Bí Mật Ngày Thứ Ba - Châu Phủ Tiểu Thập Tam

Chương 18

Giọng các cô nàng không nhỏ chút nào. Bạc Ngạn ngồi bên phải Nhan Bạch Tịch đã nghe toàn bộ câu chuyện, tay phải anh giơ lên, ngón út gãi nhẹ vành tai, rồi cười. Lý Thanh Thanh nghe được câu trả lời của Nhan Bạch Tịch, quay sang, đôi mắt sáng rực: “Vậy cậu nói chuyện với đàn anh Tống Chi Lâm đi.” Cô nàng liếc giáo viên đang đứng trên bục giảng, cúi thấp đầu, nói nhỏ: “Cậu không thấy anh ấy thích cậu à?” “Cái gì?” Nhan Bạch Tịch phản ứng chậm nửa nhịp. Vì đang mải suy nghĩ chuyện yêu đương, cô đã hoàn toàn quên mất Bạc Ngạn đang ngồi bên phải mình. Cô hoang mang nhìn Lý Thanh Thanh: “Cậu nói gì cơ?” Lý Thanh Thanh nhìn bộ dạng ngơ ngác ngốc nghếch của bạn mình là biết cô ấy hoàn toàn không hiểu gì cả. Lý Thanh Thanh l**m môi, vừa định giải thích thì ngước mắt lên lại bắt gặp ánh nhìn của Bạc Ngạn. Hôm nay chạm mắt với Bạc Ngạn hơi nhiều thì phải. Cô nàng lại gật đầu xin lỗi lần nữa, giọng nói hạ thấp hơn, ghé sát vào Nhan Bạch Tịch: “Chính là Tống Chi Lâm anh ấy…” Mặt bàn của hai người bị ngón tay ai đó gõ gõ. Bạc Ngạn liếc hai cô nàng, ánh mắt và giọng nói đều bình thản: “Nghe giảng cho tốt vào.” Lý Thanh Thanh theo bản năng buông Nhan Bạch Tịch ra, ngồi thẳng lại. Một giây sau, cô nàng mở sách ra rồi mới ý thức được —— Khoan đã, đây là môn chuyên ngành của khoa Văn, Bạc Ngạn nghiêm túc nghe cái gì chứ? Sau tiết học thứ hai buổi chiều, lúc 6 giờ, Nhan Bạch Tịch và Lý Thanh Thanh cùng nhau đi đến câu lạc bộ âm nhạc. Nhan Bạch Tịch hẹn Tống Chi Lâm cùng luyện nhảy, còn Lý Thanh Thanh thì tiếp tục đi luyện Bass của mình. Vì buổi lễ chào tân sinh viên nên họ phải học cấp tốc, chỉ có hai mươi ngày chạy nước rút. Đến nơi, Nhan Bạch Tịch và Lý Thanh Thanh đi vào từ cửa Đông tầng một. Phòng luyện nhảy ở ngay gần phòng tập Bass, cô tạm biệt Lý Thanh Thanh, vừa định đi về phía phòng tập nhảy phía trước thì có người đi vào từ cửa hông cuối hành lang. Chàng trai chân dài, vai rộng eo thon, đeo balo chéo một bên vai, trên người vẫn là chiếc áo khoác gió màu đen buổi sáng, một bên tay áo xắn cao, để lộ nửa cánh tay. Lý Thanh Thanh túm lấy cánh tay Nhan Bạch Tịch, liếc về phía Bạc Ngạn: “Tình hình gì đây, đến tìm cậu à?” Bạc Ngạn lập tức đi về phía họ, thậm chí ánh mắt cũng hướng về phía này. Lý Thanh Thanh đâu có ngốc. Buổi sáng đã thấy kỳ lạ rồi, anh học khoa Máy tính, đi học môn Thưởng thức văn học cổ điển làm cái gì. Nhân lúc Bạc Ngạn chưa đến gần, cô nàng vội kéo Nhan Bạch Tịch lại, cúi đầu nói nhỏ: “Cậu với đàn anh Bạc Ngạn sao thế hả, lần trước anh ấy ôm cậu đi, sáng nay lại đi học cùng cậu, trời ơi…” Lý Thanh Thanh nghĩ đến một khả năng: “Sáng nay tớ còn xúi cậu yêu đương với người khác ngay trước mặt anh ấy… Mẹ ơi tớ không làm sai chuyện gì chứ, tớ còn chưa muốn chết đâu…” Suy nghĩ của cô nàng bay xa quá nhanh, Nhan Bạch Tịch suýt nữa theo không kịp. Đến khi ý thức được, cô vội giơ tay bịt miệng bạn mình lại: “Không có, bọn tớ không có quan hệ gì…” Có người từ phòng tập nhảy đẩy cửa đi ra, ba bốn người, cả nam lẫn nữ, liếc nhìn về phía các cô. Mà Bạc Ngạn cũng vừa lúc đến gần, anh tháo balo xuống, xách bên hông, tay kia nắm lấy Nhan Bạch Tịch kéo đến trước mặt mình, giọng nói trầm ổn đầy từ tính của chàng trai vang lên, anh cúi đầu hỏi cô: “Cái gì không có quan hệ?” Nhan Bạch Tịch kinh ngạc trước hành động của Bạc Ngạn đối với mình. Trước đây anh chưa từng kéo cô như vậy. Cô liếc nhìn bàn tay Bạc Ngạn đang nắm cánh tay mình, ngẩn ra một chút, rồi lại ngước mắt lên, nhớ ra mình không thể trả lời câu hỏi này của anh. Không thể nói là cô vừa nói về mình và anh được, rõ ràng trước đó chính cô là người đề nghị làm bạn bè. Cô đổi chủ đề, giọng hơi yếu: “Anh đến đây làm gì?” “Không phải nói là đến đón em sao?” Anh nói câu này không hề hạ giọng, buông cánh tay Nhan Bạch Tịch ra, gật đầu với Lý Thanh Thanh đang mắt tròn mắt dẹt phía sau cô. Sau đó ánh mắt không hề dừng lại mà lập tức quay về, tiếp tục nhìn cô gái trước mặt. Hai câu liên tiếp khiến Nhan Bạch Tịch ngây người. Cô ấp úng một chút, cuối cùng cũng tìm lại được logic: “Nhưng em còn phải luyện tập, …cũng phải hai tiếng nữa mới về được.” Bạc Ngạn lười biếng “Ờ” một tiếng, đầu hơi ngửa ra sau, sờ gáy: “Tôi không có việc gì, đến trước thôi.” “Em nhảy đi, tôi đợi em.” Anh nói. Hai phút sau, Nhan Bạch Tịch đành bất đắc dĩ đi theo sau Bạc Ngạn, cùng anh vào phòng tập nhảy. Chân trước vừa bước vào cửa, tin nhắn của Lý Thanh Thanh phía sau đã gửi tới. Lý Thanh Thanh: [ Tớ không muốn luyện Bass nữa. ] Lý Thanh Thanh: [ Tớ qua hóng chuyện được không!! ] Lý Thanh Thanh: [ Lúc Bạc Ngạn nói câu “Em nhảy đi, tôi đợi em” ấy, mẹ ơi ánh mắt đỉnh cực, đầy tính chiếm hữu luôn. ] Lý Thanh Thanh: [ Bảo bối ơi, anh ấy cũng thích cậu đúng không!!! ] Nhan Bạch Tịch phiền muộn vò tóc mình, ngước mắt nhìn bóng dáng phía trước. Không biết nữa, Bạc Ngạn cứ là lạ sao ấy. Cô nặng nề thở dài, trả lời Lý Thanh Thanh. Nhan Bạch Tịch: [ Hình như không phải… ] Cô vì nhắn tin không nhìn đường, bị bậc thang vấp một cái, theo bản năng khẽ kêu lên rồi chúi người về phía trước, được Bạc Ngạn quay người lại vớt lấy cổ tay một cách nhẹ nhàng. Thiếu chút nữa là tiếp xúc thân mật với mặt đất, Nhan Bạch Tịch đứng vững lại mà tim vẫn còn đập thình thịch. Trong phòng tập nhảy còn có người khác, vậy mà Bạc Ngạn lại nắm cổ tay cô kéo người lại gần không buông ra. Nhan Bạch Tịch khẽ động cánh tay đang bị giữ chặt, cảm thấy càng kỳ lạ hơn. Hôm nay sao đột nhiên thân mật thế… Bình thường anh đâu có như vậy, buổi tối thực hiện lời hứa muốn ôm cũng là bảo cô chủ động ôm anh. Giống như đang trêu mèo vậy. Cô ngẩng đầu, vừa chạm mắt với người trước mặt thì cửa phòng tập lại bị người khác mở ra từ bên ngoài. Bạc Ngạn liếc mắt nhìn qua, thấy Tống Chi Lâm. Tống Chi Lâm nhìn thấy anh rõ ràng cũng sửng sốt, nhất là khi thấy tư thế anh đang kéo Nhan Bạch Tịch. Trong lúc Nhan Bạch Tịch rụt tay về phía sau, Bạc Ngạn cũng buông ra, anh ra hiệu về phía cửa sổ bên cạnh, nhìn cô: “Tôi ngồi đó đợi em, luyện xong cùng về.” Nhan Bạch Tịch không để ý đến Tống Chi Lâm đang đi về phía họ, nhìn Bạc Ngạn càng kinh ngạc hơn: “Anh thật sự muốn ở đây đợi em sao?” Bị Bạc Ngạn nhìn nhảy thật sự rất kỳ quái. Khóe môi anh cong lên nụ cười, vẫn vẻ thờ ơ: “Trong nhà không có ai, về sớm cũng chán.” Nhan Bạch Tịch do dự, suy nghĩ hai giây, rồi túm cánh tay anh kéo về phía cửa phòng bên kia, đi nhanh đến nơi, cô mở cửa, đẩy anh ra ngoài: “Anh… vậy anh ở đây đợi em đi, ngoài hành lang có ghế dài, anh đợi chán có thể đi chỗ khác dạo chơi.” Lời nói đuổi người rõ ràng này khiến Bạc Ngạn bật cười. “Tôi không thích ngồi ghế cứng bên ngoài,” nói xong, anh tháo balo trên vai xuống, cho Nhan Bạch Tịch nhìn mấy chai nước bên trong, giọng nói vừa lười biếng vừa tùy tiện, “Tôi làm công tác hậu cần cho em.” Nhan Bạch Tịch cúi mắt nhìn mấy chai nước vứt lung tung trong balo, kinh ngạc nối tiếp kinh ngạc. Nhưng vẻ mặt vẫn còn do dự. Bạc Ngạn liếc mắt nhìn cô: “Sao nào, vũ điệu của các em có nội dung gì không thích hợp để người khác xem à?” Tim Nhan Bạch Tịch nhảy thót, bị người ta vừa ăn cướp vừa la làng, vội vàng xua tay: “Đương nhiên không phải.” “Ừm, vậy tôi ngồi đây thưởng thức một chút,” ánh mắt anh ra hiệu về phía những học sinh cũng đang ngồi xem nhảy cách đó không xa, “Giống như họ thôi.” Nói rồi anh đã vòng qua Nhan Bạch Tịch, đi vào phòng tập lần nữa, thậm chí lúc đi ngang qua Tống Chi Lâm, còn thân thiện gật đầu, đưa cho cậu ta một chai nước. “…” Nhan Bạch Tịch nhìn anh, cũng không tiện đuổi người đi nữa. Cô thở dài thườn thượt, đi về phía Tống Chi Lâm. Vừa đi tới, thấy Tống Chi Lâm liếc mắt về phía cửa sổ, hỏi: “Em quen Bạc Ngạn à?” Nhan Bạch Tịch đặt balo của mình lên kệ, khó xử hai giây, rồi thành thật giải thích: “Coi như vậy, ba mẹ em và ba mẹ anh ấy là bạn bè.” Tống Chi Lâm lại nhìn về vị trí Bạc Ngạn đang ngồi. Chàng trai ném chiếc balo màu đen đang xách trên tay phải xuống đất, chống tay xuống sàn ngồi một cách tùy tiện, vuốt tóc vài cái, tư thái tùy ý phóng khoáng, nhìn về phía họ. Tống Chi Lâm thu lại tầm mắt, đưa tay về phía Nhan Bạch Tịch, không tiếp tục chủ đề này nữa: “Vũ đạo rất đơn giản, chỉ cần phối hợp ăn ý, đến lúc đó không xảy ra sai sót là được.” Cổ tay Nhan Bạch Tịch đặt vào lòng bàn tay Tống Chi Lâm, cô cố gắng quên đi Bạc Ngạn đang ở phía sau, tập trung tinh thần. Luyện được nửa giờ, Nhan Bạch Tịch thực sự mặt dày không nổi, nghĩ đến Bạc Ngạn đang quan sát mình nhảy với người khác là cô lại thấy xấu hổ, cả người không tự nhiên. Cô khẽ giọng giải thích với Tống Chi Lâm, nói cảm thấy hôm nay luyện cũng tạm ổn rồi, kết thúc sớm, ngày mai tiếp tục luyện được không. Tống Chi Lâm buông tay đang đỡ cánh tay cô ra, cuối cùng liếc nhìn về phía sau cô, sau đó cố ý để người kia nhìn thấy, vỗ nhẹ vai Nhan Bạch Tịch, làm cô dựa vào người mình, mới gật đầu nói được. Sau đó lại dịu giọng hỏi: “Vở ca kịch ngày mai là bốn giờ chiều, anh đến đón em và Lý Thanh Thanh nhé?” Biệt thự nhà họ Bạc canh gác rất nghiêm, Nhan Bạch Tịch nghĩ nghĩ: “Em và Thanh Thanh đến trường, chúng ta gặp nhau ở trường đi.” Tống Chi Lâm: “Cũng được.” Hai người bàn bạc đơn giản, Nhan Bạch Tịch xoay người nhanh chóng đi về phía Bạc Ngạn. Bệ cửa sổ chỉ cách mặt đất khoảng hai mươi centimet, chàng trai ngồi trông thật gò bó, đôi chân dài co lại, không biết đặt vào đâu. Nhan Bạch Tịch đi đến trước mặt anh, tay chống đầu gối, hơi thở hổn hển: “Chúng ta về thôi.” Cô cũng chẳng buồn nói gì khác, bây giờ chỉ muốn nhanh chóng đi cùng Bạc Ngạn. Người này đi đến đâu cũng như cái bóng đèn lớn thu hút sự chú ý, làm cô cũng bị nhìn lây. Ánh mắt Bạc Ngạn dừng trên mặt cô hai giây, vẻ mặt lười nhác, anh móc từ chiếc balo bên cạnh ra một chai nước soda và một hộp sữa bò, đưa qua: “Uống cái nào?” Thái độ phục vụ hậu cần này của anh đúng là không chê vào đâu được. Nhan Bạch Tịch thấy mệt, cũng khát, không do dự, nhận lấy chai nước soda từ tay anh: “Cảm ơn.” Bạc Ngạn gật đầu cho có lệ, cắm ống hút vào hộp sữa bò Nhan Bạch Tịch chọn thừa, tự mình hút hai ngụm, sau đó xách balo lên phủi quần, nói với cô: “Kéo tôi dậy.” Nhan Bạch Tịch “Ồ” một tiếng, tiến lên túm lấy cánh tay trái anh. Lúc kéo chàng trai đứng dậy, cô không kiểm soát tốt lực, đột nhiên dùng sức quá mạnh, đâm sầm vào ngực anh. Cô xoa trán lùi lại: “Xin lỗi.” Bạc Ngạn nhìn mặt cô, tính tình rất tốt: “Không sao.” Buổi tối về nhà ăn được món gà hầm tía tô của dì Triệu. Nhan Bạch Tịch rất thích ăn món này, nhưng trong lòng nhớ đến việc luyện tập, không ăn được mấy miếng, vội vàng ăn cho no cơm rồi chạy lên phòng trống tầng 3. Khoảng cách đến buổi lễ chào tân sinh viên ngày càng gần, cô cũng càng ngày càng căng thẳng. Nhưng đương nhiên, ngoài căng thẳng ra cô cũng có chút phấn khích. Trước đây chưa từng tham gia hoạt động kiểu này, chỉ biết học văn hóa và các lớp năng khiếu do cha mẹ sắp xếp, bây giờ chỉ cần cầm dùi trống lên thôi cũng có cảm giác tự do thoải mái. Luyện được hai lượt bài nhạc, Bạc Ngạn cũng đẩy cửa đi vào. Anh có nền tảng về Bass, không giống cô, hai tuần trước đối với trống Jazz vẫn hoàn toàn là người ngoại đạo. Cho nên anh tiếp thu rất nhanh, hai ngày đã thuộc bài làu làu, cũng không biết tại sao vẫn muốn tối nào cũng đến cùng cô luyện tập hai tiếng đồng hồ. Có lẽ như lời anh nói, anh thật sự là người làm gì cũng rất nghiêm túc. Bạc Ngạn đi đến bên cạnh cô, ngồi xuống chiếc ghế cách cô khoảng hai mét về bên trái, nhặt cây đàn Bass màu hồng đặt trên giá đỡ lên, anh mặc áo thun trắng đơn giản, ngồi vắt chân trên chiếc ghế cao. Giọng nói khàn khàn, lười biếng hỏi cô: “Hợp tấu hai lần?” Nhan Bạch Tịch gật đầu. Mấy lần trôi qua, mắt cô cong lên cười rạng rỡ. Trước đó đúng là không luyện không công, tiến bộ của cô rất rõ ràng, ít nhất bây giờ không còn vấp váp nữa. Cô thở phào một hơi, đang định đánh thêm hai lần nữa, Bạc Ngạn bỗng nhiên tháo dây đeo trên người xuống, đặt cây Bass trong tay xuống. Anh đứng dậy, dọn mấy cái giá để bản nhạc đang vương vãi trước mặt hai người đi, dành ra một khoảng trống. “Trống của em tạm ổn rồi, luyện thêm vũ đạo của em đi.” Giọng anh thản nhiên nghiêm túc, Nhan Bạch Tịch theo bản năng nghĩ đến lúc chiều anh xem mình nhảy, chắc đã nhìn ra vấn đề. Cô đặt dùi trống xuống, vội vàng hỏi: “Em nhảy chỗ nào không tốt sao?” Bạc Ngạn cúi người nhặt chiếc hộp đàn cuối cùng đang chắn đường lên, quay người ném lên ghế sô pha, cười một cách khó hiểu: “Cũng không có, chỉ là chưa thuần thục thôi.” Nhan Bạch Tịch thành thật, cúi mắt ảo não: “Em mới học, em luyện ít quá, đúng là nhảy bình thường.” “Không sao,” Bạc Ngạn rộng lượng lùi ra sau, nhường chỗ cho cô, “Chỗ này cho em mượn, luyện thêm đi.” Nhan Bạch Tịch ngạc nhiên: “Bây giờ ạ?” Bạc Ngạn dựa vào cây dương cầm, cúi mắt nhìn đồng hồ trên cổ tay, lúc ngẩng đầu lên giọng lại lười biếng: “10 rưỡi rồi, tranh thủ thời gian còn có thể luyện thêm một tiếng nữa.” Nhan Bạch Tịch có giờ giấc sinh hoạt tốt, buổi tối 12 giờ nhất định phải ngủ, bị thúc giục như vậy, cô cũng cảm thấy thời gian gấp gáp, liền đặt dùi trống xuống, vòng ra từ sau bộ trống Jazz. Vừa đứng yên ở khoảng trống, cô bỗng nghĩ đến việc lại bị Bạc Ngạn nhìn như vậy, rất ngại ngùng. Cô nghiêng đầu, đang định hỏi anh có muốn đi nghỉ ngơi không, Bạc Ngạn đã buông tay đang khoanh trước ngực ra, đi tới. Bóng người trước mặt vụt qua, cô bị Bạc Ngạn ôm eo kéo lùi về sau hai bước, nhẹ nhàng ép lên mặt bàn phía sau, cô đột nhiên nín thở. Chiều cao của cô chỉ đến yết hầu Bạc Ngạn, tư thế ôm gần gũi như vậy khiến tầm mắt cô hoàn toàn bị che khuất, chỉ có thể nhìn thấy bờ vai anh. “Ở nhà luyện không cần bạn nhảy sao?” Giọng anh chậm rãi, “Tôi làm bạn nhảy dự bị cho em.” Giọng nói của anh quá dễ nghe, chậm rãi, lười biếng. Nhan Bạch Tịch bị anh làm cho ngẩn người, tay đặt hờ trên vai anh không lập tức đẩy ra. Mà Bạc Ngạn cũng chẳng khá hơn cô là bao. Một ngày không được ôm, buổi chiều còn bị bắt nhìn cô nhảy với người khác nửa tiếng đồng hồ, bây giờ tay đặt trên eo cô, ấn người vào lòng mới có cảm giác chân thật. Tay phải kìm nén sự thôi thúc muốn v**t v* lưng cô, anh hơi cụp mắt, tham lam ngắm nhìn xoáy tóc của cô. Nhan Bạch Tịch cuối cùng cũng tìm lại được giọng nói: “Luyện mấy lần…?” “Buổi chiều em với Tống Chi Lâm luyện mấy lần?” Anh cười, lại cúi người xuống, ghé sát vào tai cô, “Bất kể mấy lần, chúng ta sẽ nhiều hơn hai người một lần.”

Bình Luận (0)
Comment