Bí Mật Ngày Thứ Ba - Châu Phủ Tiểu Thập Tam

Chương 20

Lời nói của Bạc Ngạn bị tiếng chuông điện thoại của Nhan Bạch Tịch cắt ngang. Cô cụp mắt nhìn, lùi lại hai bước, quay lưng về phía Bạc Ngạn rồi bắt máy. Giọng nói ôn hòa của Tống Chi Lâm truyền ra từ ống nghe: “Đến nơi chưa?” “Đến rồi ạ,” phòng tập yên tĩnh, giọng cô đặc biệt rõ ràng, “Em bắt taxi, nhanh lắm.” “Ừm,” Tống Chi Lâm ở đầu dây bên kia đáp lời, “Từ bên đó đến trường cũng hơi xa, gọi điện xác nhận xem em đã đến nơi an toàn chưa.” “Cảm ơn sư huynh.” “Em gặp hai người bạn kia chưa? Sớm biết em cần người, hỏi anh cũng được mà, anh làm việc ở câu lạc bộ âm nhạc, cũng quen biết…” “Không cần phiền đàn anh đâu, anh đồng ý làm bạn nhảy cho em đã giúp em nhiều lắm rồi.” Bạc Ngạn dựa vào chiếc bàn phía sau, nhìn bóng lưng cách đó vài bước. Phòng quá yên tĩnh cũng có cái hại, cái tên họ Tống kia lải nhải với cô bảy tám câu, câu nào cũng lọt vào tai anh không sót một chữ. Anh còn chưa được ôm, cô đã lại bị người ta gọi đi nấu cháo điện thoại. Mà cuộc điện thoại này, vì đối phương không ngừng đưa ra chủ đề, rõ ràng là không có ý định cúp máy ngay lập tức. Anh nuốt nước bọt, sự phiền muộn và khó chịu dâng lên từ lúc cô ra khỏi nhà sáng nay, mơ hồ bị kích động đến đỉnh điểm vào khoảnh khắc này. Nói anh không nhịn được, cũng không muốn nhịn, anh vốn dĩ đâu phải người tốt gì. Anh đứng dậy, đi tới, đúng lúc nghe thấy hai chữ “Bạc Ngạn” truyền ra từ ống nghe, liền rút điện thoại từ tay cô. Tay trái ôm hờ cô từ phía sau vào lòng, tay phải đưa điện thoại lên tai: “Tôi đây, có chuyện gì?” Đối phương nghe thấy giọng anh rõ ràng hơi sửng sốt, hai giây sau, có phần không chắc chắn: “Bạc Ngạn?” Bạc Ngạn hơi cụp mắt, nhìn thấy Nhan Bạch Tịch đang quay người lại trước mặt mình, cũng kinh ngạc nhìn anh không kém, sau đó tiếp tục trả lời đầu dây bên kia: “Là tôi.” Bạc Ngạn: “Còn chuyện quan trọng không? Không có thì đừng nói chuyện nữa, bọn tôi không có nhiều thời gian, không muốn trì hoãn việc luyện tập.” Một hai câu nói, ngang ngược vô lý, rõ ràng là muốn cúp điện thoại. Cái ôm của anh cũng không chặt lắm, lúc nãy từ phía sau cũng chỉ là một tay ôm hờ, lúc này Nhan Bạch Tịch quay người lại, anh cũng liền thả lỏng. Chỉ là vẫn đứng rất gần, cụp mắt nhìn cô, rất dễ dàng, ánh mắt lại liếc đến môi cô. Cũng phục thật, thực sự rất muốn hôn. Tầm mắt lại nâng lên, vẫn ngắn gọn trả lời đầu dây bên kia, thúc giục: “Còn việc gì không?” “Không có gì, hai người luyện tập tốt nhé.” Tống Chi Lâm đáp. “Được.” Bạc Ngạn dứt khoát ấn cúp điện thoại. Nhan Bạch Tịch mắt tròn mắt dẹt. Bởi vì toàn bộ quá trình của anh quá tự nhiên, cô thậm chí quên cả việc giật lại điện thoại. “Sao anh… sao lại nghe điện thoại của em?” Thực sự quá kinh ngạc, cô bỏ qua việc hai người đang đứng quá gần, Bạc Ngạn gần như chỉ cần cúi đầu là có thể hôn được cô. Bạc Ngạn lướt từ đuôi mày khóe mắt cô, đến ánh mắt kinh ngạc của cô, thực sự là bị hấp dẫn. Anh cười một tiếng: “Bởi vì tôi không có tố chất.” “…” Nhan Bạch Tịch kinh ngạc đến mức không nói nên lời. Mà Bạc Ngạn còn cụp mắt, tiếp tục giảng giải với cô. “Cậu ta làm phiền tôi nói chuyện với em, chuyện giữa chúng ta đang thảo luận dở dang, có phải nên xử lý xong với tôi trước, rồi hẵng nói chuyện với cậu ta không.” “Có phải nên phân thứ tự trước sau không?” “Biết rõ em về là để luyện tập, còn gọi điện thoại cho em nói nhảm một đống, có phải ngoài việc không biết thứ tự trước sau còn không có đạo đức không?” Nhan Bạch Tịch: ……… Người này quả thực có thể nói đen thành trắng. Cô cố gắng chỉnh lại logic, cố gắng biện giải: “… Nhưng đó là điện thoại mà, anh ấy gọi điện thoại, đâu biết chúng ta đang làm gì, làm sao biết được thứ tự trước sau…” “Được rồi, tôi sai rồi.” Bạc Ngạn gật đầu, xin lỗi rất nhanh. Hơn nữa nhìn vẻ mặt thì rất nghiêm túc, không phải qua loa cho có lệ. Anh giơ tay ra hiệu: “Ôm một cái trước đã, ôm xong rồi nói.” Nhan Bạch Tịch nhìn thẳng vào mắt anh hít sâu hai cái, người bị làm cho ngốc luôn rồi, sao cô lại cảm thấy Bạc Ngạn bắt đầu trơ trẽn ra mặt thế nhỉ. Cô há miệng định tranh luận thêm với anh,anh lại thu tay về nói: “Thôi bỏ đi, tôi xin nghỉ huấn luyện đến giúp người ta luyện tập tiết mục, tự mình dẫn bạn bè luyện tập mấy tiếng đồng hồ không nói, người ta về lại còn hỏi tội tôi.” “Tôi giúp người cũng chẳng cầu gì, bỏ sức bỏ thời gian, cũng không cần tiền, chỉ muốn người ta ôm một cái an ủi, lại còn bị lườm…” Nhan Bạch Tịch oan uổng: “Em đâu có lườm anh.” Bạc Ngạn cười khẽ, không nhìn ra là tự giễu hay thật sự “tim nguội lạnh”, giọng nói chậm rãi: “Không sao, tôi cũng không trách em, chỉ có thể trách bản thân tôi không có tố chất đã làm sai, không được người ta yêu thích.” “………” Sao càng nói càng tỏ ra tủi thân thế này. Cảm giác áy náy của Nhan Bạch Tịch lại lần nữa bị k*ch th*ch, cũng chẳng quản cái khác nữa, tiến lên hai bước ôm lấy anh. Dù sao ôm cũng không chỉ một lần, bây giờ cô đã ngựa quen đường cũ. Giọng nói của Bạc Ngạn lại dừng lại ngay khoảnh khắc cô lao tới. Đúng là đang diễn, đang trêu cô, nhưng khoảnh khắc được ôm lấy cũng là thật sự sung sướng. Có thể cảm nhận rõ ràng hai tay cô đang ôm lấy eo mình, cả khuôn mặt và cơ thể đều áp vào lồng ngực anh. Anh không nói nữa, ở nơi cô không nhìn thấy, khóe môi cong lên. Sau đó cánh tay phải nâng lên, ôm lấy sau lưng cô, siết chặt cái ôm này hơn, mỗi tấc da thịt dán vào nhau đều được xoa dịu. Anh hơi cúi đầu, cằm chạm vào tai cô, vỗ nhẹ lưng cô, cố gắng dùng lời nói để dời đi sự chú ý, kéo dài thời gian của cái ôm này. “Có gì muốn nói không?” Nhan Bạch Tịch dụi đầu vào ngực anh, rất nghiêm túc giải thích: “… Em không có lườm anh, xin lỗi, em chỉ hơi kinh ngạc, hơn nữa làm ảnh hưởng đến việc huấn luyện của anh em cũng rất xin lỗi.” “Không sao,” người được thỏa mãn lại bắt đầu giả vờ rộng lượng, “Lườm tôi cũng không sao, dù sao cũng là tôi đề nghị giúp em trước mà.” Nghe lời này Nhan Bạch Tịch thở dài: “Vậy em cũng giúp anh, sau này anh buồn bực đều có thể đến tìm em.” Tay kia của Bạc Ngạn nâng lên, chạm vào ngọn tóc cô, chậm rãi hỏi: “Tìm em làm gì?” Cảm xúc muốn báo đáp của Nhan Bạch Tịch dâng lên, dễ dàng hứa hẹn: “Đều có thể ôm anh một cái, hoặc là an ủi anh, làm anh không buồn như vậy nữa.” Chỉ nghe những lời này, thần kinh Bạc Ngạn đã có một loại kh*** c*m khó tả. Anh khẽ nâng giọng “Ồ” một tiếng, sau đó kéo dài giọng, như thể miễn cưỡng, đáp: “Vậy được thôi.” … Buổi tối Nhan Bạch Tịch tắm xong, từ phòng đi ra, mới hậu tri hậu giác nhận ra mình có thể đã rơi vào bẫy. Tuy Bạc Ngạn đúng là đã giúp mình, mình cũng chịu ơn huệ, mỗi lần anh muốn được an ủi trông cũng rất chân thành, nhưng tổng cảm giác người này có đôi lúc là đang giả đáng thương. Cô đứng trước cửa phòng nghiêm túc suy nghĩ hai phút, đầu óc sắp nổ tung. Điện thoại trong túi áo ngủ lúc này rung lên, cô lấy ra bắt máy: “Đàn anh?” “Chuyện chiều nay muốn nói với em vẫn chưa nói xong,” Tống Chi Lâm điều chỉnh giọng điệu, “Anh vừa nghe nói cán bộ học viện không giúp em và Lý Thanh Thanh đặt lễ phục, vấn đề trang phục của em bây giờ giải quyết xong chưa, anh có quen biết…” “Giải quyết rồi ạ, Bạc Ngạn giúp rồi.” “Bạc Ngạn?” Đầu dây bên kia Tống Chi Lâm hôm nay lần thứ hai nghe thấy tên Bạc Ngạn từ miệng Nhan Bạch Tịch. “… Vâng,” Nhan Bạch Tịch dùng khăn lông lau mái tóc khô một nửa, ăn ngay nói thật, “Anh ấy giúp em và Thanh Thanh đặt quần áo rồi.” Dứt lời, cửa phòng phía sau mở ra, cô quay đầu, nhìn thấy Bạc Ngạn đi ra từ phòng ngủ. Chàng trai mặc áo thun màu xám đậm, ngước mắt nhìn thấy cô, lại liếc nhìn chiếc điện thoại cô đang áp vào tai, bước chân dừng lại, không đi về phía trước nữa, mà hai tay đút túi quần, dựa vào khung cửa —— tiếp tục nhìn cô. Nhan Bạch Tịch bị nhìn chằm chằm, nhưng cuộc đối thoại với Tống Chi Lâm vẫn phải tiếp tục. Chỉ có thể chịu đựng ánh mắt của Bạc Ngạn, tiếp tục giải thích —— “Vâng, đã xác định rồi.” “Cả bộ đồ cũng chuẩn bị xong rồi.” “Giày nhảy… Vâng, cũng có rồi, không cần phiền anh đâu đàn anh.” … Nhan Bạch Tịch trả lời đến câu thứ tư, đầu dây bên kia cuối cùng cũng có động tĩnh, chàng trai từ tư thế dựa cửa đứng thẳng dậy, chậm rãi đi tới. Anh đứng yên trước mặt cô, tay trái đút túi, tay phải đưa ra, rất tự nhiên: “Nắm một chút.” Thấy cô không động đậy, lại hỏi: “Không thì ôm cũng được?” ??? ! Anh hoàn toàn không hề hạ giọng. Nhan Bạch Tịch sợ đến mức giơ tay che luôn ống nghe, dùng khẩu hình rất nhỏ hỏi Bạc Ngạn: “Anh muốn làm gì?” Chàng trai liếc nhìn tay cô, vẫn không hạ giọng: “Chiều nay em không phải nói anh khó chịu có thể an ủi anh sao?” Tống Chi Lâm ở đầu dây bên kia đã không nói gì, Nhan Bạch Tịch chắc chắn anh ấy có thể nghe thấy. Cô ra hiệu khẩu hình bảo Bạc Ngạn nói nhỏ chút, nhưng chàng trai như không hiểu ám chỉ của cô, hơi nhíu mày, vẻ mặt nghi hoặc: “Nói nhỏ? Hay là em lại nói xong rồi thôi?” “Chiều nay không huấn luyện, huấn luyện viên vừa mắng tôi xong, trong lòng khó chịu.” Một hai câu nói, lúc này tuôn ra ào ào đặc biệt lưu loát. Nhan Bạch Tịch hít sâu một hơi, không còn cách nào khác, tay phải rời khỏi micro điện thoại, nắm lấy bàn tay anh đang chìa ra. Đối phương ngay khoảnh khắc tay cô chạm vào, liền nhẹ nhàng nắm chặt lại, bao vây chặt chẽ. Mà Nhan Bạch Tịch vẫn giơ điện thoại lên, tiếp tục nói chuyện với Tống Chi Lâm chưa cúp máy. Giọng cô hoàn toàn bất cần: “Alo?” “Em đang ở cùng Bạc Ngạn à?” “… Vâng,” Nhan Bạch Tịch ngước mắt, liếc nhìn người đang nắm tay mình một bên, một bên dùng tay kia nghịch điện thoại, “Ba mẹ bọn em là bạn bè, em hiện đang ở nhà anh ấy.” Lần giao lưu hữu nghị trước, lúc Bạc Ngạn đưa Nhan Bạch Tịch đi thì Tống Chi Lâm không có mặt. Đương nhiên chuyện Nhan Bạch Tịch ở cùng Bạc Ngạn cũng chỉ có Lý Thanh Thanh biết. Anh ta mất vài giây để tiêu hóa thông tin này: “Ừm, anh cứ thắc mắc sao hai người thân thiết vậy, hóa ra quen nhau từ nhỏ.” Nhan Bạch Tịch bây giờ không có thời gian sửa lại lỗi sai trong lời nói của cậu ấy: ” không còn sớm nữa đàn anh, em còn chút việc…” Người ở đầu dây bên kia biết điều hơn người trước mặt nhiều: “Ừm, em nghỉ ngơi sớm đi, anh chỉ xác nhận xem em có quần áo chưa thôi.” “Ngủ ngon ạ, cảm ơn đàn anh.” Điện thoại cúp máy, Nhan Bạch Tịch cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Tiếp theo, Bạc Ngạn tắt màn hình điện thoại mà anh vừa lướt lung tung không mục đích, rồi đúng lúc buông tay Nhan Bạch Tịch ra. Rất lịch sự: “Cảm ơn, tôi cảm thấy tốt hơn lúc nãy nhiều rồi.” “Quả nhiên sức mạnh của tình bạn thật vĩ đại.” Nhan Bạch Tịch: ……… Anh đút điện thoại vào túi quần, như không có chuyện gì xảy ra: “Xuống lầu không? tôi thấy em đi ra.” Nhan Bạch Tịch đi ra là muốn xuống lầu, buổi tối cô ăn không nhiều lắm, hơi đói, muốn xuống hỏi dì Triệu xem có trái cây không. Cô gật đầu đáp một tiếng, đi theo Bạc Ngạn xuống lầu. Xuống được nửa cầu thang, người đi phía trước lười biếng bỗng dừng chân quay người lại. Nhan Bạch Tịch không để ý, suýt nữa đâm vào người anh. Cách nhau đúng một bậc thang, môi cô đối diện với cằm của chàng trai. Cô hoảng sợ, ngửa người ra sau, được Bạc Ngạn vớt lấy eo. Cô vịn vai anh đứng thẳng lại, nghe thấy anh hỏi: “Cậu ta thích em à?” Nhan Bạch Tịch trợn mắt nhìn qua: “Hả?” Cầu thang yên tĩnh, giọng anh vừa lười vừa khàn, rất quyến rũ: “Cái tên họ Tống ban nãy.” Cô khô khốc đáp: “… Không biết.” “Vậy còn em?” Anh hỏi rất thẳng thắn, “Cũng thích cậu ta?” Nhan Bạch Tịch lắc đầu: “Không có.” Cô nhìn thấy Bạc Ngạn suy tư hai giây, rồi hỏi tiếp: “Bây giờ em có thích ai không?” Nhan Bạch Tịch lại lắc đầu: “Không có.” Hai chữ này của cô vừa dứt, chàng trai lộ ra vẻ suy tư, sau đó gật đầu: “Biết rồi.” Rồi lại hỏi: “Vậy em thấy tôi thế nào?” “Anh cái gì?” Cô theo bản năng lùi lại, gót chân chạm vào bậc thang. “Thích, hay là ghét.” Lời này của anh thẳng thắn đến mức Nhan Bạch Tịch chống đỡ không nổi. Hai người im lặng khoảng nửa phút, Nhan Bạch Tịch cuối cùng lắc đầu lần nữa, giọng nói khó khăn, chậm rãi: “Không ghét, nhưng cũng không thích.” “Được.” Bạc Ngạn cụp mắt nhìn cầu thang, giọng lười biếng cười khẽ, rồi xoay người đi xuống lầu. Bị hỏi một đống câu hỏi kỳ quặc, Nhan Bạch Tịch đứng yên tại chỗ, vài giây sau kéo lại quần áo, đi theo xuống. Lễ chào tân sinh viên diễn ra vào thứ Sáu cuối cùng của tháng Chín, bắt đầu lúc 6 giờ tối, sau ba tiếng biểu diễn là nửa tiếng chơi trò chơi giải trí, cuối cùng kết thúc bằng vũ hội. Tiết mục của khoa Văn được xếp vào nửa sau, thứ tự cuối cùng được quyết định bằng bốc thăm trong buổi tổng duyệt chiều nay. Lá thăm là do Nhan Bạch Tịch bốc, thật không may, bốc trúng tiết mục cuối cùng. Nửa giờ trước khi lên sân khấu, Lý Thanh Thanh vẫn đang điên cuồng an ủi cô: “Cuối cùng tốt mà, mọi người đều xem mệt rồi, sẽ không xem nghiêm túc đâu, chúng ta có thể qua loa cho xong.” Hai mươi ngày huấn luyện cấp tốc, hiệu quả chỉ có thể nói là tàm tạm, không được tính là tốt. Lên sân khấu lại căng thẳng, phạm lỗi gần như là điều chắc chắn. Nhan Bạch Tịch thở dài, sờ ly nước ấm trên bàn, cố gắng bình ổn tâm trạng. Phòng nghỉ hậu trường của họ rất gần sân khấu trước, có thể nghe thấy tiếng gào thét và hò hét vang vọng khắp sân vận động bên ngoài. Một năm chỉ có một lần biểu diễn chào tân sinh viên, gần đến cuối, không khí gần như bị đẩy lên đến đỉnh điểm. Nghe thế nào cũng không giống bộ dạng “khán giả đã mệt mỏi” mà Lý Thanh Thanh nói. Nhan Bạch Tịch lại thở dài, trong đầu cân nhắc lại từng chi tiết của buổi biểu diễn sắp tới. Lý Thanh Thanh vén rèm che giữa hậu trường và sân khấu trước lên, quay lại, nhìn thấy Nhan Bạch Tịch mặt mày u sầu. Suy nghĩ một chút, cô nàng đi đến hai chiếc hộp vuông đặt trên bàn bên cạnh, vừa mở vừa khoa tay múa chân, muốn dời đi sự chú ý của Nhan Bạch Tịch: “Cậu có muốn thử lại chiếc váy này không?” Cô nàng xách chiếc váy tới, ướm lên người Nhan Bạch Tịch, giọng điệu khoa trương: “Mắt nhìn của Bạc Ngạn tốt thật đấy, thực sự rất hợp với cậu.” Bạc Ngạn người này… nhìn qua là biết không phải kiểu người hiền lành tính tình ôn hòa gì. Quần áo chuẩn bị cho Nhan Bạch Tịch và Lý Thanh Thanh rõ ràng là đối xử khác biệt. Bộ của Lý Thanh Thanh tuy cũng đắt tiền, nhưng chỉ là kiểu dáng bình thường của một thương hiệu xa xỉ nào đó, kiểu dáng phổ thông, mức độ dụng tâm… căn bản là không có chút dụng tâm nào, chắc là thiếu gia tiện tay chỉ đại một bộ. Nhưng bộ của Nhan Bạch Tịch, chiếc váy dài đuôi cá màu trắng gạo, phần lưng thiết kế dây cột đan chéo, bất kể chi tiết nào cũng không thể chê vào đâu được. Hai tiếng trước Lý Thanh Thanh dùng điện thoại tra thử, là mẫu thiết kế trên sàn diễn của mùa này, tổng cộng chỉ có vài chiếc, còn về giá cả, càng tìm không ra. “Thả lỏng nào,” Lý Thanh Thanh giơ tay véo véo má Nhan Bạch Tịch, lại cúi người định trêu cô, “Nghĩ đến lát nữa là có thể mặc váy đẹp nhảy múa, vui không?” Nhan Bạch Tịch đang suy nghĩ chuyện khác, nghe vậy ngẩng đầu, phản ứng chậm hai giây: “Ừm… Cũng được.” Lý Thanh Thanh giơ tay lại véo má cô: “Cái gì gọi là cũng được, phải là rất vui chứ.” Nhan Bạch Tịch bị trêu cười, cảm giác căng thẳng cuối cùng cũng dịu đi một chút: “Vui, đặc biệt vui.” Mười phút trước khi lên sân khấu, Bạc Ngạn cuối cùng cũng dẫn hai thành viên còn lại của ban nhạc quay lại. Hai chàng trai, một người tóc đuôi sói, một người đầu đinh đeo khuyên tai, nhìn qua là biết dân chơi rock. Nhan Bạch Tịch đứng dậy, đang định nói chuyện với Bạc Ngạn vừa đi vào, thì điện thoại đặt trên bàn nhận được tin nhắn. Tống Chi Lâm: [ Giáo viên đột nhiên có việc tìm anh, anh vẫn còn ở học viện, lát nữa sẽ qua. ] Tống Chi Lâm: [ Em cố lên nhé. ] Tống Chi Lâm: [ Có muốn ăn gì không, biểu diễn xong chúng ta đi? Cả Lý Thanh Thanh nữa. ] Vì buổi biểu diễn và lớp học trống Jazz, Tống Chi Lâm và cô cùng Thanh Thanh đều đã quen biết, ba người có một nhóm chat, nhưng gần đây số lần Tống Chi Lâm nhắn tin riêng cho cô rất nhiều. Lý Thanh Thanh đứng gần cô, cúi đầu vô tình nhìn thấy tin nhắn hiện lên trên màn hình, thuận miệng hỏi: “Là ai thế?” “Tống Chi Lâm,” Nhan Bạch Tịch ngẩng đầu, nói thật, “Anh ấy hỏi chúng ta biểu diễn xong có muốn đi ăn cơm cùng không.” Lý Thanh Thanh không hiểu sao lại liếc nhìn Bạc Ngạn cách đó không xa, sau đó chen ngồi xuống bên cạnh Nhan Bạch Tịch: “Cậu có cảm thấy Tống Chi Lâm hơi thích cậu không?” Nhan Bạch Tịch im lặng hai giây: “Hình như vậy…” Tống Chi Lâm không giống Bạc Ngạn, nói gì cũng như nói đùa, anh ấy đang rất nghiêm túc thể hiện thiện cảm, cô mà không cảm nhận được thì đúng là đồ ngốc. “Vậy cậu thấy anh ấy thế nào?” Lý Thanh Thanh lại hỏi. “Khá tốt, nhân phẩm tốt, tính tình tốt,” Nhan Bạch Tịch cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy không có gì để chê, “Học tập cũng tốt, năng lực cũng mạnh.” “Vậy cái vụ cậu nói muốn yêu đương trước đó rốt cuộc là thật hay giả?” “… Thật, ba mẹ tớ hơi…” Cô bất đắc dĩ vuốt tóc mái, “Tóm lại là có chút muốn thử xem sao.” Lý Thanh Thanh nói hưng phấn, giọng cao hơn lúc nãy một chút, đặt mình vào vị trí người khác mà phân tích: “Vậy anh ấy thì sao? Muốn thử xem thì tớ thấy anh ấy rất thích hợp, ít nhất không phải loại tra nam lừa gạt cậu.” Nhan Bạch Tịch gật đầu: “… Hình như là vậy.” Im lặng hai giây, Lý Thanh Thanh lại nhỏ giọng nói: “Tuy không đảm bảo tính chính xác của thông tin, nhưng tớ thấy vẫn nên báo trước cho cậu một chút, hôm qua tớ đến câu lạc bộ âm nhạc vô tình nghe được, cậu ấy hẹn cậu biểu diễn xong ăn cơm hình như là định tỏ tình.” Bạc Ngạn cách đó không xa nghe thấy câu này, liền ngước mắt nhìn qua. Nói thật lòng, hai người nói chuyện chẳng nhỏ tiếng chút nào.

Bình Luận (0)
Comment