Bạc Ngạn: [Ra đây.] Bạc Ngạn: [Để anh phải vào tận nơi bắt em, thì anh sẽ không dễ nói chuyện như bây giờ đâu.] Bạc Ngạn gửi xong câu này liền lướt lên một chút, từ lúc bắt đầu đến giờ, khung chat liên tiếp bảy tám tin đều là anh gửi, cô một câu cũng không trả lời. Được, giỏi lắm. Bên kia Nhan Bạch Tịch xem xong hai tin này lại lần nữa úp điện thoại xuống, nhưng khi tin nhắn thứ ba đến, cô vẫn cầm đồ đứng dậy. Trên bàn phần lớn mọi người đều đã đứng lên, mọi người nâng ly khoác vai nhau, vẫn đang dùng cách của riêng mình để tạm biệt nam sinh kia. Lý Thanh Thanh cũng đang nhoài người về phía trước xem náo nhiệt, chú ý thấy Nhan Bạch Tịch vòng ra khỏi chỗ ngồi, liếc mắt ra ngoài cửa sổ: “Bạc Ngạn đến đón cậu à?” “Ừ, tớ đi trước đây.” Tâm trạng Nhan Bạch Tịch không tốt, giọng nói cũng có phần mềm mại. Nói xong cô kéo khóa áo, cúi đầu, vòng ra sau lưng Lý Thanh Thanh, đi về phía cửa. Ra khỏi nhà hàng, gió lạnh thổi tới, hơi rát mặt. Mấy ngày gần đây trời trở gió, buổi tối luôn lạnh vô cùng, cô mặc áo len cổ cao rất dày, nhưng vẫn cảm thấy không cản được gió. Nhìn chiếc xe dưới bóng cây cách đó hơn mười mét, cô hít một hơi sâu, vẫn bước qua đó. Người còn chưa đi tới gần, đã bị Bạc Ngạn kéo qua đè lên xe. Cô dùng sức đẩy anh: “Anh làm gì vậy… Ở bên ngoài mà!” Tuy dưới bóng cây ánh sáng tù mù, nhà hàng cũng cách một khoảng, nhưng đường cái xe cộ qua lại, không gian bên ngoài không thể che chắn, Nhan Bạch Tịch vẫn có cảm giác xấu hổ như bị phơi bày trước mắt người khác. Bạc Ngạn giữ chặt tay cô đang đẩy mình, đè ra sau lưng cô. Anh cúi mắt nhìn cô, ghé sát lại, giọng nói cũng trầm thấp: “Anh có nói là không được nói chuyện với cậu ta, cũng không được ôm cậu ta không?” Nhan Bạch Tịch giãy giụa, mím môi không đáp. Khớp ngón tay Bạc Ngạn chống cằm cô nâng lên: “Nói chuyện.” Nhìn cô hai giây, cô gái nhỏ vẫn căng mặt, vẫn cứng đầu chết đi được. Bạc Ngạn cười một tiếng: “Miệng không biết nói, vậy dùng để hôn?” Dứt lời, anh cúi xuống hôn lên môi cô. Sức anh lớn hơn cô rất nhiều, một tay dễ dàng bắt chéo hai tay cô ra sau lưng, tay kia giữ lấy gương mặt cô, đầu lưỡi cuốn vào, dễ dàng m*t lấy, ngón cái tay đang véo má cô cách lớp da ấn vào khớp hàm cô, giữ chặt, khiến cô muốn cắn cũng không cắn được. Nhưng bản thân Nhan Bạch Tịch cũng không làm ra được chuyện này. Sự lịch sự, đạo đức, khiến cô không thể hạ miệng cắn người ta chảy máu, chỉ có thể liều mạng nép về sau, lại rất dễ dàng bị Bạc Ngạn luồn tay vào tóc, giữ chặt gáy ấn trở về. Như để trừng phạt, anh cố ý hôn rất mãnh liệt và gợi tình, tiếng hôn môi vang lên giữa hai người. Anh thật sự rất biết hôn, hôn đến mức người ta nuốt không kịp, chân tay mềm nhũn. Nhan Bạch Tịch liều mạng nép về sau, cuối cùng cũng có khoảng trống, cô cúi đầu, thở hổn hển. Tay trái Bạc Ngạn nhẹ nhàng đặt trên cổ cô, ngón trỏ chống vào má cô đẩy cô quay về phía mình: “Bây giờ nói được chưa?” Lưng Nhan Bạch Tịch dựa vào xe, trước mặt là Bạc Ngạn, chênh lệch chiều cao hơn hai mươi centimet, khiến đỉnh đầu cô chỉ tới ngang yết hầu anh, tầm mắt hoàn toàn bị bờ vai anh che khuất, không nhìn thấy gì cả. Bạc Ngạn hơi cúi đầu, từ góc độ của anh có thể nhìn thấy vành tai không bị tóc che khuất của cô gái, cổ hơi cong lên, ngay cả động tác th* d*c của cô cũng đẹp đẽ. Ngón trỏ anh cọ cọ gò má cô: “Không nói lời nào chúng ta lại tiếp tục hôn.” Trong khoảnh khắc môi anh hạ xuống, Nhan Bạch Tịch khàn giọng lên tiếng: “Là anh nói chỉ cần còn đang yêu, em làm gì cũng được, làm mình làm mẩy cũng được.” Anh cười, giọng vẫn lạnh mà cứng, mang theo cảm giác áp bức nhàn nhạt: “Phải, nhưng không bao gồm tiếp xúc với người khác.” “Sau này còn như vậy nữa không?” Ngón tay anh lướt trên mặt cô, “Giận anh thì đi nói chuyện với thằng khác?” Nhan Bạch Tịch không nhịn được, giọng run run: “Em đó là nói chuyện bình thường!” Anh kéo cánh tay cô lên cao hơn, choàng lên cổ mình, sờ sờ tai cô: “Cho nên vẫn muốn làm như vậy?” Nhan Bạch Tịch không lên tiếng. Bạc Ngạn hơi cúi đầu, trán gần như chạm vào trán cô, ngón tay lại lần nữa chạm vào vành tai cô, giọng hơi cong lên ở cuối âm: “Em thật biết cách làm anh tức giận.” “Được.” Tay anh trượt xuống giữ chặt tay cô, dẫn cô đi về phía đầu xe. Tư thế anh mạnh mẽ, nhưng vẫn để ý bước chân của cô, đi không nhanh lắm. Nhan Bạch Tịch bị anh nhét vào ghế phụ, lại bị thắt dây an toàn. Bạc Ngạn nói chữ “Được” kia xong liền không có động tĩnh gì tiếp theo, cô nhất thời không đoán được anh muốn làm gì, nhìn anh ngồi vào ghế lái, lại khóa cửa. “Về nhà hả?” Cô nhìn anh hỏi. Bạc Ngạn ném điện thoại lên bảng điều khiển trung tâm, cài dây an toàn, khởi động xe, không trả lời. Vài phút sau, xe lái ra khỏi cổng Đông của trường, Nhan Bạch Tịch liếc nhìn hướng xe chạy, bất an hỏi lại lần nữa: “Chúng ta về nhà ạ?” Lần này Bạc Ngạn cuối cùng cũng đáp lời, tay phải xoay nhẹ vô lăng, giọng nhàn nhạt: “Không về.” “Không phải em nói nói chuyện bình thường với người khác sao? Vậy chúng ta cũng đi làm chút chuyện mà tình nhân bình thường nên làm.” “Cái gì?” Nhan Bạch Tịch nhìn thấy anh nhặt điện thoại lên bấm số gọi đi, rồi lại ném điện thoại về bảng điều khiển trung tâm, nói với đầu dây bên kia: “Giúp tôi đặt một phòng suite tầng cao nhất ở khách sạn gần đây, rồi gửi địa chỉ cho tôi.” Người bên kia đáp ứng, nghe giọng điệu như là người làm việc cho công ty trong nhà. Không đợi cô kịp phản ứng, cuộc gọi đã bị Bạc Ngạn ngắt. Nhan Bạch Tịch trợn mắt há mồm, nghiêng đầu nhìn về phía anh. Bạc Ngạn một tay chống lên cửa kính xe, tay kia vịn vô lăng, giọng điệu lười biếng: “Bây giờ đừng nhìn anh vội, lát nữa sẽ có lúc để em nhìn anh.” Hai mươi phút sau. Nhan Bạch Tịch bị Bạc Ngạn dắt tay, đi đến cuối hành lang phòng, tiếng thẻ quẹt “tít” một tiếng, cửa mở, cô bị dẫn vào trong. Đèn còn chưa kịp bật, cô đã bị nhấc bổng đặt lên tủ giày ở huyền quan, trời đất ngập tràn hơi thở của anh. Cô sợ đến giọng hơi run, đẩy anh: “Bạc Ngạn…” Anh kéo khóa áo khoác ra, bắt lấy tay cô nhét vào trong áo mình, đè mu bàn tay cô lại, để lòng bàn tay cô hoàn toàn áp lên làn da anh. Mấy ngày nay, chút ngứa ngáy cào cấu trong lòng mỗi đêm đều tan biến theo cái chạm tay này của cô. Áp một lát, anh kéo tay cô từ sườn eo lại đặt lên bụng trước, lặp đi lặp lại vài lần, yếu tố khao khát tiếp xúc thân mật đang xao động trong anh mới hơi được trấn an. Một lát sau, yết hầu trượt sâu, cuối cùng anh mới chịu rút tay cô ra khỏi áo mình. Nhưng vẫn chưa xong, khát khao của anh đối với cô tạm thời giảm bớt một chút, nhưng chuyện của bọn họ vẫn chưa xong. Anh tiến lên nửa bước, lại lần nữa đến gần, mà Nhan Bạch Tịch vì động tác của anh, lùi về sau, lưng đã hoàn toàn dựa vào tường. Cô mở miệng, giọng khàn khàn, như sắp khóc: “Tại sao lại phải làm vậy hả Bạc Ngạn, em không phải không thích anh, nhưng có thể đừng yêu đương kiểu này được không…” “Vậy muốn thế nào em nói cho anh biết,” tay phải anh nâng mặt cô, tay kia lót giữa lưng cô và bức tường hơi lạnh, “Anh dùng chút mánh khóe thì em không vui, mạnh mẽ một chút thì em lại kháng cự anh, anh phải làm sao bây giờ, để em nghe thằng ngu họ Tống kia châm ngòi ly gián, sau đó chia tay?” “Hôm nay cũng vậy, em vốn dĩ đã không đủ thích anh, nếu cậu ta tiếp cận em vài câu, nói không chừng em sẽ cảm thấy cậu ta tốt hơn anh rồi chạy theo.” “Ôn hòa vô dụng, cho em quyền lựa chọn cũng vô dụng, em sẽ chỉ càng rời xa anh.” Nhan Bạch Tịch hơi cúi đầu, tim khẽ run lên, logic của Bạc Ngạn đúng là rất mạnh, anh nói đúng… Anh dùng ngón tay rất dịu dàng chạm vào mặt cô: “Anh nói đúng rồi phải không, Nhan Bạch Tịch.” “Vẫn là câu nói đó, nếu không phải như vậy thì bây giờ em căn bản không phải là bạn gái của anh, hoặc là sớm đã chia tay rồi.” Cô vẫn cố gắng lùi về sau, nuốt nước bọt: “Nhưng ban đầu không phải như thế, ban đầu em đúng là có thích anh, là vì anh quá mạnh mẽ, em mới…” Bạc Ngạn nâng cằm cô, nhìn cô trong bóng tối: “Nhưng anh cũng đã nói, kiểu thích của anh là rất nồng nhiệt, em sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện ra anh là người như vậy, sau đó sẽ muốn chạy.” “Nhưng biết làm sao bây giờ, anh không muốn để em chạy, em bắt buộc phải ở bên anh.” Nhan Bạch Tịch cảm thấy không thể nói lý với anh được: “Anh như vậy thật sự quá đáng…” “Ừ nhỉ,” anh thấp giọng đáp, nhưng âm cuối lại có chút bay bổng, “Vậy nên thử lại với anh đi, chúng ta không hẳn là không hợp nhau đâu.” “Thôi, không nói chuyện này nữa.” Anh bỗng nhiên đứng thẳng người, rời xa cô. Cảm giác áp bức trước mặt biến mất, không đợi cô thở phào, Bạc Ngạn sờ sờ mặt cô, lại nói: “c** q**n áo ra.” “Cái gì??” Nhan Bạch Tịch kinh ngạc. Bạc Ngạn cười khẽ: “Em sẽ không cho rằng anh dễ nói chuyện như vậy chứ.” “Cởi,” anh đứng g*** h** ch*n cô, tay luồn vào tóc cô, nhẹ nhàng ấn da đầu cô, “Nói lần thứ ba là anh tự mình động thủ đấy.” “Không được.” Cô chống tủ giày muốn nhảy xuống, lại bị Bạc Ngạn trở tay ôm vào lòng. “Không làm gì em đâu, chỉ muốn hôn em thôi.” Nhan Bạch Tịch vẫn đang giãy giụa, Bạc Ngạn giữ chặt cô, cúi đầu, ngón tay véo má cô: “Hôn cũng không cho hôn à?” “Cởi nào, bảo bối.” Anh nhẹ nhàng vỗ lưng cô. Lần này không còn là thương lượng nữa, anh đã động thủ giúp cô, cởi chiếc áo len chui đầu, rồi đến quần jean. Nhan Bạch Tịch bị cởi chỉ còn lại chiếc áo hai dây trên người, sau đó lại lần nữa bị nhấc bổng lên, đặt trên tủ giày, chỗ cô ngồi vừa được Bạc Ngạn lót chiếc áo hoodie của anh. Trong phòng vẫn tối đen, rèm cửa kéo kín mít, gần như không có chút ánh sáng nào lọt vào. Ánh sáng mờ ảo, con người luôn không có cảm giác an toàn như vậy. “…Bạc Ngạn.” Nhan Bạch Tịch giơ tay, lại lần nữa đặt lên ngực anh. Cô không biết anh muốn làm gì. Ngón cái anh v**t v* gò má cô, cười khẽ: “Nói làm chút chuyện giữa tình nhân, để xem xong em có thích anh hơn không.” “Cái gì…” Giọng Nhan Bạch Tịch bỗng nhiên đổi điệu. Bạc Ngạn nắm một bên mắt cá chân cô, kéo ra, để cô đạp lên mặt tủ, sau đó cúi đầu hôn xuống nơi đó. Cô nhắm chặt mắt, trở tay bấu chặt vào mép tủ, là trải nghiệm chưa bao giờ có. Cô căng thẳng đến mức ngừng thở, không biết th* d*c thế nào, theo bản năng buông tay, đưa về phía trước quờ quạng, chạm phải tóc anh, sau đó như bị điện giật rụt lại, lại bị Bạc Ngạn bắt được. Anh bắt lấy tay cô đặt lên sau gáy mình, tay kia vẫn chống trên mặt tủ nơi cô ngồi, tiếp tục hôn. “Bạc Ngạn…” Cô lắc đầu, muốn lùi về sau, bị Bạc Ngạn chống vào eo sau ấn trở lại. Quá tối, không nhìn thấy gì cả, chỉ có xúc giác, còn có âm thanh anh phát ra khi hôn, vừa nhẹ vừa ám muội, cùng với cảm xúc chạm thẳng vào dây thần kinh của cô. Cô lấy tay che môi trên, cắn vào cạnh lòng bàn tay mình, tránh để lộ ra bất kỳ âm thanh nào. Thật lâu sau, cuối cùng anh cũng đứng thẳng ngẩng đầu, ngón trỏ thờ ơ quệt đi vệt nước nơi cằm, anh kéo tay cô đang che miệng mình ra, giọng nói khàn khàn đặc sệt: “Có thích anh hơn chút nào không?” Nhan Bạch Tịch vẫn đang th* d*c, liên tục lắc đầu, không biết nên trả lời “Có” hay “Không”. “Sao vẫn còn run?” Anh một tay vỗ nhẹ lên lưng cô, rất nhẹ nhàng vỗ về. “Còn muốn nữa không?” Anh lại hỏi. Nhan Bạch Tịch lắc đầu lia lịa như trống bỏi. “Vậy à,” giọng anh nhuốm ý cười, rất tiếc nuối, lòng bàn tay cọ vào gáy cô, “Anh tưởng rất thoải mái.” “Thật sự không cần?” Anh lại hỏi. Nhan Bạch Tịch vẫn điên cuồng lắc đầu. “Vậy em nói thích anh đi,” anh hạ thấp người một chút, ngón cái nâng cằm cô lên, để cô nhìn vào mắt mình trong ánh sáng lờ mờ, “Nói thích anh thì sẽ không hôn em như vậy nữa.” Nhan Bạch Tịch không nói lời nào, anh liền kiên nhẫn chờ, mười mấy giây sau, anh giả vờ cúi người xuống lần nữa. Cô vội vàng vịn lấy anh: “Thích, thích.” “Thích ai?” Anh nhìn cô hỏi. “Thích anh.” “Ồ,” anh được voi đòi tiên, “Ai thích ai, nói rõ ràng.” “…Em thích anh.” “Ngoan quá nhỉ,” anh vòng qua khoeo chân Nhan Bạch Tịch bế cô lên, tâm trạng có vẻ tốt lên, “Đi tắm đi.” Nhan Bạch Tịch ngâm mình trong bồn nước ấm, từ phòng tắm đi ra, cả người mệt lả, đi đến phòng ngủ ngã xuống giường liền hơi buồn ngủ, bị Bạc Ngạn đi tới gẩy gẩy tóc, nâng dậy. Anh đưa điện thoại qua, lại dùng khăn tắm khô giúp cô quấn tóc lên: “Gọi điện cho dì Triệu, nói em tối nay ở nhà bạn.” Anh có về hay không người trong nhà sẽ không hỏi, nhưng Nhan Bạch Tịch thì khác. Nhan Bạch Tịch ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã 11 giờ, đúng là cũng không về được nữa. Cô không hiểu chỉ bị hôn thôi, tại sao cơ thể lại như rã rời từng mảnh thế này. Không đôi co với Bạc Ngạn nữa, cô dùng điện thoại gọi về nhà, đơn giản bịa vài câu dối trá, rồi cúp máy ngã lại lên giường là muốn ngủ. Bạc Ngạn từ phòng tắm quay lại, cắm điện máy sấy tóc mang tới: “Lát nữa hãy ngủ.” Anh vừa tắm xong, c** tr*n nửa người trên, phía dưới chỉ mặc một chiếc quần dài màu đen, dây rút không buộc, một cao một thấp, giọt nước theo cơ bụng chảy xuống, ẩn vào đường eo. Anh quỳ một chân lên mép giường, giúp Nhan Bạch Tịch sấy tóc. Sấy một lát, sờ sờ đuôi tóc cô, tắt máy sấy: “Ngủ đi.” Nhan Bạch Tịch buồn ngủ đến mí mắt díu lại, không thèm để ý đến anh, ngã đầu vùi vào giường, kéo chăn che nửa đầu. Bạc Ngạn nhìn cô một cái, nhếch môi cười, quấn dây máy sấy đi về phòng tắm. Nhan Bạch Tịch sáng hôm sau không có tiết học, 9 giờ chuông báo thức vang, cánh tay cô từ trong chăn thò ra, mò mẫm tắt điện thoại, cử động cơ thể, ý thức được Bạc Ngạn không ở bên cạnh. Quay đầu nhìn ra sau một cái, không quá để ý, rụt vào chăn tỉnh táo lại. Cửa phòng ngủ lúc này bị mở ra, Bạc Ngạn đi vào, nhìn thấy cô đang mở mắt trong chăn: “Tỉnh rồi?” Nhan Bạch Tịch liếc anh một cái, lại rụt vào trong chăn, không trả lời. Trông cô có vẻ uể oải, hơi thiếu tinh thần. Bạc Ngạn mặc một chiếc áo thun màu đen, là chiếc anh mặc khi ngủ tối qua. Anh đi tới: “Ngủ thêm lát nữa hay dậy ăn cơm?” Nhan Bạch Tịch dụi mặt vào gối, không nhìn anh, vì vừa tỉnh ngủ nên giọng hơi mềm: “Khi nào chúng ta về? Buổi chiều em có tiết.” “Cơm trưa mình ăn ở đây, lát nữa anh đi nơi huấn luyện, tiện đường ghé qua nhà giúp em lấy đồ.” Nhan Bạch Tịch không hiểu ý, nhìn anh. Bạc Ngạn kéo chăn lên cao cho cô: “Anh gia hạn phòng thêm một tuần.” “Không phải em không đủ thích anh sao?” Anh ném đồng hồ lên đầu giường, giọng nói vừa lười vừa ngông, phù hợp với phong cách trước sau như một của anh, “Mấy ngày này đều ở đây, chúng ta bồi đắp tình cảm.”