Bởi vì đột xuất tăng thêm một phần rút thăm trúng thưởng, tiết mục bị hoãn lại mười phút. Nhan Bạch Tịch căng thẳng đến mức đầu óc trống rỗng, cô cụp mắt, ép mình lướt điện thoại như một công việc. Nhóm chat của lớp nhảy ra mấy tin nhắn mới, trong đó có một cái tag cô và Lý Thanh Thanh. Lưu Trạch Văn: [@Nhan Bạch Tịch @Lý Thanh Thanh, hai vị mỹ nữ chuẩn bị xong chưa? ] Lưu Trạch Văn: [ Đừng có làm qua loa cho khoa Văn chúng ta mất mặt đấy. ] Thấy cô và Lý Thanh Thanh đều không trả lời, cậu ta lại tag tất cả thành viên. Lưu Trạch Văn: [@all, tiết mục cuối cùng là của hai bạn học lớp chúng ta Nhan Bạch Tịch và Lý Thanh Thanh. ] Lưu Trạch Văn: [ Lát nữa mọi người mở to mắt ra mà xem nhé. ] Chuyện Nhan Bạch Tịch nhờ Bạc Ngạn giúp đỡ biểu diễn không nói cho người khác biết, cho nên bạn học trong lớp cũng không rõ tình hình chuẩn bị tiết mục, Lưu Trạch Văn càng cùng đám chân chó của cậu ta chờ chế giễu. Quả nhiên người đáng ghét ở đâu cũng có. Nhan Bạch Tịch tuy tính tình tốt, nhưng cũng không phải quả hồng mềm, cô lịch sự trả lời một câu. Nhan Bạch Tịch: [ Cảm ơn mọi người, lát nữa sẽ biểu diễn thật tốt. ] Lưu Trạch Văn vừa thấy cô trả lời, giọng điệu âm dương quái khí càng lên cao. Lưu Trạch Văn: [ Ồ, xem ra rất có tự tin nhỉ. ] Lưu Trạch Văn: [ Không phải nói mới học trống Jazz sao, mới học hai mươi ngày đã dám đăng ký biểu diễn ban nhạc, khí phách này tôi thật sự bội phục. ] Có người hùa theo: [ Mới học hai mươi ngày? ] Lưu Trạch Văn: [ Đúng vậy, sau này mọi người nên học hỏi nhiều vào. ] Lưu Trạch Văn: [ Lát nữa hai bạn học biểu diễn không tốt tôi cũng phải cố lên cổ vũ mới được. ] Lý Thanh Thanh cũng thấy được mấy lời khó nghe Lưu Trạch Văn tuôn ra, tay cầm điện thoại huých vào cánh tay Nhan Bạch Tịch, bảo cô xem màn hình: “Cậu ta có bệnh à? Não có vấn đề thì đi bệnh viện kiểm tra sớm đi.” Nhan Bạch Tịch cười một tiếng, trêu ghẹo lại cô nàng: “Đúng thật, cần đi khám khoa não.” Khi phần rút thăm kết thúc, hai người bạn ở học viện âm nhạc kia đã đứng dậy bắt đầu sắp xếp bản nhạc, Nhan Bạch Tịch đi đến cửa phòng nghỉ, vén rèm nhìn ra ngoài mấy lần nữa. Rèm vải buông xuống, cô quay lại, tim vẫn đập không bình tĩnh như thường lệ. Biểu diễn trước mặt nhiều người như vậy, vẫn là lần đầu tiên. “Rượu này có ai uống không?” Cô hướng ánh mắt về phía ly rượu trái cây trên bàn trang điểm. Bạc Ngạn đang dựa tường ngồi nghịch điện thoại một cách yên tĩnh, liếc nhìn cô một cái. Rượu trái cây này do quầy ăn bên ngoài lễ chào tân sinh viên cung cấp, vừa rồi có mấy nữ sinh học viện khác vào dùng bàn trang điểm, đã chia cho họ mấy ly. Lý Thanh Thanh đang cúi đầu kiểm tra lại danh sách biểu diễn, phản ứng lại ý của cô bạn xong, liền đứng dậy, đi tới hai bước đè tay cô lại: “Cậu muốn uống hả, hay là suy nghĩ lại xem?” Nhan Bạch Tịch bưng một ly lên, ra hiệu: “Uống một chút thôi, phấn chấn một chút cho đỡ căng thẳng.” Loại rượu này độ cồn không cao, Lý Thanh Thanh buông tay ra, không ngăn cản nữa. Hai ly vào bụng, không biết là do cồn hay do tác dụng tâm lý, Nhan Bạch Tịch quả thực không còn căng thẳng như vậy nữa. Nghe thấy người dẫn chương trình bên ngoài đọc lời dẫn, cô sắp xếp xong đồ đạc cần dùng lát nữa lên sân khấu, đi theo sau Lý Thanh Thanh, vén rèm vải ra khỏi phòng nghỉ. Bạc Ngạn đi sau mấy người một bước, ở cuối cùng. Dưới sân khấu vang lên tiếng vỗ tay như sấm, Nhan Bạch Tịch nghe thấy người đàn ông phía sau khẽ thì thầm, an ủi cô: “Sẽ thuận lợi cả thôi.” Nhan Bạch Tịch hít một hơi thật sâu, quay người lại, ngẩng đầu nhìn anh: “Nếu không thuận lợi thì sao?” Bạc Ngạn rất dễ dàng liếc về phía môi cô, im lặng hai giây, rồi trêu chọc: “Không thuận lợi thì biểu diễn cho họ xem một vở hài kịch.” “………” Nhan Bạch Tịch hơi cạn lời. Nhưng không thể không nói kiểu nói chuyện tưởng như không đứng đắn này của Bạc Ngạn lại có tác dụng trấn an rất tốt. Nhan Bạch Tịch lúng túng gật đầu, “Ừm” một tiếng. Vừa dứt lời, anh bỗng nhiên lại nói: “Còn căng thẳng thì xoa xoa đầu nhé?” Nhan Bạch Tịch theo bản năng tưởng anh nói là anh xoa đầu mình, đứng trên bậc thang lùi lại nửa bước: “Không cần đâu.” Bạc Ngạn nửa nhếch môi, im lặng hai giây, bỗng nhiên khom người đứng thấp xuống một chút, sau đó dắt tay cô đặt l*n đ*nh đầu mình xoa nhẹ hai cái. Hai người ở học viện âm nhạc kia và Lý Thanh Thanh đều đứng phía trước, Nhan Bạch Tịch nghiêng mắt liếc qua hai cái, rồi nhìn lại Bạc Ngạn, giọng nói yếu ớt mềm mại: “Anh làm gì vậy…” Anh đã đứng thẳng người lại, vai nghiêng dựa vào bức tường bên cạnh, khôi phục lại dáng vẻ lười biếng mà phóng khoáng kia: “Cho em v**t v* cho vui.” Nhan Bạch Tịch nghĩ, cô vẫn xem nhẹ mức độ nổi tiếng của Bạc Ngạn rồi. Mặc dù vì tiết mục không phải của anh, anh đã chọn đứng ở vị trí góc khuất nhất của cả ban nhạc, cô vẫn nghe thấy có người kinh ngạc hô tên Bạc Ngạn từ khu vực gần đó dưới sân khấu, hai giây trước khi tiếng nhạc dạo vang lên. Lý Thanh Thanh ôm cây Bass đứng bên cạnh cô, nhỏ giọng thì thầm: “Cậu nói xem điểm khán giả của chúng ta có thể cao hơn một chút không.” Cô nàng liếc nhìn anh chàng hát chính tóc đuôi sói kia: “Anh ấy ở học viện âm nhạc cũng rất hot, đẹp trai vãi.” Lý Thanh Thanh đoán không sai, một màn biểu diễn hứng khởi kết thúc, lúc xuống sân khấu điểm số đã hiện lên từ màn hình lớn phía sau. Ban nhạc của anh chàng hát chính tóc đuôi sói có chút danh tiếng trong giới rock and roll toàn Hong Kong, năm ngoái đã phát hành single, trong trường cũng có fan của họ, huống chi còn có cả soái ca của đội tuyển bắn súng Hồng Kông trấn giữ. Hai biển hiệu sống đặt ở đó, điểm của khán giả và ban giám khảo cộng lại, đã nổi bật giữa mấy chục tiết mục toàn trường, giành được hạng ba. Mà hai tiết mục xếp trước họ đều đến từ học viện âm nhạc, tính chuyên nghiệp rất cao, thua không oan. Lý Thanh Thanh nhảy xuống từ bậc thang, kéo Nhan Bạch Tịch đi về phía hậu đài: “Cậu mau xem, trong nhóm chat nổ tung rồi, còn có người quay video cho chúng ta nữa.” “Cái này là quay riêng cậu nè,” giọng Lý Thanh Thanh hưng phấn, “Quay đẹp ghê, hôm nay cậu thật sự cực ngầu.” Trong video, cô gái mặc áo khoác đen và đi bốt Martin, dù kỹ thuật còn thiếu sót, nhưng đôi mắt cong cong, thần thái tự tin rất bắt mắt. Lý Thanh Thanh ghé sát tai cô nói nhỏ: “Tớ vừa đi ngang qua khu khán giả nghe thấy rất nhiều người khen cậu đó.” Nhan Bạch Tịch nhìn chằm chằm vào chính mình trong video, kìm nén bản thân bấy lâu, lần đầu tiên có được khoảnh khắc “tự do” như vậy, cô thế mà lại có chút cảm ơn buổi biểu diễn lần này từ tận đáy lòng. Cô cười thật tươi, sau đó ánh mắt lướt xuống video phía dưới: “Đây là cái gì?” Lý Thanh Thanh nhìn theo hướng cô chỉ: “Cái này là quay cả nhóm chúng ta.” Nhan Bạch Tịch cầm lấy điện thoại của cô nàng, bấm nút play video. Người quay phim vì hò hét theo tiếng nhạc nên bị rung lắc, quay không rõ lắm, nhưng vẫn có thể nhìn ra đường nét ưu việt của chàng trai ở góc phải video. Anh mặc áo phông trắng đơn giản, đeo cây Bass màu đỏ thẫm, mắt hơi híp lại, dáng vẻ lười biếng, nhưng khí chất lại phóng khoáng. Cô nhìn vài giây, lúc trả điện thoại cho Lý Thanh Thanh, thầm cảm thán thế giới này quả nhiên không công bằng, tại sao có người cái gì cũng làm tốt như vậy. Trong nhóm chat, giáo viên chủ nhiệm đã đăng điểm, cũng bày tỏ chúc mừng. Lưu Trạch Văn và mấy người bạn của cậu ta thì im bặt. Lý Thanh Thanh kéo tay cô cười: “Loại người này đúng là, cứ phải để bị vả mặt tận nơi mới chịu.” Đang nói, avatar của Lưu Trạch Văn lại hiện lên tin nhắn. Lưu Trạch Văn: [@Lý Thanh Thanh @Nhan Bạch Tịch, lát nữa vũ hội cũng chuẩn bị chút đi nhé. ] Lý Thanh Thanh chửi thề: “Chuẩn bị cái trứng nhà nó ấy, lát nữa làm mù mắt chó của nó.” Nhan Bạch Tịch bị vẻ mặt lòng đầy căm phẫn của cô nàng chọc cười, giơ tay xoa đầu bạn, phụ họa: “Rồi rồi rồi.” Tay dừng trên đỉnh đầu Lý Thanh Thanh, cô bỗng nhớ đến lúc trước khi lên sân khấu Bạc Ngạn đã cúi người cho cô xoa tóc, cô quay đầu lại, chạm phải ánh mắt của người đang đi phía sau. Bạc Ngạn dường như đang nhìn cô, bắt gặp ánh mắt cô liền hơi nhướng mày, tỏ vẻ nghi vấn. Nhan Bạch Tịch đối mắt với anh hai giây, lắc đầu, rồi quay đi. Bạc Ngạn lại v**t v* chiếc vòng tay màu trắng trên cổ tay mình khi cô quay đi. Muốn sờ, muốn ôm, muốn được hôn, bệnh tình ngày càng nghiêm trọng, vậy mà bây giờ chỉ có thể tụt lại phía sau ở xa nhìn cô. Lý Thanh Thanh vừa nói cái tên Tống Chi Lâm kia tối nay định làm gì nhỉ? … Giữa phần biểu diễn chào tân sinh viên và vũ hội có xen vào một phần giải trí chính là để mọi người chuẩn bị trang phục và thay đổi kiểu tóc. Cảng A đã thành lập tròn trăm năm, tiền thân sớm nhất là Học viện Văn học, có lịch sử truyền thừa đến bây giờ vẫn rất lãng mạn. Người tham gia vũ hội không ít, sợ làm hỏng trang phục khiêu vũ, phần lớn đều chen chúc đổi đồ vào lúc này. Ba phòng thay đồ nối liền ở hậu trường đều đang xếp hàng, ngoài cửa có những nữ sinh đang chỉnh lại váy áo. Oan gia ngõ hẹp, lúc Nhan Bạch Tịch và Lý Thanh Thanh thay đồ xong đi ra từ hành lang, vừa hay đụng phải Lưu Trạch Văn đi cùng bạn gái đến. Cậu ta quét mắt từ trên xuống dưới chiếc váy trên người Nhan Bạch Tịch, tiện tay kéo một cái, giọng điệu khinh thường: “Kiếm đâu ra bộ đồ này, hàng nhái à?” Bạn gái bên cạnh kéo áo cậu ta, nhỏ giọng: “Là hàng thật đó.” Nhan Bạch Tịch nhìn cậu ta. Lưu Trạch Văn như nhớ ra điều gì, cười một tiếng: “Bạc Ngạn?” Nhan Bạch Tịch lùi lại nửa bước, để tà váy của mình hoàn toàn tách khỏi người cậu ta, nhìn thẳng: “Bất kể là ai giúp tôi lấy được quần áo, đều không liên quan đến cậu.” Vẻ mặt Lưu Trạch Văn vẫn rất khinh thường, cười khẽ: “Ngầu bò.” Lý Thanh Thanh kéo Nhan Bạch Tịch ra sau lưng mình một chút: “Cậu có gì khó chịu thì cứ nhắm vào tôi này, suốt ngày bám lấy bạn tôi làm mấy trò ấu trĩ không thấy chán à?” “Ấu trĩ,” Lưu Trạch Văn đút tay túi quần lắc lư người, “Nhưng mà rất sướng.” Màn chạm trán nhỏ này khiến Lý Thanh Thanh mắng Lưu Trạch Văn suốt quãng đường từ hậu đài đến mép sàn nhảy để chuẩn bị. “Đúng là chưa từng gặp loại thiểu năng thuần chủng nào như vậy, não chắc ngâm trong bể phốt rồi,” Lý Thanh Thanh nói xong lại nhớ ra, “Chuyện cái váy cảm ơn đàn anh Bạc Ngạn nhé, có cần tớ làm gì không?” Trước đó cô nàng từng đề nghị trả tiền, nhưng đồ Bạc Ngạn đưa sao có thể lấy tiền được. Nhan Bạch Tịch và Lý Thanh Thanh đứng ở mép sàn nhảy, chán muốn chết nghịch nghịch tà váy, vì cúi đầu nên tóc mai rủ xuống bên mặt: “Không cần đâu.” Những gì cần trả, cô đều đã trả rồi. Lý Thanh Thanh ngẩng đầu nhìn đồng hồ đếm ngược trên màn hình lớn, vỗ vai Nhan Bạch Tịch: “Sắp bắt đầu rồi.” Người người túa ra tràn vào sàn nhảy. Điệu nhảy tập thể đã sắp xếp vị trí từ trước, Lý Thanh Thanh và Nhan Bạch Tịch đứng hơi xa nhau, cô nàng đi trước một bước về vị trí của mình. Mà Nhan Bạch Tịch đứng yên tại chỗ, có chút nóng lòng nhìn về phía cửa. Chỉ còn vài phút nữa là bắt đầu, Tống Chi Lâm vẫn chưa tới. Vì phải nhảy nên không cầm điện thoại, cô cũng không có cách nào liên lạc với anh ấy, chỉ có thể quay đầu nhìn đồng hồ đếm ngược, rồi lại nhìn về phía lối vào. Ngô Văn Vũ và Bạc Ngạn ngồi cùng nhau, đến xem lễ chào tân sinh viên mà còn mang theo bóng rổ, đang dang chân đập bóng, gọi Bạc Ngạn bên cạnh: “Kia không phải người… lần trước đi cùng Tống Chi Lâm ấy à, cái váy của cô ấy nhìn đắt tiền nha.” Bạc Ngạn đang ngồi dựa vào ghế xem điện thoại, nghe vậy ngước mắt, liếc nhìn về phía sàn nhảy. “Cô ấy tìm ai thế?” Ngô Văn Vũ kỳ quái, “Bạn nhảy à?” Dứt lời cậu ta ngừng đập bóng, nhìn màn hình phía sau sàn nhảy: “Không phải sắp bắt đầu rồi sao?” Thời gian bắt đầu càng ngày càng gần, nhân viên tham gia gần như đã đứng vào vị trí, ánh đèn sân khấu màu trắng nhạt ẩn hiện giao nhau rơi xuống trung tâm sàn nhảy, tô đậm bầu không khí. Bạc Ngạn hoàn toàn tắt điện thoại, nhìn về phía bên kia. Càng ngày càng nhiều người chú ý đến Nhan Bạch Tịch có bạn nhảy chưa vào vị trí. Vị trí của cô vốn đã ở gần trung tâm hàng trước, lại mặc một bộ váy trắng, giống như đóa hoa nhài nở rộ giữa đám đông tối màu. “Cô gái kia xinh quá, nhưng sao lại đứng có một mình vậy?” “Khoa Văn đó, tớ lướt thấy trên tường tỏ tình nhiều lần rồi.” “Có phải bạn nhảy của cô ấy không đến không, cô ấy còn đứng tít đằng trước, xấu hổ ghê.” … Một nam sinh quen biết với Lưu Trạch Văn vừa hay đứng cách đó không xa, kẹp điếu thuốc huýt sáo, trêu chọc: “Em gái, có cần anh giúp không?” Giọng cậu ta không nhỏ, xung quanh vang lên tiếng cười vang. Nhan Bạch Tịch thầm thở dài, nghĩ đến tin nhắn vừa rồi Tống Chi Lâm nói đang ở trường làm việc, không biết có phải bị việc gì trì hoãn không, một mặt vừa cân nhắc thời gian vừa nhìn quanh về phía cửa, một mặt suy nghĩ cách giải quyết. Khi đồng hồ đếm ngược trên màn hình lớn chỉ còn mười giây, Ngô Văn Vũ nhìn thấy người bên cạnh cởi chiếc áo khoác phi công ra, rồi ném điện thoại vào tay cậu ta. “Cầm giúp tao.” Ngô Văn Vũ còn chưa kịp phản ứng, đã thấy Bạc Ngạn bước xuống hai bậc thang, đi về phía sàn nhảy. Cậu ta ôm bóng đứng dậy: “Mẹ kiếp, mày đi đâu đấy??” Cùng lúc đó, Nhan Bạch Tịch quay mắt lại cũng vừa hay nhìn thấy Bạc Ngạn. Anh không đi vòng theo mép sàn nhảy, mà đúng với phong cách trước sau như một của mình, xuyên qua trung tâm sàn nhảy, đi thẳng về phía cô. Quá nổi bật, hoàn toàn thu hút ánh mắt của mọi người. Không biết là ai phát hiện trước, xung quanh vang lên tiếng huýt sáo. Nhan Bạch Tịch lại liếc mắt, nhìn thấy Tống Chi Lâm đi vào từ cửa hông cách đó không xa. Ngay sau đó, nốt nhạc đầu tiên của khúc nhạc dạo vũ hội vang lên, Bạc Ngạn vừa kịp đứng yên trước mặt cô, chắn tầm mắt cô. Tay phải anh đưa ra, tay trái ôm lấy eo cô: “Đừng nhìn, người đứng trước mặt em bây giờ là tôi.” Sàn nhảy rộng lớn chợt chìm vào tiếng nhạc cổ điển du dương, bốn phía vang lên từng đợt tiếng hoan hô. Mắt Nhan Bạch Tịch bị ánh đèn sân khấu chiếu đến chói mắt, cô cúi đầu nhìn bước chân, giọng nói khàn khàn, tìm lại được thanh âm: “Sao anh biết em không có bạn nhảy?” Người đang ôm hờ cô “Ồ” một tiếng, giữa tiếng nhạc trầm lắng có vẻ hơi bâng quơ: “Tôi vẫn luôn nhìn em mà.” Nhan Bạch Tịch ngẩng đầu liếc anh một cái, rồi lại cụp mắt xuống. Ở nhà đã luyện qua vài lần, giữa đám đông thật giả lẫn lộn cũng đủ dùng. Nhan Bạch Tịch lại cảm thấy hai ly rượu trái cây trước khi biểu diễn ban nhạc bây giờ mới bắt đầu ngấm dần, dưới ánh đèn sân khấu năm màu sặc sỡ, đầu cô hơi choáng váng. Nhưng vẫn sắp xếp lại suy nghĩ, ngẩng đầu hỏi: “Bạc Ngạn, có phải anh thích em không…?” Anh đối mắt với cô, một lát sau, giọng trầm xuống: “Hơn thế nữa.” Là si mê. Tai Nhan Bạch Tịch vang lên tiếng ong ong vốn không tồn tại, hòa cùng nhịp tim đập, cô biết đó hẳn là vì sự rung động chưa từng có. Khi vũ khúc kéo dài mười phút tiến đến cao trào cuối cùng, tất cả ánh đèn sân khấu bỗng nhiên tối sầm lại, xung quanh có người cao giọng hét lên “Ước nguyện ước nguyện!!” Nhan Bạch Tịch không hiểu chuyện gì, siết chặt bàn tay đang bị Bạc Ngạn nắm lấy: “… Sao vậy?” “Thông lệ của vũ hội chào tân sinh viên trường A, thời gian ước nguyện.” Bạc Ngạn khẽ gật đầu, hỏi cô trong bóng tối đột ngột bao trùm: “Ước một điều đi, linh lắm đấy.” Mắt cô đã thích ứng được một chút với bóng tối, cô quét mắt nhìn những người xung quanh, thấy đa số đều đã dừng động tác, chắp tay trước ngực, cúi đầu thành kính ước nguyện. Cô cũng thả lỏng tay Bạc Ngạn, nương theo hơi men cúi đầu nhắm mắt. Vài giây sau lại mở mắt ra, nghe thấy Bạc Ngạn hỏi cô: “Ước nguyện vọng gì thế?” “Việc học thuận lợi, người nhà khỏe mạnh…” “Ừm,” Bạc Ngạn một tay đút túi, hơi cúi người xuống, đối diện với cô, “Không hỏi xem tôi ước gì à?” Nhan Bạch Tịch chớp chớp mắt, tác dụng chậm của rượu trái cây vẫn còn, nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo: “Anh ước gì?” Bạc Ngạn cong môi cười trong tầm mắt cô, tùy ý mà quyến rũ. Anh chậm rãi nói: “Tôi ước, hy vọng trước khi vũ hội tối nay kết thúc, Nhan Bạch Tịch và Bạc Ngạn có thể bắt đầu yêu đương.” Tiếng gầm rú bên tai Nhan Bạch Tịch còn lớn hơn lúc trước, hòa cùng tiếng nhạc, và cả nhịp tim đập mạnh mẽ của cô. Chàng trai nghiêng đầu trong ánh sáng mờ ảo, nhìn đồng hồ đếm ngược điện tử: “Còn mười giây.” Anh quay lại, một lần nữa đối diện với ánh mắt cô, cười khẽ: “Cho nên, yêu đương không?”