Sydel để suy nghĩ của mình trôi dạt trong giây lát rồi nhanh chóng kéo nó trở về.
Một luồng hơi lạnh từ phía sau truyền tới, cô lười biếng quay người lại nhìn, thấy Kayako và Toshio bay vào từ cửa sổ.
Người phụ nữ mặc váy trắng với gương mặt tái nhợt và đôi mắt đỏ ngầu đang bò trên tủ quần áo, còn cậu bé khoảng bảy tám tuổi thì ngồi xổm ở góc tường.
Sydel trầm mặc dị thường, trong lòng thầm nghĩ màn xuất hiện của hai mẹ con này thật sự quá kinh khủng.
Nhiệt độ trong không khí giảm xuống rõ rệt.
Sydel chớp mắt, chậm rãi đi tới, nghe thấy hình như Toshio khẽ hừ một tiếng.
Con quỷ nhỏ quay đầu đi, dáng vẻ ngồi xổm trong góc tường như thể không muốn nhìn thấy cô.
Sydel: “…”
Cô mím môi cười nhạt, gật đầu chào Kayako nhưng không thèm nhìn Toshio.
Sydel cũng chẳng để ý thái độ của nó.
Mấy đứa trẻ nghịch ngợm không được hưởng trọn vẹn chín năm giáo dục bắt buộc đều như vậy.
Sydel và Kayako trao đổi ngắn gọn về những việc sắp tới.
Về vấn đề quản lý ma quỷ, cô không có kinh nghiệm. Sau khi trò chuyện với Kayako, cô mới biết rằng ở Nhật Bản có rất nhiều loại quỷ, nhưng đa phần là địa phược linh (hồn ma bị trói buộc ở một nơi cố định) và những truyền thuyết đô thị. Lệ quỷ thật sự hung ác thì không nhiều.
Nói ngắn gọn, chất lượng không cao nhưng số lượng lại rất đông.
Có lẽ thuộc dạng đi ăn cơm, uống nước, đi vệ sinh cũng có xác suất gặp phải quỷ.
Nghĩ đến những trải nghiệm của mình, Sydel đồng cảm sâu sắc mà gật đầu tán thành.
Trước đây, Kayako cũng từng được coi là lệ quỷ hung dữ khét tiếng, nhưng bây giờ lại trở thành một nữ quỷ nuôi con dịu dàng và e thẹn.
Sydel cũng không định để cô ấy làm gì nhiều, chỉ đơn giản đặt ra một quy tắc: “Không được làm hại người vô tội.” Sau đó, cô không còn gì để nói thêm.
Trước khi rời đi, Sydel lại liếc nhìn con quỷ nhỏ đang ngồi xổm trong góc, như chợt nhớ ra điều gì, ra vẻ chỉ tùy tiện nhắc tới: “À, tôi vừa đặt mua trên mạng một bộ giáo trình và bài tập cho 6 năm tiểu học.”
“Dù nghèo cũng không được nghèo giáo dục, dù khổ cũng không được để trẻ con chịu khổ.” Cô thở dài, trong lúc toàn thân con quỷ nhỏ cứng đờ, quay đầu nhìn qua, cô vươn tay gõ lên cái tủ dưới người Kayako.
Sydel giả vờ không nhìn thấy biểu cảm kinh ngạc và khó tin trên khuôn mặt trắng bệch như bôi vôi của Toshio, thản nhiên nói: “Hai ngày nữa bắt đầu học nhé. Trước đây sống trong môi trường gia đình như thế, còn có một người cha b/ạo l/ực, nghĩ chắc không thuận lợi cho việc học lắm.”
“Giờ đã là thế kỷ 21 rồi,” Sydel tận tình dạy dỗ Kayako đang ngây ngốc nhìn cô: “Dù là quỷ cũng không thể mù chữ. Không học thì làm sao có sức cạnh tranh trong giới quỷ? Làm sao nâng cao chất lượng của toàn thể ma quỷ, thúc đẩy sự phát triển của xã hội... Cô cứ coi như mở lớp xóa mù chữ đi. Dù sao sau này cũng sẽ có thêm mấy con quỷ nhỏ khác đến học cùng Toshio...”
Ví dụ như một đứa trẻ nghịch ngợm khác, cái con bé đã tạo ra cuộc gọi tử thần chẳng hạn.
Có khi lũ nhóc này đều rảnh rỗi quá mới ra ngoài gây chuyện.
Phải để chúng tiếp thu giáo dục nhiều hơn, cải tạo bản thân dưới ánh sáng của chủ nghĩa xã hội —
Khoan đã.
Hình như môn Tư tưởng cấp tiểu học không dạy những nội dung này?
Sydel nghĩ tới điều gì đó, thuận tay lấy điện thoại ra.
Dưới ánh mắt khoa tin đầy kinh ngạc của Toshio, Sydel thỏa mãn mỉm cười nhìn nó, thấy Kayako sau khi được cô chỉ dạy xong thì gật đầu liên tục, cô hài lòng ra hiệu cho hai mẹ con họ rời khỏi căn nhà và chờ ở sân ngoài.
Dù sao đây cũng không phải nhà của mình, lỡ nhiệt độ hạ xuống quá thấp khiến Thập Thất bị lạnh thì biết làm sao.
Không biết con người khi tiếp xúc gần gũi với những hồn ma này trong thời gian dài có xảy ra vấn đề gì không nhỉ?
Một chút lo lắng thoáng qua trong lòng.
Nhưng cô không nói gì, đè nén cảm xúc, nhìn Kayako dẫn Toshio lặng lẽ trôi ra ngoài từ cửa sổ, mới quay lại ngồi bên bàn ăn.
Bữa trưa đã sẵn sàng.
Tất cả đều là những món ăn đơn giản và bình thường.
Mì ramen xương heo, thịt bò xào hành tây, tôm chiên, súp miso, một cốc cà phê nóng, và hai quả trứng ốp la vàng ruộm.
Thập Thất vừa tháo tạp dề, xắn tay áo lên, ngồi đối diện Sydel, hỏi: “Nếm thử chứ?”
Dường như cậu định nở một nụ cười, nhưng không hiểu sao lại thôi, chỉ im lặng nhìn Sydel.
“Được.”
Sydel mỉm cười, điềm nhiên ngồi xuống, gắp một miếng trứng cắn thử.
Sợi mì không phải tự làm, nên ăn vào không dai lắm, nhưng nước dùng rất ngon. Có thể làm ra được ngần ấy món trong thời gian ngắn như vậy cũng đã rất giỏi rồi.
Cô cảm thấy hơi đói, nhưng lại không có khẩu vị.
Ăn hai miếng, Sydel lặng lẽ ngẩng đầu nhìn Thập Thất.
Chàng trai có vẻ không có ý định ăn trưa, chỉ có một ly cà phê bên cạnh.
Cậu nhìn cô, tựa như đang suy nghĩ điều gì đó, lại giống như chỉ đang ngẩn ngơ.
Sydel luôn cảm thấy cậu có chút do dự, muốn nói, nhưng lại cứ ngập ngừng mãi không thốt nên lời.
Cô cũng do dự một lúc, rồi mới lên tiếng: "Anh không muốn biết vừa rồi em đứng bên cửa sổ nói chuyện với ai sao?"
Thập Thất: "..."
Cậu im lặng, liếc nhìn vẻ do dự và tâm trạng phức tạp thoáng hiện trên khuôn mặt Sydel, đột nhiên có cảm giác muốn thở dài đầy bất lực.
Nhưng cậu chỉ khựng lại một lúc, cuối cùng đáp: "Có thể không?"
Sydel: "…Ừm."
"Vừa rồi nhà anh có hai con quỷ đến." Cô mím môi, nói: "Một nữ quỷ, và một đứa trẻ… nhưng em đã bảo chúng ra ngoài rồi."
Thập Thất gật đầu: "Ừ, anh biết rồi."
Nhìn vẻ thản nhiên của cậu, Sydel không thể đoán được suy nghĩ của người trước mặt.
Cô ngập ngừng một lúc, rồi tiếp tục nói: "Chúng nó—"
"Chúng nó đi theo em đến đây." Cô nói: "Hơn nữa, trước đó chúng ta bị rơi vào thế giới bên trong đó cũng là vì em."
"Em chính là nguyên nhân mang đến yêu ma quỷ quái." Sydel cúi đầu, tâm trí lơ đãng, dùng đũa khuấy nhẹ nước mì trong bát.
Trong phòng rất yên tĩnh, cô thậm chí có thể nghe thấy tiếng thở và nhịp tim của mình.
Việc nói ra mọi chuyện không phải là điều khó khăn, cô đã chuẩn bị tinh thần cho sự thay đổi.
Sydel đã quyết định cắt đứt mọi mối quan hệ với gia đình và bạn bè. Cho đến khi tìm ra lý do tại sao bản thân lại trở thành nguồn cơn của tai họa, cô sẽ không tiếp tục duy trì bất kỳ liên kết nào với xã hội loài người.
Ví dụ như cha mẹ, họ hàng, bạn bè...
Cô có thể từ bỏ tất cả.
Thậm chí, cô không cảm thấy quá luyến tiếc. Sydel rất bình tĩnh, cô biết mình muốn gì. Nếu việc tiếp xúc với cô sẽ đặt những người cô quan tâm vào hoàn cảnh nguy hiểm, cô sẵn sàng đưa ra lựa chọn.
Nếu đã như vậy, thì… đừng liên quan gì đến cô nữa.
Mọi người đều bình an, không phải tốt hơn sao?
…Chỉ trừ Thập Thất.
Lý trí bảo Sydel rằng cô nên tránh xa tất cả những người vô tội, và người không liên quan.
Nhưng cô vẫn tìm đến cậu, thậm chí còn bẻ một nhành hoa.
Sydel rất hiếm khi cảm thấy mơ hồ, từ trước đến nay, niềm tin của cô luôn rất vững chắc...về bản thân, về người khác, về thế giới này.
Đây là lần ngoại lệ duy nhất.
Cô đã từng do dự, từng dao động. Khoảnh khắc đưa nhành hoa ra, cảm giác sợ hãi mãnh liệt không thể kiểm soát được bùng lên trong cô.
…Nếu cậu từ chối thì sao?
Có lẽ cô nên một mình quay lại bóng tối.
Chẳng phải từ trước đến nay vẫn luôn là như vậy sao?
Nhưng cậu đã nhận lấy nhành hoa.
Nhận lấy sự thận trọng của cô, đè nén sự nhút nhát, yếu đuối và tự ti vốn có trong cô, và cả sự hèn mọn ẩn giấu dưới những cảm xúc ấy.
Thế nên cô cũng mặc kệ sự hèn mọn ấy tiếp tục lớn lên. Sydel buông thả bản thân, đi theo Thập Thất về nhà cậu.
Nhưng lại mang theo những thứ méo mó, đáng sợ, ngập tràn oán hận ẩn trong bóng tối đến đây.
Sydel từng nghĩ rằng mình là một người tốt.
Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy những thứ đó đi theo, cô không thể kìm nén được cảm giác khủng hoảng. Cô không sợ bản thân bị tổn thương, cô chỉ sợ… sợ có người bị cô liên lụy, bị hại vì cô.
Cô lại bắt đầu dao động.
Cô mông lung, không rõ phương hướng.
Thập Thất lặng lẽ quan sát gương mặt cúi thấp của cô gái trước mắt, một cảm xúc xen lẫn bất lực không nói thành lời tràn ngập trong lồng ngực—
Cậu nhận ra tâm trạng Sydel không tốt, thậm chí nắm bắt được suy nghĩ của cô… À, không thể dùng từ "nắm bắt."
Là tự cô nói ra.
Cô nói: "Em ở đâu, nơi đó sẽ thu hút vô số ác quỷ."
Vì vậy, cô cảm thấy buồn bã vì điều đó… thậm chí là tự ti.
Lúc này, Sydel không giấu giếm cảm xúc của mình, hoặc cũng có thể nói rằng cô không giấu được.
Thập Thất nghĩ.
Cậu chưa từng trải qua bất kỳ mối quan hệ nào, chưa từng có ai dạy cậu những điều này. Thế nên, nhiều lúc, thậm chí cậu không thể phân biệt chính xác tâm trạng của Sydel.
Nhưng cậu đang cố gắng học hỏi.
Đối tượng học tập đầu tiên và duy nhất chính là cô gái trước mắt.
Học từ từng hành động, từng cái cau mày, từng cảm xúc hỉ hộ ái ố trong từng cử chỉ, học tập tất cả tâm trạng thất thường của thế giới này.
Vì vậy, giờ đây, Thập Thất thậm chí cảm thấy hơi bất lực.
Cậu bắt đầu hiểu Sydel là người như thế nào, cũng lờ mờ nhận ra một đặc điểm của cô.
Sự kiên trì.
Sự kiên trì của cô có chút kỳ quặc, kỳ quặc đến mức sự kiên trì ấy như ăn sâu vào tận xương tủy, nhưng cũng khiến cô bị nó cản trở, dễ rơi vào ngõ cụt khi suy nghĩ một số việc.
Như lúc này.
Sydel cảm thấy việc cô lén giấu thể chất chiêu ma dụ quỷ của mình để đến bên Thập Thất là một hành động thấp hèn.
Trong trường hợp thậm chí Thập Thất không có quyền được biết, nếu như Thập Thất có đủ thông tin, biết về hoàn cảnh của cô, liệu cậu vẫn sẽ lựa chọn… cho phép cô ở lại nhà cậu chứ?
Bất cứ người bình thường nào cũng sẽ không chấp nhận loại người như cô, đúng không?
Ai lại muốn sống một cuộc sống mà mỗi khi uống nước có thể thấy một hồn ma treo cổ lơ lửng trên trần nhà, mỗi khi ngủ có thể sờ được một "bàn tay" khác trên giường, hay dưới gầm giường có thể là vài cái đầu người...?
Thậm chí ngay cả những người bạn của cô.
Nếu họ biết những rắc rối trước đây đều là vì cô…
Sydel không dám nghĩ thêm nữa.
Cô cúi đầu nhìn tô mì trước mặt, trong làn nước mì, cô thấy gương mặt vô cảm của mình và cả sự bất an ẩn sâu dưới vẻ ngoài lạnh nhạt ấy.
Thập Thất sẽ nói gì đây?
Thập Thất cảm thấy rất bất lực.
Chiều hôm đó, cậu nhìn Sydel đưa cho mình một nhành hoa.
Trên mặt cô là nụ cười rạng rỡ, nhưng trong mắt lại ẩn chứa một cơn bão, khoé môi nhếch lên khó che giấu sự dè dặt.
Lúc đó, cậu đã hiểu, cô đang… sợ hãi.
Cô đưa hoa cho cậu, cũng là đang lặng lẽ hỏi—
Liệu anh có muốn… chấp nhận em không?
Chấp nhận một người kỳ quái như cô, chấp nhận những thảm họa, nỗi sợ hãi và những điều không biết trước sẽ xảy đến mỗi ngày.
Thập Thất dịu dàng nhìn cô gái trước mặt.
Cậu không do dự, nhận lấy nhành hoa từ tay cô.
—Tại sao lại không chứ?
Vào lúc đó, cậu đã trả lời cho nỗi sợ hãi trong lòng Sydel.
Bây giờ chỉ là lặp lại bằng lời mà thôi.
Thập Thất nhìn Sydel.
Cậu mỉm cười, vì ít khi cười nên nụ cười có hơi cứng nhắc, nhưng cậu cố gắng làm trông ôn hòa hơn.
Cậu nói: "Anh rất thích hoa em tặng."
Cũng… rất thích em.
Dù không biết cảm xúc dâng trào trong lòng là gì… Có lẽ là thứ gọi là thích?
Cậu không chắc chắn mà nghĩ vậy.
Vì khả năng lý giải của bản thân Thập Thất đối với tình cảm vẫn còn là một mớ hỗn độn, cậu mím môi, không nói gì nhiều, chỉ thốt lên một câu không đầu không đuôi như vậy.
—Nhưng Sydel đã hiểu.