“Muốn lấy mạng anh hả, cục cưng ngoan của anh.” … Giọng anh trầm thấp, mang theo chút lười biếng khi nói ra những lời này, dư âm dường như vẫn quấn quanh vành tai cô. Là cái kiểu giọng điệu cực kỳ gợi cảm, cực kỳ quyến rũ. Tai cô chợt nóng bừng, vòng tay ôm cổ anh siết chặt hơn, năm ngón tay phải bấu vào tóc sau gáy anh, cô nhắm chặt mắt, cơ thể không kìm được mà co rúm lại. Bạc Ngạn khẽ hừ một tiếng trầm thấp trong cổ họng. Nhận ra sự thay đổi của cô, năm ngón tay anh luồn vào tóc cô, anh cúi đầu, bật cười trầm khàn: “Thích câu này à?” “Còn muốn nghe gì nữa không, anh nói cho em nghe?” Anh vừa cất lời, cô lại căng thẳng một cách khó hiểu, theo bản năng co người lại. Liên tiếp hai lần như vậy, anh dừng động tác lại, tóc cũng đã hơi ẩm mồ hôi. Sau đó anh lại cúi đầu, không nhịn được cười một tiếng, cằm cọ vào tai cô như khen thưởng: “Bảo bối em lợi hại thật đấy…” Giọng anh lúc nói câu này có phần căng cứng, xen lẫn tiếng thở khẽ đầy thỏa mãn, Nhan Bạch Tịch được khen vừa khó hiểu vừa nóng bừng cả người. Cô đưa tay che miệng anh lại, giọng mềm mại mà khó khăn: “… Đừng nói nữa.” Bên ngoài trời đang mưa, cửa sổ không đóng chặt. Có thể nghe thấy tiếng mưa rơi tí tách. Anh nắm tay cô, hôn lên đầu ngón tay cô: “Vậy em nói đi?” “Em muốn nói gì, bảo bối?” Nhan Bạch Tịch không hiểu tại sao lúc thế này lại cứ phải nói chuyện. “Muốn giao lưu mà.” Giọng anh rất đểu, như đang cố tình trêu chọc người khác. Tóc mái của cô cũng đã ướt đẫm mồ hôi, cô vùi đầu rúc vào ngực Bạc Ngạn, dưới ánh đèn mờ ảo, vùng vai và cổ đều ửng lên một màu hồng nhàn nhạt. Cánh cửa kính phòng tắm hé mở, phản chiếu bóng hình mờ ảo của hai người, một chân cô vắt bên hông anh, mắt cá chân còn lại bị anh nắm trong tay. Cô cảm thấy mình sắp tan ra thành từng mảnh. Giống như con thuyền đơn độc lênh đênh trên sóng biển. “Bạc Ngạn…” Cô khẽ gọi thành tiếng. “Anh đây.” Đùi phải cô bị ép trước ngực anh, anh cúi đầu hôn lên mắt cá chân mảnh khảnh của cô, hôn xong, ngón cái lại v**t v* lên đó, lòng bàn tay xoa nhẹ phần xương mắt cá nhô ra ở mặt trong. Tiếng mưa bên ngoài càng lúc càng lớn, dường như từ tí tách đã chuyển thành mưa rào. Nhưng hơi lạnh luồn vào từ cửa sổ cũng không làm nhiệt độ phòng giảm xuống. Anh cúi đầu ghé vào tai cô hỏi một câu. Sau đó không đợi cô trả lời, giống như tiếng mưa rơi, từ chậm rãi ban đầu, đã trở nên dồn dập. Nhan Bạch Tịch cuối cùng không thốt nên lời nào nữa, trong phòng yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng nước rất khẽ. Anh giữ chặt bên hông cô, sau vài nhịp điệu tựa tiếng mưa rơi, một âm thanh bị đè nén khẽ thoát ra từ môi cô. Bàn tay bấu vào cánh tay anh siết chặt, móng tay hơi bấm vào da thịt anh. Anh cúi đầu, giữ chặt eo cô, ép sát vào cô hơn một chút, giọng nói nhuốm ý cười, lại hỏi bằng tiếng Quảng Đông: “Thích không?” Nhan Bạch Tịch lắc đầu, anh tiện tay vuốt nhẹ má cô, lại hỏi một lần nữa. Mãi đến khi cô trả lời đúng ý anh muốn nghe, anh mới tha cho cô. Anh chống tay hai bên người cô, lại được đằng chân lân đằng đầu: “Là thích cái vừa rồi, hay là thích anh?” Nhan Bạch Tịch sắp bị anh làm cho phát điên, liên tục lắc đầu, giọng nói như thể đã lâu không uống nước, vừa mềm vừa khàn: “Em muốn đi tắm.” Vì đổ mồ hôi, tóc cô đều dính bết vào cổ. Bạc Ngạn dùng ngón cái xoa cằm cô, cười: “Nhưng mà vẫn chưa kết thúc đâu.” “Kết thúc rồi, kết thúc rồi!” Cô khẽ kêu lên, không muốn đối mặt với hiện thực này. Cô buông cánh tay che mặt xuống, liếc nhìn thứ vừa được tháo ra ném vào thùng rác cạnh giường, lý lẽ hùng hồn: “Kết thúc rồi.” Bạc Ngạn nâng gáy bế cô lên, đổi một tư thế khác, để cô ngồi trên người mình. Anh dựa lưng vào đầu giường, ánh đèn vàng ấm áp trong phòng rọi xuống, khiến đôi mày hơi xếch của anh nhuốm một tia ph*ng đ*ng, anh lại đưa tay về phía ngăn kéo tủ đầu giường. Anh hơi cúi đầu, xé mở chiếc hộp, giọng nói nhuốm đầy d*c v*ng chưa thỏa mãn: “Em nghĩ chỉ có một lần thôi sao?” Nhan Bạch Tịch nhắm mắt, từ bỏ giãy dụa mà dựa vào lòng anh. Sau đó là ở trên giường, rồi lại trong phòng tắm, cuối cùng khi kiệt sức ngã xuống nệm thiếp đi, ý nghĩ đầu tiên trong đầu Nhan Bạch Tịch là —— may mà ngày mai không có tiết học. Trưa hôm sau, lúc cô tỉnh giấc, Bạc Ngạn đã không còn ở đó. Có lẽ là thói quen lâu năm của vận động viên, anh gần như không bao giờ ngủ nướng, đồng hồ sinh học đúng giờ, mỗi sáng tầm bảy tám giờ là tự động tỉnh giấc. Nhan Bạch Tịch hôm trước quá mệt mỏi, ngủ một giấc gần như mê man bất tỉnh, đến nỗi Bạc Ngạn dậy lúc nào vào buổi sáng cô cũng không biết. Cô dụi dụi tóc, không muốn dậy, cơ thể như vừa bị nhào nát rồi lắp ráp lại. Đầu óc chẳng muốn hoạt động chút nào, cô kéo chăn quấn chặt người lại, vùi mặt vào gối dụi dụi, vẫn muốn ngủ tiếp. Mơ màng nằm thêm một lát, cô nghe thấy tiếng mở cửa bên ngoài. Hình như có người đến giao đồ, cô không nghe rõ, cũng không mấy để tâm, lại rúc sâu vào trong chăn. Vài phút sau, cửa phòng ngủ bị đẩy ra, Bạc Ngạn đi vào. Nhìn thấy người đang cuộn tròn như con tôm trên giường, anh đi tới, đặt ly nước ấm lên tủ đầu giường, ngồi xuống mép giường, rồi bế cả người lẫn chăn lên. “Thấy em mở mắt rồi.” Anh nói. Nhan Bạch Tịch dỗi: “Mở mắt rồi nhưng vẫn muốn ngủ.” “Đừng ngủ nữa,” Bạc Ngạn vén tóc giúp cô, kéo ngăn tủ đầu giường ra, lấy một sợi dây buộc tóc, giúp cô buộc lên, “12 giờ rồi, ngủ nữa lát sẽ đau đầu đấy.” Ngăn kéo mở ra không đóng lại, bên trong còn vứt vỏ hộp bao cao su đã xé. Nhan Bạch Tịch liếc nhìn qua, ngón tay bấu chặt chăn, bối rối dời tầm mắt đi. Phía bên trái phòng ngủ là cửa sổ sát đất, độ cao tầng 24, từ vị trí ngồi nhìn qua cửa sổ có thể thấy được nửa thành phố. Cô lặng lẽ ngồi đó, hơi cúi đầu, mặc cho Bạc Ngạn giúp mình buộc tóc. Bạc Ngạn cũng không thành thạo lắm, nhưng động tác coi như nhẹ nhàng, không làm vướng tóc cô, cũng không làm cô đau, chỉ là cuối cùng buộc không được đẹp cho lắm. Mái tóc búi lên nhăn nhúm thành một cục lộn xộn. Anh lùi người ra sau, liếc nhìn một cái, lại lấy trong ngăn kéo ra một chiếc kẹp tóc, giúp cô kẹp lên. Nhan Bạch Tịch vẫn không nhúc nhích, như đang suy nghĩ chuyện gì đó, chỉ đến lúc này mới quay mặt lại: “Cuối tháng ngày mấy anh thi đấu?” “Ngày 31.” Bạc Ngạn buông tay trả lời. Nhan Bạch Tịch gật mạnh đầu. Anh chỉnh lại chiếc kẹp tóc cho cô, cúi đầu nhìn sang: “Sao thế, em muốn đi cùng anh à?” Cô im lặng không nói gì. Bạc Ngạn xoa cằm cô: “Để sau hẵng nói.” “Ăn cơm trước đã?” Anh đứng dậy, đứng bên giường, chìa tay về phía cô. Nhan Bạch Tịch đang mải nghĩ ngợi, chậm nửa nhịp mới giơ tay đặt vào lòng bàn tay anh, sau đó mềm oặt xoay người, vén chăn tìm dép lê. Động tác của cô hơi chậm, phản ứng như thể trì độn, Bạc Ngạn cúi người, nhặt đôi dép bị đá ra xa lên, đặt bên chân cô. Cô xỏ dép vào, sau đó đứng dậy, chỉ về phía phòng tắm với anh: “Em đi rửa mặt.” Bạc Ngạn lùi ra sau, nhìn cô đi vòng qua người mình. Cô chậm rãi đi về phía trước vài bước, sắp đến cửa phòng tắm thì bị Bạc Ngạn đuổi kịp. Bước chân anh cũng không nhanh lắm, chỉ là chân dài hơn cô mà thôi, anh một tay túm lấy cánh tay cô, kéo cô đến trước mặt mình: “Tính là làm lành rồi chứ?” “Hả?” Ngoài việc đang mải suy nghĩ, Nhan Bạch Tịch quả thật cũng ngủ đến hơi ngốc nghếch đi. Tối qua bị ép buộc dỗ dành, tiêu hao quá nhiều thể lực, cô bây giờ xem như nguyên khí đại thương. Cô ngẩng đầu, ánh mắt nhìn Bạc Ngạn đầy ngơ ngác. Bạc Ngạn nhìn vào mắt cô, có chút bất đắc dĩ, khom người xuống, tay phải véo má cô: “Chúng ta tính là làm lành rồi chứ?” Nhan Bạch Tịch không nói gì. Một lúc sau, anh đứng thẳng người, nhếch môi, lướt điện thoại trong tay, vẻ không mấy để tâm: “Được rồi, vậy để sau nói vậy.” Tiếp theo anh lại hỏi: “Khoảng thời gian này ở cùng nhau chứ?” Nhan Bạch Tịch suy nghĩ hai giây, gật đầu, sau đó chuyển chủ đề, hỏi anh: “Anh thi đấu ngày 31, khi nào anh sẽ đi?” Cô vẫn rất quan tâm đến trận đấu của anh, điều đó rất quan trọng với anh. “Muộn nhất là 29.” “Khoảng thời gian này anh không cần huấn luyện sao?” Cô lại hỏi. Bạc Ngạn đứng thẳng người, đút tay túi quần dựa vào khung cửa phòng tắm phía sau: “Nhà anh có căn nhà ở đây, vừa đến hai hôm đã tốn chút thời gian, sửa sân thành trường bắn rồi.” “Lúc mua căn hộ này định làm chủ nhà của em thì đã luyện ở đó một đợt rồi.” Anh thong thả dựa người, trở lại dáng vẻ lười biếng thường ngày: “Hơn nữa điểm tích lũy của anh rất cao, trận này dù không tham gia, danh sách đi thi đấu hạng A cũng vẫn có tên anh.” Lời này của anh thực ra nghe rất muốn tức giận, nhưng giọng điệu anh lại cố tình không hề có chút kiêu ngạo nào, rất bình thản, chỉ như đang trình bày một sự thật khách quan. Nhan Bạch Tịch không còn cố chấp đi về phía phòng tắm nữa, mà đứng lại cùng anh. Hai giây sau, cô lại hỏi: “Ban đầu anh định làm thế nào? Ý là sau khi tìm được em.” Nói thật, cô thực sự không ngờ Bạc Ngạn sẽ xin nghỉ để đến đây tìm mình, cô vốn nghĩ ít nhất cũng phải đến tháng Tư, tháng Năm. Bạc Ngạn nhìn vào mắt cô, một lát sau thẳng thắn nói: “Đưa em đến chỗ anh luyện bắn súng, trói cũng phải trói đi, xin nghỉ học cho em, đưa em sang Canada xem anh thi đấu, sau đó lại đưa em về đi học.” Nhan Bạch Tịch gật đầu, lại hỏi: “Vậy còn bây giờ?” Bạc Ngạn đối diện với ánh mắt cô, vài giây sau, lại gật đầu lần nữa, vẫn không hề giả dối: “Bây giờ cũng vẫn nghĩ như vậy.” Trói cũng phải trói đi. “Bạc Ngạn…” Bạc Ngạn khom người, đối diện với ánh mắt cô ở cự ly gần: “Bảo bối em muốn nói gì?” “Em biết đấy, suy nghĩ của anh chính là em là của anh, anh cũng là của em.” “Không có người khác, cũng không có bất cứ chuyện gì có thể thay đổi điều này,” anh luôn rất thẳng thắn, giờ phút này cũng vậy, “Sinh nhật em hôm đó anh đã định cầu hôn, anh biết em sẽ không đồng ý, nhưng đó là thái độ của anh.” “Anh không phải kiểu người cảm thấy bây giờ còn sớm, sau này sẽ còn gặp được người tốt hơn, cái kiểu đứng núi này trông núi nọ ấy, anh đã nhận định ai thì chính là người đó, sau này dù có người tốt hơn nữa, đối với anh cũng không bằng người anh đã chọn.” Thành thật mà nói, lời tỏ tình của Bạc Ngạn rất cảm động. Nhưng Nhan Bạch Tịch nghĩ ngợi, lại lảng tránh chủ đề này, cô nghiêng người sờ sờ chóp mũi, suy tư một lát rồi hỏi một chuyện khác: “Bạc Ngạn, anh thật sự thích em sao?” “Thật ra em vẫn luôn cảm thấy rất kỳ lạ,” cô quay đầu nhìn lại anh, mắt đối mắt, “Lúc họp tân sinh viên đó em đến nhà anh còn chưa được bao lâu, sao anh lại thích em được?” Mặc dù khoảng thời gian sau đó cô thật sự cảm nhận được Bạc Ngạn rất thích mình. Nhưng lúc ban đầu thì sao? Thái độ ban đầu của anh đối với cô thật sự luôn khiến cô hoang mang. Cái cách anh đeo bám không rời, lại thêm vẻ thành thạo của anh, giống như đang lừa gạt cô vậy. Cô nhìn anh, không tin tình yêu sét đánh lại có sức hấp dẫn lớn đến thế, đáng để anh phải hao tâm tổn trí như vậy. “Tại sao vậy Bạc Ngạn?” Cô vẫn luôn khó hiểu về vấn đề này, “Ngay từ đầu tại sao anh lại muốn ở bên em?”