Thập Thất nhìn cành hoa đẫm sương trong tay Sydel, tâm trạng phút chốc không thể diễn tả thành lời.
Cậu im lặng ngắm nhìn bông hoa, có hơi... không thể hiểu được.
Nhưng khi chạm phải ánh mắt trong sáng mang theo chút thấp thỏm của cô gái, Thập Thất chỉ im lặng vài giây rồi vươn tay nhận lấy cành hoa bách hợp trong tay Sydel.
Cậu nói: "Rất đẹp."
Hôm nay, chàng trai mặc một chiếc áo khoác da màu đen, túi phía trước khá sâu, anh cắm chéo cành hoa vào túi, chỉ để lộ một nửa nhụy hoa màu vàng tươi.
Thập Thất nhận lấy hoa, cẩn thận đặt vào túi.
Cảm giác lo lắng lặng lẽ lắng xuống, trong thoáng chốc, ánh mắt cô gái sáng bừng lên.
Sydel cười vui vẻ, cô hào hứng nhìn chằm chằm Thập Thất, ánh mắt nhiệt tình một cách trắng trợn, không chút giấu giếm.
Bị ánh mắt như vậy nhìn chăm chú, chàng trai tỏ ra lúng túng, cậu không quen với việc tiếp xúc gần như thế này, trong thế giới trong là do tình thế ép buộc.
Quay về hiện thực, dưới ánh sáng ban ngày, trong hoàn cảnh quen thuộc. Cậu trở nên bỡ ngỡ, cảm thấy không được tự nhiên nên khẽ hắng giọng, đối diện với ánh mắt đầy thích thú không thèm che giấu của Sydel.
Chàng trai khẽ hạ mắt, hàng lông mi dài và dày đổ bóng trên gương mặt trắng trẻo.
Cô gái ngoan ngoãn và nghiêm túc đứng trước mặt cậu, nụ cười rạng rỡ, tràn đầy mong đợi.
Cô không nói câu nào, chỉ ngước lên chăm chú nhìn cậu, biểu cảm trên gương mặt lại vô cùng sống động.
Khóe môi Thập Thất khẽ nhếch lên.
Cứ đứng trước cửa quán bar như thế này cũng không được, cậu không hề tránh né ánh mắt của Sydel, lấy chiếc mũ bảo hiểm màu xám bạc trên chiếc xe bên cạnh, đưa cho cô gái: "Em... muốn đến nhà anh không?"
Đôi mắt Sydel sáng lên.
"Được chứ."
Cô cố gắng kiềm chế tâm trạng vui sướng của mình, vui vẻ nhận lấy mũ bảo hiểm, đội vào, nhìn thấy Thập Thất lên xe, cô cũng leo lên yên sau.
Vòng eo của chàng trai phía trước thon gọn, dưới chiếc áo khoác da màu đen có thể thấy đường cong thấp thoáng. Sydel lẳng lặng nhìn một lúc, cố kìm nén mong muốn đưa tay chạm vào—
Đây mới là ngày đầu tiên cô chính thức quen biết Thập Thất.
Khi vừa lên xe, cô đã cảm nhận được cơ bắp của chàng trai căng cứng dưới lớp áo—
Cô có chút lo lắng rằng nếu mình thực sự chạm vào eo người ta, liệu cậu có ném cô xuống khỏi xe ngay lập tức không.
Dù sao, ngày đầu tiên chính thức quen biết mà đã vồ vập như thế cũng không được hay lắm, hơn nữa cô cũng có rất nhiều thời gian…
Không cần vội, từ từ tiến tới.
Sau khi đã suy nghĩ thấu đáo, Sydel giữ vẻ mặt ngay thẳng, nắm vào phần khung sau yên xe.
Lần đầu tiên chở người khác, Thập Thất không có cảm giác gì đặc biệt, chỉ là khi cô gái đột ngột áp sát, cậu theo bản năng căng cứng người, rồi lại ép bản thân thả lỏng.
Đối với cậu, việc để ai đó bám sát vào lưng mình như thế này thật là một thử thách lớn—
Trước giờ, Thập Thất chưa từng nghĩ rằng mình có thể chịu được khi có người sát gần mình đến vậy.
Cậu mím chặt môi, ở góc độ mà Sydel không nhìn thấy, anh hít một hơi thật sâu, rồi thở ra một hơi dài.
Thập Thất quay đầu lại, nhìn Sydel ngồi sau mình.
Cô gái tóc vàng ngẩng mặt lên, đôi mắt đẹp giấu sau mũ bảo hiểm, ánh mắt trong sáng chính trực, biểu cảm vô tội như thể muốn nói "Em chẳng làm gì cả, sao anh lại nhìn em".
Thập Thất: “…”
Anh cố kìm lại khóe môi bất giác nhếch lên, đưa tay nhấn nhẹ mũ bảo hiểm của cô xuống: “Như thế này sẽ chắc chắn hơn.”
Bình thường Thập Thất không hay đội mũ bảo hiểm.
Kỹ năng lái xe của cậu rất thành thạo, cậu tự tin với tay lái của mình nên nếu không cần thiết thì cũng chẳng đội mũ bao giờ.
Nhưng hôm nay, trước khi ra khỏi nhà, cậu đã vô thức mang theo một cái mũ bảo hiểm.
Xe máy nhanh chóng lên đường, khi dừng lại ở ngã tư đèn đỏ, Sydel không kìm được sự tò mò, mở miệng hỏi người phía trước: “Anh cũng có nhà ở Nhật Bản à?”
Vì một số chuyện trong thế giới trong, cô cảm thấy người này khá giống kiểu người thất nghiệp suốt ngày loanh quanh trong các quán bar ngõ tối.
Thậm chí cô còn tưởng tượng, nếu cậu thật sự nghèo khó... không bằng cấp, không nghề nghiệp cũng chẳng có nhà—
Thì… thật tuyệt vời!
Vừa hay cô có thể đường đường chính chính, danh chính ngôn thuận nuôi cậu ở bên cạnh mình.
Trước khi đến tìm Thập Thất, Sydel đã nghĩ đủ thứ linh tinh.
Nhưng giờ đây, cô phát hiện những suy nghĩ của mình có vẻ… hơi sai rồi.
Thập Thất nói: “Ừm.”
“Trước đây có một khoảng thời gian anh thường đến Nhật nên đã mua một căn nhà ở đây.”
Sydel: “.”
Chỗ này là khu phố Tokyo, xa một chút cũng là vùng ngoại ô. Giá nhà không rẻ, xem ra Thập Thất không phải là một người nghèo túng...
Vậy thôi không sao. Cô lặng lẽ nghĩ. Chỉ có điều vẫn không muốn thừa nhận rằng trong lòng có hơi thất vọng.
“Nhưng đã lâu rồi anh không về đó.”
Thập Thất đưa Sydel đến căn nhà mà trước đây cậu mua để tiện đi lại, nằm ở vùng ngoại ô Tokyo, là một ngôi nhà hai tầng có vườn nhỏ.
Trong vườn, cỏ xanh mướt, lay động theo gió.
Thập Thất mở cửa.
Khi vào nhà, một cảm giác cũ kỹ thoáng ập đến, nhưng trên sàn nhà và nội thất không có chút bụi nào, hình như có người dọn dẹp định kỳ.
“Em có muốn ăn gì không?”
Bây giờ là 10 giờ 30 sáng.
Thập Thất ngập ngừng một lúc, quay lại hỏi Sydel.
Vì đồ đạc sạch sẽ nên Sydel chọn một chiếc ghế sofa ngồi xuống, cô ngẩn ngơ một lúc, bỗng nghe thấy giọng nói của chàng trai.
Thập Thất có vẻ do dự hồi lâu, rồi mới thử hỏi: “Anh biết nấu một chút, em có muốn ăn không?”
Sydel: “!”
Còn có chuyện tốt như vậy sao?!
Cô gật đầu, đạp: “Có.”
Thập Thất lại im lặng một lát rồi hỏi: “Vậy em muốn ăn gì?”
Sydel chớp mắt, rụt rè ngồi trên sofa, rụt rè đáp: “Em ăn gì cũng được, anh… anh cứ tự nhiên.”
Chàng trai rõ ràng thoáng khựng lại.
Thập Thất: “…”
Cậu cảm thấy mình nên nói gì đó, nhưng chàng trai mấp máy môi, lại không biết nói sao cho phải.
Cuối cùng cậu chỉ lặng lẽ quay đầu đi.
Sydel yên lặng ngồi yên trên sofa, nhìn thấy ánh nắng vàng rực rỡ chiếu qua lớp kính trong suốt nhảy múa trên sàn nhà.
Cô nhìn xuống sàn, nghĩ đến khoảnh khắc yên bình này, đột nhiên mím môi, tậm trạng chợt đi xuống.
Cô, cô...
Thập Thất mở tủ lạnh trong phòng khách, tủ trống không, bếp cũng vậy.
Cậu nhìn những bông bách hợp mà mình đã cắm vào bình và cho nước vào, ngẩn ngơ, rồi bước ra khỏi bếp, thấy cô gái đang ngồi thất thần trên sofa.
“Xin lỗi.” Thập Thất nói: “Trong nhà không có đồ ăn, anh sẽ ra ngoài mua một chút, rất nhanh thôi—”
“Em có muốn ăn gì không?”
Cậu lại hỏi.
“Không có.” Sydel, người vừa thoát khỏi trạng thái trầm tư, lắc đầu, cô mỉm cười với Thập Thất, theo phản xạ đáp: “Em sao cũng được.”
Thập Thất lẳng lặng nhìn cô.
Bầu không khí lại rơi vào im lặng.
Chàng trai chần chừ một lúc, môi mím chặt, dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ đáp: “Được.”
Ánh nắng vàng xuyên qua cửa sổ chiếu xuống sàn nhà màu ấm.
Một chút ánh sáng phủ lên người Thập Thất, khi chàng trai giấu đi vẻ lãnh đạm để lộ ra nội tâm của mình, gương mặt trẻ trung lạnh lùng trở nên đẹp một cách dịu dàng.
Thập Thất rời khỏi căn nhà.
Sydel nhìn ánh sáng trên sàn nhà, tâm trạng vui sướng hào hứng ban đầu không hiểu sao lại lắng xuống.
“Reng reng… reng reng…”
Chiếc điện thoại mới mua của Sydel đột nhiên đổ chuông.
Cô lấy điện thoại ra, nhìn số gọi đến.
—Là một số điện thoại mà cô không có ấn tượng gì.
Mặc dù đã trải qua không biết bao nhiêu ngày ở thế giới trong, nhưng trên thực tế, cô chỉ mới trải qua một đêm sau khi chiếc xe buýt lật và rơi xuống vách núi.
Sau khi được đội cứu hộ đưa lên, Sydel đi kiểm tra sức khỏe ở bệnh viện rồi mới về nhà.
Ngày hôm sau, cô mua một chiếc điện thoại mới, liên lạc với trường học và giáo sư, thông báo rằng mình vẫn an toàn.
Đây là ngày thứ hai sau vụ tai nạn xe buýt và cũng là ngày cô gặp sự cố.
Sydel không có ấn tượng gì về số điện thoại này, nhưng vẫn nhận cuộc gọi.
Bất ngờ thay, đầu dây bên kia lại là trung tâm môi giới bất động sản.
Nhân viên nói: “Xin chào, cô là người thuê căn nhà ở số 28, đường Higashi, thành phố Tokorozawa, tỉnh Saitama, ngoại ô Tokyo phải không? Theo hợp đồng, quyền sử dụng nhà của cô còn vài năm, giờ chúng tôi sẽ hoàn lại tiền cho cô…”
Sydel: “?”
Cô nhíu mày: “Tại sao? Các anh vi phạm hợp đồng cho người khác thuê rồi sao? Hay là đã bán căn nhà đi rồi?”
Cô chỉ có thể nghĩ đến lý do đó.
“Không phải,” nhân viên vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi vì đã gây ra trải nghiệm không tốt cho cô, nhưng căn nhà mà cô thuê, nó… đột nhiên nằm trong khu vực quy hoạch giải tỏa của chính phủ—”
Nhân viên tỏ ra vô cùng bất đắc dĩ: “Hôm qua chúng tôi không liên lạc được với cô, nên đành phải kiểm tra căn nhà, phát hiện hình như không có dấu hiệu có người ở…”
“Chính phủ quyết định giải tỏa, chúng tôi cũng không có cách nào.” Nhân viên thở dài: “Nếu cô không hài lòng với số tiền bồi thường trong hợp đồng, chúng tôi có thể hỗ trợ thêm cho cô…”
“Không cần đâu.” Sydel từ chối đề nghị của nhân viên, đồng thời nhận ra một chuyện khác—
“Anh nói trong nhà không có người à?”
Cô chợt nhớ ra rằng, trước khi ngồi xe buýt lên núi—
Có lẽ, có thể, chắc là, cô đã… nhốt một người nào đó trong căn nhà ấy?
“Đúng vậy.” Nhân viên thận trọng đáp: “Nhưng cô yên tâm, chúng tôi không vào trong nhà, chỉ quan sát từ bên ngoài, bên trong thật sự không có dấu hiệu của người sống.”
Nếu không phải vì cuộc gọi thông báo về việc giải tỏa, có lẽ Sydel đã hoàn toàn quên mất về Tomie: “.”
Cô thở dài, nói: “Các anh không vào là đúng rồi.”
Dần dần, ký ức về cuộc sống bình thường của bản thân bắt đầu quay lại, cuối cùng Sydel cũng nhớ ra rằng căn nhà đó vẫn đang có ma quỷ quấy phá.
“Nếu cô không có ý kiến khác, chúng tôi sẽ ký giấy chứng nhận giải tỏa.” Nhân viên nhỏ giọng hỏi: “Cô xem lúc nào cô có thể đến để xử lý hợp đồng và bồi thường?”
Sydel mím môi, đứng dậy: “Bây giờ.”
Cô không chỉ phải giải quyết hợp đồng, mà điều quan trọng hơn—
Cô phải đến căn nhà có ma ám đó xem thử.
Nếu Tomie không còn ở bên trong, liệu cô ta đã tự trốn ra, hay đã bị oan hồn trong nhà giếc chếc rồi?
Trước khi ra khỏi cửa, Sydel chợt nhớ ra Thập Thất vẫn chưa quay lại.
Cô không có cách liên lạc với Thập Thất, nhưng việc này cũng không thể chậm trễ.
Sydel do dự một lúc, nhưng vẫn ra khỏi cửa.
—Nếu cô nhớ không lầm, căn nhà ma mà cô thuê cũng không cách xa nhà của Thập Thất lắm.
Nếu tốc độ đủ nhanh, có lẽ… cô có thể tốc chiến tốc thắng?
Không thể để lỡ bữa trưa đầu tiên với Thập Thất được!
Tuy nhiên, khi lên xe taxi.
Trong xe, Sydel lại nhận được cuộc gọi thứ hai.
Sydel không để ý nhiều, cầm điện thoại lên xem.
Nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi đến, cô im lặng.
Số gọi đến không ai khác chính là số điện thoại của cô.
Sydel: “…”
Chà, con quỷ giếc người qua điện thoại đó lại quay về tìm cô rồi sao?
Chưa giải quyết xong chuyện này, đã đến chuyện khác.
Sydel cảm thấy phiền phức, giờ đây cô chỉ muốn nhanh chóng giải quyết vụ của Tomie, không có thời gian nghe thứ này nói về “nguyên nhân cái chếc của bản thân”.
Cô gái lạnh lùng cúp máy, nhưng ngay lúc đó, cô chợt nhớ ra một chuyện khác.
Đúng rồi, cô nhớ lúc cô mới biết thông tin về cuộc gọi tử thần, để tự bảo vệ mình, hình như, có vẻ, chắc là, có thể cô đã—
Mang Annabelle từ một cửa hàng nào đó về nhà?
Vậy bây giờ, Annabelle đâu rồi…?
Nếu không phải vì cuộc gọi tử thần thì lúc này trong đầu cô chắc chỉ có Thập Thất, Sydel: “.”
Xong rồi, hình như Annabelle bị cô bỏ quên ở thế giới trong rồi.