Người đàn ông tỉnh dậy trong cơn đau đầu như muốn nứt ra.
Hắn mềm oặt nằm trên sàn, cảm giác như xương cốt toàn thân đều âm ỉ đau, chỉ có đôi tay là hoàn toàn mất cảm giác.
Mở mắt ra là trần nhà bằng thép.
"Ôi chà, anh tỉnh rồi à?" Một giọng nói trong trẻo vang lên từ bên cạnh. Hắn khó khăn quay đầu, động đậy mí mắt, nhìn thấy một cô gái quen mặt đang ngồi xổm bên cạnh mình.
Cô gái có gương mặt vừa nhìn đã biết là con nhà giàu, cánh tay lộ ra ngoài trắng trẻo mảnh mai, vẻ mặt hứng thú ngồi xổm bên cạnh hắn.
Phía sau cô ta còn có một thanh niên vừa cao vừa gầy đang đứng, nửa người chìm trong bóng tối, không nhìn rõ mặt.
"Ư ư ư…"
Người đàn ông phát ra tiếng thở yếu ớt, âm thanh đứt quãng thoát ra từ miệng bị dán băng keo.
"Đừng sợ."
Cô gái tỉ mỉ quan sát hắn, con ngươi sáng rực, không giống như đang nhìn một người sống, mà giống như đang nghiên cứu một món đồ chơi sắp bị phá hỏng. Cô ta chống cằm, ngắm nghía một lúc mới hài lòng thu hồi ánh mắt kỳ lạ đó, cười híp mắt nói: "Bạn gái anh sắp đến rồi đấy."
Người đàn ông: "…?"
Gì cơ? Bạn gái nào??
Hắn còn chưa thoát khỏi dòng suy nghĩ hỗn loạn, trong cơn đau đớn, hắn chỉ mơ hồ nhớ được hình như mình đã lén theo dõi một chàng trai, tay còn cầm một chiếc khăn tẩm thuốc mê.
Khi hắn chuẩn bị lao tới, người thanh niên phía trước đột nhiên quay lại, hắn chỉ kịp nhìn thấy nửa cái cằm.
Sau đó hắn nghe thấy tiếng xương g/ãy giòn tan, rồi không nhớ được gì nữa.
Người đàn ông biết mình đã gặp phải kẻ không dễ chọc vào.
Nhưng lúc này hắn vẫn chưa ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề.
Hắn đã từng g/iết những người đó.
M/áu thịt nhớp nháp bám đầy trên mặt đất, mảnh xương trắng bị chuột gặm nhấm chỉ còn lại vụn, n/ội t/ạng đủ màu, ru/ột quấn lấy xích sắt, tiếng than khóc tuyệt vọng và đau khổ của họ quanh quẩn bên tai ngày đêm.
Hắn biết thủ đoạn của mình tàn nhẫn và cực đoan đến mức nào, cũng tin rằng không ai có thể vượt qua hắn.
Ngay cả khi thất bại, trong lòng hắn cũng không cảm thấy sợ hãi mấy, mà ngược lại chỉ tràn đầy sự độc ác và không cam tâm.
Nói về nỗi đau và hành hạ, không ai hiểu rõ hơn hắn.
Cho đến khi người phụ nữ trùm bao tải xuất hiện trước mặt hắn.
"Đây," Sydel giới thiệu với Cô Gái Thép: "Cô thấy rồi chứ?"
"Chính là tên này. Dáng vẻ cũng coi được, mất tích cũng chẳng sao—"
Dù gì Thập Thất đã xử lý xong "hậu sự" rồi.
Cô Gái Thép có vẻ không mấy hài lòng, lề mề bước tới trước mặt người đàn ông, nhìn vài lần rồi miễn cưỡng gật đầu.
"Có thể chơi lâu thêm vài ngày." Sydel nghĩ tới điều gì đó, lại âm thầm dặn dò một câu.
Chỉ có điều ‘âm thầm’ này không có nghĩa là không cho người đàn ông kia nghe thấy.
Đôi khi, nỗi sợ hãi không đến từ những thứ quen thuộc, mà đến từ những điều chưa biết.
Người đàn ông bắt đầu cảm nhận được sự kỳ lạ.
“Anh nên thấy may mắn vì có khuôn mặt tạm được đấy.” Sydel cười càng tươi, cô nhìn người đàn ông với ánh mắt đầy ẩn ý.
Nếu giao hắn cho Kayako, có lẽ hắn sẽ không chỉ ch/ết bởi những đau đớn thể xác đơn thuần, mà còn phải chịu đựng sự hành hạ tinh thần vô tận.
Nhưng Sydel chỉ gọi Cô Gái Thép đến thôi, cô nghĩ bản thân còn coi như lương thiện.
Tất nhiên, không phải vì cô muốn đuổi Cô Gái Thép đi chỗ khác mới gọi cô ta tới đâu nhé!
Cô gật đầu tự khẳng định, rồi dõi theo Cô Gái Thép đưa người đàn ông rời đi.
Sau khi giải quyết xong cả hai rắc rối cùng lúc, tâm trạng của Sydel rõ ràng tốt hơn hẳn.
Cô đứng dậy, đi lại bên cạnh Thập Thất, vui vẻ nói: “Chúng ta về nhà thôi.”
Nhìn nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt của Sydel, Thập Thất bất giác cũng cong môi mỉm cười. Cậu còn chưa nhận ra rằng dạo này biểu cảm của mình đã trở nên phong phú hơn nhiều.
Mỗi khi Sydel nhìn thấy cậu là lại cười, lúc cười, đôi mắt trong veo, cong cong, trông rất vui vẻ… Biểu cảm đôi khi cũng có thể lây lan.
Có lúc Thập Thất gần như đã quên mất cuộc sống trước khi gặp Sydel là như thế nào.
Nhưng điều đó có lẽ không phải là xấu, đúng không?
“Đi thôi.”
Cậu nhẹ nhàng nói, tiện thể hỏi: “Hôm nay em muốn ăn gì?”
Sydel lập tức hào hứng: “Em muốn ăn đồ Trung! Sườn chiên và trứng xào cà chua!”
Ở Mỹ, Sydel không ăn được mấy món Trung Quốc chính thống, thường toàn là những món ngọt ngấy.
Sydel cũng không ngờ rằng khi đến Nhật sống chung với Thập Thất, cô lại có được một “quyển thực đơn đồ ăn thế giới di động”
—Thực ra Thập Thất vốn không biết nấu món Trung Quốc.
“Nhưng, anh có thể học.” Sydel vẫn nhớ rất rõ hôm đó, chàng trai đeo chiếc tạp dề màu nhạt, vừa thái rau vừa bình thản nói, như thể đó là chuyện rất bình thường: “Không khó lắm.”
Sydel, người nấu ăn như mở túi mù: “!”
Và từ đó, cô sống những ngày muốn ăn gì là có cái đó.
Điều này càng củng cố quyết tâm “lấy” người ta về nhà của Sydel.
Thậm chí cô còn bắt đầu bấm ngón tay, đau đầu tính toán chi phí đám cưới.
Sau khi về nhà và dọn dẹp qua loa, đến chiều Sydel lại phải ra ngoài vì một số việc ở trường.
Chỉ có điều vừa bước ra đường, cô đã cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ.
Ngay lúc nhận ra sự bất thường xung quanh, phản xạ đầu tiên của Sydel là rút điện thoại ra.
Giây tiếp theo, cô phát hiện mình đang đứng trên một con phố vắng vẻ, lạnh lẽo. Những hàng cây trong vành đai xanh bên đường thưa thớt và tiêu điều.
Bên phải cô là đường lớn, còn bên trái là một dãy các khu chung cư liền kề.
Những tòa nhà với lớp sơn tường xám trắng đã bong tróc, đứng sừng sững trên nền đất bê tông. Các ô cửa sổ và cửa ra vào màu đen như những con mắt.
Khắp đất trời chỉ có hai màu xám và trắng.
Gió lạnh cắt da cắt thịt, xuyên qua lớp áo mỏng manh của Sydel.
Lạnh lẽo, tuyệt vọng, đau khổ – một con đường không có điểm đầu cuối.
Mọi thứ dường như đang chậm rãi và tàn nhẫn ăn mòn thế giới tinh thần của cô gái đang đứng ở đây.
Sydel hít sâu một hơi.
Cô không chút do dự mở điện thoại, bật ứng dụng nghe nhạc, rồi bật bài hát mà cô đã chuẩn bị từ trước.
Giai điệu vui nhộn, có chút tang thương vang lên.
Sydel cầm điện thoại, củng cố lại tinh thần, không chút do dự đi về phía khu nhà ở.
Tiếng nhạc vang khắp đường lớn, sau đó lan sang cả cầu thang của tòa nhà.
Trong không gian chật hẹp ấy, âm thanh không ngừng vang vọng.
“Chị đây là nữ hoàng, tự tin tỏa sáng…”
“Này, nữ…” Sydel chợt khựng lại, ngừng nói từ “nữ quỷ áo đỏ” mà cô định thốt ra, cảm thấy gọi như vậy có phần thiếu tôn trọng, cô tính nhẩm tuổi của “nử quỷ áo đỏ” rồi lại lớn tiếng nói: “Dì đồ đỏ ơi, cháu biết trong lòng dì oán hận vì chồng cũ ngoại tình… nhưng mà, chúng ta đừng vì một tên đàn ông tệ bạc mà tự làm khổ mình chứ…”
Phần lớn phụ nữ Nhật là nội trợ.
Nhưng giờ chồng cũ và tiểu tam đều đã ch/ết, Sydel cảm thấy con quỷ này không cần tiếp tục làm hại người khác nữa.
Vì vậy, cô đã chuẩn bị sẵn bài hát để bảo vệ trạng thái tinh thần của mình, đồng thời giải phóng tư tưởng nữ giới cho dì đồ đỏ.
Ly hôn tốt biết bao, không nói đến việc không cần phải phục vụ gia đình, thì đi nhảy quảng trường, tán trai trẻ, không phải tốt hơn sao?
Theo trình độ nhận thức của cô, dì đồ đỏ hẳn là một đại cao thủ trong giới ma quỷ.
Vừa leo cầu thang, Sydel tẩy não “dì đồ đỏ”, con quỷ mà cô không biết đang ở đâu, nhưng chắc chắn có thể nghe được cô nói.... à không đúng, phải là giải phóng tư tưởng.
“Dì ơi, dì thấy giờ dì có vui vẻ không. Cháu cũng chẳng có ý gì, chỉ là nhìn thấy dì thì cảm giác thân thiết như nhìn thấy cha mẹ cháu.”
“Cháu thật sự không đành lòng khi thấy dì vì một kẻ tệ bạc mà hủy hoại cuộc sống hạnh phúc sau này của mình…”
Sydel leo cầu thang đến mức thở hổn hển.
Trong ảo cảnh này, sức lực của cô không còn như bình thường, nhưng khi leo cầu thang, Sydel mơ hồ cảm nhận được một vài mảnh ký ức vụn vặt.
Là ký ức của nữ quỷ đồ đỏ… không, là cảnh dì đồ đỏ gi/ết tiểu tam Sachiko.
Sydel xem thôi cũng phải cau mày.
Quá tàn nhẫn.
Quả không hổ danh là con quỷ mạnh nhất mà cô từng gặp.
Trong những mảnh ký ức cô có thể nhìn thấy, thi thể của một người phụ nữ bị dì đồ đỏ ném xuống từ trên lầu, rơi trúng một người phụ nữ đang đứng bên dưới.
Người bị ném chính là Sachiko.
Người đứng bên dưới… cũng là Sachiko.
Sachiko đã g/iết ch/ết… chính mình.
Tuy nhiên, kẻ khởi xướng lại là dì đồ đỏ.
Sau khi biết dì đồ đỏ đã g/iết Sachiko như thế nào, Sydel không khỏi giật mình.
Đây là một vòng lặp liên quan đến nghịch lý thời gian*!
*Nghịch lý thời gian hay nghịch lý du hành thời gian là sự mâu thuẫn logic hay nghịch lý trong các lý thuyết giả định rằng "du hành thời gian" trở về quá khứ là khả thi.
Trong những mảnh ký ức, Sydel đã xâu chuỗi được sự thật của vụ án g/iết người này.
Sachiko được người bạn trai đã ch/ết đưa về nhà. Dì đồ đỏ bám vào cơ thể ông chồng cũ và tiếp cận Sachiko.
Dì đồ đỏ tạo ra một thế giới trong nhỏ. Ở đó, trước khi về nhà, Sachiko sẽ bị một vật thể "rơi từ trên cao" đập trúng trên đường.
Sau khi bị đập trúng, Sachiko ngất đi, rồi tỉnh lại ở bệnh viện, và trở về nhà trong trạng thái không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Sau đó, cô ta gặp dì đồ đỏ ở nhà, gặp dì đồ đỏ ở đồn cảnh sát, gặp dì đồ đỏ trên con đường không một bóng người, gặp dì đồ đỏ trong tòa nhà mà cô ta chạy vào để trốn...
Cuối cùng, cô ta gặp dì đồ đỏ ở cầu thang trong tòa nhà, bị dì đồ đỏ ném từ trên tầng cao xuống.
Sachiko bị ném xuống, sẽ đập trúng… Sachiko của vài giờ trước, đang đứng trên đường chuẩn bị về nhà.
Lúc này, Sachiko bị ném xuống đã ch/ết, nhưng dù Sachiko đứng bên dưới không ch/ết, thì nội tạng và m/áu thịt lại hòa lẫn với thi thể của chính cô ta bị ném từ trên cao xuống vài giờ sau đó.
Cô ta được đưa đến bệnh viện.
Tuy nhiên sau khi tỉnh dậy, cô ta lại ở trong trạng thái không hiểu chuyện gì đã xảy ra, ma xui quỷ khiến rời khỏi bệnh viện, về nhà.
Tiến vào con đường mà cô ta mãi mãi không thể thoát ra, con đường có dì đồ đỏ, và liên tục lặp lại những chuyện trên.
Hiện Sydel đang ở trên một con đường như vậy.
Cô không ngờ rằng dì đồ đỏ lại có khả năng kiểm soát thời gian, cảm thấy sợ hãi nên cũng cảnh giác hơn.
Vì vậy, theo phản xạ, cô chỉnh âm lượng lên mức cao nhất.
"Chị đây là nữ hoàng, tự tin tỏa sáng, yêu thì đến, không yêu thì biến, cất ngay những toan tính nhỏ nhen của anh đi..."
Sydel: "…a"
Không biết tại sao, đột nhiên cô cảm thấy an tâm hơn.
Cô lại rẽ vào một tầng lầu tối tăm khác.
Ở góc ngoặt, cô nhìn thấy một bóng dáng màu đỏ.
"Dì đồ đỏ!" Lúc này trốn cũng vô ích, đôi mắt Sydel sáng lên, vẻ mặt tràn đầy phấn khích, dường như rất mong chờ được gặp bà ta. Chỉ là động tác cơ thể cô lại không nhanh đến vậy, chậm rãi bước về phía dì đồ đỏ.
Cô gái chủ động tiến đến gần con quỷ, đôi mắt trong veo sáng ngời, mở to, trong mắt phản chiếu hình bóng của nữ quỷ đồ đỏ.
Mắt trái viết hai chữ "chân thành", mắt phải viết hai chữ "thân thiện", cô m/óc hết ruột gan bi thương nói: "Dì à, phụ nữ chúng ta phải tự cường, tự ái, tôn trọng bản thân, làm nữ hoàng của chính mình, đừng vì những thứ khác mà biến bản thân thành thứ người không ra người quỷ không ra quỷ..."
Bài hát hào hùng vẫn vang lên: "Mặc bộ đồ yêu thích nhất, trang điểm thật xinh đẹp, phụ nữ phải có khí chất thanh lịch, sống sao cho đẹp..."
Sydel nói mãi nói mãi, kết hợp với nhạc nền phù hợp, chính cô cũng sắp bị bản thân làm cho cảm động rồi.
Sau đó, cô nhìn thấy dáng vẻ thật sự của dì đồ đỏ – hình dáng không phải người cũng chẳng phải quỷ.
Sydel: "..."
Nữ quỷ vươn cái cổ dài như hươu cao cổ ra, mái tóc đen rậm rạp, làn da dưới tóc tái nhợt.
Mẹ nó đã thế bà ta còn không vươn ra theo đường thẳng, mà theo kiểu xoay ba vòng trái, ba vòng phải, uốn lượn như sóng biển tiến dần về phía trước.
Mí mắt Sydel giật giật.
Sao lại tạo ra một cảnh mất hình tượng kinh khủng thế này? Nhưng với nhạc nền trong tay, trong lòng cô không chút gợn sóng, thậm chí còn thấy cảnh này giống một video kinh dị hài hước.
Sydel: "..." Đợi đã, đừng để suy nghĩ đi chệch hướng.
Nhìn cái đầu sắp tiến đến, Sydel do dự giữa chạy trốn và đứng yên, cuối cùng quyết định chạy.
Cô vừa lùi về sau vừa tiếp tục nhìn dì đồ đỏ, tận tình khuyên nhủ: "Độc lập, tự cường... đừng dựa dẫm vào đàn ông a này....!"
Quan điểm cốt lõi chỉ có một.
Hãy làm nữ hoàng của chính mình... À không đúng, là học cách khiến bản thân hạnh phúc.
Ngày ngày rình gi/ết tiểu tam có thể vui vẻ không?
Sydel cảm thấy không thể.
Còn không biết nữ quỷ đồ đỏ có thấy thế là vui không.
Nhưng Sydel nghĩ nếu làm thế mà nó vẫn không vui, thì nó chẳng bao giờ có thể vui vẻ được!
Cô vừa chơi trò rượt đuổi với dì đồ đỏ ở cầu thang để thu hút sự chú ý, vừa lặng lẽ dùng sức mạnh tinh thần làm xói mòn thế giới nội tâm của nữ quỷ thông qua bài hát và lời nói.
— Sydel không thành thạo kỹ thuật tẩy não lắm.
Nhưng cô biết.
Đánh chính diện không thắng được, vậy thì… chơi lén thôi.
Dì đồ đỏ rất khó đối phó, giờ Sydel mới cảm thấy nhớ mấy bà thím mà cô từng gặp.
Nhưng sau một khoảng thời gian dài chơi trò rượt đuổi với dì đồ đỏ ngày càng có hình dạng kỳ quái, cuối cùng Sydel vẫn thuận lợi đạt được mục tiêu.
Khi trở lại đường phố nhộn nhịp, cô có thêm một nữ quỷ bị cô tẩy não thành công.
Thật ra nữ quỷ đồ đỏ có nhan sắc không tệ, lông mày và ánh mắt sắc sảo, trên người mặc một bộ đồ đỏ rực rỡ.
Sydel thân thiết gọi bà ta là "dì đồ đỏ", đồng thời khẳng định sẽ coi nó như người nhà.
Cô hài lòng dẫn "người nhà mới" trở về nhà.
Rồi Sydel phát hiện, thực ra không phải thứ gì cũng có thể khắc vào DNA.
… Ví dụ như bây giờ.
Kayako: "Konnichiwa..."
Dì đồ đỏ: "Chị đây là nữ hoàng, tự tin tỏa sáng!"
Kayako: "?"
Toshio: "?"
Nữ quỷ trong khe: "..." Lặng lẽ liếc nhìn Sydel đang đứng ngây người.
Sydel: "…"
Chết tiệt, chủ quan quá rồi!
Đối diện ánh mắt khinh thường của Nữ quỷ trong khe, cô không hề để tâm, cười tủm tỉm giới thiệu đám ma quỷ với nhau.
"Tóm lại, hy vọng mọi người sống hòa thuận nhé."
Sydel vỗ tay, vui vẻ nói.
Nhưng đến buổi chiều lại xảy ra chuyện.
Mimiko bị dì đồ đỏ xử lý rồi.
Không phải Dì đồ đỏ không nghe lời, mà theo lời của nữ quỷ trong khe thì—
“Mimiko luôn tỏ ra là mình rất lợi hại, nhưng gặp phải nữ hoàng... khụ khụ, tôi không cười đâu.”
Sydel: “...:)”
Mịa nó, lần sau cô sẽ không nhồi nhét mấy thứ vớ vẩn này vào đầu quỷ nữa.
Tóm lại, câu chuyện là thế này:
Mimiko tự cho mình là rất ngầu, gặp phải Dì đồ đỏ, một con quỷ chưa thoát khỏi làn sóng tẩy não mình là nữ hoàng.
Kết quả tất nhiên là kẻ yếu bị nuốt chửng.
Sau khi hiểu rõ sự việc, Sydel cũng chẳng có ý định trách mắng Dì đồ đỏ.
Cô chỉ thấy Mimiko không chỉ độc ác mà còn khá ngu ngốc, nên nhanh chóng quăng chuyện này ra sau đầu.
Dĩ nhiên, việc cô quên Mimiko nhanh như vậy còn có một nguyên nhân khác.
Sydel sắp kết thúc kỳ học và chuẩn bị về nước.
Cô đã xử lý gần xong những việc khác ở Nhật Bản.
Chỉ có về Thập Thất là cô phải suy nghĩ nhiều hơn một chút.
Cô quen biết Thập Thất ở Nhật Bản, thấy cậu bận rộn nhiều việc ở đây, thì nghĩ sự nghiệp của cậu chủ yếu tập trung ở Nhật.
Sydel suy đi tính lại, cô vốn không phải kiểu người yêu cầu người mình thích luôn ở bên cạnh.
Có lẽ sau này cô sẽ chia tay Thập Thất.
Mặc dù giao thông hiện đại rất phát triển, nhưng cô sẽ phải sống xa một người vừa đẹp như hoa, vừa nấu ăn siêu ngon theo ý thích của mình, lại chiều chuộng mình hết mực như Thập Thất, quan trọng nhất là sau hai tháng sống chung, ngoài việc nắm tay, họ chẳng làm gì thêm! Nghĩ đến đây, Sydel lại thấy buồn.
Sydel: Chán đời.
Khoảnh khắc buồn bã thoáng qua, sau buổi lễ chia tay lớp, cô không để ý lắm mà lên một chiếc taxi ghép.
Vì lúc học ở đây, Sydel ít khi xuất hiện trong lớp, không tham gia bất kỳ hoạt động, đội nhóm, thi đấu, câu lạc bộ nào, vậy nên cô chẳng thân với ai trong lớp, lễ chia tay cũng chỉ là hình thức, lúc cô rời khỏi trường, trời mới chạng vạng.
Nhưng sau khi lên xe, cô phát hiện bầu trời bên ngoài cửa sổ đột nhiên trở nên tối đen.
Dù đang chìm trong cảm xúc buồn bã, sự thay đổi lớn như vậy vẫn khiến Sydel bắt đầu cảnh giác.
Sắc trời đột nhiên tối sầm đến mức chẳng nhìn thấy gì, ngay cả tài xế phía trước cũng chìm trong bóng tối, thậm chí cô còn không biết đó có phải là người không.
Cô gái đi chung xe ngồi bên cạnh vẫn cúi đầu chơi điện thoại.