Bí Mật Ngày Thứ Ba - Châu Phủ Tiểu Thập Tam

Chương 24

Mặt còn chưa rửa xong, trong phòng ngủ đã vang lên tiếng chuông điện thoại của Bạc Ngạn. Anh vốn không định để ý, nhưng bị Nhan Bạch Tịch cứng rắn đẩy ra ngoài. Cô nhảy xuống khỏi bồn rửa tay: “Em tự rửa được, anh không cần giúp em nữa.” Bạc Ngạn liếc nhìn cô lần cuối, không nhịn được, khóe môi mang theo ý cười xoa xoa đỉnh đầu cô, rồi xoay người ra cửa. Điện thoại là Ngô Văn Vũ gọi tới, trong nhóm chơi thân với họ còn có anh họ của Tống Kinh là Đoạn Khởi Dương. “Đoạn Khởi Dương nói tụ tập dịp lễ Quốc Khánh, cái thằng,” Ngô Văn Vũ nhắc tới tên này là thấy xui xẻo, “Lục Thánh cũng đến.” Lục Thánh đơn phương có chút ân oán với Bạc Ngạn, trước đây từng ngáng chân Bạc Ngạn trong trận đấu. Ngô Văn Vũ càng nói càng mất hứng: “Vốn dĩ định ở khu nghỉ dưỡng nhà họ Đoạn mấy ngày, nhưng Minh Văn Tịnh kia còn bám lấy tao đòi leo núi ngắm biển, bây giờ thì một ngày tao cũng không muốn ở đó nữa.” Ngô Văn Vũ ghét Lục Thánh kinh khủng, bây giờ nói năng cũng khoa trương hơn. Bạc Ngạn từ phòng tắm đi ra, rẽ sang hướng đông vài bước, dùng chìa khóa trong tay mở cửa phòng ngủ của Nhan Bạch Tịch: “Chắc chắn chưa?” Vốn dĩ anh định dẫn Nhan Bạch Tịch đi cùng. Ngô Văn Vũ chậc lưỡi: “Chắc tám chín phần rồi.” “Sao thế?” Ngô Văn Vũ lại hỏi. Bạc Ngạn đi vào phòng thay đồ, tùy tiện liếc qua, lấy một bộ đồ ngủ từ trên giá bên phải, rồi xoay người đi ra: “Bảo Đoạn Khởi Dương một tiếng, xếp phòng cho tao cách xa thằng đó ra một chút.” “Gì vậy,” Ngô Văn Vũ bực bội, “Mày còn sợ nó à?? Thằng nhãi đó làm gì được mày.” Trong lúc nói chuyện Bạc Ngạn đã ra khỏi phòng: “Tao định dẫn thêm một người đi.” “Cái gì, mày muốn dẫn ai…” Ngô Văn Vũ kịp phản ứng, “Là cô gái đang ở nhà mày hả?” “Là bạn gái tao.” Ngô Văn Vũ: ………… Từ tối qua đến giờ thằng này khoe khoang bao nhiêu lần rồi???? “Rồi rồi rồi, bạn gái mày.” Ngô Văn Vũ nói câu cuối cùng như vậy trước khi cúp máy. Lúc Bạc Ngạn lại vòng về phòng mình, Nhan Bạch Tịch đã rửa mặt xong. Biết nói sao đây, vừa rồi Bạc Ngạn phục vụ “tận tâm” đấy, nhưng kỹ thuật thì chẳng ra sao cả. Bạc Ngạn thấy cô vắt chiếc khăn đã giặt sạch lên giá: “Sao nào, kỹ thuật của anh không tốt à?” Nhan Bạch Tịch ngẩng đầu nhìn anh. Bạc Ngạn đi tới: “Em nói đi, anh sửa.” Từ tối qua đến bây giờ, mới chỉ mấy tiếng đồng hồ, Nhan Bạch Tịch vẫn chưa chấp nhận được sự thay đổi thân phận, còn Bạc Ngạn thì lại vào vai “bạn trai” này rất tự nhiên. Cô vén mái tóc bị ướt do rửa mặt lúc nãy ra sau tai: “Thôi không cần đâu.” “Ừm,” Bạc Ngạn đặt bộ đồ ngủ vừa lấy được vào tay cô, “Vậy đi tắm đi.” Cằm anh khẽ hất, ra hiệu về phía phòng tắm bên cạnh. Nhan Bạch Tịch: “Cái gì? Em phải về phòng em chứ.” Bạc Ngạn một tay chống khung cửa, chặn cô lại: “Tắm ở chỗ anh.” “Tại sao chứ?” Nhan Bạch Tịch đối mặt với anh, “Em lại không phải không có phòng.” Bạc Ngạn không trả lời câu hỏi của cô, chỉ cụp mắt xuống, tầm mắt từ đôi mắt cô lướt xuống khóe miệng đang trề xuống, cảm thấy vẻ mặt buồn bực của cô rất đáng yêu. Anh xoay vai cô đổi hướng, dẫn vào bên trong: “Tắm ở đâu mà chẳng giống nhau? Anh lại không tắm cùng em.” Nhan Bạch Tịch quay đầu liếc anh một cái. Ánh mắt Bạc Ngạn lướt từ mắt đến môi cô, xác nhận vẻ mặt cô đúng là kinh ngạc, anh nghiêng đầu bật cười, sau đó lấy chiếc khăn tắm mới từ giá treo: “Dịp lễ Quốc Khánh anh định đi chơi xa một chuyến, cùng bọn Ngô Văn Vũ, khu nghỉ dưỡng ven biển, đi cùng không?” “Hả?” Nhan Bạch Tịch chẳng thân thiết gì với họ cả, “Em cũng đi sao?” “Ừm, ở đó một tuần.” Nhan Bạch Tịch vừa nghe lâu như vậy: “Không được đâu.” “Yêu đương…” Cô nghĩ nghĩ, ngẩng đầu nhìn Bạc Ngạn, “Cũng không cần ngày nào cũng ở bên nhau đâu nhỉ.” Bạc Ngạn đối mặt với cô, hồi lâu không đáp lại, cười khẽ: “Để sau hãy nói.” Cuối cùng, trước khi ra ngoài, anh nói thêm: “Cần gì thì gọi anh, anh ở bên ngoài.” Nhan Bạch Tịch tắm rửa trong phòng tắm của Bạc Ngạn, rồi thay bộ đồ ngủ anh đưa cho mình. Là váy ngủ dài đến bắp chân, Bạc Ngạn lại còn chu đáo đưa cho cô một chiếc áo dài tay khoác ngoài. Cô mặc quần áo xong, lúc từ phòng tắm đi ra thì Bạc Ngạn vẫn đang đợi bên ngoài. Anh ngồi khoanh chân trên đệm cuối giường, điện thoại đặt ngang, hai ngón cái điểm trên màn hình, hình như đang chơi game bắn súng nào đó. Nghe thấy tiếng động, anh ngẩng đầu. Nhan Bạch Tịch khăn tắm trùm trên đỉnh đầu, giọng nói mềm mại như quyện hơi nước: “Có máy sấy không anh?” Bạc Ngạn buông điện thoại, đứng dậy đi tới. Nhan Bạch Tịch đi theo sau anh vào lại phòng tắm, nhìn Bạc Ngạn lấy máy sấy từ ngăn kéo ra, cô tiến lên định lấy: “Cảm ơn.” Bạc Ngạn không đưa, một tay kéo cô qua, một tay nhấc chiếc khăn trên đầu cô lên, tay kia bật máy sấy: “Anh sấy cho em.” Sấy được một lúc, cửa phòng mở ra. Bạc Ngạn tắt máy sấy, đi ra khỏi phòng tắm, cao giọng: “Dì Triệu?” Dì Triệu sợ Nhan Bạch Tịch không khỏe, vừa mới qua phòng ngủ của cô, phát hiện cửa mở, người không có ở đó. “Tiểu Ngạn, cháu có thấy Tịch Tịch đâu không?” Bạc Ngạn cuộn lại dây máy sấy: “Không thấy.” “Ồ, được rồi.” Vừa dứt lời, tiếng bước chân ngoài cửa xa dần, Bạc Ngạn quay lại, bật máy sấy, thản nhiên như không có chuyện gì, tiếp tục giúp cô sấy tóc. Nhan Bạch Tịch ngẩng đầu: ……… “Nhìn anh làm gì?” Bạc Ngạn giúp cô sấy phần ngọn tóc. Nhan Bạch Tịch sờ sờ chóp mũi, lẩm bẩm: “Có phải anh toàn lừa người khác như vậy không?” Bạc Ngạn nghiêng đầu bật cười, lương tâm trỗi dậy nói: “Thỉnh thoảng.” Nhan Bạch Tịch: “Ồ.” Bạc Ngạn nhìn thấy vẻ mặt nhỏ nhắn của cô, lương tâm lại lần nữa trỗi dậy một chút: “Cũng không hẳn là lừa, chỉ là dùng chút… phương pháp không bình thường thôi.” Suy cho cùng, không dùng thủ đoạn, thì bây giờ cô cũng không thể đứng trước mặt anh, là bạn gái của anh. Anh bất giác giơ tay véo nhẹ cằm cô, đuôi mày khóe mắt đều cong lên ý cười. Chậc, hình như thật sự rất thích rồi. Quả nhiên sự chủ động của cơ thể này không phải là vô cớ. Máy sấy được cuộn dây gọn gàng, đặt lại chỗ cũ: “Tối tan học anh đến đón em.” “Không cần…” Cô ngước mắt đối diện với tầm mắt Bạc Ngạn, sửa lời, “Được rồi.” …… Buổi chiều 6 giờ, Nhan Bạch Tịch thu dọn đồ đạc cùng Lý Thanh Thanh đi ra khỏi phòng học. “Cậu vẫn về thẳng nhà luôn à?” Lý Thanh Thanh tiện tay nhét sách chuyên ngành vào túi xách của mình. “Ừ.” Nhan Bạch Tịch cúi đầu nhìn tin nhắn. Bạc Ngạn vừa kết thúc huấn luyện, nói phải đợi một lát mới qua được. Cô trả lời tin nhắn xong, cất điện thoại đi: “Cậu đi ăn cơm trước đi, tớ tự ra cổng Đông đợi.” Lý Thanh Thanh đưa cho cô mấy miếng dán giữ ấm mà cô ấy mang theo: “Vậy được, thế tớ đi trước nhé, tài xế nhà cậu đến đón à?” Nhan Bạch Tịch xếp chồng miếng dán giữ ấm lên, “Ừm” một tiếng: “Còn có Bạc Ngạn nữa.” Lý Thanh Thanh “ồ ồ” hai tiếng, nhớ ra hai người ở cùng nhau. “Đúng rồi, hai cậu…” Vẻ mặt cô ấy muốn nói lại thôi. Nhan Bạch Tịch biết cô ấy muốn hỏi gì: “Ừm… bọn tớ quen nhau rồi, tối qua.” Lý Thanh Thanh lại “ồ” một tiếng, vuốt vuốt tóc sau gáy, nhìn Nhan Bạch Tịch, như thể vẫn còn điều muốn nói. “Sao thế?” Nhan Bạch Tịch hỏi. Vẻ mặt Lý Thanh Thanh vẫn còn hơi rối rắm, một lúc lâu sau, cô thở ra một hơi: “Tớ không biết nói thế nào, chỉ là luôn cảm thấy Bạc Ngạn có tính công kích rất mạnh.” “Cậu tính tình tốt, tính cách lại khá nhường nhịn, tớ luôn cảm thấy mối quan hệ này của các cậu sẽ…” Cô ấy không tìm được từ ngữ thích hợp để miêu tả. Lời Lý Thanh Thanh nói, Nhan Bạch Tịch đại khái hiểu ý là gì. Cô mím môi suy nghĩ, quai túi vải nhắc lên vai, vỗ vai bạn: “Không sao đâu, không được thì chia tay thôi? Dù sao tớ cũng nói với anh ấy là với tâm thế thử xem, anh ấy cũng biết.” Lý Thanh Thanh hỏi trước: “Vậy nếu không chia tay được thì sao?” Nhan Bạch Tịch sững sờ: “Cái gì?” Lý Thanh Thanh sắp xếp lại ngôn từ: “Có lẽ cậu không để ý, khoảng thời gian này tớ phát hiện thỉnh thoảng anh ấy hay nhìn cậu.” “Chính là kiểu… rất chuyên chú, tính xâm lược rất mạnh, ánh mắt chiếm hữu cũng rất mạnh,” cô ấy cố gắng miêu tả, “Đôi khi tớ cảm thấy anh ấy có một kiểu tình cảm mà chính anh ta cũng không biết, là vô cùng thích cậu.” Lý Thanh Thanh nhìn Nhan Bạch Tịch: “Nhưng rất đáng sợ phải không, tính ép buộc và chiếm hữu đều quá mạnh.” Vốn dĩ cô ấy cũng chỉ có cảm giác mơ hồ như vậy, nhưng tối qua sau màn biểu diễn vũ đạo, Bạc Ngạn dắt Nhan Bạch Tịch từ sàn nhảy đi, lại khoác áo bao bọc lấy cô, cái kiểu tư thái vô tình bộc lộ ra rằng không ai được phép nhìn đó… Lý Thanh Thanh nhìn mà luôn có cảm giác kinh hồn bạt vía. Vẻ mặt Nhan Bạch Tịch tràn ngập một tia hoang mang. Những điều Lý Thanh Thanh nói, cô quả thực không biết. Hơn nữa đây là lần đầu yêu đương, cẩn thận nghĩ lại toàn bộ quá trình cũng đúng là đi đến hiện tại dưới sự “vừa đe dọa vừa dụ dỗ” của Bạc Ngạn. Cô lặng lẽ suy nghĩ hai giây, lại giơ tay an ủi Lý Thanh Thanh: “Không sao đâu, tớ cứ thử trước đã, không được thì nói chia tay, anh ấy không thể ép tớ được.” “Ừm, ai da, dù sao tình cảm là chuyện của chính cậu, người khác không quyết định được,” Lý Thanh Thanh ôm cô, “Cậu vui là được rồi.” Lý Thanh Thanh đi rồi, Nhan Bạch Tịch không đợi được Bạc Ngạn, nhưng lại gặp phải một người khác trước. Là người bạn của Lưu Trạch Văn, cái tên đã huýt sáo với cô trước buổi biểu diễn tối qua. Cũng học chuyên ngành Ngôn ngữ Hán, nhưng ở lớp bên cạnh, thỉnh thoảng học chung môn chuyên ngành thì gặp qua. Tay phải gã con trai kẹp điếu thuốc, nhìn thấy Nhan Bạch Tịch ánh mắt đầu tiên vẫn là cái vẻ lưu manh huýt sáo: “Em gái giỏi nhỉ, cua được cả Bạc Ngạn.” Giọng điệu hắn cợt nhả, không có lời lẽ th* t*c nào, nhưng cách nói chuyện khiến người ta khó chịu. Đúng giờ tan học, cổng Đông rất đông người. Cô vì tránh đám đông, vừa rồi đứng ở khúc cua đầu hẻm bên phải cổng trường. Nhưng con hẻm này đối với hiện tại lại không phải là nơi tốt lành gì. Nhan Bạch Tịch thấy hắn định đi, tên con trai đó vì Lưu Trạch Văn bị mất mặt, nên bây giờ nhìn Nhan Bạch Tịch cũng thấy ngứa mắt. Hắn chậc một tiếng: “Không có miệng à, nói chuyện với mày mà không biết trả lời?” Nhan Bạch Tịch quay đầu lại, giọng rất bình tĩnh: “Vậy cậu có phải là quá nhiều chuyện rồi không, thấy người không quen cũng nhất định phải bắt chuyện à?” “Mày nói cái gì?” Tên con trai không ngờ Nhan Bạch Tịch sẽ phản bác lại, lên giọng. “Không muốn nói lần thứ hai, nói với cậu thêm một câu cũng cảm thấy lãng phí thời gian.” Tên con trai bị tức cười, rất lưu manh dùng lưỡi chống vào bên trong má, tiến lên: “Bạc Ngạn chỉ chơi đùa với mày thôi phải không, hay là mày chơi với tao đi, tao cũng có tiền…” Hắn vừa nói vừa định giơ tay kéo Nhan Bạch Tịch, nhưng nói được nửa chừng, liền bị người từ phía sau Nhan Bạch Tịch đi tới bóp thẳng cằm ấn vào tường. Một tiếng ‘rầm’ rất mạnh, tiếp theo là giọng nói hơi trầm xuống mang theo ý cười của Bạc Ngạn: “Ừ, là chơi đùa đấy, là tao để cô ấy chơi tao, đồ cặn bã.” Nhan Bạch Tịch bị hành động vừa rồi của Bạc Ngạn làm giật mình, nhưng lúc này ngước mắt nhìn thấy bóng lưng anh, bàn tay đang che tai liền buông xuống. Tiếp theo, không chút do dự, cô tiến lên hai bước, hắt nửa cốc cà phê trong tay vào mặt tên khốn miệng tiện kia. Bạc Ngạn dường như không ngờ tới hành động này của cô, quay đầu lại nhìn cô một cái, khẽ nhướng mày.

Bình Luận (0)
Comment