Bí Kíp Sinh Tồn Trong Thế Giới "Truyện Lạ Khắp Nơi"

Chương 166

Cỏ dại mọc um tùm trên sườn đồi, từng mảng rừng chồng chất bao phủ các mỏ đá bỏ hoang, có thể mơ hồ nhìn thấy những sườn đồi nhấp nhô trong rừng và sự nguy hiểm rình rập trong bóng tối.

Một người phụ nữ tóc vàng đang chạy trong rừng.

Vẻ mặt cô ấy hoảng sợ, váy vẫn còn nguyên vẹn, chỉ là ướt sũng, lộ ra đường cong đầy đặn.

Nhưng rõ ràng, hiện tại cô ấy không có tâm trạng để chú ý đến điều đó.

Có lẽ đã là chiều, sắc trời u ám một màu xám mờ mịt.

Lòng bàn chân của người phụ nữ không ngừng rỉ máu, may mắn là trên sườn đồi phủ đầy lá khô, trong thời tiết âm u thế này, vết máu không rõ ràng.

Lòng bàn chân cô ấy đau nhói, một vết thương dài vài cm đang chảy máu, thân thể cô ấy đầy vết thương nhỏ — do bị cành cây và đá làm trầy xước, cào, hay khi ngã xuống bị thương...

Người phụ nữ cảm thấy đau đớn và kiệt sức, nhưng cô ấy không dám dừng lại.

Phía sau cô ấy là mối nguy hiểm, là cái chết, là tuyệt vọng; còn phía trước là hy vọng được cứu.

Bạn trai cô ấy vẫn đang nằm trong tay những kẻ ác đó, chúng sẽ giếc anh ấy.

Cô ấy phải tìm người giúp đỡ để quay lại cứu bạn trai mình.

Trên người Jenny không có bản đồ, cô ấy chỉ có thể lần theo con dốc dưới núi, hy vọng nhìn thấy ai đó.

Ban đầu, cô ấy không ôm hy vọng, nhưng lại bất ngờ nhìn thấy một chiếc xe đang di chuyển chậm trên con đường núi.

“Làm ơn, giúp tôi với!”

Niềm vui sướng bất ngờ đến với Jenny, cô ấy mừng như điên chạy đến, đứng giữa đường, cố gắng vẫy tay: “Làm ơn cứu tôi, còn cả bạn trai tôi, cứu chúng tôi!”

“Két.” Chiếc xe dừng lại.

Cửa sổ xe phía ghế lái được hạ xuống, Jenny nhìn thấy một cô gái trẻ trung xinh đẹp.

Thấy chủ xe là một cô gái, Jenny không khỏi thở phào nhẹ nhõm, chút đề phòng cuối cùng trong lòng cũng tan biến. Cô ấy vội vàng bám vào cửa sổ xe, nước mắt rưng rưng: “Làm ơn, làm ơn giúp chúng tôi...”

Bùn đất lẫn máu rơi xuống mặt đường.

Trong xe, cô gái tóc vàng mặc đồ rộng rãi nheo mắt lại, mặt vô cảm quan sát Jenny một lúc.

Trên ghế phụ bên cạnh cô gái là một chàng trai khoác hờ chiếc áo khoác, lười nhác ngồi tựa lưng vào ghế, không nhìn Jenny, có lẽ là một cặp đôi đi nghỉ dưỡng.

Sắc trời âm u, Jenny không nhìn thấy đứa trẻ ngồi ở ghế sau.

Cô ấy hồi hộp nhưng đầy hy vọng chờ đợi phản ứng của cô gái, bởi đây là tia hy vọng duy nhất của cô ấy.

“Các người...?” Cô gái tóc vàng đánh giá cô ấy một lúc, giọng điệu lạnh lùng, không chút cảm xúc hỏi: “Ngoài chị ra còn ai nữa?”

Khi nãy Jenny nhảy ra chặn xe, khoảng cách quá xa nên có vẻ cô gái không nghe rõ tiếng cô ấy kêu cứu.

“Còn bạn trai tôi.” Nước mắt Jenny rơi lã chã, cô ấy lau đi hỗn hợp máu bùn và nước mắt trên mặt: “Tôi và bạn trai đi nghỉ dưỡng ở hồ Eden, nhưng gặp phải một nhóm... một nhóm...”

Cô gái tóc vàng nhướng mày: “Một nhóm sát nhân? Một nhóm ác quỷ? Một nhóm tội phạm, hay là...”

“Không,” Jenny lắc đầu, các ngón tay bám chặt vào khung cửa sổ đến trắng bệch, hình như quá căng thẳng: “Một nhóm trẻ vị thành niên!”

Sydel: “...”

“À,” Cô gái trầm mặc vài giây, lịch sự đáp lại: “Chúng chắc chắn là một lũ điên.”

“Chúng đã đánh bạn trai tôi,” Jenny tuyệt vọng khóc nức nở: “Chúng đã dùng dao r/ạch b/ụng anh ấy, hành hạ anh ấy và còn quay video, giờ chúng đang tìm tôi...”

“Không còn thời gian nữa,” sau khi giải thích ngắn gọn, Jenny khẩn cầu nói: “Trong núi không có tín hiệu, làm ơn hãy cho tôi quá giang đến thị trấn, chỉ khi tới đó tôi mới tìm được người giúp cứu bạn trai tôi. Anh ấy... anh ấy vẫn còn sống...”

Cô gái tóc vàng tỏ vẻ do dự.

Nhưng chỉ trong chốc lát, cô gái mở cửa xe, ra hiệu cho Jenny lên.

“Cảm ơn, cảm ơn các bạn...” Như một con chim sợ cành cong, cuối cùng Jenny đã bước vào vùng an toàn. Cô ấy nhẽ nhõm gật đầu tỏ ra cảm kích.

Cô gái ngồi ghế lái hỏi như đang nói chuyện phiếm: “Kể rõ tình hình của các chị đi, nếu không tôi cũng khó xử lý.” Khó xử lý mấy thứ kia.

Jenny lập tức hiểu ý.

Dù gì, việc để một người lạ toàn thân đầy máu và bùn đất lên xe giữa nơi hoang vắng quả là lựa chọn không an toàn. Để cặp đôi này yên tâm, cô ấy không dám chần chừ, vội vàng kể: “Tôi và bạn trai đến đây nghỉ dưỡng, gặp phải năm sáu đứa trẻ vị thành niên chừng mười sáu, mười bảy, cả nam lẫn nữ... Chúng tôi xảy ra xích mích, chúng liền trộm chìa khóa xe của chúng tôi. Bạn trai tôi đã đi đòi lại rồi xảy ra tranh cãi, và vô tình giếc chết con chó của chúng, nên chúng bắt đầu trả thù...”

Jenny đang kể một cách nghiêm túc thì bỗng nhận ra con đường có chút không đúng.

“Thị trấn, thị trấn...” Cô ấy không kìm được sự lo lắng, nhỏ giọng nhắc nhở, nhưng nhận ra cô gái ngồi phía trước có vẻ lơ đễnh, không hề nghe lọt tai.

Jenny ngẩn người vài giây, một cơn ớn lạnh bất chợt lan khắp người.

...Đây, đây rõ ràng là con đường cô ấy vừa chạy trốn ra khỏi rừng mà?!

Cô ấy kinh hoàng lao lên ghế trước, môi run rẩy, dự cảm chẳng lành ngày càng mãnh liệt: “Cô, các người định đi đâu? Không thể quay lại được, chúng vẫn đang tìm tôi... Chúng ta phải ra ngoài tìm người cứu giúp, các người hiểu không?”

Lúc này, ánh mắt Jenny bỗng liếc thấy ở góc hẹp trong xe có một cuộn băng gạc màu trắng chói mắt, và một đống băng gạc màu đỏ cũng vô cùng chói mắt.

Người bình thường sao lại có thứ này?

Mùi máu thoang thoảng lan tỏa trong không khí.

Môi Jenny run lên, ánh mắt cô ấy liếc nhìn đứa trẻ dính bụi đất và máu đang nằm bất tỉnh bên cạnh mình, rồi nhìn về đống rác đầy máu ở góc xe, chợt kinh hoảng nghĩ đến một khả năng.

“Không cần đến thị trấn.” Lúc này, cô ấy nghe thấy cô gái phía trước lạnh lùng nói.

Jenny phát hiện chiếc xe đang hướng về hồ Eden.

Cơn ớn lạnh thấu xương lan khắp cơ thể, môi Jenny run rẩy dữ dội.

Chẳng lẽ... chẳng lẽ những người này cùng một giuộc với bọn ác quỷ đó?

Cô ấy gian nan nuốt nước bọt, bàn tay đang nắm chặt ghế dần buông lỏng, cố nín thở, căng thẳng và tuyệt vọng ngả người về phía sau.

Ngay lúc này, cô gái kia lại thản nhiên hỏi:

“Chị giấu bạn trai ở đâu?”

Jenny: “...” Cô ấy im lặng không nói gì.

Trong sự yên lặng, Sydel dừng xe, nghi hoặc quay đầu lại nhìn Jenny. Thấy ánh mắt yếu đuối nhưng đầy cảnh giác của Jenny, cô chợt hiểu ra điều gì đó.

Cô gái giải thích thêm: “Bọn chúng là trẻ vị thành niên, trong bán kính ba mươi cây số quanh đây chỉ có một thị trấn, chị đoán xem chúng là con nhà ai?”

“Những gia đình có thể nuôi dạy ra đám trẻ như vậy sẽ là những kẻ thế nào?”

Jenny sững sờ.

Cô ấy nhanh chóng hiểu ra vấn đề, phút chốc cảm thấy xấu hổ vì suy nghĩ của mình, lắc đầu nói: “Nhưng bọn chúng rất nguy hiểm, tôi sợ…”

“Không sao đâu.” Sydel nhận ra cô gái tóc vàng này có vẻ hơi sợ mình. Sau một lúc trầm ngâm, giọng cô ôn hòa hơn: “Trước hết, hãy cứu bạn trai chị trước đã.”

Nghe lời kể của bà chị này trước đó, có vẻ như anh chàng bạn trai xui xẻo kia đã bị thương khá nặng.

...Còn về đám nhãi con kia.

Ánh mắt Sydel lạnh đi, không nói thêm gì.

Cô lái xe đến bìa rừng. Sau khi mấy người xuống xe, Jenny lôi bạn trai mình ra khỏi đống cỏ khô bên cạnh đầm lầy.

Trên thân thể người đàn ông đầy những vết rạch, máu chảy ròng ròng, nhuộm đỏ mặt đất bên dưới.

Jenny nước mắt giàn giụa ôm lấy khuôn mặt anh ta.

Sydel nhìn thấy một tảng thịt màu đen đỏ, nhầy nhụa lòi ra từ bụng anh ta, có vẻ như là nội tạng.

Cô bất giác khẽ nhíu mày, vẻ mặt vô cảm, nhưng ánh mắt lại dần trở nên lạnh lùng.

Sydel âm thầm thăng cấp cho đám trẻ vị thành niên đó. Từ “bọn nhãi con” thành “đám rác rưởi”.

Thấy người đàn ông dần lịm đi, mấy người lập tức khiêng anh ta lên xe. Thập Thất vứt hộp sơ cứu cho Jenny để cô ấy xử lý qua vết thương cho bạn trai của mình.

“Anh ta mất máu quá nhiều,” Thập Thất bổ sung thêm: “Nếu không được đưa đến bệnh viện trong vòng một giờ, sẽ rất nguy hiểm.”

Dựa vào hộp sơ cứu rõ ràng không thể cầm máu cho vết thương như thế này, chỉ tạm thời kéo dài thời gian.

Sydel dựa vào cửa xe, thoáng đắn đo suy nghĩ.

Ngón tay cô gõ nhẹ lên vô lăng, đột nhiên quay lại bảo Jenny đưa quần áo của người đàn ông đang bất tỉnh cho mình.

“Tôi xuống dưới một chuyến,” Sydel liếc nhìn thời gian, nói với Thập Thất:

“Nếu trong vòng mười lăm phút, em không quay lại, anh hãy đưa họ đến bệnh viện trên thị trấn trước nhé.”

Cô không nói mình định làm gì, chỉ nhận bộ quần áo bám đầy bùn đất và máu từ Jenny, sau đó xuống xe, tiện tay ném chìa khóa xe lại.

Trời gần tối, nhưng có thể nhìn rõ những đường nét mờ ảo của sườn đồi.

Trong núi, sóng điện thoại kém, không gọi được. Sydel nhìn qua rồi cũng chẳng để tâm, cầm bộ quần áo rách nát của người đàn ông, lẻn vào rừng.

Khu rừng ẩm ướt, âm u, muỗi bay vo ve bên tai, Sydel nheo mặt nhìn.

Trước nay, cô luôn rất thận trọng, lần này cũng không phải liều lĩnh, mà là trước đó, khi xuống tìm bạn trai của Jenny, cô đã phát hiện dấu vết của đám rác rưởi kia.

Chỉ là một đám không có giáo dục, tuy hung hăng và độc ác nhưng không biết cách che giấu dấu vết.

Sydel nhanh chóng tìm thấy bọn chúng.

Chúng tụ tập thành nhóm năm, sáu người, nhưng khoảng cách giữa chúng không gần, hình như đang tản ra tìm kiếm Jenny và bạn trai cô ấy.

Tiến lại gần một chút, Sydel còn nghe được cuộc nói chuyện của bọn chúng.

“Con kh/ốn chếc tiệt đó trốn đâu rồi?”

“Đợi tìm được bọn nó, đừng có để chạy thoát nữa. Lỡ bọn nó báo cảnh sát…”

“Đệch, tất cả là tại mày—”

Chúng tức giận chửi bới nhau bằng lời lẽ thô tục.

Người chửi hăng nhất là một thằng bé tóc nâu, dáng người cao lớn, ngang ngửa Sydel.

Đứa con gái duy nhất có khuôn mặt dữ tợn, vẻ mặt thờ ơ, chỉ cúi đầu nghịch chiếc điện thoại gập trong tay.

Sydel nấp trong bụi cỏ, ánh mắt lóe lên đầy toan tính.

Cô buộc quần áo của bạn trai Jenny vào thắt lưng, rồi lẩn ra sau một thân cây lớn gần nhất.

Hiển nhiên, bọn chúng không nhận ra rằng nguy hiểm đang âm thầm ập tới.

Chúng từng là thợ săn, nhưng trong khu rừng vốn là địa bàn của chúng, cục diện đã thay đổi.

Tên rác rưởi đầu tiên—

Khi thằng bé tóc nâu nhảy nhót hăng hái nhất bị ghì chặt xuống bụi cỏ, nó vẫn còn vùng vẫy, cho đến khi Sydel áp lưỡi d/ao sắc bén vào cổ họng cậu ta.

“Yên lặng chút nào.” Cô nhẹ nhàng làm động tác suỵt, dùng còng tay mang theo lúc xuống xe khóa lại, sau đó nhẹ nhàng rạch hai đường trên cổ chân cậu ta.

Sau khi ném người vào bụi cỏ, cô lập tức chuyển sang mục tiêu thứ hai.

Con bé tóc ngắn mặt mũi dữ tợn đang xem những video b/ạo hà/nh người đàn ông vô tội kia. Trong video, thằng bé tóc nâu có vẻ là thủ lĩnh, là người đầu tiên dùng d/ao đâm, sau đó ép buộc tất cả những người khác lần lượt động thủ.

“Nếu hắn báo cảnh sát, chúng ta đều tiêu,” Trong video, thằng bé tóc nâu lạnh lùng nói: “Nên hắn phải chếc.”

Vì cậu ta là người đầu tiên động d/ao, nếu báo cảnh sát, cậu ta sẽ phải ngồi tù nhiều năm.

Để tránh bị bắt, cậu ta ép tất cả phải tham gia h/ành h/ạ người đàn ông bị trói trên cọc gỗ, bao gồm nhưng không giới hạn ở việc dùng d/ao r/ạch, chửi rủa đánh đập, đổ x/ăng định đốt, v.v.

Cuối cùng, thấy tình hình không thể cứu vãn.

Chúng c/ắt lưỡi người đàn ông.

Máu đen chảy ra từ miệng anh ta, anh ta nửa sống nửa chết gục đầu xuống, dường như sắp tắt thở.

Chúng có ý định giếc anh ta, sau đó th/iêu xác ngay tại chỗ, rồi quay lại bắt người phụ nữ đã chứng kiến mọi việc là Jenny.

Những video này khiến người ta rợn tóc gáy.

Sydel bóp trán, liếc nhìn con bé đang run lẩy bẩy dưới chân mình, trong lòng thắc mắc sao thứ này có thể gây ra hành vi tàn bạo như vậy.

...Không.

Có lẽ chính thứ như này mới làm ra được chuyện đó.

Cô xử lý đứa con gái giống như cách đã làm với thằng bé tóc nâu.

Sau khi trói nó xong, cô tiếp tục lặp lại với ba đứa còn lại.

Khi xử lý người thứ hai, đám nhóc vị thành niên đã phát hiện thiếu người.

Nhưng chúng không nghi ngờ, chỉ nghĩ rằng người kia phát hiện manh mối mới nên đã đi tìm trước, vì thế đội ngũ của chúng càng tản ra, giảm bớt áp lực cho Sydel.

Không phải cô lo mình không đánh lại bọn chúng, chỉ là không biết liệu chúng có s/úng không, nên cũng có vài phần cẩn thận đề phòng.

Xử lý xong mọi chuyện, Sydel giơ tay nhìn đồng hồ.

Chỉ mới mười phút trôi qua.

Cô đắn đo một lúc, quyết định tách riêng thằng bé tóc nâu và những đứa khác.

Từ đoạn video, Sydel biết tên thằng bé này là Brett, rõ ràng là thủ lĩnh của nhóm nhỏ này và cũng là kẻ tàn nhẫn nhất trong bọn.

Sau đó, Sydel tiện tay lột quần áo trên người Brett, mò được ví tiền, chìa khóa xe và một số đồ vật khác mà cậu ta đã trộm của cặp đôi Jenny.

Thậm chí, cô còn tìm thấy một chiếc kính râm có giá trị không nhỏ.

Sydel nhìn chằm chằm chiếc kính râm, không nhịn được bật cười nhẹ.

"Thế này nhé," Cô cúi người, dùng mu bàn tay vỗ nhẹ lên mặt Brett, mỉm cười dịu dàng rồi đặt chiếc kính râm bên cạnh đầu cậu ta, đè đám cỏ bên dưới cái kính râm để nó nổi lên dễ thấy hơn: "Mạng của cậu sẽ được đặt cược vào chiếc kính râm này."

Miệng của đám trẻ đều đã bị Sydel dán kín bằng băng keo.

Sau đó, cô đến chỗ con bé và mấy thằng bé còn lại. Vì nhóm này đông hơn, để không làm lộ dấu vết của bọn chúng, Sydel chu đáo tìm một vùng bùn cạn.

"Nói theo tôi," Sydel mở chế độ ghi âm trên điện thoại: ""Mẹ, sao mọi người lại đến đây?", "Con xin lỗi, con sai rồi.""

Lúc đầu, đứa con gái còn không cam tâm và chống đối, nhưng sau một loạt "biện pháp" của Sydel, con bé nhanh chóng phục tùng, nghẹn ngào đọc theo.

Sau vài giây suy nghĩ, Sydel thêm vài câu nữa.

Ghi âm xong, cô dùng quần áo dính bùn đất và máu của bạn trai Jenny, phủ lên những phần cơ thể hơi lộ ra khỏi bụi cỏ và bùn lầy của đứa con gái, rồi lần lượt đánh ngất từng người một.

Xong xuôi, Sydel mới quay lại chỗ Thập Thất và Jenny.

"Đáng tiếc, không mang theo thuốc gây mê." Trước khi đi, Sydel không khỏi tiếc nuối nghĩ.

"Mười lăm phút lẻ một giây."

Thập Thất cúi đầu nhìn đồng hồ, chuẩn bị lái xe, thì thấy bóng dáng cô gái tóc vàng.

Trên người cô rất bẩn.

Tay cô lấm lem máu và bùn, trên mặt cũng vậy.

Thập Thất vô thức nhíu mày, Sydel đã lên xe, còn đưa cho cậu một chiếc áo dính bẩn không kém.

Đó là áo dành của nữ.

"Chiếc này," Sydel nói, "lát nữa có lẽ anh cần mặc nó để ngụy trang một chút…"

Đứa con gái kia có thân hình săn chắc, mà Thập Thất lại mảnh mai, chắc cũng có thể giả dạng giống được vài phần.

Sydel từng cân nhắc để Jenny đóng vai, còn Thập Thất đưa bạn trai Jenny và Sharon đến bệnh viện. Nhưng nghĩ đến trạng thái cảm xúc và khả năng diễn xuất của Jenny, cuối cùng cô vẫn từ bỏ ý định đó.

Sydel cúi người thì thầm vài câu với Thập Thất, rồi trở lại ghế lái, đưa ví và chìa khóa xe cho Jenny: "Tôi thấy xe của hai người rồi."

Sydel cầm chiếc điện thoại nắp gập lên, trong video có thể thấy rõ nơi chiếc xe của Jenny đỗ.

Cô nói: "Chị còn tự lái xe được không? Hãy đưa bạn trai chị…"

"Và cả chị đến bệnh viện. À đúng rồi, đừng vào thị trấn, hãy đến bệnh viện ở thành phố cách đây ba mươi dặm (khoảng 48km)."

Jenny ngẩn người, vẫn chưa hết sốc khi chứng kiến một cô gái xinh đẹp như Sydel có thể dễ dàng xử lý đám ác ma kia. Nhưng ngay sau đó, cô ấy điên cuồng gật đầu: "Tôi làm được!"

Rất nhanh, với sự giúp đỡ của Thập Thất và Sydel, Jenny cùng bạn trai bất tỉnh của mình đã trở lại xe. Sydel tiện tay đặt Sharon lên xe Jenny, nhờ cô ấy cho cô bé làm kiểm tra tổng quát rồi đưa đến đồn cảnh sát.

"Có lẽ chúng tôi sẽ đến muộn hơn một chút." Sydel vẫy tay chào Jenny.

Thập Thất kiểm tra xe, không thấy dấu vết các bộ phận linh kiện như lốp xe bị chạm vào.

Trước khi Jenny và bạn trai rời đi, Sydel đột nhiên gọi cô ấy lại, xin một tấm ảnh chụp chung.

Ảnh của Jenny và bạn trai cô ấy.

Hiển nhiên là Jenny không hiểu, nhưng vẫn làm theo, gửi cho Sydel một bức ảnh hai người chụp chung ở quán bar.

Vì vội vàng đưa bạn trai đến bệnh viện, cô ấy không kịp cảm ơn nhiều, chỉ nhìn Sydel với ánh mắt đầy biết ơn rồi gật đầu, trong đầu nghĩ sau này sẽ tìm cách báo đáp, rồi nhấn ga, lao nhanh về phía trước.

Nhanh chóng rời khỏi nơi sẽ để lại ám ảnh cả đời cho cô ấy.

Trở lại xe của mình, Sydel lấy điện thoại ra, bật đèn xe, ngả người, kéo Thập Thất qua: "Chúng ta cũng chụp một tấm nhé!"

Thập Thất đã đoán được Sydel định làm gì, cậu phối hợp nghiêng đầu chụp một bức ảnh.

Cô gái cả người lấm lem bùn đất và máu phấn khởi chỉnh sửa ảnh, còn hào hứng đưa cho Thập Thất xem: "Em chỉnh thế nào?"

Trên màn hình điện thoại, trong ánh sáng mờ ảo của quán bar, Jenny, bạn trai cô ấy, Sydel và Thập Thất đang ngồi cùng nhau, trông như đang rất vui vẻ và hòa hợp.

Thập Thất: "Rất ổn."

Sydel ừm một tiếng, gật đầu: "Tiếp theo nhờ cả vào anh đấy."

Cô gửi bản ghi âm từ điện thoại mình sang cho Thập Thất, rồi nói cho cậu một địa chỉ.

Địa chỉ nơi cô giấu đám trẻ vị thành niên bị đánh ngất.

Đêm đã khuya, nhìn bóng dáng Thập Thất biến mất trong màn đêm.

Sydel ngửa đầu thở dài, lặng lẽ nhìn mình trong gương chiếu hậu.

Khuôn mặt cô lấm lem máu lẫn bùn đen, đã khô và dính chặt trên má; tay và quần áo trên người cũng cùng một trạng thái.

Sydel suy nghĩ, rồi xoa rối tóc mình, chậm rãi điều chỉnh trạng thái. Sau vài nhịp thở, cô gái trong gương lộ ra ánh mắt sợ hãi đong đầy nước mắt, run rẩy như một con thú nhỏ.

Cô rưng rưng rơi giọt nước mắt đầu tiên, gương mặt đượm vẻ đau thương và mờ mịt, xen lẫn nỗi hoảng sợ và bối rối.

Đồng thời chiếc xe khởi động, không do dự lao thẳng về phía thị trấn 
Bình Luận (0)
Comment