Sương trắng mờ mờ ảo ảo, lượn quanh những vết máu đen tím loang lổ cũ kỹ, những tấm gỗ phủ đầy bụi bặm và những đồ vật mục nát. Trên mặt đất, những con quái vật đang đi lang thang trong màn sương.
Mặt Sydel không cảm xúc, bước qua đống đổ nát và những miếng thịt thối rữa để đến trước mặt Thập Thất, dừng lại trước người chàng trai.
Cô gái nghiêng đầu, một lọn tóc vàng xoăn bên gò má trắng như tuyết bị gió thổi bay, đong đưa dưới đôi mắt tựa hồ băng xanh thẳm.
“Vậy nên,” Cô nhẹ nhàng cất lời, trong giọng nói bình thản như ẩn chứa hơi lạnh thấu xương: “Anh đã thấy rồi, đúng không.”
Cô không đặt câu hỏi, chỉ thản nhiên kể lại: “Khi tên khổng lồ có cái đầu hình kim tự tháp kia đuổi tới, anh đã nhìn thấy, hoặc nói đúng hơn là đoán được kẻ đứng sau màn chính là Alessa.”
“Anh biết người mà Alessa muốn giữ lại là em, mục tiêu của con bé là em. Nhưng anh vẫn bảo em rời đi trước...”
Sharon là hóa thân của phần thiện trong Alessa.
Sau những gì đã trải qua ở thế giới mộng cảnh, Alessa có ý đồ khiến Sydel mãi mãi ở lại Ngọn đồi câm lặng, đồng hành cùng con bé trong thành phố chết chóc đáng sợ này.
Nhưng Sharon mơ hồ cảm nhận được ý định của Alessa. Điều đó khiến cô bé hoảng sợ và lo lắng, muốn Sydel nhanh chóng rời khỏi Ngọn đồi câm lặng, để không bị Alessa giam cầm và đồng hóa.
Trực giác nhạy bén của Sydel đã giúp cô biết được sự thật về thân phận của Sharon, sau đó nhanh chóng liên tưởng đến Thập Thất.
Trước khi bảo cô rời đi, trong lúc né tránh sự công kích của đầu kim tự tháp, hình như Thập Thất vô cùng kín đáo thoáng liếc nhìn một góc nào đó.
Nếu cô đoán không nhầm, phía sau góc đó chính là nơi Alessa đang ẩn nấp, con bé oán hận quan sát mọi thứ và thao túng tình hình.
Những con quái vật trong Ngọn đồi câm lặng, ở một mức độ nào đó, chỉ là hiện thân của oán niệm từ Alessa.
Hành động của đầu kim tự tháp tượng trưng cho ý chí của Alessa.
Đầu kim tự tháp đuổi theo Thập Thất, là vì Alessa muốn dùng Thập Thất làm mồi nhử để dụ Sydel vào bẫy, dần dần dẫn Sydel vào thế giới bên trong, đồng hóa cô, khiến cô trở thành một con quái vật sống ở dìa của thế giới giống như ở bọn quái vật ở Ngọn đồi câm lặng.
Sau đó, với tư cách là "chị gái", sẽ mãi mãi, mãi mãi ở bên con bé.
Nhưng cô bé không ngờ, Thập Thất phát hiện ra kế hoạch của nó, nhưng vẫn chọn giấu diếm sự thật, để Sydel rời đi trước.
Nói cách khác, cậu đã từ bỏ cơ hội rời đi của chính mình.
Sau khi bản thể bị phá hủy, Alessa buộc phải hợp nhất với Sharon, mà mất đi sự hỗ trợ từ Alessa, những con quái vật trong Ngọn đồi câm lặng cũng sẽ dần biến mất.
Vì vậy bây giờ, những con quái vật đó cũng không còn là mối đe dọa lớn nữa.
Trong một hoàn cảnh tương đối an toàn, khi cảm giác khẩn trương được giảm bớt, cảm xúc của Sydel cũng dần dâng cao.
Thứ cảm xúc đó là....phẫn nộ.
"Anh đang... nghĩ cái gì vậy?" Cô bất chợt bật ra một tiếng cười khẩy, nhưng sự cáu kỉnh trong mắt không thể kìm nén được, như thoát ra khỏi đôi mắt sâu tựa hồ băng: "Anh nghĩ là... muốn cứu em? Để em đi, sau đó anh tự mình đối mặt với Alessa hả?"
—"Cái tinh thần hy sinh cao cả này thực sự làm người ta cảm động."
Ban đầu, cô chỉ nghĩ rằng Thập Thất đơn thuần là muốn cầm chân những con quái vật đó một lúc.
Điều đó không quá khó.
Đúng vậy, không tính là quá khó.
Những lời nói mang ý châm biếm lạnh lùng của cô gái vang lên nhẹ nhàng vang vọng trong không gian. Ánh mắt cô dừng lại trên người chàng trai trong vài giây ngắn ngủi.
Mái tóc đen lộn xộn rủ xuống bên gò má tái nhợt của cậu. Cậu tỏ ra hoang mang, những giọt máu li ti vương vãi không đều trên mặt, cổ và bộ quần áo rách nát.
Bàn tay đang ép chặt vết thương ở bụng khẽ run, trong ánh mắt lạnh lùng và lời nói châm biếm của cô gái tóc vàng, không hiểu sao bỗng dưng cậu cảm thấy nao núng và e dè. Cậu vô thức buông tay ra, vội vàng lau tay vào bên hông mình, để lại vết máu nhạt trên quần áo.
Thập Thất đứng dậy, mang theo vẻ bối rối, mơ hồ và cả hoảng sợ.
Trực giác mách bảo cậu rằng mình sắp phải đối mặt với điều gì đó "đáng sợ". Chàng trai mím môi, cẩn thận dò hỏi: "Thật ra... thật ra anh không nghĩ nhiều..."
Thật ra Thập Thất đã nghĩ rất nhiều, chỉ trong thoáng chốc, các thuyết âm mưu quay cuồng trong đầu cậu, nhưng khi khoảnh khắc đó trôi qua, cậu quyết định phải đưa Sydel ra khỏi kế hoạch của kẻ cố tình nhắm vào cô trước đã.
Nếu không thể cùng nhau sống sót rời khỏi đây, Thập Thất sẽ không chọn bản thân mình.
Điều này thậm chí không được tính là sự lựa chọn, mà chỉ là phản xả có điều kiện.
Nhưng cậu cảm thấy nói ra sự thật lúc này chắc chắn không phải một lựa chọn khôn ngoan.
Vậy nên Thập Thất cố tình lảng tránh một số chi tiết quan trọng.
"…Anh lấy tư cách gì mà quyết định thay em hả?"
Sydel bật cười, nhưng là vì bị chọc tức.
Cô rất hiếm khi có những cảm xúc mạnh mẽ như thế, tâm trạng cáu kỉnh trào dâng khiến cô cảm giác mình như một con thú lớn đang xù lông.
"Anh nghĩ mình cao cả lắm sao?"
Không quan tâm đến ánh mắt có vẻ sững sờ của Thập Thất, cô gái nheo mắt, nhếch môi cười: "Là người yêu của em, thay em đi chết... Anh cảm thấy tình yêu này cảm động lắm phải không?"
Thập Thất khẽ mấp máy đôi môi không còn chút sắc màu, trong đôi mắt đen láy chỉ còn lại vẻ bối rối.
Hình như cậu bị mắng đến phát hoảng, với chút lúng túng và khó xử đứng nguyên tại chỗ. Dáng người cao gầy lúc này lại giống như một đứa trẻ cô đơn bị bỏ rơi.
"Anh biết rõ Alessa chỉ nhắm vào em, anh biết tất cả mọi chuyện... nhưng anh lại không nói gì cả, anh bảo em rời đi mà chẳng giải thích gì hết—"
"Anh chọn chết thay em, anh lấy tư cách gì mà bỏ qua cảm xúc của em để đưa ra quyết định này?"
"Bởi vì anh là người yêu của em hả?"
"Anh có tin tưởng em chút nào không?"
"Anh—"
Sydel bị ngọn lửa giận dữ thiêu đốt tâm trí đến mức bắt đầu đi qua đi lại trong căn hầm. Cô đi lại vài vòng, không kìm được mà dậm mạnh chân xuống đất, tâm trạng bực bội và phẫn nộ bùng lên như một ngọn lửa rực rỡ.
Cuối cùng, cô quay đầu nhìn Thập Thất, thấy chàng trai đứng bần thần trong góc, tự nhiên lại có một vẻ đẹp mong manh.
Như một mảnh sứ băng ngọc có vết nứt nhuốm máu.
Đẹp đẽ nhưng dễ vỡ.
Sydel đột ngột nhắm mắt lại.
"Anh có biết không," Cô khẽ nói, cảm xúc phức tạp cuồn cuộn trào dâng như dòng nước: "Em đã luôn cố gắng hết sức để cứu người, bởi vì em rất hạnh phúc, nên em không muốn thấy một gia đình có thể rất hạnh phúc bị hủy hoại vì một tai họa vô lý."
—"Nhưng nếu là anh, nếu là anh..."
Em sẵn sàng từ bỏ một vài nguyên tắc của mình.
Nếu phải chọn giữa Thập Thất và Sharon, có lẽ cô sẽ áy náy rất lâu khi thấy một sinh mạng ngây thơ tàn lụi trước mắt, nhưng cô vẫn sẽ chọn Thập Thất.
Cái cân không nghiêng, nhưng anh là ngoại lệ của tất cả công bằng.
"Nhưng anh—"
"Anh lại dễ dàng chọn từ bỏ mạng sống của mình như thế!"
Càng nghĩ Sydel càng tức. Người cô cẩn thận nâng niu trong tim, người cô cố tình gia tăng sức nặng—
Lại quay lưng chọn cách tự hạ thấp bản thân, thế là thế nào?
"Anh coi em là gì," Cô quay người, kéo mạnh cổ áo Thập Thất, ánh mắt mang theo chút châm biếm và phẫn uất nhìn chằm chằm cậu: "Coi mối quan hệ của chúng ta là gì?"
Câu quan trọng nhất, cô không nói ra.
"Còn anh, anh tự coi mình là gì?"
Sự phẫn nộ của Sydel không phải vì Thập Thất quyết định thay cô.
Việc cô không nhận ra sự thật và kế hoạch của Alessa kịp thời là lỗi của cô, cô sẽ không trách người khác.
Nhưng Sydel đã nhận ra một sự thật khác, khiến cô có chút sợ hãi.
Cô không hiểu Thập Thất.
Thập Thất và cô có sự khác biệt căn bản trong quan niệm.
Những thứ cô ấy coi trọng có vẻ không phải là điều Thập Thất quan tâm, hoặc nói cách khác, cậu không coi trọng mạng sống của chính mình.
Dù biết rõ là đường chết, cậu vẫn bình thản như thường, chẳng có gì đặc biệt.
— Cánh tay cô đang nắm lấy cổ áo của chàng trai hơi run rẩy, không phải vì tức giận mà là vì trong lòng đầy sợ hãi.
Nếu lúc đó đến muộn hơn một chút, có lẽ cô đã mất Thập Thất rồi.
"Anh..." Ánh mắt chàng trai đầy hoang mang, nhưng khi nhìn thấy Sydel tức giận không kiềm chế được, cậu vô thứ giấu đi sự bối rối, khẽ nói: "Xin lỗi."
Vì không hiểu vì sao Sydel lại tức giận, vậy nên cậu chỉ có thể xin lỗi trước.
Thập Thất thực sự không hiểu.
Đối với cậu, "sống" chỉ là một mục tiêu.
Sau khi gặp Sydel, mục tiêu này đã thay đổi.
Thay vì sống, giờ đây mục tiêu là một cô gái tên Sydel.
Đây là một cảm xúc mà người bình thường không thể hiểu được, nhưng Thập Thất vốn không phải là người bình thường.
Sydel: "…"
Cô nhướn mày, cảm thấy càng lúc càng không thể chấp nhận được, nhưng không thể hiện ra ngoài.
Đây là lần đầu tiên cô nhận thức rõ ràng về quan niệm và nội tâm méo mó của Thập Thất.
Không chỉ là không bình thường, mà kỳ lạ đến mức gần như... bệnh hoạn.
Một sự bệnh hoạn khiến người ta rùng mình.
Sự coi thường sinh mệnh này không làm Sydel cảm động, việc này ngoài khiến cô cảm thấy tức giận còn khiến cô lạnh sống lưng.
Rõ ràng cậu có thể chọn cách cùng bàn bạc để giải quyết, dù phải đối mặt với những thứ đáng sợ chưa biết, hơn nữa Thập Thất cũng biết tình trạng của Sydel, mặc dù thể lực và sức mạnh không bằng cậu, nhưng khả năng tổng hợp chắc chắn không yếu.
Tuy nhiên cậu vẫn không chút do dự, gần như đánh cược mạng sống của mình để Sydel rời đi.
Không chần chừ, không lùi bước, không vướng bận.
Thậm chí Sydel còn liên tưởng đến những kẻ giếc người còn giữ được lý trí mà cô từng gặp, họ có thể là những người thông minh, có học thức, hoặc sống giữa đám đông, nhưng họ vẫn khác biệt với người bình thường, trong mắt họ là sự tàn nhẫn và coi thường mạng sống.
Bây giờ cô cũng nhìn thấy sự tàn nhẫn này trong Thập Thất, nhưng không phải với người khác, mà là với chính bản thân cậu.
Sydel im lặng, cô đứng gần Thập Thất đến mức có thể nhìn thấy sự sợ hãi có phần thái quá trên khuôn mặt cậu, và sự bất an mà cậu cố gắng che giấu.
Có lẽ cậu biết cô tức giận vì cái gì, nhưng lại không thể hiểu được.
Mùi máu thoang thoảng lan tỏa, cuối cùng Sydel thở dài, buông tay, liếc nhìn vết thương ở bụng của chàng trai còn chưa được xử lý cẩn thận, trước mắt cô mờ đi, giọng nói vẫn lạnh lùng: "Tại sao lại xin lỗi?"
Thập Thất do dự một lúc, lựa lời nói: "Anh đã làm sai."
Sydel nhướng mày: "Ừ, ví dụ?"
Cô cảm thấy cuộc đối thoại này khiến mình giống như một con nhỏ giả tạo gây sự vô cớ, Sydel không quen, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế sự khó chịu.
Cô muốn Thập Thất tự mình nói ra những lời đó.
Thập Thất cố suy nghĩ thật kỹ, hàng mi đen dài run rẩy, tạo ra sự tương phản trên khuôn mặt trắng như tuyết.
Cậu thành thật nói: "Anh không nên giấu em những điều anh biết, không nên lừa em khi biết mục đích của Alessa và để em rời đi một mình..."
Sydel không nhịn được, nắm chặt tay thành nắm đấm.
Vậy nên quả nhiên là cậu cố tình lừa cô phải không! Cậu thực sự biết tất cả rồi cố tình đẩy cô đi!!
"Còn gì nữa không?" Cô siết chặt nắm tay, kiềm chế cơn giận, gượng gạo nở nụ cười: "Tiếp đi."
Thập Thất: "Ừ."
"Còn nữa," Cậu thực sự đã suy ngẫm một cách nghiêm túc: "Anh không tin tưởng em, không quan tâm đến cảm xúc của em..."
Sydel: "… Dừng lại."
Sao cứ nói về cô mãi vậy?
Cô gái vô cảm nhếch khóe miệng, lạnh lùng nói: "Vậy anh sẽ sửa thế nào?"
Thập Thất: "…"
Cậu im lặng ngập ngừng, sợ câu trả lời sẽ không làm Sydel hài lòng.
Sydel thở dài.
"Vậy để em dạy anh," Cô nhìn thẳng vào mắt Thập Thất, từng câu từng chữ nói: "Từ giờ trở đi, đừng giấu em, lừa dối em, xúi giục em đưa ra lựa chọn và… bỏ rơi em."
"Được." Thập Thất không hề do dự đáp lại, nghiêm túc nhìn vào mắt Sydel và trịnh trọng nhắc lại: "Anh sẽ không giấu, lừa dối, xúi giục em, cũng sẽ không bỏ rơi em."
Khi nói ba từ cuối cùng, rõ ràng Thập Thất có chút ngơ ngác, nhưng không hỏi thêm gì.
"Vi phạm giao ước thì sao?" Sydel hỏi.
Thập Thất mím môi, "… Ừ, sẽ không vi phạm giao ước."
Sydel nhìn cậu một lúc, đột nhiên nở nụ cười.
Cô vươn tay nắm lấy tay Thập Thất: "Sau này thích thứ gì, phải để lại cho em một phần!"
Cơn giận là thật, nhưng vì giận mà nói huyên thuyên như mất trí là giả.
Mục đích thật sự đã đạt được, cả người cô cũng nhẹ nhõm hơn.
Thấy Sydel không còn giận nữa, dường như Thập Thất cũng thả lỏng hơn, ánh mắt căng thẳng dần dịu xuống.
— Đây là lần đầu tiên Thập Thất thấy Sydel mất bình tĩnh như thế, thậm chí cậu cũng hiếm khi có cảm xúc lo lắng, lúc trả lời câu hỏi của cô, não bộ của cậu luôn ở trong trạng thái vận hành hết công suất.
Sydel mang theo cô bé Sharon, hai người cùng một đứa trẻ thuận lợi rời khỏi Ngọn đồi câm lặng.
Sau này, cô còn phải từ từ điều chỉnh lại tâm lý méo mó của Thập Thất.
Sydel nghĩ.
Qua sự việc này, Sydel nhận ra mình không đủ hiểu Thập Thất.
Thập Thất có vẻ rất hiểu cô, vì bản thân Sydel không phải người có tính cách phức tạp, nhưng cô thực sự cảm thấy Thập Thất là một người rất khó hiểu.
Khó hiểu ở chỗ hình như chính cậu cũng không hiểu rõ bản thân.
Sydel càng nghĩ càng không khỏi âu sầu thở dài.
Haiz, đàn ông đúng là một sinh vật phức tạp.
Tình yêu cũng là một điều khó hiểu.
Yêu đương thật sự rất phiền phức.
Nhưng lại không thể không quan tâm đến nó.
Sydel lẳng lặng liếc nhìn khuôn mặt đẹp đẽ vì dính chút máu mà thêm phần mong manh của Thập Thất, khẽ mỉm cười.
Đôi tay mảnh khảnh lạnh lẽo nhưng lại mềm mại của chàng trai vẫn nằm trong tay cô.
Dù phiền phức, nhưng cũng rất ngọt ngào!
...Thực sự rất "ngọt ngào".
Trên ghế lái, Sydel cố kiềm chế không nhíu mày, bỏ cả viên kẹo vào miệng.
Sau khi rời khỏi Ngọn đồi câm lặng, Sydel và Thập Thất quay lại xe.
Con đường dẫn tới Ngọn đồi câm lặng đã bị đóng, Sharon được đưa ra ghế sau, Thập Thất dùng hộp cứu thương xử lý đơn giản vết thương.
Vết thương ở bụng đã bị lòi thịt ra, một mảng đỏ rực, nhìn rất đáng sợ, nhưng vết thương không sâu.
Sau khi xử lý vết thương, Thập Thất còn đi vào cửa hàng tiện lợi mua thêm thức ăn và băng gạc.
Cậu còn mang về một đống kẹo đủ màu sắc.
Sydel biết Thập Thất thích ăn kẹo, trước kia vì duy trì phương châm "yêu đương cũng cần có tự do cá nhân", Sydel không can thiệp vào thói quen sống của Thập Thất, nhưng bây giờ thì khác.
Cô cảm thấy mình nên khiến Thập Thất và thế giới này... hoặc nói cách khác là với bản thân cô có thêm mối liên kết.
Nhất là sau khi hiểu được một phần nhận thức tâm lý kỳ lạ của cậu—đặc biệt là việc cậu không coi mạng sống của mình là mạng, Sydel đã nghĩ lại quá trình từ khi hai người quen nhau đến khi yêu nhau, bất ngờ nhận ra rằng người chủ động hầu như luôn là cô.
Dường như lúc nào Thập Thất cũng rất bao dung, chưa bao giờ phản đối, chỉ khi cô chủ động thúc đẩy tiến độ tình cảm, cậu mới thuận theo và tiến thêm một bước.
Trước đây, cô còn thấy điều này khá dễ thương, giống như một cô gái nhút nhát, cô rất thích.
Bây giờ, cô lại cảm thấy hơi sợ hãi khi suy nghĩ kỹ về điều đó.
Thậm chí cô bắt đầu nghi ngờ liệu tình cảm của Thập Thất dành cho mình có phải là tình yêu không.
Để thay đổi Thập Thất, cô phải can thiệp nhiều hơn vào cuộc sống của cậu.
Cô vốn không phải là người hay do dự, nghĩ đến điều gì là làm ngay, bèn thẳng thắn nói: "Những thứ anh thích, em cũng muốn một phần!"
Một người sao có thể không có mong muốn chia sẻ với người mình yêu được?
Cô muốn thử bước vào cuộc sống của Thập Thất, cũng muốn cậu dần dần chấp nhận sự hiện diện của cô trong từng phần nhỏ của cuộc sống.
Bước đầu tiên là, khiến Thấp Thất giữ một phần trong thói quen của cậu cho cô, ví dụ như khi cậu mua kẹo, thì cho cô một ít!
Sydel rất đắc ý, cảm thấy mình thông minh tuyệt đỉnh.
"Kẹo của em đâu?"
Sau khi Thập Thất trở lại xe, bị cô gái kéo tay, đôi mắt xanh sáng trong chớp chớp nhìn cậu.
"... Đây." Thập Thất đột nhiên cảm thấy hơi mềm lòng, cậu bất giác cúi đầu, chọn một vị mà cậu thích và đưa cho Sydel: "Vị chanh, thử đi?"
"Wow." Trước khi nhận kẹo, Sydel không nhịn được vươn tay xoa vành tai đỏ bừng của chàng trai, rồi ném kẹo vào miệng: "… Nó thực sự trông rất đẹp."
Quá ngọt, thật lòng cô không thể khen vị của nó được.
Thập Thất không thể nhịn được cười, chàng trai da trắng tóc đen khẽ nhếch khóe miệng: "Nếu không thích thì không cần phải cố."
"Không." Sydel cố không nhăn mặt, nhai hết, trịnh trọng nói: "Đây là lần đầu tiên!"
Thập Thất kìm nén không nở nụ cười, che miệng khẽ ho một tiếng, rồi đúng lúc đưa cho cô một chai nước.
"... Sau này kẹo cứ giữ lại giúp em nhé." Sau khi uống xong nửa chai nước, cuối cùng Sydel thất vọng ngồi ngả ra sau, thở dài.
... Cô thực sự không thích ăn đồ ngọt.
Sau một lúc nằm yên, Sydel ngồi thẳng dậy và khởi động xe.
Sharon vẫn đang ngủ ở ghế sau, Sydel phủ một chiếc chăn lên người cô bé. Cô kiểm tra, đồn cảnh sát gần nhất còn cách khoảng mười km nữa, chỉ cần đưa Sharon đến đó, có lẽ sẽ liên lạc được với gia đình của cô bé.
Chỉ là không biết liệu Sharon đã dung hợp với Alessa có gây ra vấn đề gì không.
Thập Thất không nói gì thêm.
Cậu quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, để che giấu những cảm xúc dâng trào trong lòng.
Đồn cảnh sát cách đó không quá xa, chỉ là so với nhà ông ngoại của Sydel, thì phải đi vòng một đoạn.
Cô nhìn định vị trên xe, lần theo từng địa điểm một.
Không lâu sau, cô nhìn thấy con đường dẫn tới đồn cảnh sát, phải đi qua một khu rừng hoang vu khá nổi tiếng.
“Hồ Eden." Sydel đọc cái tên ấy, nhíu mày, cảm thấy nó không đơn giản, cô phóng to bản đồ, gần khu vực Hồ Eden còn có một thị trấn nhỏ.
Một khu vực tập trung đông người, mặc dù không quá an toàn, nhưng nhìn chung sẽ tốt hơn là nơi hoang dã. Nếu lùi lại mà nói, dù có điều gì bất thường, đông người sẽ dễ lộ ra sơ hở hơn.
Sau khi đăn đó suy nghĩ, Sydel quyết định lái vòng qua hồ Eden, đi gần thị trấn.
— Tốt nhất là đừng gặp rắc rối gì.
Thập Thất đã bị thương, họ lại còn dẫn theo một cô bé đang ngủ.
Nhưng cô không ngờ rằng, thứ tìm đến đầu tiên không phải là rắc rối.
Mà là một người phụ nữ.
Một người phụ nữ người đầy vết thương, đang kêu cứu.