Sydel: "…Tốt."
Cô đè nén khóe môi đang nhếch lên không kiểm soát, trái tim đang treo lơ lửng từ từ hạ xuống, cô nói: "Em không muốn ở ký túc xá trong trường lắm..."
Chủ yếu là để giảm thiểu việc tiếp xúc với người khác.
Và ngay sau đó, cô đã thuận lợi có được quyền ở lại đây.
Thời gian trôi rất nhanh, một ngày bình yên cứ thế qua.
Mãi đến nửa đêm.
Sydel bị đánh thức.
Nguyên nhân cô tỉnh dậy rất kỳ lạ.
Bên ngoài cửa sổ là một màn đêm thăm thẳm, yên tĩnh đến lạ thường, không có gì cả.
Trong phòng cũng cực kỳ yên ắng, nhưng Sydel có thể cảm nhận được.
...Có thứ gì đó đang nhìn cô.
Một đôi mắt tràn đầy ác ý đang lén nhìn qua một khe hở nào đó.
Thứ đó im lìm thu mình trong một góc phòng!
...À.
Sydel lặng lẽ thở dài một hơi.
Là gì đây nhỉ?
Bên ngoài cửa sổ một mảnh đen kịt, cô nằm trên giường, từ từ quay đầu, trong bóng tối dò xét từng góc tường.
Thứ đó.
Ha, tìm thấy rồi.
Cô vô cảm nhìn chằm chằm vào khe hở giữa tủ sách và bức tường.
Thấp thoáng có thể thấy một con mắt đỏ như máu đang xoay tròn, dường như có ai đó đang nằm nghiêng đằng sau cái khe ấy.
Sydel không muốn đứng dậy, cô vẫn còn rất buồn ngủ. Chỉ uể oải ngáp một cái, vừa dụi mắt vừa hướng ra ngoài cửa sổ gọi một tiếng.
"Kayako?"
"Rầm."
Bỗng nhiên, từ trên mái nhà, đầu của một người phụ nữ bất ngờ thả xuống. Mái tóc đen dài buông xõa như thác đổ, gương mặt trắng bệch ẩn hiện giữa những sợi tóc.
Có lẽ vì rơi xuống quá nhanh, không dừng lại kịp, đầu nó đập mạnh vào tấm kính, phát ra tiếng động rất lớn.
Sydel: "…"
À, vậy là cô bảo Kayako ở ngoài kia, vậy nên nó vẫn cứ bò trên mái nhà như vậy sao?
Cái lương tâm vốn không tồn tại của Sydel hình như bắt đầu hơi nhói lên.
Kayako trông không thông minh cho lắm. Sydel nhìn nó vài giây, cuối cùng đành chấp nhận số phận, thở dài, ngồi dậy bật đèn.
Sàn nhà khá lạnh, cô bước chân trần xuống giường, đi đến trước tủ sách.
Cô ngồi xổm xuống, nghiêm túc nhìn thẳng vào con mắt đỏ đó.
Bên ngoài cửa sổ, Kayako cũng nghiêng đầu theo, ánh mắt mờ mịt nhưng cực kỳ tập trung, cùng nhìn chằm chằm nữ quỷ trong khe hở.
Bị một người một quỷ đồng loạt nhìn như vậy, thứ trong khe hở dường như có chút hoảng loạn.
Sydel lặng lẽ quan sát một lúc, không tỏ ra quá khó chịu vì giấc ngủ bị phá.
Không biết vì sao, dưới ánh mắt trầm tư của cô, con quỷ trong khe hở bất giác rụt lại, cảm giác như một luồng khí lạnh tràn lên...
"Đừng sợ!" Thấy nó định chạy trốn, Sydel nhanh tay nhanh mắt vươn tay tóm lấy nó, nở một nụ cười đầy thiện chí: "Tôi không phải người tốt gì đâu."