Bí Mật Ngày Thứ Ba - Châu Phủ Tiểu Thập Tam

Chương 19

Vũ đạo quả thực đơn giản, Bạc Ngạn tuy chưa học qua, nhưng nhìn cả buổi chiều, lại có Nhan Bạch Tịch chỉ dẫn nên đi thế nào, chỉ vài lần là đã quen thuộc. Đây là điệu nhảy giao lưu, động tác của nam vốn đã ít, cộng thêm việc anh làm gì cũng toát ra vẻ lười biếng, thỉnh thoảng lại lược bớt vài bước, rất nhiều lúc chỉ đút tay vào túi quần, một tay dắt cô, nhìn cô xoay vòng vòng dưới cánh tay mình. Cho nên luyện đến cuối cùng, cô mệt đến mức đổ cả mồ hôi, còn Bạc Ngạn lại như người không có việc gì, dựa vào giá để trống, nhìn cô chăm chú. Nhan Bạch Tịch thở ra một hơi nặng nề, tay giơ lên, mu bàn tay áp lên gò má nóng bừng vì vận động. Sau đó phát hiện Bạc Ngạn vẫn đang nhìn mình. Từ hôm qua đã bắt đầu như vậy, ánh mắt anh luôn không chút e dè, thẳng tắp dừng trên người cô, có lúc cô nghi hoặc nhìn lại, đuôi mày anh khẽ nhếch, không nói lời nào, nhưng cũng không có ý định dời mắt đi. Chiều nay là vậy, lúc nhảy vừa rồi cũng thế. Rất thẳng thắn, cũng rất chăm chú. Nhan Bạch Tịch ho nhẹ một tiếng, dời tầm mắt đi, rút tờ khăn giấy lau mồ hôi, rồi đứng dậy đi về phía anh. “11 giờ rồi, đi ngủ chứ?” Cô hỏi. Bạc Ngạn cụp mắt, nhìn đồng hồ trên cổ tay, rồi nghiêng người sắp xếp lại bản nhạc trên giá: “Em đi ngủ trước đi, tôi đợi chút mới đi.” Nhan Bạch Tịch nhìn mặt nghiêng của anh “Ừm” một tiếng, giơ tay sờ tóc sau gáy, không nhúc nhích. Anh nhìn lại, cười như không cười: “Sao thế, còn muốn luyện à?” Không đợi cô mở miệng, anh lại nói: “Phí tôi luyện cùng rất đắt đấy, luyện một lần, phải ôm hai lần, mỗi lần không dưới một phút.” Hai người nhìn nhau, Nhan Bạch Tịch nuốt nước bọt. Thẳng thắn quá… Sao người này nói mấy lời này mà không cần chuẩn bị trước vậy. Cô hoang mang, hạ thấp giọng: “Tại sao cứ muốn ôm vậy…” “Tôi muốn,” anh nhìn cô chăm chú, ngắt lời, bật cười thành tiếng nhẹ, “Tôi muốn ôm em không được sao?” Nhan Bạch Tịch cứng người, tay phải vừa giúp anh xếp lại bản nhạc liền ném vào lòng anh, xoay người đi ra cửa: “Đi đây, em muốn đi ngủ.” Vài giây sau, cửa phòng trống bị đóng lại có phần mạnh tay. Bạc Ngạn không dọn dẹp giá nhạc nữa, anh dựa người vào thùng đàn dương cầm, nhìn thẳng vào cánh cửa đã khép, ánh mắt còn nghiêm túc hơn bất kỳ lần nào nhìn Nhan Bạch Tịch hôm nay. Cái bệnh này của anh đúng là hết thuốc chữa rồi. Không ôm được thì muốn ôm, ôm được rồi lại muốn làm cái khác, tóm lại là lúc nào cũng không thỏa mãn, càng tiếp xúc, càng tệ hơn. Anh bây giờ đã đến cái mức trong đầu ngoài chuyện chính sự ra, tất cả đều là cô. Tốt lắm, xem ra cái bệnh này không chữa được rồi. … Nhan Bạch Tịch tắm xong mới chỉ hơn 11 giờ rưỡi, sấy tóc xong, lại nghịch điện thoại một lúc, không ngủ được, cô đẩy cửa đi ra, phát hiện Bạc Ngạn đang đứng ở hành lang. Chàng trai khuỷu tay chống lên lan can tầng hai, đang xem điện thoại, tóc vừa gội xong, còn nhỏ nước, ánh sáng trắng xanh từ điện thoại chiếu lên mặt anh. Trong khung cảnh mờ ảo tối tăm, nửa đêm không ngủ được, không biết đứng đây làm gì. Cô do dự không biết có nên qua chào hỏi không, Bạc Ngạn đã liếc mắt nhìn qua. Anh cất điện thoại, bật đèn hành lang: “Không ngủ được à?” Nhan Bạch Tịch xoa xoa tóc, đi tới: “Ừm…” Dứt lời, cô nhớ ra, ngẩng mặt nhìn anh: “Sao anh cũng không ngủ?” Ánh mắt Bạc Ngạn lướt qua mặt cô, dưới ánh đèn màu vàng cam, có thể nhìn thấy những sợi lông tơ nhỏ trên mặt cô. “Tôi cũng không ngủ được.” Nhan Bạch Tịch chống tay lên thái dương, lại “Ừm” một tiếng. Đã đến giờ sinh học của cô, đầu óc cô thực ra rất buồn ngủ, nhưng cơ thể lại phấn chấn lạ thường, có lẽ là do cuộc điện thoại buổi chiều của Nhan Vĩ Minh khiến cô hơi phiền lòng. Cô bây giờ cần phải phá vỡ quy luật sinh hoạt của mình, làm chút gì đó khác đi, cảm xúc phiền muộn mới có thể được giải tỏa. “Bắn súng không?” Bạc Ngạn đột nhiên hỏi. Nhan Bạch Tịch “A” một tiếng, ngẩng mặt lên, phản ứng chậm chạp, anh nói chắc là trường bắn ở sân dưới lầu. “Em cũng dùng súng được sao?” Bạc Ngạn cười: “Tại sao không được?” Mười phút sau, Nhan Bạch Tịch về phòng vội vàng khoác thêm chiếc áo len và áo khoác rồi theo Bạc Ngạn xuống lầu. Qua 12 giờ đêm, vốn là một thời khắc bí ẩn lại phảng phất như chôn giấu điều gì đó dâng trào mãnh liệt. Tất cả đều đang lặng yên chìm vào giấc ngủ, nhưng bạn lại có thể vào khoảnh khắc vạn vật đều tĩnh lặng này lén lút làm chút chuyện xấu ban ngày không làm được. “Tay nâng cao lên.” Bạc Ngạn đứng sau lưng cô, một tay đỡ khuỷu tay cô, giúp cô điều chỉnh tư thế cầm súng. Khẩu súng trường dùng để huấn luyện vẫn hơi quá nặng đối với Nhan Bạch Tịch, tay chân cô mảnh khảnh, nâng súng thật sự rất tốn sức. Liên tiếp mấy phát bắn trượt, mắt nhắm vào ống ngắm, cô không nhịn được khẽ phàn nàn: “Sao ống ngắm này của các anh không phải kính ngắm phóng đại…” Bạc Ngạn đứng trước giá súng bên phải cô, cầm một khẩu súng huấn luyện còn nặng hơn khẩu trong tay cô, nghiêng mắt nhìn cô nhíu mày ganh đua với tư thế không chuẩn của mình. Cuối cùng anh hơi nhếch môi, quay người lại, bắn liên tiếp ba phát, phát nào cũng trúng vòng mười trở lên. Nhan Bạch Tịch thấy vậy càng buồn bực. Tuy rằng anh là dân chuyên nghiệp, nhưng cũng thực sự quá đả kích lòng tự trọng của cô. Cô vì trong lòng khó chịu mới đến bắn súng, không ngờ bắn xong càng khó chịu hơn. Cô cúi đầu kiểm tra súng của mình: “Cái này của các anh có bí quyết gì không? Sao anh có thể bắn tốt như vậy, em cũng không đến mức phát nào cũng trượt mục tiêu chứ…” Dưới mái hiên, dưới ánh đèn trắng lạnh lẽo, vẻ mặt buồn bực của cô gái trông sinh động lạ thường. Bạc Ngạn chống một tay lên giá đỡ, nhìn cô vài giây dưới ánh sáng mông lung, rồi đặt súng xuống đi tới. Nhan Bạch Tịch đang rút cái vòng số tám không rõ nguyên do trên báng súng ra, bỗng nhiên bị người ta ôm lấy bịt tai lại. “Nghe thấy gì không?” Giọng nam trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu, hòa cùng ánh trăng, dịu dàng. Cô tưởng Bạc Ngạn bảo cô nghe ngóng xung quanh, tập trung tinh thần nghe hai giây, chỉ nghe thấy tiếng lá cây xào xạc. “Nghe gì ạ?” Cô nghi hoặc. Bàn tay bịt tai trái cô dùng sức, kéo cô hoàn toàn vào lòng, sau đó là giọng nói xen lẫn tiếng cười: “Bảo em nghe nhịp tim.” Bạc Ngạn áp tai cô vào lồng ngực mình, rồi lại đưa tay cô đặt lên trái tim cô. “Không cảm thấy tim tôi đập ổn định hơn em rất nhiều sao?” Tiếng tim đập trầm ổn mà mạnh mẽ vang lên bên tai Nhan Bạch Tịch. Vài giây sau Bạc Ngạn buông cô ra, nhặt khẩu súng lên đưa qua lần nữa: “Thử lại đi, ổn định một chút, em căng thẳng quá rồi.” “Bắn súng quan trọng nhất chính là tâm thái.” Ánh mắt Nhan Bạch Tịch rời khỏi người anh, vành tai nóng ran, phảng phất còn vương hơi ấm khi anh nói chuyện ban nãy. Cô cầm súng thử lại, lần này tuy không bắn được thành tích quá tốt, nhưng may là không bắn trượt mục tiêu nữa. Cô lại đặt súng xuống, cuối cùng cũng lộ ra nụ cười vui vẻ đầu tiên kể từ khi nhận điện thoại của Nhan Vĩ Minh sáng nay. Bạc Ngạn đứng sau lưng cô, vừa lấy một khẩu súng khác nhẹ hơn từ trên giá xuống, đi tới, rút khẩu súng trong tay cô ra. “Vui rồi?” Âm cuối kéo dài và cong lên, anh ngước mắt nhìn cô. Khóe môi Nhan Bạch Tịch còn chưa hoàn toàn hạ xuống, cô gật đầu thật mạnh. Bạc Ngạn vừa giúp cô điều chỉnh súng, vừa truyền đạt lại ý chỉ trong điện thoại tối qua của Đoạn Chi Ngọc: “Mẹ tôi hỏi em Chủ Nhật muốn ăn gì, bà với ba tôi về.” Nghe Bạc Ngạn hỏi câu này, cô không hiểu sao khựng lại. Chủ Nhật cô muốn đi xem ca kịch với Tống Chi Lâm. Rõ ràng là chuyện rất bình thường, nhưng bây giờ cô lại thấy kỳ lạ, có chút không nói nên lời. “Chủ Nhật em có việc, không ăn cơm ở nhà.” Nhan Bạch Tịch quá thành thật, cho nên dù là nói dối hay muốn che giấu sự thật đều sẽ rất rõ ràng. Ánh mắt Bạc Ngạn lướt qua mặt cô, cuối cùng, cụp mắt vặn chặt cái vòng cuối cùng: “Việc gì?” “… Đi xem ca kịch với bạn học.” “Ai?” Bạc Ngạn cười nhạt, “Cái người nhảy với em hôm nay à?” “Vâng, công ty thực tập của anh ấy phát vé phúc lợi, rủ em với Thanh Thanh cùng đi.” “Khá tốt, cuối tuần thư giãn đi chơi một chút,” dứt lời, mí mắt anh khẽ nhấc lên, “Mang tôi theo được không?” Nhan Bạch Tịch kinh ngạc, tầm mắt từ khẩu súng trong tay anh ngẩng lên, ánh mắt đầy ngạc nhiên. Cô muốn nói người ta đâu có mời anh, anh đi làm gì. Cô nuốt nước bọt, còn chưa kịp mở miệng, chàng trai đã nhét khẩu súng đã điều chỉnh trọng lượng vào tay cô, cuối cùng liếc nhìn vẻ mặt cô. Giọng nói thản nhiên như không: “Đùa thôi.” “Vậy cuối tuần chỉ có tôi với hai người bạn tôi giúp em tìm kia, ba người bọn tôi hợp tấu vậy.” Anh nói. … Chủ Nhật, Nhan Bạch Tịch vốn đã định cùng Tống Chi Lâm và Lý Thanh Thanh xem ca kịch cho thật vui vẻ vẫn bị Bạc Ngạn làm cho bận tâm. Nguyên nhân không gì khác. Từ 10 giờ sáng lúc cô ra khỏi nhà, Bạc Ngạn đã gửi tin nhắn cho cô bốn lần với tần suất một giờ một lần. Lần đầu tiên là hỏi cô bản nhạc biểu diễn cho lễ chào tân sinh viên ở đâu, anh muốn ra ngoài tìm hai người bạn kia để luyện tập. Lần thứ hai và thứ ba đều là hỏi cô về vấn đề hợp tấu trong một phần của bản nhạc. Lần thứ tư là bây giờ. Bạc Ngạn: [ Bộ trống em dùng biểu diễn ở đâu? ] Bạc Ngạn: [ Tôi dùng bộ đó để khớp nhạc với họ. ] Bộ trống cô dùng ở tầng một tòa nhà Học viện Âm nhạc, nhưng không phải ở phòng học họ thường đến. Cô liếc nhìn hai người bên cạnh, tụt lại hai bước, ngón cái ấn nút ghi âm giọng nói gửi đi: “Ở tầng một tòa nhà số 2 Học viện Âm nhạc, phòng cuối cùng phía Đông…” Giọng nói chưa gửi đi, cô điểm hủy bỏ. Bạc Ngạn đang giúp cô thử âm, còn cô thì ở đây chơi, trong lòng thực sự băn khoăn. Tối qua trước khi ngủ trằn trọc mấy lượt trên giường, định hủy lịch trình, nhưng nghĩ đến Tống Chi Lâm đã giúp họ lấy vé rồi, không đến cũng không hay, cuối cùng vẫn phải miễn cưỡng đến. Chẳng còn bao lâu nữa là đến lễ chào tân sinh viên, nói thật, hai người bạn Bạc Ngạn tìm giúp rất khó khăn mới có thời gian, cô nên đi theo luyện tập cùng mới phải. Cơ hội hợp tấu khó có được. Đang suy nghĩ như vậy, màn hình lại hiện tin nhắn, có lẽ là Bạc Ngạn thấy cô quá lâu không trả lời. Bạc Ngạn: [ ? ] Nhan Bạch Tịch cụp mắt nhìn dấu chấm hỏi này, chút áy náy trong lòng lại lần nữa dâng lên. Cô tập trung suy nghĩ hai giây, cuối cùng vẫn gõ chữ. Nhan Bạch Tịch: [ Các anh khi nào kết thúc? ] Nhan Bạch Tịch: [ Nếu em về bây giờ còn kịp không? ] Nhan Bạch Tịch: [ Xin lỗi anh nha Bạc Ngạn, thật sự rất ngại, chuyện là do em khởi xướng, bây giờ em lại không có mặt, làm phiền anh giúp đỡ. ] Khoảng nửa phút sau, đối phương mới chậm rãi trả lời: [ Không sao, chiều nay tôi xin nghỉ huấn luyện rồi. ] Câu nói nhẹ bẫng của anh khiến sự áy náy của Nhan Bạch Tịch lại lần nữa dâng l*n đ*nh điểm. Cô biết lịch trình huấn luyện của Bạc Ngạn rất bận. Vốn còn đang do dự có nên đi xem ca kịch không, giờ thì cô hoàn toàn quyết định không đi nữa. Vào thời điểm mấu chốt này còn ở bên ngoài chơi, đúng là quá không nên. Quyết định xong, cô đi nhanh vài bước đuổi kịp hai người phía trước, giải thích lý do mình muốn cho buổi ca kịch chiều nay leo cây một cách ngắn gọn nhưng rất nghiêm túc. Nhan Bạch Tịch đè tay Lý Thanh Thanh lại: “Hai người đi đi, bữa tối tớ mời, ăn gì cũng được, hóa đơn gửi tớ, tớ thanh toán cho.” Lý Thanh Thanh mặt mày ủ ê, nhân lúc Tống Chi Lâm không chú ý, kéo Nhan Bạch Tịch lại nói nhỏ: “Hay là cậu ở lại đây xem, tớ về luyện?” Hai người vừa mới ra hiệu bằng mắt cho nhau, cũng biết cả hai cùng rời đi không tốt, cách tốt nhất là một người ở lại đây, một người quay về. Nhan Bạch Tịch từ chối: “Bạc Ngạn là người tớ tìm đến, cậu về bây giờ, tớ còn xem ca kịch, quá áy náy, hơn nữa trống của tớ không thuần thục bằng Bass của cậu, vốn dĩ tớ nên luyện nhiều hơn.” Nói xong, cô lại cúi mắt nhìn thời gian, lần nữa đè tay Lý Thanh Thanh, nhanh chóng quyết định: “Cứ quyết định vậy đi, bữa tối tớ mời.” Nửa giờ sau, Nhan Bạch Tịch xuống taxi, chạy một mạch từ cửa Đông đến Học viện Âm nhạc. Cô thở hổn hển tìm được phòng học Bạc Ngạn đang ở, gõ tay lên cửa hai cái, nghe thấy tiếng Bạc Ngạn trả lời. Không chút do dự, cô đẩy cửa bước vào. Đợi vào trong, cô tháo chiếc túi xách nghiêng vai xuống, đặt lên chiếc ghế trống bên cạnh rồi nghiêng người định chào hỏi, lại phát hiện phòng học trống không, chỉ có một mình Bạc Ngạn. Cô ngẩn ra một lúc: “Không phải nói muốn luyện cùng họ đến 5 giờ sao…” Bạc Ngạn hơi cụp mắt, lướt qua tin nhắn trong khung chat lần cuối. Một trong hai người kia vừa nhắn tin cảm ơn vì anh đã cho họ về sớm. Ngón cái anh khẽ nâng, trả lời một chữ “Ừm” đơn giản. Nhan Bạch Tịch thấy anh chỉ nhìn điện thoại, không để ý đến mình, liền tiến lên hai bước, lại nhìn cánh cửa đã đóng chặt phía sau: “Hai bạn học kia đâu rồi?” Bạc Ngạn đứng dậy, đi về phía cô, nói dối dễ như ăn cơm: “Đột nhiên nhớ ra có tiết, đi trước rồi.” Nhan Bạch Tịch “A?” một tiếng: “Đi học? Họ không phải năm tư sao, sao còn có tiết?” “Ai biết,” Bạc Ngạn lướt qua cô, đóng cửa phòng tập lại, không mấy để tâm, “Chắc có người rớt môn, học lại thôi.” Nhan Bạch Tịch hít một hơi, chán nản cúi gục đầu, mặt đầy vẻ vừa tiếc nuối vừa ân hận. Trong lúc nói chuyện Bạc Ngạn đã quay trở lại, anh đi đến chiếc bàn cách Nhan Bạch Tịch hai mét, vắt chân ngồi nghiêng lên đó. Nhìn vẻ mặt cô gái, giọng nói lười biếng chậm rãi: “Không muốn luyện một mình với tôi à?” Nhan Bạch Tịch ngẩng đầu, xuất phát từ phép lịch sự định nói không phải. Bạc Ngạn cười như không cười, tung hứng cây bút hai lần rồi đặt xuống bên cạnh, anh nhoài người về phía trước, kéo gần khoảng cách giữa hai người, nhìn vào mắt cô gái: “Nhưng tiếc quá, tôi thì muốn.” “Có điều bây giờ thì chưa được,” anh nghiêm túc nhìn vào mắt cô, lại nói, “Phải thực hiện lời hứa trước đã.” “Lại đây, ôm một cái của ngày hôm nay trước đã.”

Bình Luận (0)
Comment