“Tao vốn nghĩ không có tiền mua vé cho từng con quỷ.”
“Nhưng mày đã kiên trì như vậy, tao cũng khó mà từ chối—”
Cô gái tóc vàng tỏ vẻ hơi khó xử, như thể bị ép buộc, hơi nhích người sang một bên, để lộ Dì đồ đỏ, Kayako, Toshio, Cô Gái Thép, cùng Nữ quỷ trong khe với biểu cảm như bị ép làm việc ở phía sau...
“Đây đều là bạn của tao,” Cô chân thành nhìn bóng dáng trong tàu điện: “Bọn tao sẽ lên ngay đây.”
“Rầm.” Cửa tàu điện lập tức đóng sầm lại.
“Ù ù... ù ù...” Tàu điện lao đi như gió, nhanh chóng phóng về phía trước.
Sydel: “Chờ đã, bọn tao còn chưa lên, đừng chạy mà—”
Cô đứng tại chỗ thong thả hô hào vài câu, nhưng tàu điện chạy càng lúc càng nhanh, trong chớp mắt đã biến mất.
Sydel: “... Chạy nhanh thật.”
Cô thất vọng cảm thán, quay đầu nhìn Hasumi bên cạnh, cảm giác nhiệt độ cơ thể cô ấy ngày càng giảm, cô vỗ nhẹ tay cô ấy: “Cô...”
Cô vừa vỗ hai cái thì thấy Hasumi hoảng hốt nhìn cô chằm chằm.
Ngay giây sau, cơ thể cô gái người Nhật ấy lập tức tan biến.
Sydel: “.”
Mặc dù cô đã sớm nhận ra Hasumi đã chết, thứ còn sót lại chỉ là oán niệm, nhưng tốc độ tan biến này cũng nhanh quá.
Không lẽ bị cô dọa sợ?
Sydel liếc nhìn đám ma quỷ hình thù kỳ dị sau lưng mình.
Ừm, chắc không liên quan đến cô đâu.
Chắc chắn là vậy.
- --
Hành trình tại Nhật Bản cứ thế kết thúc, cô đã đặt vé máy bay vào ngày mai.
Tuy nhiên, Sydel cảm thấy vẫn còn điều gì đó chưa hoàn thành.
Khi cô trở về nhà, trời đã tối mù.
Ngôi nhà trống không, Sydel trầm tư một lúc, rồi quay người về phòng.
Nữ quỷ trong khe bò về góc tủ, nhìn cô gái chìm đắm trong thế giới của riêng mình, khẽ lắc đầu và thở dài.
Loài người ngu ngốc.
“Cạch.”
Chàng trai đẩy cửa bước vào, ngẩng đầu chỉ thấy ánh đèn le lói trên bàn trà trong phòng khách, bầu không khí ảm đạm.
Cô gái hờ hững tựa vào ghế sô pha, uể oải nhếch chiếc cằm trắng muốt lên, lộ ra đôi mắt sáng như đá quý ẩn dưới hàng mi dày cong, như vương chút ánh nước, nhìn xoáy sâu vào cậu.
Ba bốn chai rượu nằm lăn lóc trên nền nhà.
Cậu nhìn lướt qua phòng khách, tiến lại gần, định chỉnh đèn sáng hơn chút: “Em uống say rồi à?”
Nhưng cậu vươn tay ra được nửa đường, còn chưa kịp chạm vào đèn đã bị người đang nằm ngả nghiêng trên ghế giữ lại.
“... Đừng bật,” Hình như Sydel thật sự đã say, ánh mắt long lanh mơ màng, ngẩn người vài giây mới lắc đầu, khó nhọc lên tiếng: “Chói lắm.”
——Không tiện cho một vài chuyện có thể xảy ra tiếp theo.
Dưới ánh đèn, chàng trai nhìn cô chăm chú trong giây lát.
Sydel nghiêng đầu, mơ mơ hồ hồ đối diện với ánh mắt của cậu, mơ mơ hồ hồ chớp mắt.
Cô say rồi, có vẻ không nhận thức được mình đang làm gì.
Tay cô nắm lấy cổ tay chàng trai không buông, lặng lẽ kéo cậu lại gần mình hơn.
Đối diện với một kẻ say rượu, Thập Thất chẳng thể làm gì khác.
Lông mày của chàng trai dần giãn ra, thuận theo lực kéo của cô, ngã xuống ghế sô pha.
Rồi cả hai chìm vào ghế, bắt đầu nhìn nhau thật lâu.
Sydel ngẩn người nhìn Thập Thất.
Càng nhìn, cô càng cảm thấy người này da trắng môi đỏ, lông mi dài, xương quai xanh bên dưới cũng tinh tế cân đối, xuống thêm chút nữa...
Xuống thêm nữa thì là quần áo rồi.
Sydel: "..." Vướng víu thật.
Cô cảm thấy mình đang nhìn chằm chằm một chiếc bánh mochi. Cắn lớp vỏ mỏng trắng như tuyết sẽ lộ ra phần nhân phong phú bên trong.
Thập Thất cũng nhìn Sydel.
Hết cách rồi, khi có người nhìn bạn chăm chú với ánh mắt sáng rỡ như vậy, rất hiếm người không nhìn lại.
Bị ánh mắt thẳng thắn đến mức lộ liễu ấy nhìn chằm chằm quá lâu, tai của chàng trai trẻ hơi đỏ lên.
Vì lối suy nghĩ của Sydel luôn rất kỳ lạ, Thập Thất không động đậy, cứ chờ xem cô định làm gì.
Chỉ là đợi mãi đợi mãi, bầu không khí ngày càng trở nên căng thẳng.
Cô gái say rượu cuộn mình trên sofa, nhìn cậu chăm chú, nhìn một hồi lâu rồi bỗng dưng đỏ mắt.
Khỉ thật, không chớp mắt lâu quá nên bị khô mắt rồi.
Sydel khẽ cúi đầu.
"Thật ra," Cô gục đầu xuống ôm lấy hai gối, giọng mang chút men say khẽ nói: "Từ nhỏ em đã biết mình không giống người khác, em gặp rất nhiều thứ đáng sợ..."
- -- Dù cô không hề sợ chút nào.
"Bao nhiêu năm nay, em luôn sống một mình, bởi em biết chẳng ai có thể cùng em gánh vác. Thậm chí em còn chưa từng yêu đương lần nào, khi bạn bè đồng trang lứa đều đi bar, nhảy nhót, hẹn hò với bọn con trai, thì em chỉ có thể một mình trốn trong phòng ngủ."
- -- Vì chẳng có thằng con trai nào dám chơi với cô cả.
Cô nói được một lúc thì giọng bắt đầu nghẹn ngào: "Thỉnh thoảng em cũng muốn có một cuộc sống như người bình thường, muốn trải nghiệm tình cảm của một người bình thường. Nhưng mỗi ngày, em không ngừng gặp phải yêu ma quỷ quái và mấy kẻ biến/ thái, sát nhân...Em rất mệt, nhưng không thể thả lỏng, bởi phía sau em chẳng có ai cả..."
- -- Sydel, người suốt ngày ru rú trong nhà chơi game, thật ra chẳng để tâm.
Vừa nói, cô vừa len lén hé mắt nhìn Thập Thất qua kẽ ngón tay, thấy cậu nghe đến ngây người.
Cũng khó trách, với cậu, có lẽ hôm nay chỉ là một ngày bình thường, trở về nhà đột nhiên phát hiện bạn cùng phòng không hiểu sao lại say rượu, rồi bắt đầu khóc lóc.
Thập Thất: "Thật ra..."
- -- Sydel đang... làm nũng sao?
Cậu mấp máy môi như định nói gì đó.
"Vào một đêm nọ," Sydel vô (lập) ý (tức) cắt ngang, ấm ức ngẩng đầu lên. Diễn xuất của cô khá tốt, giờ nói đến đâu như nhập vai đến đấy, đôi mắt mờ mịt ánh lệ, kèm theo tiếng khóc thút thít, như đang trút nỗi oan ức bị đè nén bấy lâu nay.
"Lúc ấy em đang ngủ trong nhà mình, dưới gầm giường lại có một kẻ biến/ thái đã liên tiếp gi/ết chết mười hai cô gái trẻ trong vùng... thế rồi em bắt được hắn. Đêm hôm đấy, khi cảnh sát tới, có một người vừa cao vừa đẹp trai, còn rất dịu dàng định đến an ủi em... Lúc đó, tim em đập rất nhanh, nghĩ rằng tình yêu của đời mình đã tới."
"Nhưng anh ấy nhìn thấy tên biến/ thái bị gãy xương nằm bên cạnh em, hoảng sợ nhét khăn tay lại vào túi, đi qua vô vai em, còn đưa cho em một điếu thuốc."
- -- Chuyện này là thật, chỉ trừ việc cô rung động với anh cảnh sát kia.
Việc đó xảy ra vào năm Sydel mười bốn tuổi. Cô đã vắt óc mới tìm ra được một câu chuyện có thể bán thảm.
"Thật ra lúc đó em đang mặc đồ ngủ, rất lạnh, nếu có ai đưa cho em một chiếc áo khoác, em sẽ rất cảm kích người đó."
Nhưng dường như mọi người nhìn những việc cô làm rồi quên mất cô chỉ là một cô gái bé nhỏ cần được chăm sóc.
Sydel ngước đôi mắt đỏ hoe long lanh nhìn cậu: "Bao nhiêu năm nay, em chưa từng có một đêm yên bình, chưa từng cảm nhận được tình cảm chân thật của người khác..."
"Trừ anh."
- -- Câu này đương nhiên là nói dối.
Nhưng trước hết cứ lừa người ta về tay mình đã.
Thập Thất: "..."
Dường như cậu không thể nghe tiếp "cuộc đời bi kịch" của Sydel nữa, vẻ mặt hơi lạ, muốn nói lại thôi.
"..." Cuối cùng cậu vẫn chìm vào im lặng.
Thật ra những chuyện như gặp những người kỳ lạ trốn trong tủ quần áo, gầm giường, bị theo dõi, bắt cóc, hay lạc giữa nơi hoang vu,... sẽ không bao giờ xảy ra với Thập Thất.
Những kẻ có ý định đó, thường nửa đường đã bỏ mạng.
Thập Thất trầm ngâm một lúc, khẽ giải thích.
"Vậy nên, nếu... em vẫn thấy không yên tâm." Nhìn vào đôi mắt ướt đỏ mơ màng của Sydel, hơi thở Thập Thất thoáng ngừng lại, bối rối né tránh ánh mắt đầy men say của cô, nghiêng đầu nói: "Anh có thể thay em trông chừng..."
Sydel: "..."
Cảm động và dở khóc dở cười là hai cảm xúc không hề mâu thuẫn.
Sydel hít sâu một hơi, nghẹn họng nuốt nước mắt trở lại.
- -- Cô cảm thấy tâm trạng mình lúc này đại khái giống như "Tôi nói tôi gi/ết người không chớp mắt, anh lại hỏi tôi mắt có bị khô không?"
Bầu không khí đã được hâm nóng, bối cảnh cũng đã được chuẩn bị xong, cảm xúc phù hợp, chỉ có người cần phối hợp diễn xuất lại không hợp tác.
Bọn họ đã ở cùng nhau vài tháng, Sydel nghĩ mình cũng nắm rõ tính cách của Thập Thất rồi.
Khả năng định vị bản thân của cậu rất tốt.
Ví dụ như bây giờ.
"Uống nhiều thế, buồn ngủ chưa?" Thập Thất có vẻ hoàn toàn không nhận ra ý đồ của Sydel: "Muốn uống thuốc giải rượu hay đi ngủ..."
Nhìn xem, một người bạn cùng phòng thân thiện hoàn hảo, lại dịu dàng ân cần như một người mẹ.
Nhưng cô nào có cần? Sydel cô thiếu bạn cùng phòng, thiếu bảo mẫu hay thiếu mẹ sao?
Không!
Cô thiếu đàn ông cơ!!
Sydel: "."
Cô thầm thở dài, sắc mặt vẫn không thay đổi.
Phải rồi, chính là lúc này.
Cô gái say rượu hai má đỏ ửng, đôi mắt hơi híp lại, ngay khoảnh khắc tiếp theo không hề do dự lao vào vòng tay của người đối diện, sau đó nhanh chóng leo lên, thêm một động tác khóa tay, đè Thập Thất xuống ghế sô pha.
Thập Thất: "…?"
Cơ bắp giấu dưới lớp quần áo của chàng trai căng cứng theo phản xạ có điều kiện. Nhưng vì người ở phía trên cậu là Sydel, cậu chỉ cau mày, cố gắng kiềm chế phản xạ cơ thể, nghiêng đầu bất lực: "Em định làm gì vậy?"
Sydel cảm thấy mình đã nói rất rõ ràng rồi. Cô ngồi lên eo Thập Thất, ánh mắt lóe lên đầy toan tính.
Việc bất ngờ đè cậu xuống, và đột nhiên tiếp xúc ở phạm vi lớn thế này… quả thực rất nguy hiểm.
Dù cậu đã đè nén bản năng cơ thể ngay lập tức, nhưng trong lòng vẫn âm ỉ bùng lên sát khí. Nếu đổi lại là người khác, giờ có lẽ cổ của người đó đã bị b/ẻ gãy.
Sydel: Làm anh.
Nhưng phụ nữ cần phải dè dặt và ân cần, đặc biệt là với một chàng trai thuần khiết như Thập Thất.
Vậy nên cô chỉ ngồi trên eo Thập Thất, cảm nhận vòng eo ấm áp mảnh mai nhưng săn chắc bên dưới mình.
Muốn sờ, nhưng phải nhịn.
Không phải không thể sờ, chỉ là chưa đến lúc thôi!
"Thật ra em chỉ muốn nói," Cô hơi cúi người, từ từ tiến gần chàng trai. Chưa kịp nói gì, cô đã thấy vành tai bên cạnh khuôn mặt đẹp trai của cậu đỏ ửng lên, hình như còn có xu hướng lan xuống dưới. Sydel chớp mắt, ma xui quỷ khiến bật ra một câu: "…Anh nhạy cảm thật đấy."
Thập Thất: "?!"
Chàng trai có vẻ bị sốc, đôi môi mỏng hơi hé ra, đồng tử giãn nở.
Sydel: "!!"
Khoan đã, sắc đẹp hại cô rồi!
Cô là một kẻ háo sắc, nhưng ban nãy cô định tỏ tình, chứ không phải muốn giở trò lưu manh đâu!
Sydel sững người hai giây, từ đôi mắt đen thuần khiết của Thập Thất nhìn thấy dáng vẻ mình ngây ra, bốt rối và chật vật vì không có kinh nghiệm tỏ tình mà lỡ lời nói sai.
Mẹ kiếp, mặc kệ vậy!
Sydel hung hăng nghiến răng.
Sau đó, cô giả bộ mơ màng lảo đảo đổ xuống, vô cùng hợp lý ngã trên người Thập Thất.
Môi kề môi.
Rất lạnh, rất mềm mại.
Sydel nheo mắt, vô thức cắn nhẹ hai phát.
"Ưm…" Muốn nói nhưng không thể nói được gì vì bị chặn miệng, Thập Thất cứng người bởi giật mình cộng thêm bối rối, hơi nóng từ vành tai lan ra cả khuôn mặt.
Cậu ậm ừ hai tiếng, vô thức định ngồi dậy, nhưng do cách khóa tay đặc biệt của Sydel – dù cô chỉ được huấn luyện nửa chừng– nên khi lật tay đè cậu, cô không cần dùng lực quá thô bạo, mà lại thêm một chút kỹ thuật. Chính nhờ vào kỹ thuật đó, cậu không thể giãy thoát.
Một lý do nữa là người ngồi trên eo cậu là Sydel, cô đang cúi người, hai tay đè chặt tay cậu…
Nếu dùng lực lật người phản công, rất khó để khống chế sức, có thể khiến cô gái ngồi trên bị thương.
Dù không dám phản kháng sợ làm đau Sydel, Thập Thất sau cơn sốc vẫn vô thức nhẹ nhàng giãy dụa.
"Ưm… đợi đã…"
Nói là hôn, không bằng nói là cắn.
Sydel hoàn toàn không có kinh nghiệm, chẳng hề biết mình đã mang đến cho Thập Thất cảm giác gì.
Cô cúi người, thấp đầu, gặm cắn một hồi, cảm giác giống như thạch hoa anh đào.
Có lẽ vì bị chặn miệng nên hơi thiếu không khí, gương mặt của chàng trai hơi ửng đỏ, giống như cánh hoa anh đào ẩn dưới lớp tuyết mỏng, Sydel ngồi dậy, không nhịn được, tò mò cắn thêm một cái.
Vừa nóng vừa mềm, cắn xong còn để lại vết trắng mờ mờ.
Cổ áo lộn xộn hơi hé mở, Thập Thất khép hờ đôi mi dài và dày, chỉ có lồng ngực phập phồng và hơi thở có chút hỗn loạn.
"…Em say rồi." Thập Thất lắp bắp nói. Cậu định ngồi dậy lần nữa nhưng lại bị Sydel đè xuống.
Sydel nhìn một đoạn cổ trắng nõn lộ ra bên dưới cổ áo lộn xộn của chàng trai, bất giác cảm thấy miệng khô lưỡi đắng. Cô nheo mắt, lại cúi xuống ghé vào cổ cậu hít một hơi, rồi lè lưỡi liếm một chút. Hương vị mang theo mùi rượu hoa quả dần dần lan tỏa nơi đầu lưỡi khi tiếp xúc với da thịt.
"Đợi… đợi đã…"
"Em say rồi, bây giờ nên đi ngủ!"
Giọng nói mang theo vài phần tức giận của cậu cuối cùng cũng lọt vào tai cô, Sydel lại ngồi dậy, thấy lông mi của Thập Thất hơi run, đôi môi mím chặt, đôi mắt trắng đen rõ ràng bị phủ một tầng sương mỏng.
Sao, sao thế?
Chẳng lẽ cậu bị hôn nên khóc sao?!
Tim Sydel đập hẫng một nhịp.
Ánh mắt cô vô thức di chuyển lên trên, nhìn thấy trên cổ tay Thập Thất bị cô giữ chặt để lại hai vết đỏ rõ ràng.
…Chết tiệt.
Có phải cô làm hơi quá rồi không?
Thật ra nếu Thập Thất không đồng ý, cô cũng không ép buộc.
Dù sao cô vẫn rất quan tâm đến ý kiến của đối phương, nếu Thập Thất không muốn bây giờ làm, cô có thể từ từ chờ… Nhưng vấn đề không phải là làm hay không.
Sydel thoáng mất tập trung, lực tay vô thức lỏng ra. Thập Thất thừa cơ xoay người, nhấc bổng cô gái lên.
Chàng trai mím chặt môi, nhưng đôi môi nhạt màu ban đầu giờ đã đỏ hồng, còn long lanh ánh nước.
Gương mặt đẹp trai không biểu cảm, trông rất lạnh lùng, không rõ là có giận hay không.
Thập Thất rất khỏe, một tay nhẹ nhàng nâng Sydel lên.
"À, em…" Sydel đang tự kiểm điểm bản thân, cảm thấy hơi chột dạ. Cô thử giãy nhẹ, khua tay múa chân trong không trung một hồi, nhưng lại bị Thập Thất dứt khoát gạt tay xuống.
Từ góc nhìn của cô, chỉ thấy được đường xương quai hàm sắc lẹm của Thập Thất, chàng trai hít thật sâu để bình ổn lại nhịp thở rối loạn rồi lạnh lùng nói: "Bây giờ, ngay lập tức đi ngủ!”
Sydel: "..." Xong rồi, từ khi ra khỏi thế giới bên trong, Thập Thất chưa bao giờ lạnh nhạt với cô như vậy.
Đây có phải là bị từ chối tỏ tình không? Bây giờ cô có nên diễn ngay một màn say rượu làm loạn để chứng minh mình không tỉnh táo không.
Chỉ dùng một tay để xách theo một người lớn đang sống sờ sờ quả thật hơi bất tiện, Thập Thất thoáng khựng lại, cuối cùng bế Sydel lên. Sydel vẫn còn trong trạng thái tim đập thình thịch, chưa kịp lấy lại bình tĩnh, trong lòng hoảng loạn, vô thức ưỡn thẳng người lên, đưa tay ôm lấy cổ Thập Thất.
Cơ bắp trên cánh tay chàng trai đang bế cô càng căng cứng hơn.
Vì Sydel vừa cử động, là cơ thể của cả hai dán sát vào nhau. Cơ thể mềm mại của cô gái không hề đề phòng bám trên người cậu, cánh tay ôm lấy cổ cậu, đôi mắt ướt át nhìn thẳng vào khuôn mặt cậu, nhìn một lúc, đột nhiên lại đỏ lên.
Sydel: "Hu hu..."
Cô quyết định rồi, trước tiên giả vờ mất kiểm soát để tránh cảnh ngượng ngùng ngày mai.
Như vậy, sau này hai người ít nhất vẫn có thể làm bạn.
Thập Thất: "...Khóc cái gì." Lần đầu tiên cậu có chút bực bội.
Cô muốn làm gì cũng đã làm rồi, hôn cũng hôn rồi, sờ cũng sờ rồi, những lời cần nói cũng để cô nói hết rồi, tại sao vẫn còn thế này?
Chẳng lẽ vì cậu không thuận theo cô tiếp tục làm...?
Thập Thất mím chặt môi, vẻ mặt lạnh lùng, cảm thấy hơi khó chịu.
Hay là đối với Sydel, điều cô muốn chỉ là làm với cậu, không đạt được mục đích thì không vui...
Sydel: "Hu hu hu hu..."
Thập Thất: "..."
Thôi được rồi, giận thì giận, nhưng nếu là điều cô muốn, cũng... không phải là không thể tiếp tục.
Có lẽ vì Sydel chưa từng khóc, giờ phút này đột nhiên làm cậu thấy hơi nhụt chí. Đôi môi vốn đang mím chắt của cậu khẽ nới lỏng, cố xoa dịu tâm trạng phiền muộn của mình.
Sydel cũng có chút tức giận.
Đưa cô về nhà, không ngại nguy hiểm mà ở chung, bao dung mọi thứ của cô, còn đóng vai sách nấu ăn di động và bạn trai tạm thời bao nhiêu ngày trời. Cậu là Bồ Tát hả? Ngay cả với cô gái mình không có tình cảm cũng tốt như vậy sao?
Nhưng cậu vẫn từ chối cô.
Cô đã bị từ chối, mà người này còn muốn sỉ nhục cô hả?!
Cô nghiến răng nghiến lợi, cơn giận trong lòng dâng cao, nhưng nhìn thấy gương mặt thanh tú trong trẻo của Thập Thất, bao nhiêu giận dữ cũng tan biến.
Không còn tức nữa, chỉ thấy càng nghĩ càng tủi thân. Nếu là người khác, Sydel có lẽ đã thẳng tay đấm một phát vào mặt. Nhưng giờ cô nhìn gương mặt y như được tạo ra theo sở thích của mình, nghĩ thế nào cô cũng không nỡ ra tay.
Cô phải nhẫn nhịn, cố nuốt xuống nỗi ấm ức này.
Nuốt một hồi mà không nuốt nổi, rượu và sắc đẹp xâm chiếm đầu óc, những cảm xúc mà Sydel đã ấp ủ khi kể chuyện vừa rồi lại trỗi dậy.
Mắt Sydel đỏ hoe, mắt lại ầng ậc nước.
Cô nghiến răng, bỏ qua thể diện của mình, nói từng câu từng chữ rõ ràng: "Dù anh không muốn, nhưng em vẫn phải nói..."
"Em thích anh, muốn ở bên anh."
"Mãi mãi ở bên anh."
Nói xong, cô thấy Thập Thất sững người, vài giây sau cậu bất chợt quay mặt đi, tránh ánh mắt của Sydel. Cậu xách Sydel, đá cửa phòng ngủ của cô, cúi người đặt cô lên giường.
Sydel: "??" Cô chưa kịp phản ứng, vô thức định vươn tay ra thì bị Thập Thất giữ lại. Cậu đặt tay cô xuống, còn kéo chăn đắp lên người cô.
Giọng của chàng trai trầm thấp, nhưng không hiểu sao lại hơi khàn khàn.
"Em say rồi, ngày mai tỉnh táo rồi hãy nói."
Thập Thất ném người vào phòng, quay lưng đóng cửa lại, cách ly hai người.
Sau đó, cậu đứng ngẩn người bên cửa, vài giây sau chậm rãi dựa vào cửa trượt xuống, giơ tay che mặt, hít một hơi thật sâu.
Chỉ đến khi nhiệt độ trên mặt tản đi, Thập Thất mới từ từ đứng dậy.
Trong căn phòng phía sau cậu đã không còn tiếng động, Sydel hẳn đã ngủ rồi.
Thập Thất chần ngần một lúc, nhặt những chai rượu rải rác trong phòng khách, dọn dẹp xong liền vào nhà tắm.
Không còn nghi ngờ gì nữa, ở gần bồn cầu có mùi rượu thoang thoảng, pha lẫn mùi sữa tắm mà người kia dùng để che đậy dấu vết.
Thập Thất tinh mắt nhìn thấy vết rượu vương vãi rơi ở góc khuất bên dưới bồn cầu.
Không ai lại vào nhà vệ sinh để uống rượu, đáp án đã rõ.
Robot hút bụi không thể với tới góc này, Thập Thất thoáng khựng người, nét mặt bình thản, quay người rút cây lau nhà để xóa sạch dấu vết.
- --
Đêm khuya tối tăm.
Sydel tỉnh lại, thật ra cô không uống nhiều lắm, chỉ uống có hai chai.
Sau khi bị quăng vào phòng ngủ, cô ngây người, suy nghĩ ý của Thập Thất nhưng nghĩ không ra, rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay, đến nửa đêm thì tỉnh dậy.
Không thể không nói, ngủ gần Thập Thất thật sự khiến người ta an tâm.
Cô mắt nhắm mắt mở ngồi dậy, lảo đảo bước ra ngoài trong bóng tối.
Tiếng động khi cô đi qua phòng khách khiến Thập Thất đang chợp mắt trên sofa mở mắt ngay lập tức, thấy là Sydel, cậu mới buông lỏng cảnh giác.
Bên cạnh cậu là chiếc laptop, xa hơn một chút là đèn bàn, Thập Thất vén tấm chăn mỏng trên người ra, cúi người bật đèn.
"Tách."
Phòng khách lập tức sáng bừng.
Còn chưa xác định rõ mối quan hệ của hai người, Sydel đi ngang qua Thập Thất trên sofa, không dám dừng lại.
Cô đi như gió, lạch bạch vào nhà tắm rồi lại lạch bạch quay về, vèo cái đã vào phòng ngủ.
"Tạch."
Đèn bàn tắt.
- --
Ngày hôm sau.
Sydel dậy sớm, kéo theo chiếc vali.
Trước tiên, cô chào tạm biệt đám ma quỷ. Bọn chúng đều là linh hồn bị ràng buộc ở Nhật, không thể mang đi.
Sau khi thân thiện nói lời chia tay với Kayako và dì đồ đỏ, Sydel lại "thân thiện" tạm biệt Toshio và Nữ quỷ trong khe.
Toshio đứng tại chỗ, nhe răng cười rạng rỡ, trên mặt viết hai chữ ‘vui vẻ’, nhưng lại cố kìm nén cảm xúc để thốt ra lời thoại rất giả tạo: “Ôi chủ nhân của tôi, thật không nỡ để người đi.”
Sydel cười ha hả đáp: “Không cần phải tiếc nuối đâu, tôi sẽ định kỳ gửi quà cho cậu.” Tất nhiên, “quà” là bài tập đặc sản của nước Mỹ.
Nữ quỷ trong khe nằm bò trên tủ, ló nửa cái đầu phẳng ra: “Tối qua ngủ ngon không?”
Sydel nở nụ cười ôn hòa: “Sau khi tôi đi, nhớ làm việc nhà đúng giờ, hoàn thành tốt vai trò bảo mẫu đấy nhé.”
Ai mà không biết cách chọc vào chỗ đau của người khác chứ?
Biểu cảm của nữ quỷ trong khe cứng đờ.
Vì câu nói đó, nó lẳng lặng nuốt xuống lời định nói với Sydel rằng hình như người mà cô thích cũng sắp đi Mỹ, thay vào đó lại nói: “Tôi nghĩ kỹ năng yêu đương của cô cần cải thiện thêm đấy, tình hình có vẻ tệ hơn cô nghĩ nhiều.”
“Ít nhất thì hình như Thập Thất của cô bị dọa sợ rồi. Tối qua cô hành xử giống y một kẻ háo sắc vô lễ và cực kỳ đói khát.”
Sydel: “...” Mẹ nó, mất mặt quá.
Nữ quỷ trong khe từng chu du khắp nơi, vì vậy trong một mức độ nào đó có thể xem như thông thạo lịch sử và văn hóa của nhiều quốc gia, nên lúc cà khịa người khác cũng rất đặc sắc.
Nhưng điều đó không quan trọng.
Sydel nhếch môi nở nụ cười không cảm xúc: “Ồ?”
Nữ quỷ trong khe: “...”
“Nhưng,” Với bản năng sinh tồn mạnh mẽ, nó lại thò nốt nửa cái đầu còn lại ra, nghiêm túc nói: “Tôi nghĩ thực ra cậu ta cũng thích cô đó. Dù.... của cô là một mớ hỗn độn, nhưng cô đã thắng rồi.”
Sydel: “...Cảm ơn.” Cô đột nhiên hết giận, thậm chí còn có chút vui vẻ.
Dù vậy, Sydel cũng không coi lời của nó là thật.
Cô xách vali đi ra khỏi phòng, thấy bữa sáng cuối cùng mà Thập Thất đã chuẩn bị cho cô.
Vậy là cô ngồi xuống ăn, mà càng ăn càng thấy đau lòng.
“Sau này, em sẽ còn quay lại Nhật Bản.” Sydel lặng lẽ cúi đầu nuốt mấy thìa cháo, rồi mới chần chừ lên tiếng trong sự xấu hổ tột cùng: “Lúc đó em vẫn có thể đến đây ở chứ?”
Cô cảm thấy mình đã suy nghĩ thấu đáo rồi, câu “đợi em tỉnh táo rồi nói sau” chẳng phải là cách nói uyển chuyển để giữ thể diện cho cô sao?
Dù có chút không cam tâm, cô vẫn phải quay về Mỹ trước.
Chỉ có thể trước khi đi chào tạm biệt Thập Thất, xem người ta có còn đồng ý tiếp nhận một người bạn cùng phòng... háo sắc như cô hay không.
Hôm nay, Thập Thất mặc một chiếc áo cao cổ, nhưng vẫn không che hết được những dấu vết trên cổ.
Đó là dấu răng của Sydel để lại từ hôm qua.
Hôm nay, cô thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn cậu lấy một lần, còn tỏ ra rụt rè, thận trọng đến mức hèn mọn hỏi xem mình có thể tiếp tục ở đây hay không.
Thập Thất: “...”
Đây là ý gì? Tỉnh táo rồi không cần nữa hả?
Tâm trạng cậu bất giác trầm xuống, nhưng chỉ khựng lại trong giây lát, rồi vẫn trả lời câu hỏi của cô: “Bất cứ lúc nào cũng được.”
Sydel: “Được.”
Hôm qua sắc đẹp mê hoặc đầu óc, trong lúc xúc động, cô đã làm ra việc hơi quá đáng, giờ cô không dám nhìn Thật Thất, nói chuyện cũng khiêm nhường hơn nhiều.
Chủ yếu là vì chỉ cần nhìn một cái là có thể thấy những dấu vết trông rất thê thảm trên người chàng trai, bao gồm nhưng không giới hạn ở môi, cổ và cổ tay.
Hình như khóe môi còn bị rách một chút.
Không phải do cô cắn chứ?
Ăn xong bữa sáng, Sydel đặt bát xuống, lại xách vali lên.
“Vậy em đi đây, tạm biệt.” Cô nói.
Thập Thất đứng dậy: “Anh tiễn em.”
Sydel: “Không cần đâu...”
Thập Thất nhíu mày, bầu không khí bỗng chốc đông cứng lại. Một lúc sau cậu mới nhẹ nhàng lên tiếng: “Tiện đường thôi, anh cũng về Mỹ.”
Sydel: “??”
Cô ngơ ngác ngẩng đầu lên: “Hả?”
“Trước giờ anh vẫn sống ở Mỹ,” Thập Thất thoáng do dự, lại bổ sung thêm: “Hơn nữa, nếu...nếu em không muốn anh đi cùng thì cứ nói thẳng, anh không sao đâu.”
Sydel: “?!”
Thông tin này đến quá bất ngờ khiến cô không kịp phản ứng, ngẩn người mấy giây mới tỉnh táo lại, tiếp đó một niềm vui bất ngờ dâng trào trong lòng: “Thập Thất, anh...”
“...Ừ.” Chàng trai đại khái đã biết cô muốn nói gì, cũng đoán được lý do hôm nay cô bỗng trở nên ủ rũ. Cậu do dự hồi lâu, khẽ thở dài: “Thật ra, tối qua anh không có ý đó... Chỉ là, nếu điều em muốn là ‘ở bên nhau’ kiểu đó...”
“Em đồng ý.”
“Nhưng, thông thường khi hai người ở bên nhau, nam giới luôn là bên chủ động, tặng hoa, tỏ tình... Nhưng nếu em muốn điều đó, thì có vẻ từ trước đến nay toàn là em chủ động.”
“Lúc nhìn em chủ động bày tỏ tình cảm, còn phải mượn cớ là say rượu, anh mới... không tiếp tục nữa.”
Nếu không thì quá hèn rồi.
Thập Thất rất ít khi nói nhiều đến vậy. Cậu không suy nghĩ quá tường tận, chỉ là khi nhìn thấy Sydel tối qua, cậu cảm thấy cô không nên có dáng vẻ như thế.
Lúc đầu cậu chưa nhận ra Sydel định làm gì, chỉ biết là cô giả vờ say rượu.
Sau đó, cậu nghĩ rằng Sydel không cần phải mượn danh nghĩa “say rượu”, cô có thể thoải mái, tự tin, trực tiếp nói với cậu.
Cô vốn dĩ luôn tự tin và kiêu hãnh như thế.
Cô cũng nên tiếp tục tự tin như thế.
Cậu sẽ chấp nhận.
Chấp nhận tất cả của cô, bất kể là gì.
Cậu chậm rãi lại nghiêm túc giải thích với Sydel, sợ mình làm cô phật ý.
“...Bây giờ, em còn muốn không?” Thập Thất ngập ngừng, từ từ kéo cổ áo ra, để lộ một đoạn cổ trắng nõn vẫn còn dấu vết. Cậu hơi mất tự nhiên khẽ nghiêng đầu: “Em có thể...”
Có thể làm mọi thứ mình muốn với cậu.
Sydel: "…A."
Không biết vì sao, tối qua dù bị sắc đẹp xâm chiếm đầu óc vẫn không đỏ mặt, nhưng bây giờ khi đối diện nghe Thập Thất nghiêm túc giải thích, cô lại đỏ mặt.
Thập Thất nói không sai.
Thực sự là cô sợ bị từ chối nên mới chọn cách che giấu bằng phương thức đó. Thật ra, trước đây cô không phải người như vậy.
Tâm lý sợ hãi này không phải vì sợ bị người mình yêu từ chối, mà vì một nguyên nhân tâm lý khác…
"Không, không cần đâu!" Cô ngẩn người một lúc, đến khi hơi nóng lan lên tận vành tai, mới lúng túng kéo cổ áo Thập Thất cài lại: "Em biết rồi…"
Rõ ràng Thập Thất cũng có chút căng thẳng, mặc cho cô gái bất ngờ tiến lại gần.
"Anh biết điều này có nghĩa là gì không?" Sau khi cài xong áo, Sydel ngẩng đầu nghiêm túc nói: "Từ giờ, anh chính là… người yêu của Sydel."
Cô thoáng do dự, cuối cùng chọn cách xưng hô thứ ba thay vì bạn trai hay chồng.
"Anh biết." Đôi mắt chàng trai trong veo, thuần khiết như một tờ giấy trắng, chẳng hiểu gì, nhưng vẫn vươn tay ra, nghiêm túc đáp: "Anh rất vui."
Sydel vui vẻ nắm lấy tay Thập Thất: "Vậy quyết định thế nhé!"
Cô liếc nhìn vẻ mặt thận trọng và trang nghiêm của chàng trai, tự nhiên thấy hơi buồn cười, lại lặng lẽ nhủ thầm trong lòng: Chúng ta sẽ yêu nhau, không bao giờ chia lìa.
Sydel và Thập Thất thuận lợi lên máy bay. Dù không cùng chuyến, nhưng sân bay giống nhau, cả hai nhanh chóng hội ngộ sau khi về Mỹ.
Chỉ là Sydel không ngờ rằng, ngay ngày đầu tiên trở lại Mỹ, biến cố đã đột ngột xảy ra.
Sydel lại nhìn thấy con rối gỗ tên Billy.
Sau nhiều năm, ký ức đã bị phong kín bỗng chốc ùa về, cô lạnh lùng nhìn bức ảnh trên điện thoại.
Trong căn biệt thự u ám, một ông lão tóc bạc ngồi trên xe lăn, sắc mặt trắng bệch, khóe mắt đỏ hoe, không cảm xúc nhìn thẳng về phía trước.
Phía sau ông ta là một người phụ nữ trẻ trung xinh đẹp, có vẻ là người vợ mới của ông ta.
"Ông ấy cố chấp, bạo ngược, chỉ toàn buông lời chửi rủa mẹ, mẹ chưa bao giờ cảm nhận được tình thương của cha từ ông ấy. Vì vậy, sau khi trưởng thành, mẹ không bao giờ quay lại thị trấn đó nữa. Nơi đó chứa đựng toàn bộ những ký ức đau khổ của mẹ." Trong điện thoại, mẹ cô, Rey, khẽ thở dài: "Cha của mẹ – dù mẹ không muốn gọi ông ấy như vậy – nhưng dù sao chúng ta cũng có mối liên hệ m/áu mủ. Giờ ông ấy bệnh nặng, muốn lập di chúc, nên mẹ phải về một chuyến."
"Không sao đâu, mẹ." Ngón tay Sydel lướt qua góc bức ảnh trên điện thoại, giọng điệu như thường, nhưng ánh mắt lại lộ vẻ sắc lạnh. Cô thờ ơ nói: "Con là con gái của mẹ, tất nhiên cũng có thể làm nhân chứng cho di chúc của người đàn ông đó… ông ngoại của con."
Vừa trở về Mỹ, Sydel đã nhận được tin Rey cũng sắp quay về. Sau nhiều lần truy hỏi, mẹ cô mới bất đắc dĩ buông lỏng phòng bị, chậm rãi kể cho cô nghe một số chuyện quá khứ.
Sydel chỉ biết mẹ mình là giáo sư đại học, nhưng không ngờ tuổi thơ và xuất thân của bà lại thê thảm đến vậy.
Rey đến từ một ngôi làng nhỏ tên Ravens Fair ở ranh giới bang Maine.
Ngôi làng đó luôn bị bao phủ bởi bầu không khí âm u, ngột ngạt, trên mặt người dân không bao giờ có nụ cười, cả làng tĩnh lặng như vương quốc của cái chết. Nghe nói ai hét lên sẽ chuốc họa vào thân, nên mọi người đều cẩn trọng, không bao giờ vượt quá giới hạn.
Cha của Rey là một người giàu có nổi tiếng trong làng, vợ mất sớm, chỉ có một đứa con.
Nhưng ông ta lại nghiêm khắc đến cực đoan với đứa con gái duy nhất của mình, thường xuyên đánh đập, chửi rủa. Tuổi thơ của Rey có thể nói là vô cùng khốn khổ, ngay cả tiểu học cũng phải học ở trường phúc lợi công.
Khi thi đỗ đại học, Rey không hề lưu luyến mà rời khỏi quê hương, từ đó không quay về nữa.
"Mẹ đoán có lẽ ông ấy… là kẻ phân biệt giới tính." Rey nhún vai, bà nhạy cảm nhận ra tâm trạng của con gái mình trở nên không tốt sau khi nghe kể chuyện, nhưng cũng không quá để ý nên chỉ an ủi cô qua điện thoại: "Nhưng đối với mẹ, điều đó chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Mẹ không còn buồn vì nó nữa, con hiểu mà –"
"Mẹ đã có một cuộc sống mới, sớm đã không còn là cô bé chìm đắm trong vũng lầy tự than thân trách phận nữa. Mẹ có cha của con và con, hai người đều rất yêu mẹ, đúng không?"
Phân biệt giới tính là lý do duy nhất Rey nghĩ đến để lý giải sự ngược đãi mà bà phải chịu trong chính nhà cha đẻ của mình.
Nhưng Sydel biết rằng chuyện này không đơn giản như vậy.
"Vâng, mẹ yêu dấu của con." Tâm trạng Sydel nhẹ nhõm hơn một chút. Cô khẽ cong môi, đáp lại mẹ: "Nhưng mẹ vẫn đang ở nước ngoài tham gia hội thảo mà? Bây giờ con cách Maine khá xa, nhưng con nghĩ con có thể giúp mẹ giải quyết việc này –"
"Nếu về Ravens Fair khiến mẹ cảm thấy khó chịu."
Cô cũng nhạy bén nhận ra rằng, trong cảm xúc giao động của mẹ khi bà kể về thời thơ ấu, so với những trải nghiệm về bạo lực lạnh, thì sự bất an của bà liên quan đến ngôi làng nhỏ tên là Ravens Fair kia nhiều hơn.
Ngôi làng này không hề đơn giản.
Theo lời Rey, người dân làng Ravens Fair không dám hét lên. Vì bà đã học xa nhà nhiều năm, nên không rõ nguyên nhân cụ thể của điều cấm kỵ này, chỉ biết rằng không được hét, nếu không sẽ chuốc họa vào thân.
Nhưng Sydel lại biết lý do.
Cô chăm chú nhìn góc bức ảnh, nơi chiếc rèm màu xám không được đóng kín.
Dưới góc rèm, ngoài cửa sổ kính, mơ hồ lộ ra nửa cánh tay của con rối.
Cánh tay gỗ màu da, bộ vest đen.
Khoảnh khắc đó khiến cô nghĩ đến vài ký ức đẫm m/áu.
Ở khách sạn trong núi sâu ấy, con rối mặc vest đen Billy được gửi đến bởi một kẻ không rõ danh tính, cùng với dòng cảnh báo trên hộp gỗ:
"Không được hét."
Thủ phạm gây tai họa ở Ravens Fair hình như có liên quan đến Billy. Cô đương nhiên không thể yên tâm để mẹ quay về, nên nhanh chóng nhận lấy việc này.
Quả nhiên, Rey do dự vài giây, rồi như Sydel dự đoán, nhẹ nhàng đồng ý: "Được rồi, nếu con kiên quyết như vậy…"
Khi Thập Thất trở lại xe, Sydel tiến lại gần, rất tự nhiên cầm lấy ly cà phê từ tay của chàng trai, nhưng không lùi lại ngay mà còn thuận thế vòng tay qua cổ Thập Thất, dựa sát vào người cậu, cảm nhận được cơ thể Thập Thất căng cứng trong chốc lát rồi mới từ từ thả lỏng, cô mới hài lòng rút tay về.
Vì một vài lý do, rõ ràng Thập Thất không quen tiếp xúc thân thể với người khác. Nhận ra điều này, Sydel bắt đầu tận dụng mọi cơ hội để làm những hành động thân mật như hôn, ôm, dụi đầu vào người cậu. Khi nhìn thấy mặt Thập Thất đỏ lên, hoặc hơi ngượng ngùng nhìn cô, cô lập tức buông tay, tỏ vẻ vô tội chớp chớp mắt, đường đường chính chính nhìn lại.
— Hôn bạn trai mình thì có làm sao!
Dần dần, Thập Thất đã thích ứng với việc cô gái bên cạnh bất ngờ tiếp xúc thân thể, mặc dù vẫn sẽ có cảm giác căng thẳng và cứng người lại theo bản năng vì thiếu kinh nghiệm.
Sydel: Kế hoạch thành công!
Không có kinh nghiệm cũng không sao, từ từ huấn luyện là được!
Dù sao cô cũng không vội.
Sau khi giở trò xong, Sydel lười biếng quay lại ngồi vào ghế phụ, mở cà phê uống mấy ngụm.
Thập Thất đóng cửa xe, không chú ý đến những hành động thân mật của cô, mà sự chú ý của cậu lại dồn vào một chỗ khác: "Có chuyện gì vậy?"
Trông Sydel có vẻ không vui, ánh mắt uể oải hơi lạnh lùng.
Cô đưa điện thoại cho Thập Thất: "Nè, cái này."
Cô thuật lại câu chuyện một cách ngắn gọn, nói: "Em phải đến thị trấn Ravens Fair trước, gặp ông ngoại trên danh nghĩa của em."
Thập Thất đương nhiên không có ý kiến gì.
Cậu bật định vị trên xe, tiếp tục di chuyển theo hướng đã định.
Tuy nhiên, xe không đi đến thị trấn Ravens Fair như dự tính.
Xe đi được nửa đường, khi ngang qua một con đường quốc lộ, bất ngờ xảy ra sự cố.
"Chuyện này rất bình thường." Sydel từ từ tỉnh lại từ giấc ngủ ngắn, dụi mắt, bình tĩnh lấy một miếng sô cô la trong túi đồ ăn vặt để bổ sung năng lượng: "Em đã đoán được kiểu gì cũng sẽ có chuyện trên mấy con đường yên tĩnh không một bóng người như thế này."
Mặt đường quốc lộ giống như được phủ một lớp sương giá, trắng xóa, xa xa là những ngọn đồi màu vàng xanh, sương mù mờ mịt quấn quanh, phía trước bên đường có một tấm biển, trên biển có một dòng chữ tiếng Anh.
"Welcome to Silent Hill"
— Chào mừng đến với Ngọn đồi câm lặng.
Thập Thất và Sydel nhìn nhau, có lẽ do đã quen với việc tiếp xúc thân mật, cậu cũng rất tự nhiên tiện tay đưa cho cô một tờ giấy.
Sydel vô thức nhận lấy, đưa lên miệng lau qua, quả nhiên thấy vụn thức ăn: "…"
… Chết tiệt.
Chẳng lẽ gần đây, cô đã quá thoải mái, nên không để ý đến hình tượng của bản thân đến mức độ này rồi hay sao!
Nhưng nghĩ lại thì cũng phải, gần nửa năm ở Nhật Bản, hầu như cô chỉ ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, ngoài Thập Thất và mấy con quỷ thì cũng chẳng quan hệ thân thiết với ai, mọi việc trong cuộc sống đều có người lo liệu, nên tự nhiên là… càng ngày càng trở nên tùy tiện hơn.
Sydel vo tờ giấy trong tay ngồi ngẩn người.
Trong khi đó, Thập Thất đã xuống xe và quan sát xung quanh. Cô giấu đi tâm trạng phức tạp rồi cũng xuống xe, bên ngoài trông có vẻ sương mù dày đặc nhưng lại không lạnh.
Cô nhìn theo hướng tấm biển chỉ dẫn.
Một thị trấn nhỏ bất ngờ hiện ra từ trong lớp sương mù và tro bụi.
Nhưng đây rõ ràng không phải là thị trấn Ravens Fair mà Sydel định đến.
Nó có tên riêng, tên của nó là…
Ngọn đồi câm lặng.