Bí Mật Ngày Thứ Ba - Châu Phủ Tiểu Thập Tam

Chương 56

Nhan Bạch Tịch đẩy anh ra: “Anh có thể đừng bạo lực như vậy được không! Lúc thì đòi xử lý người này, lúc thì đòi xử lý người kia…” Chỉ vài câu ngắn ngủi của Bạc Ngạn, cơn giận trong cô đã lấn át cả nỗi sợ hãi. “Vậy phải làm sao bây giờ,” Bạc Ngạn nhìn cô, anh ôm cô rất chặt, cánh tay đỡ dưới mông cô căng cứng cơ bắp, “Anh bảo cậu ta biến đi thì em lại không chịu.” “Em không có,” Nhan Bạch Tịch khó thở, đẩy mấy cái cũng không lay chuyển được anh, tức giận nói, “Anh có thể nói lý một chút được không!” Bạc Ngạn bóp cằm cô, buộc cô phải nhìn thẳng vào mắt mình, giọng nói nặng nề: “Em nói lý lẽ sao?” “Không nói tiếng nào chạy đến đây, kế hoạch hay lắm nhỉ, còn nhân lúc anh đang thi đấu mà chạy,” ngón tay anh vẫn đặt sau gáy cô, nhẹ nhàng x** n*n, anh dựa vào cô cực gần, “Tống Chi Lâm giúp em lên kế hoạch à?” “Không liên quan đến anh ta…” “Bênh cậu ta à?” Chàng trai cười khẩy một tiếng. Dứt lời, tay phải anh đỡ lấy lưng cô, xoay người đi nhanh về phía phòng ngủ. Anh đằng đằng sát khí, toàn thân tỏa ra sự tức giận bị kìm nén, Nhan Bạch Tịch thấy sợ hãi, cô ôm chặt lấy vai anh: “Bạc Ngạn, anh muốn làm gì?” Bạc Ngạn ôm cô, đi ngang qua phòng khách thì cúi xuống nhặt điện thoại của mình trên bàn trà, vào đến phòng ngủ, đầu tiên là tắt nguồn điện thoại mình ném lên ghế sô pha cuối giường, sau đó lấy điện thoại của cô ra, cũng tắt nguồn rồi ném qua đó. Nhan Bạch Tịch giãy giụa, vươn tay về phía ghế sô pha, Bạc Ngạn tóm lấy tay cô, một chân quỳ lên sô pha đè cô xuống: “Em muốn làm trên sô pha thì anh cũng không ngại.” “Bạc Ngạn…” Cô bất lực lùi về sau. Chiếc sô pha cuối giường rộng chưa đến hai mét, cô bị kẹt sâu trong đó, trốn thế nào cũng không thoát khỏi bóng của Bạc Ngạn. Anh cúi mắt nhìn cô, yết hầu căng thẳng lên xuống, nhẹ nhàng nắm lấy hai cổ tay cô, giữ chặt trên đỉnh đầu, cúi xuống gần hơn, gò má cọ vào tai cô, động tác rất dịu dàng. Nhưng giọng nói lại trầm đến đáng sợ: “Bảo bối, làm với anh đi?” “Bạc Ngạn anh điên rồi!” Cô quỳ trên sô pha, nhoài người ôm lấy cổ Bạc Ngạn, giọng nói mang theo tiếng nức nở khe khẽ, “Anh đừng như vậy, em sợ lắm.” Bạc Ngạn nhắm mắt, tay phải ôm lấy eo cô, anh cảm nhận được cô đang run rẩy nhè nhẹ trong lòng mình, anh giơ tay vỗ nhẹ vào lưng cô: “Sợ đến thế sao?” “Bảo bối làm với anh đi,” anh vỗ lưng cô đều đặn, giúp cô dễ thở hơn, “Làm với anh rồi anh sẽ không giận nữa.” “Cuối tháng còn có trận đấu, anh đã xin đội nghỉ phép để đến tìm em,” có lẽ vì cô khóc, giọng anh đã bớt đi vẻ đáng sợ ban nãy, có chút bất đắc dĩ, “Hôm đó định thi xong sẽ tổ chức sinh nhật cho em, mua rất nhiều quà, vậy mà lại bị em bỏ rơi cả người lẫn quà.” Cô khóc đến đổ mồ hôi, Bạc Ngạn vén những sợi tóc bết trên trán cô ra, đặt một nụ hôn lên đó: “Anh đau lòng lắm, bảo bối.” Nhan Bạch Tịch vùi đầu vào lòng anh không nhúc nhích. Con người anh luôn như vậy, lúc đáng sợ thì đặc biệt đáng sợ, lúc dịu dàng lại dịu dàng khôn tả. Một lát sau, giọng cô hơi khàn: “Chúng ta đã chia tay rồi.” “Ai nói?” “Em nói.” Bạc Ngạn vén tóc mai ra sau tai giúp cô, giọng nói nhàn nhạt mà ôn hòa: “Anh không đồng ý thì không tính là chia tay.” Cô lại hơi tức giận: “Bạc Ngạn, anh!” Cô ngẩng đầu lên thì phát hiện mắt Bạc Ngạn hơi hoe đỏ, cô thoáng kinh ngạc định nhìn kỹ lại thì bị Bạc Ngạn che mắt lại. Bàn tay to rộng của anh che trước mắt cô, giọng nói cực kỳ khàn khàn, mang theo tiếng cười nhẹ đầy bất đắc dĩ: “Đã bảo là anh rất đau lòng mà.” Câu nói rơi xuống, cả hai đều im lặng, Nhan Bạch Tịch nghe thấy tiếng tích tắc của kim đồng hồ trên tường, trước mắt cô là một màu đen kịt, cô chớp mắt, cảm nhận được lông mi mình quét qua lòng bàn tay anh. Một lúc sau, chóp mũi anh cọ cọ vào hõm cổ cô, đột nhiên giống như một chú chó lớn vừa nổi cáu xong lại mềm nhũn ra, giọng vẫn trầm, nhưng không còn đáng sợ như vừa nãy: “Khoảng thời gian ở bên anh, ngày nào em cũng gọi điện cho Tống Chi Lâm à?” Nhan Bạch Tịch lắc đầu, giống như quả bóng xì hơi, giọng cũng mềm đi: “Không có, chỉ là em nhờ anh ta giúp nộp tài liệu…” “Nộp tài liệu mà cần gọi nhiều điện thoại vậy sao?” “Đóng dấu này kia, nhiều thứ lắm…” “Chỉ có vậy thôi sao?” Bạc Ngạn bỏ tay khỏi mắt cô, đầu hoàn toàn gục xuống cổ cô, “Anh còn tưởng em lén lút qua lại với cậu ta sau lưng anh.” “Đau lòng chết mất.” Anh cười rầu rĩ, giọng vừa thấp vừa khàn. Nhan Bạch Tịch cắn môi không nói, sau đó thở dài, vẫn giải thích. “Em không có,” cô ngừng lại, “Em không có ở bên người khác.” Bạc Ngạn đáp: “Anh biết, nên mới nói là anh ‘tưởng’ thế.” Vài giây sau, anh ngồi thẳng dậy, khẽ vuốt tóc, vẫn có thể thấy đuôi mắt anh hơi đỏ. Nhan Bạch Tịch còn chưa kịp nhìn rõ, lại bị anh giữ đầu ấn vào lòng. Anh ghé vào tai cô, vẫn là giọng cười trầm thấp đó, nửa như dỗ dành: “Vậy nên làm đi, chúng ta vẫn chưa chia tay mà.” “Em sẽ rất thoải mái, bảo bối.” Anh cúi xuống hôn l*n đ*nh đầu cô, rồi luồn tay dưới nách nhấc bổng cô lên, để cô ngồi lên hông mình, cúi đầu, lòng bàn tay v**t v* sau eo cô, từng chút, từng chút dỗ dành. “Mọi cảm giác đều khuếch đại, em đến trước nhé?” Môi anh kề sát tai cô, “Em thoải mái rồi anh mới thoải mái.” Nhan Bạch Tịch nhắm mắt, hàng mi không ngừng run rẩy. Ở một phương diện nào đó, anh thực sự là một người bạn trai rất tốt, rất chu đáo. Eo cô mềm nhũn dưới bàn tay anh, đôi chân run rẩy. Anh luôn như vậy, đợi đến khi cô bị anh giày vò đến rã rời, thân thể trống rỗng, mới hỏi cô có muốn thoải mái thêm nữa không. Anh lại hôn lên trán cô, ôm cô đứng dậy khỏi sô pha: “Đưa em đi tắm nhé?” “Bạc Ngạn…” Cô nhắm mắt, gò má ửng hồng như bị hơi nóng nhuộm đỏ. Bạc Ngạn hôn nhẹ cô: “Ừm?” Căn hộ Bạc Ngạn mua lớn hơn một chút so với căn cô định thuê ban đầu, phòng tắm phân khu khô ướt rõ ràng, quần áo đều bị ném vào giá treo ở phòng ngoài. Nước trong bồn tắm rất nóng, cô vùi đầu rúc vào lòng Bạc Ngạn. Ngâm một lúc, hơi lạnh trên người đã tan đi, giờ cảm giác ấm áp lan từ lòng bàn chân đến tận ngọn tóc. Bạc Ngạn bế cô ra khỏi làn nước, đặt lên thành bồn tắm, sau đó rút chiếc khăn tắm dày trên giá, quấn quanh người cô. Nhan Bạch Tịch hai tay túm chặt khăn tắm nhìn anh, đôi mắt ươn ướt, gò má cũng bị hơi nóng trong phòng tắm làm cho đỏ bừng. Bạc Ngạn nắm lấy mắt cá chân cô đặt lên vai mình: “Để lên đây nào, bảo bối.” Sau đó tay kia chống vào thành bồn, cúi người, vùi đầu xuống. Nhan Bạch Tịch siết chặt khăn tắm, đầu đột ngột ngửa ra sau. Có lẽ vì lần “bỏ trốn” này của cô, anh tiến công dồn dập hơn mọi lần trước đó, không còn quanh quẩn thăm dò như thường lệ, mà trực tiếp tiến sâu vào. Cô thở hổn hển, theo bản năng đẩy vai anh: “Bạc Ngạn… không…” Bạc Ngạn bắt lấy bàn tay đang đặt trên vai mình của cô, mười ngón tay đan chặt vào nhau. Vì sự mãnh liệt của anh, Nhan Bạch Tịch đạt đến cao trào nhanh hơn nhiều so với những lần trước, chỉ vài phút ngắn ngủi, cô đã toàn thân rũ rượi, mềm nhũn. Bạc Ngạn một tay đỡ lưng cô ngồi dậy, lại lấy khăn mặt trên giá, giúp cô lau khô mặt và tóc. Cô vẫn chưa hoàn hồn sau cơn đê mê vừa rồi, không còn chút sức lực, tay phải đặt hờ trên vai anh, mặc cho anh giúp mình lau khô nước trên người. Anh lại luồn tay dưới kheo chân, bế cô ra khỏi bồn tắm. Nhan Bạch Tịch theo bản năng siết chặt người, mơ màng ngước mắt, đầu óc vẫn còn trống rỗng, trong mắt còn vương hơi nước, giọng nói cũng vậy: “Đi đâu?” Bạc Ngạn cúi đầu hôn cô: “Phòng ngủ.” Lại bị đặt lên giường, chiếc gối màu xám bị đuôi tóc ẩm ướt của cô làm ướt một mảng. Tóc chưa gội, nhưng vì vừa ngâm bồn tắm quá lâu, vài lọn tóc đuôi vẫn còn ướt, chưa thể lau khô hoàn toàn, lúc này rũ trên bộ ga giường màu xám, loang ra từng đốm hoa nhỏ sẫm màu. Ánh sáng phòng ngủ rất mờ ảo, cô ngước mắt có thể nhìn thấy bờ vai rộng và vòng eo săn chắc của Bạc Ngạn, những đường cơ bắp mỏng nhưng căng tràn sức mạnh, đầy bá đạo và hoang dã. Cô bỗng nhiên có chút muốn chạy trốn, giọng khàn khàn: “Hay là… thôi… bỏ đi.” Bạc Ngạn nắm cổ tay kéo cô xoay người lại, lót gối dưới cổ cô, mặt không biểu cảm, lại lần nữa trở nên cường thế: “Không được, em đã đồng ý rồi.” Nhan Bạch Tịch siết chặt ngón tay, im lặng. Anh cúi đầu hôn xuống, từ cằm cô, đến cổ, rồi đi xuống dọc theo đường cong cơ thể. Nhan Bạch Tịch nhắm mắt mím môi, cằm hơi nhếch lên, cổ tạo thành một đường cong duyên dáng. Anh lại ngẩng đầu lên, cúi xuống hôn môi cô. Nhấc hai cánh tay cô lên, vòng qua cổ mình: “Ôm anh?” Sau đó anh vươn tay mở ngăn kéo đầu giường lấy ra một chiếc hộp. Sự thân mật đã đủ, không còn chút trở ngại nào. Nhan Bạch Tịch thở gấp, mở to mắt. Anh dừng lại một lúc. Bạc Ngạn hôn lên vành tai cô, giọng cực kỳ dịu dàng: “Thoải mái đúng không, bảo bối.” Nhan Bạch Tịch không phát ra tiếng, căn bản không thể trả lời anh, không muốn gật đầu, nhưng cũng không cách nào chống lại phản ứng sinh lý mà lắc đầu, cô nghiêng đầu sang một bên, chóp mũi cọ vào cánh tay anh. Giọng nói vừa nhỏ vừa mềm, như bị bắt nạt đến chết đi được: “Bạc Ngạn… anh phiền quá.” “Ừ, anh phiền.” Anh hôn cô, từ chóp mũi đến cằm, rồi lại hôn lên môi. Nhan Bạch Tịch siết chặt vòng tay quanh cổ anh, dụi mắt vào vai anh. “Còn muốn mắng anh nữa không?” Anh cúi đầu nhìn cô, “Vẫn có thể mắng tiếp.” Nhan Bạch Tịch nghĩ đến hành động anh vừa lấy đồ từ tủ đầu giường. “Anh cố ý đúng không, anh đã sớm… Nếu không sao lại chuẩn bị sẵn…” Cô thật sự không còn hơi sức. “Ừ,” anh cúi đầu hôn cô một cái nữa, vẫn là cái giọng thản nhiên chết người đó, “Để sẵn một ít ở đây, sợ cần dùng đến.” Nhan Bạch Tịch đưa tay lên che mặt, muốn tức giận mà không biết phải tức giận thế nào. Có lẽ không phải sợ cần dùng đến, mà là bắt được cô rồi thì nhất định phải dùng đến. Anh kéo cánh tay đang che mặt cô xuống, giọng nói khàn đi: “Nhìn anh?” Hai người nhìn nhau, gò má Nhan Bạch Tịch ửng đỏ, vì còn dỗi, mắt và má đều hơi phồng lên. Bạc Ngạn bỗng nhiên bật cười, một giọt mồ hôi trượt từ thái dương anh xuống, rơi trên xương quai xanh của cô. Anh cúi người, vùi đầu vào hõm vai cô, nói một câu tiếng Quảng Đông mà anh không thường dùng: “Muốn lấy mạng anh hả, cục cưng ngoan của anh.”

Bình Luận (0)
Comment