*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sydel nhìn ngang ngó dọc, ngây người không nhìn ra bất kỳ điểm tương đồng nào giữa bao tải ngoài kia và “người”.
— Ngoại trừ đôi chân kia, vừa trắng vừa thon, trông rất đẹp và quyến rũ. Chỉ cần liếc qua đã đủ thu hút ánh mắt của người khác.
Sydel chăm chú nhìn đôi chân một lúc, rồi trầm ngâm quay đi.
Đây quả thật là một đôi chân rất đẹp, nhưng đáng lẽ đối với cô nó không hấp dẫn đến vậy.
Dù không xét đến xu hướng tính dục hay những suy nghĩ thoáng qua trong đầu, cô vốn không phải kiểu người dễ dàng bị sắc đẹp làm lu mờ lý trí, bỏ qua mối nguy hiểm.
Nếu đã vậy, việc cô cảm thấy thôi thúc muốn nhìn thêm và thích thú với “người” này chỉ có thể là do trên người cô ta có vấn đề.
Cô gái bao tải dưới lầu nhấc nửa thân trên lên, bao tải màu nâu vàng hơi nghiêng về phía trước, như thể đang cố vươn tới khung cửa sổ trên lầu.
Sydel cau mày.
Dù trên người cô gái bao tải này có điều gì lạ lùng, thì cũng không thể là lý do để cô ta động chạm đến Thập Thất.
Bỏ qua ánh mắt đầy tò mò muốn buôn chuyện của nữ quỷ trong khe, Sydel quay sang nhìn Thập Thất, nở nụ cười rạng rỡ ấm áp, đôi mắt cong cong như trăng khuyết: “Nếu anh không quan tâm, vậy để em xuống dưới bảo cô ta rời đi nhé?”
Thập Thất nhìn cô gái trước mặt đang cười rất tươi, trong mắt ánh lên vẻ phấn khích, lặng lẽ gật đầu.
Khi Sydel chuẩn bị rời khỏi nhà, cô nghe thấy giọng nói của chàng trai, trầm ấm và dịu dàng:
“Chú ý an toàn, về sớm nhé.”
“Được rồi được rồi, em biết rồi.”
Cô gái vui vẻ vẫy tay, cũng không biết có nhớ hay không, rồi vội vàng lao xuống lầu.
Nữ quỷ trong khe nằm trên tủ trong phòng khách, lười biếng quan sát mọi việc trong nhà.
Thập Thất nhìn theo bóng lưng cô gái vui vẻ rời đi, bất đắc dĩ thở dài.
— Sydel vẫn như trước, chẳng bao giờ che giấu suy nghĩ của mình. Ví dụ, cảm xúc háo hức muốn “chơi đùa” với thứ dưới lầu.
Cậu xoay người trở lại sofa, bật máy tính lên.
Trên màn hình, tin tức về vụ án mạng của một cặp đôi gây chấn động cõi mạng ngày hôm qua xuất hiện, kèm theo hàng loạt thông tin chưa rõ nguồn gốc bị rò rỉ tràn lan trên mạng.
Từ những bức ảnh, có thể thấy một cặp đôi đã bị sát hại tàn nhẫn trong tầng hầm. Ruột của người đàn ông bị m/óc s/ắt kéo dài ra xa vài mét, n/ội t/ạng thối rữa bị ruồi nhặng bu đầy; b/ầu ng/ực của người phụ nữ bị c/ắt bỏ, hiện trường thảm thương không nỡ nhìn.
Theo báo cáo của cảnh sát.
“Dựa trên khám nghiệm hiện trường, chúng tôi cho rằng đây có thể là hành vi của một kẻ sát nhân biến thái có sở thích tr/a t/ấn các cặp đôi hoặc cặp vợ chồng. Hy vọng người dân hãy chú ý cẩn thận...”
...
“Chào.” Cánh cửa sắt lặng lẽ mở ra, cô gái phía sau cánh cửa nở một nụ cười ngọt ngào nhưng lại mang chút lạnh lẽo.
Cô gái tóc vàng buộc tóc thấp hai bên thả trước ngực, đôi mắt rực rỡ, đường cong khuôn miệng khi cười vô cùng hoàn hảo, nhìn dáng vẻ là một nữ sinh tràn đầy sức sống. Chỉ có điều cô mặc bộ đồ ở nhà đơn giản màu trắng đen, trông gọn gàng và sạch sẽ, cũng thêm vài phần sắc thái lạnh lùng.
Trước khi xuống lầu, Sydel định thay một chiếc váy xinh đẹp.
Nhưng nghĩ đến việc còn phải gặp người chồng cũ của nữ quỷ đồ đỏ và nhân tình của của anh ta, cô bèn bỏ qua ý định này.
Cô gái bao tải chỉ cao khoảng một mét rưỡi.
Cô ta... hoặc “nó” thấy cửa mở thì hưng phấn bước tới, sau đó lại nhìn thấy Sydel bước ra.
“Cô đến đây tìm tôi à?”
Sydel cười híp mắt nhìn cô ta, hơi nghiêng người về phía trước, chăm chú nhìn... cái bao tải kia.
Khi nói chuyện, cô âm thầm quan sát cô gái bao tải. Nó mặc một chiếc quần short bò, phần thân trên là chiếc bao tải to sụ. Lại gần hơn, cô có thể ngửi thấy mùi máu tanh thoang thoảng.
Sydel bắt đầu có chút tò mò—
Dưới lớp bao tải là gì?
Nhưng cô không tự tin đến mức liều mình đi kiểm tra, chỉ lặng lẽ quan sát cô gái bao tải.
Cô gái đối diện không nói gì, có vẻ hơi ngẩn ngơ.
“Này,” Sydel vươn tay ra trước khu vực đáng lẽ là mặt của cô gái và vẫy nhẹ, rất kiên nhẫn lặp lại một lần nữa: “Cô đến tìm tôi à?”
Dưới lớp bao tải, có thể thấy động tác lắc đầu.
Nụ cười trên mặt Sydel thoáng nhạt đi, nhưng chỉ vài giây sau, cô lại nở nụ cười rực rỡ ấm áp, giọng nói dịu dàng và ngọt ngào như rót mật vào tai: “Ôi—”
“Thật sao? Nhưng, nếu người cô tìm không muốn gặp cô…”
“Hay là đi với tôi nhé?”
Cô đưa tay về phía cô gái bao tải, giọng nói chân thành, ánh mắt nghiêm túc, dù không biết đối phương có nhìn thấy hay không.
Nụ cười trên môi Sydel vẫn không tắt, nhưng trong đầu lại đang cân nhắc nếu bị từ chối thì sẽ ra tay như thế nào.
Rồi cô nhìn thấy cô gái bao tải do dự một lúc, sau đó gật đầu…
Khoan đã, cô ta… gật đầu rồi sao?!
…Hả?
Hóa ra mục tiêu của cô gái bao tải có thể dễ dàng thay đổi như vậy.
Nhớ lại việc cô ta từng làm với Thập Thất.
Tìm người “mai mối,” lén lút theo dõi, bám theo về nhà…
Sydel phút chốc rơi vào trầm mặc.
Độ khó từ “khó nhằn” rơi xuống thành “dễ dàng.”
Sydel thoáng ngẩn người, nhưng thấy cô gái bao tải không thò tay ra kéo mình, cô từ từ hạ tay xuống, nhất thời không biết phải làm gì tiếp theo.
Cô trầm ngâm hai giây, rồi thử thăm dò nói: “Vậy bây giờ chúng ta… đi ăn gì đó nhé?”
Cô gái bao tải gật đầu.
Sydel: “!”
Mọi chuyện diễn ra suôn sẻ đến khó tin, nhưng Sydel chỉ hơi bất ngờ một chút rồi cũng không suy nghĩ quá nhiều. Cô đắn đo một lúc, rồi quyết định đưa cô ta đến một nơi đặc biệt.
Nơi “tiểu tam” đang làm việc.
Cô nàng “tiểu tam” là một nữ sinh, nhưng chẳng thể gọi là thanh thuần đáng yêu. Phá hoại gia đình người khác mà vẫn đường đường chính chính, hơn nữa không có chút áy náy nào.
Sydel lười nhác quan sát cô gái bận rộn đi qua đi lại giữa nhà bếp và tiền sảnh, liếc nhìn vài lần đã rút ra kết luận như vậy.
Tuy nhiên, cô không chú ý quá nhiều đến cô “tiểu tam” này, vì khi đến nhà hàng, cô mới bất giác nhận ra rằng…
Cô gái bao tải hình như, có lẽ, dường như… đã xem cô như bạn trai của mình
Không thể trách Sydel phản ứng chậm.
Nhưng đúng là mãi đến khi gọi món, và nhận được vô số “cử chỉ đỏng đảnh” như vô ý của cô gái bao tải, cô mới bỗng dưng nhớ ra lời mình đã nói.
Cô gái bao tải muốn yêu đương với Thập Thất, tìm đến tận nhà Thập Thất, bị cô ra mặt từ chối thẳng thừng rằng Thập Thất không quan tâm cô ta, thậm chí còn bảo: Không bằng đi với tôi đi…
Và thế là cô gái bao tải đã đi theo Sydel.
—Vậy bây giờ, việc cô ta nghĩ mình đang yêu đương với Sydel hình như cũng là chuyện… rất bình thường?
Sydel: “.”
Nếu biết trước lời nói đó sẽ bị hiểu lầm thành thế này…
Không được, vậy cũng không thể để cô ta tiếp cận Thập Thất, chẳng thà để cô làm cái chức “bạn trai” này. Sydel không nhịn được trầm ngâm nghĩ lại, cảm thấy việc này chẳng có vấn đề gì cả.
Cô gái bao tải tỏ thái độ đỏng đảnh như một đại tiểu thư được cưng chiều. Lúc gọi món, vì cô ta không thể nói cũng không có tay, nên đành dùng cái đầu trong bao tải “cộc cộc cộc” đập vào thực đơn. Tiếng kim loại va chạm vang vọng khắp sảnh, thu hút vô số ánh nhìn kỳ quái.
Sydel nghe tiếng động, chợt nhớ đến một vật.
“Máy xay thịt.”
Cô gái bao tải không động đến những món ăn trên bàn, Sydel nghĩ một lát, thử nhấc một đĩa lên đưa tới trước mặt cô ta: “Cô không đói hả?”
Cô gái bao tải nghiêng người, có vẻ đang tỏ ra nghi hoặc.
Sydel nghĩ đến mùi máu tanh từ bao tải và tiếng “kim loại va chạm” vừa nãy, trong đầu lại nảy ra những suy đoán kỳ lạ.
Nhưng cô im lặng một lát, không nói thẳng, chỉ khéo léo hỏi: “Cô chưa từng ăn những thứ này sao?”
Cô gái bao tải gật đầu.
Sydel hơi ngạc nhiên, nhưng rất nhanh cô tìm ra cách giúp cô ta ăn được.
Trong nhà hàng, một cảnh tượng kỳ lạ diễn ra.
Sydel đổ hết món ăn từ đĩa qua khe hở của bao tải. Bên trong bao tải vang lên tiếng nhai “rốp rốp rộp rộp.”
…
Một lúc sau, Sydel đứng dậy đi thanh toán.
Sau khi ăn được thức ăn, cô gái bao tải tỏ vẻ vô cùng phấn khích, như thể chưa từng ăn đồ của con người bao giờ. Điều này khiến Sydel không nhịn được nghĩ, rốt cuộc trước đây cô ta đã ăn thứ gì.
—Thấy chưa, vẫn ăn được thức ăn bình thường mà?
Vậy mà cô ta lại khiến cơ thể mình đầy mùi máu tanh thế kia.
Sau một thời gian tiếp xúc, Sydel nhận ra bản thân không còn cảm giác phản cảm, khó chịu hay tức giận với cô gái này nữa.
Cô ta như một đứa trẻ con, trong đầu chỉ toàn chuyện yêu đương, hơn nữa thay đổi sở thích nhanh đến bất ngờ.
Chỉ cần không dính dáng đến Thập Thất thì không sao.
Sydel thăm dò xong liền vui vẻ đứng dậy đi thanh toán, nhưng lúc này lại gặp rắc rối.
Đây vốn là một nhà hàng cao cấp, mà những ngày qua Sydel tiêu tiền điều tra cũng không ít, thế nên…
Thẻ không đủ tiền nữa rồi.
Sydel: “…”
Cô gái bao tải ăn rất khỏe.
Đối diện với nụ cười nhắc nhở của nhân viên phục vụ, Sydel nắm chặt điện thoại, lưỡng lự một lát, mở danh bạ, lướt màn hình, cuối cùng dừng lại ở tên Thập Thất.
“Thập Thất, em muốn mượn chút tiền!”
Ngay sau đó, đối phương đã nhắn lại.
Sydel nhìn chăm chú màn hình.
…Ồ, là một dãy số tài khoản ngân hàng và mật khẩu.
Thậm chí cậu còn không hỏi cô định làm gì!
Thập Thất tốt thật đó!
Cô vui vẻ trả tiền, vừa quay lại đã thấy cô gái bao tải đứng lên, dường như đang cúi đầu, có chút ngượng ngùng, lặng lẽ đến bên cạnh cô.
So với thái độ trước khi được "cho ăn", giờ cô ta ngoan ngoãn, hiền lành, lại còn mang theo một chút... rụt rè của một kẻ đang yêu?
Cô ta đến bên cạnh, đưa chân chạm nhẹ vào Sydel. Làn da mang đên xúc cảm mềm mại và đàn hồi. Sydel cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng không tài nào nghĩ ra được.
Cô do dự một lúc, không nghĩ được đầu mối nào, liền bảo cô gái bao tải ra ngoài chờ mình.
Thấy cô ta ngoan ngoãn đi ra ngoài, Sydel lập tức quẳng cô ta ra khỏi đầu, nhanh chóng đi tìm con bé "tiểu tam" kia.
- --
Sachiko lạnh lùng nhìn cô gái trước mặt. Là một người nước ngoài, có khuôn mặt xinh đẹp, trông không thiếu tiền, còn rất trẻ, quan trọng nhất là, vừa mở miệng, cô ta đã hỏi về chuyện bạn trai và vợ cũ của bạn trai mình.
Sachiko tái mặt nói: "Tôi không biết gì cả, nhưng bạn trai tôi đã ly hôn với vợ cũ rồi. Xin đừng dùng chuyện này để quấy rầy chúng tôi nữa!"
Sydel bật cười chế nhạo.
"Thật sao," Cô dửng dưng nói: "Nhưng tin tức lại nói, trước khi anh ta ly hôn, cô đã có quan hệ với anh ta rồi, đúng không?"
Sachiko nổi cơn thịnh nộ, sắc mặt thay đổi, căm hận nói: "Dù sao tôi cũng chưa bao giờ làm hại bà già đó! Có giỏi thì bà ta biến thành quỷ đến tìm tôi đi..."
Cô ta còn muốn tiếp tục chửi bới thì bị ngón tay của cô gái chặn miệng.
"Suỵt." Sydel nhẹ nhàng ghé sát vào cô ta, đầu ngón tay trắng nõn đặt lên môi Sachiko, mỉm cười, nhưng trong mắt lại không có chút ý cười nào: "Đừng nói mấy lời đó."
Hơi thở của cô gái lượn lờ quanh cổ, lạnh lẽo khiến Sachiko không tự chủ được mà run lên, nghe thấy cô gái kỳ lạ này thì thầm nói với mình: "Những đứa trẻ không nghe lời, nửa đêm sẽ bị ác quỷ đeo bám đấy."
Sachiko mấp máy môi.
Không biết vì sao, trong khoảnh khắc, cô ta cảm giác như có thứ gì đó đâm vào lưng mình, và có ai đó đang nhìn cô ta... Nhưng ngay sau đó, cảm giác bị một cô gái đồng trang lứa dọa sợ làm cô ta vừa xấu hổ vừa tức giận, lập tức quên mất nỗi sợ lúc này.
Cô ta quay mặt đi, lùi lại vài bước, lớn tiếng quát: "Cô nghĩ mình là ai? Đến chỗ tôi giả thần giả quỷ, cho dù bà ta thật sự đến trước mặt tôi, tôi cũng không sợ. Bây giờ người mà Kobayashi yêu là tôi...!"
Sydel: "..."
Sydel khó hiểu nhìn cô gái trước mặt.
Cô đã sống bao nhiêu năm, gặp không ít những kẻ kỳ quái. Nhưng đây là lần đầu tiên cô gặp một yêu cầu lạ lùng như thế này.
Cô định lên tiếng nhắc nhở nhưng lại thôi, cuối cùng không nói thêm gì nữa.
Một người không sợ gì cả, chỉ một lòng cầu chết, cũng là một điều hiếm thấy.
"Có giỏi thì bà ta biến thành quỷ đến tìm tôi đi..."
...Ừ, không tồi.
Sydel quan sát cô gái này, bắt đầu nghĩ xem tối nay nếu đến tìm cô ta, liệu có thể gặp được nữ quỷ đồ đỏ không.
Sachiko lạnh cả người vì ánh mắt đánh giá của cô gái trước mặt. Cô ta cắn môi, nhanh chóng quay người bỏ chạy.