Đêm càng lúc càng khuya, bóng tối dần bao trùm mặt đất.
Sương mù dày đặc ẩm ướt dần che phủ cửa kính xe, hình dáng khu rừng thấp thoáng trên đường núi, bóng cây uốn lượn như nhưng bóng ma.
Bên trong xe vô cùng yên tĩnh, chỉ còn tiếng thở của Sydel và âm thanh xào xạc của gió.
“Phù——”
Cô nhìn thấy ánh sáng. Những căn biệt đơn lập thự mái hiên thấp, tường trắng xếp thẳng hàng trên mặt đất bằng phẳng. Trong không gian rộng rãi, trên bàn ăn, nam nữ nói cười tận hưởng buổi tối tuyệt đẹp bên hồ bơi gia đình.
Cho đến khi hai luồng ánh sáng chói lòa chiếu vào.
Một cô gái chạy ra khỏi xe, thở hổn hển, mặt tái nhợt, toàn thân run rẩy. Khuôn mặt cô dính đầy bùn đất và máu, chỉ còn đôi mắt xanh sâu thẳm lấp lánh ánh sáng yếu ớt trong đêm đen.
“Cứu tôi với!” Nhìn thấy những người này, cô như tìm được cứu tinh, giọng run rẩy lao lên phía trước: “Làm ơn giúp tôi, tôi... tôi...”
Cô nghẹn ngào vài tiếng, tay chân loạn xạ, ánh mắt đầy sợ hãi: “Có... có người muốn giếc tôi!”
Những người này sững sờ, nhìn nhau một lúc rồi chậm rãi ngừng lại các hoạt động vui chơi của mình.
Biểu cảm của họ có chút kỳ lạ, nhưng cô gái đang chìm trong nỗi sợ tột độ rõ ràng không nhận ra điều đó. Một người phụ nữ với thân hình đẫy đà bước tới, đỡ lấy cô gái đang run rẩy, gương mặt dịu đi: “Cháu đừng sợ, đến đây là cháu đã an toàn rồi.”
“Vào nhà nghỉ ngơi một lát nhé...”
“Không, không...” Cô gái lắc đầu, tuyệt vọng nắm chặt tay người phụ nữ, lực nắm khiến bà ta không kìm được mà xuýt xoa.
Cô gái vừa lắc đầu vừa van xin: “Làm ơn cứu chị gái cháu, còn có anh rể và bạn trai cháu nữa…”
“Họ vẫn còn ở trong rừng, bị thương rất nặng. Cháu đã giấu họ đi, nhưng những kẻ đó sẽ nhanh chóng tìm được họ,” Đôi mắt cô gái đẫm lệ, nghẹn ngào nói: “Có thể... có thể đi cứu họ không ạ? Họ không cầm cự được lâu đâu…”
“Cái gì?” Sắc mặt người phụ nữ thay đổi, dường như không ngờ tới tình huống này.
Không đợi bà ta truy hỏi thêm, Sydel vội lấy điện thoại trong túi ra, cho họ xem bức ảnh chụp chung: “Cháu cùng chị gái, anh rể và bạn trai đi nghỉ dưỡng ở hồ Eden, nhưng... nhưng chúng cháu gặp phải một nhóm người dẫn theo chó, họ...”
Cô lộn xộn kể lại mọi chuyện bằng giọng nức nở, nhưng không gây trở ngại cho những người kia đoán ra được những điều cô muốn nói từ những lời không mạch lạc của cô.
Cô gái cùng người thân đến hồ Eden nhưng không may gặp phải một nhóm thiếu niên tuy còn nhỏ tuổi nhưng tính cách lại tàn nhẫn và máu lạnh. Dựa vào lợi thế địa hình, chúng không ngừng hành hạ và làm tổn thương họ.
Cuối cùng, chỉ mình cô trốn thoát khỏi khu rừng. Ba người còn lại đều bị thương nặng đến mức chỉ còn thoi thóp, được cô giấu trong bãi cỏ trong rừng.
Nhìn tấm ảnh có hai nam hai nữ, ánh mắt những người xung quanh trở nên kỳ lạ, nhưng cô gái đang hoảng loạn và bất an hiển nhiên không nhận ra.
“Đừng sợ,” Người phụ nữ lên tiếng trấn an Sydel vài câu, rồi lẳng lặng lấy chiếc điện thoại khỏi tay cô: “Cháu đã báo cảnh sát chưa?”
“Trong núi không có sóng,” Sydel lắc đầu: “Cháu... cháu vẫn chưa…”
Người phụ nữ liếc mắt ra hiệu cho vài người phía sau: “Đừng sợ, Blake sẽ đi báo cảnh sát ngay.”
Một người đàn ông nhìn họ một cái, rút điện thoại ra và đi sang một bên.
Người phụ nữ quay lại, mỉm cười dịu dàng với Sydel, nhẹ nhàng vỗ vai cô: “Bạn của cháu đều được giấu trong rừng phải không?”
“Vâng,” Sydel gật đầu: “Họ bị thương rất nặng, mất rất nhiều máu, ruột còn lòi ra ngoài—”
Mấy người vây quanh cô biến sắc.
“Đừng hoảng.” Người phụ nữ nhíu mày, ánh mắt lóe lên, dường như đang suy nghĩ điều gì đó. Một lát sau, bà ta nói: “Chúng ta sẽ lập tức vào rừng cùng cháu, đưa bạn cháu ra trước.”
“Nhưng nghe có vẻ rất nguy hiểm. Để cô và họ đi chuẩn bị trước, cháu gái ngoan, cháu lên xe ngồi đợi nhé.”
Đối mặt với một cô gái hoảng loạn và sợ hãi, sự an ủi của người phụ nữ hiển nhiên rất hiệu quả.
Sydel ngoan ngoãn bị đưa lên một chiếc xe tải, người phụ nữ đóng cửa xe lại.
“Cạch.”
Bên trong chiếc xe tối om chỉ còn lại một mình cô gái tóc vàng.
Những người kia liếc nhìn cô, trong bóng tối, ánh mắt họ như những hố sâu u ám, rồi họ lần lượt bước vào biệt thự.
Cách đó không xa, người đàn ông đang gọi điện báo cảnh sát không hề rời đi, chỉ rít một hơi thuốc, thỉnh thoảng liếc nhìn Sydel trong xe tải.
Như thể... đang giám sát cô.
Cô gái tóc vàng co người lại trong xe.
Có lẽ vì lạnh, hoặc cũng có thể vì sợ hãi, cô cúi đầu, trong bóng tối yên tĩnh, không thể nhìn rõ mặt cô.
Chỉ có Sydel biết, đôi mắt xanh sâu thẳm phản chiếu trên cửa sổ xe đang lấp lánh ánh sáng vô thanh đầy thích thú.
“Ch/ết t/iệt thật.” Vừa vào biệt thự, người phụ nữ liền bắt đầu chửi bới: “Chắc chắn là lũ Brett làm! Chính chúng đã gây ra chuyện này, chúng đúng là biết cách gây phiền phức cho chúng ta—”
Bà ta thở phì phò, bắt đầu xem chiếc điện thoại vừa lấy từ Sydel, dừng lại ở mục video.
Dưới bầu trời sẩm tối, trong bãi cỏ hoang, một người đàn ông bị trói vào cọc gỗ, quần áo trên người thấm đẫm máu tươi, một phần thịt màu đen đỏ kéo lê trên đất.
Sắc mặt mấy người đến xem video cũng tối sầm lại. Xung quanh người đàn ông kia là một nhóm trẻ con…
Rõ ràng, đó là con cái của họ.
“Phải làm gì đây?” Một người phụ nữ trẻ hỏi.
“Bây giờ, không còn cách nào khác.” Một người đàn ông lạnh lùng đáp: “Ngoài cách... thủ /tiêu họ, khiến họ biến mất, còn cách nào nữa?”
Dù sao thì đó cũng là con cái của họ.
Tuy chúng hay gây phiền phức, nhưng nếu bị báo cảnh sát, chắc chắn sẽ phải chịu cảnh t/ù tội.
Ông ta nói xong, cũng chẳng ai phản đối.
“Đi thôi.” Người phụ nữ đanh mặt lại, sắc mặt nặng nề như bị ngâm trong nước, lạnh lùng nhìn mấy người còn lại: “Để con nhỏ kia đưa chúng ta đi tìm lũ anh chị phiền phức của nó, các người đừng để lộ sơ hở.”
.....
Cuối cùng, Sydel cũng đợi được mấy người kia quay lại.
Hình như họ đã chuyển một số thứ vào cốp xe, nhưng Sydel không hay biết gì, vẫn mang vẻ mặt ngây ngô. Dưới sự dụ dỗ của người phụ nữ, cô thuận lợi dẫn họ đến chỗ mà cô nói đã giấu Brett, Cooper và những đứa khác.
"Ở kia, là anh rể cháu." Sydel bước từ trên xe tải xuống, đứng giữa bụi cỏ hoang, co rúm lại như không dám đến gần, run rẩy chỉ về phía một đống cỏ. Bên cạnh đống cỏ có một vũng máu đen đỏ và một chiếc kính không rõ kiểu dáng.
Trong bóng tối, họ không nhìn rõ khuôn mặt người đó. Ánh mắt Sydel lóe lên đầy toan tính, trong khi những người kia định bước đến kiểm tra thì cô lại chỉ về phía một vùng đầm lầy cách đó không xa: "Bên đó... là bạn trai và chị cháu. Mọi người cứu bạn trai và chị cháu trước đi, họ bị ngâm trong đầm lầy rất lâu rồi, không biết giờ thế nào."
Vừa nói, cô vừa nheo mắt, sau khi xác định rõ từng người, cô nhanh chóng bám lấy tay một người phụ nữ và một người đàn ông bên cạnh: "Còn nữa, hai người ở lại đây với cháu đi. Một mình ở đây cháu sợ lắm, những kẻ ác quỷ đó chắc chắn vẫn đang trong rừng..."
Những người kia không hẹn mà cùng nghĩ: ‘Sao con nhãi này tự nhiên yêu cầu nhiều thế?’
Nhưng lúc này, họ đang cần tiêu hủy mọi dấu vết, vẫn chưa chắc tất cả nạn nhân đã ở đây, nên không ai phản đối cô. Người đàn ông và người phụ nữ bị cô kéo lại cũng không từ chối.
Ba người còn lại đang định bước về phía đầm lầy thì bất chợt trong bụi rậm gần đó, một bóng người thoáng qua, cất giọng khàn khàn, pha chút không kiên nhẫn: "Sao mọi người lại đến đây?"
Bên cạnh bóng người cao lớn ấy là một thần hình gầy gò đang run rẩy quỳ trên mặt đất, một giọng nữ trong trẻo run rẩy miễn cưỡng cất tiếng nói: "Mẹ ơi, con biết lỗi rồi mà..."
"Quả nhiên là mấy đứa kh/ốn k/iếp chúng mày!" Người đàn ông bên cạnh Sydel nổi cơn tam bành: "Còn dám hỏi tại sao chúng ta đến đây?! Nếu không phải vì..."
Ông ta còn định đuổi theo, nhưng ‘một nam một nữ’ trong bụi rậm đã nhanh chóng chuồn mất.
Ngược lại, cô gái chạy thoát ra cầu cứu lại ngây người vài giây, rồi bất chợt hét chói tai: "Là bọn chúng! Chính là bọn chúng đã làm hại chúng cháu!"
Cô sợ hãi đến toàn thân run lẩy bẩy, loạng choạng lùi lại vài bước, trong khi những người khác chỉ lạnh lùng nhìn cô.
Dường như cuối cùng Sydel đã nhận ra điều gì đó.
"Các người... cùng một phe sao?" Môi cô run rẩy, tỏ vẻ sợ hãi không thể che giấu.
Tất cả bọn họ đều đứng im, lặng lẽ nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng.
Sắc trời tối tăm, chỉ có ánh đèn xe le lói, nhưng giờ đây ánh đèn ấy cũng đã tắt ngấm.
Người phụ nữ này...định giếc cô ngay tại đây sao.
Trên mặt những người xung quanh đều có sát ý.
Hồ Eden này thật sự là nơi thích hợp để hủy thi diệt tích.
Nó quá hẻo lánh, vừa hẻo lánh lại vừa hoang vắng. Trong đêm tối, sẽ chẳng có ai chú ý đến việc xảy ra ở đây.
Dù cảnh sát có đến cũng chẳng sao, chỉ là che giấu một số xác chếc, không ai có thể tìm được chứng cứ.
Người dân trong cả cái trấn này đều che giấu tội phạm.
Đây là một thị trấn đầy tội ác vượt ngoài vòng pháp luật, không ai làm gì được nó.
Thế nhưng phản ứng của cô gái lại ngoài dự đoán của họ.
Sau tiếng hét, Sydel đột nhiên lao đến người phụ nữ mập mạp như điên, nhanh chóng giật lấy điện thoại trong túi bà ta, tát bà ta một cái rồi chạy về phía sau như một cơn gió.
Vừa chạy, cô vừa giơ điện thoại lên tai, như đang cố gọi cho cảnh sát.
Bà mập bị tát một cái, sau phút giây bàng hoàng, hiển nhiên bà ta bắt đầu tức giận, gào lên một tiếng, rồi đuổi theo: "Con bé đó định báo cảnh sát! Đừng để nó chạy thoát!!"
Nhưng Sydel chạy rất nhanh, chỉ trong chớp mắt đã biến mất giữa cánh rừng. Những người ở lại không mang theo đèn pin, người đàn ông không do dự leo lên xe tải, ném một thùng xăng xuống đất: "Mấy người xử lý đống thi thể đi!"
Những người đang nằm trên mặt đất không rõ sống hay chết.
Nhưng điều đó không quan trọng, bởi dù còn sống thì họ cũng sớm thành người chếc.
Chiếc xe tải chở người đàn ông và bà mập lao nhanh vào rừng, đuổi theo Sydel.
Dù con người có chạy nhanh đến đâu, cũng không thể bằng xe tải.
Trong xe, bà mập tức tối ác độc mắng chửi: "Chờ bắt được con bé đó, tôi sẽ c/ắt cổ nó!"
Ở phía khác, vài người còn lại nhìn nhau, xách thùng xăng tiến về phía đầm lầy.
"À, nhớ mang cả thằng đó theo." Một người chỉ vào người đàn ông nằm cạnh cặp kính.
Người đàn ông đó bị thương nặng, trên mặt và người đầy máu và bùn đất, một mảng thịt đen đỏ từ bụng rũ xuống kéo lê trên mặt đất.
Nhìn sơ qua cũng không thấy rõ mặt mũi, dù dáng người có vẻ quen thuộc một cách kỳ lạ, nhưng chẳng ai chú ý điều này.
Dù sao mấy đứa Brett vừa xuất hiện đó thôi, hơn nữa bố mẹ Brett cũng đang truy đuổi cô gái chạy trốn đó, nên chẳng có ai để tâm đến sự quen thuộc dị thường này.
Còn những người nằm trong đầm lầy thì càng chẳng ai muốn xuống kiểm tra.
Nước đầm lầy bẩn thỉu, đầy máu, côn trùng, rác rưởi và phù sa. Không ai muốn bước vào thứ nước nhơ nhuốc ấy.
Nhìn qua thì chỉ có khoảng hai, ba người lớn.
"Theo tôi, cái đám nhãi này," Một người xách Brett ném vào đầm lầy, vừa tưới xăng vừa mắng chửi: "phải dạy dỗ chúng nó một trận, lúc nào cũng gây phiền phức như vậy…"
Vài thùng xăng đầy, thêm một ít chất dễ cháy, và bật lửa.
"Ầm!"
Sau tiếng nổ lớn, ngọn lửa sáng rực nhanh chóng lan rộng bởi cỏ khô.
Từ ngọn lửa, vọng ra những tiếng giãy giụa và rên rỉ yếu ớt, nhưng chẳng ai để tâm.
"Bọn họ bắt được con nhãi đó chưa?"
"Hay chúng ta cũng đuổi theo? Nếu nó báo cảnh sát thì không kịp xử lý đâu…"
"Để lại một người canh, tránh gây cháy rừng."
Giữa mùi thịt cháy khét, họ tiếp tục trò chuyện như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Cơn đau khi bị lửa nóng thiêu đốt khiến đám thiếu niên tỉnh dậy. Nhưng dù chúng có giãy giụa hay van xin thế nào, cũng không thể thoát ra được, qua ngọn lửa bập bùng, vẫn có thể nghe thấy giọng nói quen thuộc của những người từng là các chú hàng xóm.
Nhưng những người hàng xóm thân thiết trước đây, giờ lại trở thành những con quỷ tàn nhẫn sát hại bọn chúng.
Cặp vợ chồng Blake tất nhiên không bắt được Sydel.
Họ đã tuần tra gần một giờ đồng hồ, lật tung cả quả đồi nhưng không tìm thấy người.
Cuối cùng, hai vợ chồng đành xuống xe tìm kiếm thêm một lúc lâu nhưng vẫn không có kết quả.
Họ chỉ đành thở hổn hển quay lại nơi phi tang xác, định nhanh chóng xử lý những thi thể khác, thế nhưng lại nhận được một tin dữ—
Những người bị thiêu chếc không phải cô gái đó và đám người kia.
Mà chính là con cái của họ.
Trên xe ô tô, Sydel ngồi dựa vào ghế phụ, uể oải vươn vai, nhìn gương chiếu hậu, lau sạch vết bùn trên mặt.
Khi lớp bùn lẫn máu trên gò má dần được lau đi, cô gái lộ vẻ mặt vô cùng bình thản.
Thực ra, cô chưa từng có ý định lấy mạng của đám trẻ kia.
Sinh mạng của chúng vốn không nằm trong tay cô, mà là trong tay cha mẹ của chúng.
Nếu cha mẹ chúng sẵn lòng cứu người, sẵn lòng chịu trách nhiệm, thậm chí… sẵn lòng quan sát kỹ hơn, hoặc có ý định cứu giúp dù là chút ít thôi.
Chúng đã không chếc thảm trong biển lửa.
“Em không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi đến thế.”
Cô khẽ thở dài.
Thập Thất đang lái xe đáp: “Là do em chuẩn bị chu đáo.”
Trước đó, trong thời gian hạn hẹp chỉ có mười lăm phút, Sydel đã nhờ Thập Thất tinh chỉnh các chi tiết để những người kia không thể nhận ra ngay đó là chính con cái của mình.
Sau đó, cô đến thị trấn để diễn kịch, lừa gạt bọn họ, mà bóng cô gái duy nhất trong đám trẻ là do Thập Thất cải trang.
“Bíp bíp bíp.”
Có tin nhắn gửi đến điện thoại, là lời cảm ơn từ Jenny. Cô ấy nói bạn trai mình đã qua cơn nguy kịch nhưng vẫn đang được cấp cứu.
Cô bé Sharon cũng đã được đưa đến đồn cảnh sát và có lẽ sẽ sớm tìm thấy cha mẹ ruột của mình.
Diễn biến sau đó đúng như Sydel dự đoán, không một ai trong thị trấn dám báo cảnh sát.
Nhưng, kể cả có báo, họ có thể nói gì đây?
Dù sao cũng là chính họ đã giếc con mình, ngay cả chứng cứ của việc Sydel ra tay cũng bị họ hủy sạch rồi.
Thay vào đó, chính Jenny đã báo cảnh sát, để họ tìm thấy các mảnh thi thể của Brett, Cooper và những đứa trẻ khác. Những chuyện xảy ra tiếp theo không cần nói cũng biết.
Đường đến thị trấn Ravens Fair vô cùng thuận lợi, chỉ trong vài ngày, hai người họ đã đến nơi, cũng coi như là một chuyến du lịch bán tự lái.
Tuy nhiên, sau khi đến thị trấn, bầu không khí nhẹ nhàng bắt đầu có chút ngưng trệ.
Một tòa nhà biểu diễn nghệ thuật với mái nhọn đứng sừng sững ở trung tâm thị trấn.
Sơn đỏ, tường trắng, các mảng vôi bong tróc hòa lẫn vào nền đất bùn.
Bầu trời âm u bao trùm quần thể kiến trúc xám xịt này. Những đám đông thưa thớt vội vã qua lại trên trên đường, không ai nói chuyện, cũng chẳng có tiếng cười.
Trên bức tường ngoài của tòa nhà biểu diễn có khắc họa các hình ảnh về nghệ thuật chế tác con rối. Nhưng không hiểu vì sao, hình như mấy bức họa này đã bị người ta phá hoại, những vệt màu đỏ đáng sợ bôi nguệch ngoạc trên các bức họa.
Con rối gỗ dưới những đường màu đỏ ấy hé miệng cười máy móc, một đôi mắt đen láy vô hồn nhìn chăm chăm vào người qua đường.
Sydel ở ngoài thị trấn, ngẩng đầu quan sát hồi lâu, như cảm nhận được điều gì đó, bỗng khẽ cười.
Cô hơi lạnh nên quấn chặt chiếc khăn choàng trên người, nhẹ giọng nói: “Anh nói xem, ông ngoại mà em sắp gặp, có phải cũng là...”
“Một con rối gỗ không?”