Những người dân ở Ngọn đồi câm lặng tin vào một tôn giáo liên quan đến ác quỷ Sammael trong Kinh Thánh.
Sau lần thứ ba bị từ chối nhận việc, Sydel về nhà Dahlia, khóa cửa phòng mình và suy nghĩ suốt một đêm.
—Quả nhiên là mình quá nhân hậu, quá có nguyên tắc.
Ngày hôm sau, trước cửa nhà thờ xuất hiện một quầy hàng.
"Anh, lại đây. Đúng rồi, chính là anh." Cô gái tóc vàng túm lấy chiếc cà vạt của một tín đồ nam tóc nâu bụng to, kéo anh ta đến quầy hàng: "Lại đây, chọn một cái đi."
Sắc mặt tín đồ nam tóc nâu ngơ ngác và hoảng loạn: "Cô... cô muốn làm gì?"
"Đây là những chiếc thánh giá được ác quỷ Sammael ban phước," Đôi mắt xanh thẳm của Sydel tràn đầy sự chân thành, cô liếc qua đống mỡ trên người anh ta, rồi chộp lấy một cây thánh giá làm từ sợi dây mảnh nhét vào tay anh ta: "Một chiếc một trăm đô, cảm ơn đã ủng hộ, ác quỷ sẽ đến bên cạnh anh."
Dù Sydel không biết sự xuất hiện của ác quỷ là lời chúc phúc hay lời nguyền.
Nhưng cứ làm theo ý thích của họ thôi, nếu những tín đồ này tin tưởng vào giáo lý của họ, thì việc cống nộp chút tiền như kiểu mua “giấy xá tội” cho ác quỷ mà họ tôn thờ chẳng phải là điều hợp lý sao?
Sydel kiên nhẫn chờ đợi nửa phút, thấy tín đồ nam vẫn đang run rẩy, không khỏi bực bội: "Ví tiền đâu?"
Cô còn đặc biệt viết tên Sammael lên mỗi chiếc thánh giá đấy!
Cô đã tận tâm như vậy, lẽ nào người này định ăn quỵt hay sao?
Không có chuyện đó đâu!
Tín đồ nam: "Tôi... tôi..."
Sydel cười lạnh một tiếng, ánh mắt lướt qua tay của tín đồ nam nhìn túi áo phồng lên của anh ta.
...
Nửa tiếng sau.
Vào sáng sớm, rất nhiều tín đồ đến nhà thờ cầu nguyện, Sydel chặt chém từng người một, nhanh chóng vừa lòng hả dạ quay về nhà Dahlia.
Ở Ngọn đồi câm lặng không có cảnh sát, và những người trong nhà thờ không đối đầu với Sydel bởi sự ràng buộc của giáo lý, vì vậy cuối cùng cô dễ dàng kiếm được một khoản tiền và vui vẻ quay về nhà Dalia.
Phụ nữ mang thai cần được chăm sóc rất nhiều, nhưng có sự trợ giúp của Sydel, Dahlia nhanh chóng sinh được một cô con gái, đặt tên là Alessa.
Alessa là một cô bé rất dễ thương, thời gian trôi qua nhanh chóng, Sydel nhìn thấy cặp mẹ con này dần lớn lên, còn mọi người trong thị trấn thì dần già đi, chỉ có Sydel—người ngoại quốc này—vẫn không thay đổi.
Cô mãi mãi giữ được khuôn mặt của một cô gái trẻ, mái tóc vàng rực rỡ, đôi mắt xanh sáng lấp lánh, và cột sống vẫn thẳng tắp như ngày nào.
Nhưng không ai chú ý đến chỗ kỳ quái trong việc Sydel "trẻ mãi không già", có vẻ như tất cả mọi người đều vô tình bỏ qua điều này.
Người dân trong thị trấn đổ hết mọi ác ý vào Alessa.
Vì không có cha, Alessa bị tất cả mọi người trong thị trấn phân biệt đối xử và xa lánh, cô bé cũng bị bắt nạt ở trường.
Sự ác ý non nớt của trẻ con là tàn ác nhất, ngoài việc lăng mạ, cô lập và đánh đập, chúng còn khắc chữ "phù thủy" lên bàn học của Alessa.
Sau một lần nữa bị bắt nạt, Alessa trốn vào nhà vệ sinh nữ, nhưng bị lao công của trường tên Colin quấy rối.
Không lâu sau đó, người lãnh đạo giáo hội, Chrisbella, dẫn theo một đám người đến buộc Alessa lên giàn thiêu và thi/êu cô bé thành một đống thịt cháy đen.
— Đây được gọi là phiên tòa công lý dành cho "phù thủy".
Lý do này cũng kích động những tín đồ.
Thực tế, Chrisbella che giấu động cơ ích kỷ của mình, muốn dùng việc hiến tế Alessa để có được sức mạnh cường đại.
Dahlia không thể cứu được con gái Alessa, và sau khi Alessa qua đời trong đau đớn, Ngọn đồi câm lặng cũng biến thành tàn tích đổ nát trong biển lửa, tro bụi bay đầy trời chính là bắt nguồn từ nguyên do ấy.
Kể từ đó, Ngọn đồi câm lặng chỉ còn lại tàn tích hoang phế và màn tro bụi vô tận, cùng với những con quái vật đang rình rập trong bóng tối.
Tất cả những điều này là chân tướng mà Sydel nhìn thấy liên quan đến Ngọn đồi câm lặng.
Trong con hẻm.
"Xong rồi, gấu bông đã may xong." Sydel nhét một con gấu bông vào ba lô của cô bé, vuốt đầu bé và mỉm cười: "Đi học đi."
Cô bé với mái tóc mềm mại được chải gọn, đôi mắt to ướt át ngoan ngoãn gật đầu, rồi vui vẻ chạy về phía cổng trường.
Sydel đứng dậy, nụ cười dịu dàng trên mặt dần dần biến mất.
Bóng dáng mảnh mai của cô gái mờ dần dưới bầu trời u ám, đôi chân thẳng tắp trắng ngần dưới chiếc quần jeans tối màu bước chầm chậm về phía siêu thị.
"Một hộp kẹo cao su." Cô gái lấy một hộp kẹo cao su nhiều màu từ trên kệ hàng, tay dừng lại trong không trung một lúc rồi vơ thêm một chai nước hoa kém chất lượng: "Thanh toán."
Cô xé giấy bọc kẹo, nhét kẹo vào miệng, nhai một cách vô cảm.
Cô không mang đồ che mặt, khuôn mặt trắng nõn của cô hiện ra dưới camera ở góc phố.
Sydel dừng lại dưới chiếc camera, ngước đầu nhìn lên, nhìn chằm chằm ống kính đang chớp ánh đỏ mỗi hai giây, đột nhiên nhếch môi mỉm cười rồi lười biếng giơ tay dựng ngón giữa lên.
"Rác rưởi."
Cô im lặng mở miệng, đôi môi đỏ nhẹ nhàng đóng mở, cảm xúc trong mắt không rõ ràng, như đang mỉa mai và khiêu khích.
Cô quay lưng rời đi, trèo tường vào trường học ở góc khuất của camera, nhẹ nhàng đáp đất như một con mèo, không phát ra tiếng động.
Trong phòng bảo vệ chỉ còn nghe thấy tiếng quạt điện vù vù, sự im lặng chếc chóc bao trùm vùng đất tràn đầy không khí cuồng tín này.
Cô gái quay người biến mất trong khuôn viên trường.
Trong phòng thiết bị bỏ hoang.
Dưới thân thể người đàn ông nằm gục trên sàn tựa như đống bùn nhão, máu bẩn loang ra, thân hình tím tái rách tả tơi, dây thép xiết chặt vào thịt, tiếng nức nở sợ hãi tuyệt vọng thoát ra từ cái miệng bị bịt kín.
Một chiếc thẻ công tác rơi xuống đất, dính vết máu.
Một bàn tay thon dài trắng nõn nhặt tấm thẻ lên, trên đó có tên một người.
"Colin"
Nhân viên lao công Colin.
Sydel phồng má thổi một bong bóng màu hồng, vị ngọt trong miệng làm dịu đi cảm giác khó chịu bởi cảnh tượng máu me.
Cây gậy đánh bóng chày dính đầy m/áu bị cô tiện tay vứt sang một bên, cúi đầu nhìn thẻ công tác một lúc, lấy khăn giấy lau sạch sẽ rồi bỏ vào túi.
Cô ném người đàn ông như đống thịt vào góc phòng, trước khi rời đi, Sydel không quên xịt nước hoa để che giấu mùi máu tanh trong không khí.
— Vậy là không ai có thể phát hiện ra ông ta nữa.
Alessa là đứa trẻ mà cô đã nuôi lớn.
Dù là trong thế giới ảo, dù tất cả chỉ là cảnh tượng lặp lại, cô cũng sẽ không để hiện thực đã xảy ra tái diễn một lần nữa.
Cô đứng yên tại chỗ, tay đút vào túi áo, im lặng suy nghĩ.
Vào thời điểm này, người lãnh đạo giáo hội Chrisbella đang bí mật giám sát Alessa, bước tiếp theo là đưa Alessa lên giàn thiêu.
Mơ cũng đẹp đấy.
Cô gái đứng dưới bầu trời u ám, ánh mắt sắc bén sáng rực.
"Bốp."
Bong bóng vỡ rồi, Sydel liếm môi, thờ ơ nhai kẹo.
Cô cúi đầu, che giấu vẻ lạnh lẽo trong ánh mắt, thong thả rời khỏi trường.
Sắc đỏ như máu và màn sương mù bao phủ cả thị trấn.
Yêu ma quỷ quái đang rục rịch manh động trong bóng tối, những kẻ có ý đồ xấu chen nhau từ các ngóc ngách chạy về phía nhà thờ trong thị trấn.
— Kể từ khi cô bé tên Alessa bị thiêu chếc hàng chục năm trước, Ngọn đồi câm lặng đã trở thành thế này.
Những người sinh ra ở đây không thể rời đi, họ bị mắc kẹt trong một vòng lặp ác mộng vô tận.
Họ bị giam cầm trong cái gọi là địa ngục trần gian này.
Nhưng tất cả những điều đó không liên quan đến Thập Thất.
Cậu đã đánh ngất một người đàn ông, rồi giả dạng làm một trong những tín đồ để lẻn vào nhà thờ, và từ nhiều nguồn khác nhau có được thông tin từ phía trên.
Lãnh đạo giáo dân đã xuất hiện, là một người phụ nữ trung niên, tóc rối, mặt mày u ám, mặc váy xanh đậm.
Thập Thất ẩn mình trong góc nhà thờ, im lặng lắng nghe bài diễn thuyết của người phụ nữ kia, bà ta giảng giải rất hùng hồn, khiến người nghe rơi lệ.
Thập Thất cụp mắt, kéo mũ áo choàng đen trùm lên đầu, nửa khuôn mặt lạnh lùng bị bóng tối che khuất.
"Đức tin mới là chân lý duy nhất."
Người phụ nữ nói xong câu cuối, vội vã rời khỏi sân khấu, có vẻ như bà ta đang chuẩn bị cho nghi lễ hiến tế tiếp theo.
Nhiều năm trước, người phụ nữ này đã chủ trương thiêu sống Alessa, và vì vậy đã phải chịu sự trả thù, mãi mãi mắc kẹt cùng tín đồ của mình trong địa ngục.
Mà hiện tại, bà ta lại chủ trương tiếp tục tiến hành nghi lễ hiến tế, đưa một cô bé tên Sharon lên giàn thiêu, hy vọng sẽ dựa vào đó để giải thoát khỏi sự kiểm soát của Alessa.
Người phụ nữ đó chính là Chrisbella.
Bà ta vội vã rời khỏi nhà thờ, phía sau là vài người ủng hộ. Nhưng khi bà ta vẫn đang đi trong nhà thờ rộng lớn, tiếng bước chân phía sau bỗng nhiên biến mất, không gian xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.
Nhiều năm trời sống ở Ngọn đồi câm lặng, đối mặt với vô số quái vật, thần kinh Chrisbella đã trở nên cực kỳ nhạy bén, nhưng khi bà ta nhận ra có điều gì không ổn, thì đã quá muộn.
Bà ta hít một hơi thật sâu, đè nén nỗi sợ hãi trong lòng, nhặt một thanh ống thép dưới chân, nắm chặt trong tay quay đầu nhìn.
Chỉ là bà ta không kịp nhìn thấy gì, hai mắt đã tối sầm lại rồi ngất đi.
Khi tỉnh dậy trong một căn phòng tối đen, Chrisbella phát hiện mình bị trói chặt tay chân, cả miệng cũng bị bịt kín.
Trước mặt bà ta có một người.
Là một thanh niên, gương mặt xa lạ.
Hắn không phải cư dân của Ngọn đồi câm lặng!
Trong lòng Chrisbella hoảng hốt, miệng bị bịt kín khiến tiếng thở của bà ta lúc này giống như một chiếc lò sắt cũ phát ra tiếng kêu phì phò, dạ dày nóng rát khó chịu.
Thập Thất ở trước mặt bà ta, nhìn bà ta một lúc: “Bà muốn ra ngoài không?”
Chrisbella: “……”
Bà ta gắng gượng gật đầu.
“Tôi hỏi một câu, bà trả lời một câu.” Thập Thất lạnh lùng nói: “Hiểu chưa?”
Chrisbella gật đầu.
Thập Thất im lặng vài giây, đưa tay tháo miếng bịt miệng của bà ta ra: “Nơi này là chỗ nào?”
...
Từng câu hỏi được người phụ nữ trả lời không chút do dự, cho đến khi Thập Thất hỏi về Alessa và Sharon.
Trong bài giảng mà Thập Thất nghe được ở nhà thờ trước đó đã tiết lộ rất nhiều thông tin, chẳng hạn như—
Sharon là một cô bé đi lạc vào nơi này, trên người có liên hệ nào đó với Alessa, nên những người này định dùng cách hiến tế Sharon để giết chếc Alessa.
“…… Không muốn nói sao?” Đồng tử đen láy của chàng trai giống như viên đá ngâm trong nước lạnh, ánh lên vẻ chế nhạo và thờ ơ.
Cậu biết thể chất của Sydel, có lẽ đã bị boss Alessa của Ngọn đồi câm lặng bắt đi.
Thể chất của Sydel rất đặc biệt, cô thường xuyên gặp ma, nhưng lại nhờ lối suy nghĩ đặc biệt mà có thể kết bạn với chúng… Nói chung, nếu những người này chọc tức hoặc làm tổn thương Alessa sau khi hiến tế Sharon, không có gì đảm bảo sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Thập Thất không thể chịu đựng bất kỳ sự cố nào.
Lựa chọn tốt nhất là giữ cô bé Sharon bên mình, sau đó đi tìm Alessa.
Nhưng giờ người phụ nữ này có vẻ không muốn nói, hiển nhiên là sợ Thập Thất phá hỏng nghi thức hiến tế của họ.
"Bà chắc chứ,” Vẻ mặt và giọng điệu của Thập Thất vẫn vô cùng bình thản, như thể đã sớm dự liệu được chuyện này: “... Hả?”
Cậu lắc lắc món v/ũ khí sắc bén phát ra ánh sáng bạc lạnh lẽo trong bóng tối, rồi nhẹ nhàng ấn nó lên mặt người phụ nữ.
Chrisbella khẽ rụt người lại.
Nhưng vì đã ở vị trí cao quá lâu, lúc này bà ta lại bị kích động, bật cười lớn, ánh mắt đầy thù hận nhìn Thập Thất: “Chỉ có tín ngưỡng là chân lý vĩnh hằng! Tai họa sẽ giáng xuống đầu ngươi, chỉ có Ngài mới có thể cứu rỗi loài người ngu xuẩn—”
“Nếu không dừng lại ngay bây giờ, ngươi, chỉ có thể chờ đợi cái chếc.”
Bà ta bật cười ha hả, nhưng lại thấy chàng trai trước mặt đột nhiên cũng cười.
Không phải kiểu cười chế nhạo, mà giống như vừa nghe thấy chuyện gì đó rất thú vị.
“Vậy thì,” Cậu cúi người, ngón tay lạnh băng ấn lên đầu người phụ nữ, tóm tóc nhấc bà ta lên khỏi mặt đất: “Để chúng ta xem, Ngài của bà có đến cứu bà không?”
“Cái lưỡi của bà vẫn còn chút giá trị.” Thập Thất nghiêng đầu, nhét lại miếng bịt miệng: “Đừng có mà cắn đứt nó.”
...
Thực tế chứng minh, niềm tin điên cuồng vào “thần” này… chẳng đáng một xu.
“Ngài” không thể cứu rỗi Chrisbella, nhưng bất kỳ thứ gì trong tay Thập Thất cũng có thể trở thành công cụ tra tấn.
“Nói lại lần nữa.” Chàng trai kiên nhẫn ngồi xổm, bóp mặt người phụ nữ kéo mặt bà ta qua: “Sharon ở đâu…”
Chiếc răng vấy máu rơi khỏi miệng, máu chảy đầy tay Thập Thất, nhưng cậu chỉ thản nhiên liếc nhìn, sau đó đứng dậy.
Người phụ nữ bị cậu ném xuống đất, tay chân vặn vẹo theo tư thế kỳ lạ, cái miệng đen ngòm trào bọt máu, răng rơi đầy đất, máu lẫn thịt cháy dính lên quần áo, cơ thịt đỏ lòm cùng mạch máu xanh tím dưới lớp da bị lột xuống vẫn đang co bóp đều đặn.
Bà ta mềm oặt trên mặt đất, trông chẳng khác gì một đống thịt nát.
Bóng dáng chàng trai nhanh chóng biến mất trong góc tối căn phòng.
...
Thập Thất tìm được Sharon rồi.
Sharon rụt rè nhìn chàng trai trước mặt, làn da trắng muốt lấm lem máu, hàng mi dài phủ bóng lên mí mắt.
Khuôn mặt cậu không biểu cảm, khóe môi mím chặt, xương quai hàm sắc lẹm lộ vẻ lạnh lùng.
Chàng trai vươn tay về phía Sharon, lòng bàn tay còn dính máu.
Cô bé sợ hãi lùi lại một bước nhỏ, nhưng vẫn bị Thập Thất kéo đến bên người.
Thập Thất chỉ do dự có nên dùng vẻ mặt ôn hòa để dỗ dành đứa trẻ hay không trong vòng một giây, cậu thật sự không có kinh nghiệm, cuối cùng vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, ngón tay chạm vào động mạch cổ Sharon.
“Im lặng,” Thập Thất lạnh nhạt nói: “Nếu không anh giếc em.”
Giọng nói của cậu đầy sát khí và đe dọa khiến Sharon giật mình, mặt mày tái nhợt gật đầu lia lịa.
Thập Thất mím môi, xách cô bé lên rời khỏi nhà thờ, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như mọi khi vì trước nay không quen bộc lộ cảm xúc.
Chỉ là trong lòng đã bắt đầu sốt ruột, sự bồn chồn này thậm chí ngay cả một cô bé như Sharon cũng có thể cảm nhận được.
——Sao Sydel vẫn chưa xuất hiện? Ở thế giới không rõ đó, rốt cuộc cô đang trải qua những gì?
Sydel đang hãm hại Chrisbella.
Thế giới trong, ở nhà thờ của Ngọn đồi câm lặng, nơi chưa bị thiêu rụi, loa phát thanh phát ra âm thanh chói tai.
Giọng nói của một người phụ nữ truyền qua loa, vì loa đã cũ, nên âm thanh không rõ ràng, nhưng giọng nói này đang chỉ huy mọi người: “Đúng, đúng vậy, chúng ta phải dùng lửa thiêu mới rửa sạch được tội lỗi của Alessa… bây giờ, đến giờ châm lửa rồi!”
Trên cây thánh giá được dựng trên cao treo một bao tải đen, thứ bên trong đang không ngừng cựa quậy.
Thứ bên trong chính là Chrisbella, nhưng giờ bà ta đã bị Sydel dùng dây thừng trói chặt thành một quả bóng, thoạt nhìn kích thước tương đương với một cô bé bình thường.
Vì vậy, trong nhà thờ không ai nhận ra người trên cây thánh giá kia không phải là Alessa, mà chính là lãnh đạo của họ – Chrisbella.
Chrisbella cũng không hiểu nổi, tại sao bản thân dẫn theo một đám người đi bắt Alessa, kết quả cuối cùng người bị trói lên thánh giá lại chính là mình!
Điều đáng sợ hơn là những tín đồ từng ngoan đạo và tín phục bà ta nay cũng ở dưới reo hò phấn khích.
Ngọn lửa cháy bừng bừng, còn trong phòng điều khiển âm thanh dưới lòng đất của nhà thờ, cô gái tóc vàng nhìn màn hình giám sát, nở nụ cười mãn nguyện vì kế hoạch đã thành công.
Khi ngọn lửa cháy sạch, thế giới bỗng nhiên dừng lại.
Sydel cúi đầu, nhìn thấy trong vòng tay mình bỗng xuất hiện một bé gái.
Cô bé trong bộ váy đồng phục màu xanh đậm, dáng vẻ như vừa được vớt từ dưới nước lên, da tái nhợt phù nề, quầng mắt thâm đen, mái tóc rối tung che khuất đôi mắt.
Sydel chớp mắt, không hề hoảng loạn, dường như chẳng cảm nhận được không khí đang ngày càng lạnh lẽo và ngưng đọng. Những ngón tay trắng mảnh khẽ luồn vào mái tóc rối bù của Alessa, chải gọn tóc cho cô bé.
"Với tư cách là chị gái của em," Cô nhẹ nhàng xoa đầu Alessa: "Chị hy vọng em có thể hạnh phúc."
Đúng vậy, Sydel... đã được gọi là chị gái suốt hơn mười năm qua.
Alessa vốn định giếc Sydel trong tầng thứ ba của thế giới bên trong (chắc là cái lúc ở trường đánh nhau với đầu kim tự tháp), bởi người này là mối đe dọa lớn nhất đến sự tồn tại của nó.
Nhưng rõ ràng là không thành công.
Không chỉ không thành công, mà còn để bản thân mình bị cuốn vào kế hoạch.
Alessa: "…"
Đôi môi nhợt nhạt của cô bé khẽ mấp máy, ánh mắt âm trầm và hung ác thoáng chút hoang mang, nhưng cuối cùng cô bé cũng không nói gì.
Toàn bộ thế giới trong phút chốc tan vỡ, Sydel nhận ra mình đã trở lại con phố đầy sương mù và bị bao trùm trong sắc trời màu đỏ như máu.
Sydel nhíu mày, vừa đứng vững thì nhìn thấy ở phía bên kia đường là Thập Thất, đang dắt theo một cô bé.
Sydel: "…?"
Não bộ của cô như ngừng hoạt động trong chốc lát. Cô ở thế giới bên trong đã hơn mười năm, hiện tại cảm giác về thời gian có chút hỗn loạn, lại nhìn thấy cô bé có vẻ ngoài giống Alessa, liền vô thức hỏi: "Đây... là con của anh sao?"
Chẳng lẽ cô đã mất tích hơn mười năm…? Trong thời gian đó Thập Thất không tìm được cô, rồi kết hôn với người khác và sinh con, bây giờ con gái đã lớn thế này rồi sao?
Thập Thất: "?" Cảm xúc vừa thả lỏng khi gặp lại Sydel bị sự hoang mang lấn chiếm.
Cô… biết mình đang nói gì không?
"…Ha ha." Sydel nhanh chóng nhận ra mình lỡ lời. Nhìn thấy Thập Thất vẫn trẻ trung như trước, sau khi biết máu trên người cậu không phải của cậu, cô mới thả lỏng, vừa ho khan hai tiếng để che giấu sự lúng túng, vừa bình thản ung dung bước tới: "Cô bé này là…"
Nhưng chưa kịp hỏi hết câu, một cây mã/ tấu loang lổ vết máu lóe lên ánh sáng lạnh lẽo bất ngờ chém xuống giữa hai người họ.
Phản xạ của Sydel nhanh hơn ý thức, Thập Thất cũng kịp nhận ra nguy hiểm, trước khi lưỡi dao chạm đến đã đẩy cô ra.
Sydel mượn lực lăn lộn vài mét, khi ngẩng đầu lên lại thấy cô bé đi cùng Thập Thất đã đến cạnh mình.
Cô hơi do dự, nhìn khuôn mặt lấm lem bụi than cũng không che được làn da non nớt trắng nõn, cùng đôi mắt hoảng hốt đầy sợ hãi của cô bé, trong lòng nảy sinh một phỏng đoán.
Đầu kim tự tháp lại xuất hiện trên phố. Hắn vung cây mã/ tấu, liếc nhìn Sydel và Thập Thất, có vẻ thoáng do dự, rồi nắm chắc da/o và đuổi theo Thập Thất.
Chàng trai nhanh nhẹn cúi người tránh khỏi đòn tấn công. Trước sự chênh lệch thể hình quá lớn dường như ngay cả sức mạnh cũng trở thành yếu tố áp đảo. Cậu nâng một tấm gỗ lên chắn, bị mã /tấu của đầu kim tự tháp chém nát vụn, nhân cơ hội né được lần tấn công tiếp theo.
Dắt theo một cô bé mỏng manh yếu đuối, cô không thể sử dụng hết kỹ năng của mình. Sydel thoáng do dự thì nghe thấy Thập Thất nói: "Em đi trước đi!"
Thấy Thập Thất thành thạo né tránh đầu kim tự tháp, Sydel mới hơi an tâm. Cô nắm tay cô bé bên cạnh, chạy về hướng khác.
Nếu bản đồ ở tầng thứ ba ở thế giới trong của Ngọn đồi câm lặng là đúng, thì nơi này chính là lối ra.
Cô nghĩ sẽ đưa cô bé ra ngoài trước, rồi quay lại tìm Thập Thất. Nghĩ vậy nên trước khi rời đi cô cũng hét lên báo cho Thập Thất như thế.
Trên đường ra, Sydel không quên hỏi thăm cô bé vài câu.
Cô bé tên Sharon, bản thân không rõ tại sao lại lạc vào nơi này, nhưng rất chắc chắn rằng cha mẹ sẽ đến cứu mình, thậm chí có thể miêu tả chính xác tên tuổi và diện mạo của họ.
"Dù em chỉ là một đứa trẻ mồ côi được nhận nuôi, nhưng cha mẹ đối xử với em rất tốt. Họ chắc chắn sẽ đến tìm em."
Kế hoạch của Sydel ban đầu rất tốt, nhưng đi được một lúc, sắc mặt cô đột nhiên trầm xuống.
Dường như cô chợt nhớ ra điều gì đó, ánh mắt dần trở nên u ám, lạnh lùng liếc sang cô bé yếu ớt bên cạnh mình.
"Chị…" Sharon run rẩy kéo tay Sydel, giọng nói rụt rè: "Sao chị không đi nữa?"
"Em muốn rời khỏi đây hả?" Sydel hỏi.
Sharon gật đầu liên tục, cơ thể bất giác khẽ run lên, ánh mắt hoảng sợ đáp: "Em, em có trực giác, nếu tiếp tục ở lại đây, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện rất khủng khiếp..."
Sydel lẳng lặng nhìn chằm chằm vào cô bé, bỗng bật cười: "Ví dụ như?"
"Sẽ xảy ra chuyện gì nhỉ, Alessa...?"
Sharon sững người.
Cơ mặt cô bé gượng gạo co giật, ánh mắt sợ hãi không giống giả vờ, đờ đẫn nhìn Sydel, như thể đang nhìn một sinh vật kỳ lạ. Sau hai giây, cô bé bất ngờ cố hết sức tóm tay Sydel kéo ra ngoài, hoảng hốt hét lên: "Nhanh lên, chúng ta không thể dừng ở đây, mau... mau rời khỏi đây—"
Còn Thập Thất ở phía bên kia đã chạm mặt Alessa.
Khi thấy nhân vật được đồn đại là đầu sỏ khiến Ngọn đồi câm lặng trở nên thế này, Thập Thất đã dẫn đầu kim tự tháp đi xa khỏi hướng Sydel chạy. Trong quá trình đó, cậu còn va phải nhiều quái vật dị dạng.
Ví dụ như những con búp bê với bốn cái đầu điều khiển một cơ thể, những khối thịt biết phun axit, vô số bọ cánh cứng và cả những y tá zombie mặc đồng phục nhuốm máu...
Vì vậy khi gặp Alessa, Thập Thất đang tìm cách trốn khỏi đám bọ ăn thịt người, cậu phá vỡ tấm ván gỗ của một tầng hầm rồi nhảy xuống.
Vết thương ở bụng của cậu lại rách sâu hơn, máu nhỏ tí tách. Thập Thất tùy tiện tìm một mảnh vải băng bó tạm. Khi ngẩng đầu lên, cậu bất ngờ nhìn thấy một cô bé với sắc mặt âm u xuất hiện trước mặt mình.
“...Alessa?” Cậu cau mày, thử gọi một tiếng.
“Cô ta đã lừa anh.” Alessa chăm chú nhìn Thập Thất, bỗng lạnh lùng lên tiếng: “Sydel đã lừa anh.”
“Cô ta đã chạy trốn, sẽ không quay lại nữa.”
Thập Thất: “...”
Tâm trạng của cậu trở nên khó diễn tả, như thể đang nhìn một đứa trẻ đang ghen tuông vậy.
Sau vài giây im lặng, Thập Thất thấy Alessa vẫn đang nhìn mình, có vẻ đang chờ phản ứng của cậu. Vì vậy, cậu suy nghĩ một lúc rồi nói: “Vậy sao.”
Alessa lạnh lùng nhếch môi, nụ cười mỉa mai càng khiến người khác rợn người. Cô bé trầm giọng đáp: “Tôi có thể để các người rời đi, nhưng không phải rời đi mà không trả giá... Tôi sẽ giữ lại một người.”
“Tôi sẽ giữ người đó ở trong thế giới tối tăm của Ngọn đồi câm lặng, trở thành một cô hồn dã quỷ lang thang ở đây, chịu đựng nỗi đau, nỗi tuyệt vọng và sự cô độc vĩnh viễn…”
Thập Thất: “...”
Ngón tay cậu khẽ động, khi nghe Alessa uy hiếp, thậm chí có chút muốn thò vào túi lấy một viên kẹo để nhai.
“Anh không hiểu sao?” Alessa nghiêng đầu, đôi mắt u tối như đang đè nén thứ gì đó: “Cô ta—đã bỏ rơi anh, chọn anh làm quỷ thế mạng.”
“Cô ta đã rời khỏi Ngọn đồi câm lặng, anh sẽ không bao giờ có thể rời đi.” Cô bé nói: “Bây giờ anh vẫn còn cơ hội, hãy đưa cô ta trở lại. Anh rất giỏi chiến đấu, việc này không khó…”
Thập Thất: “...”
Dải băng cậu đang đè lên để che vết thương ở bụng bắt đầu bị thấm ướt, lòng bàn tay đã hơi ẩm.
Chàng trai trầm mặc một lúc, thản nhiên đáp: “Nếu đó là điều cô ấy muốn, tôi không có ý kiến.”
Alessa sững người: “Cô ta để anh làm quỷ thế mạng, anh cũng không quan tâm?”
“Tôi rất quan tâm.”
Một giọng nữ lạnh lùng vang lên sau lưng Alessa.
Khuôn mặt Alessa bất chợt méo mó, cô bé quay lại nhìn thấy một cô gái tóc vàng đang ôm Sharon, đá tung cánh cửa gỗ mục nát để đi vào.
Sydel lạnh lùng liếc nhìn cô bé, cúi đầu đánh thức cô bé trong lòng mình.
Sharon mơ màng mở mắt, ánh mắt chạm phải ánh mắt của Alessa.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy Alessa, cô bé sững sờ, ngay sau đó, mặt Alessa không biểu cảm lập tức biến mất tại chỗ.
Sharon là một đứa trẻ mồ côi.
Không chỉ đơn giản là một đứa trẻ mồ cô, chính xác mà nói, cô bé là phần "thiện" của Alessa. Năm đó, sau khi bị đưa lên giàn hỏa thiêu, bản thể của Alessa không chết, mà tiếp tục tồn tại trong trạng thái nửa sống nửa chết.
Bản thể của cô bé được đặt trong một căn hầm nào đó ở Ngọn đồi câm lặng, trong khi phần “thiện” và “ác” của cô bé bị tách ra lần lượt trở thành cô bé Alessa và cô bé Sharon.
Sydel mang Sharon trở lại trung tâm của Ngọn đồi câm lặng.
Sau khi cảm nhận được luồng khí vừa quen thuộc vừa xa lạ trên người Sharon, Sydel đã thử nghiệm thêm và xác nhận rằng Sharon chính là một phần của Alessa.
Sharon là một phần ba của Alessa.
Sharon đại diện cho phần thiện lương của Alessa. Việc cô bé muốn Sydel rời đi rõ ràng cho thấy Alessa có ý đồ với Sydel.
—Chẳng hạn như giữ Sydel lại để mãi mãi “ở bên” cô bé.
Trước tiên Sydel đưa Sharon quay lại, tìm thấy nơi cất giấu bản thể của Alessa, phá hủy nó, khiến Sharon rơi vào trạng thái hôn mê tạm thời.
Nhưng Sydel biết, chỉ khi phá hủy bản thể thì Alessa và Sharon mới có thể hợp nhất.
Cũng chỉ có như vậy mới ngăn được Alessa đại diện cho phần ác thực hiện ý đồ của mình.
...
Sharon lại chìm vào giấc ngủ.
Sydel đặt cô bé xuống đất, nhìn thanh niên đang cuộn mình trong góc, máu rỉ qua kẽ tay cậu, mặt không cảm xúc tiến lại gần.