Thế giới xung quanh chìm trong một màu xám u ám, từ bầu trời mờ sương tro bụi bay xuống lả tả.
Trên con đường vắng lặng không bóng người, những chiếc xe nằm rải rác, mặt đường nứt ra thành những khe rãnh, trông như những con mắt đen ngòm đang mở to.
Mùi máu tanh nhè nhẹ thoang thoảng trong không khí, theo làn gió thổi đến. Sydel xoa mũi, hắt hơi một cái.
"Người sống ở đây không bị bệnh phổi à?" Cô tặc lưỡi, không nhịn được mà càu nhàu.
Thập Thất bên cạnh đưa cho cô một chiếc khẩu trang: "Thế nên bọn họ ở dưới lòng đất."
Thị trấn có tên là Ngọn đồi câm lặng này trông như một thị trấn ma không có người ở. Giữa lớp sương mù và bụi xám xịt, tiếng nói của hai người vang lên rõ mồn một.
Con đường hai người vừa đi qua đã bị sương mù dày đặc che khuất.
Bầu không khí chếc chóc này khiến người ta khó tránh khỏi cảm giác bất an, nhưng Sydel chỉ bĩu môi, sau lớp khẩu trang buông tiếng thở dài, uể oải nói: "Em chỉ muốn nhanh chóng giải quyết rắc rối ở thị trấn Ravens Fair."
Ai mà biết dưới Ngọn đồi câm lặng có thứ gì. Sống trong môi trường thế này lâu ngày, người bình thường cũng bị biến dị, không bị biến đổi về thể chất thì tâm lý cũng bị biến đổi.
Sương mù mờ mịt, không khí ẩm ướt.
Đi trong thị trấn, mái tóc và áo của Sydel nhanh chóng bị ướt.
Cô vân vê lọn tóc ướt, khẽ thở dài.
"Đi hướng này," Trong con hẻm bên cạnh vang lên tiếng động sột soạt, cô lập tức kéo Thập Thất đi theo.
Con hẻm khá hẹp và tối tăm. Kỳ lạ thay, xung quanh lại trở nên yên tĩnh hẳn, không có rác rưởi, nước bẩn, biển quảng cáo nghiêng ngả hay những chiếc xe bị bỏ hoang.
Ánh sáng càng lúc càng mờ nhạt. Đi được một lúc, họ nhìn thấy một ngôi trường cũ kỹ.
Lúc này, mật độ sương mù có xu hướng tăng lên, cảnh tượng xung quanh đổ nát. Ngôi trường này nhìn thoáng qua rất hoành tráng và rộng lớn, những ô cửa sổ lớn phản chiếu bầu trời đầy sương bên ngoài lại trông sáng như ban ngày.
Sương mù vẫn cuồn cuộn lan tỏa, trong màn sương trắng xóa ấy như có vô số âm thanh hỗn loạn kỳ quái.
Nhưng khi Sydel và Thập Thất vào trong trường, nơi này lại không có sương mù tràn vào, dù những ô cửa sổ mang phong cách nhà thờ cao hơn cả cửa chính vẫn mở toang, chẳng hề che chắn.
Mọi đồ đạc và sự vật ở đây đều hiện lên rõ ràng. Trên tường của ngôi trường, lớp sơn xanh đậm đã bị bong tróc khá nhiều, màu tường loang lổ xen lẫn những chấm đỏ sậm giống như vết rỉ sắt.
Mạng nhện chồng chất giăng kín hành lang và mọi góc trong các lớp học.
Phía không xa, hình như là phòng bảo vệ.
Sydel định bước tới xem, nhưng cô và Thập Thất còn chưa kịp tìm kiếm manh mối thì bất ngờ nghe thấy tiếng còi cảnh báo phòng không vang lên như sấm dậy bên tai.
"Oooo..."
Tiếng kêu như phát ra từ chiếc loa phóng thanh, vừa vang lên đã khiến Sydel ngay lập tức cảm nhận được nguy hiểm. Cảm giác nguy cơ làm tê dại giác quan từ vành tai lan đến tận da đầu, nhưng thảm họa lần này có vẻ xảy ra rất nhanh chóng.
Gần như ngay khoảnh khắc còi báo động vang lên, mặt đất đột ngột rung chuyển mạnh, tiếp đó nứt ra và nghiêng ngả. Chỉ trong tích tắc, Sydel và Thập Thất đã đứng ở hai đầu khác nhau.
Bên ngoài khung cửa sổ lớn vừa rơi xuống, bầu trời đã hóa thành một màu đỏ như máu.
Sydel mơ hồ nghe thấy tiếng người ồn ào huyên náo xen lẫn với tiếng gió.
Cô dùng xà beng cố định thân người, nhưng khi ngẩng đầu lên, chàng trai phía bên kia đã biến mất.
Thập Thất đã đi đâu?
Cô ngẩn người trong chốc lát, đảo mắt nhìn xung quanh nhưng không thấy ai. Phút chốc, Sydel hiểu ra rất có thể hai người đã không còn ở cùng một “thế giới”.
Trong lòng Sydel cảm thấy nặng nề, nhưng vẫn đề cao cảnh giác, không quá hoảng loạn.
Dù sao Thập Thất cũng rất giỏi, khó mà gặp chuyện không may.
Mặt đất đã ngừng rung chuyển, cô bước ra khỏi chỗ ẩn nấp, cầm xà beng, quan sát xung quanh một vòng, rồi chọn một hướng đi dưới ánh sáng mờ mịt màu máu.
Sydel quyết định đi về phía phòng bảo vệ, nơi thường cất giữ một số đồ vật quan trọng liên quan đến trường học.
Ví dụ như các tập hồ sơ và toàn bộ chìa khóa của trường.
Rất nhanh, Sydel đã lục tìm được những thứ đó trong phòng bảo vệ, thậm chí còn có một bất ngờ khác. Cô tìm thấy một chiếc đèn pin.
Nhưng bất ngờ cũng không đến một mình.
Hoặc có lẽ đây không phải là bất ngờ, mà là dấu hiệu báo trước sự thay đổi của thế giới.
Lớp sơn trên tường như làn da người bị tách khỏi m/áu thịt, vôi vữa bên trong bắt đầu rỉ máu, tòa nhà khẽ rung chuyển giống như đang thở hổn hển, từng khối vật chất to màu đỏ sẫm từ tường rơi xuống.
Sydel khó chịu né tránh, nhưng sự thay đổi xung quanh vẫn tiếp tục. Có vẻ như cô đã tiến vào trung tâm của thế giới này.
Cô hít một hơi thật sâu, biết mình không nên ở đây lâu, liền nhanh chóng lấy túi hồ sơ, đeo chùm chìa khóa bên hông và đi ra ngoài.
Ngay khi quay người lại, ở góc tây của phòng bảo vệ, cô mơ hồ thấy có thứ gì đó chui ra khỏi tủ âm tường.
Trong góc tối nó phát ra ánh sáng đỏ, một con quái vật với khối u lớn trên đầu và thân hình lom khom đang bước về phía cô.
Hình dáng của nó vô cùng kinh tởm, vừa há miệng đã phun ra axit giống như một cục đờm đặc, để lại những vết kêu xèo xèo trên mặt đất.
Sydel nhìn qua, tay nắm chặt cây xà beng, nhưng không xông lên, mà lập tức lùi lại, sau đó nhanh chóng xoay người chạy ra ngoài.
Chỉ có kẻ ngu mới lãng phí thời gian với một con quái vật rõ ràng là không có não thế này.
Trong bóng tối nhuốm màu máu của thị trấn, không biết còn bao nhiêu thứ quái dị đang ẩn nấp. Sydel không định tốn thời gian đánh nhau với từng con, cô chuẩn bị rời khỏi đây.
Bên trong túi hồ sơ có kẹp một tấm bản đồ trường học, mặc dù đã bị ai đó đốt cháy một số chỗ, nhưng vẫn đủ để nhìn thấy bố cục tổng thể.
Sydel vừa chạy vừa mở túi hồ sơ, chỉ có điều chưa kịp chạy được mấy bước thì cô đã đột ngột dừng lại.
Trên hành lang lộn xộn xuất hiện những cục thịt đen đỏ đang nhúc nhích, nước bẩn lan ra khắp nơi, bốc lên mùi hôi khó chịu.
Từ góc rẽ phía trước mặt cô, một sinh vật cao lớn xuất hiện giẫm nát cục thịt vừa rơi từ trên tường xuống.
Đó là một tên đàn ông cao lớn đến đáng kinh ngạc, đầu bằng sắt hình kim tự tháp khổng lồ, cơ ngực và cơ bắp toàn thân vô cùng phát triển. Tên đầu kim tự tháp này còn cầm một cây mã tấu có kích thước rất tương xứng thới thân hình của nó, đại khái là còn dài hơn cả Sydel.
Sydel: "... Ừm..."
Sydel cảm thấy thứ này chắc chắn không thể gọi là con người.
Cô đứng tại chỗ thoáng trầm mặc, rồi quay người lại, giơ ngón giữa với con quái vật axit đang bám theo sau lưng.
Được lắm, vừa rồi cô còn đang thắc mắc con quái vật axit đi chậm như vậy có phải chỉ để làm trò đùa hay không? Hóa ra nó đang đứng chờ cô ở đây.
Trước sau đều bị chặn, Sydel chỉ có hai lựa chọn: hoặc chiến đấu với đầu kim tự tháp, hoặc đối đầu với quái vật axit.
Nhưng nếu cô không thể phá hai vòng vây này, cuối cùng có thể sẽ biến thành trận chiến tập thể, có nghĩa là một mình cô sẽ đánh nhau với tất cả quái vật trong ngôi trường này.
Sydel cảm thấy mình không đến mức xui xẻo như thế.
Vì vậy, sau khi biểu đạt thái độ khinh thường của bản thân, cô không chần chừ mà chọn con đường thứ ba.
Ở một thế giới khác.
Biến cố xảy ra trong chớp mắt, Thập Thất lập tức phát giác đây là sức mạnh siêu nhiên. Chỉ trong tích tắc, cô gái đối diện đã biến mất ngay trước mắt cậu. Dù biết rằng Sydel hẳn sẽ không gặp vấn đề gì nghiêm trọng, cậu vẫn không kìm được cảm giác bồn chồn, sắc mặt dần trở nên lạnh lùng.
Con đường dẫn vào bên trong trường học bị chặn lại, hiển nhiên là có thứ gì đó không muốn cậu và Sydel ở cùng một chỗ.
Tiếng còi báo động phòng không chói tai bên ngoài vẫn không ngừng vang lên, nhưng Thập Thất lại nghe được tiếng người ồn ào hỗn loạn.
Những sinh vật ẩn nấp trong thị trấn này đã chạy ra ngoài.
Sắc mặt chàng trai lạnh hẳn đi, ngón tay lướt qua khẩu s/úng bên hông, rồi xoay người chạy đi.
Màn sương dày đặc bên ngoài vẫn chưa tan, nhưng bầu trời không biết vì sao đã chuyển thành màu đỏ như máu. Tiếng còi báo động có vẻ báo hiệu một dấu hiệu đáng ngại nào đó.
Cậu ẩn mình giữa làn sương và những công trình đổ nát, trong tay là một thanh sắt có răng cưa vừa tháo được trên đường.
Trong Ngọn đồi câm lặng thực sự có rất nhiều con người "cư trú”.
Họ đồng loạt chạy về trung tâm thị trấn, dáng vẻ hoảng loạn chẳng khác gì chó nhà có tang.
Quái vật liên tục xuất hiện trong màn sương.
Họ đang chạy trốn đến một nơi tương đối an toàn.
Nhưng Sydel lại bị giữ lại ở thế giới chưa rõ kia.
Thập Thất bắt đầu cảm thấy mất kiên nhẫn nảy sinh sát ý.
Cậu cụp mi mắt, cố gắng lấy lại bình tĩnh, lặng lẽ bám theo đám người.
Nơi những người kia đang chạy tới, hình như là một… nhà thờ có mái nhọn.
Sydel đã chọn con đường thứ ba.
Cô không đập vỡ đầu con quái vật axit, cũng chẳng đánh nhau với đầu kim tự tháp.
Sau một thoáng trầm tư, cô dứt khoát nhảy qua cửa sổ mở sẵn để vào một lớp học bên cạnh. Trong lớp có khoảng hai, ba mươi cái bàn học, đồ đạc ngổn ngang, khắp nơi đều phủ đầy bụi bặm và mạng nhện, rõ ràng đã rất lâu không có ai dạy học ở đây.
— Trốn thoát.
Sydel vốn định tìm thêm manh mối ở ngôi trường này, nhưng tình hình hiện tại hiển nhiên không dễ dàng như vậy.
Thế thì... chạy thẳng thôi.
Cùng lắm là ra ngoài tìm Thập Thất.
Chỉ cần trèo ra ngoài từ cửa sổ bên kia lớp học là được.
Sydel nghĩ đơn giản.
Rồi cô nhận ra là mình đã mơ quá đẹp.
Khi đi qua giữa lớp học, Sydel liếc thấy một từ trên một cái bàn học.
"Phù thủy."
Từ này được ai đó khắc lên bằng dao rọc giấy hay vật tương tự, nét chữ xiêu vẹo, có vẻ là do một đứa trẻ đã học ở đây khắc lên.
Sydel nhướn mày.
Nơi này mang đậm nét tôn giáo, nên từ "phù thủy" khó tránh khiến người ta liên tưởng đến một số thứ, ít nhất là trong quan niệm tôn giáo thời Trung Cổ, "phù thủy" không phải là một từ tốt.
Những cô gái bị cho là phù thủy thường sẽ bị th/iêu sống.
Sydel chưa kịp xem hồ sơ trong tay, nhưng trong chớp mắt, cô vẫn nhớ được biển lớp của phòng học này.
Có lẽ "phù thủy" là một nhân vật quan trọng.
Tiếc quá, nếu có thời gian xem tập hồ sơ thì tốt biết bao.
Sydel không khỏi tiếc nuối thầm thở dài.
Cô nhanh chóng đi vòng qua lớp học, đến bên cửa sổ ở đầu kia, nhìn xuống thấy cũng không quá cao.
Chỉ là chưa kịp nhảy xuống, đầu kim tự tháp đã ném m/ã t/ấu trong tay về phía cô.
Lưỡi d/ao sắc bén lóe lên, cắm phập vào tường, Sydel chỉ kịp cúi người né tránh, lưu loát lộn người trên mặt đất, còn tiện tay buộc tóc thành đuôi ngựa cao sau gáy.
"Leng keng."
Tường bị đầu kim tự tháp phá vỡ, hắn sải bước dài tiến lại gần, cánh tay cơ bắp cuồn cuộn lại cầm mã t/ấu vung về phía cô gái.
Con d/ao lớn chém đứt một chân bàn học, bàn học lập tức đổ ầm xuống đất.
Sydel lùi lại hai bước, trước khi đầu kim tự tháp lại vung dao lần nữa, cô lợi dụng chiếc đèn treo cũ trên trần nhà để nhảy lên, kịp lúc nhảy qua lưỡi dao trước khi nó bổ xuống.
Cô gái tóc vàng huýt sáo: "Thân hình cũng không tệ."
Động tác cầm dao của đầu kim tự tháp dường như dừng lại một giây.
Với thân hình khổng lồ ấy, Sydel không định đối mặt trực diện với hắn, sau khi nhảy lên dao, không để hắn kịp phản ứng, cô lộn qua vai hắn, nhảy xuống, thực hiện một cú lật người giảm va chạm, ngay lập tức đứng dậy và lao về phía trước.
"Rầm, rầm, rầm..."
Âm thanh bước chân nặng nề vang lên từ phía sau.
Sydel không quay đầu lại, cũng không có thời gian để mở hồ sơ ra.
Cô chạy được vài bước, phía trước đột nhiên xuất hiện một ngã rẽ, Sydel rút bản đồ ra nhìn qua, do dự rồi chạy về phía bên trái.
Sau vài lần rẽ, cô đến một nhà vệ sinh cũ kỹ tồi tàn, không hiểu sao âm thanh của bước chân của đầu kim tự tháp dần nhỏ đi, Sydel liếc thấy trong một buồng vệ sinh có một xác chếc khô, bị trói bằng dây thép gai rỉ sét, xác chếc mặc đồng phục lao công, trước ngực còn có một bảng tên.
"Colin."
Có lẽ là tên của cái xác này.
Xác chếc không có dấu hiệu sống lại.
Sydel giật bảng tên trên ngực xác chếc rồi bỏ vào túi, quay người rời khỏi nhà vệ sinh.
Nhưng cô vừa ra khỏi nhà vệ sinh, thì thấy một cô bé đứng ngoài hành lang.
Cô bé trông khoảng mười tuổi, mặc váy xanh lam tôn lên thân hình mảnh khảnh, mái tóc nâu rối bù hiển nhiên chưa từng được chăm sóc qua, như cỏ dại chất đống trên đầu.
Gương mặt của cô bé bị tóc che mất một nửa, dù tái nhợt nhưng lại mang vẻ đẹp hỗn loạn đến lạ, đôi mắt đen láy, hốc mắt sâu, biểu cảm ngây dại, như bị dọa sợ.
Đầu kim tự tháp đứng đối diện cô bé, giơ mã tấu trong tay, có vẻ đang chuẩn bị ném qua.
Trong tích tắc, Sydel không kịp phân biệt cô bé là người hay sinh vật khác, bởi cô biết ở Ngọn đồi câm lặng vẫn còn người sống.
Cô thở dài, nhưng động tác không dừng lại, lấy đà nhanh chóng lộn người lao đến ôm lấy cô bé.
Khi ôm cô bé vào vòng tay, Sydel mới nhận ra cơ thể cô bé lạnh buốt, cô hít một hơi, tay còn lại vô thức từ chỗ che đầu cô bé chuyển sang ôm lấy cổ cô bé.
Nếu có gì khác thường, cô cũng có thể trực tiếp v/ặn cổ con bé.
Sau khi né tránh được phạm vi tấn công của đầu kim tự tháp, Sydel cúi đầu nhìn cô bé trong tay, thấy cô bé cũng ngẩng đầu, đôi mắt lạnh lẽo ướt át nhìn cô.
Trên ngực chiếc váy xanh lam có một bảng tên.
"Alessa."
"...Alessa?" Sydel khẽ lẩm bẩm, đồng thời cô đột nhiên nhận ra thế giới xung quanh yên tĩnh đến lạ thường, ngay cả đầu kim tự tháp cũng không còn phát ra bất kỳ tiếng động nào nữa.
Cô bé trong lòng bỗng nhiên biến thành một làn gió và biến mất.
Sydel từ từ đứng dậy, thấy khung cảnh xung quanh mình đã thay đổi đến nghiêng trời lệch đất.
Những bức tường đầy máu đã biến thành gạch men sáng bóng sạch sẽ; những góc tường đầy mạng nhện giờ treo các bức tranh liên quan đến tôn giáo; mùi thối rữa biến thành không khí trong lành.
Cô đứng trong hành lang của một ngôi trường trống trải giống như nhà thờ, ánh sáng mặt trời xuyên qua từng khe cửa sổ, tiếng trẻ con cười nói như từ một quốc gia xa xôi bay đến, luẩn quẩn bên cạnh cô.
Tiếng chuông nhà thờ và tiếng cầu nguyện vang lên, bao quanh Sydel.
Trong một khoảnh khắc, thậm chí Sydel nghĩ rằng mình đã lên thiên đàng.
Tuy nhiên, cô nhanh chóng phản ứng lại, gạt bỏ suy nghĩ kỳ lạ bị ảnh hưởng bởi không khí xung quanh.
Dĩ nhiên cũng có thể là vì bức tranh tôn giáo trên tường quá kỳ quái, hoặc có lẽ vì Sydel không tin vào tôn giáo, nên sự ảnh hưởng này đã giảm đi rất nhiều.
Bức tranh tôn giáo này có màu sắc đậm, nhìn rất kích thích thị giác.
Nhưng nội dung của bức tranh khiến Sydel cảm thấy cực kỳ không thoải mái, bức tranh có vẻ mô tả về một ngày tận thế sắp đến, và chỉ có niềm tin vào một tôn giáo nào đó mới có thể thanh tẩy cái ác của thế giới này, ngăn chặn ngày tận thế.
— Thanh tẩy cái ác, ngăn chặn ngày tận thế.
Sydel vô thức nhớ đến từ "phù thủy" khắc trên bàn học.
"Phù thủy".
Chắc đây không phải là một kẻ bệnh hoạn nào đó đang hãm hại những cô gái vô tội đấy chứ.
Trong trường có vẻ như có tiếng trẻ em vang lên, nhưng mọi thứ xung quanh như bị bao phủ bởi một lớp ánh sáng dày, Sydel cảm thấy không ổn, cô không vào trường mà cố nhớ lại tấm bản đồ vừa chầm chậm đi ra ngoài.
Cô thực sự đã rời khỏi trường.
Sydel đứng trên con đường của Ngọn đồi câm lặng, nhìn thấy sự phồn thịnh mà nơi này từng có... mặc dù bầu không khí ở đây vẫn có chút cổ quái.
Cô bước đi với tâm trạng kỳ lạ, rồi đột nhiên nghe thấy tiếng khóc vang lên từ bên cạnh.
Một người phụ nữ mang bầu đang khóc.
Đến rồi, nhân vật quan trọng đến rồi.
Sydel tiến lại gần, quỳ xuống ngang tầm mắt người phụ nữ, nở một nụ cười dịu dàng và hiền lành.
"Chị gái này, em có thể giúp gì cho chị không?"
Ban đầu, người phụ nữ có vẻ rất sợ hãi, thậm chí muốn tránh xa Sydel, nhưng dưới tác động của tâm lý mạnh mẽ từ Sydel, người phụ nữ không còn đường thoát, nhanh chóng buông lỏng cảnh giác.
Cô ấy đưa Sydel về nhà mình, trong lúc trò chuyện, Sydel biết được người phụ nữ mang thai này tên là Dahlia, là người dân của Ngọn đồi câm lặng.
Vài tháng trước, cô ấy chia tay với một người đàn ông tồi, mang đứa con trong bụng trở về Ngọn đồi câm lặng, nhưng lại bị chị gái Chrisbella châm chọc và đối xử lạnh nhạt.
Cô ấy còn bị những tín đồ trong giáo hội ở Ngọn đồi câm lặng căm ghét và tẩy chay vì cô ấy mang thai ngoài giá thú.
Dahlia mất hết hy vọng.
May mắn thay, Sydel đã từng chứng kiến những trường hợp như thế này. Cô khá có kinh nghiệm trong việc nắm bắt tâm lý, sau khi xoa dịu cảm xúc của Dahlia, cô giả như vô tình hỏi: "Chị có nghĩ đến việc đặt tên cho đứa trẻ này chưa?"
Dalia lau khô nước mắt trên mặt, vẻ mặt dịu dàng vuốt ve bụng: "Alessa."
Sydel: "..." Cũng tốt.
Sau đó, Sydel ở cùng Dahlia.
Dahlia không có tiền, lại bị cả thị trấn xa lánh, chị gái Chrisbella của cô ấy còn thỉnh thoảng đến gây chuyện, như là hất máu động vật vào cửa hay dán lời nguyền ác ý.
Cho đến khi Sydel bắt gặp Chrisbella mang người đến gây rối vào lúc nửa đêm, và trước mặt một đám tín đồ tôn giáo, cô đã ép Chrisbella uống bảy tám ly máu.
Sau khi bảy tám tín đồ cuồng giáo không thể ngăn cản cô gái tóc vàng mắt xanh mảnh khảnh này thực hiện “hành vi báng bổ” đối với giám mục Chrisbella của họ, cuối cùng Chrisbella cũng từ từ an phận.
Vì tất cả người dân trong thị trấn đã bị tôn giáo thiêng liêng tẩy não.
Những người này đều thù ghét Dahlia, cùng với đứa con chưa sinh của cô ấy và cả người sống cùng Dahlia, Sydel.
Vậy nên họ không có việc làm, lại còn nghèo.
Sau khi lần thứ ba có ý định tìm một công việc chân chính và bị từ chối, Sydel không thể chịu đựng được nữa.
Sao cô có thể chịu được sự tủi nhục này?