, hai mét, một mét—

Nó đã vào trong.

Thứ này có trí thông minh không thấp, ít nhất là rất thận trọng. Nó cầm s/úng đứng trước cửa vài giây, sau đó mới chậm rãi vỗ cánh tiến vào.

Nhưng vì bị hạn chế bởi ngôi nhà gỗ, nó chỉ cách mặt đất vài mét.

— Điều này đã tạo cơ hội cho Sydel.

Cô thích đánh vào điểm yếu của đối thủ, đặc biệt là những điểm yếu rõ ràng không thể nào rõ ràng hơn.

Cô gái núp trong bóng tối nín thở.

Đâm lén, ám sát, một nhát xà beng là đủ.

Không có gì để nói thêm.

Khi khẩu s/úng rơi khỏi tay, xác sống vẫn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra, thậm chí không kịp chĩa nòng s/úng vào người trong nhà.

Sydel giật phăng đôi cánh lớn của nó, tiện tay bẻ gãy cây s/úng, rồi nhảy ra khỏi cửa sổ phía sau ngôi nhà gỗ.

Cô nhảy ra ngoài, thu xà beng lại, móc từ trên người ra một cái cờ lê mà cô vừa lấy từ trong nhà gỗ.

Trước mắt, vẫn còn hàng chục điểm đỏ mờ mờ ẩn hiện trong ngôi làng tưởng chừng như yên tĩnh kia.

Cô không thể giếc hết những con xác sống ấy.

Chỉ là một cuộc tàn sát vô ích, tưởng chừng như rất sảng khoái... nhưng thể lực cũng có lúc cạn kiệt.

Cơn gió lạnh lẽo và tanh nồng lướt qua khuôn mặt.

Sydel đề lại góc áo bị gió thổi bay, m/áu khô và bụi bẩn trên mặt khiến cô có chút khó chịu.

Cô xoa xoa má, khẽ ngẩng lên.

Khoảnh khắc hạ tay xuống, Sydel sững lại.

Cô nhìn thấy... một người.

Trong tầm nhìn tối đen pha lẫn màu m/áu, một bóng trắng đột ngột xuất hiện.

Khi nhìn rõ người đó là ai.

Khóe miệng cô bất giác giật giật vài cái, tâm trạng như bị bao phủ bởi một lớp sương mù mờ mịt.

Không biết là kinh ngạc, giận dữ, kỳ lạ, hoặc là cảm giác nào khác.

Sydel đứng yên tại chỗ.

Cô nhìn thấy người đó tiến đến gần, gió rít gào thổi qua khuôn mặt.

Người đó đứng trước mặt cô.

Là Thập Thất.

Là cậu ta... sao?

Cô hơi hoảng hốt nghĩ rằng có lẽ người này sẽ nói gì đó với cô, nhưng cô lại không nghe thấy gì.

Quả nhiên, vài chục giây sau.

Cô "nhìn" thấy bóng trắng trước mặt khẽ cúi người.

Hình như cậu đưa tay ra, đầu ngón tay chạm nhẹ vào tai cô rồi rời đi ngay lập tức.

Nhiệt độ cơ thể của Thập Thất rất thấp.

Sydel không nghe thấy Thập Thất đang nói gì, suy nghĩ của cô lại trở nên hỗn loạn, bị cơn tức giận không rõ lý do chiếm lấy, cô không thể đoán được rốt cuộc Thập Thất đã nói gì.

Cô đưa tay nắm lấy cổ tay của người trước mặt.

Cảm giác thô ráp của băng gạc, cô siết chặt hơn một chút, m/áu ẩm ướt thấm qua lớp băng gạc.

Bị cô kéo như vậy, khoảng cách giữa hai người buộc phải rút ngắn lại.

Sydel cảm nhận được hơi thở ấm áp của Thập Thất.

Cô lạnh lùng nghĩ: Ít nhất hơi thở của cậu ta vẫn còn độ ấm.

Hình như Thập Thất nghĩ rằng cô đang căng thẳng, cậu lật tay nắm lấy tay Sydel, ngón tay vẽ ra những nét chữ trên cánh tay cô.

“Không sao đâu.” Cậu viết: “Mọi chuyện đã kết thúc rồi.”

Đúng vậy, mọi thứ đã kết thúc.

Mặc dù thế giới này chưa bị diệt vong, nhưng Thập Thất đã dùng thần khí Uryen mà viện trưởng Miyata đưa để giếc Datatsushi.

Yao Bikuni đã rơi vào vực sâu, và sẽ không còn xuất hiện ở đây nữa.

Mọi chuyện đã kết thúc.

Dù quá trình có xảy ra một số việc ngoài ý muốn.

Cậu để Sydel nắm lấy tay mình, rồi nhẹ nhàng dẫn cô đi về một nơi nào đó.

Sydel chủ động nắm lấy tay cậu, cũng để mặc cậu dẫn đi.

Cô ở phía sau Thập Thất, nhíu mày, vẻ mặt thờ ơ, chỉ có đôi mắt trống rỗng lại lạnh lùng “nhìn chằm chằm” vào người trước mặt.

Thập Thất bị mưa m/áu làm ô nhiễm rồi.

Nhưng không bị ô nhiễm hoàn toàn.

Vầng sáng màu trắng hình người vốn rất hoàn chỉnh, giờ đây giống như một bức tranh ghép bị dở, rời rạc, thiếu đi nhiều mảnh.

Những mảnh ghép thiếu không phải là phần quan trọng, não, thân, nội tạng vẫn còn, nên cậu vẫn có thể đứng ở đây.

Cậu bị mưa m/áu làm ô nhiễm, nhưng để giếc Datatsushi, Thập Thất không thể trở thành xác sống.

Khi cơ thể bắt đầu xuất hiện triệu chứng đồng hóa, cậu đã chọn...

Cách vật lý để kiềm chế phản ứng đồng hóa.

Thập Thất cũng rất giỏi giải/ phẫu.

Mùi m/áu trong không khí ngày càng nồng nặc, băng gạc trong tay Sydel cũng đã ướt đẫm.

Cô bắt đầu nghi ngờ liệu mình có làm rách vết thương của người ta không.

Thập Thất dẫn cô đến bên bờ một con sông nước chảy cuồn cuộn như biển cả.

“Bơi theo dòng nước,” Cậu viết: “Nó có thể dẫn đến nơi khác.”

Đây là nơi duy nhất có thể rời đi, dù không chắc chắn nhưng cũng phải thử.

Sydel lặng lẽ cảm nhận mọi thứ.

Cô không thể nhìn thấy, cũng không nghe thấy, chỉ khẽ gật đầu.

Người trước mặt vòng tay qua eo cô, Sydel không cử động lung tung.

Cô sợ chạm vào bộ xương của cậu.

Cho đến khoảnh khắc cuối cùng.

Họ cùng nhau lao xuống.

Hai ngườ đồng thời rơi vào dòng nước lạnh buốt, dòng sông dâng trào cuốn theo mọi thứ rơi vào nó.

Nước lạnh tràn vào mắt, cảm giác đau nhức khiến Sydel theo bản năng muốn nhắm mắt lại.

Nhưng cô đã nhịn được, dù không thể nhìn thấy gì.

Mùi m/áu tan trong nước.

Trong khoảnh khắc bị dòng nước cuốn đi, cô đưa tay nắm lấy cánh tay Thập Thất.

Người này là của cô.

Cô bình tĩnh nghĩ, chưa bao giờ bình tĩnh như lúc này.

Sydel không nghe thấy gì, cũng lo sợ tiếng nước quá lớn sẽ làm át tiếng của mình.

Vì vậy, cô hét lớn:

“Em có thể tìm anh ở đâu?”

Hơi thở của Thập Thất thoáng khựng lại.

...

Trong thung lũng, trên bãi sỏi ven suối.

Sydel từ từ mở mắt.

Cô chậm rãi bò dậy, khó khăn ho khan vài tiếng, đẩy nước ra khỏi mũi.

Trước mắt là thung lũng xanh thẳm, dưới thân là sỏi đá lởm chởm.

Quần áo của cô đã bị nước thấm ướt, lạnh lẽo áp sát vào người.

Sydel ngồi trên bãi sỏi.

Cô có thể nhìn thấy, cũng có thể nghe thấy.

Quần áo vẫn là bộ cô mặc khi lên xe buýt, sạch sẽ, không dính chút m/áu nào.

Mọi thứ ở thế giới bên trong tựa một giấc mơ.

Cô ngồi trên mặt đất, cúi đầu, ngón tay chầm chậm xoa lòng bàn tay.

Nơi đó dường như vẫn còn lưu lại cảm giác của người ấy.

“Mau lên, cô gái đó ở đằng kia—”

Ở cách đó không xa, đội cứu hộ phát hiện cô gái tóc vàng nằm bên bờ suối.

Họ được đào tạo bài bản, nhanh chóng mang theo hộp thuốc cứu thương, băng gạc, và cáng đến bên Sydel.

Sydel ngẩng mặt, nhìn ánh sáng rực rỡ lọt qua kẽ lá.

Một nhóm nhân viên cứu hộ vội vàng kéo đến, vây quanh cô bắt đầu hỏi đông hỏi tây thực hiện đủ loại kiểm tra.

Họ là những người bình thường sống sờ sờ, khuôn mặt mệt mỏi nhưng đầy phấn chấn, ánh mắt quan tâm.

Sydel để mặc họ kiểm tra.

“Cô gái, cô có ổn không?”

Sau một loạt kiểm tra, thấy nạn nhân này không có vấn đề gì trên thân thể, một nhân viên cứu hộ dẫn đầu lo lắng hỏi.

—Cô gái này thật may mắn, rơi vào dòng nước, mà không bị thương gì.

Chỉ là trông có vẻ hơi ngơ ngác, không biết có phải di chứng sau cú sốc không.

Sydel mỉm cười, nhẹ nhàng đáp: “Tôi không sao.”

Cô lắc đầu, từ từ đứng dậy khỏi mặt đất, phủi đi những viên sỏi đá trên áo, bước lên phía trước.

Đi được vài bước, cô quay đầu nhìn nhóm nhân viên cứu hộ vẫn đang sững sờ tại chỗ, mỉm cười nói: “Mọi người không dẫn đường cho tôi sao?”

Là con đường lên trên.

Cũng là con đường trở về nhân gian.

Thế giới bên trong, làng Hanyuu, đã xảy ra thay đổi ở một chi tiết nào đó.

“Trời sáng rồi!”

Suda Kyoya vui mừng chui ra khỏi hang động, cậu ta và Kamishiro Miyako đã trốn trong hang một lúc.

Vì không tìm được dụng cụ để cắt, Kamishiro Miyako cắn đầu ngón tay, cho cậu ta chút m/áu.

Cậu thiếu niên mặt đỏ bừng uống m/áu từ đầu ngón tay của Miyako.

Hai người đã đợi rất lâu trong hang động.

Lâu đến mức, bầu trời đen kịt đã tan đi.

Ánh nắng vàng rực rỡ trải khắp mọi nơi.

Suda Kyoya nhìn quanh, kinh ngạc phát hiện ngôi làng Hanyuu đã biến mất.

Trên con đường núi cách đó không xa, thỉnh thoảng vài chiếc xe tải phóng nhanh qua.

Miyako cũng từ trong hang động bước ra.

Cô ấy sinh năm 1976, lúc này đứng trên mảnh đất mới tinh, không thể tránh khỏi cảm giác bối rối và bất lực.

Suda Kyoya cũng nhảy lên vui sướng, quay đầu lại nhìn thấy cô gái mù đang đứng bơ vơ tại chỗ. Trang phục cô đã cũ, có vẻ không hợp với thế giới này.

Suda Kyoya hít một hơi.

—— Chính cậu ta đã đưa cô ra khỏi làng Hanyuu.

Cảm giác trên vai đang gánh trọng trách to lớn, cậu trịnh trọng bước tới, khẽ kéo tay áo của cô gái, giống như cách cô gọi cậu vậy.

“Ừm,” cậu hỏi: “Tôi... có thể tiếp tục bảo vệ cậu không?”

Tokyo, Nhật Bản.

Trên một con phố vắng vẻ nào đó, một chiếc mô tô màu tối với đường nét mượt mà dựng ngang trên đường.

Thập Thất ngồi ở khu vực cấm hút thuốc của quán bar.

Vì là ban ngày, không có nhiều người, cậu lười biếng gõ bàn phím, tiếng lách cách vang lên.

Một người che kín từ đầu đến chân ngồi cách cậu không xa, vẫn đang hết lời khuyên bảo cậu.

“Chỉ là một người thôi mà, có gì khó đâu, đúng không?”

“Mặc dù hàng hóa là tự mình chạy, nhưng dù sao cũng do cậu giao đến, làm chút dịch vụ hậu mãi chẳng phải rất đơn giản sao? Mặc dù...”

Người đàn ông nói một hồi, bản thân không thể khuyên thêm được nữa.

—— Trị an của Nhật Bản khá tốt, đúng là không dễ ra tay ở chỗ thế này.

Huống chi, tuy người này có hiệu suất làm việc nằm trong top đầu trên mạng đen, nhưng hình như cậu ta... không nhận các đơn hàng phạm pháp.

Mà bắt cậu ta làm dịch vụ hậu mãi quả thật không phải là một đề nghị hợp lý, người đàn ông ho khan hai tiếng, giờ không tiện mặt dày nói tiếp, lại không nỡ cứ thế mà rời đi.

Người đàn ông quét mắt nhìn xung quanh, thấy trên con đường trước quán bar, một cô gái mặc váy dài hình như đang đi tới đây.

Cô gái eo thon, làn da trắng muốt, nhìn qua là biết một cô nàng yếu đuối, ít va chạm.

“Nhìn kìa——”

Người đàn ông vội chỉ vào cô gái bên ngoài quán bar, hạ giọng thuyết phục: “Nếu lấp đầy được cái lỗ hổng này, bên kia sẵn sàng trả thêm một phần ba thù lao——”

“Người nước ngoài thế này chẳng phải dễ bắt sao? Không có họ hàng địa phương, mất tích cũng khó tìm...”

Chàng trai ngồi ở trong góc cuối cùng cũng ngước mắt lên, nhìn cô gái bị người đàn ông lấy làm ví dụ đứng ngoài cửa.

Cậu gập máy tính lại, lạnh lùng liếc người đàn ông một cái rồi đứng dậy rời đi.

Người đàn ông: “...?”

Không biết tại sao, anh ta cảm thấy lạnh sống lưng.

Anh ta nhìn chàng trai rời khỏi quán bar.

Sau đó, tại cửa quán, cô gái mặc chiếc váy dài màu hồng ấy dừng lại trước mặt chàng trai.

Người đàn ông: “...??”

Hiếm khi Sydel cố tình chưng diện.

Nhưng hôm nay, cô rất nghiêm túc.

Cô gái tóc vàng dài, đuôi tóc hơi uốn nhẹ, xõa trên vai, cô chọn một chiếc váy dài rất đẹp, vạt váy màu hồng đong đưa bên hông.

Cô giấu hai tay ra sau lưng, đôi mắt xanh sáng rực rỡ mang ý cười, nghiêm túc nhìn chàng trai trước mặt.

“Tặng anh.”

Sydel đưa tay từ sau lưng ra, cô giơ lên trước mặt Thập Thất một nhành hoa bách hợp đẫm sương.

Cô nghiêng đầu, hàng mi hơi rung, hình như đang hơi căng thẳng, nghiêm túc nói: “Trên đường đến đây, em thấy một tiệm hoa bày sạp bên ngoài.”

“Nó rất đẹp.” Sydel chăm chú nhìn nhành bách hợp duyên dáng yêu kiều và đôi mắt của cậu đang ngắm nó, vui vẻ giải thích: “Em rất thích, liền hái một nhành.”

Trên đường em đến đây đã nhìn thấy một bông hoa.

Em nghĩ nó rất đẹp, nên hái xuống tặng anh.

Thời gian tích tắc trôi qua.

Một giây, hai giây, ba giây...

Cô gái hiếm có lúc căng thẳng thế này, trong chốc lát sự bồn chồn dường như lan lên cả đôi mắt sáng ngời của cô

Chàng trai nhìn cô gái đang nghiêm túc nhìn mình, khuôn mặt lạnh lùng dần dần dịu hẳn xuống.

Cuối cùng.

Cậu đưa tay ra.

Nhận lấy bông hoa cô trao.
Bình Luận (0)
Comment