Nhan Bạch Tịch vẫy vẫy tay trước mặt Bạc Ngạn, hỏi lại lần nữa: “Được chưa?” Ánh mắt Bạc Ngạn vẫn còn lơ đãng trên môi cô, một lát sau, anh ngước mắt cười hỏi: “Anh nói không được thì em còn hôn nữa không?” “…” Cô lùi về sau, lời lẽ kiên quyết, “Không.” “Vậy được hay không thì có gì khác nhau?” Cô bị logic cường đạo của Bạc Ngạn làm cho không nói nên lời, nửa giây sau, tránh anh bò lên giường: “Em muốn đi ngủ.” Cơ thể cô vẫn còn mềm nhũn, động tác bò lên giường đúng thật là “bò”, Bạc Ngạn đứng bên giường cô, nhìn tư thế kỳ quái đó lại nhếch môi, sau đó một tay túm cổ áo sau kéo chiếc áo thun trên người xuống. Nhan Bạch Tịch quay người nhìn thấy động tác của anh, không màng hình tượng, nhíu mày lùi về sau: “Anh làm gì vậy?” Bạc Ngạn bị động tác của cô chọc cười: “Ngủ, không thì làm gì.” “Em không ngủ cùng anh.” “Đây là giường của anh.” Tuy phản ứng chậm chạp, nhưng lúc này suy nghĩ của cô lại rất rõ ràng: “Là vì anh khóa cửa phòng em, em không ra được mới ngủ ở đây.” Hai người đối mặt hai giây, Bạc Ngạn thỏa hiệp, vẫn là giọng điệu lưu manh: “Được thôi.” Anh nhặt chiếc áo thun vừa ném lên giường lên, đứng thẳng người: “Vậy anh ngủ đâu?” Nhan Bạch Tịch ngay lập tức chỉ vào chiếc sô pha cách đó không xa: “Vẫn là chỗ đó.” Bạc Ngạn ngoái đầu nhìn lại, vài giây sau lại quay người tới, nhìn cô chăm chú, cười: “Được.” Nhan Bạch Tịch thật sự mệt mỏi, nằm lại xuống không bao lâu liền ngủ thiếp đi, Bạc Ngạn ngửa mặt nằm trên sô pha lại không buồn ngủ chút nào. Ước chừng nằm khoảng hai mươi phút, anh cầm điện thoại ra khỏi phòng. Anh đứng ở ban công tầng hai, một tay xách chai nước soda vừa mang từ dưới lầu lên, tay kia cầm điện thoại, đang cụp mắt lướt danh bạ. Ngón cái dừng lại trên số điện thoại của Tống Kinh, nghĩ đến ngày hôm sau cậu ta còn phải huấn luyện, anh bỏ qua, chuyển sang số khác, gọi cho Ngô Văn Vũ. Ba giờ rưỡi sáng, Ngô Văn Vũ, con cú đêm này, vẫn chưa ngủ. Vừa bắt máy, đầu dây bên kia đã là tiếng nhạc heavy metal ồn ào, cậu ta hét lên “Alo” hai tiếng giữa nền nhạc hỗn tạp: “Gọi nhầm à? Alo?? Bạc Ngạn? Bạc cẩu? Cẩu…” Bạc Ngạn cười khẩy, lạnh lùng: “Cái gì?” Ngô Văn Vũ vừa tìm được chỗ yên tĩnh, cười làm lành: “Sao vậy, anh trai của tao.” “Không có gì,” Bạc Ngạn dựa vào khung cửa sổ, “Không ngủ được.” Ngô Văn Vũ giơ cổ tay nhìn đồng hồ: “Không phải giờ giấc sinh hoạt của mày luôn lành mạnh lắm sao, bây giờ sắp bốn giờ rồi, mày nói với tao là cậu không ngủ được???” Bạc Ngạn chậm rãi “Ồ” một tiếng, sau đó ném chai nước đi, xác định nguồn cơn phấn khích của mình chính là cô gái trong phòng ngủ kia. Chai nước đặt lên bệ cửa sổ, anh dựa người thoải mái hơn một chút, hỏi một cách thờ ơ: “Ngày đầu tiên xác định quan hệ với bạn gái mày có muốn ngủ với cô ấy không?” “Cái gì??” Ngô Văn Vũ tưởng mình nghe nhầm, “Mày nói cái ‘ngủ’ đó hả?” Đầu dây bên kia im lặng một giây: “Mày nói xem.” Ngô Văn Vũ rú lên như quỷ: “Mẹ nó mày b**n th** à??!” Bạc Ngạn đỡ gáy xoay cổ, không phản bác, rất thản nhiên: “Chắc vậy.” Ôm, dắt tay, hôn môi… tuy vẫn chưa hôn, nhưng chắc cũng không xa nữa. Nhưng còn muốn để cô sờ sờ anh, kiểu không cách quần áo ấy, da thịt chạm da thịt, sau đó còn có những cái khác… Tình cảm anh dành cho cô có chút giống đứa trẻ con vào cửa hàng đồ chơi, liếc mắt một cái là nhìn trúng món đồ chơi nào đó, không cần lý do gì, chỉ là muốn có được. Bạc Ngạn lại xoa xoa gáy mình, một bộ dạng không thoải mái, rất khó chịu, lại rất rối rắm. “Nhanh quá có phải hơi thừa nước đục thả câu không?” Ngô Văn Vũ hết lời để nói: “Lúc mày cướp người hôm nay sao không thấy mày thừa nước đục thả câu?” Bạc Ngạn đưa Nhan Bạch Tịch đi rồi, Lý Thanh Thanh và Ngô Văn Vũ nhắn tin cho nhau, một người biết người ở nhà Bạc Ngạn chính là Nhan Bạch Tịch, người kia biết hai người họ vừa mới biểu diễn xong đã thành đôi. Ngô Văn Vũ tuy hơi ngáo ngơ, nhưng làm người vẫn chính trực: “Con gái nhà người ta ở nhà mày một tháng, cứ thế rơi vào hang sói nhà mày?” “Mày nói thật đi, mày đơn thuần thấy người ta xinh đẹp hay là thật sự thích hả?” Ánh trăng ngoài cửa sổ đã lên cao, Bạc Ngạn nhìn lướt qua, chợt cười: “Dù sao rời xa hai mét là tao đã khó chịu muốn chết rồi.” Ngô Văn Vũ bị nghẹn một chút, liên tưởng đến lời nói vừa rồi của Bạc Ngạn, tìm lý do cho huynh đệ mình: “Mẹ kiếp… Thôi, cái đó, thích về mặt sinh lý cũng coi như thích, con người mà, bản chất đều là thấy sắc nảy lòng tham…” “Cúp máy đây.” Bạc Ngạn ngồi thẳng dậy, xách lại chai nước của mình. “Cái quái gì, mày nửa đêm gọi điện cho tao chưa nói được mấy câu lại muốn cúp??” “Ừm.” Ngô Văn Vũ tiếp tục gào: “Vậy mày gọi điện cho tao là muốn làm gì hả?” “Chỉ là muốn báo cho mày một tiếng, bạn gái tao đang ngủ trong phòng tao.” “…” “Ngủ trên giường của tao nữa.” Nghĩ đến thôi là cả ruột gan phèo phổi đều thấy sướng. Ngô Văn Vũ im lặng đến ba giây: “… Sau này tao mà còn bắt điện thoại của mày lúc nửa đêm nữa thì tao là đồ ngốc.” … Sáng hôm sau lúc 8 giờ, Nhan Bạch Tịch đang đánh răng trong phòng tắm thì Bạc Ngạn đẩy cửa từ ngoài vào. Lúc cô tỉnh dậy trong phòng không có ai, mò vào phòng tắm, tìm thấy bàn chải đánh răng chưa mở trên kệ tủ. Lúc Bạc Ngạn vào, miệng cô còn ngậm đầy bọt kem, trên mặt là vẻ ngơ ngác nửa tỉnh nửa mê. Cô nhìn Bạc Ngạn vài giây, mới quay người về phía bồn rửa mặt, nhổ bọt kem ra rồi quay lại, giải thích với anh: “Em vừa mở cửa thấy dì Triệu đang gõ cửa phòng em, nên không ra ngoài.” Chiếc váy trên người cô lỏng một nửa, dây cột sau lưng rủ xuống, không cần nhìn cũng biết lộ ra mảng lưng trơn mịn. Bạc Ngạn tiến lên trước, không nói lời nào ấn người vào lòng, Nhan Bạch Tịch trong miệng còn bọt kem, sắp nghẹt thở, hơi tránh ra sau, nói ú ớ không rõ: “Ưm… đang đánh răng.” “Anh biết,” anh cười với vẻ lưu manh, giữ cằm cô nghiêng đầu nhìn thoáng qua, rút bàn chải đánh răng trong tay cô ra, ôm cô đưa vào phòng tắm, “Sáng dậy không ôm một cái à?” Ôm cái gì chứ… Nhan Bạch Tịch vặn vẹo người, sao người này dính người thế? Hơn nữa cô ngủ cả đêm quần áo còn chưa thay, dính mùi rượu, có gì hay mà ôm. Bị Bạc Ngạn đẩy vào phòng tắm, cô túm tóc cúi người nhổ bọt kem ở bồn rửa mặt, kem đánh răng vị bạc hà, ở trong miệng lâu, đầu lưỡi tê dại. Vừa đứng thẳng dậy, nghe Bạc Ngạn hỏi: “Dùng gì súc miệng?” Không đợi cô trả lời, anh đã lấy cốc của mình hứng nước, đưa đến trước môi cô, giọng nói lười biếng buổi sáng sớm: “Dùng của anh đi.” Chiếc cốc thủy tinh màu xanh lam đậm, Nhan Bạch Tịch cụp mắt nhìn chằm chằm, bỗng nhiên có chút ngượng ngùng. Cô đẩy ra: “… Không cần đâu.” Lông mi cô rất dài, lúc nửa cụp mắt xuống, đổ bóng thành một mảng nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn, ngũ quan lại tinh xảo, xinh đẹp như búp bê Tây. Bạc Ngạn nhìn cô chăm chú hồi lâu, cười một tiếng, một tay đỡ gáy cô, tay kia đưa cốc sát vào môi cô, giọng nói trầm đi, thúc giục người cũng thúc giục một cách thờ ơ: “Nhanh lên.” Phòng tắm là góc chết, bên trái Nhan Bạch Tịch là bồn rửa mặt, phía sau là tường, bị anh chặn lại tránh cũng không thể tránh. Thật sự không còn cách nào, cô đành theo tay anh uống một ngụm, súc miệng xong lại cúi người nhổ ra. Bạc Ngạn vỗ nhẹ đầu cô, lại đút cho cô một ngụm nữa: “Vẫn còn.” Nhan Bạch Tịch chịu không nổi bầu không khí này, đưa tay định lấy chiếc cốc: “Em tự làm được…” Tay Bạc Ngạn lắc nhẹ một cái, tránh đi, rồi ôm cô ngồi lên bồn rửa mặt, rút một chiếc khăn mặt mới từ kệ tủ, mở vòi nước, đặt dưới vòi xả rửa. Đại thiếu gia chưa từng làm chuyện này bao giờ, xoa nhẹ hai cái, liếc nhìn chai nước rửa tay, nhấn hai lần lên khăn mặt, tiếp tục xoa: “Đặt điều khoản nhé?” Giọng điệu lười nhác của anh, nói gì cũng như nói đùa. Nhan Bạch Tịch nhìn chằm chằm động tác của anh, cảm thấy Bạc Ngạn thật sự không hợp với việc giúp người khác giặt khăn mặt. “Điều khoản gì?” Vì say rượu đêm qua, giọng cô vẫn còn khàn. Bạc Ngạn vắt khô chiếc khăn mặt đã giặt sạch, gấp lại, đi tới, một tay nâng gáy Nhan Bạch Tịch, giúp cô lau mặt. Miệng lại bắt đầu bịa chuyện: “Mấy cái điều khoản yêu đương linh tinh ấy, mọi người không phải đều làm thế à?” Phòng tắm nhỏ hơn không gian bên ngoài, giọng nói trầm thấp của anh mang theo hơi ẩm ướt át, lại có chút lưu manh. Nhan Bạch Tịch mờ mịt chớp mắt, không để ý né chiếc khăn mặt, cảm giác ấm áp lại ươn ướt áp lên mặt. Mặt cô bị khăn che kín, giọng nói ù ù: “… Cái gì mà mọi người đều làm?” Nghe giống như đang lừa người. Bạc Ngạn giúp cô lau mắt và trán, rồi lại đặt khăn mặt dưới vòi nước xả sạch. “Bạn bè của anh ấy mà,” giọng điệu chậm rãi, “Mỗi tối đều cố định gọi video call, mấy giây không bắt máy là đối phương có thể giận, cuối tuần hẹn hò phải ở cùng nhau đủ mấy tiếng, linh tinh linh tinh…” Nhan Bạch Tịch nhìn anh: ……… Càng nói càng thái quá, anh chắc chắn đang lừa người. Cô giả vờ muốn nhảy xuống khỏi bồn rửa mặt, bị anh đè lại. Tay phải Bạc Ngạn chống bên cạnh người cô, vòng cô chặt chẽ trong lòng, đã bắt đầu tự mình nói về điều ước: “Chúng ta buổi tối sẽ gặp mặt, cho nên giữa trưa gọi một cuộc điện thoại nhé? Buổi tối về nhà, bất kể hình thức nào, phải ở cùng nhau đủ ba tiếng, mỗi tuần chọn một ngày, cả ngày ở bên nhau, ngoài ra mỗi tối vẫn phải ôm…” Nhan Bạch Tịch giọng yếu ớt, vẫn muốn nhảy xuống: “Sao cứ phải ôm…” Bạc Ngạn luồn khăn mặt dưới nách cô kéo cô về lại, đứng g*** h** ch*n cô. Lần này hai người còn sát gần hơn lúc nãy, gần như dính chặt vào nhau, anh cười nhìn vào mắt cô: “Thích em mà.”