"À, em đang làm món gì ngon vậy?"
Để tránh đánh rắn động cỏ, người đàn ông vừa cười ha hả lớn tiếng đáp lại, vừa nhanh chân bước xuống dưới.
Takeo Saeki tiến gần đến nhà bếp, mới phát hiện thứ màu đỏ trên sàn đó là một vũng chất lỏng màu đỏ, trộn lẫn với những mảnh xương trắng vụn li ti.
Mùi này thật kỳ lạ.
Mùi rỉ sét ngọt ngọt tràn ngập khắp căn bếp. Người đàn ông không mấy để tâm, đưa tay đẩy cánh cửa bếp ra.
Người phụ nữ đứng trước bàn bếp, trên người mặc một chiếc váy trắng dài đến đầu gối, để lộ một đoạn bắp chân.
Hình như một tay cô ta đang ấn lên bàn bếp, tay kia cầm một con d/ao ch/ặt lớn mới toanh sáng bóng. Những giọt m/áu chảy theo lưỡi d/ao từ từ rơi xuống sàn nhà.
Trên sàn bếp phủ đầy những vệt đỏ chói mắt, m/áu ngập cả nền nhà, những mảnh xương trắng ngâm trong m/áu vẫn còn bốc hơi nóng, như vừa bị ch/ặt từ cơ thể người, còn sót lại chút hơi ấm.
Người phụ nữ từng nhát, từng nhát mạnh mẽ ch/ặt xuống chiếc thớt gỗ.
"Phập, phập, phập..."
"Kayako..." Người đàn ông sững sờ hồi lâu, gian nan nuốt nước bọt. Ban đầu định lùi lại, nhưng không hiểu vì sao, lại bước thêm vài bước về phía trước: "Em đang ch/ặt gì vậy?"
Mái tóc dài đen nhánh của người phụ nữ xõa xuống tận gót chân. Takeo Saeki không nhớ Kayako đã để tóc dài đến mức này từ khi nào.
Người phụ nữ từ từ quay đầu lại, nhưng cơ thể vẫn bất động. Cô nhìn chằm chằm vào người đàn ông phía sau, chậm rãi nở nụ cười.
Quay đầu theo đúng nghĩa là quay mỗi cái đầu, là kiểu quay 90 độ ấy.
Cô nhẹ nhàng nói: "Anh đến rồi à?"
Người phụ nữ cười khúc khích, thấp giọng nói: "Em đang làm đồ ăn cho anh, chồng_ yêu của em."
Một cơn ớn lạnh từ sau gáy lan lên đỉnh đầu. Hơi thở lạnh như băng của người phụ nữ tựa như kề sát bên tai, khiến Takeo Saeki đứng ngây tại chỗ. Anh ta đờ đẫn dời mắt khỏi tư thế kỳ quái của người phụ nữ, nhìn sang thứ cô đang ch/ặt.
Anh ta sững sờ.
Những ngón tay trắng bệch của người phụ nữ nổi đầy những mạch m/áu nhỏ màu tím đỏ. Dưới đôi bàn tay đầy m/áu ấy, là một cái đầu người.
Một cái đầu quen thuộc, là đầu của một người đàn ông.
Chỉ còn lại hơn nửa cái đầu vẫn nằm trên thớt, không cách nào thoát khỏi lưỡi d/ao sắc bén sáng loáng. M/áu thịt nhầy nhụa và xương vụn trộn lẫn vào nhau, tóc thưa thớt lác đác rơi xuống đất, nằm trên lớp m/áu mỏng như một đám sâu đen nhúc nhích.
Cảnh tượng đó trông vừa tanh tưởi vừa kinh tởm, khiến người ta buồn nôn.
Nửa cái đầu còn lại của người đàn ông vẫn đang giãy giụa trên thớt, miệng há to, để lộ thực quản trống rỗng bên trong.
Mắt của nó lồi ra, các mạch m/áu căng phồng, hung hăng và méo mó nhìn chằm chằm người đàn ông đứng trong bếp, khuôn mặt đáng sợ đó như đang phát ra tiếng cầu xin trong câm lặng.
Cứu tôi… cứu tôi… cứu tôi…
Cái đầu ấy… sao mà quen thuộc đến vậy?
Takeo Saeki sững sờ nhìn đống thịt trên thớt, trong lòng dâng lên cảm giác ghê tởm, nhưng anh ta luôn cảm thấy có điều gì đó không đúng…
Cái đầu người đó… sao lại giống hệt anh ta vậy?
Cuối cùng anh ta cũng nhận ra điều này, hoảng loạn trợn mắt. Cùng lúc ấy, anh ta nghe thấy tiếng thở dốc vừa lạnh lẽo vừa dồn dập của vợ mình, trong đó chứa đựng sự phấn khích cùng ác ý không chút che giấu.
Đây là chuyện gì vậy?! Tại sao mọi thứ lại thành ra như thế này?! Người phụ nữ chếc tiệt này rốt cuộc đã giở trò gì…
Nỗi sợ hãi tột độ khiến anh ta vô thức muốn chất vấn Kayako, thậm chí nghĩ đến việc dùng bạo lực để ép cô ta cầu xin sự tha thứ, từ đó tìm kiếm chút an tâm… Nhưng ngay giây tiếp theo, anh ta đột nhiên mất ý thức.
Takeo Saeki mê mang mở mắt, lúc này anh ta vẫn chưa nhận ra điều gì đã xảy ra. Nhưng ngay lập tức, anh ta đã hiểu ra…
Bản thân anh ta đã trở thành cái đầu m/áu thịt lẫn lộn trên thớt, nằm dưới lưỡi d/ao kia!
Cơn đau khủng khiếp ập đến, anh ta kinh hoàng trừng mắt, đồng tử như muốn nứt ra. Anh ta cố gắng mở miệng để phát ra tiếng thét tuyệt vọng và cầu xin, nhưng chỉ có âm thanh khàn khàn của luồng khí chui qua cổ họng.
Người phụ nữ mặc váy trắng cúi đầu, chậm rãi giơ con d/ao ch/ặt lên. Khóe miệng cô ta nhếch lên nở một nụ cười nhạt nhẽo quỷ dị, đồng tử đen kịt lan rộng, chiếm trọn đôi mắt.
"Không—"
Sao lại thế này, sao lại thế này?!
Rõ ràng, đáng lẽ anh ta phải là người truy cứu Kayako. Người phụ nữ này đáng ra phải bị anh ta nghiêm khắc trừng trị mới đúng—
Ngay khi con d/ao chém xuống, Takeo Saeki nhìn thấy cơ thể không đầu của mình. Chân tay không có đầu quờ quạng trên mặt đất, loạng choạng như muốn chạy ra khỏi bếp.
Tuy nhiên, từ trên trần nhà bỗng rủ xuống những sợi tóc đen, bao phủ toàn bộ căn phòng.
Những sợi tóc đen như thể mọc ra từ m/áu thịt, sống động như có linh hồn. Chúng mạnh mẽ quấn lấy cơ thể anh ta, kéo thân xác không đầu đang vùng vẫy ấy trở lại sàn nhà đẫm m/áu.
"Rầm."
Cánh cửa khép lại.
"Không, đừng mà—"
Tiếng gào đau đớn, kinh hoàng và tuyệt vọng của người đàn ông nhanh chóng vang lên, nhưng trong cái kén tóc kín mít tĩnh lặng ấy, âm thanh đó như đá chìm xuống biển, âm thầm biến mất.
"Rắc."
Một nhát d/ao chém xuống cái đầu.
【Takeo Saeki đột nhiên thay đổi sắc mặt, đưa chân đạp mạnh vào ngực Kayako. Người phụ nữ mất thăng bằng ngã ngửa xuống cầu thang, bất tỉnh, phía sau đầu chầm chậm rỉ ra m/áu đỏ tươi.】
"Rắc."
Một nhát d/ao ch/ém xuống cánh tay.
【Takeo Saeki tát mạnh vào mặt Kayako, m/áu từ đầu cô ấy bắn ra vài giọt. Không quan tâm đến lời cầu xin hay giải thích của cô ấy, anh ta đấm mạnh vào mặt cô ấy, khiến vết bầm tím và m/áu cùng lúc lan ra, tiếng xương gãy vang lên răng rắc.】
"Rắc."
Một nhát d/ao chém vào lồng ngực.
【Nỗi đau thấu tim khiến cơ thể gầy yếu của người phụ nữ từ từ co lại, nhưng không để tâm đến cơn đau, cô ấy chỉ muốn chồng ngừng việc dùng cuốn sổ ghi chép cắt dán kia để đắc ý sỉ nhục cô ấy. Kayako vốn không giỏi ăn nói không tìm được cách nào để biện minh cho bản thân.】
"Rắc."
Một nhát d/ao chém vào xương đùi.
【Takeo Saeki túm lấy tóc người phụ nữ, ép cô ấy ngửa mặt lên, sau đó rút ra con d/ao gấp…】
"Phụt—"
Con d/ao đ/âm sâu vào cơ thể, m/oi trái tim của người đàn ông ra.
Sydel yên tĩnh trôi nổi bên cạnh, lẳng lặng quan sát toàn bộ sự việc.
Đối với Kayako mà nói, bắt Takeo Saeki, kẻ từng sát hại cô ấy và con trai, phải tận mắt chứng kiến bản thân bị phân xác và trải qua nỗi đau mà cô ấy từng chịu đựng, chắc chắn là một việc vô cùng sảng khoái.
Sự oán hận và chấp niệm mãnh liệt của người phụ nữ giúp cô ấy tạm thời có được quyền kiểm soát trong ảo cảnh.
Bây giờ, người đang hành hạ Takeo Saeki không còn là Sydel nữa, mà chính là… Kayako thực sự.
Sydel lạnh lùng nhìn toàn bộ quá trình, lòng không chút gợn sóng.
Khi nhìn thấy cái đầu m/áu thịt lẫn lộn kia bị chém nát vụn, khóe miệng cô khẽ cong lên, có chút khinh thường.
Thật lòng mà nói, cô không hiểu nổi Kayako thích điểm nào ở Takeo Saeki.
Dẫu gì cô ấy cũng là một cô gái xuất thân từ gia đình khá giả, lại là một sinh viên xuất sắc, vậy mà chỉ vì một câu “Tôi muốn em” mà chấp nhận gả cho gã đàn ông trung niên đầu hói bóng dầu này.
Sau khi kết hôn, hai người vẫn sống trong căn nhà của Kayako.
Phải chăng một người thiếu tình yêu thương lại dễ dàng bị chinh phục đến thế?
Sydel vô thức chìm vào suy tư.
Sau màn tra/ tấn kéo dài và đẫm m/áu này, hay chính xác hơn là sau khi trả thù xong, Sydel không rời khỏi hiện trường ngay lập tức.
Chần chừ vài giây, cô lại chìm sâu vào ảo cảnh.
Trục thời gian tiếp tục kéo dài—
Cho đến một cột mốc khác.
...
"Tôi tên là Kayako, là một cô gái rất bình thường. Nếu nói có điểm gì không giống với người khác, chắc là ở sự "cô đơn’ của tôi."
"Từ khi còn học mẫu giáo, tôi đã không được mọi người yêu thích. Khi chơi trò chơi cùng nhau, chẳng ai chịu lập nhóm với tôi."
"Mỗi khi bước vào lớp, mọi người sẽ đột nhiên im lặng, ngừng cười đùa và nhìn về phía tôi."
"Tôi không thích bầu không khí ngượng ngùng này, nhưng cũng chẳng có cách nào khác. Tôi không biết làm sao để người khác yêu mến mình, cũng không hiểu tại sao lại như vậy."
"Cha mẹ rất bận, vì thế tôi không gặp họ nhiều, tôi luôn ở nhà một mình. Tôi thích ở bên cửa sổ, vì có thể ngẩn ngơ ngắm bầu trời bên ngoài."
"Không ai cần đến tôi, nhưng tôi cũng không cần ai, vậy thì công bằng rồi."
"Cho đến một ngày, cha mang về cho tôi một con mèo nhỏ."
"Tôi đã có một chú mèo. Lông toàn thân nó đều là màu đen, vừa ấm áp vừa mềm mại, tiếng kêu rất nhỏ, ngoan ngoãn nằm gọn trong lòng tôi. Tôi không còn một mình bên cửa sổ nữa, mà là cùng Tiểu Hắc."
"Chúng tôi cùng nhau ngồi bên cửa sổ đếm mây trôi trên trời. Chúng tôi cùng nhau ăn cơm, bộ râu của nó cứ động đậy, trông rất đáng yêu. Chúng tôi cùng nhau ngủ trên giường, cái đuôi màu đen của nó cuộn tròn lại, quấn quanh ngón tay tôi."
"Có lúc tôi nói chuyện với Tiểu Hắc, bắt chước tiếng kêu meo meo của nó, kể cho nó nghe tất cả những chuyện đã xảy ra trong ngày. Thật ra trước đây, tôi hay lén tự nói chuyện với chính mình. Nhưng từ khi có Tiểu Hắc, không cần làm thế nữa. Nó sẽ nhảy nhót trên ghế sofa, nhưng chỉ cần tôi gọi, nó sẽ quay về nằm trong lòng tôi. Tôi có thể kể mọi chuyện cho nó nghe."
"Sau đó, Tiểu Hắc chếc. Tôi chôn nó dưới gốc cây hoa anh đào."
…
"Tôi để mái dài, vì ghét phải nhìn thấy ánh mắt của người khác. Tôi hy vọng mình có thể sống mãi trong góc khuất, không ai phát hiện ra."
…
"Tôi đã gặp một cậu con trai."
"Anh ấy tên là Shunsuke Kobayashi, là đàn anh của tôi."
"—Kobayashi."
"Tôi nghĩ tôi đã thích anh ấy rồi."
"Anh ấy… anh ấy nhớ tên tôi. Tôi đưa khăn tay cho anh ấy, anh ấy ngại ngùng mỉm cười với tôi, gọi tôi là "cô Kawamata."
"Tôi thích anh ấy, nhưng, nhưng..."
"Tôi không thể nói ra."
"Anh ấy thân thiết với một cô gái cùng lớp. Có lẽ họ đã hiểu lòng nhau từ lâu... Có lẽ anh ấy chẳng để ý đến tôi... Không, chắc chắn anh ấy sẽ không thích tôi. Tôi không thể để tình cảm của mình bị phát hiện, rồi trở thành trò cười—"
…
"Nhưng tôi vẫn thích anh ấy."
"…Nếu như Tiểu Hắc còn sống thì tốt biết mấy."
…
Bên cửa sổ, một cô gái tóc đen cùng một con mèo đen cuộn mình trên ghế sofa, lặng lẽ nhìn mây trôi ngoài cửa sổ. Trong sân, những cánh hoa anh đào rụng đầy mặt đất.
Dưới ánh sáng ban mai dịu nhẹ, cô gái khẽ nghiêng đầu, ghé lại gần bên tai chú mèo, thì thầm những tâm sự thầm kín của một thiếu nữ.
… Nhưng Tiểu Hắc đã chếc rồi.
Những thứ đã mất sẽ không trở lại. Nếu đã thích, vậy thì—
Tại sao không thử một lần?
Cô ấy luôn thiếu can đảm như thế.
Hèn nhát, rụt rè, tự ti, thiếu thốn tình yêu thương…
Cuối cùng, tâm lý dần dần méo mó, thậm chí đánh mất cả sinh mệnh của mình.
Cô gái tóc đen bên cửa sổ mở mắt.
…
Mùa hoa anh đào tháng tư, dưới gốc cây.
"Đàn anh Kobayashi."
Câu nói chứa đựng tình ý bao nhiêu năm cuối cùng cũng thoát ra từ miệng cô gái. Cô ấy chân thành và nhiệt tình, đôi mắt sáng rực, bày tỏ tình cảm của mình với đàn anh.
Cô ấy nói: "Em thích anh!"
"Có thể thử hẹn hò với em không?"
Cô gái hơi cúi người, đưa ra một bức thư tình trong phong bì màu hồng.
"…À?" Shunsuke Kobayashi hơi ngẩn người, sau đó có chút lúng túng nhận lấy lá thư, bối rối nói: "Cảm, cảm ơn, cô Kawamata…"
"Nhưng tôi đã có người mình thích rồi." Anh ấy thấp giọng nói: "Có lẽ, có lẽ không thể đáp lại tình cảm của cô Kawamata—"
"Vậy à…" Cô gái cúi đầu, trông có vẻ rất ngại ngùng và thất vọng.
"Nhưng," Shunsuke Kobayashi gãi đầu, xấu hổ nhếch miệng cười, cẩn thận nói: "Tôi thấy cô Kawamata không thích kết bạn lắm, đúng không? Nếu không ngại, tôi có một người bạn… cậu ấy đã để ý cô Kawamata từ lâu rồi…"
Cô gái từ từ ngẩng đầu, có vẻ ngạc nhiên.
Ai lại để ý đến cô ấy chứ?
Một người luôn trốn trong góc khuất, chẳng có gì nổi bật, im lặng và nhàm chán như cô ấy.
Do dự một hồi, cô ấy mới nhỏ giọng nói: "Nếu là bạn của đàn anh Kobayashi…"
Có lẽ, cũng có thể thử làm quen nhỉ.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, cuốn lên từng cánh hoa anh đào màu hồng nhạt.
Cô gái mỉm cười, xuyên qua những cánh hoa anh đào, đối diện với chấp niệm mà cô ấy đã dành tình cảm suốt hàng chục năm qua.
Từ góc sân bí ẩn, dường như văng vẳng tiếng mèo kêu khe khẽ.
Mùa xuân, sắp kết thúc rồi.
Hình như cô ấy đã khóc, lại như đang mỉm cười.
…
Cảnh vật tan đi như thủy triều rút. Khi Sydel mở mắt ra lần nữa, cô nhìn thấy ánh mắt của nữ quỷ từ mê mang và oán hận dần dần chuyển thành sáng tỏ.
Hừm.
Cuối cùng cũng tỉnh táo rồi sao?
Đây là lần đầu tiên Sydel thử dùng khả năng này—
Dùng sức mạnh tinh thần xâm nhập vào phạm vi tâm trí của sinh vật khác.
Ở giây phút cuối cùng của ảo cảnh, ác quỷ đã mất đi chấp niệm oán hận. Sydel hoàn toàn có thể tiêu diệt toàn bộ tàn hồn của Kayako.
Nhưng cô hơi chần chừ và không ra tay “giếc” con quỷ này.
Thay vào đó, cô buông tay, nhìn thấy nữ quỷ đã tỉnh táo trở lại, khôi phục ý thức.
Đây cũng có thể coi như một cách thanh tẩy, nhỉ?
Chỉ là không biết một Kayako đã tỉnh táo và hồi phục ý thức như khi còn sống liệu có dễ chung sống không…
"…Ừm," Kayako phát ra một tiếng thở nhẹ nhàng. Nữ quỷ vốn nhút nhát e thẹn dường như mặt hơi đỏ, trong mắt lấp lánh ánh nước, khẽ nói: "Đại nhân, tay… tay của ngài…"
Sydel: "?"
Cô nhìn chằm chằm gương mặt tái nhợt của nữ quỷ, ánh mắt dần hạ xuống—
...Khoan đã, hình như tay mình vẫn còn đang đè trên xương quai xanh của người ta, thậm chí cánh tay còn cảm nhận được sự mềm mại phập phồng.
Sydel: "!"
Mặt không biến sắc, cô lặng lẽ rút tay lại, lùi về sau vài bước. Mắt thoáng liếc qua con quỷ đang run rẩy co rúm ở góc phòng.
—Đó chính là hồn ma của Takeo Saeki.
Nhưng khi còn sống, hắn đã bị oan hồn của Kayako giếc chếc, giờ đây chỉ biết bò rạp dưới đất, không dám động đậy.
"Ông...” Sydel cau mày suy nghĩ, rồi nhận ra sau khi tỉnh táo lại, ánh mắt của Kayako nhìn hồn ma của chồng mình mang theo sự chán ghét.
Vì vậy, cô tiện tay chỉ về phía Takeo: “Giao nó cho cô xử lý đấy.”
Người phụ nữ với gương mặt xinh đẹp thoáng ngẩn ra.
Sau đó, cô ấy gật đầu, ngoan ngoãn đáp: “Vâng.”
Sydel bước ra khỏi phòng, thậm chí còn chu đáo đóng cửa lại giúp Kayako.
Rất nhanh, cô nghe thấy bên trong vang lên những tiếng gào thét kinh thiên động địa, giống hệt trong ảo cảnh. Nhưng lần này, là thật.
Tiếng thét dần yếu đi, Sydel nhìn ra ngoài cửa sổ vài giây, quay người lại thì phát hiện một con quỷ nhỏ đang ôm quả bóng đứng ngay sau mình.
Hai con mắt trong hốc mắt thâm quầng của nó nhìn cô chằm chằm.
Sydel nhướng mày nhìn nó vài giây, rồi tiện tay chọc chọc má nó.
Cảm giác khá ổn, mềm mềm mịn mịn.
Mấy thứ màu đen trắng thường trông khá dễ thương, dù trong mắt nó vẫn lộ ra chút ác ý không thể bỏ qua.
Nhìn con quỷ nhỏ với làn da trắng bệch và đôi mắt đen ngòm trước mặt, Sydel bỗng có một ý tưởng.
Con quỷ nhỏ này ngạo mạn thế kia, nhìn là biết thiếu đòn.
Đợi mẹ nó xử lý xong cha nó rồi ra ngoài, cô sẽ cho nó biết thế nào là ác ý đến từ một người trưởng thành!