[Cái chết, không có bất ngờ, không có trùng hợp, không có may mắn, không thể trốn thoát.]
“Dựa theo bản đồ,” Sydel nhìn theo chỉ dẫn, ngẩng đầu quan sát xung quanh: “Căn biệt thự ở trung tâm thị trấn kia là nhà của… ông ngoại em.”
Diện tích thị trấn không lớn, cô có thể dễ dàng nhìn thấy căn nhà đó. Đây là căn nhà sang trọng nhất thị trấn, ngoại trừ nhà hát và nhà thờ.
Mặc dù mẹ cô, Rey, không mấy gần gũi hay tôn trọng cha mình, Edward, thậm chí còn ngầm ghét bỏ và không muốn trở về quê hương.
Nhưng dù sao Sydel cũng là hậu bối, hơn nữa có khả năng đây sẽ là lần cuối cô gặp ông cụ đang bệnh nặng nằm trên giường ấy. Vì vậy, cô cũng không định làm khó ông ta.
Đối với ông ngoại Edward có quan hệ huyết thống, cô vẫn có thể cho ông ta một chút thể diện.
Trong thị trấn, bầu không khí nặng nề. Suốt đoạn đường đi cùng Thập Thất, cô không gặp bất kỳ người qua đường nào.
Tiêu điều, mục nát, bầu không khí chán nản bao trùm khắp nơi.
Trên các bức tường đá ở góc đường mọc kín rêu xanh. Dưới lớp rêu trơn trượt còn dán những tấm áp phích khổ lớn đen trắng.
Sydel vốn không định quan tâm, nhưng sau khi vào thị trấn, trong lòng cô luôn có cảm giác bất an mơ hồ, nên khi bắt gặp các tấm áp phích cũng nhìn kỹ hơn một chút.
“Bậc thầy chế tác rối xxx biểu diễn múa rối truyền thống tại nhà hát trung tâm, thời gian…”
Phía sau chữ “bậc thầy chế tác rối” là một cái tên đã bị bút đỏ bôi xóa, lại còn bị phủ thêm một lớp rêu dày đặc, nên không còn nhìn rõ.
Sydel: “…”
Cô nhìn một lúc, khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc gì, lặng lẽ đi qua mà không dừng lại.
Có vẻ như tại nơi này đã từng xảy ra một vụ thảm án gì đó, nhưng đối với cô, điều đó không quan trọng.
Dù sao cô cũng chỉ đến để gặp “ông ngoại” Edward một lần, sau đó cô và gia đình sẽ không bao giờ quay lại đây nữa.
Đi qua vài con phố vắng vẻ, chẳng mấy chốc cô đã đến nhà của Edward.
Sydel tiến lên gõ cửa.
Chẳng bao lâu sau, cánh cửa sắt nặng nề mở ra, sau cánh cửa là một người phụ nữ mặc váy trắng với mái tóc vàng nâu đang mỉm cười, nhưng trong ánh mắt lại có chút dò xét: “Các vị là…”
Sydel giới thiệu thân phận và lý do đến.
Người phụ nữ lập tức mời họ vào nhà. Bà ta tự giới thiệu mình là Ella, vợ ba của Edward.
Bước vào nhà, Sydel ngửi thấy mùi hương liệu nồng nặc.
Căn nhà rất lớn nhưng cũng rất trống trải, đèn không được bật. Trên hành lang cầu thang xoắn treo mấy bức tranh chân dung, là ảnh cùng một người đàn ông chụp với những người phụ nữ khác nhau.
Người đàn ông từ trẻ đến già, còn những người phụ nữ khác nhau kia, có lẽ là các bà vợ qua từng thời kỳ của ông ta.
Mùi hương liệu quá nồng khiến Sydel cảm thấy khó chịu, tạm thời không có ý định bước lên tầng trên.
Thập Thất bất ngờ nhẹ nhàng nắm lấy tay Sydel, cô mím môi, nhận ra có điều gì đó không ổn.
—Mùi hương.
Giống như mùi sắt gỉ hòa lẫn với mùi hôi thối của cống rãnh, nhưng lại bị che lấp bởi thứ hương liệu nồng nặc, kém chất lượng.
Không, không đúng.
Không chỉ đơn thuần là mùi thối, trong cái mùi thối còn lẫn chút tanh, giống như… mùi thịt thối rữa.
Sydel lơ đãng đưa mắt quan sát, ánh mắt liếc đến chiếc đèn đứng bên cạnh, hình như có một chấm đen nhỏ đang chậm rãi di chuyển.
—Là một con ruồi.
“Hai cháu không lên đây sao?” Người phụ nữ tóc nâu vàng đứng trên cầu thang, bức tranh treo ngay bên gò má bà ta. Trên gương mặt nhợt nhạt như giấy của bà ta xuất hiện một nụ cười kỳ lạ, đôi mắt lóe lên trong bóng tối. “Edward đang ở tầng hai.”
“Không,” Sydel từ chối: “Hãy để ông ngoại xuống đây đi.”
Cô dứt khoát vứt bỏ suy nghĩ kính già yêu trẻ trước đó.
Người phụ nữ ngẩn ra, có vẻ không ngờ Sydel sẽ từ chối: “Theo tôi lên đi, ông ấy đang ngồi trên xe lăn, không tiện xuống.”
“Còn có bà mà,” Sydel điềm nhiên đáp: “Bà là vợ của ông ngoại tôi, đẩy ông ấy xuống không phải là được rồi sao?”
Ella im lặng.
Không ngờ Sydel lại cứng đầu đến vậy. Sau một hồi lâu, bà ta thở dài, nhẹ giọng nói: “Nhưng Edward muốn thảo luận với các cháu về chuyện di chúc và tài sản. Tôi nghĩ… có lẽ các cháu nên tỏ ra…”
Bà ta bỏ lửng câu nói, như thể đang suy nghĩ cho gia đình Sydel.
Sydel lập tức ngắt lời bà ta: “Nhìn tôi giống người thiếu tiền sao?”
Ella: “…”
“Được thôi.” Cuối cùng, bà ta gượng gạo vuốt lại tóc mai, nở một nụ cười kỳ quặc: “Tôi sẽ đẩy Edward xuống đây, hy vọng ông ấy sẽ không nổi giận với các cháu…”
Bà ta thì thầm điều gì đó, lắc đầu, chậm rãi bước lên tầng trên.
Chẳng bao lâu sau, bà ta cẩn thận đẩy chiếc xe lăn của ông cụ xuống tầng, nhưng rồi lại không đứng gần mà giữ khoảng cách hai, ba mét.
Trên xe lăn là Edward. Trên hai chân ông ta được phủ một chiếc chăn mỏng, cơ thể gầy gò như tờ giấy, gò má trắng bệch, cổ xuất hiện các đốm đồi mồi của tuổi già.
Ella yên lặng hạ tay xuống, đứng sau lưng Edward.
Nhưng chưa kịp để họ nói gì, Sydel đột nhiên khẽ nói: “Ông ngoại, tại sao ông lại... là một người chếc thế này?”
Sắc mặt Ella thay đổi, nhưng ngay lúc đó, Thập Thất đã ra tay, chiếc đèn đứng “phập” một tiếng cắm thẳng vào cái miệng đỏ lòm đang mở to của bà ta. Sydel tiến đến bên cạnh Edward, nhưng phát hiện ông ta không có phản ứng gì. Nhìn kỹ lại—
Đây chỉ là một lớp da không còn máu thịt, phần sau từ xương sống đã bị rạch toác ra, bên trong là bộ khung xương màu đỏ sậm trống rỗng.
Ông ta đã bị biến thành một con rối.
Dù đã chuẩn bị tinh thần, Sydel vẫn không khỏi hơi biến sắc. Nghĩ đến việc sau này phải giải thích với Rey thế nào khiến cô bắt đầu đau đầu.
Dù sao thì cũng không thể nói sự thật với Rey. Trong mắt người ngoài, ông ngoại cô tuy đã già, nhưng cô vừa đến thị trấn, gặp mặt một lần thì ông ngoại đã qua đời…
Thật sự có chút không may mắn.
Còn tình trạng của Ella cũng khá đặc biệt, nhưng cuối cùng vẫn bị Thập Thất xử lý.
Chung quy cũng là cơ thể của một con rối, mặc dù sở hữu nhiều khả năng kỳ quái đáng sợ, nhưng sau một hồi hỗn loạn ngắn ngủi, căn biệt thự lại quay trở về trạng thái tĩnh lặng chếc chóc.
Trong quá trình tìm hiểu sau đó, Ella đã có lúc hồi phục thần trí.
Sydel cũng tìm được nhiều manh mối trong căn nhà, thậm chí còn phát hiện ra một phiếu gửi hàng trong két sắt trên tầng hai.
Mười hai năm trước, bưu điện ở thị trấn này từng gửi một gói hàng đến khách sạn Overlook.
Hơn mười năm trước, Ella chưa kết hôn với Edward, vậy nên món đồ này… cũng chính là Billy, chắc không phải Ella gửi đi, và dường như Edward cũng không cần thiết phải hại chếc con gái ruột của mình.
Sau khi bị khống chế, Ella cũng không tỏ ra quá cứng đầu, nhanh chóng tiết lộ mọi chuyện, bao gồm mối thù và oán niệm của bà ta.
Bà ta cũng là một con rối, nhưng không giống với Edward, bà ta là con rối hoàn mỹ duy nhất của Mary Shaw.
Một con rối hoàn mỹ được chế tạo từ người sống.
Vào đầu thế kỷ trước, thị trấn xuất hiện một thiên tài chế tác rối, sau đó người này biểu diễn ở khắp nơi. Vì tình yêu với rối gỗ nên tính cách bà ta ngày càng trở nên cực đoan và khép kín, trong một buổi biểu diễn tại thị trấn, chỉ vì lời nói vô tâm của một cậu bé mà sinh lòng thù hận, giếc chếc cậu bé ấy, sau đó bị người dân thị trấn nghi ngờ.
Người dân trong thị trấn đã ép chếc bà ta. Sau khi bà ta qua đời, thị trấn bắt đầu xảy ra những chuyện kỳ lạ. Những người ép chếc bà ta và con cháu của họ lần lượt chếc đi. Sau khi giám đốc của một nhà tang lễ trong thị trấn qua đời, gia tộc duy nhất không bị liên lụy chính là gia đình Edward.
Bởi vì Rey Edward đã rời khỏi thị trấn từ rất sớm để ra ngoài mưu sinh, Mary Shaw không có khả năng reo rắc thù hận đến tận ngàn dặm.
Nhiều nhất cũng chỉ có thể gửi rối gỗ đến, nhưng đáng tiếc con rối gỗ ấy lại gặp phải Sydel, nên nó không thể giếc chếc hậu duệ của Edward.
Mãi đến khi Ella xuất hiện, sau khi kết hôn với ông Edward, bà ta bị bạo lực gia đình, dẫn đến sảy thai, bởi vậy mới nảy sinh thù hận với Edward.
Việc ông Edward bị biến thành rối có liên quan đến bà ta. Để trả thù, bà ta đã làm giao dịch với Mary Shaw, tự nguyện trở thành con rối của Mary Shaw.
“Lúc đầu, tôi vốn định gửi con rối Billy trở lại chỗ các người—”
“Nhưng làm thế nào Billy cũng không chịu đi, nhét vào thùng hàng, ngày hôm sau nó lại xuất hiện ở nghĩa địa.”
“Kể từ khi trở về từ khách sạn Overlook, nó luôn trốn trong nghĩa địa, không muốn ra ngoài… Tôi không còn cách nào, chỉ đành mượn danh nghĩa của lão già đó để gọi các người quay về.”
Xem ra con rối Billy cũng khá thông minh.
Sydel rơi vào trầm tư.
Cô suy nghĩ một lát, đột nhiên nói với Ella: “Tôi thấy bà cũng khá thảm, hay là thế này—”
“Tôi cho bà một cơ hội để thoát khỏi sự kiểm soát của Mary Shaw.”
Ella: “?”
Bà ta muốn nói lại thôi: “Nhưng như vậy, chẳng phải sẽ vi phạm giao ước...”
“Không sao đâu,” Sydel vỗ vai bà ta: “Có tôi đây, tôi sẽ giúp bà xử lý nó.”
Cô nhiệt tình dụ dỗ Ella: “Giao ước của các người cũng chẳng có sự đảm bảo về mặt pháp lý, hơn nữa...”
Sau khi Sydel thao thao bất tuyệt một hồi, Ella mới miễn cưỡng nói hết lời: “Thực ra... Mary Shaw có thể nghe được hết...” Là một con rối do Mary Shaw tạo ra, các giác quan của bà ta và Mary Shaw liên kết với nhau.
Nói cách khác, đây chẳng khác gì công khai phản bội cái danh con rối hoàn mỹ mà Mary Shaw yêu quý nhất.
Sydel: “...” A, cô quên mất.
Thôi kệ, cũng không phải vấn đề lớn.
“Không sao,” Cô nói: “Nó tức giận chưa? Nổi giận rồi à? Sao vẫn chưa đến tìm tôi?”
Ella: “??” Sao bà ta lại cảm thấy người này có vẻ hưng phấn và mong chờ thế nhỉ?
Một lúc sau.
Mary Shaw chắc hẳn vẫn ẩn mình trong hang động trên núi phía sau nhà hát cũ bỏ hoang đó. Sau khi hai người dẫn Ella tìm được địa điểm của bà ta, họ đã thuận lợi đốt cháy căn nhà cũ của Mary Shaw.
Căn nhà cũ được bao quanh bởi hồ nước, họ phải chèo thuyền qua. Sydel tiện thể cảm nhận oán linh của Mary Shaw rồi nghiền nát nó.
Ông Edward không để lại di chúc, nên tài sản cuối cùng sẽ được phân chia theo pháp luật. Việc này không phải là việc của Sydel. Sau khi giải quyết Mary Shaw, cô cùng Thập Thất rời khỏi thị trấn.
Trong thời gian đó còn xảy ra một sự việc nho nhỏ.
Trước khi rời khỏi thị trấn, trên đường, Sydel suýt nữa bị một con rối rơi từ trên cao xuống đập trúng.
Cô cho rằng Mary Shaw vẫn còn “tồn tại,” liền kéo Thập Thất lên tầng kiểm tra, nhưng phát hiện đó thật sự chỉ là một cư dân sống trên tầng vô tình đánh rơi.
“A, vô cùng xin lỗi—” Người phụ nữ tóc vàng mắt xanh hốt hoảng xin lỗi, định kiểm tra xem Sydel có bị thương hay không.
Sydel hơi ngẩn ra, theo bản năng nhẹ nhàng tránh khỏi sự động chạm vào của người phụ nữ, bối rối liếc nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thật sự chỉ là một sự cố ngoài ý muốn sao?
Không hiểu sao cô có cảm giác bất an kỳ lạ, nhưng không thể nói rõ sự bất an ấy đến từ đâu.
Cuối cùng, cô chỉ lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ một lần nữa, tùy tiện đáp lại người phụ nữ, rồi cùng Thập Thất rời đi.
Sydel không phát hiện ra, khi cô rời mắt khỏi cửa sổ, ở góc phố có một bóng người mặc áo choàng đen thoáng qua.
Tang lễ của ông Edward diễn ra vô cùng đơn giản.
Tại thị trấn nhỏ u ám và thưa thớt dân cư đó, ông ta được lặng lẽ an táng, chẳng có ai đến tham dự lễ tang.
Khi Rey biết chuyện, chỉ khẽ thở dài, không nói gì thêm.
Sydel và Thập Thất trở về New York.
Rời khỏi cuộc sống ở Nhật Bản, quay lại Mỹ, cô từ từ thích nghi với nhịp sống nơi đây, ngày tháng càng lúc càng thoải mái.
Những ngày gần đây không có chuyện gì khác, chỉ là dường như Thập Thất trở nên bận rộn hơn.
Thời gian hai người gặp nhau ngày càng ít đi.
Một đêm nọ, Sydel mơ một giấc mơ.
Cô đứng ở một ngã tư đường đông người náo nhiệt, mấy cô gái vây quanh cô ríu rít nói chuyện và cười đùa vui vẻ.
Một người đưa cho cô một tờ rơi.
Đó là một tờ quảng cáo một con tàu du lịch sang trọng.
“Trời ơi, con tàu du lịch này trông không tệ—”
Có người hét lên.
Đầu cô hơi đau, tim thắt lại rồi thả lỏng, tựa như đang thấp thỏm lo sợ điều gì đó.
Tờ rơi, tàu du lịch, tờ rơi, tàu du lịch...
Sydel chợt giật mình.
Cô vội vàng quay đầu, tìm người đã đưa cho mình tờ rơi.
Đó là một người đàn ông mặc đồ đen, cô nhanh chóng tìm thấy bóng dáng người đàn ông đó, rồi vội vã đuổi theo, túm lấy vạt áo của anh ta: “Anh...”
Người đàn ông quay đầu lại, đó là một... người đàn ông trung niên có gương mặt bình thường.
Có vẻ chẳng có gì đặc biệt.
Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, cảnh tượng thay đổi, Sydel phát hiện mình đứng trên một con đường hoang vắng tiêu điều, một chiếc taxi đỗ trước mặt cô.
“Đến cảng xx.” Cô nghe thấy chính mình nói.
Trên ghế lái, người đàn ông trung niên có diện mạo bình thường mặc đồ đen ngồi im lặng gật đầu với cô.
Sydel đột nhiên tỉnh dậy.
Khi cô tỉnh, cổ họng khô rát, mồ hôi lạnh thấm ướt lưng, ngoài cửa sổ là một mảnh tối đen, trong phòng chỉ có một mình cô.
Cô đứng dậy, rửa mặt, ngồi vào bàn, cầm bút định vẽ khuôn mặt người đàn ông áo đen đó, nhưng dù thế nào cũng không thể vẽ được.
Chỉ có thể vẽ ra mấy đường màu đen.
...Ch/ết tiệt.
Cô nhắm mắt, cắn môi, lòng dạ rối bời.
Sydel biết gần đây trạng thái của mình có chút không ổn, nhưng cô nghĩ rằng chỉ là vấn đề chưa thích nghi với việc thay đổi môi trường sống. Cho đến bây giờ, cô mới nhận ra sự thay đổi của mình có thể liên quan đến một số “thứ” nào đó.
Trong cuộc sống của cô, hình như có... thay đổi.
Nhất định có chỗ... không đúng.
Cô lạnh lùng quét mắt nhìn quanh phòng, đè nén cảm giác khó chịu trong lòng, đứng dậy đi đến bên cửa sổ để hóng gió, nhưng đột nhiên đứng khựng lại.
Sydel đờ người đứng trước cửa sổ. Một cơn gió lạnh thổi qua, cô chợt rùng mình.
Cô biết có chỗ nào không đúng rồi... Gương mặt phản chiếu trong cửa sổ kia, sao lại xa lạ đến thế!
Sydel lao vào phòng tắm.
Cô bật đèn, ngẩng đầu lên, để khuôn mặt mình xuất hiện trong gương.
Mái tóc vàng, làn da trắng như tuyết, đôi mắt xanh biếc, ngũ quan tinh tế.
Rõ ràng tất cả đều khớp, nhưng luôn có một cảm giác không thích hợp đến khó tả.
Sydel lạnh lùng chăm chú nhìn gương một lúc lâu, đột nhiên quay người, nghiêng người đối diện với gương.
Cô gái trong gương bỗng nhiên thay đổi một cách kỳ dị.
Khuôn mặt của cô... phẳng lì.
Giống như người trong một tờ giấy, méo mó và dẹt, không giống người ở thế giới ba chiều, mà giống như nhân vật trong truyện tranh vậy.
Mặt mũi của Sydel đang thay đổi, từ sắc nét trở nên mờ nhạt, cứ như có thứ gì đó… muốn xóa cô khỏi thế giới này vậy.
Lúc này, Sydel vô cùng bình tĩnh.
Cô chưa bao giờ điềm tĩnh như bây giờ. Dù biết mình đã bị thứ gì đó theo dõi, cô vẫn không hề hoảng loạn, cô còn lấy điện thoại ra, gọi cho Thập Thất, nói rằng cô có việc phải rời khỏi New York một thời gian, không có thời gian gặp cậu.
Chuyện này quá kỳ dị, có lẽ liên quan đến thể chất hút quỷ của cô. Sydel không dám chắc mình có thể đảm bảo an toàn cho bản thân, sao có thể kéo Thập Thất vào nguy hiểm.
Trong 19 năm qua, những người bị cô kéo vào chuyện của mình đã quá nhiều. Phần còn lại, cô sẽ tự mình đối mặt.
Đầu bên kia truyền đến giọng nói của Thập Thất. Chàng trai có vẻ hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý với cô.
"Được thôi," Thập Thất nói: "Nhưng đã mấy ngày chúng ta không gặp rồi. Có thể gọi video cho anh được không?"
Sydel bật video, thấy Thập Thất đang đứng ngược sáng trên một con phố sầm uất.
Qua video không thể nào nhận ra sự khác thường trên gương mặt Sydel, cô dễ dàng lấp liếm cho qua, ngay cả khi thấy ánh mắt thoáng lo lắng của Thập Thất, cô cũng giả vờ như không nhìn thấy.
Kết thúc cuộc gọi, Sydel chống cằm ngồi trên ghế sofa, không nhịn được thở dài.
Hóa ra nói lời hay ai cũng làm được. Trước đây cô từng yêu cầu Thập Thất không được giấu cô bất cứ điều gì, nhưng đến nước này, cô lại chẳng thể làm được điều tương tự.
Con người thật sự là loài sinh vật tiêu chuẩn kép.
Sydel thầm thở dài, nhưng tay vẫn không ngừng động tác. Cô trải giấy ra và bắt đầu sắp xếp manh mối: "Trước tiên, mình đã nhìn thấy hai hình ảnh trong giấc mơ…"
Lần đầu tiên, hình như là chuyện xảy ra khi cô còn nhỏ, lúc đi chơi phố cùng mấy người bạn cùng phòng. Sydel không mất quá nhiều công sức để nhớ lại đoạn ký ức ấy, cẩn thận suy nghĩ mọi chi tiết.
Nhưng hình ảnh thứ hai lại khiến cô bối rối.
"Mình đứng trên một con đường hoang vắng, nói với người đàn ông kia rằng, hãy đến cảng XX… Tại sao mình lại muốn đến đó?"
Sydel hoàn toàn không có ấn tượng gì về chuyện này, càng nghĩ càng thấy kỳ lạ.
Cô cau mày suy nghĩ một lát, bắt đầu từ "cảng XX", mở Wikipedia tra cứu các vụ án kinh khủng và sự kiện kỳ bí xảy ra ở nơi đó trong những năm qua.
Ở một nơi khác.
Thập Thất cúp máy, cúi đầu nhìn điện thoại một hồi, ánh mắt trầm ngâm, không biết đang nghĩ gì.
Qua vài phút, cậu cất điện thoại vào túi, bước ra khỏi con hẻm.
Ánh đèn neon xanh tím nhấp nháy trên không trung, trong thành phố, tiếng người ồn ào, xe cộ tấp nập, dưới những tòa nhà cao tầng san sát nhau, là các cửa hàng nhộn nhịp.
Chỉ có điều, trong cửa kính đối diện lại phản chiếu những mảnh cơ thể người đẫm máu nằm la liệt. Một con mắt lăn lông lốc đến trước mặt Thập Thất.
Khung cảnh tưởng chừng như yên bình hài hòa đột nhiên xuất hiện biến cố. Ngay lúc này, một chiếc ô tô trên đường gặp trục trặc, lao thẳng về phía cột điện. Một tiếng "rầm" vang lên, cây đèn đường bị gãy ngang.
Cây cột sắt phủ sơn nghiêng đổ xuống đất, chụp đèn màu bạc sáng lóa như mang theo dấu hiệu của cái chếc, nện thẳng xuống một nơi nào đó.
Tiếng hét kinh hãi vang lên khắp nơi, mọi người tản ra.
Chỉ có một người mặc áo choàng đen trùm mũ đứng trước cửa hàng đồ chơi là không hề động đậy.
"Choang——"
Chỉ trong chớp mắt, một bóng người lao tới, kéo mạnh người đứng trước cửa hàng đồ chơi ra khỏi chỗ đó.
Chụp đèn vỡ tan, từng mảnh vụn như dầu sôi bắn tung tóe. Miếng kính sắc nhọn lướt qua cánh tay người mặc áo choàng đen, rạch ra một vết thương.
Người đó từ từ ngẩng đầu lên, một lọn tóc dài màu đen trượt xuống từ trong chiếc mũ trùm.
Cô ta đưa tay chỉnh lại vành mũ, để lộ đôi mắt xanh thẳm khó lường, phản chiếu ánh sáng từ những chiếc đèn màu rực rỡ bên cạnh cửa hàng đồ chơi.
Những màu sắc rực rỡ ấy trải rộng trong con ngươi cô ta, nhưng dần dần ngưng tụ đông cứng lại.
Như một bông hoa rực rỡ đáng lẽ phải bung nở giữa trời băng tuyết, nhưng không chịu nổi cái lạnh mà dần héo úa, tàn lụi.
Cô ta chẳng bận tâm đến vết thương trên người, nhìn Thập Thất, khẽ cười: "Sao lại tới đây?"
Dù đã tránh được tai nạn chếc người, nhưng do xuất hiện ngay tâm điểm của vụ việc và đứng chắn trước cô gái đội mũ trùm, trên người Thập Thất cũng có không ít vết thương nhỏ do kính vỡ văng trúng.
Nhìn khuôn mặt quen thuộc ẩn hiện sau chiếc mũ trùm, Thập Thất lạnh nhạt dời ánh mắt đi.
Dù biết đây không phải là cùng một người, nhưng cậu vẫn không thể để “cô” chếc ngay trước mặt mình.
Cô gái đội mũ trùm dường như cũng không định chờ câu trả lời của Thập Thất.
Cô ta ngẩng đầu, hứng thú nhìn về một hướng, ngón tay mảnh khảnh trắng muốt nghịch lọn tóc rủ bên xương quai xanh, đồng tử tròn trĩnh bỗng co lại như mắt rắn, không chớp lấy một lần nhìn chằm chằm vào góc nào đó.
"Thú vị thật. Không đợi được nữa rồi sao?"
Cô ta bật cười khanh khách, khóe môi đỏ tươi cong lên. Đầu lưỡi đỏ thẫm thò ra từ hàm răng nanh sáng loáng, liếm qua đôi môi tươi tắn, vẻ mặt vừa thèm thuồng vừa mê mẩn lẩm bẩm.
Biểu cảm kỳ dị và méo mó lan tràn trên khuôn mặt cô ta.
Rõ ràng đang cười, nhưng ánh mắt lại không có ý cười, mà tràn ngập sự điên loạn vô tận; khóe môi nhếch lên, hàm răng trắng sáng cắn chặt như đang cắn xé con mồi.
Dù đã từng chứng kiến vô số cảnh máu me, nhưng ngay khoảnh khắc đó, sắc mặt Thập Thất cũng hơi biến đổi.
Tuy nhiên vì đã tiếp xúc với “Sydel” này vài ngày, cậu ít nhiều cũng có kinh nghiệm, nên không lùi bước, chỉ lạnh lùng đứng một bên chờ đợi.
"Ha ha," Cô gái tóc đen cúi đầu, cười khanh khách không ngừng, đôi vai mảnh mai khẽ run.
“Rắc rắc…”
Âm thanh như thứ gì đó bị xé rách vang lên.
Cô ta cúi đầu, giọng nói dịu dàng lại mang ý cười, nhưng động tác lại tàn nhẫn khó đoán: "Phải ngoan ngoãn, mới là đứa trẻ ngoan của tôi."
Không ai có thể nhìn thấy thứ cô ta đang giấu dưới áo choàng đen, đó là Annabelle.
Không phải con búp bê mà Sydel đánh mất trong thế giới bên trong, thứ vốn mặc váy dài tinh xảo với màu sắc rực rỡ.
Mà là một con búp bê cũ kỹ, trên thân đầy những vết chỉ đỏ ngoằn ngoèo như giun đất. Mái tóc vàng bị giật trụi một nửa, để lộ da đầu trọc lóc. Giờ đây, cái đầu đã bị vặn lệch, xiêu vẹo tựa vào cánh tay của cô gái.
"Ngoan lắm." Cô ta khẽ thở dài, trên mặt nở nụ cười xinh đẹp đến dị thường, thần thái nhẹ nhàng vui vẻ.
Rốt cuộc, "Sydel" ở thế giới khác đã trải qua những gì mới biến thành bộ dạng như thế này?
"Đã sáu ngày rồi." Thập Thất nói.
Hiện tại, họ đang sánh vai bước đi trên vỉa hè.
"Đúng vậy," Cô gái tóc đen ôm búp bê nhảy chân sáo trên đường, mùi máu tanh trên người tản hết, trông như một cô gái bình thường, giọng nói vừa ngọt ngào vừa trong trẻo.
Cô ta cười khúc khích nói: "Vậy, anh đã quyết định xong chưa?"
Thập Thất hơi sững người, ánh mắt dần u ám. Sau một lúc lâu, cậu nhẹ giọng đáp: "Cứ… thử thêm một lần nữa đi."
"…À," Động tác của cô gái khựng lại, đôi đồng tử như những viên băng lạnh lẽo treo lơ lửng trong mắt, cô ta nghiêng đầu, bất động nhìn chằm chằm Thập Thất. Đột nhiên, cô ta nói: "Tình cảm giữa các người tốt thật."
Thập Thất không đáp, im lặng mở cửa xe.
Đối diện với khuôn mặt quen thuộc mà xa lạ này, cậu không thể thực sự đối xử với cô ta như một người lạ.
"Sydel" nở nụ cười quá ngọt ngào, nhưng ánh mắt lại lặng lẽ như một vũng nước tù.
Cô ta tháo mũ trùm đầu, chui vào trong xe, vén tay áo lên. Trên làn da trắng như tuyết, những vết sẹo và vết rách màu đỏ tím như những con giun đất dữ tợn bò trên thân hình mảnh khảnh của cô ta.
Thập Thất lái xe đến một vùng hoang vắng, nhưng sự cố lại đến một cách nhanh chóng. Cửa kính xe bất ngờ vỡ tung, một chiếc mỏ chim lao tới đâm thủng cổ cô gái mảnh khảnh bên cạnh cậu, máu tươi tuôn ra ào ạt.
"Haa."
Trên ghế xe, cô gái với khuôn mặt nhợt nhạt lạnh lùng lại mang một chút điên cuồng rợn người.
Tóc đen mềm mại rủ xuống bên tai, cô ta từ từ nhắm mắt lại, lúc mở ra thì mắt trái đã bị phủ kín bởi các tia máu đỏ, dần tụ lại lấp hết toàn bộ hốc mắt.
Mắt trái giống như viên ngọc xanh thẫm bị ngâm trong máu tươi, những giọt máu lớn chảy dọc xuống theo gò má tái nhợt của cô ta, nhưng sắc mặt cô ta vẫn vô cảm, vết thương ở cổ lại hồi phục nhanh chóng một cạch dị thường.
Những ngày qua, Thập Thất đã quen với mấy trò "chết đi sống lại" của cô ta, không còn ngạc nhiên nữa.
"Xem ra, vẫn không thể lừa được lão già đó." "Sydel" mở mắt, cô gái liếm môi, ra vẻ thân mật mà ấm ức trách móc: "Ngày thứ bảy đã đến rồi, tôi phải đi thôi—"
"Thật đáng ghét, không thể nhìn thấy nó chết."
Một thế giới không thể tồn tại hai người giống nhau.
Nếu không, sẽ xảy ra… rối loạn. Quy tắc thế giới sẽ tự động xóa bỏ một trong hai người.
Cô gái nghiêng đầu.
"Đúng rồi, anh sẽ làm được, đúng không? Anh sẽ…"
Đưa ra lựa chọn đó.
Sắc mặt chàng trai lạnh lùng, hờ hững nhìn cô ta.
"Cái chết… không thể trốn thoát," "Sydel" quay đầu mỉm cười: "Nhưng anh có thể—"
Chết thay cho Sydel.
Đúng không?
"Tôi sẽ đưa cô ấy đến đây."
"Sydel" ôm lấy Annabelle, bất ngờ cuộn mình lại trong tư thế ngồi co ro ngồi ra ghế sau.
Trong xe vô cùng tĩnh lặng.
Vào giây phút cuối cùng, cô ta chợt khẽ nói: "Có phải anh từng hỏi tôi, tại sao lại là tóc đen, đúng không?"
Lúc này, hình như trạng thái tinh thần của cô ta đột nhiên trở nên bình tĩnh, tất cả điên loạn, hứng khởi, vui vẻ, đều bị một cảm xúc không rõ tên nuốt chửng hoàn toàn.
"Vì tôi ghét màu vàng," Cô ta nói: "Nó cùng màu với mặt trời."
"Ngoại trừ Sydel."
Sydel của thế giới này.
Cô ta vẫn là cô bé vui vẻ hạnh phúc đó, luôn chân thành hướng về phía trước, luôn nhiệt tình với ánh mặt trời của ngày hôm sau.
Người ở ghế sau có vẻ đã chìm vào giấc ngủ sâu.
Sydel trầm ngâm suy nghĩ, cuối cùng cũng nhớ ra một số manh mối vụn vặt.
Cô vội vàng đứng dậy, ghi lại những điều mình nhớ được—
Ngày đó, không biết vì lý do gì, cô phải đi đến một bến cảng.
Nhưng, vì một lý do nào đó, cô đã xuống xe giữa đường.
…Có vẻ như là vì—
Một người đội mũ trùm màu đen?
Người đó là ai?
Cô ngẩn người, trực giác mách bảo rằng mình nên cảm thấy sợ hãi, nhưng không hiểu sao, khi hồi tưởng lại, cô chỉ cảm thấy một nỗi bi thương khó tả.
Ngay lúc này, cơn buồn ngủ bất chợt ập đến.
Cô gái tóc vàng chống tay lên bàn cố trụ trong vài giây, nhưng cuối cùng không chịu nổi, ngay giây sau đã "bịch" một tiếng, gục đầu xuống bàn, ngủ say.
Trong xe đang phát một giai điệu du dương, nhiệt độ điều hòa hơi thấp, Sydel vô thức xoa má, muốn tìm một tấm chăn để đắp.
Cô sờ soạng một hồi mà không thấy, mở mắt ra thì phát hiện mình đã ngồi trong một chiếc xe.
Sydel: "?"
Cô gồng người cảnh giác theo phản xạ, cho đến khi thấy người lái xe là Thập Thất, mới thả lỏng.
Không hiểu sao, đầu óc cô có chút mơ hồ, trong giây lát, suy nghĩ chậm chạp, bắt đầu đờ đẫn cố nhớ tại sao mình lại xuất hiện ở đây.
Chẳng lẽ là… đi du lịch sau cưới? Tuần trăng mật?
Cho đến khi luồng sóng nhiệt cuộn trào ập tới, tiếng nổ "đùng đoàng" vang lên bên tai, tiếng ống đồng đâm xuyên qua da thịt vang lên.
Chàng trai ôm cô vào lòng, che mắt cô lại, thấp giọng nói: "Đừng nhìn."
Chất lỏng nhớp nháp, tanh ngọt nhỏ từng giọt qua gò má cô xuống sàn xe đang bốc cháy, nhanh chóng bốc hơi.
Đã xảy ra… chuyện gì?
Sydel chớp mắt, bị hoàn cảnh hạn chế nên không thể động đậy, vì một sự thật nào đó vừa ập đến mà toàn thân cô cứng đờ.
Hàng mi của cô khẽ run rẩy trong lòng bàn tay mềm mại của người ấy, cô nghe thấy giọng nói khàn khàn của chính mình... nhưng chưa kịp nói ra, cô đã ngất lịm đi.
Cái chết là điều không thể tránh khỏi, cũng không thể thay đổi.
Nhưng nếu tìm được một người sẵn sàng chết thay cho bạn, thì ngày chết có thể bị hoãn lại vô thời hạn, cho đến khi tên bạn lại xuất hiện trong danh sách của thần chết.
Sydel đứng trong một không gian ngập tràn sương đen.
Cô có vẻ vẫn còn chút bối rối, đầu óc trống rỗng, do dự và vật vờ nhìn về phía ‘người đàn ông’ trung niên mặc đồ đen đứng đối diện.
Xa lạ mà quen thuộc.
Hình như cô đã gặp người này vô số lần rồi.
“Xin chào.” Người đó tỏ ra vô cùng hòa nhã, nói với cô: “Ta là Thần Chết.”
Sydel: “… Xin chào.”
Cô cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, cổ họng như chiếc ấm nước sôi sùng sục, tâm trạng vô cùng bồn chồn nhưng lại không biết vì sao.
Chỉ loáng thoáng nhớ rằng hình như bên ngoài còn có việc gì đó đang chờ cô giải quyết.
Thần Chết đứng cách đó không xa, chăm chú quan sát Sydel.
Dưới ánh nhìn lạ lùng ấy, không hiểu vì sao, tâm trạng của Sydel cũng bắt đầu trở nên kỳ quái.
Cô đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo, trước mắt tối sầm, chầm chậm lùi về phía sau, nhưng lại nghe Thần Chết bật cười nhẹ nhàng: “Đừng chạy, ngươi đã thắng rồi.”
Sydel sững sờ.
Thần Chết nói: “Dưới quy tắc của thế giới, ta sẽ bị xóa bỏ.”
“Thần Chết kế nhiệm sẽ là ngươi.”
Ngay khoảnh khắc nghe được câu này, một luồng khí lạnh lẽo, ngập tràn hận thù và máu tanh nhưng lại có phần quen thuộc dâng lên trong lòng cô.
Sydel bỗng dưng sững lại.
Cuối cùng cô đã nhớ ra rồi—
Vào cái đêm cô mất đi ký ức đó, người đã khiến cô rời khỏi chiếc taxi đang trên đường đến cảng, và tiện tay mang theo khối rubik luôn đi theo cô.
Người đó mặc một chiếc áo choàn đen và trùm mũ, nhưng dáng người lại vô cùng quen thuộc.
Đó rõ ràng là… chính cô!
Những ký ức hỗn loạn lần lượt ùa về.
Sydel ôm lấy đầu, hốc mắt bỗng nóng bừng.
Cô thấy trong một căn phòng tối đen, một cô gái ngồi giữa vũng máu và những mảnh cơ thể đứt lìa. Cô gái ấy có mái tóc đen dài che khuất đôi mắt, thần sắc âm u quái lạ, ôm búp bê, nhẹ nhàng chải tóc cho nó, vừa chải vừa khe khẽ hát một bài đồng dao.
“Em gái cõng búp bê, đến dưới gốc cây ngắm hoa nở…”
Giọng hát trong trẻo vang vọng khắp căn phòng, thê lương và đáng sợ.
Bỗng nhiên, dường như cô gái phát hiện ra cái gì, chợt quay đầu lại, đôi môi đỏ như máu mở ra lộ ra hố sâu đen kịt. Cô ta cười khúc khích, trong hốc mắt rỉ ra máu tươi.
Mái tóc đen nhánh, khuôn mặt trắng bệch, máu chảy từ hốc mắt xuống, đôi môi đỏ như máu vô cùng chói mắt.
Nụ cười của cô ta ngọt ngào quyến rũ, ánh mắt ảm đạm, đặt trên khuôn mặt trắng bệch đó mang đến cảm giác kỳ quặc khó hiểu.
Như thể cô ta đang cười, nhưng lại giống như một cái hố đen trống rỗng đang há cái miệng đỏ lòm, ngay sau đó có thể nuốt chửng tất cả mọi người.
… Đây là Sydel, nhưng cũng không phải Sydel.
Đây là Sydel của lần luân hồi thứ sáu.
Sydel nhíu mày, sắc mặt dần tái đi.
Ý thức bị phong ấn nay được giải phóng, cô từ từ nhớ lại tất cả, nỗi sợ hãi như con rắn đâm thủng trái tim cô rồi bò ra.
Đó là… nỗi sợ khi nhìn thấy sự thật, và đối với những điều chưa biết.
“Lần đó, theo thường lệ ta kết thúc sinh mạng của những người nằm trong danh sách cần phải chết.” Giọng Thần Chết xa xăm như vọng lại từ phía chân trời: “Nhưng đã xảy ra một sự cố.”
Một nữ sinh trung học mười sáu tuổi, theo phản xạ muốn cứu người, nhưng lại bị liên lụy và chết trong vu tai nạn.
“Sinh tử của nhân loại đều đã được định sẵn.”
Cho nên, nếu một người chưa đến thời hạn chết nhưng bị Thần Chết lấy đi sinh mạng như cô tồn tại, sẽ khiến quy tắc thế giới tự động xóa bỏ nguồn gốc của sai lầm, tức là Thần Chết.
“Thần Chết” chẳng qua chỉ là một chức vụ xuất hiện để tuân theo quy tắc thế giới. Nói Ngài là thần chi bằng gọi là người làm công cho thiên đạo.
Một khi công việc xảy ra sai sót, sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Để che giấu sai lầm này, Thần Chết đã lợi dụng quyền năng của mình đảo ngược thế giới rồi đặt lại, cô lại trở thành một sinh mệnh còn sống trong thế giới, nhưng đồng thời cũng bị đưa vào danh sách săn lùng đặc biệt của Thần Chết.
Chỉ cần khiến cô vừa cam tâm tình nguyện, vừa chết một cách ‘hợp tình hợp lý’ trong mắt thế giới, sai lầm mang tên Sydel sẽ biến mất.
Thần Chết không thể tự mình ra tay, vì thế đã tạo ra vô số sự cố.
Sydel nhìn thấy lần luân hồi đầu tiên.
Cô gái tóc vàng mắt xanh trở thành một kẻ tử vì đạo trong một nghi lễ tà giáo, và rơi vào hàng quỷ cùng với bạn thân của mình.
"Đừng sợ," Trong căn ngục tối dưới lòng đất, cô dựa vào ánh sáng lọt qua khe hở trên bức tường được ghét từ ván gỗ, nắm chặt tay cô gái đang run rẩy sợ hãi trước mặt, nhẹ nhàng lau đi vết máu trên mặt cô ấy bằng mu bàn tay. Giữa màu máu đỏ và màu tuyết trắng, đôi mắt của cô sáng lên vẻ dịu dàng và kiên định: "Tuyệt đối đừng phát ra tiếng động, giữ im lặng… chúng ta nhất định có thể trốn thoát…"
Cô nâng xiềng xích trói buộc giữa hai cổ tay mảnh mai lên, hít sâu một hơi, nhìn về phía cầu thang ngoài cánh cửa sắt, đè chặt đôi chân đang run rẩy giấu dưới gấu váy, như thể đang tự cho mình thêm dũng khí.
Nhưng rốt cuộc một cô gái bình thường cũng không thể thoát khỏi vòng vây truy sát của một đám người trưởng thành. Dù ngoan cố chống cự hay dùng mưu mẹo đều không có tác dụng.
Cô trơ mắt nhìn bạn thân bị tra tấn đến chết trước mặt mình. Khi đến lượt Sydel, cô mất đi ý chí phản kháng, chỉ là, vào khoảnh khắc cuối cùng trên giá hành hình, khi không còn hình dáng con người, gầy gò như bộ xương, hơi thở thoi thóp, cô cất giọng khàn đặc, bảo người phụ nữ đang ghé tai về phía mình tiến gần hơn một chút.
"Ta đã nghe thấy thông điệp từ thần linh," Khuôn mặt chằng chịt vết thương, tóc bị đốt cháy lưa thưa, cô nằm trên giá sắt lạnh lẽo, giọng nói yếu ớt như tiếng muỗi: "Ngươi… lại gần chút nữa đi…"
Người phụ nữ vui mừng như điên, thị trên mặt run lên, vội vàng ghé sát tai lại gần, gần hơn nữa…
Ngay khoảnh khắc đó, cô gái tưởng chừng đã hấp hối vì bị thương nặng trên giá sắt đột ngột vùng lên.
Không ai ngờ một cô gái chịu tra tấn sắp chết lại có thể có sức mạnh như vậy, hoặc có lẽ là niềm tin nào đó đã hỗ trợ cô. Cô dùng đầu nhọn của chiếc cùm sắt trên tay đâm mạnh vào phần sụn mềm ở cổ họng của người phụ nữ, giọng nói yếu ớt nhưng rõ ràng: "Thần bảo rằng…"
"Fuck you."
Người phụ nữ bịt cổ họng, kinh hoàng vùng vẫy, phát ra âm thanh khục khặc kỳ quái, máu phun xối xả, bà ta nặng nề ngã khỏi giá hành hình, đôi mắt vô hồn dãn ra, khuôn mặt tái nhợt áp lên nền bên tông lạnh lẽo.
Đôi mắt từng sáng ngời như bảo thạch ấy dần trở nên u tối.
Sydel lặng lẽ quan sát mọi thứ trước mắt.
Cơ thể cô như đang trôi lơ lửng trong không trung, nhưng não bộ lại nặng trĩu nỗi bi thương. Cô không biết phải dùng biểu cảm gì để đối diện với tất cả những điều này, chỉ có thể thờ ơ và tê liệt nhìn quá khứ của chính mình.
Những lần bản thân phải vật lộn để sinh tồn trong các thế giới hư ảo kia, có phải trông thật nực cười không?
Kết quả của lần thứ hai đảo ngược thế giới, cô thấy mình bị một thế lực hùng mạnh kiểm soát trang web đen bắt cóc, tra tấn, lạm dụng và quay video để bán trên mạng;
Ở lần luân hồi thứ ba, cô trở thành nạn nhân trong trò chơi chết chóc của tên sát nhân đã gây án nhiều năm Jigsaw...
Cho đến lần thứ sáu, lần đầu tiên cô sống đến mười tám tuổi.
Cô đi du học ở Nhật Bản, nhưng trong một lần tham gia hoạt động thực tế, cô lại gặp phải thế giới trong mà Sydel từng bước vào.
Đó là một trải nghiệm hoàn toàn khác. Sydel của thế giới đó không thể chống đỡ nổi sự ô nhiễm tinh thần trong thế giới trong. Cô bị mắc kẹt tại ngôi làng Hanyuu và buộc phải "bất tử" hàng trăm năm. Sau nhiều năm tàn sát bừa bãi, Sydel trốn thoát khỏi thế giới trong, nhưng khi trở về, cô phát hiện cha mẹ và bạn bè mình đều dính vào lời nguyền và bất ngờ chết thảm. Ngay cả cư dân tại thị trấn gần ngôi làng Hanyuu trong hiện thực cũng tử vong hàng loạt.
Điều này đã phá hủy hoàn toàn trạng thái tinh thần vốn đang trên bờ vực gần như sụp đổ của cô, từ một người bình thường biến thành một cô hồn dã quỷ lang thang trong nhân gian.
Bởi vì lần này cũng không thể xóa được "bug" này, Thần Chết bắt đầu hoảng loạn và phải phá lệ, sử dụng đủ loại thủ đoạn, chẳng hạn như—
Khiến cả thế giới trở nên hỗn loạn.
Dù sao cũng chỉ là một thế giới bị đảo ngược, chỉ là một không gian được tạo ra để xóa bug. Tuy những con người trong thế giới này cũng tồn tại ở thế giới thực, nhưng ở trong mấy thế giới đảo ngược này, chẳng qua là một cái bóng. Chỉ cần xóa bỏ cái bug Sydel này, Thần có thể đảo ngược thế giới bất cứ lúc nào, để đưa mọi thứ trở lại bình thường.
Vậy nên lần trước, Sydel trong trạng thái tinh thần sụp đổ đã gặp phải hàng loạt sự kiện kỳ quái.
Khác với Sydel lần này, cô đã chìm trong lời nguyền và bị lây nhiễm tử khí. Khi phát hiện ra mọi chuyện có thể là do một kẻ đứng sau điều khiển, cô mang trong mình trái tim rỉ máu vì giết chóc và thù hận, quyết tâm lần theo dấu vết điều tra đến cùng. Cuối cùng thậm chí...cô còn phát hiện ra bóng dáng của Thần Chết, cũng như sự thật về năm lần thế giới đảo ngược trước đó.
Ở thế giới thứ sáu, chỉ chút nữa thôi... cô đã có thể lật đổ kế hoạch xóa sổ của Thần Chết.
Cô hoàn toàn có thể sống sót.
Nhưng cô đã từ bỏ.
Bởi trong thế giới thứ sáu, tình hình lại xuất hiện biến cố. Cảm nhận được mối nguy, Thần Chết buộc phải thực hiện lần xóa bug thứ bảy – cũng là lần cuối cùng. Trong thế giới mà Sydel hiện đang ở, cô gặp phải Thần Chết tự mình ra tay, Thần muốn đưa Sydel vào một lời nguyền luân hồi bất tận.
"Sydel" đã vượt qua giới hạn của thế giới, đến được thế giới đảo ngược thứ bảy của Thần Chết, nhưng không phải chỉ để cứu lấy chính mình ở thế giới song song.
Điều cô muốn không phải là sống sót, mà là... giết thần.