Bí Kíp Sinh Tồn Trong Thế Giới "Truyện Lạ Khắp Nơi"

Chương 158

Rạp chiếu phim.

Suất chiếu lúc nửa đêm là một bộ phim kinh dị mới ra mắt. Chiếu loại phim này vào giờ này rõ ràng có chút rùng rợn, nhưng bên rạp lại không cảm thấy có gì bất thường.

Dù sao thì cũng chẳng có mấy người đến xem.

Trong rạp thưa thớt, chỉ có vài người ngồi.

Sydel đưa một cốc bắp rang bơ cho cô gái thép—qua thời gian tiếp xúc trước đó, cô gái bao tải dần tin tưởng cô, thậm chí còn nói tên mình cho Sydel biết.

Cô ta tên là Cô Gái Thép, và trước khi gặp Sydel, cô ta chưa từng ăn qua những món có hàm lượng calo bùng nổ như hamburger, gà rán, nước ngọt, bánh kem, v.v.

Sau lần đầu tiếp xúc với những món ăn đó, cô ta tỏ ra vô cùng thích thú.

Thậm chí có thể vì vậy mà thay đổi cả thực đơn ăn uống.

Nhìn mấy chục cốc bắp rang bơ dưới chân, Sydel rơi vào trạng thái trầm mặc kỳ quặc, rồi lặng lẽ quyết định từ bỏ ý định tiếp tục đi dạo với cô ta.

Thôi thì đưa người về nhà trước vậy.

Thật sự ăn quá khỏe. Nếu Sydel không thiếu tiền thì còn đỡ, nhưng bây giờ cô đang xài thẻ của Thập Thất... tốt hơn hết là không nên tiêu xài hoang phí.

Dù sao, hành động dùng tiền của vợ để nuôi bạn gái kiểu này...

Sydel nhìn chằm chằm Cô Gái Thép, rơi vào trầm tư.

Cô Gái Thép vui vẻ vừa nhấm nháp bắp rang bơ vừa xem phim kinh dị.

Trong lúc rảnh rỗi, cô ta chú ý thấy Sydel đang nhìn mình, hình như đã hiểu nhầm điều gì đó.

Trên hàng ghế sau, có một cặp đôi trẻ tuổi đang thân mật tựa vào nhau, cậu trai còn luồn tay dưới ghế thò lên người cô gái.

Cô Gái Thép nghĩ ngợi một lúc, rồi thản nhiên giơ đôi chân trắng nõn thon dài của mình lên, đặt ngay trước mặt Sydel.

Thấy Sydel không có động tĩnh gì, cô ta không hài lòng lắc lắc chân, ý tứ rất rõ ràng.

— Cho cô sờ đấy.

Sydel: "..."

Cô cảm thấy cảnh tượng hiện tại thật kỳ quặc. Trong rạp chiếu phim u ám lúc nửa đêm, xuất hiện một truyền thuyết đô thị trùm bao tải và ăn th/ịt người, đáng lý phải là một câu chuyện kinh dị, thế nhưng hiện tại xung quanh lại tràn ngập bầu không khí hồng phấn quái dị.

Ai có thể hiểu được tâm trạng phức tạp và khó nói của cô lúc này chứ!

Ngón tay Sydel trong túi quần co rồi lại duỗi, chỉ biết im lặng, nhưng khi thấy cô không có phản ứng, Cô Gái Thép liền nhấc chân lên cao hơn một chút.

Sydel vô thức đưa tay ấn xuống.

“Bốp.”

Sydel: "!!"

Cô ngây người nhìn tay mình đang đặt lên một đôi chân trắng mịn, làn da mềm mại và lạnh lẽo, sờ vào vừa đàn hồi lại vừa rất dễ chịu.

Cô là ai, cô đang ở đâu, cô đang làm gì?

Ngẩn ngơ vài giây, Sydel nhận ra cảm giác dưới tay rất khó miêu tả lại không tệ. Trước khi kịp suy nghĩ, phản xạ có điều kiện đã khiến cô bóp nhẹ hai cái.

Cô Gái Thép xoay người.

Thoạt nhìn, có vẻ cô ta rất thích sự tiếp xúc gần gũi này.

Sydel: "..."

Muốn nói lại thôi, thôi rồi lại muốn nói.

Giá như cô còn sức để đối phó với con quỷ ngỗ ngược tùy hứng này, nhưng Cô Gái Thép lại có tính cách của một cô bé dính người, còn là kiểu bị tình yêu làm mờ lý trí, tuy dễ động lòng, nhưng đối xử với người cô ta thích thì thật sự rất tốt.

Tốt đến mức nếu trên đường thấy một chiếc xe đến gần, cô ta sẽ đẩy Sydel tránh xa ra ngay lập tức.

Điều quan trọng nhất là, dù không có khuôn mặt, nhưng thân hình của cô ta thật sự rất đẹp!

Vì thế, Sydel do dự một lúc, cuối cùng không nói lời trách móc nào. Cô chỉ nhẹ nhàng nâng tay, giọng điệu dịu dàng bảo rằng bản thân không thích hành vi như vậy.

—Hiện tại cô là phụ nữ có gia đình!

Mặc dù chuyện này chưa được pháp luật, các mối quan hệ xã hội hay thậm chí người trong cuộc công nhận, nhưng cô vẫn quyết tâm chịu trách nhiệm với gia đình chưa thành lập của mình.

Cô thật sự là một người có trách nhiệm và đáng tin cậy.

Sydel không nhịn được mà thầm khen ngợi bản thân một tiếng, cực kỳ hài lòng tiếp tục xem phim.

Trong phim, khi con quỷ mất nửa người chầm chậm bò ra, trong rạp chiếu lác đác vang lên những tiếng hét.

Sydel mặt không biểu cảm ngáp một cái, cơn buồn ngủ dần ập đến.

… Có chút buồn ngủ.



Cô Gái Thép hiển nhiên không hiểu, nhưng cô ta rất nghe lời.

Đến khi hai người xem xong phim, đã gần rạng sáng.

Sydel chuẩn bị về nhà, lúc rời rạp chiếu phim, cô chợt nghĩ đến điều gì đó, dẫn Cô Gái Thép đi một con đường khác.

Trên đường, bóng người thưa thớt, bóng cây lay động.

Cách đó một con phố, người đàn ông trung niên mặc vest đến đón bạn gái tan làm. Ông ta lịch sự mở cửa xe.

Sachiko mang giày cao gót bước lên xe, vẻ mặt u ám.

Người đàn ông nhìn cô ta mấy lần, tỏ ra khó hiểu, hỏi: "Em làm sao thế? Trông không vui lắm."

"Không có gì." Sachiko thở dài. "Hôm nay đi làm, gặp một con điên, nói mấy lời khó hiểu..."

Nhưng mỗi lần nghĩ đến khuôn mặt của cô gái ngoại quốc kia và ánh mắt của cô ta, Sachiko lại cảm thấy khó chịu.

Tuy nhiên, cô ta không đào sâu cảm giác "khó chịu" ấy xuất phát từ đâu, chỉ đơn giản đổ lỗi cho việc bị người ta phản bác nên không vui.

"Vậy à, thật không ngờ lại có chuyện như thế." Người đàn ông nghe vậy, nghiêm túc nhíu mày, nhưng ông ta không tìm hiểu thêm, chỉ lấy từ trong túi áo ra một hộp trang sức, dịu dàng đưa cho Sachiko: "Em yêu, đừng giận vì mấy chuyện không đâu. Anh đã giải quyết xong chuyện với vợ cũ rồi... Chúng ta sắp tổ chức đám cưới. Em sẽ là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới."

"Đây là gì?" Sachiko vui mừng nhận lấy, niềm vui che lấp nỗi bất an mơ hồ trong lòng cô ta, thậm chí khiến cô ta bỏ qua luồng hơi lạnh không rõ ràng bên cạnh.

Cô ta mở hộp ra, nhìn thấy một đôi hoa tai kim cương tinh xảo và quý giá.

"Cảm ơn anh, anh yêu. Em yêu anh."

Sachiko xúc động ôm lấy người đàn ông, ông ta nhấc tay ôm lại. Nhưng cô gái đang đắm chìm trong niềm vui to lớn không nhận ra khuôn mặt của người đàn ông dựa vào hõm vai mình đã bắt đầu thối rữa, trên mặt nổi đầy gân tím, mắt lồi ra, biểu cảm đau đớn và méo mó.

Trước người đàn ông là cô gái, sau lưng ông ta lại là một nữ quỷ mặc đồ đỏ, hai cánh tay nữ quỷ kéo dài một kỳ dị, b/óp chặt cổ người đàn ông. Lúc bà ta nghiêng người về phía trước, đôi mắt lạnh lẽo vô hồn của bà ta nhìn chằm chằm cô gái đang chìm trong hạnh phúc kia.

Ngay sau đó, chiếc xe chạy đi, nhưng Sachiko trong xe sẽ không bao giờ biết.

Trong chiếc xe ấy, ngoài cô ta ra… không còn một người sống nào khác.

Sydel đứng cách cảnh tượng ấy không xa, nhàn nhã xem xong tất cả, sau đó mới tiếp tục đi về nhà.

Cô Gái Thép ngoan ngoãn đứng bên cạnh cô, vẫn đang "chóp chép" ăn hết cốc bắp rang bơ chưa ăn xong. Sydel cảm thấy cho ăn kiểu này cũng khá thú vị, tiện tay cầm cốc bắp rang bơ đưa lên gần cái lỗ trên bao tải giúp cô ta.

Đèn đường vẫn sáng, Sydel vừa đi vừa lơ đãng suy nghĩ về một chuyện. Nhưng đi được một lúc, cô chợt thấy một bóng dáng hơi quen thuộc ở phía trước.

Cô nghĩ đến một khả năng, liền tiến tới gần hơn.

Dưới ánh đèn đường, bóng dáng chàng trai cao ráo mảnh khảnh, ánh đèn làm tôn lên vẻ đẹp của cậu – ít nhất, trong mắt Sydel là vậy!

Cô luôn tự động bật bộ lọc khi nhìn những thứ mình thích.

Hiện tại, ngay cả hạt bụi bay trong đêm tối, đến bên cạnh Thập Thất, cũng biến thành những con đom đóm xinh đẹp tô điểm thêm cho vẻ ngoài của cậu.

Tại sao Thập Thất lại xuất hiện ở đây?

Thậm chí Sydel không cần suy nghĩ cũng biết câu trả lời. Vì vậy, trước sự cám dỗ của cái kết luận "Thập Thất đến đón mình về nhà!" trong đầu, phản ứng đầu tiên của cô là vui vẻ chạy về phía trước, nhưng bất chợt nhớ đến lời dặn dò dịu dàng của chàng trai trước khi cô rời nhà.

—"Về sớm nhé."

Hơn nữa cô đã dứt khoát và quyết đoán đồng ý, mang theo lời thề son sắt lao ra khỏi nhà.

… Ừm.

Cô vô thức dừng bước, suy nghĩ xem bây giờ là mấy giờ.

Sau nửa đêm, trời tối đen như mực.

Sydel: "..."

Khụ khụ, hình như cô đột nhiên cảm thấy hơi có lỗi và chột dạ...?

Cô gái chớp mắt, bỗng chậm bước lại, bất giác che miệng ho khẽ hai tiếng, gượng gạo liếc mắt sang hướng khác, thì nhìn thấy Cô Gái Thép bên cạnh mình.

Thập Thất cũng chậm bước lại.

Vì đã quá khuya, Sydel mãi chưa về, cũng không nói rõ thời gian về nhà... Thập Thất cảm thấy hơi lo lắng nên đã ra ngoài tìm.

Không khó để trực tiếp kiểm tra vị trí của Sydel bằng cách lần theo điện thoại của cô, nhưng cậu không muốn tự quyết định làm điều đó trong trường hợp cô không biết. Cậu định tìm cô trước rồi tính sau.

Sau đó, ở một nơi cách nhà không xa, cậu nhìn thấy Sydel– người đến nửa đêm mới về, và một cô gái trùm bao tải đứng bên cạnh cô.

Cô gái bao tải ngoan ngoãn đứng bên cạnh cô gái tóc vàng, hai người một trước một sau, khoảng cách gần đến mức sắp chạm vào nhau. Sydel cầm một cốc bắp rang bơ, còn cô gái bao tải đang vui vẻ nhai rôm rốp.

Quan trọng nhất là... ánh mắt của cậu lướt xuống, nhìn thấy trên bắp đùi trắng nõn của cô gái bao tải có một dấu tay màu đỏ nhạt.

Thập Thất: "..."

Cùng lúc đó, vì cảm thấy tội lỗi mà Sydel đưa mắt nhìn đi nơi khác, lại vô tình nhìn thấy vết hằn trên chân của cô gái bao tải.

Cô ngây người trong chốc lát, sau đó giật mình kinh hãi: "Sao lại thế này?!"

Chết tiệt, da dẻ của cô ta sao mỏng manh thế? Chỉ khẽ chạm vào mà cũng để lại dấu vết!

"Khoan... khoan đã," Sydel nhớ ra Thập Thất đang đứng ngay cạnh, vội vàng quay sang giải thích: "Nghe em giải thích đã, thật ra... thật ra em và cô ta không có gì hết..."

Cái dấu tay đó hoàn toàn chỉ là tai nạn!

Thập Thất: "..."

Ánh mắt chàng trai vẫn không biểu lộ cảm xúc, đứng nguyên tại chỗ không động đậy, nhưng vẻ mặt càng lúc càng lạ lùng.

Sydel bắt đầu cuống lên, cũng cảm thấy bất lực. Liếc nhìn vết hằn mờ trên chân của Cô Gái Thép, cô đờ người, chợt nhận ra trong tình huống này, bảo là chẳng có gì xảy ra thì đúng là coi thường trí thông minh của Thập Thất.

Quả nhiên, chàng trai im lặng một lúc, sau đó thăm dò hỏi bằng giọng nói nhẹ nhàng: "Cách em giải quyết cô ta... là bằng phương pháp này à?"

Phương pháp này tức là biến cô ta thành người của mình?

Sydel: "..."

Thôi xong, hết đường giải thích rồi.

Trong một thoáng, cảm giác tuyệt vọng bao trùm lấy tâm trí của Sydel. Nhưng sau khi buồn bã vài giây, cô vẫn hạ quyết tâm tiếp tục thanh minh: "Mặc dù đúng là em có chạm vào cô ta, nhưng đó hoàn toàn là vô ý... Em không hề có bất kỳ ý nghĩ gì với cô ta. Thực tế là..."

Thực tế là, từ trước đến nay, cô chỉ thích một người duy nhất mà thôi!!

Nhưng đến khi định nói ra, Sydel lại ngập ngừng, cảm thấy nếu trong cảnh tượng như bị bắt gian này mà tỏ tình, thì có vẻ không phù hợp.

Không đúng, không phải là có vẻ, mà là chắc chắn không phù hợp!

Cô Gái Thép chẳng biết gì, vẫn vui vẻ ăn ngấu nghiến đống bắp rang bơ, dù Sydel đã ném cả cốc bắp rang bơ đó xuống đất ngay khi nhìn thấy Thập Thất.

Sydel bắt đầu phân vân không biết có nên tỏ tình ngay bây giờ không.

——Liệu nói "Em thích anh" trong hoàn cảnh này có khiến Thập Thất nghĩ cô là một kẻ rất dễ dãi và lăng nhăng không?

Tuy nhiên, có lẽ cô đã do dự quá lâu.

Sydel còn đang cúi đầu vắt óc suy nghĩ lời tỏ tình, thì Thập Thất đã tiến tới.

"Được rồi." Cậu khẽ bật cười, bảy phần nhẹ nhàng ba phần bất lực. Sydel ngẩng đầu lên, nhìn thấy trong mắt Thập Thất vẫn còn ý cười chưa tan. Chàng trai chìa tay về phía cô: "Chơi đủ rồi thì về nhà thôi, được chứ?"

Sydel: "!!"

Vậy nên...vừa rồi cậu không hề giận, chỉ là đang trêu cô thôi sao?!

Dưới ánh đèn đường, cổ tay Thập Thất trắng trẻo và thon dài, dưới làn da mỏng manh có thể lờ mờ nhìn thấy đường kinh mạch máu xanh và mạch máu. Ngón tay dài khép lại, nhẹ nhàng vươn về phía Sydel.

Sydel thoáng ngẩn người, khẽ cắn môi, cảm giác không thể tin nổi.

Không biết nói sao về cảm xúc lúc này, chỉ biết đầu óc cô trở nên mơ màng.

…Cố gắng kìm nén cảm xúc kỳ lạ lẫn sự phấn khích đang dâng trào, cô cố đè khóe miệng xuống, chậm rãi vươn tay ra đặt lên tay cậu, mặc cho Thập Thất từ từ siết chặt lấy.

"Được thôi."

Cô nở nụ cười rạng rỡ, để Thập Thất dắt tay mình đi về nhà.

——Tay anh ấy mềm thật đấy.

Sydel lơ đãng nghĩ, cảm giác phấn khích dần lắng xuống, cô nghe rõ trái tim mình đang đập thình thịch trong lồng ngực.

..Ôi, tay anh ấy mềm thật, eo cũng mềm.

Cô nghiêng đầu, ngắm nhìn góc nghiêng của Thập Thất dưới ánh đèn đường, vừa nhìn vừa tự mình đắm chìm.

Không hổ danh là Sydel cô! Mắt chọn người yêu đúng là đỉnh nhất!!

Cuối cùng, ánh mắt cô dừng lại trên đôi môi của Thập Thất. Hình như chàng trai hơi bị thiếu máu, nhưng không phải kiểu ốm yếu bệnh tật, vì vậy màu môi không tươi sáng, nhưng cũng không nhợt nhạt, mà là sắc hồng nhạt như hoa anh đào.

Nhìn giống màu của thạch trái cây.

Chắc chắn... cũng rất mềm mại.

Bao giờ thì cô mới có thể hôn lên đó đây?

Sau khi nắm tay, Sydel liền bắt đầu nghĩ đến chuyện được đà lấn tới, và chìm vào dòng suy nghĩ miên man. 
Bình Luận (0)
Comment