Bí Mật Ngày Thứ Ba - Châu Phủ Tiểu Thập Tam

Chương 41

Miếng cải xanh trên nĩa của Nhan Bạch Tịch rơi xuống, sau lưng cô hơi lạnh buốt, ý nghĩ đầu tiên lóe lên là Bạc Ngạn có bị điên không vậy?? Hai bàn cộng lại cũng hai ba mươi người, thế nào cũng có người biết “bạn gái Bạc Ngạn”, bị tiếng kêu của nam sinh kia thu hút sự chú ý, nhao nhao túm đầu lại nhìn mấy lần, tiếp đó có người quen biết Nhan Bạch Tịch cẩn thận liếc nhìn về phía cô. Một nữ sinh trong đó sợ Nhan Bạch Tịch khó xử, kéo tay áo nam sinh kia, nhỏ giọng: “Sao mà hóng hớt thế, ăn cơm của cậu đi.” Nam sinh kia có vẻ hơi ngốc, không hiểu ý là gì, cười ngơ ngác: “Sao vậy, hai vạn tệ đó, tớ hóng chuyện hỏi chút thôi mà.” Nhan Bạch Tịch không ăn nổi nữa, buông đũa, đưa tay qua: “Cho tớ xem một chút được không?” Nam sinh kia sửng sốt. Nữ sinh vừa lên tiếng vỗ cậu ta: “Người ta muốn xem điện thoại của cậu kìa! Điếc hả, đưa cho Tịch Tịch xem chút đi.” Nam sinh ngơ ngác đưa điện thoại qua, Nhan Bạch Tịch nói câu “Cảm ơn”. Ánh mắt cô dừng trên màn hình. Nói là “Gợi ý tìm người” thì hơi quá, Bạc Ngạn chỉ đăng một tin nhắn rất ngắn gọn, chỉ có ba dòng, nhưng chắc hẳn cũng là do anh cố tình khuếch tán ra rất nhiều group. Tin nhắn không kèm bất kỳ hình ảnh hay thông tin cá nhân nào của cô, mục đích chính đúng là để người nhìn thấy cô thuận miệng báo tin, để anh có thể tìm được cô. Thế nên chẳng trách nam sinh kia cũng không biết là cô, cứ thế hỏi oang oang trên bàn. Nhưng vẫn là quá… vượt quá phạm vi cô có thể chấp nhận. Cô lịch sự trả lại điện thoại, sau đó cầm lấy di động của mình đứng dậy. “Tịch Tịch.” Lý Thanh Thanh gọi cô từ phía sau. Đồng thời hai bàn người nhìn nhau, trao đổi ánh mắt, đều háo hức muốn hóng chuyện. Bạc Ngạn là nhân vật nổi tiếng trong trường, Nhan Bạch Tịch cũng xinh đẹp đến mức khiến người ta khó lòng không chú ý, chuyện phiếm về trai tài gái sắc, ai cũng muốn nghe. Nhan Bạch Tịch đi đến cửa quán cơm, gọi liền hai cuộc điện thoại, Bạc Ngạn không nghe máy, có thể là đang lái xe, cũng có thể là trước khi tìm được cô, anh không cho cô cơ hội cãi nhau với anh. Tóm lại là gọi mấy cuộc đều vô ích, cô cầm điện thoại quay trở lại. Ngồi xuống lần nữa, Lý Thanh Thanh bưng trà nóng tới: “Tịch Tịch.” Nhan Bạch Tịch có chút uể oải, xua xua tay. Bạc Ngạn đến rất nhanh, cô cầm điện thoại đi về rồi ngồi xuống chưa đến mười phút, ngẩng mắt lên vừa hay nhìn thấy chiếc xe thể thao của anh dừng lại bên ngoài nhà hàng. Là siêu xe, nên mới đến nhanh như vậy. Tiếp đó là anh đẩy cửa xuống xe, cô cúi đầu gửi tin nhắn cho anh: [Em tự qua đó, anh mà vào là em giận thật đấy.] Gửi xong tin nhắn, hít sâu một hơi rồi ngẩng đầu, nhìn thấy Bạc Ngạn dừng chân bên ngoài nhà hàng. Tay phải anh xách một cái túi mua hàng màu trắng sữa, không biết bên trong là gì. Nhan Bạch Tịch thực ra không muốn qua đó chút nào, nhưng cô lại không muốn Bạc Ngạn đi vào, chỉ đành nói vậy. Cô nhíu mày thật sâu, thấy Bạc Ngạn đợi không được cô đứng dậy đã bước vài bước lên bậc thang, đi vào trong nhà hàng. Những người ăn cơm cùng trong mấy phút vừa rồi đã trao đổi thông tin, biết cô chính là “bạn gái” mà Bạc Ngạn tìm kiếm, lúc này dù có lịch sự đến mấy cũng không khỏi đưa mắt nhìn qua vài lần. Bạc Ngạn đứng ở cửa nhà hàng, đối mặt với cô đang ngồi ở góc trong. Khi Bạc Ngạn đợi hồi lâu, chuẩn bị nhấc bước đi tới, cô cầm lấy túi xách đứng dậy: “Thanh Thanh, tớ về trước, các cậu cứ từ từ ăn nhé.” Lý Thanh Thanh đương nhiên cũng thấy Bạc Ngạn, gật đầu, lại nói với cô: “Có chuyện gì thì gọi cho tớ.” Nhan Bạch Tịch không ở lại thêm, đeo túi lên vai, đi về phía cửa nhà hàng, còn chưa đi tới gần, Bạc Ngạn đã đón lấy, một tay nắm lấy cô, tay kia lấy chiếc mũ lưỡi trai trên đầu mình đội lên đầu cô, ôm cô vào lòng. Hai người vừa ra khỏi nhà hàng, hai bàn người lúc nãy liền nổ tung. “Thật sự là Bạc Ngạn tìm bạn gái nên đăng tin à?? Tớ còn tưởng ai đùa dai.” “Chứ sao, cậu không thấy người ta lái xe đến tận cửa tìm rồi à.” “Nói thật nhé, xe của Bạc Ngạn đẹp thật đấy, bao nhiêu tiền nhỉ…” “Đừng hỏi, hỏi thì cậu cũng không mua nổi đâu.” “Bạc Ngạn tốt với bạn gái anh ấy thật, cậu không thấy lúc nãy à? Mang cả sữa tới, còn cắm sẵn ống hút mới đưa vào tay cô gái người ta.” … Nhan Bạch Tịch bị kéo ra cửa, khi sắp đi đến xe, cuối cùng cũng bùng nổ. Cô dừng lại, dùng sức rút tay mình ra. Tay trái Bạc Ngạn trống không, anh quay đầu lại, rồi tiến lên nửa bước, động tác rất nhẹ nhàng muốn kéo cô vào lòng. “Ăn no chưa?” Anh thấp giọng hỏi. “Chưa, nhưng em cũng không đói,” cô đẩy Bạc Ngạn ra, hộp sữa bò ấm trong tay kia cũng nhét lại vào tay anh, “Em không uống.” Món lẩu buổi tối hơi cay, dạ dày cô thực sự không thoải mái, nhưng cô không muốn nhận lòng tốt kiểu này của Bạc Ngạn vào lúc này. “Ừm, không sao,” Bạc Ngạn rút ống hút ra, ném hộp sữa vào thùng rác bên cạnh, giọng điệu không chút gợn sóng, “Muốn uống gì lát nữa chúng ta mua thứ khác.” Nhan Bạch Tịch nghẹn tức, đẩy anh: “Anh đừng lại gần em!” Bạc Ngạn dừng lại, cách cô hơn nửa mét, nhìn cô tức đến ngực phập phồng, thở hổn hển. Nhan Bạch Tịch đối diện với anh, một lát sau: “Ai nói với anh em ở đây?” Bạc Ngạn không giấu giếm: “Tin nhắn đăng đi, có người nhắn tin cho anh, nói nhìn thấy em ở bên này, người đầu tiên nhắn tin cho anh, hai người, tổng cộng đưa bốn vạn.” Thái độ anh từ đầu đến cuối đều bình thản, Nhan Bạch Tịch càng tức giận, giống như đấm vào bịch bông, muốn cãi nhau cũng không cãi nổi. Cô nhìn anh, giọng nói hơi khàn: “Anh không thể làm vậy, anh đang hạn chế tự do của em.” Bạc Ngạn giải thích với cô: “Anh không có, anh chỉ muốn biết em ở đâu, đừng để anh tìm không thấy em.” “Anh có đấy, Bạc Ngạn, không ai tìm bạn gái không thấy lại dùng cách này cả.” “Đừng khóc, lạnh lắm, vào xe với anh.” Bạc Ngạn nói đừng khóc, mắt Nhan Bạch Tịch lại càng cay xè, không nói nên lời là tức giận hay là ấm ức: “Anh làm vậy để mọi người đều tìm em, tất cả mọi người đều biết em là bạn gái anh, anh cố ý.” Anh đúng là cố ý, anh chính là muốn cho tất cả mọi người đều biết. Bạc Ngạn không phản bác, chỉ nhìn cô hai giây, lại tiến về phía trước, muốn nắm tay cô: “Lạnh lắm, vào xe với anh.” “Em không đi!” Bạc Ngạn nuốt lời định nói, sau đó cởi áo khoác ngoài của mình khoác lên người cô, lại bước sang phải một bước, đứng ở phía trước nghiêng của cô, giúp cô chắn gió lạnh thổi từ đầu gió tới. “Vậy em mặc áo vào rồi mắng anh, mắng thế nào anh cũng nghe, chuyện hôm nay cũng là anh sai.” Thái độ nhận sai của anh rất tốt. Anh thực ra hơi muốn ôm cô, gần đây triệu chứng khát khao tiếp xúc da thịt vẫn luôn rất nghiêm trọng, mỗi tối đều muốn được cô chạm vào, nhưng anh biết nếu bây giờ đưa ra yêu cầu, cô nhất định sẽ càng tức giận hơn. Hơn nữa anh đến tìm cô, vốn dĩ cũng không phải vì cơn khát tiếp xúc da thịt, chỉ đơn thuần là tâm lý thích, là d*c v*ng chiếm hữu khiến anh không chấp nhận được việc cãi nhau, muốn biết cô đang ở đâu mà thôi. Lúc này vì trạng thái bệnh lý, cơ thể anh hơi nóng lên, tinh thần cũng có chút hoảng hốt, nhưng vẫn cố nhịn xuống. Anh nhìn cô, để xoa dịu cảm xúc của cô, lại lần nữa nhắc lại: “Không vui thì mắng anh, đánh anh cũng được, sao cũng được.” Nhan Bạch Tịch khẽ sụt sịt, ổn định lại tinh thần, vài giây sau, giọng nói trầm ổn vang lên: “Em không muốn mắng anh, em muốn chia tay.” Im lặng ngắn ngủi vài giây. Là giọng nói nhàn nhạt của Bạc Ngạn, giọng anh vốn lạnh lùng, nhưng đối với cô luôn có chút ôn hòa: “Không được đâu bảo bối.” “Em không thể chia tay với anh.” Nhan Bạch Tịch ngẩng đầu: “Tại sao không được? Yêu đương vốn là chuyện của hai phía…” Bạc Ngạn không cho cô cơ hội phản bác nữa, đi lên, giúp cô kéo khóa áo khoác lên, giọng nói vẫn ổn định, chắc chắn: “Anh nói không được chính là không được.” Nhan Bạch Tịch muốn đẩy anh ra, lại bị người ta bao lấy tay. Gió đêm quá lạnh, đứng ở đây lâu, tay cô đã lạnh cóng, Bạc Ngạn dùng lòng bàn tay ấm áp bao lấy ngón tay cô, lại lần nữa điều chỉnh vị trí, giúp cô chắn toàn bộ gió lạnh. Anh cụp mắt nhìn cô: “Lên xe trước rồi nói, nếu không dù em có đứng đây nói một tiếng đồng hồ, anh cũng sẽ không đồng ý.” Nói xong, anh nắm tay cô lập tức đi về phía xe, vài giây sau, đi đến ghế lái, mở cửa xe, ôm Nhan Bạch Tịch ngồi lên. Nhan Bạch Tịch bị động tác của anh làm cho kinh ngạc, nhoài người muốn mở cửa xe, cửa ghế lái đã bị anh khóa chặt. Anh ngồi trên ghế lái, ôm cô trên đùi mình. Một tay ôm eo cô, tay kia bật máy sưởi điều chỉnh nhiệt độ thích hợp, lại từ hộc chứa đồ lấy ra một chai nước, đặt dưới cửa gió ấm thổi nóng, thổi một lát, thử thử nhiệt độ rồi nhét vào tay cô: “Uống chút đi.” “Em không muốn uống.” Bạc Ngạn gật đầu, không ép buộc cô nữa, chỉ ôm cô giúp cô sưởi ấm cơ thể. Lúc nãy ở bên ngoài áo khoác của anh vẫn luôn mặc trên người cô, không biết vì sao nhiệt độ cơ thể anh lại cao hơn cô. Bên ngoài có chút mưa bay, mưa bụi li ti bám trên cửa kính xe. “Bạc Ngạn, em muốn chia tay.” “Không được.” Nhan Bạch Tịch không nói gì, hơi cúi đầu, nhìn chai nước trong tay mình. Bạc Ngạn nhìn ra ngoài cửa sổ, một lát sau, thu hồi tầm mắt: “Chuyện hôm nay là anh sai, hành vi của anh quá khích, không quan tâm đến tâm trạng của em, anh đảm bảo sau này sẽ không xảy ra tình huống tương tự nữa…” Nhan Bạch Tịch nắm chặt chai nước, ngước mắt: “Vậy những chuyện khác thì sao?” Cô nói: “Không phải tiêu tiền tìm người, thì cũng sẽ là chuyện khác, anh quá cực đoan, sự việc không phải chỉ có trắng hoặc đen, tình yêu nên có sự cân bằng, lúc cương lúc nhu.” “Cho nên em không thích anh nhiều như vậy đúng không.” Bạc Ngạn nhìn cô bỗng nhiên nói. Trong xe nhất thời im lặng lại, chỉ có tiếng gió điều hòa rất nhỏ. Đối mặt hai giây, Nhan Bạch Tịch chớp mắt đầy che giấu, tầm mắt rời khỏi mắt anh, hơi cụp xuống, không nói gì. Bạc Ngạn sớm đã liệu được câu trả lời của cô, hiểu rõ gật đầu, im lặng một lúc lâu, nói tiếp: “Cho nên có lẽ em không biết kiểu thích của anh là rất cực hạn, là nồng nhiệt, không có chuyện cân bằng lúc cương lúc nhu.” “Trong giá trị quan của anh, thích một cách nới lỏng như thế không phải là thích.” Anh giải thích. Chính là phải nhiệt liệt, không phải đối phương thì không thể, trói thật chặt. Nhan Bạch Tịch trầm mặc, sau đó gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu: “Vậy nên chúng ta không hợp nhau.” “Đừng nói chuyện này nữa,” máy sưởi đã ấm, Bạc Ngạn gạt cửa gió điều hòa sang một bên, “Anh không muốn nghe.” Nhan Bạch Tịch lại nhíu mày: “Anh như vậy là logic cường đạo…” Bạc Ngạn cười, anh vòng qua đầu gối cô làm cô ngồi ngay ngắn trên đùi mình: “Anh đúng là cường đạo, nếu không em cũng không thể nào bây giờ là bạn gái của anh, nhưng hợp hay không, chúng ta từ từ nói sau, đừng vội kết luận sớm như vậy.” “Còn nữa, nếu em còn nhắc đến chia tay, anh sẽ nói chuyện của chúng ta cho ba mẹ anh và ba mẹ em biết, ba mẹ em ở đại lục gặp chút phiền phức mới gửi em đến nhà anh.” Nhan Bạch Tịch ngẩng phắt đầu lên. Bạc Ngạn thực ra không muốn dùng chuyện này để ép cô, nhưng anh thật sự không có cách nào buông tay, giọng nói nhàn nhạt, ôn hòa: “Bất kể là ba mẹ bên nào, họ đều rất hy vọng nhìn thấy chúng ta ở bên nhau.” “Cho nên anh nói rồi, em không trốn thoát được đâu.” Anh nhìn cô. Hô hấp Nhan Bạch Tịch hơi loạn, bàn tay đang nắm cổ tay áo anh vô thức siết chặt. Bạc Ngạn vén tóc mai qua tai giúp cô, tay kia nâng cằm cô, cúi đầu đến gần: “Cho nên chúng ta từ từ nói, đừng nhắc đến chia tay nữa, cũng đừng lúc nào cũng để anh tìm không thấy em.” Một tay anh nắm gáy cô, luồn vào tóc cô: “Điên lần này là đủ rồi, em chắc cũng không muốn nhìn thấy có lần sau đâu.”

Bình Luận (0)
Comment