Bí Mật Ngày Thứ Ba - Châu Phủ Tiểu Thập Tam

Chương 58

Vẻ mặt Bạc Ngạn hiếm khi lộ ra một tia hơi kinh ngạc, sau đó anh lảng tránh chủ đề này: “Chuyện đó không quan trọng.” Anh ôm vai Nhan Bạch Tịch định đưa cô vào phòng tắm, nhưng lại bị cô nhẹ nhàng đẩy ra. Cô ngơ ngác nhìn anh: “Tại sao lại không quan trọng? Chuyện đó rất quan trọng với em.” Cô khẽ nhíu mày: “Tại sao anh lại né tránh em?” Bạc Ngạn đối mặt với cô hai giây, yết hầu khẽ trượt, anh tiến lên nửa bước, che mắt cô lại rồi kéo người vào lòng. “Bạc Ngạn…” Cô khẽ chống vào vai anh, cố gắng ló đầu ra khỏi vòng ôm của anh. Phản ứng của Bạc Ngạn rất kỳ lạ, đây là lúc hiếm hoi thấy anh không đối đáp tự nhiên như vậy. Một tay anh giữ sau eo cô, vuốt nhẹ mái tóc cô, yết hầu lại lên xuống. Anh không biết phải trả lời câu hỏi này thế nào, dường như dù nói cách nào, cũng sẽ bị phán tử hình. Mối tình này vốn dĩ đã đầy nguy cơ, gần như sắp đứt đoạn. Giây lát sau, anh vỗ nhẹ lưng cô, giọng nói mang theo một tia áy náy: “Bảo bối, anh thật sự rất thích em.” “Em chỉ cần biết anh rất thích em là được rồi.” Người trong lòng im lặng, một lúc lâu sau mới lùi lại nửa bước, thoát khỏi vòng tay anh, cô ngẩng đầu, vẻ mặt không chút gợn sóng, vẫn giống như lúc vừa mới ngủ dậy, ỉu xìu. Cô giơ tay chỉ phòng tắm phía sau anh, giọng nói khàn khàn, vẻ không muốn để ý đến anh lắm: “Em đi rửa mặt.” Bạc Ngạn nhìn cô hai giây, sau đó giơ tay vén tóc mai giúp cô, gật đầu. Nhan Bạch Tịch đi vòng qua anh, đưa tay đẩy cửa kính ra, đi vào trong. Mái tóc dài của cô xõa sau lưng, vì vừa mới ngủ dậy nên hơi rối xù, Bạc Ngạn nhìn hồi lâu, sau đó xoay người, dựa lưng vào tường. Nhan Bạch Tịch dùng chút thời gian rửa mặt trong phòng tắm xong, rồi ra ngoài ăn cơm. Lúc nãy ở phòng ngủ cô nghe thấy tiếng mở cửa phòng, hẳn là có người đến giao cơm, bây giờ trên bàn ăn bên ngoài đã đặt đủ các loại hộp thức ăn, đều đã được mở ra, sắp xếp gọn gàng trên mặt bàn. Bên bàn ăn có một chiếc ghế đã được kéo ra sẵn, trên ghế đặt nệm dựa, vị trí tương ứng còn bày một bát canh trứng tôm bóc vỏ. Hẳn là chuẩn bị cho cô. Kiểu tóc đuôi ngựa Bạc Ngạn vừa buộc cho cô cũng không đẹp, lúc rửa mặt đã bị tuột ra, cô giơ tay tháo xuống, búi lại một lần nữa, sau đó đi tới ngồi xuống, dùng thìa múc canh trứng. Mùi vị rất ngon, rất giống món cô từng ăn ở Hồng Kông, trên hộp không có tên cửa hàng nào, không biết Bạc Ngạn đã gọi đầu bếp từ đâu tới. Cô ăn, nhất thời có chút xuất thần. Ăn gần xong, Bạc Ngạn từ ban công đi tới, trong tay anh vẫn cầm điện thoại, đang cúi đầu gửi tin nhắn, lúc nãy ra ban công hẳn là để nghe điện thoại. Nhan Bạch Tịch liếc nhìn anh một cái, sau đó Bạc Ngạn cũng ngẩng đầu, đi về phía cô. Anh kéo ghế ngồi xuống: “Hôm nay có tiết không?” Nhan Bạch Tịch vẫn chưa ăn xong bát canh trứng, múc miếng cuối cùng, trong miệng còn đồ ăn, khó nói chuyện, chỉ lắc lắc đầu. “Buổi chiều thu dọn đồ đạc rồi qua bên kia ở với anh nhé?” Anh đẩy đồ ăn về phía trước mặt cô. Tuy là hỏi dò, nhưng Nhan Bạch Tịch cảm thấy anh cũng không có ý hỏi ý kiến cô. Cô gắp một miếng rau xanh, vị cũng rất ngon, chậm rãi nuốt xuống, rồi lại gật gật đầu. Nuốt hết đồ ăn trong miệng, cô lại hỏi: “Anh muốn luyện bắn súng ở bên đó đúng không?” Bạc Ngạn không ăn, chỉ nhìn cô, giúp cô chuyển những món cô muốn ăn đến gần hơn, lại giúp cô mở nắp bát canh: “Ừ.” Ăn cơm xong, thu dọn đồ đạc ra cửa, Bạc Ngạn lái xe đưa Nhan Bạch Tịch về trường trước, cô còn một ít đồ ở trường cần lấy. Bạc Ngạn đỗ xe xong, cùng cô đi vào trường, lúc cô lên lầu thu dọn hành lý, anh ở dưới lầu ký túc xá chờ cô. Đều là ký túc xá nữ, anh không đi về phía tòa nhà, mà khoanh tay đứng dưới một gốc cây đa cách đó không xa. Lúc Nhan Bạch Tịch đi ra, vừa hay nhìn thấy anh một tay kéo mũ áo hoodie, đội lên trên mũ lưỡi trai, đang cúi đầu xem điện thoại. Ngón cái tùy ý lướt trên màn hình, chắc là đang chơi Anipop (Candy Crush). Ở chung đã lâu, Nhan Bạch Tịch cũng ít nhiều hiểu biết về anh một chút. Có những người tinh lực tràn trề, đầu óc lại nhạy bén, có thể hoàn thành xuất sắc mọi việc trong thời gian hữu hạn, Bạc Ngạn chính là người như vậy. Vì vậy anh học giỏi, bắn súng cừ, thậm chí chơi game cũng rất đáng gờm. Ngô Văn Vũ trước đây từng phàn nàn, nói hồi cấp hai cấp ba rủ anh chơi game, mấy người lập đội, anh là người chơi gà nhất, vậy mà vài ngày sau lại là người có điểm số cao nhất nhóm. Anh có thể tiếp xúc rất nhiều thứ, nhưng Nhan Bạch Tịch biết sở thích của anh thật ra rất đơn giản. Những game máy tính hào nhoáng anh đều có thể chơi rất giỏi, nhưng anh ít khi đụng đến, vẫn thích những lúc rảnh rỗi không có việc gì thì chơi vài ván Anipop đơn điệu. Quần áo chỉ thích mặc hai ba nhãn hiệu quen thuộc, khẩu vị cũng vậy, có những cửa hàng quen sẽ thường xuyên lui tới, cà phê cũng chỉ uống mãi một vị. Thỉnh thoảng những lúc không có việc gì, anh sẽ đến trường bắn ở căn cứ, luyện từ sáng sớm đến tối mịt. Anh sẽ không thấy phiền, hết lần này đến lần khác giơ súng lên, đắm chìm vào việc huấn luyện mà người khác cho là khô khan vô vị. Khác với vẻ ngoài ph*ng đ*ng bất cần, anh là người rất chuyên chú và chung thủy với bất cứ sự việc hay đồ vật nào. Nhan Bạch Tịch đứng tại chỗ hơi lâu, mãi đến khi có người vỗ vai cô từ phía sau. Là cô bạn phòng bên cạnh, một người Singapore hiếm hoi nói tiếng Trung lưu loát, cô ấy chỉ về phía Bạc Ngạn cách đó không xa: “Bạn trai cậu à? Tớ vừa thấy anh ấy đưa cậu đến đây.” Nhan Bạch Tịch nhìn theo ánh mắt cô ấy về phía đó, sau đó lắc đầu. Giữa cô và Bạc Ngạn còn rất nhiều chuyện chưa giải quyết, ít nhất là câu hỏi sáng nay cô hỏi thì anh đã lảng tránh, còn có chuyện giữa hai người họ… Anh nói nếu cô không cùng anh đến biệt thự kia, anh vẫn sẽ trói cô đi. Vẻ mặt cô gái có chút tiếc nuối: “Tớ còn tưởng là bạn trai cậu.” Không đợi Nhan Bạch Tịch nói thêm, phía sau đã có tiếng bước chân, rồi một bóng người bao phủ lấy cô, chàng trai vươn tay xách lấy vali trong tay cô. “Nói chuyện gì thế?” Bạc Ngạn xách vali lên nhìn cô. Nhìn thấy hành động của Bạc Ngạn, cô gái vừa nói chuyện với Nhan Bạch Tịch thoáng kinh ngạc nhìn hai người, sau đó chớp chớp mắt, lại lộ vẻ mặt hiểu rõ, ra hiệu bằng mắt với Nhan Bạch Tịch. “Người đang theo đuổi cậu à?” Cô ấy lặng lẽ dùng khẩu hình hỏi Nhan Bạch Tịch. Nhan Bạch Tịch đang tính toán thời gian, nghe vậy giật mình, sau đó lại lắc đầu lần nữa, cô còn có dự tính của riêng mình. Cô chào cô bạn kia xong, lại nghiêng đầu nhìn Bạc Ngạn vừa nghe xong điện thoại: “Đi thôi?” Bạc Ngạn tắt điện thoại cất vào túi áo hoodie, theo thói quen nắm lấy tay cô, đi về hướng vừa tới. Nhan Bạch Tịch cúi mắt nhìn bàn tay hai người đang nắm lấy nhau, không giãy giụa nhiều, tay kia kéo khăn quàng cổ lên che kín cằm, đi theo bên cạnh anh. Nhà của Bạc Ngạn ở khu này vị trí hơi xa, rất lâu không có người ở, trước khi anh đến đây hai ngày đã gọi người đến dọn dẹp mất một khoảng thời gian. Việc dọn dẹp và sửa sang lại sân vườn diễn ra đồng thời, đến tối là có thể ở được, sân sau cũng bị anh sửa thành sân tập. Hơn một tuần sau đó, anh vừa ở đây, vừa cho người liên hệ với người môi giới mà Nhan Bạch Tịch đã tìm. Anh chàng môi giới kia đến giờ vẫn không biết tại sao lại có một căn nhà đột nhiên giảm giá mạnh rơi vào tay mình. Lúc anh ta liên hệ Nhan Bạch Tịch, là thật lòng cho rằng đã giúp cô tìm được một căn nhà tốt giá hời. Đến nơi, Bạc Ngạn xách đồ của cô lên lầu. Nhan Bạch Tịch tháo khăn quàng cổ ra, đi ra ban công cho thoáng, tiện thể nghe điện thoại, hôm nay nhiệt độ tăng lên, cô mặc hơi dày, giờ chiều nắng đẹp, có chút nóng. Giọng anh chàng môi giới trong điện thoại vẫn thân thiện như trước, hỏi thăm cô ở căn nhà đó thế nào, còn nói nếu có yêu cầu gì anh ta có thể giúp liên hệ chủ nhà thương lượng. Nhan Bạch Tịch trông ngoan ngoãn, nên những người quen biết thường rất sẵn lòng giúp đỡ cô. “Có cần không?” Anh chàng nhiệt tình hỏi han. Tay phải Nhan Bạch Tịch vẫn cầm điện thoại, nhìn xuống “chủ nhà” đang đi từ cầu thang cách đó vài mét xuống. Khẽ day ngón tay, trong lòng lại thở dài, cô nghiêng người sang bên, giọng rất lễ phép, trả lời đầu dây bên kia: “Không cần đâu.” Bạc Ngạn đi về phía cô. “Vậy được rồi, cứ ở đó cho tốt nhé, có vấn đề gì lại liên hệ tôi,” anh chàng cười ha hả, “Chủ nhà đó cũng dễ nói chuyện lắm…” Anh đi vòng qua cánh cửa ban công đang hé mở, ôm lấy cô từ phía sau, giữ cô trong lòng, môi dừng trên tai cô. Cô mặc áo khoác trắng, tương phản rõ rệt với chiếc áo hoodie đen trên người anh. Bị hôn vào tai, giọng cô khẽ run: “Ừ….” Anh chàng kia nói thêm vài câu, cuối cùng điện thoại cũng ngắt. Trước mặt cô là cửa kính ban công, Bạc Ngạn một tay ôm eo cô từ phía sau, tay kia chống lên tấm kính trước mặt cô. Hôn nhẹ vành tai cô: “Anh dễ nói chuyện lắm sao?” Nhan Bạch Tịch không muốn trả lời, tránh sang bên cạnh: “… Chúng ta không phải nên thu dọn đồ đạc sao?” Mang đến rất nhiều vali hành lý. Bạc Ngạn nhẹ nhàng xoay vai cô lại, để cô đối mặt với mình, khẽ ấn người cô lên tấm kính: “Để lát nữa hẵng dọn.” “Nhưng vali đều ở…” Lời Nhan Bạch Tịch nói bị nuốt nghẹn giữa môi lưỡi. Tay phải cô vẫn cầm điện thoại, cổ tay bị Bạc Ngạn đè sát vào cửa kính, anh nâng cằm cô lên hôn cô, nụ hôn thật sâu. Tiếng nuốt nước bọt ái muội đến cực điểm. Lúc hôn môi, anh sẽ dùng khớp ngón trỏ, nhẹ nhàng lướt qua vùng da nối giữa cằm và cổ cô, cô sẽ thấy nhột, rồi trở nên càng thêm mẫn cảm, cơ thể cũng sẽ càng dễ dàng bị hôn đến mềm nhũn. Sau đó khi cô nuốt nước bọt, anh lại dùng ngón cái ấn vào phía trước cổ cô, day nhẹ hai cái, cảm giác nghẹt thở rất nhỏ khiến cô buộc phải hé miệng, dễ dàng tiếp nhận đầu lưỡi anh thăm dò hơn. Hôn một lát, anh buông cô ra, chóp mũi chạm chóp mũi cô, giọng nói mềm mại: “Hôm qua lúc ở phòng tắm có phải em đứng không vững không?” Cô thở không ra hơi, vẫn còn hổn hển, lắc đầu lia lịa. Tay trái Bạc Ngạn giữ cổ cô, vẫn dùng mũi cọ vào má cô, trầm giọng hỏi: “Hôm nay làm lại một lần nữa nhé?” Từ sáng đến giờ tâm trạng cô vẫn luôn không tốt, anh có chút cảm giác bất an. “Bảo bối làm lại lần nữa nhé?” Giọng anh rất dịu dàng, “Ngay bây giờ được không?” “Lát nữa sẽ để em nghỉ ngơi.” Anh nói. Cánh tay Nhan Bạch Tịch đặt trên tay anh, người cô hơi mềm ra, thật ra sự mệt mỏi hôm qua vẫn chưa hoàn toàn tan biến. Im lặng một lát. “Bạc Ngạn, em đi xem anh thi đấu nhé,” cô đột nhiên nói, “Em đi xem anh thi đấu, anh hãy thi đấu thật tốt.” Bạc Ngạn hôn cô, cười khẽ: “Được thôi.” Sau đó lại nói: “Dù em không đi anh cũng sẽ thi đấu tốt.” “Bọn họ không thắng được anh đâu.” Anh nói. Anh vòng tay qua đùi Nhan Bạch Tịch, bế thốc cô lên, tránh cánh cửa ban công, đi vào trong phòng. Nhan Bạch Tịch yên lặng gục trên vai anh, nhìn vali hành lý trên sàn: “Vậy em phải xin nghỉ học trước đã…” Bạc Ngạn vuốt tóc cô như đang ôm búp bê Tây Dương, hôn nhẹ tai cô, giọng nói mơ hồ: “Đợi chút đã, chúng ta làm chuyện khác trước đã.”

Bình Luận (0)
Comment