Bí Mật Ngày Thứ Ba - Châu Phủ Tiểu Thập Tam

Chương 42

Vì màn uy h**p trong xe hôm đó, sau khi về đến nhà, Bạc Ngạn hoàn toàn bị Nhan Bạch Tịch chặn ngoài cửa. Đoạn Chi Ngọc có công việc ở Hong Kong, dạo gần đây đều ở nhà. Lúc lên lầu hai, bà nhìn thấy Bạc Ngạn dừng lại trước cửa phòng Nhan Bạch Tịch, không khỏi nghi hoặc: “Con đứng đó làm gì?” Bạc Ngạn hoàn hồn, ngước mắt lên, thấy là mẹ ruột mình, anh xoa xoa ngón tay phải, cúi mắt nhìn điện thoại: “Không có gì, phòng ngủ ngột ngạt, ra ngoài hít thở không khí.” Phòng ngủ của anh có ban công, dưới ban công là sân sau biệt thự, ăn no rửng mỡ mới ra hành lang thông khí chắc. Đoạn Chi Ngọc không bị lời nói bâng quơ này của anh lừa, ngược lại càng nhíu mày sâu hơn, liếc mắt nhìn cánh cửa phòng Nhan Bạch Tịch đang đóng chặt. Bà tháo đồng hồ đeo tay đi tới, ngờ vực: “Gần đây con với Tịch Tịch quan hệ tốt hả? Hay là không tốt?” Hai ngày trước lúc vợ chồng Lâm Vi còn ở đây, bà cũng bắt gặp Bạc Ngạn đứng trước cửa phòng Nhan Bạch Tịch. Bạc Ngạn đã đi về phía trước vài bước, dựa vào lan can hành lang, anh đang cúi đầu xem tin nhắn mình gửi cho Nhan Bạch Tịch. Từ lúc về nhà cô không thèm để ý đến anh nữa, thật sự là bị chọc tức rồi. Cất điện thoại, anh ngẩng đầu nhìn mẹ mình: “Cũng được.” Cái dáng vẻ qua loa đó của anh rõ ràng là đang nói dối. Đoạn Chi Ngọc ít khi quản anh, nhưng con gái nhà người ta ở nhà mình, ít nhiều vẫn phải chú ý một chút: “Thu cái tính đó của con lại, đừng có bắt nạt người ta.” Bạc Ngạn cười nhạt một tiếng, mi mắt hơi cụp xuống, vẫn lướt qua khung chat không hề có hồi âm kia. “Mẹ nói con có nghe không đấy?” Đoạn Chi Ngọc cao giọng hơn một chút. “Thế nào là bắt nạt?” Anh liếc mắt lên. Đoạn Chi Ngọc còn chưa kịp nói, anh lại hỏi: “Cô ấy sinh tháng mấy?” Đoạn Chi Ngọc vén áo choàng, vẫn cảm thấy anh kỳ quặc: “Tháng Hai.” Bạc Ngạn “ờ” một tiếng, đút điện thoại vào túi, nói một câu: “Sang năm tháng Hai là hai mươi?” (Tuổi mụ) “Không thì lùi lại một tuổi, mười tám?” Đoạn Chi Ngọc chặn họng anh. (Tuổi thật) Bạc Ngạn không nói gì, nhưng ánh mắt lại có chút thay đổi, giống như đang suy nghĩ điều gì. Điện thoại Đoạn Chi Ngọc reo lên, có cuộc gọi công việc đến, bà vừa cúi mắt xem số gọi đến vừa đuổi anh: “Được rồi, về phòng con đi, đừng đứng đây ngứa mắt.” Bạc Ngạn lười biếng ừ một tiếng, không có dấu hiệu định đi. Đoạn Chi Ngọc cũng không muốn quản anh nữa, xoay người đi về phía thư phòng ở sườn đông, nhấc máy nghe điện thoại. Khi bà rẽ vào thư phòng, hành lang lại lần nữa yên tĩnh, lòng bàn tay Bạc Ngạn lại lướt nhẹ màn hình, Nhan Bạch Tịch vẫn không trả lời anh. Yết hầu anh trượt lên xuống, rất khó chịu. Hôm nay tiếp xúc hơi ít, anh thực sự khao khát cô, nhưng cô gái nhỏ vẫn đang giận, bây giờ mà gõ cửa đi vào mặt dày mày dạn dính lấy cô, đúng là có hơi phiền người. Nghĩ vậy, anh vén tóc mái để lộ vầng trán trơn bóng, nghĩ bụng nhịn chút vậy. Anh rất thích cô, cũng không thể ép cô thêm nữa, nên chút chuyện này vẫn có thể nhịn được. Nghĩ vậy, anh cất điện thoại đi về phòng mình. Liên tiếp mấy ngày Nhan Bạch Tịch đều không nói chuyện với Bạc Ngạn nữa, buổi sáng ăn cơm không để ý đến anh, ở trường không nghe điện thoại của anh, buổi tối cũng không về cùng anh. Không phải ở thư viện học bài thì là muốn ăn cơm với Lý Thanh Thanh, tóm lại buổi tối bất kể Bạc Ngạn đi lúc nào, cô đều có lý do từ chối đi cùng anh. Đến chiều thứ sáu, đã là ngày thứ tư hai người không có bất kỳ tiếp xúc nào, Bạc Ngạn không nhịn nổi nữa. “Vẫn không nghe à?” Lý Thanh Thanh liếc nhìn điện thoại trên bàn, lên tiếng hỏi một câu. Đây đã là cuộc gọi thứ ba Nhan Bạch Tịch cúp máy chiều nay, chuyện xảy ra ở quán lẩu bò mấy ngày trước cô vẫn chưa quên. Bạc Ngạn người này đúng là có chút đáng sợ, muốn có được, cũng làm ra được. “Tịch Tịch…” Lý Thanh Thanh đặt bút xuống, nhẹ nhàng kéo tay áo Nhan Bạch Tịch, “Hai người đang giận dỗi phải không? Hay là cậu nói với tớ đi, tớ giúp cậu phân tích xem sao?” Bờ vai Nhan Bạch Tịch chùng xuống, không biết phải nói thế nào. Sách vở cứng nhắc bày ra trước mặt, nhưng vì điện thoại của Bạc Ngạn, buổi chiều cô thực ra vẫn luôn không xem vào được mấy, nhưng còn lâu mới đến cuối kỳ, có vài video bây giờ không xem cũng được. “Thanh Thanh,” cô chạm vào cây bút bi trên bàn, mắt hơi cụp xuống, “Tớ hơi muốn chia tay, nhưng anh ấy không đồng ý.” Lý Thanh Thanh khẽ “A” một tiếng, trong giọng nói không quá bất ngờ, đắn đo một hồi rồi nói: “…Tớ không biết hai người làm thế nào mà ở bên nhau, nhưng cậu nhớ tớ đã nói rồi chứ, trước buổi gặp mặt tân sinh viên, tớ đã cảm thấy anh ấy thích cậu, ánh mắt anh ấy nhìn cậu là kiểu cắn chặt rồi sẽ không buông tay.” Lý Thanh Thanh nói những lời này trong lòng rất áy náy, dù sao Bạc Ngạn cũng đã giúp cô không chỉ một lần, nhưng dù nói thế nào, Nhan Bạch Tịch vẫn có trọng lượng hơn trong lòng cô một chút. “Vậy cậu nghĩ sao?” Sốt ruột thay bạn, Lý Thanh Thanh cẩn thận đưa ra ý kiến của mình, “Đơn phương chia tay không được à, cậu nói chia tay là chia tay, không thèm để ý đến anh ta nữa?” Nhan Bạch Tịch lắc đầu: “Hình như không được…” Hai ngày trước cô đã gọi điện cho Lâm Vi, bóng gió hỏi qua – những lời Bạc Ngạn nói quả thực là sự thật. Nhà cô ở đại lục gặp chút rắc rối, cả Lâm Vi và Nhan Vĩ Minh đều hy vọng nhà họ Bạc có thể chăm sóc cô, nên nếu nói cho ba mẹ biết cô và Bạc Ngạn ở bên nhau, đúng là kết quả mà các bậc trưởng bối đều mong muốn nhìn thấy. Hơn nữa, hiện tại ngoài nhà họ Bạc ra, cô cũng không có nơi nào để đi. Không thân thích, còn phải đi học ở đây, nên dù thế nào cũng nhất định phải duy trì mối quan hệ gặp mặt với Bạc Ngạn. Nhan Bạch Tịch càng nghĩ càng cảm thấy tạm thời, hình như cô đúng là không có cách nào trốn thoát. Cô thở dài một hơi. Đang lúc trầm tư, điện thoại trên bàn lại lần nữa rung lên, nhưng lần này không phải điện thoại, mà là tin nhắn. Bạc Ngạn: [Nghe máy đi bảo bối.] Bạc Ngạn: [Em chắc không muốn anh lại tốn hai vạn tìm em lần nữa đâu nhỉ.] Mắt Nhan Bạch Tịch hơi lóe lên, hai giây sau, trước khi tin nhắn tiếp theo của Bạc Ngạn đến, cô vồ lấy điện thoại đứng dậy. Cô rời khỏi chỗ ngồi, nhanh chóng đi đến lối thoát hiểm. Điện thoại gọi đi, chỉ một tiếng chuông đầu dây bên kia đã bắt máy. Cô đi xuống chiếu nghỉ giữa tầng ba và tầng hai, không kiểm soát được cảm xúc, giọng hơi cao lên: “Anh đã nói anh sẽ không làm vậy nữa mà.” Đầu dây bên kia im lặng một thoáng: “Nhưng anh cũng đã nói đừng để anh tìm không thấy em nữa.” Nhan Bạch Tịch dựa lưng vào tường, có một thoáng nghẹt thở, cô ngửa đầu nhìn trần nhà, ổn định tâm trí, cố gắng đàm phán với anh: “Cho dù ba mẹ em hy vọng em ở bên anh, nhưng nếu em nói với họ em thực sự không thích, nói anh ép em…” Bạc Ngạn đặt khẩu súng trong tay xuống, đi đến bên cửa sổ: “Em biết anh rất giỏi giả vờ mà.” Nhan Bạch Tịch nín lặng. Bạc Ngạn nhìn ra ngoài cửa sổ, im lặng hai giây: “Em đơn thuần, lương thiện, rất nhiều chuyện không thể hạ mình làm được, nhưng anh thì khác.” Nói đến đây, anh vô cớ cười một tiếng: “Em biết anh rất xấu tính đúng không.” “Cho nên đừng nghĩ cách khác nữa,” mi mắt anh cụp xuống, nuốt nước bọt, “Anh nói lại lần nữa, chúng ta yêu đương tử tế.” “Đừng để anh tìm không thấy, đừng nghĩ đến chia tay, cũng đừng nghĩ cách khác để trốn thoát, Nhan Bạch Tịch, em bắt buộc phải ở bên anh.” Nhan Bạch Tịch thở mạnh: “Tại sao chứ?” “Anh thích em,” giọng Bạc Ngạn nặng nề, ngón trỏ quẹt bụi trên bệ cửa sổ, “Em rồi cũng sẽ thích anh.” Nhan Bạch Tịch nắm chặt điện thoại không nói gì, cô nhắm mắt lại, thực ra nếu không phải tính cách Bạc Ngạn mạnh mẽ đến thế… cô đúng là có rung động. Đầu dây bên kia Bạc Ngạn không quan tâm cô đáp lại, tiếp tục nói: “Chỉ cần vẫn còn đang yêu đương, em có thể làm mình làm mẩy, tùy tiện muốn làm gì thì làm, nhưng bắt buộc phải duy trì quan hệ yêu đương bình thường với anh.” Nhan Bạch Tịch tức giận: “Vậy em muốn đi ăn cơm với bạn nam khác.” Bạc Ngạn lạnh nhạt: “Không được.” “Là anh nói muốn làm gì thì làm mà.” “Yêu đương bình thường em cũng nói với bạn trai là em muốn đi ăn cơm với bạn nam khác à?” Nhan Bạch Tịch nghẹn lời, nửa giây sau, giọng chùng xuống: “Em không muốn nói chuyện với anh nữa Bạc Ngạn, anh muốn làm gì thì làm.” “Ừm,” Bạc Ngạn như không nghe thấy, “Nói cho anh biết em đang ở đâu, lát nữa anh qua đón em.” Cúp điện thoại, đi về phía phòng tắm của căn cứ, tâm trạng Bạc Ngạn cũng không tốt lắm. Mấy ngày không chạm vào cô, cơ thể anh đã đến giới hạn, ý nghĩ muốn được chạm vào, muốn được xoa dịu cứ quấn lấy trong đầu anh không dứt mỗi khi không tập trung làm chuyện nghiêm túc. Trớ trêu thay bây giờ lại không phải thời cơ tốt nhất để thân mật tiếp xúc với cô. Bây giờ dỗ dành người ta mà anh còn hơi khó khăn, nói gì đến chuyện khác. Bạc Ngạn ném khăn tắm lên giá, chỉnh nhiệt độ nước lạnh nhất, cùng lúc đó điện thoại trên giá sáng lên, Nhan Bạch Tịch cuối cùng cũng gửi định vị tới, thư viện Đại học A. Anh liếc nhìn, lau khô tay, trả lời một câu “Biết rồi.” Vài phút sau từ phòng tắm đi ra, lúc đi về phòng thay đồ thì đụng phải Tống Kinh. Tống Kinh gần đây có giải đấu, sau bữa tối đều sẽ đến, luyện tập đến tận 10 giờ. “Anh, cái viên đá thơm của anh rơi ở cửa phòng huấn luyện, em để ở phòng nghỉ của anh rồi đó.” Căn cứ của đội Hong Kong rất lớn, ngoài phòng thay đồ chung, mỗi người còn có phòng nghỉ riêng. Bạc Ngạn dùng khăn tắm lau tóc, ừ một tiếng, không để ý lắm. Đợi lúc quay lại phòng nghỉ lấy đồ, nhìn thấy viên đá thơm đặt trên bàn, anh tiện tay cầm lấy nhét vào ngăn kéo đầu giường. Viên đá thơm màu trắng hình trứng, đặt trên đầu giường đã nhiều năm, cũng chỉ nhỏ đi một chút mà thôi. Từ rất lâu trước đây phát hiện trong tủ đầu giường ở nhà, khoảng thời gian đó anh vì thi đấu mà mất ngủ nghiêm trọng, mùi hương này rất nhạt, có tác dụng an thần, anh ngủ ở nhà nghe quen rồi, thỉnh thoảng sẽ mang đến phòng huấn luyện ở căn cứ. Lúc tay rời khỏi tủ, anh lại nhìn viên đá thơm đó thêm hai giây, bỗng nhiên nhớ ra thời gian viên đá này xuất hiện trong nhà. Trước đó hình như Nhan Bạch Tịch từng ở trong phòng ngủ của anh, hơn nữa nghĩ kỹ lại, mùi hương này có chút giống với mùi hương thỉnh thoảng xuất hiện trên người cô. Động tác đứng dậy của Bạc Ngạn dừng lại một chút. Trước đây anh vẫn luôn cho rằng viên đá thơm này là do ai đó trong nhà đặt, bây giờ nghĩ lại, có thể là do Nhan Bạch Tịch để lại lúc đó. Ánh mắt liên tục dừng lại trên đó, một lát sau anh cười một tiếng, ngón tay đẩy ngăn kéo đóng lại. … Nhan Bạch Tịch quay lại chỗ ngồi vừa nãy, cả người trông vô cùng não nề, tiện tay lật vài trang sách, sự bực bội âm ỉ muốn trào ra vẫn không hề lắng xuống. Đã đến giờ ăn cơm, Lý Thanh Thanh muốn đi mua cơm, thu dọn đồ đạc nhìn sang Nhan Bạch Tịch bên cạnh: “Tịch Tịch cậu đi không?” Nhan Bạch Tịch lắc đầu: “Tớ đợi Bạc Ngạn.” Lý Thanh Thanh thở dài, chuyện tình cảm của người khác cũng không phải cô có thể xen vào, đứng khoanh tay một bên cũng có chút bất lực. Đang ngưng thần suy nghĩ, Nhan Bạch Tịch bỗng nhiên lại ngẩng đầu: “Lớp mình có phải có bạn sắp đi nước ngoài, hôm nay đang tổ chức tiệc chia tay cậu ấy phải không?” Lý Thanh Thanh sửng sốt, nhớ ra: “Đúng rồi, ở nhà ăn nhỏ khu Đông.” Lớp đại học giống như một mớ hỗn độn, nam sinh này sắp đi muốn mời mọi người ăn cơm, tin nhắn gửi vào group lớp, không có bao nhiêu người hưởng ứng, tổng cộng gom được 12-13 người, hẹn tối nay. Nhan Bạch Tịch thật sự không muốn thuận theo ý Bạc Ngạn, cho dù bị ép không thể chia tay, cũng ít nhất không thể là thuận theo răm rắp, anh nói sao thì làm vậy. Bất kể cô làm gì, cũng phải gây chút phiền phức cho anh, muốn cãi nhau thì cãi nhau thôi. Nhan Bạch Tịch gấp sách lại: “Chúng ta có muốn đi xem náo nhiệt không?” Mười phút sau, các cô nhắn trước vào group, đi về phía nhà ăn nhỏ khu Đông. Nam sinh kia tính tình rất phóng khoáng, hôm nay mời cơm cũng thực sự hy vọng mọi người đều đi, sau khi Lý Thanh Thanh hỏi các cô có thể tham gia đột xuất không, nam sinh đó thật sự rất vui, liên tục trả lời mấy câu được, còn bảo các cô không cần mang đồ gì đến. Nhưng xuất phát từ lễ phép, sau khi Nhan Bạch Tịch và Lý Thanh Thanh ra khỏi thư viện, vẫn rẽ vào cửa hàng lưu niệm của Đại học A, chọn hai món đồ văn phòng phẩm sáng tạo. Lý Thanh Thanh mua huy hiệu, Nhan Bạch Tịch thì chọn mô hình máy bay. Quà không nặng, chỉ là tấm lòng. Nhà ăn nhỏ khu Đông, nói là căng tin nhưng càng giống nhà hàng tử tế hơn, món ăn kết hợp chính thức, mặt tiền trang trí cũng không khác gì nhà hàng ở khu kinh doanh. Chỗ ngồi đặt trước sát cửa sổ, Nhan Bạch Tịch và Lý Thanh Thanh còn chưa đi tới gần, người bên trong đã nhìn thấy các cô, vẫy tay chào hai người qua. Mấy kẻ đáng ghét như Lưu Trạch Văn không có ở đây, không khí tương đối hòa hợp. Đồ ăn vừa được dọn lên, tin nhắn của Bạc Ngạn đúng hẹn tới. Bạc Ngạn: [Anh ở Tây Môn 2, bây giờ ra nhé?] Tây Môn 2 là cổng trường gần thư viện nhất. Nhan Bạch Tịch nhìn thấy tin nhắn không hề do dự, gõ chữ gửi đi: [Em ở nhà hàng Lâm Uyển khu Đông.] Bạc Ngạn: [Không phải ở thư viện à?] Nhan Bạch Tịch: [Tạm thời qua đây tham gia tiệc chia tay bạn học.] Nhan Bạch Tịch: [Vừa mới bắt đầu, anh muốn qua thì qua đây đợi em.] Bạc Ngạn một tay vịn vô lăng, nhìn hai dòng chữ hiện lên trên màn hình, không cần phân tích kỹ cũng biết cô vẫn đang giận. Cũng phải, anh làm những chuyện đó, không tức giận mới là có quỷ. Yết hầu trượt xuống, anh trả lời: [Em ăn đi, anh đợi em.] Đặt điện thoại sang bên, anh trực tiếp lái xe vào trường, men theo con đường rợp bóng cây ít người qua lại, từ Tây Môn 2 chạy thẳng đến Lâm Uyển khu Đông. Xe cuối cùng cũng nhanh hơn người đi bộ, không đầy vài phút, đã đến con đường trước Lâm Uyển. Là đến trường đón người, anh không lái chiếc siêu xe lần trước, mà là chiếc xe hơi màu đen thuần thấp điệu, kiểu xe mà chú Lý thường dùng để đón họ tan học. Xe cũng đỗ một cách kín đáo dưới bóng cây ven đường, anh không muốn lại giống như lần trước khiến Nhan Bạch Tịch phải đi về phía anh trước mặt bao nhiêu người. Vẫn đang cãi nhau, ngoài việc ép cô ở bên anh ra, những chuyện khác phải cúi đầu nhún nhường. Xe đỗ ổn định, anh mở cửa xuống xe, gửi tin nhắn cho người ta: [Anh ở cửa, ăn xong nói anh biết, cùng về nhà.] Nhan Bạch Tịch lướt màn hình xem tin nhắn, không trả lời, trực tiếp úp mặt điện thoại xuống. Tính tình cô thực ra rất bướng, trông thì ngoan, nhưng thật sự bị ép đến nổi nóng cũng sẽ không cứ thế thuận theo ý người khác, phản kháng thế nào cũng là phản kháng, tóm lại là cũng muốn gây chút khó chịu cho đối phương. Cô ngồi ở vị trí sát cửa sổ, nghiêng đầu nhìn thấy chiếc xe đỗ dưới bóng cây. Nam sinh thân hình cao ráo chân dài, dựa vào xe, áo hoodie màu đen, kéo mũ trùm lên đầu, dáng vẻ cúi đầu xem điện thoại cũng giống như trong họa báo. Ánh mắt Nhan Bạch Tịch lại dời xuống, bất giác thở dài. Trên bàn có người nhìn thấy Bạc Ngạn, không nhận ra là anh, huých người bên cạnh xem. Anh cúi đầu, không lộ mặt, nhưng chỉ nhìn vóc dáng cũng có thể nhận ra là một soái ca. Nhan Bạch Tịch buồn chán xoay cái ly, nghe mọi người tán gẫu. Ăn thêm mười phút nữa, thức ăn trên bàn đã vơi đi quá nửa, tin nhắn thúc giục của Bạc Ngạn gửi tới: [Được chưa, về nhà?] Nhan Bạch Tịch xem đồng hồ, hơi nhíu mày: [Mới đến nửa tiếng.] Làm gì có ai đến chia tay người ta, cơm còn chưa ăn xong đã đi, thật không lịch sự. Bạc Ngạn đổi trọng tâm chân, ngước mắt lướt qua. Cái thằng ngồi cùng bàn trong khoảng thời gian này đã nhìn cô ba lần, anh muốn khoét mắt thằng đó ra, thật sự là không nhịn nổi nữa. Bạc Ngạn: [Thật sự không đi?] Nhan Bạch Tịch không trả lời. Bạc Ngạn: [Cơm Lâm Uyển không hợp khẩu vị em, đưa em đi ăn cái khác.] Buổi sáng dì Triệu ở nhà nấu hoành thánh nhỏ, cô đến dầu mè còn không thích chấm, đồ ăn Lâm Uyển vừa dầu vừa ngấy, cô có thể thích mới là quỷ. Đợi hai phút, anh nhìn thấy Nhan Bạch Tịch liếc nhìn điện thoại, nhưng không thèm để ý đến anh. Anh cười một tiếng. Được lắm. Bạc Ngạn: [Anh đợi em ăn xong.] Bạc Ngạn: [Nhưng cái thằng đeo kính ngồi chếch phía trước lại nói chuyện với em, bảo nó cút thẳng đi.] Nhan Bạch Tịch nghe thấy tiếng thông báo lại lật điện thoại lên, nhìn thấy tin nhắn thì mày nhíu càng sâu hơn. Người này tại sao lại vô văn hóa như vậy? Suốt ngày chỉ cút cút cút, không thể nói năng lịch sự hơn được à? Cô tức đến nỗi lại úp điện thoại xuống lần nữa. Bạc Ngạn đợi bên ngoài nhà hàng một tiếng rưỡi, Nhan Bạch Tịch không nghe lời anh, ai nói chuyện với cô, cô liền nói chuyện với người đó, vui vẻ, tươi cười hớn hở, nhiều hơn hẳn bộ mặt tươi cười dành cho anh mấy ngày nay. Trong đó, cái nam sinh ngồi chếch phía trước đưa giấy ăn cho cô hai lần, cô đều lịch sự nhận lấy, nói cảm ơn. Đợi đến lần thứ ba nam sinh lại chuyền đĩa thức ăn qua, cô vẫn thân thiện và mỉm cười nhận lấy, ngay sau đó điện thoại nhận được tin nhắn lần thứ hai trong đêm nay. Bạc Ngạn: [Hay lắm.] Bạc Ngạn: [Nhất định phải chọc anh tức giận đúng không?] Nhan Bạch Tịch nhìn thấy hai dòng chữ này thầm bĩu môi trong lòng, thích khó chịu thì cứ khó chịu đi, tốt nhất là đừng sống nữa. Bạc Ngạn cất điện thoại, đổi tư thế dựa xe, tầm mắt thẳng tắp phóng qua, xuyên qua cửa kính, dừng trên người cô. Nhan Bạch Tịch không nhìn về phía đó, cũng không biết Bạc Ngạn nghĩ gì, cũng không muốn quản anh nghĩ gì, cúi mắt, ống hút khuấy ly nước trái cây, má hơi phồng lên, cũng có chút khó chịu mơ hồ. Lại qua nửa tiếng, bữa cơm này cuối cùng cũng sắp tàn. Nam sinh mời khách uống chút rượu, cảm xúc khuếch đại, nhìn ai cũng cảm thấy là bạn học thân thiết đáng yêu của mình, có chút rưng rưng nước mắt, nói muốn ôm mọi người một cái. Cậu ta lần lượt ôm qua mấy người bên cạnh, Bạc Ngạn cũng nhìn ra ý tứ. Bạc Ngạn: [Ra đây, chúng ta về.] Nhan Bạch Tịch ban đầu nhìn thấy tin nhắn này không hiểu ý gì, đợi đến khi nam sinh ôm qua Lý Thanh Thanh rồi đi đến bên cạnh mình mới biết tại sao Bạc Ngạn lại nói vậy. Mọi người đều bị cảm xúc sắp chia tay lây nhiễm, hoặc cao hứng, hoặc buồn bã, không khí rất tốt, cô khẳng định cũng không thể làm người mất hứng, đưa món quà trong tay qua, cũng nhẹ nhàng ôm đối phương một cái. Mà Bạc Ngạn ở trước xe nhìn thấy cảnh tượng này, ánh mắt đã hoàn toàn chìm xuống. Một lát sau, anh cụp mắt nhếch môi, cười một tiếng. Giỏi thật. Đợi hai tiếng đồng hồ, nhịn bốn ngày, anh còn chưa có đãi ngộ này, cô ở bên trong lại ôm người khác.

Bình Luận (0)
Comment