Sydel dắt Thập Thất vui vẻ đi được một đoạn, đột nhiên nhận ra hình như mình quên điều gì đó.
Sydel: "... Ờm."
Cô quay đầu lại, nhìn Cô Gái Thép đang vừa đi vừa đá những viên đá nhỏ phía sau mình.
Tâm trạng có chút khó nói.
Cô không thể để cô ta đi theo mình về nhà, nên cố lựa lời nói để đuổi Cô Gái Thép đi.
— "Đừng có thiếu cảnh giác như vậy, sẽ khiến những người muốn đưa cô về nhà cảm thấy nguy hiểm."
Sydel thành khẩn dặn dò cô ta.
Nếu không sẽ chẳng thể biết được có kẻ xui xẻo nào bị Cô Gái Thép mê hoặc, rồi ma xui quỷ khiến đưa cô ta về nhà… Sydel nghĩ đến những vết m/áu loang lổ trong bao tải mà không khỏi thở dài.
Quá nhiều chuyện kỳ quái cũng thật phiền phức, mà từ giờ tới khi cô rời khỏi Nhật Bản chỉ còn chưa đầy một tháng nữa.
Cô quyết định học xong kỳ này sẽ xin nghỉ học để về lại Mỹ.
Trong khoảng thời gian một tháng cuối này xác định quan hệ chắc không khó… phải không?
Sydel không nhị được lén lút quan sát Thập Thất, trong lòng âm thầm tính toán.
Một buổi tối yên tĩnh.
Ngày hôm sau, sáng sớm.
Sydel và Thập Thất cùng đi siêu thị.
Lúc chuyển ra khỏi ký túc xá, Sydel chỉ thu dọn những thứ cần thiết, còn nhiều đồ dùng sinh hoạt hằng ngày phải bổ sung.
Vừa khéo hôm nay, hình như Thập Thất cũng không ra ngoài, Sydel liền kéo cậu cùng đi.
Trong tầng hầm mờ tối, một chiếc đèn đồng tỏa ra ánh sáng ảm đạm, vết dầu và vết m/áu tối màu loang lổ dính trên đó.
Bên cạnh chiếc giường đơn sơ, một người đàn ông râu râu ria xồm xoàm rũ vai thu mình trong góc, những ngón tay thô ráp đầy vết thương chậm rãi vuốt ve một con d/ao có hình dạng kỳ lạ, một thứ vũ /khí sắc bén dính m/áu lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
Bên cạnh, các tờ báo vương vãi rơi đầy đất, trên một tờ báo, rất dễ để nhìn thấy tin tức về vụ án mạng của một cặp đôi vài ngày trước.
Một lúc sau, người đàn ông không rõ mặt mũi hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt kỳ lạ.
……
Siêu thị.
"Ồ, loại sữa rửa mặt này khá tốt..."
Kệ hàng hơi cao, Sydel đứng nhón chân với tay lấy xuống, tiện tay ném vào xe đẩy đằng sau.
Thập Thất yên lặng đi theo bên cạnh Sydel.
Cậu không quen ở những nơi tập trung đông người, lúc này cậu đang đội một chiếc mũ lưỡi trai và kéo cao cổ áo che gần hết mặt.
Sydel cũng đội một chiếc mũ len sáng màu, tóc vàng cuộn trong mũ, chỉ lộ ra một phần cổ thon dài. Trong siêu thị hai người trông không có gì nổi bật, cũng không có mấy người chú ý, hay hướng ánh mắt về phía hai người.
Ngoại trừ một người đang trốn trong chỗ khuất.
Hắn co vai, khom lưng, cúi đầu, tay nhét trong túi quần, siết chặt những dụng cụ mang theo.
Khăn tay, thuốc mê, vật sắc...
Hắn đi qua các kệ hàng, ánh mắt nhìn lén đầy ác ý và thù địch, nếu tháo bỏ lớp vỏ bọc giả vờ khúm núm, sẽ thấy rõ bên trong là sự tàn nhẫn và lạnh lùng.
Người đàn ông mặc áo khoác da màu đen, cúi đầu đi trong siêu thị trông không mấy nổi bật.
Nhưng ánh mắt hắn nhìn cặp đôi đó lại rất lạ lùng.
Ôi... Hãy nhìn đôi cừu non chờ bị làm th/ịt đáng thương kia đi.
Cả hai ăn mặc kín đáo, nhưng dù vậy vẫn không thể che giấu được sự yếu đuối toát ra từ bên trong bộ đồ.
— Cả hai đều có làn da trắng, thân hình cao ráo mảnh mai nhưng khí chất không tầm thường, nhìn là biết chúng là thiếu gia tiểu thư của những gia đình quyền thế được giáo dục tốt và nhiều tiền.
Hy vọng ông trời có thể giúp chúng, nhưng tiếc là...
Người đàn ông thở dài, mèo khóc chuột giả vờ thương xót.
Đầu ngón tay hắn run rẩy vì kích động, hận không thể ngay lập tức lao lên, lôi cặp tình nhân đang thân thiết quấn quýt bên nhau kia về nhà như kéo xác những con chó ch/ết.
Cặp đôi trước đó thể hiện tình cảm trước mặt hắn giờ đã trở thành tiêu đề trên các bản tin.
Nói mới nhớ, lúc đó cảnh tượng rất đẫm m/áu... Hắn m/oi r/uột của đứa con trai ra, buộc vào xích sắt, rồi bảo nếu cậu ta có thể bò tới giúp bạn gái tháo dây trói, thì hắn sẽ thả con bé đi.
Nhưng tiếc là, đứa con trai kéo theo bộ l/òng m/áu me bê bết bò qua mới nhận ra dây trói bạn gái lại là dây thép.
Hắn thích xem những thứ m/áu me và tuyệt vọng này.
Cảnh sát Nhật Bản không thể bắt được hắn, đã mấy ngày trôi qua, hắn không thể kiềm chế được cảm xúc của mình, lại rời khỏi căn hầm, bắt đầu tìm kiếm con mồi tiếp theo.
Thật may mắn.
Vừa ra ngoài đã gặp được một cặp đôi hợp khẩu vị của hắn.
Người đàn ông kìm nén tâm trạng kích động, vẫn giữ khoảng cách mười mét, không xa không gần bám theo.
— Hắn ẩn mình giữa các kệ hàng, bắt đầu run lên, như thể chỉ cần một chút nữa thôi, sẽ thấy dáng vẻ của cặp đôi đó ở trong tay mình, đổ m/áu và run rẩy, nước mắt tuôn rơi, hoảng sợ xin tha.
Vừa tưởng tượng vừa bám theo, người đàn ông không buông lỏng cảnh giác, bởi con mồi vẫn chưa đến tay.
Nhưng khi hắn đang đi theo, đột nhiên phát hiện chàng trai trong cặp đôi ở phía trước bất ngờ hơi nâng mũ lưỡi trai lên, để lộ một khuôn mặt tái nhợt dưới mũ.
Chàng trai khẽ nghiêng đầu, dường như ánh mắt nhẹ nhàng lướt qua vị trí của hắn.
Khoảng cách quá xa, người đàn ông nhìn thấy khuôn mặt của chàng trai, nhưng không thể thấy rõ biểu cảm của cậu ta, chỉ bất giác nín thở, sau lưng có cảm giác ớn lạnh.
... Cậu ta phát hiện ra mình rồi sao?!
Người đàn ông sửng sốt nghi ngờ.
Nhưng ngay sau đó, hắn thấy chàng trai chỉ lơ đãng lướt qua nơi hắn đang đứng, rồi thản nhiên quay đầu đi như chẳng có chuyện gì.
Phù.
Hắn thở phào nhẹ nhõm, chỉ là không hiểu sao lại cảm thấy bất an, như có gì đó không ổn.
Nhưng nhìn lại cặp đôi rõ ràng là người thành phố lớn ở cách đó không xa, người đàn ông chẳng thèm nghĩ gì thêm.
Thập Thất lạnh lùng quay đầu đi, lại kéo thấp mũ lưỡi trai, cụp mắt nhìn xuống.
Cá đã cắn câu.
Sydel vẫn vui vẻ chọn đồ.
Thỉnh thoảng, cô cầm đồ tiến tới, ghé lại gần Thập Thất và thì thầm giới thiệu hay phàn nàn.
Cô gái vui vẻ dạo quanh siêu thị, dường như hoàn toàn không phát giác có một tên sát nhân biến/ thái luôn dõi theo mình gần đó.
Thập Thất cũng không nói gì.
Cậu cũng có vẻ không phát hiện ra gì, cứ để mặc cho ánh mắt đầy tự mãn và đắc ý, tự cho mình là đúng của kẻ bám đuôi nhìn mình như nhìn con mồi.
……
Người đàn ông chăm chú theo dõi từng hành động của cặp đôi.
Đến lúc thanh toán, cuối cùng hắn cũng tìm được cơ hội.
Chàng trai trong cặp đôi hơi cúi đầu thì thầm vài câu bên tai cô gái.
Cô gái gật đầu, nhận lấy túi mua sắm từ tay bạn trai, đi về phía nhân viên thu ngân.
Chàng trai đi thẳng ra khỏi siêu thị, bước đi vội vã, có vẻ như có việc gấp.
Ánh mắt người đàn ông sáng lên, trong lòng mừng thầm.
— Gần siêu thị không có bãi đậu xe lớn, nếu chàng trai muốn rời đi chắc chắn sẽ phải đi bộ một đoạn, xung quanh siêu thị lại có rất nhiều con hẻm nhỏ...
Trước tiên giải quyết đứa con trai, kéo về căn hầm.
Đứa con gái còn lại tất nhiên sẽ không gây ra được phiền phức gì.
Hắn cúi đầu, vội vã bám theo chàng trai vừa rời khỏi siêu thị.
Nếu hắn nhớ không lầm, sau khi ra khỏi siêu thị là một con hẻm vắng vẻ, ở đó hắn có thể ra tay, đánh ngất chàng trai trước.
Hắn vừa nghĩ, vừa kìm nén những sợi dây thần kinh trong đầu đang giật liên hồi vì phấn khích, cắt chặt lưỡi.
Sydel thanh toán xong, rời khỏi siêu thị, nhìn thấy Thập Thất đang đứng đợi mình ở cách đó không xa.
"Chỉ có bấy nhiêu thôi sao?" Cậu tự nhiên nhận lấy túi đồ từ tay cô, nhẹ nhàng treo lên xe máy.
"Còn người kia đâu?"
Sydel quét mắt xung quanh, không thấy ai.
Không biết người đang theo dõi cô có liên quan đến những chuyện xảy ra với cô hay không?
Thập Thất khựng lại một chút, nói ra một địa điểm.
"Để anh đưa em đi nhé?" Cậu ngập ngừng hỏi.
Thập Thất vốn không định để Sydel bị lôi vào những chuyện phiền phức này. Mặc dù không rõ thân phận của người đàn ông kia, nhưng cậu lo rằng chuyện này có liên quan đến những rắc rối của mình.
Dù sao, xuất thân của cậu không được tính là an toàn, đôi khi cậu vẫn phải nhạy cảm một chút.
Nhưng vì cô đã hỏi, cậu cũng thuận theo ý Sydel.
Rất nhanh sau đó, Sydel đã gặp được người đàn ông âm thầm theo dõi mình.
—Theo kinh nghiệm trước đây của cô, đây có thể là một kẻ có sở thích kỳ lạ, hoặc một kẻ có tính cách chống đối xã hội bẩm sinh có tâm lý méo mó.
Nói ngắn gọn, là một tên sát nhân biến/ thái.
Nhưng hiện tại, người đàn ông đang nằm trên sàn nhà đầy bụi của gara ô tô, trên người không có dấu vết thương tích rõ ràng.
Sydel cúi xuống nhìn một hồi, người này vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, nhưng cô đã nhận ra hắn.
Đây chính là người đàn ông đội mũ, xách túi ni lông mà cô từng gặp ở tòa số 3 trong khu chung cư, nơi mẹ của Mimiko ở.
Liên kết các sự kiện trước và sau, Sydel nhanh chóng nhận ra người này là hung thủ trong vụ án mạng của một cặp đôi ở khu chung cư đó.
Nên xử lý hắn như thế nào đây?
Sydel hơi do dự.
Nếu giao cho cảnh sát, chưa chắc hắn đã bị kết án tử hình.
Nếu cô tự xử lý, Thập Thất chắc chắn sẽ không ngăn cản, nhưng… cô lại không muốn kéo Thập Thất vào chuyện của mình.
Dù hình như cậu đã bị kéo vào rồi.
Sydel trăn trở một lúc lâu, bỗng nghe thấy tiếng chuông điện thoại.
Là Cô Gái Thép gọi đến.
Sydel bắt máy, đầu dây bên kia vang lên giọng của Kayako.
Hóa ra Cô Gái Thép vừa mới chạy đến nhà Thập Thất để tìm cô, nhưng không gặp ai. Cô ta loanh quanh bên ngoài căn nhà một lúc mới nghĩ đến việc gọi điện cho Sydel.
Cô ta tìm được Kayako ở gần căn nhà, rồi nhờ cô ấy giúp mình gọi điện.
Sydel đã từng đưa thông tin liên lạc cho Cô Gái Thép, tuy cô vẫn không thể tưởng tượng nổi làm sao một cái bao tải lại có thể gọi điện thoại được—dù có Kayako hỗ trợ.
Cô Gái Thép sẽ không bám riết lấy cô mãi chứ?
Sydel an ủi Cô Gái Thép ở đầu dây bên kia vài câu, nhưng trò chuyện được một lúc, cô nhận ra hình như cô ta có ý định làm nũng. Cô không nhịn được mà bắt đầu suy nghĩ linh tinh.
Chỉ nghĩ đến việc sau này cuộc sống của mình và Thập Thất sẽ luôn có một cái bao tải xen vào.
Sydel: "…"
Tuy nhiên, sau khi nói vài câu với Cô Gái Thép, Sydel đột nhiên có một ý tưởng khác.
Trực giác mách bảo cô rằng, Cô Gái Thép hẳn là một người… rất xem trọng vẻ bề ngoài, và chỉ quan tâm đến khuôn mặt.
Nếu không, cô ta sẽ không phải lòng Thập Thất ngay từ cái nhìn đầu tiên, cũng không nhanh chóng chuyển tình cảm sang cô.
Có lẽ đây là tâm linh tương thông giữa những kẻ đam mê nhan sắc.
Sydel trầm tư vài giây, hỏi: "Cô có muốn lấy vợ… à không, có muốn tìm bạn đời không?"