Bí Kíp Sinh Tồn Trong Thế Giới "Truyện Lạ Khắp Nơi"

Chương 161

"Ôi trời, cái gì mà "ga Kisaragi"... vừa nghe đã biết là truyền thuyết đô thị, sao có thể tồn tại trong thực tế chứ?"

Hasumi cúi đầu lướt điện thoại, khi nhìn thấy một bài viết thảo luận về truyện ma trên diễn đàn, không khỏi cảm thán trong lòng.

Cô ấy chỉ là một người bình thường, hôm nay vì đi làm quá mệt nên mới ngồi xe ghép.

Cô gái đi cùng xe là một người nước ngoài rất xinh đẹp.

Khi cô ấy lên xe, Hasumi đã lén nhìn thoáng qua, cô ấy có mái tóc vàng rực rỡ, đôi mắt xanh như ngọc sáng lấp lánh trong đêm.

Hasumi âm thầm trầm trồ trước vẻ đẹp của cô gái.

Nhưng cô ấy không có thói quen bắt chuyện với người lạ, nhanh chóng đảo mắt qua và tiếp tục lướt điện thoại.

"Ha ha, cái gì mà chuyến xe cuối cùng, đường hầm tối tăm, ga Kisaragi, người một chân... Nghe có vẻ thú vị phết."

Hasumi đắm chìm trong thế giới của mình, hào hứng đọc bài viết, nhưng đang đọc thì bỗng cơ thể lao về phía trước.

“Két!”

Chiếc taxi đột ngột dừng lại.

Vì dừng quá gấp, nên Hasumi ngồi không vững, đập đầu vào ghế trước. Cô ấy xoa trán, tức giận ngẩng đầu lên định mắng tài xế, nhưng lập tức ngẩn người.

Chuyện gì vậy?

Trước mắt toàn là bóng tối, chiếc xe như bị bao phủ bởi lớp sương mù đen dày đặc, một cơn ớn lạnh dâng lên từ trong lòng, cơ thể Hasumi cứng ngắc, ngây người một lúc mới nhớ ra bên cạnh mình còn có người. Cô ấy nhìn về phía người đi chung xe.

"..." Sydel liếc qua cô gái ngơ ngác ngồi bên cạnh, có chút khó chịu bóp trán, tiện tay mở cửa xe, quan sát vài vòng rồi nói: "Đừng ngẩn người nữa, xuống đi."

Cô vừa nói vừa chậm rãi bước xuống xe, bên ngoài taxi là một đường hầm tối đen, màn sương mù màu đen lan tràn khắp nơi, không khí ẩm ướt và lạnh lẽo, từ sâu trong đường hầm vang lên những âm thanh "lộc cộc".

Nghe như tiếng động vật đang gặm xương.

Lúc này Hasumi mới kinh hoàng phát hiện trong taxi hoàn toàn không có tài xế!

Cô ấy không kịp nghĩ gì thêm, vội vàng bắt chước Sydel bước xuống xe.

Bên ngoài rất lạnh.

Hasumi kéo chặt áo, sắc mặt tái nhợt nhìn mọi thứ trước mắt, ánh mắt sợ hãi: "Đã...đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Sydel bình thản đáp: "Không có gì."

—Có lẽ là gặp ma thôi.

Nhưng đối với cô, chuyện này tương đương với không có gì.

Hasumi cắn môi, lấy điện thoại ra định gọi cảnh sát, nhưng liên tục nhận thông báo đường dây bận.

“Lộc cộc…”

Tiếng gặm xương càng lúc càng gần.

Mặt Hasumi ngày càng trắng bệch. Cô ấy cắn chặt môi, run rẩy nhìn về phía Sydel. Lúc này Hasumi mới phát hiện cô gái trông nhỏ hơn mình này luôn giữ thái độ bình tĩnh, vẻ mặt lạnh lùng, cũng không sợ hãi chút nào.

Chẳng lẽ người này biết đây là nơi nào?

Cô ấy vội hỏi: "Chúng ta bị bọn buôn người bắt cóc sao?"

Thật ra trong lòng Hasumi mơ hồ có một dự cảm… nơi này rất giống với ga Kisaragi mà bài viết trên mạng đề cập đến.

Nhưng không hiểu sao, Hasumi không dám thừa nhận điều đó.

Tuy nhiên, cô gái bên cạnh này có vẻ biết rất nhiều… Chắc cô ấy biết đây thật ra là ga Kisaragi bị quỷ ám gì đó nhỉ?

Sydel liếc nhìn cô ấy một cái, trầm ngâm đáp: “... Đúng vậy.”

Hasumi: “...?”

Cô ấy hơi sững người.

Sydel mỉm cười nhìn Hasumi, nhướng mày chậm rãi nói: “Vì thế, nơi này rất nguy hiểm. Nếu cô bám sát tôi, tôi có thể cố gắng bảo vệ cô...”

Hasumi: “... Vâ... vâng.”

Sắc mặt cô ấy có vẻ hơi nhăn nhó, không biết có phải đau dạ dày hay không.

Sydel vẫn đứng yên tại chỗ, cô lại trầm ngâm vài giây rồi nghi hoặc hỏi: “Tôi bảo vệ cô vô điều kiện, vậy mà cô không thèm nói cảm ơn à?”

Hasumi: “...”

Cô ấy cố nặn ra một nụ cười, khuôn mặt trắng bệch vì sợ gượng gạo nhếch khóe miệng: “Cảm... cảm ơn cô.”

Lúc này Sydel mới hài lòng gật đầu.

Cô nhìn cổ tay trắng muốt của Hasumi một hồi, rồi vươn tay nắm lấy.

Rất lạnh.

Sydel nắm chặt tay Hasumi, kéo cô ấy đi vào trong đường hầm, chẳng thèm hỏi tên cô ấy.

“Lộc cộc... lộc cộc...”

Hai người từ từ tiến lại gần đường hầm, bước qua bóng tối. Ở mép bên trái lối ra đường hầm xuất hiện một bóng người một chân còng lưng, dưới chân ông ta là đống lông đen, thịt vụn và xương, trông như phần còn lại của một loài động vật to lớn nào đó.

Sydel nhanh tay nhanh mắt, bịt miệng ngăn không cho Hasumi hét lên.

Phía bên phải lối ra là một ga tàu điện, trên tấm biển gỗ dựng đứng có dòng chữ rõ ràng: "Ga Kisaragi."

“Đinh đinh đang, đinh đinh đang...”

Tiếng nhạc kỳ quái vang lên, kèm theo đó là âm thanh tàu điện chạy “xình xịch” tiến lại gần.

“Phải... lên... tàu... rồi...”

Cửa tàu điện từ từ mở ra, một bóng dáng vặn vẹo từ bên trong chậm rãi thò đầu ra.

Sydel: “... Không.” Cô thẳng thừng từ chối.

Thứ đó tựa như không nghe thấy, tiếp tục lặp lại: “Phải... lên... tàu... rồi...”

Sydel: “Không.”

Cô vừa từ chối vừa giữ chặt Hasumi đang bắt đầu khẽ giãy giụa vì sợ hãi.

Thế nhưng, thứ kia vô cùng ngoan cố: “Phải... lên... tàu... rồi...”

Sydel rơi vào im lặng.

Cô lặng người một lát, rồi thở dài:

“Nếu mày đã khăng khăng như thế, tao cũng không tiện từ chối.”

“Ra đi, ‘các bạn’ của tôi.” 
Bình Luận (0)
Comment