Bí Kíp Sinh Tồn Trong Thế Giới "Truyện Lạ Khắp Nơi"

Chương 155

Toshio Saeki, năm nay bảy tuổi.

Giới tính: Nam. Chủng tộc: Không phải con người.

Hiện tại, vào lúc hai giờ sáng, đang chăm chỉ làm bài tập trên phiến đá.

Viết một cách cáu kỉnh, vì không biết làm.

Chết tiệt, phép tính trước trong bảng cửu chương là gì thế?

Lại quên mất rồi!

Cảm giác bên cạnh xuất hiện thứ gì đó, nó quay đầu nhìn Mimiko, rồi quay đi như chẳng nhìn thấy gì, tiếp tục cầm bút gian nan suy nghĩ.

Mimiko: "…"

Không hiểu sao, dường như nó nhìn thấy chút khinh thường trên khuôn mặt của con quỷ nhỏ ngu ngốc này.

Trong lòng hai con quỷ nhỏ đều lặng lẽ trợn mắt khinh bỉ nhau.

Mimiko không nhằm vào Toshio, lườm xong rồi bèn nhẹ nhàng bay lên lầu.

Dù phát hiện có ma trong căn nhà của mục tiêu mình muốn tìm, nhưng hiện tại Mimiko vẫn chưa ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc.

Nó mang tâm tư độc ác và ý định trả thù phấn khích lao lên lầu.

Rồi ánh mắt nó va phải tầm mắt của Sydel đang ép một nữ quỷ dẹp lép chỉ bằng một tay.

Thấy nữ quỷ trong khe, vẻ mặt phấn khích và u ám của Mimiko đột nhiên cứng đờ: "??"

Sao trong nhà này khắp nơi toàn là ma quỷ vậy?!

"Đúng là một đứa trẻ bất lịch sự."

Cô gái tóc vàng mặc váy ngủ ngồi trước bàn học lười biếng nâng mí mắt nhìn Mimiko- kẻ tự tiện xông vào nhà người khác, rồi thở dài: "Có vẻ cần được giáo dục."

Trong căn phòng, chiếc đèn ngủ tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ.

Dưới ánh đèn, thân hình của Mimiko càng lúc càng kéo dài. Nó không để ý đến lời của Sydel, tay chân giống như sợi mì uốn lượn bò về phía cô. Đồ vật trên bàn sau lưng cô gái từ từ bay lên, ngay cả mái tóc dài màu vàng của cô cũng lơ lửng trong không trung.

"Ta sẽ nhét ngươi vào ống thoát nước!"

Nó gầm lên đầy căm phẫn và độc ác, đôi mắt đỏ như máu u ám nhìn chằm chằm Sydel, cả người nó tỏa ra một luồng khí đầy thù hận.

Theo kịch bản, giây phút tiếp theo, cô gái con người đáng thương sẽ bị ác quỷ bẻ cong cơ thể, sát /hại tàn nhẫn rồi nhét vào ống thoát nước.

Nếu cảnh sát tìm ra thi thể, chắc chắn sẽ có cảnh sát hoặc phóng viên điều tra các vụ án truy ngược lại đến Mimiko, rồi cô sẽ trở thành nạn nhân tiếp theo của lời nguyền "Cuộc gọi tử thần".

Nếu vụ án bị bỏ ngỏ, căn nhà này sẽ sớm được cho thuê, và sau đó sẽ có một loạt diễn biến kinh dị xảy ra xoay quanh người thuê nhà mới. Chẳng hạn, nhiều miếng thịt người vụn chui ra từ ống thoát nước, hoặc trong căn nhà bốc lên mùi hôi kỳ lạ…

Tuy nhiên, người Mimiko đã tìm lại là Sydel.

Sydel: "…Có lẽ điều đó sẽ hơi khó khăn đấy."

Cô và nữ quỷ trong khe dưới thân đều giữ im lặng một lúc.

Khi cảm nhận được sát ý lạnh lẽo bao trùm, Sydel nhắm mắt lại.

Luồng sức mạnh tinh thần cuồn cuộn dâng trào trói chặt Mimiko- kẻ đã nhận ra có gì đó bất thường và định bỏ chạy. Sydel ung dung đưa tay chạm nhẹ vào nó.

Một lát sau, Sydel mở mắt, trầm ngâm nhìn cô bé bị mắc kẹt trong cơn ác mộng, ánh mắt thoáng vẻ suy tư.

Nó tên Mimiko Minuma, là sản phẩm của một người phụ nữ tội nghiệp bị một tên trộm đột nhập c/ưỡng h/iếp. Vì vậy, trong cuộc sống, Mimiko thường xuyên bị kỳ thị. Lại thêm lý do bệnh tật, tính cách của nó ngày càng vặn vẹo.

Mimiko thường lợi dụng lúc mẹ vắng nhà để cố tình hành hạ em gái mình. Dù người mẹ nghi ngờ nhưng không có bằng chứng, cuối cùng sự việc cũng bị phát hiện vào một ngày nọ.

Người mẹ ôm lấy đứa em gái bị thương, giận dữ mắng Mimiko, sau đó rời khỏi nhà. Vào thời điểm đó, Mimiko lên cơn hen suyễn, nhưng người mẹ vì vội đưa em gái đi khám mà đã bỏ qua nó.

Mimiko chết trong cơn hen suyễn, vì oán hận và không cam tâm khi bị mẹ bỏ mặc trước khi chết mà hóa thành lệ quỷ.

Sau khi chết, mục tiêu đầu tiên của Mimiko chính là mẹ của nó. Hiện tại, thi thể của người phụ nữ tội nghiệp ấy vẫn đang phân hủy trong căn hộ.

Còn đứa em gái trở thành trẻ mồ côi và được đưa vào trại phúc lợi.

Sau khi xem hết ký ức, Sydel: "…"

Cô chỉ cảm thấy cạn lời, vì không biết phải nói gì.

Toshio là một đứa trẻ, nhưng chưa từng làm điều gì sai trái.

Cùng lắm là làm theo những gì người lớn làm, mẹ thằng bé làm gì thì thằng bé làm cái đó, vẫn có thể uốn nắn được.

Nhưng con bé này thì...

Sydel phát hiện một điểm chung ở những tên sát nhân biến thái.

Bọn chúng đều thiếu sự đồng cảm cơ bản của con người.

Hoặc là sinh ra đã độc ác, không có cảm xúc; hoặc là những kẻ quá ủy mị, lúc nào cũng cảm thấy người khác mắc nợ mình.

Mimiko rõ ràng thuộc loại thứ hai.

Nó vẫn luôn oán trách người mẹ đã bỏ mặc nó cho đến chết.

Nhưng sau khi mẹ chết, nó lại không tiếp tục giết em gái mình.

Không rõ đó là do mặc cảm tội lỗi hay vì lý do tâm lý nào khác.

Thế nhưng, những người bị nó giết lại rất nhiều.

Mimiko, giờ đã trở thành một lệ quỷ, tuồn theo đường dây điện thoại và danh bạ để sát /hại dã man nhiều người vô tội. Thậm chí, nó còn có sở thích bệnh hoạn là gửi "thư thông báo tử vong" cho nạn nhân trước khi ra tay.

Nhìn thấy mọi người chết trong tuyệt vọng và sợ hãi tột độ mang lại cho nó rất nhiều niềm vui.

Tóm lại.

Một con quỷ nhỏ có tâm lý biến thái.

So với Mimiko, Toshio không thể tạo ra sóng gió gì vì còn có Kayako kìm hãm nó. Nếu dám gây chuyện, chỉ cần ném cho nó thêm hai bộ đề là xong.

Nhưng Mimiko thì không dễ thuần phục như vậy.

Sydel xâm nhập vào thế giới tinh thần của nó trong một khoảng thời gian nhắn ngủi. Ở đó, cô hóa thân thành Mimiko, cố gắng thay đổi những quan điểm bệnh/ hoạn và vấn đề tâm lý của nó.

Tuy nhiên, Mimiko rõ ràng không dễ bị khuất phục. Mỗi khi Sydel cố thay đổi những gì nó đã làm trong quá khứ, như cố ý ngược đãi em gái, đẩy em xuống cầu thang để em bị va đập đến bầm tím mặt mũi, để lộ vết thương, hoặc thay thuốc sát trùng bằng nước muối.

Sau một cuộc chiến ý thức, Mimiko không thể áp đảo được Sydel, bèn bắt đầu cố ý phá phách, thậm chí để giành lại ý thức, nó còn dùng d/ao đ/âm người mẹ trong ảo cảnh.

Cuối cùng, Sydel rời khỏi thế giới đó. Lúc đi, cô còn loáng thoáng nghe thấy một tiếng cười khẩy.

Đó là tiếng cười của Mimiko, nghe rất ngông cuồng.

Mimiko ngồi bệt dưới đất, cảm thấy choáng váng. Gương mặt vốn đã trắng bệch giờ lại giống như vừa được quét sơn.

Sydel nhìn chằm chằm nó, suy nghĩ trong giây lát, rồi thấy con quỷ nhỏ với nét mặt méo mó, đầy vẻ chế giễu, cười khinh khỉnh nói: "Ta nói cho ngươi biết, đừng tưởng làm vậy là có thể đối phó được ta... Chờ xem, chờ đến khi ta mạnh hơn ngươi——"

Mimiko không chạy.

Vì phía cửa sổ có Sydel, còn phía cửa ra vào không biết từ lúc nào lại xuất hiện một Kayako.

... Khốn kiếp, sao trong nhà người này lại nhiều quỷ như vậy?

Mimiko còn chưa hiểu rõ tại sao mình lại đột nhiên đổ gục, nhưng trước sau đều không đấu lại được, nên dứt khoát ngồi bệt dưới đất.

Chỉ cần chấp niệm của nó không tan biến, người này cũng chẳng có năng lực để trực tiếp khiến nó tan thành tro bụi.

Nó tự đắc nghĩ vậy, thậm chí bắt đầu nghĩ lời để cãi nhau.

Ồ, đúng là một kẻ cứng đầu.

Sydel không hiểu nổi tâm lý của những con quỷ vừa thua trận đã bật chế độ "khẩu nghiệp".

Cô cảm thấy hơi buồn ngủ, đang băn khoăn giữa việc đi ngủ trước hay xử lý nữ quỷ trong khe trước.

Ánh mắt oán độc ấy xuất hiện trên khuôn mặt của một đứa trẻ như Mimiko trông thật kỳ quặc. Nhìn lâu làm người ta thấy không thoải mái.

Sydel không nhịn được, bật cười.

"Đừng nghĩ nhiều quá." Cô thiện chí nhắc nhở: "Nếu mày có sở thích gì đặc biệt, có thể đề xuất với giáo viên phía sau——"

Nói thẳng là: Mày muốn ăn đòn hả?

Nói một cách khéo léo là: Mày có sở thích gì đặc biệt không?

Sydel cảm thấy mình không có nhiều thời gian để quan tâm đến con quỷ nhỏ này. Khi nhìn thấy Kayako, cô lập tức nảy ra ý tưởng khác.

Nếu sau này gặp thêm mấy con quỷ tuổi vị thành niên kiểu này, cứ ném hết cho Kayako xử lý là xong.

Kayako là một con quỷ thông minh và có học thức, ngoài việc hơi ngơ ngác thì chẳng có vấn đề gì. Làm giáo viên cũng dư sức, lại còn có thể giúp tăng tỷ lệ việc làm trong giới quỷ, tránh để một đám lệ quỷ như chúng rảnh rỗi đi tìm người qua đường gây chuyện.

Huống hồ, Mimiko cũng chẳng phải trẻ con nữa.

Hoàn toàn là một con quỷ tâm lý biến thái, chết thêm lần nữa cũng chẳng phải chuyện lạ.

Vì một số lý do nào đó, Sydel quả thật không thể trực tiếp "giết" Mimiko.

Nhưng bất kể là mỗi ngày ba trận đòn, hay để Kayako "ăn" nó luôn, đều là lựa chọn không tồi.

Sydel lười tranh cãi cới một con quỷ gây phiền phức cho mình như Mimiko.

Cô phất tay ra hiệu cho Kayako đưa con quỷ đi, cùng Toshio học bài và làm bài tập.

"Trông chẳng thông minh lắm." Cô đánh giá ngắn gọn: "Học từ mẫu giáo lên đi. Trước hết phải dạy nó cách làm người... À không đúng, làm quỷ cũng phải có lễ phép và tôn trọng người khác."

"Nếu nó không nghe lời...?À, vậy thì dạy cho nó trở nên ngoan ngoãn đi."

Trong ánh mắt muốn giết người của Mimiko, Kayako kéo nó đi, để lại một vệt máu dài trên sàn nhà.

Sydel: "Khoan——"

Khoan đã, để Mimiko lau sạch máu của nó trước đã chứ!

Một vệt máu dài như vậy, sáng mai mà bị ai đó nhìn thấy, chắc chắn sẽ bị hiểu lầm là cô nửa đêm giết người trong phòng.

Mà có lẽ người ta cũng không hiểu lầm.

Nhưng đây là nhà người khác, làm bẩn thì Sydel cũng hơi áy náy.

Tuy nhiên, Kayako đã mang Mimiko đi mất rồi. Sydel định gọi nó quay lại nhưng lại thôi.

"À... Cái đó..."

Nữ quỷ trong khe đứng bên cạnh rùng mình run rẩy, thận trọng mở miệng: "Tôi... tôi đi được chưa QAQ..."

Sydel quay lại: "Xin lỗi, vừa rồi tôi quên mất cô..."

Cô cau mày liếc vết máu vài lần, không muốn tự mình đi lau. Nhìn sang nữ quỷ trong khe, ánh mắt cô khựng lại, khóe môi nhếch lên: "Giờ thì nhớ ra rồi. Chúng ta nói chuyện chút đi."

...

Một lúc sau, Sydel nói chuyện xong hài lòng quay về giường.

"Tạch."

Cô gái tắt đèn, căn phòng rơi vào bóng tối yên tĩnh.

Dưới sàn nhà, mơ hồ thấy một vật gì đó phẳng lì đang bò, chầm chậm lau dọn vết máu.

Vì quá phẳng, nó trông giống như một tấm giẻ lau to biết động đậy.

Quỷ máy làm việc nhà toàn năng tự động đến đây!

Ngày hôm sau.

Đến tận khi mặt trời lên cao, Sydel mới lơ mơ tỉnh dậy.

Có lẽ vì ngủ quá muộn, cô cảm thấy uể oải, mắt cô chỉ sáng lên sau khi nhìn thấy Thập Thất, tinh thần cũng phấn chấn hơn.

— Ba bữa ăn vẫn do Thập Thất chuẩn bị.

Nếu cứ ăn ở miễn phí như vậy, Sydel cũng không khỏi cảm thấy hơi ngại.

Thế là trong bữa ăn, cô ngẩng đầu nhìn Thập Thất nghiêm túc nói: “Sau này việc nhà cứ để em làm nhé.”

Thập Thất: “?”

Sydel hất cằm hướng về phía góc tường, hào hứng nói: “Nhìn kìa!”

Thập Thất vừa quay đầu qua thì thấy một “người phụ nữ” dẹp lép đang trốn trong khe hẹp.

Cậu: “… Được thôi.”

Ánh mắt chàng trai thoáng qua một tia kỳ lạ, đôi lúc cậu thực sự không hiểu nổi suy nghĩ của Sydel.

Nhưng cậu vẫn gật đầu, không hề thắc mắc gì mà đồng ý.

Sau đó, Sydel dựa vào ký ức của Mimiko Minuma, tranh thủ thời gian đến khu chung cư nơi nó từng ở lúc còn sống.

Tính ra, nó đã chết được hai năm, nghĩa là thi thể của nó đã nằm trong căn hộ hai năm trời…

— Mà không ai phát hiện ra!

Thậm chí hàng xóm xung quanh cũng không ai phát hiện!

... Cảnh sát Nhật Bản làm việc kiểu gì thế này?

Cô lặng lẽ trào phúng trong lòng rồi một mình rời nhà.

Trong nhà có người phụ nữ trong khe xử lý việc nhà, thân hình mỏng dẹt của cô ấy có thể tự do biến hóa to nhỏ, mọi ngóc ngách đều có thể lau dọn sạch sẽ, Sydel rất hài lòng với nó.

Kayako vẫn đang dạy Toshio và Mimiko, Sydel vốn định thêm tài liệu giảng dạy mới để Mimiko và Toshio học chung, nhưng khi thấy Mimiko vẫn giữ cái dáng vẻ ngang ngạnh cứng đầu ấy, cô liền bỏ ngay ý định đó.

Tính tình Kayako hiền lành, nếu nó không dạy nổi Mimiko thì thà để Mimiko chết quách đi cho xong.

— Cô lạnh lùng nghĩ, không muốn lãng phí thời gian vào con quỷ cái đó nữa.

Sydel nhanh chóng đến khu chung cư.

Cổng khu chung cư có một tấm bảng gỗ cũ kỹ, trên đó phủ đầy rêu mốc, trông có vẻ đã lâu không có người quản lý.

Cổng chính không có bảo vệ, Sydel dễ dàng bước vào.

Mỗi góc trong khu chung cư đều có bóng cây che phủ, tường trắng đã bong tróc, thang máy bên trong trông không được chắc chắn lắm, Sydel chỉ liếc qua rồi không dám đi.

Cô quay sang cầu thang bộ, vừa hay lướt qua một người đàn ông gầy gò, mặc áo khoác đen và đội mũ lưỡi trai.

Người đàn ông đi vào thang máy, còn Sydel men theo cầu thang đi lên.

Tầng một, tầng hai, tầng ba.

307.

Chính là căn hộ này.

Hình như đây là một tòa nhà đã bị bỏ hoang một nửa, cả tầng này phủ đầy bụi, hành lang chất đống vật liệu phế thải, cuối hành lang có một phòng chứa đồ ở chỗ cầu thang.

Chỉ có duy nhất căn hộ 307 có cửa.

Sydel do dự một lúc, chạm tay vào tay nắm cửa, xúc cảm lạnh lẽo, cô đẩy thử, cửa không nhúc nhích.

Bị khóa từ bên trong rồi.

Cô dừng tay, lấy khẩu trang ra đeo lên.

Sydel không sợ hiện trường quá đáng sợ, đeo khẩu trang, dùng công cụ mở khóa, cẩn thận đẩy cửa ra.

“Kẹt...”

Cửa mở, đối diện cửa là phòng khách, hai bên trái phải lần lượt là hai cánh cửa tròn, cả hai đều mở.

Căn hộ đã lâu không trả phí quản lý, nước điện đều bị cắt. Sydel bật chiếc đèn pin nhỏ, bụi bặm bay nhảy trong ánh đèn trắng lòa.

Dù có đeo khẩu trang kín mít, Sydel vẫn ngửi thấy mùi tanh hôi.

Cô rẽ phải, cẩn thận bước qua đống rác, tiến đến phòng tắm ở trong cùng bên phải.

Bên trong bồn tắm nhựa màu trắng đã ngả vàng phủ một lớp bụi dày.

Một cái xác khô.

Có thể nhận ra thi thể là của một người phụ nữ. Da và thịt đã bị côn trùng và vi khuẩn ăn gần hết.

Chỉ còn lại một lớp chất lỏng đen sì nhớp nháp bám trên tứ chi.

Đây có lẽ là mẹ của Mimiko.

Trong tay thi thể nắm chặt một chiếc điện thoại. Điều kỳ lạ là, chiếc điện thoại vẫn sáng...!

Theo lẽ thường, một chiếc điện thoại tuyệt đối không thể không sạc mà dùng được trong suốt hai năm.

Rõ ràng căn hộ không có dấu vết người ngoài vào, vậy chẳng lẽ thi thể này bò dậy để sạc điện thoại…?

Một suy đoán vừa đáng sợ vừa buồn cười lóe lên trong đầu Sydel.

Cô trầm tư một lát, đeo găng tay y tế để tránh vi khuẩn, rút điện thoại từ tay thi thể ra.

Đây là một chiếc điện thoại bấm kiểu cũ, màn hình tỏa ra ánh sáng xanh mờ.

Nhưng cô chưa kịp nhìn rõ thông tin trên điện thoại thì…

Trong phòng đột nhiên có biến.

Một cơn gió lạnh thổi qua, “cạch” một tiếng, cánh cửa kim loại chống trộm đóng sầm lại.

Khi Sydel ngẩng đầu lên, thi thể nữ kia đã biến mất.

Sydel: “…”

Đang chơi cô à?

Cô nhướng mày, không quan tâm thi thể đã chạy đi đâu, bình tĩnh nhìn điện thoại, màn hình hiển thị một loạt lịch sử cuộc gọi, số điện thoại liên lạc đầu tiên chính là… số điện thoại của cô!

Sydel nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, hơi thở bất giác trở nên dồn dập.

Đây mới chính là chiếc điện thoại tạo ra “cuộc gọi tử thần”!

Chẳng lẽ người mẹ kia mới là kẻ chủ mưu đứng sau mọi chuyện??

Trong lòng cô giật thót.

Cảm giác lạnh lẽo ập đến từ phía sau, cảm giác ngứa râm ran lan từ đỉnh đầu xuống sống lưng. Sydel chớp mắt, không di chuyển thân trên, tay cầm điện thoại chậm rãi xoay người.

Oa ồ.

Sydel âm thầm thán phục.

Một thứ có hình dáng con người, mặc đồ trắng, đang bò trên trần nhà bê tông phía sau cô. Có thể nhận ra đó là một người phụ nữ, tóc vừa đen vừa dài, vài lọn rủ xuống chạm vào người Sydel.

“… À, xin chào?”

Sydel không rõ cảm xúc trong lòng mình lúc này, chẳng lẽ cô thực sự nhầm rồi, con quỷ giết người thật sự là người mẹ núp ở phía sau…?

Vừa suy nghĩ, cô vừa vô thức chào hỏi cái thứ này, rồi giả vờ yếu đuối chậm rãi bước sang bên cạnh.

Trong quá trình di chuyển, Sydel không khỏi nghĩ ngợi.

Hình như quỷ Nhật Bản toàn tóc đen mặc váy trắng.

Trang phục thì đồng bộ, nhưng dáng vẻ thì con sau kinh dị hơn con trước, không biết còn tưởng đây là đồng phục của một tập đoàn quy mô lớn nào đó.

Sydel luôn cảm thấy kỳ lạ, không biết trong căn nhà này có thứ gì khác tồn tại nữa không.

Cô quyết định thăm dò thêm một lúc. Làm bộ tránh con quỷ đang bò trên trần nhà rồi chạy về phía cửa chính, thực ra là âm thầm quan sát xung quanh.

Con quỷ ngẩng đầu lên, để lộ một khuôn mặt trắng bệch.

Nó từ từ mở miệng, rồi cái miệng ấy càng lúc càng lớn, càng lúc càng lớn... lớn đến mức còn dài hơn cả thân thể của nó. Con quỷ tựa như đã xác định phương hướng của Sydel, bò rất nhanh về phía cô.

"Á!"

Sydel yếu ớt hét lên một tiếng mang tính tượng trưng, đồng thời tăng tốc chạy sang bên cạnh, không phải hướng về cửa chính nữa.

Một bàn tay trắng bệch đột nhiên xuất hiện trong không trung, vươn về phía mái tóc dài đang đung đưa của cô, nhưng Sydel đã linh hoạt né tránh.

Bàn tay quỷ ấy không thu lại.

Ngay giây tiếp theo, Sydel chỉ cảm thấy trên vai mình nặng trĩu. Một bàn tay quỷ trắng bệch đặt lên vai cô! Sydel nghiêng đầu nhìn.

Sydel: "…Á."

Cô do dự nửa giây, quyết định bắt đầu thanh tẩy luôn, thì phía sau đột nhiên có tiếng động.

Cô ngoảnh đầu lại liếc qua, và thấy một cảnh tượng khiến cô sửng sốt.

Thi thể người phụ nữ vừa biến mất trong bồn tắm lại xuất hiện!

Không những thế, thi thể này từ màu đen đã biến thành màu đỏ của máu, như một người không có da, loạng choạng bò ra từ bồn tắm, bước về phía Sydel.

Sydel: "…?"

Đây là định chơi đòn giáp công (tấn công từ hai phía cùng một lúc) à??

Cảnh tượng này khiến Sydel choáng váng trong giây lát.

Ngay sau đó, cô tỉnh táo lại, lúc định nắm lấy bàn tay quỷ định bóp cổ mình, nhưng bỗng nhận ra có gì đó sai sai.

Mục tiêu của thi thể màu đỏ máu hình như không phải là cô, mà là… con quỷ mặc đồ trắng kia?

Cô ngơ ngác nhìn thi thể nữ quật ngã nữ quỷ đồ trắng xuống đất. Một đống bụi bay mù mịt, sau đó thứ trên mặt đất biến mất.

Chỉ còn lại thi thể nữ trong bồn tắm vẫn y như cũ, nằm yên lặng bên trong, thậm chí tư thế cũng không đổi.

Từ khi bước vào đây đến giờ luôn trong tình trạng rất bối rối, Sydel bỗng nhiên hiểu ra một việc.

Đây chắc là cái bẫy của Mimiko bày ra, không biết để đối phó với ai, nhưng lại bị cô vô tình xông vào trước.

Thi thể người phụ nữ… cũng chính là mẹ của Mimiko, đang bảo vệ một "người bình thường" đến từ bên ngoài như cô sao?

Sydel nhìn thi thể trong bồn tắm, cảm xúc phức tạp.

Cô thở dài, lấy điện thoại ra báo cảnh sát: "Alo, đây là khu XX, tôi phát hiện một thi thể…"

Cảnh sát nhanh chóng đến hiện trường.

Sydel lấy lý do đã chuẩn bị sẵn để đối phó với họ, xử lý suôn sẻ, hiện trường cũng được bảo vệ khá nguyên vẹn. Sau khi trả lời xong các câu hỏi và để lại thông tin liên lạc, cô rời đi.

Vừa quẹo qua cầu thang tầng một để rời khỏi khu dân cư, bầu không khí u ám dường như cũng tan biến. Sydel hít một hơi không khí trong lành, tâm trạng có chút phức tạp.

Cô trầm ngâm một lát, không về nhà ngay, mà đi đến viện phúc lợi nhận nuôi trẻ mồ côi.

Viện trưởng là một người phụ nữ trung niên hòa nhã, nhiệt tình đón tiếp cô.

Sydel chỉ đứng từ xa nhìn em gái của Mimiko. Đó là một cô bé ngoan ngoãn, xinh xắn, nhưng sắc mặt tái nhợt, thần sắc u sầu. Cô bé ngồi trên xe lăn, im lặng nghịch món đồ chơi trong tay.

Theo lời viện trưởng, cô bé từng chịu rất nhiều sự ngược đãi, sức khỏe không tốt, tâm lý cũng có phần bị tổn thương.

Hiện tại, cô bé luôn trong tình trạng ngồi xe lăn như vậy.

Sydel quyên góp một khoản tiền cho cô bé.

Ý định giữ Mimiko lại của cô càng ngày càng phai nhạt.

Lúc về đến nhà thì trời đã sắp tối.

TV đang mở, phát bản tin thời sự hôm nay. Phóng viên đang đưa tin trực tiếp tại khu chung cư đó về vụ án mạng mới phát hiện: "Thi thể người phụ nữ đã được xác nhận danh tính, nhưng nguyên nhân tử vong vẫn chưa rõ. Hiện tại, cảnh sát đang tìm kiếm hung thủ, nhưng cũng không loại trừ khả năng tự sát…"

Sydel chỉ bình thản lướt qua bản tin, không ngoài dự đoán của cô.

Nhưng sau đó, phóng viên lại bất ngờ chuyển hướng:

"Đồng thời, trong quá trình phong tỏa và kiểm tra chiều nay, tại khu dân cư này, người ta đã tìm thấy đôi tình nhân mất tích từ một tuần trước, Kazuo và Aki. Tuy nhiên, cả hai đã mất dấu hiệu sinh tồn, thời gian tử vong được xác định là vào hôm nay. Nghe nói hiện trường cực kỳ đẫm máu và tàn nhẫn, hung thủ vẫn chưa được xác định…"

Sydel: "???"

Cô ngồi không yên trên ghế sofa, sau đó phóng viên vẫn tiếp tục tiết lộ thêm.

"Chiều nay, cũng xảy ra một vụ mất tích mới. Nạn nhân là một người phụ nữ sống tại khu chung cư này. Gần đây cô ấy vừa ly hôn với chồng, không loại trừ khả năng tự sát do không thể chấp nhận sự thật. Theo thông tin phỏng vấn, tính cách của người phụ nữ này khá lập dị, còn chồng cũ hình như đang hẹn hò với một cô gái trẻ…"

Sydel: "…"

Cái khu chung cư quái quỷ gì thế này.

Cô không nhịn được nhìn kỹ kênh truyền hình.

Là kênh tin tức hàng ngày, không phải chương trình pháp luật… Rốt cuộc là do Tokyo quá đáng sợ, hay là vì sự xuất hiện của cô đã khiến thứ gì đó kích động?

Sydel mất hết hứng thú xem tin tức.

Nhưng cô vẫn xem hết bản tin. Sau ba vụ án, không có thêm vụ giết người nào khác xảy ra.

Đêm xuống, cô lường biếng ngáp một cái, quay về phòng mình.

Ngoài sân có Kayako, trong nhà có "người phụ nữ trong khe."

Cách một bức tường là Thập Thất. Với đội hình này, Sydel lại ngủ rất ngon.

Chỉ là trong giấc mơ, cô lại trở về khu chung cư kia.

"Đôi tình nhân mất tích từ một tuần trước, Kazuo và Aki, đã tử vong vào hôm nay. Hiện trường đẫm máu và tàn nhẫn, hung thủ vẫn chưa rõ…"

Bản tin lặp lại như thế.

Tử vong vào hôm nay, tử vong vào hôm nay…

Sau khi cô rời đi, khu chung cư bị phong tỏa và người ta mới phát hiện ra sự việc.

Hiện trường vô cùng đẫm máu và tàn nhẫn. Đôi tình nhân ấy đã chết dưới tay người khác.

Người giết họ có thể là cư dân trong khu này, cũng có thể không… nhưng vào ngày hôm đó, chắc chắn kẻ đó đã xuất hiện trong khu chung cư.

Trong giấc mơ, Sydel có ý thức, quay trở lại khu chung cư.

Vấn đề của gia đình Mimiko đã được giải quyết, chỉ còn lại một mối đe dọa là Mimiko, hiện vẫn đang trong tay Kayako.

Sydel lại đứng trước cổng khu chung cư.

Tấm biển gỗ cũ nát, những tòa nhà chìm trong bóng tối nặng nề.

Cô đứng trước cổng, phòng bảo vệ không có ai, trên cửa ra kết một lớp mạng nhện.

Sydel tựa như tách rời tầm nhìn của mình ra, bình tĩnh quan sát lại toàn bộ những gì cô đã trải qua vào buổi chiều nay từ góc nhìn trên cao.

Cô gái đứng trước cổng khu chung cư, bên trái là bãi đậu xe với hai, ba chiếc xe hơi màu đen; bên phải là phòng bảo vệ trống không.

Bên trong khu chung cư có tổng cộng… bảy tòa nhà.

Điều này khiến việc thăm dò sẽ có chút khó khăn.

Sydel hít một hơi thật sâu, tập trung sự chú ý trở lại trên người cô gái tóc vàng mắt xanh.

Cô gái từ từ bước qua bãi đậu xe.

Trong bãi đậu xe không có ai, nhưng cô đã ghi nhớ biển số của ba chiếc xe kia.

Đây là một khu chung cư kiểu cũ, không có bảo vệ, không có phòng giám sát, càng không có camera an ninh.

Sydel chỉ có thể dựa vào sức mạnh tinh thần để tìm kiếm manh mối trong ký ức.

May mắn thay, những trải nghiệm trước đây đã giúp cô rèn luyện được thói quen quan sát kỹ môi trường xung quanh.

Cô gái tóc vàng đi thẳng về phía tòa nhà thứ ba. 
Bình Luận (0)
Comment