Sydel tập trung "quan sát" xung quanh.
Một người đàn ông trung niên đi ra từ một tòa nhà. Ông ta trông khoảng ba bốn mươi tuổi, dáng người bình thường, tóc ngắn màu đen, lên một chiếc xe ô tô bình thường và rời khỏi khu chung cư.
Người này... sao trông có hơi quen nhỉ?
Sydel thắc mắc, trong lòng sinh nghi nên ghi nhớ ông ta, nhưng dù cố nghĩ thế nào cũng không nhớ ra đã gặp ở đâu. Cô đành tiếp tục đi theo dòng suy nghĩ của mình.
Mà hình như, người phụ nữ ly hôn mất tích trong bản tin, sống ở tòa nhà thứ nhất.
Tòa nhà thứ hai không có ai xuất hiện, cô đi thẳng về phía tòa nhà thứ ba.
Cô bước vào hành lang và dừng chân trước thang máy.
Đối diện bãi đỗ xe có một siêu thị nhỏ. Lúc này, một người đàn ông gầy yếu bước ra từ đó.
Hắn đội mũ lưỡi trai, mặc áo khoác da màu đen, tay cầm một túi ni lông màu xanh đậm, không rõ bên trong có gì.
Tuy nhiên, khi đi qua tòa nhà thứ hai, hắn va phải một người phụ nữ đang đi vứt rác, thân thể hắn loạng choạng không vững, nghiêng sang một bên, làm chiếc túi ni lông trong tay rơi xuống đất.
Trong khoảnh khắc đó, Sydel "nhìn thấy" thứ trong túi.
Đó là một túi dây thép.
Những sợi dây thép màu bạc xoắn lại thành một cuộn.
Hẳn là vô cùng chắc chắn, và cũng có thể dùng làm công cụ tra /tấn hay giếc người.
Mua thứ đó để làm gì? Sydel cau mày, mức độ khả nghi của người đàn ông này lại tăng thêm một chút.
Người đàn ông mặc áo khóa da đi đến tòa nhà thứ ba, lướt qua Sydel, hắn xách túi bước vào thang máy.
Sydel không thể "nhìn thấy" hắn đi đâu.
Cô tiếc nuối rời mắt, câu chuyện tiếp tục diễn ra, rất nhanh đã đến căn hộ số 307.
Cô gái tóc vàng vào trong phòng, phát hiện điện thoại, rồi bị quỷ quấn lấy...
Cuối cùng, cô gọi cảnh sát.
Trong khoảng thời gian từ lúc đó đến khi rời khỏi khu chung cư, không xuất hiện thêm người hay sự việc nào đáng chú ý nữa.
Nhưng đây là một khu chung cư gần như bị bỏ hoang, xảy ra những việc như vậy cũng không có gì lạ.
Sydel nghĩ thế, rồi từ từ thử rút tinh thần mình ra khỏi giấc mơ. Đồng thời, Sydel trong mơ cũng chào tạm biệt cảnh sát và đi về phía cổng khu chung cư.
Ngay lúc đó, Sydel bỗng cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
Rồi cô đột nhiên phát hiện một thứ... vô cùng quan trọng và đáng sợ.
Nhưng thứ này lại bị cô bỏ qua khi nó xuất hiện!
Sydel cắn môi, vô thức nhíu mày, chăm chú nhìn bản thân trong giấc mơ. Cơn lạnh trên lưng cô càng lúc càng rõ rệt.
Sao có thể... như thế được?!
Qua góc nhìn của người ngoài cuộc, Sydel nhìn thấy một cảnh tượng nổi da gà mà bản thân không phát hiện ra khi đến khu chung cư ngày hôm nay.
Trên tầng của tòa nhà thứ nhất, không rõ là tầng nào, có một người phụ nữ mặc đồ đỏ đứng trong bóng tối heo hút.
Không, đó không phải người.
Là một nữ quỷ mặc đồ đỏ đứng trên tầng của tòa nhà đầu tiên, cúi đầu nên không rõ nét mặt.
Hai tay của nó buông thõng trước người, ánh mắt hướng về phía cô gái tóc vàng dưới lầu.
Nó luôn nhìn cô từ lúc cô bước vào khu chung cư này.
Nhưng bản thân Sydel lại không hề phát giác!
Cảm giác lạnh lẽo ngấm vào cơ thể, Sydel cắn môi, lần đầu tiên cô thực sự cảm nhận được nguy cơ rình rập xung quanh mình.
Không chỉ trong hiện thực, từ lúc bước vào khu chung cư đến lúc rời đi, cô hoàn toàn không phát hiện trên cầu thang của tòa nhà đầu tiên có một con ác quỷ đang nhìn mình chằm chằm. Mà trong giấc mơ cũng vậy, cho đến giây phút cuối cùng, cô mới nhận ra sự tồn tại của nó.
Sydel hít một hơi thật sâu, còn trong khu chung cư, cô của lúc đó cũng sắp rời đi.
Nhìn từ trên cao, cô gái tóc vàng hoàn toàn không hay biết, chẳng hề nhận ra mối nguy hiểm chết người đang ở ngay bên cạnh mình.
Sydel có hơi bực bội.
Nhưng đúng lúc cô trong ký ức đi được nửa đường, Sydel đột nhiên cảm nhận một luồng oán khí lạnh lẽo chưa từng có.
Theo bản năng, cô dời sự chú ý về phía tòa nhà đầu tiên, sau đó cô nhìn thấy nữ quỷ mặc đồ đỏ đang hướng về phía cô lúc này, để lộ khuôn mặt của nó.
Sydel: "!!"
Nó phát hiện ra mình —— cô biết, nhưng lại không thể rời ánh mắt khỏi nữ quỷ.
Nếu đã bị nó chú ý, vậy thì trực tiếp đối mặt với khó khăn vậy... À không đúng lắm, nhưng gần như thế.
Sớm muộn cũng phải đánh, đánh sớm hay đánh muộn đều như nhau.
Còn có thể nhân cơ hội này tìm thêm manh mối.
Mái tóc đen xõa xuống che nửa khuôn mặt.
Đó là một khuôn mặt trắng bệch, miệng cười rất lớn, trông vừa kỳ quái vừa đáng sợ.
Ngay sau đó, nụ cười của con quỷ càng càng lúc càng mở rộng, chỉ trong một khoảnh khắc, tầm nhìn của Sydel trở nên méo mó. Rồi cô nhìn thấy nửa khuôn mặt bên trái của nữ quỷ bắt đầu biến dạng, đôi môi đỏ như máu và đôi mắt dữ tợn nổi đầy gân xanh tím.
Sydel: "..."
À, vậy ra nó làm đủ thứ chỉ để dọa mình một phen sao?
Sydel im lặng trong chốc lát, rồi đột nhiên phát hiện ra một chuyện khác.
Bản thân cô đang đứng ở cửa chung cư, vốn dĩ đã sắp bước ra khỏi cổng, theo ký ức thì lúc này cô phải rời khu chung cư rồi mới đúng.
Nhưng hiện tại, cô gái chỉ cứng đờ đứng tại chỗ, giống như một cỗ máy bị rỉ sét, từ từ quay đầu lại.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Sydel có cảm giác vô cùng kỳ diệu khi tận mắt thấy "bản thân" quay đầu nhìn chính mình, nhưng cô chẳng có tâm trạng mà thưởng thức.
Hiện tại không có những con quỷ như Kayako ở bên cạnh, cô cũng không có cách nào biết lai lịch của con quỷ này.
Cô gái tóc vàng ở cổng quay đầu lại, nhìn thẳng vào Sydel thật.
Sau đó, nở một nụ cười giống hệt nữ quỷ mặc đồ đỏ.
Sydel: "Ừm..."
Cô cảm thấy hơi đau lòng, không nhịn được mà thành thật đề nghị: "Đừng cười kiểu đó, trông xấu lắm."
Câu nói này có vẻ đã kích hoạt một cơ chế nào đó.
Vẻ mặt của cô gái tóc vàng lập tức lạnh hẳn đi, nhìn chằm chằm Sydel bằng ánh mắt âm u lạnh lẽo, nữ quỷ trong tòa nhà đầu tiên hơi động đậy.
Trong thế giới này, Sydel chỉ là một người quan sát. Suy nghĩ của cô khẽ di chuyển từ từ rút khỏi thế giới tinh thần, cảnh tượng cuối cùng cô nhìn thấy là nữ quỷ mặc đồ đỏ bay về phía cô trong tư thế cực kỳ trừu tượng.
Sydel tỉnh lại.
Trán cô đẫm mồ hôi. Cô thở dài một hơi, ngồi dậy, vẻ mặt u sầu nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi vươn tay gõ cửa kính. Kayako liền lơ lửng bay lên.
"À này," Sydel bắt đầu hỏi Kayako về chuyện của nữ quỷ mặc đồ đỏ: "Cô có biết..."
Sau khi kể xong, cô còn dùng sức mạnh tinh thần tái hiện lại cảnh tượng lúc đó cho Kayako xem.
Ngay sau đó, Kayako đã đưa ra câu trả lời.
Từ những thông tin Kayako cung cấp, Sydel dễ dàng rút ra những điểm quan trọng.
Thứ nhất, nữ quỷ rất lợi hại.
Nhưng cũng hợp lý. Sydel nghĩ lại hơn nửa năm cô ở Nhật, tất cả những con quỷ cô từng gặp đều mặc đồ trắng, chỉ có nữ quỷ kia là mặc đồ đỏ.
Màu đỏ như máu đại diện cho điềm xấu, cũng đại diện cho sức mạnh.
Thứ hai, nó có thể sẽ tìm đến đây.
Thứ ba, Kayako không đối phó được nó.
Thứ tư, nếu có thể tìm được chấp niệm của nó, có lẽ sẽ giải quyết được chuyện này trong hòa bình.
Sydel: "…Hầy."
Tới Nhật là không có ngày nào yên ổn.
Cô hơi đau đầu, đứng dậy rót một cốc nước, vừa uống vừa suy nghĩ về cuộc đời. Ai ngờ vừa quay đầu lại đã thấy mình rời khỏi phòng lúc nào không hay.
Bây giờ cô đang đứng trước cửa phòng ngủ của Thập Thất.
Sydel: "."
Cô cầm cốc nước, do dự một hồi, cuối cùng cũng không gõ cửa.
Cô lề mề quay lại phòng mình.
Ánh trăng sáng tỏ, nhưng nhìn trăng lại chỉ khiến cô nhớ đến khuôn mặt to tròn của nữ quỷ đồ đỏ.
Sydel thuận tay vẽ ra hai người đàn ông mà cô nghi ngờ.
Người thứ nhất là một gã trung niên ba bốn mươi tuổi, người thứ hai là một gã mặc áo khoác đen, xách túi ni lông đựng dây thép.
Sydel nhíu mày nhìn một lúc, đột nhiên nhớ ra một chuyện.
Thảo nào cô càng nhìn người đàn ông đầu tiên càng thấy quen, đúng là cô từng gặp người này.
Liên kết với tin tức trên TV, Sydel dần nhớ lại mọi chuyện.
Khi mới đến Nhật, cô từng gặp một đôi tình nhân ở ngã tư, thông qua cuộc nói chuyện của họ, cô biết tên đàn ông đã có gia đình nhưng lại ngoại tình.
Khi đó, cô đã nhìn thoáng qua cặp đôi ấy.
Dung mạo của người đàn ông trung niên kia từ từ trùng khớp với người đàn ông trong cặp đôi đó.
Hóa ra là hắn.
Sydel thở ra một hơi, chậm rãi suy nghĩ.
Giựa vào tin tức và thực tế, có khả năng tên đàn ông này đã ngoại tình với một cô gái trẻ, rồi ly hôn với vợ.
Vợ của hắn chính là người phụ nữ mất tích được báo chí đưa tin. Rất có thể, bà ta cũng chính là nữ quỷ đồ đỏ đang nhắm vào cô.
Chuyện này có lẽ còn ẩn tình.
Dù sao thì, Sydel cũng không thể tưởng tượng nổi kiểu tính cách nào có thể vì chồng ngoại tình rồi ly hôn mà hóa thành một nữ quỷ mang nhiều oán khí đến vậy...
Ngay cả Kayako, người từng bị bạo hành và sát /hại, cũng không thể chống lại được.
——Xem ra ngày mai phải đi tìm gã đàn ông ngoại tình và tiểu tam kia một chuyến rồi, cũng không biết cả hai còn sống hay không. Cô thờ ơ nghĩ.
Sau khi nghĩ xong đối sách, Sydel lại quay về giường.
Cảm giác khó chịu như bị dòm ngó dần tan biến. Nghĩ đến chuyện phải làm ngày mai, Sydel tự biết mình cần dưỡng sức.
Cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, nhưng lần này không nằm mơ nữa.
Yuu Fukada đã quan sát chàng trai đó nhiều ngày nay.
Sáng sớm hôm ấy, như thường lệ, anh ta vừa bôi dầu bảo dưỡng các bộ phận của máy, vừa lơ đễnh liếc nhìn bên ngoài.
——Đó là một khu chợ sầm uất.
Bên cạnh tiệm sửa chữa là một khu chợ rau củ quả. Từ bốn năm giờ sáng, hàng hóa tươi ngon đã được bày ra, người dân sống trong những căn biệt thự gần đó thường đến đây mua sắm vì tiện lợi.
Mà ngày nào chàng trai đó cũng đến đây.
Em gái của anh ta đã rất lâu rồi không yêu đương. Khoảng thời gian độc thân dài như vậy đối với con bé cũng là một sự dày vò.
Nhớ lại tối qua ở nhà, em gái lại tức giận với mình, thậm chí suýt phá hỏng cả hàng rào sắt, Yuu Fukada không nhịn được mà thở dài.
Quả nhiên, vẫn nên sớm tìm một người đàn ông để giao phó.
Ví dụ như chàng trai kia. Anh ta đã quan sát người này nhiều ngày, mỗi ngày cậu ta đều đến đây vào khoảng 7 giờ 15 phút——hôm nay cũng không ngoại lệ.
Rau xà lách xanh tươi non mơn mởn vẫn còn đọng những giọt nước được bày trên bàn.
Chàng trai trả tiền, làn da lộ ra dưới ống tay áo rất trắng, cổ tay mảnh khảnh, trông có vẻ da mỏng thịt mềm. Quan trọng nhất là gương mặt dưới chiếc mũ trùm đầu cũng rất đẹp. Đối diện với một chàng trai trắng trẻo, mảnh khảnh, sạch sẽ như vậy, em gái chắc chắn sẽ bị hấp dẫn.
Nhưng đây cũng chính là điều khiến Yuu Fukuda phiền lòng—những người như vậy vừa nhìn đã biết không thiếu tiền cũng chẳng thiếu phụ nữ, không dễ dàng bị dụ như tên nhóc nghèo trước kia.
Vì vậy, anh ta không dám manh động mà nhờ người khác thay mình đưa ra lời đề nghị.
“À này, cậu giúp việc ở xưởng ô tô trước kia không thấy đến nữa nhỉ?”
“Hình như mất tích hơn mười ngày rồi, giờ vẫn chưa tìm được…”
“Xưởng ô tô cũng chưa vội tuyển người mới.”
Những tiếng bàn tán loáng thoáng vang lên trong khu chợ náo nhiệt.
Môi trường quá ồn ào, Thập Thất không thích, nhưng cũng không để ý. Trong đầu cậu vẫn đang nghĩ xem về nhà sẽ nấu loại cháo nào cho bữa sáng, xách túi rau lên định đi, nhưng lại bị một bà cô ở phía sau gọi lại.
“Này, đợi chút—” Bà cô vươn tay định kéo chàng trai phía trước, nhưng không ngờ cậu ta như có mắt sau lưng, chẳng cần nhiều động tác cũng vừa vặn tránh được bàn tay của bà ta.
Chàng trai khẽ quay đầu, ép vành mũ lưỡi trai xuống thấp hơn, lạnh lùng nhìn bà cô sau lưng.
Bà cô sững người một lúc, không nghĩ nhiều, chỉ thần thần bí bí nói: “Cháu à, cô có thằng con trai cũng trạc tuổi cháu… vậy nên, cô nhìn cháu là cảm thấy rất thân thiết, vừa hay thấy cháu một mình đi chợ mua rau, nghĩ chắc chưa có vợ đúng không?”
Lúc này, Thập Thất đang xách túi rau trong tay chỉ muốn nhanh chóng về nhà nấu cháo, vì muộn thêm tí nữa là Sydel sẽ tỉnh dậy: “…”
Cậu giơ tay nhìn đồng hồ trên cổ tay, dáng vẻ qua loa rất lộ liễu, chằng buồn đáp lại một tiếng.
Bà cô rút từ trong túi ra một tấm ảnh nền trắng kích thước bốn năm inch, trên đó là một cô gái có mặt mũi xinh xắn, thanh tú, chỉ có điều sắc mặt hơi tái, vẻ mặt ủ rũ, trông không được khỏe mạnh lắm.
“Nhìn xem, đây là con gái nhà Fukuda, tuổi cũng ngang cháu, ngoại hình xinh đẹp, tính cách cũng tốt, anh trai còn làm chủ xưởng, gia đình cũng khá giả…”
Bà cô vẫn hăng hái nói không ngừng.
Thập Thất lại bị tấm ảnh thu hút.
Khi bà cô vừa rút tấm ảnh ra, cậu đã thoáng giật mình. Bằng kinh nghiệm phong phú của mình, ngay lập tức cậu nhận ra trong không khí thoang thoảng mùi máu tanh.
Tấm ảnh này tỏa ra một mùi sắt rỉ tanh ngọt, viền bức ảnh hơi ố màu, có vẻ vì một nguyên nhân nào đó mà bị nứt rạn.
Do nguyên nhân gì nhỉ?
Nếu tấm ảnh từng bị ngâm trong máu một thời gian dài, thì hiện tượng này cũng không có gì kỳ lạ.
Ánh mắt cậu lướt qua gương mặt bà cô, nhận ra người này chẳng hay biết gì, lại cúi đầu tiếp tục quan sát tấm ảnh.
Ban đầu nhìn qua, cô gái trong ảnh quả thật thanh tú, nhưng vì ngửi thấy mùi rỉ sét, cậu đã xem kỹ hơn, nhờ vậy mà cậu phát hiện ra vấn đề.
Cô gái trong bức ảnh… rất kỳ lạ.
Cậu nhìn hơi lâu, nên bà cô đó lại càng nghĩ rằng cậu cũng có ý, bèn vui vẻ nhét tấm ảnh vào tay cậu, nói: “Vậy quyết định thế nhé, nhà cô ấy ở…”
Bà cô chưa kịp nói xong, đã thấy chàng trai trẻ bỗng quay đầu.
Thập Thất lạnh lùng nhìn về góc khuất trong chợ.
Một người phụ nữ trùm bao tải nửa thân trên đang đứng đó, hình như đang quay mặt về phía cậu.
Từ đầu đến eo người phụ nữ đều trùm trong một chiếc bao tải dệt màu nâu, không thể nhìn thấy dang vẻ phần thân trên. Nhưng từ eo trở xuống là đôi chân trắng nõn thon dài, dáng chân đẹp hoàn mỹ.
Một đôi chân đẹp như vậy lại đi cùng phần trên kỳ quặc trùm trong bao tải, trông vô cùng quái dị.
Người phụ nữ cách một lớp bao tải nhìn chằm chằm cậu không rời mắt.
Thập Thất không để lộ cảm xúc, cúi đầu nhìn tấm ảnh trong tay. Thoạt nhìn người trong ảnh là của một cô gái xinh đẹp, nhưng khi nhìn kỹ sẽ phát hiện ra chỗ đáng sợ.
Hai mắt của cô gái trong ảnh lệch nhau vài milimet.
Mái tóc dài đen như gỗ mun rất đẹp, nhưng phần rìa tóc có lớp viền mờ mờ màu xanh lục, giống màn xanh chưa được xử lý sạch sẽ.
Khóe miệng hơi cong lên, nhưng cơ mặt hoàn toàn bất động, trông nụ cười rất giả, bởi trong mắt cô ta không có chút ý cười nào, trống rỗng và lạnh lẽo như mắt cá chết.
Cảm giác tổng thể rất…
Thập Thất nghĩ một lúc, cuối cùng tìm ra một từ thích hợp.
—Lạc lõng.
Người trong ảnh mang đến cảm giác các bộ phận chẳng liên quan gì đến nhau.
Giống như… đây không phải khuôn mặt mà một người bình thường nên có, mà là một bức ảnh ghép: lấy đôi mắt của người này, rồi cắt miệng của người khác ghép lên mặt.
Đây là một khuôn mặt được chỉnh sửa!
Ánh mắt Thập Thất trở nên lạnh lẽo.
Quanh khu chợ quá đông người, cậu không có ý định hành động ở đây. Nhớ kỹ dáng vẻ của cô gái trong bức ảnh, cậu tiện tay vò tròn nó, ném vào thùng rác. Khi quay lại, người phụ nữ trùm bao tải đã biến mất.
...
Hôm đó, Thập Thất về nhà muộn.
Ban đầu Sydel không để ý, nhưng vì đêm qua vừa có chuyện xảy ra, cô hơi lo lắng, nên hỏi vài câu.
—Và sau đó biết được rằng “Thập Thất được người ta giới thiệu đối tượng xem mắt.”
Sydel: “???”
Cô nhất thời không nhịn được, cười khẩy một tiếng: “Ai giới thiệu cho anh vậy?”
“...Ừm,” Thập Thất ngẩn người, dường như không ngờ hoặc hiếm khi thấy cô phản ứng mạnh mẽ như vậy, ngây ra một lúc rồi mới trả lời: “Một người qua đường không quan trọng.”
“À, haha, không sao, em chỉ hơi tò mò thôi.” Sydel nhận ra cảm xúc của mình hơi lộ liễu, vội vàng kiềm lại, cố gắng cứu vãn hình tượng: “—Không phải bà ấy cho anh xem ảnh sao? Trông thế nào?”
Nữ quỷ trong khe hở nằm bò bên cạnh lầm bẩm: “Trông cô rất giống một người vợ ghen tuông đấy.”
Mặt Sydel vô cảm, dùng kết nối tinh thần đáp lại nó: “Câm mồm.”
Hiển nhiên Thập Thất không nghĩ nhiều như vậy.
Cậu hồi tưởng lại, rồi thành thật đáp: “Không giống người cho lắm.”
Nếu là người bình thường, có lẽ sẽ thấy cô gái trong ảnh rất xinh đẹp. Nhưng cậu nhìn kỹ vài lần đã phát hiện ra khiếm khuyết, nhìn kỹ hơn nữa sẽ cảm thấy diện mạo của người trong ảnh rất kỳ lạ.
Sydel: "..." Một lúc lâu sau, cô vẫn không phân định được rốt cuộc là đẹp hay không đẹp.
“Vậy nên,” Cô giả như chẳng có chuyện gì xảy ra khuấy cốc cà phê của mình: “Xem ra anh không thấy hứng thú lắm... Ừm, hay lần sau để em đi mua thức ăn thì hơn, tránh việc bị những người kỳ quặc quấy rầy.”
Nữ quỷ trong khe hở tiếp tục thì thào: “Cô giống y một tên đàn ông gia trưởng, trong đầu chỉ toàn tư tưởng phong kiến không muốn để vợ ra khỏi cửa.”
Sydel: “...Cô biết nhiều quá nhỉ?”
Nữ quỷ trong khe hở phấn khởi đáp: “Đương nhiên rồi, tôi trốn trong nhà người ta nghe trộm suốt mấy trăm năm, đã từng đi khắp nơi trên thế giới. Không nói đến những thứ khác, ít nhất kiến thức của tôi rất phong phú…”
Sydel khẽ cười: “Cô không nghĩ tôi đang khen cô đấy chứ?”
Nữ quỷ trong khe hở: “QAQ!”
“Cô gái đó lại còn đứng trong góc lén nhìn anh, có lẽ là thích anh lắm đấy,” thấy Thập Thất rõ ràng không có ý gì, tâm trạng Sydel liền vui vẻ hơn hẳn, thậm chí hào phóng nói: “Em cũng hơi tò mò về cô ấy—”
“Nếu em muốn,” Thập Thất liếc nhìn cửa sổ, biểu cảm thoáng thay đổi: “Bây giờ, em có thể nhìn thấy cô ta.”
Sydel: …Gì cơ, chẳng lẽ con bé đó dám bám theo đến tận nhà Thập Thất sao?!
Cô vô thức đập bàn đứng dậy, thật sự không nhịn được nữa, cười lạnh, đi về phía cửa sổ: “Em đi gặp cô ta!”
Hình như Thập Thất ngẩn người trước phản ứng của Sydel, dù chậm hiểu đến đâu cũng nhận ra rằng Sydel có vẻ không vui.
…Nhưng không vui vì cái gì?
Sydel tức giận lao đến bên cửa sổ, để cô xem xem, rốt cuộc là loại con gái như thế nào lại dám bám theo Thập Thất!!
Rồi Sydel nhìn thấy… một cái bao tải??
Cô đùng đùng đến bên cửa sổ, cuối cùng lại quay về với vẻ mặt kỳ quặc.
“Quả thật... không giống người.”
Sydel lẩm bẩm.