Bí Kíp Sinh Tồn Trong Thế Giới "Truyện Lạ Khắp Nơi"

Chương 169

Dù chính bản thân Sydel ở thế giới thứ bảy cũng chỉ là một quân cờ trong kế hoạch báo thù của cô ta.

Cô ta từng vô cùng yêu thương và khao khát cô gái tóc vàng mắt xanh này, nhưng so với thù hận, tình yêu giờ đây chẳng đáng là gì. Không còn điều gì có thể lay chuyển cô ta.

Thế giới thứ sáu đã bị Thần Chết bỏ rơi.

Đứa con bị vứt bỏ “Sydel” đã đặt mục tiêu giếc thần lên người cô gái ở thế giới thứ bảy.

Lần này, nếu kế hoạch của Thần Chết thất bại, Ngài sẽ tự động bị xóa bỏ bởi quy luật của trời đất.

Và người đã khiến Thần Chết hiện tại biến mất, Sydel, sẽ tiếp nhận vai trò "Thần Chết", trở thành kẻ tiếp theo chịu trách nhiệm cai quản sự sống và cái chết của nhân gian.

"Sydel" nhìn thấy nỗi đau lẫn niềm vui của cô gái, thấy được những người mà cô gái yêu thương.

Khi cô ta tìm đến Thập Thất, nhưng không đặt hy vọng người này sẽ chếc vì cô gái, dù cho họ có là người yêu đi chăng nữa.

Nếu không tình nguyện, vậy thì... ép điên hắn, điều khiển hắn đi chếc là được.

Chỉ cần...Sydel vẫn sống.

Mọi thứ khác đều không quan trọng.

Trong đôi mắt thờ ơ của "Sydel" hiện lên ý cười thích thú, vui vẻ vì có thể chứng kiến Ngài sụp đổ.

Nhưng dù sao Thập Thất cũng là người Sydel đã chọn.

Cô ta đã từng cố gắng, nhưng thực tế chứng minh rằng hiển nhiên "Sydel" của thế giới song song không thể đánh lạc hướng Thần Chết. Hai người giống hệt nhau tồn tại trong một thế giới quá bảy ngày, một người sẽ bị tiêu diệt.

"Vậy thì, chỉ có thể để anh chết thôi."

Đôi mắt xanh của cô gái tóc đen tỏ ra khoái chí, cười khúc khích nghiêng đầu nhìn Thập Thất.

Những ký ức dồn dập ùa vào tâm trí Sydel.

Nhưng khi nhìn thấy tất cả, bao gồm cả nụ cười điên loạn của cô gái tóc đen ấy, Sydel đột nhiên im lặng.

Cô ngẩng đầu lên, yên tĩnh đứng tại chỗ.

Chỉ có đôi mắt là lúc sáng lúc tối, sự bối rối dần tiêu tan, thay vào đó là một thứ cảm xúc kỳ lạ khác.

"Những chuyện này... đều là thật sao?"

"Đúng vậy."

Cô gái tóc vàng lạnh nhạt nhìn về phía Thần Chết, gương mặt không có chút cảm xúc nào: "Vậy thì, ông đúng là một tên khốn."

Thần Chết im lặng.

"Những người đã chếc sẽ quay lại chứ?"

Cô nhẹ nhàng hỏi.

——Thập Thất có thể quay lại không?

"Không." Ngài đáp: "Những người có tên trong danh sách đã sớm đến vương quốc của Thần Chết."

"Vậy à." Sydel chớp mắt, trên trời dường như bắt đầu có tuyết rơi, những hạt tuyết nhỏ li ti, lạnh buốt rơi xuống mặt cô. Cô đưa tay gạt đi giọt nước đọng trên mi, đột nhiên nhớ lại cảm giác những giọt chất lỏng ấm nóng rơi xuống khuôn mặt mình.

Tiếng nhạc vang lên từ phía sau, như tiếng than khóc trong tang lễ.

Trên người Ngài lộ ra cảm xúc thờ ơ xen lẫn tiếc nuối, cứ như thể ban phát chút thiện ý cuối cùng trước khi tan biến. Ngón tay Ngài chỉ lên không trung, thay bộ vest đen dành cho tang lễ.

"Ta nghĩ, ngươi sẽ không khóc vì sự ra đi của ta," Ngài nhẹ nhàng gật đầu: "Vậy thì, hãy coi như đây là lời chia buồn cho tiền kiếp và người ngươi yêu đi—"

Lời của Ngài đột nhiên bị ngắt quãng, vẻ mặt hiếm khi hiện lên sự kinh hãi.

"Ngươi đang làm gì...? Ngươi, ngươi từ chối...—"

"Tôi sẽ không kế thừa chức vụ Thần Chết." Sydel lạnh lùng nhìn Ngài, ánh sáng le lói cuối cùng trong đôi mắt cô dường như đã bị lửa thiêu đốt, rồi vụt tắt. Khuôn mặt cô trắng bệch như một bức tranh đen trắng u ám, đôi mi dài rũ xuống, đuôi tóc nhẹ nhàng lướt qua các kẽ tay: "Thế giới này vốn dĩ không nên có thần linh."

"… Nếu vị thần đó có thể sử dụng quyền lực của mình để tự ý phán xét người thường."

Cô nhìn thấy cô gái của thế giới trước mỉm cười với mình, nụ cười đầy u tối quyến rũ.

"Trở thành Thần chết."

Đó là kỳ vọng của "Sydel" đối với bản thân.

Nhưng cô đã quá mệt mỏi, mệt đến mức không còn sức lực nữa.

Sự thật về thế giới xoay chuyển chỉ có vậy, mà cô đã không còn sức để tiếp tục lang thang một mình trong thế gian này thêm nhiều năm nữa.

Ngài sững sờ.

"Dù vậy, lẽ trời vẫn sẽ..." Tìm kiếm một Thần chết mới.

"Không liên quan đến tôi."

Cô gái ngẩng đầu, cuối cùng cũng nở một nụ cười nhẹ nhàng, nhưng không nhìn ra được sự vui vẻ, chỉ là nhếch khóe môi mà thôi: "Trước lúc đó, tôi sẽ tiễn ông ra đi, thay cho kiếp trước của tôi."

Và những người vô tội đã chết trong đau đớn và hành hạ.

Trước khi hình bóng của Ngài hóa thành làn khói đen và tan biến, hình như Thần Chết khẽ than thở.

"Không hổ là ngươi."

Cuối cùng thế giới đảo ngược cũng sẽ trở lại vị trí cũ.

Sydel nhắm mắt lại.

Cảm giác rơi tự do ập đến, cô rơi vào bóng tối tĩnh lặng.

……

Bệnh viện Texas.

Trên bệ cửa sổ là một chậu hoa dâm bụt tươi tốt, rèm cửa mở rộng, ánh nắng vàng chiếu lên người cô gái gầy gò nằm trên giường bệnh.

Tay cô đang bị băng bó, ngoài ra không còn vết thương nào khác, chỉ là vẻ mặt còn hơi mơ màng, hàng mi khẽ rung lên, như thể vừa tỉnh dậy từ giấc mộng.

Tiếng nói chuyện loáng thoáng từ bên ngoài truyền vào.

Hình như là một đôi vợ chồng đang đứng ngoài cửa với bác sĩ.

Bác sĩ cúi đầu ghi chép trong sổ, nhân tiện dặn dò: "Trong vụ tai nạn xe, cô Christian không bị thương nặng, chỉ hơi hoảng sợ... Phải quan sát biểu hiện của cô bé sau khi tỉnh dậy, nếu không có vấn đề gì thì có thể xuất viện."

Cách đó không xa, trên hành lang đột nhiên vang lên tiếng ồn ào.

Mấy y tá đang đẩy thiết bị cấp cứu, chưa kịp đến nơi thì đã nhận được thông báo không cần nữa.

"Ngày hôm nay, bệnh nhân mới nhập ICU đã qua đời rồi!"

Tiếng xôn xao nhanh chóng tan đi.

Chẳng bao lâu sau, vài y tá trò chuyện trong một góc nào đó.

"Cô Christian đó đúng là con cưng của Chúa, thế mà lại có thể sống sót trong một vụ tai nạn xe hơi như vậy."

"Nghe nói đuôi xe bị nổ, xăng bốc cháy—"

"Cô ấy thực sự rất may mắn, nhưng những người qua đường thì... ôi, thật là đáng sợ..."

Khi Sydel xuất viện, ánh mặt trời đang chiếu sáng rực rỡ.

Mẹ cô, Rey, khoác tay cô, còn cha cô thì xách hành lý đi bên cạnh bảo vệ, đôi vợ chồng này nghe tin con gái gặp tai nạn liền bỏ công việc mà vội vã đến bệnh viện.

"Mấy nhà báo đến phỏng vấn... đừng để chuyện này lên báo, một sự cố đau thương như thế này không cần phải đăng tin..."

Kelsen nhận cuộc gọi, hơi đi lùi lại vài bước, sắc mặt nghiêm túc, giọng điệu trịnh trọng bắt đầu đưa ra chỉ đạo.

Trong khi đó, Rey khoác tay con gái, nhưng vẫn còn sợ hãi.

"Chuyện này thật đáng sợ," Bà nhìn Sydel bằng ánh mắt trìu mến, xen lẫn vài phần vui mừng sau cơn hoảng loạn: "May mà con không sao, Chúa phù hộ—"

"Yên tâm đi," Thấy con gái có vẻ ngơ ngác, như chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra, Rey thở dài: "Tai nạn xe đã ảnh hưởng đến những người khác, chúng ta sẽ cố gắng đền bù, kể cả người đã mất, nhưng hiện cảnh sát vẫn chưa tìm được danh tính người đó... Tai nạn không phải do con gây ra, camera có thể chứng minh đó là sự cố."

"Con yêu, đừng suy nghĩ quá nhiều..."

Sydel ôm chậu cây xanh trong tay, cảm thấy trong lòng trống rỗng, một cảm giác bất thường lạ lẫm, như thể cô đã quên điều gì đó.

Nỗi buồn vô cớ lan tràn trong lòng.

Nhưng cô không thể nhớ ra được, lâu sau, chỉ có thể nhẹ nhàng đáp lại mẹ một tiếng.

Chuyện Sydel gặp tai nạn xe rất nhanh đã truyền đến tai bạn bè của cô.

Sau khi xác nhận cô không sao, lại đúng dịp Halloween, bạn bè của cô đã quyết định tổ chức một buổi tiệc chào đón cô.

Tiệc được tổ chức tại nhà Sydel.

Trong căn biệt thự hai tầng có rất nhiều phòng, có thể chứa nhiều người cùng trải qua một đêm vui vẻ.

Jacqueline, Louise và Margot đến giúp trang trí bữa tiệc, làm không khí lễ hội thêm phần rộn ràng.

"Nếu các cậu không nói," Jacqueline đẩy kính mắt, lấy một đoạn ruy băng trên tóc xuống: "Mình còn tưởng chúng ta đang trang trí cho tiệc Giáng Sinh đấy... Ai là người mua nai con Bambi vậy?"

"Thư giãn một chút đi," Margot vỗ vai cô ấy, nói nhỏ: "Dù sao thì..."

Sydel vừa mới trải qua một vụ tai nạn xe, mặc dù không sao, nhưng nghe nói vụ tai nạn đó vẫn gây thương vong.

Hiển nhiên, lúc này không thể trang trí được tiệc Halloween bằng mấy thứ liên quan đến máu me và cái chết.

Louise đang cẩn thận đóng gói những món ngọt vào túi quà, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, trên gò má trắng như tuyết hiện ra hai cái lúm đồng tiền ngọt ngào.

Tiếng chuông cửa liên tục vang lên, Sydel cứ phải đi qua lại giữa phòng khách tầng một, nhận từng bưu kiện từ tay người giao hàng.

Jacqueline tò mò ghé qua: "Pansy? Cậu ta không phải là cậu trai mà hồi xưa theo đuổi cậu sao..."

"...Cái cậu Stockholm ấy à?" Sydel vất vả lục lại trong ký ức, khi mở bưu kiện thì thấy thực phẩm dinh dưỡng và quà thăm hỏi.

Sydel: "..." Cô trầm mặc nhìn hũ hạnh nhân giàu canxi trong tay.

"Ha ha ha ha."

Mấy cô gái khác cười ầm lên, Sydel đảo mắt, nhưng vẫn cẩn thận đặt món quà vào trong tủ.

Dù sao thì người ta cũng có ý tốt mà.

Bỗng nhiên cô có chút tò mò, không biết tình hình hiện tại của mình bị đồn thổi thành ra thế nào rồi.

Trong khi đang bận rộn mở quà, Sydel nhận được cuộc gọi video từ cha mẹ, lúc đó mới nhận được "món quà" gây chấn động nhất trong lễ Halloween năm nay.

Tin tức về vị bác sĩ tâm lý từng điều trị cho cô, Hannibal Lecter, bị bắt giam.

Nhìn tin tức chiếm gần hết tờ báo, được cho là tin tức chấn động nhất, không hiểu sao Sydel lại không cảm thấy bất ngờ chút nào.

Thậm chí, cô còn gọi mấy cô bạn thân tới để "hóng hớt".

Mấy chục năm trôi qua, Hannibal Lecter đã trở thành một bác sĩ tâm lý nổi tiếng, một đại gia, một học giả, thậm chí còn có mối quan hệ chặt chẽ với cảnh sát, nhiều lần hỗ trợ họ bắt giữ những tên tội phạm khét tiếng.

Sự thanh lịch, ga lăng, xuất thân bí ẩn cùng với tài sản của ông ta từng được mọi người say sưa bàn tán, ai ngờ một nhân vật lớn như vậy lại lên báo vì chuyện "ăn thịt người".

Ăn thịt người theo đúng nghĩa đen.

"Bây giờ để mình nhìn thấy tin tức này," Jacqueline vừa cảm thán vừa xé một miếng gà nướng mới ra lò được quét sốt nấm truffle đen cho vào miệng: "thật sự sợ tí nữa ăn không nổi."

"Thật đáng sợ," Louise thành thật phát biểu ý kiến, chỉ có Margot là có vẻ kinh ngạc hơn cả.

Sydel gãi đầu, đột nhiên nhớ ra điều gì, vội chạy lên phòng ngủ của mình trên tầng hai, nhanh chóng lục lọi trong một chiếc tủ đựng đồ gần cửa sổ.

Cô nhanh chóng tìm được thứ mình muốn.

"300 bài đồng dao."

Mở ra, vẫn là những bài đồng dao quen thuộc cùng nét chữ lưu loát và đẹp đẽ.

Đây là cuốn đồng dao mà Hannibal từng tặng cô. Sydel vẫn nhớ rằng ấn tượng của cô về Hannibal hình như không tốt lắm.

Ví dụ như, cô từng chân thành muốn khuyên nhủ ông ta đừng đi vào con đường phạm pháp.

Tính cách của người này có thể nhìn thấy qua từng chi tiết nhỏ.

Những tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên phía sau, Sydel cầm cuốn đồng dao quay lại và nhìn thấy Margot đang đi lên lầu.

"Xin lỗi," Cô gái đưa tay gõ nhẹ cửa phòng: "Mình muốn hỏi một vài chuyện..."

Về Hannibal.

"Hả?" Sydel chợt nhớ ra rằng Margot từng phải chịu bạo lực gia đình, chính cô và Hannibal đã cùng giúp Margot thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn đó.

Dù Hannibal không xuất hiện nhiều trước mặt Margot… nhưng ít nhất cô ấy cũng có ấn tượng. Cảm xúc của cô ấy về việc Hannibal bị bắt có thể sẽ đặc biệt hơn hai cô gái còn lại ở tầng dưới?

Sydel do dự một hồi rồi mời Margot vào.

Quả nhiên, Margot đến để hỏi chuyện liên quan đến Hannibal, nhưng điều khiến Sydel bất ngờ là Margot đã quen biết Hannibal từ lâu.

"Anh trai mình… Mason," Margot nói: "Khi anh ta đi điều trị tâm lý, mình đã gặp bác sĩ Hannibal vài lần. Ông ấy là một người tốt..."

"—Ý mình là, đối với mình lúc đó. Ông ấy luôn khuyến khích mình phản kháng lại sự bạo hành của Mason, cũng đối xử rất dịu dàng với mình, như một người lớn đáng kính."

"… Có lẽ ông ấy khá thích trẻ con." Sydel gượng gạo nói, hồi tưởng lại lần đầu tiên gặp Hannibal, rồi đưa ra một phỏng đoán không sai biệt lắm.

Nhưng dù thế nào, rõ ràng người này chẳng có liên hệ gì đến cái khái niệm "người tốt".

"Mình đang nghĩ," Margot ngập ngừng hỏi: "Có nên đến thăm ông ấy không?"

Sydel: "..." Cô liếc nhìn cuốn đồng dao trên tay.

Ban đầu Sydel định sắp xếp thời gian để thăm Hannibal, nhưng không hiểu sao, cô lại không muốn Margot đi gặp ông ta.

... Luôn có cảm giác như đó là một vũng bùn đen.

Nhìn khuôn mặt nghiêm túc của cô gái, Sydel suy đi tính lại rồi nói: "Hay là, mình thử xem có thể thăm trực tuyến được không? Vừa hay hôm nay là Halloween, cũng có thể mang lại chút không khí náo nhiệt cho bác sĩ Hannibal—"

Hai mắt Margot sáng bừng, gật đầu lia lịa.

Sydel tìm được số điện thoại của nhà tù được đăng trên tờ báo, gọi điện và nói rõ danh tính cũng như lý do. Thật bất ngờ, cô được chấp thuận.

——Một cuộc gọi video ngắn với Hannibal, người đang ở trong tù, mặc đồng phục tù nhân và đeo còng tay.

"Bác sĩ."

Gặp lại Hannibal sau hàng chục năm, Sydel không còn sự căng thẳng khi còn nhỏ nữa, hoặc có thể nói, Hannibal của hiện tại thật sự quá…

Xa lạ.

Dáng người hơi phát tướng, tóc trên đỉnh đầu thưa thớt, nhan sắc tụt dốc không phanh.

Chỉ có đôi mắt màu chàm dường như càng thêm sâu thẳm.

Sydel giữ nụ cười, thoải mái chào hỏi.

"Halloween vui vẻ."

Thậm chí cô còn đùa: "Năm đó cháu đã bảo chú rồi, đừng ăn bậy ăn bạ mà."

Hannibal hơi sững người, nhưng ông ta nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, nở một nụ cười hiền lành và bao dung.

"Buổi tối tốt lành, cô Christian."

"Không ngờ người đầu tiên liên lạc với tôi sau khi tôi vào tù lại là cháu."

"Halloween vui vẻ."

"Nhiều năm không gặp," Nói ngắn gọn, Sydel không nhịn được hỏi câu hỏi duy nhất mà cô thắc mắc: "Thật ra cháu vẫn luôn rất tò mò, năm đó chú tặng cháu cuốn đồng dao… là có ý gì?"

Trước đây cô không dám hỏi vì sợ gây rắc rối, nhưng giờ người ta đã vào tù, cô cũng không kìm nén được trí tưởng tượng của mình nữa.

Sydel vốn nghĩ rằng Hannibal có thể sẽ không nhớ ra, nhưng không ngờ ông ta lại không hề do dự, nhanh chóng trả lời.

"À, chuyện đó," Hannibal khẽ mỉm cười: "Bởi vì khi gặp cháu, tôi luôn cảm thấy cháu có thể sẽ trưởng thành với tâm lý lệch lạc."

"Nhưng cháu rất đáng yêu… cháu biết điều đó chứ? Tôi có một cô em gái, khi đó cháu vẫn là một đứa trẻ, đáng yêu y như con bé. Tôi sợ cháu sẽ trưởng thành với tâm lý lệch lạc, nên đã tặng cháu một chút gợi ý tâm lý nho nhỏ."

Phải nói rằng, có lẽ khí chất là thứ gia tăng theo tuổi tác.

Tuy ngoại hình không còn xuất sắc như thời trẻ, nhưng khí chất tích lũy được thực sự khiến nụ cười của ông ta trông dịu dàng như một vị phụ huynh từ ái và uy nghiêm.

Sydel: "……"

Cô trợn trắng mắt.

"Nhưng mà," Hannibal nói với vẻ đùa cợt: "Nếu gặp cháu của bây giờ, có lẽ tôi sẽ… càng muốn nhận cháu làm học trò."

Sydel cười nhạt, định nói gì đó, nhưng khi nhìn vào đôi mắt màu chàm của ông ta, cô đột nhiên nhận ra, có lẽ ông ta không hề nói đùa.

Nhưng Sydel cô không còn là đứa trẻ năm đó, cũng chẳng dễ bị lung lay như vậy nữa. Cô chỉ lười biếng thở dài: "Cháu không còn là cái bánh quy nhỏ nữa rồi."

"Đúng thế," Hannibal nhẹ giọng nói: "Tất nhiên là không phải."

"Bây giờ…cháu là một chiếc bánh mì lúa mạch dài."

Sydel: "……?"

Cô nghĩ mãi mà vẫn không nghĩ ra đó là món gì.

Hannibal chu đáo nhắc nhở: "Tôi tự sáng tạo đấy."

"Nhưng rất hợp với cháu, vừa có thể chiến đấu vừa có thể chống cự—"

Sydel: "……"

Cảm ơn ngài nhiều nhé!

Cô thật sự cạn lời.

"À đúng rồi, bác sĩ," Cô đẩy Margot đang đứng bên cạnh lên phía trước: "Có một cô gái, muốn nói chuyện với chú!"

"Bác sĩ, buổi tối tốt lành."

Nét mặt của Margot hơi phức tạp, nhỏ giọng chào hỏi.

"Buổi tối tốt lành," Hannibal có vẻ không lường trước tình huống này. Ông ta hơi sững lại, sau một lúc suy nghĩ, thế mà lại nhớ được tên của Margot: "Cháu là… Margot đúng không?"

"Vâng, là cháu. Bác sĩ còn nhớ cháu sao?"

"Trông cháu không thay đổi nhiều so với lúc nhỏ," Hannibal nhàn nhã đáp.

So với cuộc nói chuyện phiếm với Sydel, dường như ông ta đột nhiên thay đổi trạng thái, trở nên ung dung hơn rất nhiều. Trông ông ta không giống như đang ở trong tù, mà như đang ngồi ở một quán trà cao cấp.

"Cháu rất xin lỗi," Margot cau mày: "Cháu biết ơn sự giúp đỡ của bác sĩ khi cháu còn nhỏ, nhưng cháu vẫn muốn biết, tại sao bác sĩ lại làm những việc đó—"

Hannibal mỉm cười: "Không có lý do gì cả."

Margot tỏ ra vô cùng thất vọng: "Cháu không thể hiểu được. Rõ ràng bác sĩ là một người xuất sắc như vậy, nhưng lại…"

"Có lẽ," Hannibal thoáng im lặng, con ngươi màu chàm sâu thẳm hơi co lại, hờ hững nhìn Margot: "Đợi đến khi tôi ra khỏi tù, cháu sẽ hiểu—"

Sydel nghe mà rùng mình.

Nghe thấy "ra tù" và "Hannibal" là cô bị PTSD (rối loạn căng thẳng sau sang chấn) ngay lập tức. Cô kéo Margot ra phía sau bảo vệ, trừng mắt với Hannibal: "Bác sĩ, chú phải cải tạo cho tốt, làm người tử tế, đừng nghĩ đến mấy chuyện xấu xa nữa—"

"Thời gian chúng ta gặp nhau đã hết rồi," Cô quay đầu nhìn Margot, người đang rất thất vọng vì hào quang thân tượng thời thơ ấu của mình đã sụp đổ. Cô đau lòng ôm lấy Margot vỗ về, sau đó quay người lại, lịch sự nhưng không kém phần xa cách mỉm cười với Hannibal: "Bác sĩ, tạm biệt."

Cô chỉ thiếu điều viết lên mặt dòng chữ: Đừng động vào người bên cạnh tôi.

Hannibal: "……"

Ông ta chưa kịp nói thêm gì đã bị Sydel cúp máy.

"Thế nào rồi?" Một quản giáo đang đi tuần gõ nhẹ vào song sắt, nhìn thấy vẻ mặt của tên tội phạm tàn nhẫn khét tiếng trong bản tin có chút không vui, nhưng ông ta điều chỉnh nét mặt rất nhanh, nhanh đến mức anh ta nghĩ mình hoa mắt: "Còn hai phút nữa mà, sao ông không gọi tiếp?"

"Không sao," Hannibal khôi phục lại nụ cười thường trực của mình: "Chỉ là…chiếc bánh mì cắn người rồi."

Quản giáo: "?" Gì cơ?

Cúp máy xong, Sydel nhìn cuốn 300 bài đồng dao trên tay, tâm trạng có chút phức tạp.

— Không ngờ thứ này lại có thể được coi là một chút thiện ý của Hannibal đối với cô.

Đối với loại người như ông ta, việc có thể ban phát lòng tốt cho người khác cũng đã được xem như một món quà đắt giá rồi, phải không?

Cô thở dài, quay qua ôm lấy Margot: “Đừng nghĩ quá nhiều, rõ ràng Hannibal là một kẻ biến thái có nhân cách phản xã hội, là một con quỷ, một tên điên, một tên sát nhân... Trước đây, ông ta đối xử dịu dàng với cậu cũng chỉ là ngụy trang mà thôi, sau này chúng ta không cần phải liên hệ với ông ta nữa.”

Dù Margot có nỗi ám ảnh thời thơ ấu do bị bạo hành gia đình, nhưng dưới sự giúp đỡ của Hannibal và mẹ của Louise, cô ấy nhanh chóng vượt qua khó khăn. Anh trai cô ấy, Mason, cũng không mang đến cho cô ấy quá nhiều ám ảnh.

Về sau, Mason vô tình ngã ngựa tại trường đua, dẫn đến bị liệt nửa người, từ đó phải nằm viện liên tục, cũng không còn sức lực để gây rắc rối cho Margot nữa.

Sau khi đặc biệt nhấn mạnh với Margot về sự nguy hiểm của Hannibal vài lần, xác định rằng cô ấy không nảy sinh bất kỳ cảm giác tò mò hay tiếc nuối nào đối với Hannibal, Sydel mới yên tâm để Margot đi xuống bếp giúp nướng bánh.

Vì là nhân vật chính của bữa tiệc mừng này, tối nay, Sydel không cần làm gì cả. Cô đứng tại chỗ suy tư một lúc lâu, cuối cùng vẫn cầm cuốn sách đồng dao ấy, đặt vào một góc tủ quà tặng.

Trang trí xong phòng khách, Jacqueline vào bếp một lúc, rồi bưng ra hai ly rượu vang, đưa cho Sydel một ly: "Nào, mừng cô Christian của chúng ta—"

"An toàn trở về."

Ngữ điệu ở những từ cuối cùng trầm xuống, đôi mắt cong cong của Jacqueline ánh lên ý cười dịu dàng và bình thản.

Hai người còn lại cũng lần lượt nâng ly.

"Thần Chết cũng không thể mang bảo bối của chúng ta đi!"

"Hôm nay, Sydel là nhân vật chính của buổi tiệc này…"

"Vậy nên, mau há miệng, muốn bánh bí đỏ hay bánh tart lê caramel—"

"Ha ha ha, đừng làm loạn nữa, mình đang mặc váy trắng đấy…!"

Sau một hồi đùa giỡn, bốn cô gái lại ngồi xích lại gần nhau, thân mật như nhiều năm trước.

"Nhắc mới nhớ," Sau khi yên tĩnh lại, Jacqueline nhìn mấy cô gái bên cạnh, nhỏ giọng cảm thán: "Các cậu còn nhớ lúc chúng ta gặp nhau không?"

"Tất nhiên rồi," Bị bầu không khí vui vẻ lây nhiễm, tâm trạng Sydel cũng sáng sủa hơn sau tai nạn xe. Cô gái tóc vàng chống cằm, nở nụ cười rạng rỡ, đôi mắt lấp lánh khi nhìn mấy đứa bạn thân: "Hồi đó cậu ghét mình lắm, nhưng sau đó…”

Jacqueline: “… Lúc đó mình có hơi háo thắng một chút.”

Cô ấy nhún vai: “Không có cách nào, ai gặp phải cha mẹ mình cũng sẽ bị bức điên thôi—trừ Sydel.”

Cha mẹ của Jacqueline đều thuộc tầng lớp tinh anh, kiểm soát con gái cực kỳ nghiêm ngặt, thậm chí khiến cô ấy mắc chứng lo âu nặng, xuất hiện triệu chứng hoang tưởng nhẹ. Không thể chịu đựng được, sau một lần bỏ nhà đi, Jacqueline đã tình cờ gặp được Sydel, cô đã nhặt cô ấy về nhà.

Mặt Louise hơi đỏ, đôi mắt long lanh: “… Lúc đó, tên đàn ông biến thái ấy thật sự rất đáng sợ. Nếu không phải mình mời Sydel về sống chung trong kỳ nghỉ hè—”

Margot hơi say, ngã vào người Sydel: “Sydel là người bạn đầu tiên của mình.”

Bị cơ thể mềm mại và thơm tho của các cô gái bao quanh, Sydel cũng hơi say, vô thức ôm lấy eo của Margot, rồi đưa tay véo khuôn mặt mềm mại của Louise: “Xúc cảm vẫn tốt như trước.”

Các cô gái đều lộ ra biểu cảm kỳ lạ.

Louise: “…”

Margot: “…”

Jacqueline: “… Cưng à, cậu vẫn nên tìm một anh bạn trai đi?”

Sydel: “?”

Cô nheo mắt lại, buông Margot và Louise ra rồi nhào về phía Jacqueline: “Cậu nói ai vậy…”

“Đinh đong.”

Đúng lúc này, chuông cửa vang lên.

Sydel: … Xì.

Cô chỉ có thể bò dậy, chỉnh lại chiếc váy lộn xộn của mình, ra mở cửa—

Là thằng em trai xui xẻo của mình.

Sydel: “A, sao cậu lại…”

Biểu cảm khinh thường của cô khựng lại khi nhìn thấy cô gái trông quen mắt một cách kỳ lạ đứng sau Belch.

Belch rụt cổ: “… Chị, Halloween vui vẻ.”

Trong lòng Belch cũng run lên, giống như lá rụng trong theo gió thu, có chút thê lương, có chút đau lòng—

Thậm chí chị gái cậu còn không thèm che giấu sự khinh bỉ khi nhìn thấy cậu!

Belch tủi thân, nhưng Belch không nói.

Mặc dù vậy, Belch vẫn cẩn thận quan sát Sydel, khi thấy cô không sao thì thầm thở phào.

“À, đây là quà mà Beverly và mấy đứa nhờ em đưa cho chị…”

“… Bọn họ đều đang ở thị trấn đón lễ, có người muốn đến thăm chị nhưng sợ không tiện.”

Lúc này, Sydel cũng nhận ra cô gái đứng sau Belch.

— Cô từng đến thị trấn Derry để “dạy dỗ” Belch, kẻ từng muốn làm côn đồ ở trường, nhân tiện làm quen với Beverly cùng một nhóm thanh thiếu niên, có một mùa hè khá vui vẻ.

Sau khi hoàn thành việc dạy dỗ, trên đường về nhà, cô gặp phải không ít thiên tai, khi lái xe đến sân bay gặp phải lở đất, kết quả tiện tay cứu được hai người, một là cô gái Irene đi du lịch cùng bạn nhưng gặp sự cố, người còn lại là cậu bé mất cả gia đình.

Khi Irene được cứu, đã lưu lại thông tin liên lạc của Sydel, lần này cô ấy đến thăm sau khi nghe nói về vụ tai nạn.

“À, cậu bé Kayla đã làm quà cho chị, trước khi đến đây, em đã đến viện phúc lợi thăm thằng bé, trông cuộc sống của thằng bé có vẻ khá ổn, viện trưởng nói nửa năm nữa, thằng bé sẽ vào trường tư thục được hỗ trợ xã hội…”

Belch nói liên miên, lôi ra một đống đồ, là quà của mấy đứa Beverly và cậu bé kia.

Sydel dẫn Belch và Irene vào nhà, Belch vừa vào cửa đã bị mấy cô gái tò mò vây quanh, trải qua những việc mà “em trai của bạn thân” phải đối mặt.

Sydel nhìn Belch đang đỏ mặt vì bị trêu ghẹo, thở dài lắc đầu: Còn nửa năm nữa là mười tám tuổi rồi, mà vẫn ngượng ngùng khi tiếp xúc với người khác giới như vậy thì không ổn.

Irene có hơi câu nệ, nhưng sau vài câu chào hỏi đơn giản thì nhanh chóng thả lỏng.

Sydel lại ôm một đống quà đi sang một bên để mở.

Quà của cậu bé là một tấm thiệp tự làm và một con thú nhồi bông, những người khác thì là mấy món quà nhỏ, tuy không đắt nhưng rất có tâm.

Khi cô đang mở quà, lại nhận được một cuộc gọi.

Sydel nhận máy, hóa ra là của cảnh sát.

“Chị, sao chị quen cả cảnh sát vậy?” Khó khăn lắm Belch mới lẻn ra khỏi đám đông, liếc nhìn những hộp quà chất thành đống, lại màn hình điện thoại, sửng sốt cảm thán.

Sydel không để ý đến cậu: “… Vâng, cháu biết rồi, không sao, không có vấn đề gì lớn… À, được, không thành vấn đề.”

Sau đó cô lại nhận một cuộc gọi nữa, là từ gia đình của Alessa.

Mấy hôm trước khi đi du lịch, cô đã gặp một cô bé bị bắt cóc, nhưng cô bé rất cẩn trọng và thông minh, Sydel đã tiện tay cứu người và đưa đến đồn cảnh sát, để lại thông tin rồi rời đi.

Sau đó gia đình của cô bé đến tìm nhưng không gặp được ân nhân cứu mạng con gái, vừa rồi họ mới nhận được thông tin của Sydel ở đồn cảnh sát, nên đã nhờ cảnh sát giúp họ gặp mặt trả ơn Sydel.

“Không sao, không cần đến đâu… Cháu không cần báo đáp gì đâu, chỉ muốn yên tĩnh,” Sydel cười đáp lại lời cảm ơn nhiệt tình từ cha mẹ cô bé trong điện thoại, cuối cùng kết thúc bằng lời chúc từ cô bé Alessa.

"Chị Christian, Halloween vui vẻ.”

Sau khi cúp điện thoại, Sydel thở dài, cúi đầu xem điện thoại thì thấy vài tin nhắn mới.

Ngoài những tin nhắn chúc mừng ngày lễ và hỏi thăm sức khỏe, có một tin nhắn từ người có tên là “Kayako” gửi đến.

“Kouko (Đồ đỏ) đã đến Mỹ thăm cô rồi, cô ấy thực sự không yên tâm… giờ chắc đã sắp đến rồi.”

“Tôi cũng hơi lo lắng cho cô ấy, không biết khi cô ấy đến liệu có thể gọi video cho tôi không. Phiền cô giúp một chút, rất cảm ơn.”

Một tin nhắn mới nữa là tin về việc Milo đến thăm.

“Jacqueline nói bữa tiệc tối nay ở nhà cậu có mời bạn bè đến tham gia, mình đã đến rồi.”

Sydel: "......." Ừm

Cô và Milo không thể tính là rất thân thiết, nhưng cũng là bạn bè, kiểu bạn giúp nhau đánh đuổi những thằng đàn ông tồi. Milo là một cô gái thẳng thắn, con người cũng khá tốt; còn Kouko là một người phụ nữ mà cô quen ở Nhật, tính tình hơi u uất.

Hai người họ muốn đến, cũng thực sự đến rất nhanh.

Đầu tiên là Kouko.

Người phụ nữ có mái tóc đen che khuất một nửa khuôn mặt, thường xuyên mặc váy dài màu đỏ nhưng hôm nay lại đổi thành màu xanh nhạt, gương mặt xinh đẹp nhưng không giấu được vẻ lo âu.

Sydel kéo cô ấy ngồi trên sofa và gọi video với Kayako.

Kouko là một người phụ nữ nhạy cảm, trước đây từng tự làm mình bị thương vì chia tay với chồng cũ; Kayako là một bà nội trợ bị bạo lực gia đình, hai người đều là bạn mà Sydel quen khi học ở Nhật.

Sau này, thông qua Sydel, Kouko và Kayako cũng đã quen nhau, sau khi Kayako thoát khỏi người chồng bạo lực, cô ấy sống khá tốt nhờ vào gia sản thừa kế từ cha mẹ; Kouko thường xuyên đến dạy học cho con của Kayako, là Toshio và Mimiko.

Trên màn hình, Toshio và Mimiko đang chăm chú làm bài tập trên chiếu tatami trong phòng.

Người phụ nữ mặc kimono trắng nhẹ nhàng vén mái tóc đen, đôi mắt cong cong, nở nụ cười bình yên.

"Ừm, Toshio và Mimiko càng ngày càng ngoan ngoãn, thành tích cũng càng ngày càng tốt rồi..." Kayako vén lại tóc mai, mỉm cười nói: "Mặc dù Kouko không giỏi giao tiếp với người khác, nhưng quản trẻ con thì thật sự rất giỏi."

Kouko khẽ cúi đầu, có vẻ hơi xấu hổ.

Milo đến muộn hơn một chút, nhưng vừa vào cửa đã nhiệt tình ôm Sydel: "Sydel, mình nhớ cậu quá——"

"Thân thể cậu thế nào rồi? Không sao chứ?"

"Chắc chắn không sao," Sydel cười híp mắt, kéo cô gái vào trong đám người, nhận quà: "Mọi người chưa đói à? Sắp 12 giờ rồi, mình không muốn phụ công sức của Jacqueline, Margot, và Louise đã chuẩn bị đồ ăn đâu——"

Kim đồng hồ đã gần chỉ 12 giờ.

Trong tiếng reo hò náo nhiệt của mọi người, rượu vang mở hết chai này đến chai khác, ruy băng và pháo giấy sặc sỡ dải khắp phòng.

Sydel liếc nhìn xung quanh, phát hiện hôm nay không ai mặc trang phục nào phù hợp với lễ Halloween, thậm chí chẳng ai mặc đồ đỏ hay hóa trang gì hết.

Cô không khỏi thấy buồn cười, lại có chút cảm động.

——Cô đâu có yếu đuối đến thế.

Chỉ là một vụ tai nạn xe thôi mà, trước khi xe bốc cháy, cô đã bất tỉnh rồi, giống như là ngủ một giấc trong chiếc xe đang bốc cháy.

"Đừng đứng ngẩn ra nữa," Margot vỗ nhẹ vai Sydel, Louise bưng ra một đĩa bánh nhỏ được trang trí đẹp mắt và tạo hình độc đáo: "Đây là chúng mình làm cho cậu, biết cậu không thích đồ ngọt nên không dùng kem, bên ngoài toàn là trái cây..."

Trên lớp bánh trên cùng là dòng chữ được xếp bằng những miếng trái cây:

"Chào mừng về nhà!"

Chào mừng từ bệnh viện về nhà sao?

Sydel cúi đầu nhìn một lúc, mỉm cười, chậm rãi cắt bánh: "Chúng ta cùng ăn nhé."

"À, đúng rồi," Jacqueline đột nhiên nhớ ra gì đó, hào hứng hỏi: "Sydel, cậu thích mẫu người yêu như thế nào?"

"Bây giờ có mặt nhiều người thế này," Cô ấy cười hì hì nói: "Biết đâu sẽ có ai đó quen biết kiểu người cậu muốn hẹn hò thì sao."

"À, cái này à," Sydel ngây người một lúc, chớp mắt rồi đột nhiên hơi ngẩn ngơ, một lúc sau mới nói: "Mình thích người có tóc đen, làn da trắng và đôi môi đỏ."

"Phụt," Milo bị chọc cười: "Cậu thích Bạch Tuyết à?"

Sydel vẫn đang nghiêm túc suy nghĩ: "Vừa gầy vừa cao, tính tình tốt, và còn phải hiền lành nữa..."

Không hiểu sao, mặc dù cô chưa bao giờ yêu ai, nhưng khi nói về mẫu người mình thích, lại như có tư liệu tham khảo, từ từ mô tả ra người đó.

Dù vậy, trong đầu cô vẫn hoàn toàn trống rỗng.

Cuối cùng, cô nhìn quanh một vòng: "Chắc là một thanh niên người châu Á."

Jacqueline lặng người: "Cậu thích kiểu người ấy á?? Mình cứ tưởng..."

Sydel nhìn cô ấy: "Cứ tưởng gì?"

Jacqueline: "......"

Không hiểu sao, cô ấy bỗng cảm thấy hơi chột dạ, ngồi xuống, nói nhỏ: "Cứ tưởng cậu không thích đàn ông."

Sydel: "......"

Có gì sai khi thích gần gũi với các cô gái hả?!

Cô nghiêng đầu, mỉm cười dịu dàng: "Cậu nói đúng, thực ra mình thích con gái, coi như món quà chào mừng mình về nhà, Jacqueline, cậu có muốn tối nay tắm rửa sạch sẽ rồi đưa bản thân lên giường mình không? Mình đảm bảo sẽ rất nhẹ nhàng."

Jacqueline: "!!"

Cô ấy kinh hãi trợn tròn mắt.

......

Sau một trận cười đùa ầm ĩ, Sydel lặng lẽ rời khỏi đám đông náo nhiệt.

Chạy đi dọn dẹp đống quà của mình.

Một bên dọn đồ, một bên cô không khỏi rơi vào trầm tư: Hóa ra trong cuộc đời vỏn vẹn mười chín năm của cô lại quen được nhiều người bạn tốt thật lòng quan tâm đến mình như thế sao?

Rốt cuộc, mười mấy năm qua của cô đã trải qua thế nào nhỉ?

Suy nghĩ một lúc mà không thể nghĩ thông, nhưng tủ quà thì không thể chứa thêm được nữa.

Sydel nhớ ra trong phòng chứa đồ trên tầng hai còn có một cái tủ lớn, bình thường chỉ để mấy món đồ nhỏ, bèn lên lầu chuyển nó xuống đây.

Cô lên tầng hai, nhanh chóng tìm thấy cái tủ.

Phải dọn mấy thứ lặt vặt trong tủ trước đã.

Sydel nghĩ vậy và nhanh chóng mở một ngăn tủ.

Một mùi ngọt ngào nồng nặc tỏa ra.

Một hộp kẹo nằm trong tủ, bên trong là kẹo đủ màu đủ loại, đủ các thương hiệu khác nhau.

Cô ngây người.

Rõ ràng bản thân cô không ăn kẹo, sao lại có thể lén giấu một hộp kẹo như vậy trong phòng?

Kỳ lạ quá.

Khi lấy hộp kẹo ra, Sydel vẫn chưa nhận ra điều gì, cho đến khi cầm nó trong tay, đầu óc cô vẫn trống rỗng, chỉ có điều hình như cô nghe thấy tiếng gió luồn qua các xương sườn, xuyên qua lồng ngực trống rỗng.

“Ê, ê……” Ai đó nhẹ nhàng gọi tên cô, “Ê, Sydel!”

Sydel giật mình tỉnh lại từ trạng thái mơ màng.

Cô quay đầu nhìn thấy Louise, nhưng vẻ mặt của Louise có chút kỳ lạ.

Louise nhìn cô, có vẻ hơi thận trọng, hỏi nhỏ: “Sydel, sao cậu lại khóc vậy?”

Sydel thoáng ngơ ngác, giơ tay lau mặt, quả thật sờ được những giọt nước ấm: “……”

“Cái gì đây?” Louise bị thứ trong tay Sydel thu hút sự chú ý, cô ấy tiến lại gần, khẽ kêu lên: “Ôi, những viên kẹo này chảy gần hết rồi—”

“Không trách được sao mà mùi lại ngọt ngấy như vậy,” Cô ấy nhíu mày: “Sydel, không phải cậu không thích đồ ngọt sao? Có phải cậu quên những viên kẹo này rồi không? Thời gian gần đây trời nóng, chúng tan chảy hết rồi… Cậu đang dọn dẹp đồ phải không? Để mình vứt chúng đi giúp cậu nhé.”

Trong lòng Sydel có cảm giác như thiếu thiếu một điều gì đó.

Nhưng cô cố gắng nghĩ mãi mà không nhớ ra.

Mà đúng là cô thật sự không thích ăn kẹo, nhìn chằm chằm vào thứ trong tay một lúc lâu, cuối cùng vẫn kìm nén nỗi lòng nặng trĩu kỳ lạ và sự tiếc nuối, khẽ nói: “Được.”

“Vứt đi.”

Louise đáp một tiếng, rất nhanh, tiếng “bịch” vang lên từ thùng rác ngoài cửa.

Kẹo đã bị vứt vào thùng rác.

Louise quay lại, có vẻ rất lo lắng cho Sydel: “Sydel, hay cậu đi nghỉ một chút trước đi…”

Cô ấy không hỏi Sydel tại sao lại khóc nữa, có lẽ việc đó quá khác so với ấn tượng của cô ấy với Sydel — Louise nghĩ có thể là tai nạn giao thông đã ảnh hưởng đến sức khỏe của Sydel. Vừa rồi lúc ở dưới, Louise đã luôn chú ý đến cô, mới có thể theo sau cô lên lầu ngay lập tức.

“Dù sao thì cậu cũng vừa mới xuất viện, có gì thì nói với bọn mình nhé, đừng tự làm một mình.”

Louise khuyên nhủ.

“……Mình không sao đâu.” Nhìn vẻ mặt lo lắng của Louise, Sydel bỗng cảm thấy những thứ tích tụ trong lòng không còn quan trọng nữa, ít nhất là —

Bây giờ, cô thật sự rất hạnh phúc, cũng rất vui vẻ.

Cô mỉm cười, đứng dậy và vươn vai: “Cậu nói đúng, có một số chuyện để ngày mai làm cũng được, hôm nay cứ…”

“Nghỉ ngơi một chút.”

Sydel cùng Louise đi xuống lầu, bỗng nhiên cô phát hiện cây cảnh của mình vẫn đang để ở vị trí thiếu ánh sáng trên bậu cửa sổ.

Mấy ngày nay thời tiết khá tốt, ban ngày có nắng.

Sydel thoáng do dự rồi tiến tới, đặt cây hoa dâm bụt ở vị trí hướng về phía mặt trời.

Bên ngoài cửa sổ, ở một góc sân yên tĩnh có một quả bí ngô trùm bao tải có khuy áo làm mắt, trên quần áo còn có những đường chỉ xiêu vẹo như mấy con giun nhiều màu sắc.

Những nhánh cây mảnh khảnh được đặt trong chậu cây.

Sydel đứng từ xa nhìn lại, rồi quay đầu, thở dài hài lòng, khẽ mỉm cười.

— Ngày mai, lại là một ngày mới.

Nửa tháng sau Halloween.

Sydel đã mê mẩn việc chăm sóc cây cảnh, khu vườn nhỏ bên ngoài biệt thự trồng đủ các loại cây bụi có hoa, chỉ có điều mỗi ngày, cô không có nhiều thời gian chăm sóc, nên đã nghĩ đến việc tìm người giúp việc.

Các việc khác thì không cần, chỉ cần người đó biết chăm sóc cây là được.

Người đầu tiên đến ứng tuyển là một chàng trai đẹp trai có làn da trắng, tóc đen và đôi môi đỏ.

Cậu ta vừa cao vừa gầy, tính tình rất tốt, giọng nói hay, nói chuyện cũng nhẹ nhàng, còn làm việc nhà rất giỏi, nấu ăn thật sự rất ngon.

Ánh mắt cậu liếc qua một lượt các cây trong vườn rồi dừng lại trên người Sydel, dừng lại ở chỗ cổ tay áo của cô gái, rõ ràng là không vừa vì gần đây cô bị tụt cân, cậu thành thật nói:

“Không chỉ biết chăm sóc cây, tôi còn có thể chăm sóc người.”

Sydel giữ thái độ thận trọng và trang nhã của chủ nhà, kiềm chế cảm xúc, lẳng lặng mỉm cười gật đầu.

Cho đến khi người ta đi rồi, cô run tay, kích động gọi điện cho Jacqueline: “Mình tìm thấy công chúa Bạch Tuyết rồi!!”

… Mặc dù công chúa Bạch Tuyết này có thể còn phải chăm lo cả việc nhà nữa. 
Bình Luận (0)
Comment