Lúc bị đặt xuống sàn phòng tắm, quần áo trên người Nhan Bạch Tịch đã bị cởi hơn phân nửa. Cô dựa vào người Bạc Ngạn, quay lưng về phía anh, tay phải bị anh ấn lên tường, nước ấm xối lên người, nhưng lòng bàn tay đặt trên tường lại thấy hơi lạnh. Chân cô hơi run lên: “Bạc Ngạn… Em đứng không vững.” Bạc Ngạn hôn l*n đ*nh đầu cô, ngón tay luồn vào kẽ tay cô, đè lên mu bàn tay cô, giúp cô ấn nhẹ lên tường, tay kia ôm chặt lấy cô. “Không đứng được thì dựa vào người anh này, bảo bối.” Nhan Bạch Tịch không hiểu tại sao không cởi hết quần áo ra, cứ bị nước làm ướt một nửa thế này thật khó chịu. Cô thích mặc chiếc áo hai dây nhỏ bên trong, lúc này dây áo đã bị ướt sũng, dính nhớp vào người. “Bạc Ngạn, cởi ra được không…” Giọng cô lí nhí. Dù sao cũng không phải chưa từng thẳng thắn đối diện nhau, tại sao cứ phải mặc thứ này. Bạc Ngạn rút bàn tay đang ấn tay cô về, một tay vòng qua eo cô để giữ cô không ngã khi anh dùng sức, tay kia véo lấy gấu áo hai dây của cô, cuộn lên trên. Chiếc áo trắng bị ướt hoàn toàn, phác họa nên đường cong ẩn hiện. “Ướt trông khó coi lắm sao?” Anh cười khẽ hỏi. “Chỉ là rất khó chịu…” Tư thế đứng quá căng thẳng, khiến giọng cô mang theo tiếng nức nở, “Hơn nữa em thật sự đứng không vững…” Giọng nói của cô quá dễ nghe, dù nói gì cũng có thể chạm đến dây thần kinh của Bạc Ngạn, đường viền hàm anh hơi căng lên, cánh tay đỡ eo cô cũng vậy, nổi rõ đường cong cơ bắp. Anh đặt môi hôn lên tai cô, giúp cô cởi áo ra, sau đó nắm eo cô xoay người cô lại đối mặt với mình. Chân Nhan Bạch Tịch mềm nhũn đến mức gần như phải treo trên khuỷu tay anh. Anh cúi đầu, thở hổn hển cọ cọ trán cô: “Sao lại mềm thế này hả bảo bối.” Anh luồn tay dưới nách bế cô lên, để hai đùi cô kẹp lấy hông mình, sợ cô lạnh, anh rút một chiếc khăn tắm quấn quanh phần thân trên của cô, tay phải lót giữa lưng cô và bức tường. Anh vùi đầu vào bên gáy cô, giọng rất dịu dàng: “Vậy anh ôm em được không?” Không chỉ quần áo trên người cô chưa cởi hết, mà cả anh cũng vậy, thân trên anh là một chiếc áo thun đen, đã ướt sũng hoàn toàn. Nhan Bạch Tịch ôm cổ anh, tay phải hơi dùng sức, nắm chặt vải áo anh, hơi thở gấp gáp, cô cắn môi, nhưng vẫn để lọt ra âm thanh. Tay kia của Bạc Ngạn đưa lên chạm vào môi cô, xoa xoa khóe môi cô, bảo cô đừng cắn môi nữa. Nhan Bạch Tịch lắc đầu, vùi mặt vào cổ anh. Ngón tay thon dài của Bạc Ngạn dịu dàng v**t v* gáy cô, Nhan Bạch Tịch cảm nhận được hơi nước ẩm ướt vương sau tai mình. Cô nghe thấy Bạc Ngạn dỗ dành: “Anh muốn nghe giọng của em.” Cánh tay anh siết lại, nhấc cô lên cao hơn một chút, Nhan Bạch Tịch không kìm được khẽ rên lên, buộc phải ngẩng đầu khỏi cổ anh. Cô bị anh ôm cao lên không ít, lưng cách bàn tay anh mà dán vào tường. Anh ngước mắt nhìn cô, tóc cả hai đều bị nước từ vòi hoa sen làm ướt sũng, đôi mắt cũng ướt át một mảng, như phủ một lớp hơi nước. Lông mi Bạc Ngạn dính nước, anh nhìn cô qua làn hơi nước: “Hay là em hôn anh đi? Lần nào em cũng lạnh nhạt quá đấy, bảo bối.” Anh lại lau môi cô, tay khẽ ấn sau gáy cô, muốn cô hôn mình. Nhan Bạch Tịch vịn vai anh, cơ thể c*ng tr**ng, trập trùng lên xuống, tinh thần đều bị giày vò đến tan rã, nghe anh nói luôn phải chậm nửa nhịp mới phản ứng lại được. Nước chảy từ thái dương anh, trượt dọc theo gò má, đọng lại trên xương hàm, đuôi mày và khóe mắt vẫn hơi nhếch lên, mang một vẻ gợi cảm tản mạn mà phóng túng. Đuôi mắt anh bị hơi nóng nhuộm đỏ, lòng bàn tay áp sau gáy cô: “Hôn anh đi?” Nhan Bạch Tịch bị v**t v* đến gáy tê dại, cô cúi người, chạm nhẹ vào khóe môi anh. “Hôn nữa đi?” Giọng anh khàn đặc như thấm đẫm hơi nước, khi cô lần nữa chạm vào, môi lưỡi anh áp lên môi cô, cùng cô trao đổi hơi thở. … Mãi đến chạng vạng, Nhan Bạch Tịch cuối cùng cũng được như ý nguyện mà vùi mình vào giường. Quá mệt mỏi, trong mơ màng cô nghĩ… Tại sao vận động viên bắn súng cũng có thể lực tốt như vậy chứ… Anh đâu cần chạy đường dài. Nghĩ một lát không ra, cô giấu mặt vào chăn nhắm mắt muốn ngủ, còn chưa kịp gặp Chu Công, đã bị Bạc Ngạn cầm máy sấy tóc quay lại đánh thức. Anh quỳ một gối bên mép giường, đỡ cô dậy: “Sấy tóc xong rồi ngủ tiếp.” Thật sự rất mệt, Nhan Bạch Tịch không muốn động đậy lắm, nhắm mắt lại, nói chuyện gần như lẩm bẩm: “… Em vừa mới lau khô rồi.” Bạc Ngạn đã thay áo thun mới trên người, có mùi hương bạc hà tươi mát. Anh không nghe cô, vén tóc lên giúp cô sấy khô, lúc đặt cô lại xuống giường, anh cúi đầu dặn dò: “Ngủ một lát rồi ra ăn cơm nhé?” Nhan Bạch Tịch ậm ừ một tiếng cho qua, nhắm mắt ngủ tiếp. Ở lại nơi này của nhà họ Bạc hơn một tuần, Nhan Bạch Tịch không có nhiều tiết học lắm, lúc cần đi học thì Bạc Ngạn đưa cô đi, lúc không đi học, cô liền ở sân sau xem Bạc Ngạn huấn luyện. Đến đây bảy tám ngày, cô chưa từng thấy người giúp việc nào, nhưng mỗi ngày ba bữa đều có người giao cơm đến, người giao cơm sẽ gọi điện thoại trước, Bạc Ngạn liền ra cửa lấy. Ba ngày trước khi đi, Đoạn Chi Ngọc có gọi điện thoại một lần. Lúc ấy Nhan Bạch Tịch đang ôm máy tính bảng ngồi trên ghế nằm ngoài sân xem một trận đua xe mô tô địa hình. Bạc Ngạn đang luyện bắn súng cách cô vài mét. Do giáo dục gia đình từ nhỏ, cô là người có đời sống giải trí đặc biệt không phong phú, thời gian rảnh rỗi làm nhiều nhất chính là xem video. Lúc nhỏ thỉnh thoảng xem phim truyền hình, lớn hơn một chút, có suy nghĩ riêng, nổi loạn lên thì thích xem đủ loại video đua xe mô tô. Cô không giống với ấn tượng của nhiều người về mình, là người có vẻ ngoài trông ngoan ngoãn hiền lành, nhưng nội tâm lại có chút hoang dã. Thích mới mẻ, thích k*ch th*ch, trong huyết quản chảy xuôi dòng máu thỉnh thoảng lại sục sôi. Lúc ban đầu đồng ý yêu đương với Bạc Ngạn, một mặt là do anh từng bước ép sát, khiến người ta không thể lùi bước, mặt khác cũng là vì anh thật sự có sức hấp dẫn đối với cô. Ngoài những ưu điểm được mọi người công nhận như đẹp trai, học giỏi, còn bởi vì anh là tuyển thủ bắn súng. Cảm giác căng thẳng khi mỗi phát đạn b*n r* trên sân đấu đều ảnh hưởng đến điểm số và thứ hạng, chính là sự mới mẻ và k*ch th*ch mà cô hướng tới. Điện thoại được bắt máy, giọng nói ôn hòa của Đoạn Chi Ngọc từ đầu dây bên kia truyền đến: “Tịch Tịch?” Nhan Bạch Tịch co chân rời khỏi ghế nằm: “Cô ạ?” Trong giọng nói của cô có sự kính trọng của bậc con cháu đối với trưởng bối, Đoạn Chi Ngọc nghe ra được, bà dịu giọng lại: “Đừng căng thẳng, chỉ là cô biết con sang đại lục trao đổi, muốn hỏi thăm tình hình học tập sinh hoạt gần đây của con thế nào thôi.” Trong hơn nửa năm ở nhà họ Bạc, Đoạn Chi Ngọc là người trưởng bối mà cô rất yêu quý. Khác với mẹ cô là Lâm Vi, Đoạn Chi Ngọc là kiểu người cứng rắn nhưng bên trong lại có chút mềm mỏng. Hai người trò chuyện vài câu, Đoạn Chi Ngọc khẽ thở dài, vẫn hỏi vấn đề bà muốn hỏi nhất: “Bạc Ngạn có phải đã đi tìm con không?” Nhan Bạch Tịch hơi sững người, cô còn không biết chuyện của mình và Bạc Ngạn đã bị họ biết. Nhưng nghe lời này của Đoạn Chi Ngọc ngẫm lại một chút, cũng hiểu ra, Bạc Ngạn làm lớn chuyện như vậy để đến tìm cô, chắc chắn không thể giấu hoàn toàn được bố mẹ anh. “Không cần căng thẳng, Tịch Tịch,” đây là lần thứ hai Đoạn Chi Ngọc nói câu này trong cuộc điện thoại, “Cô và chú con chỉ là lo lắng cho con thôi.” Im lặng hai giây, Nhan Bạch Tịch cúi đầu, đế giày giẫm lên thảm cỏ mềm dưới chân, khẽ “Vâng” một tiếng. Đoạn Chi Ngọc khẽ thở dài, lại mở miệng: “Bạc Ngạn… nó là một đứa rất cố chấp, có thể tính cách nó vốn đã vậy, cũng có thể liên quan đến việc nó là vận động viên, nó vào đội Hồng Kông từ hồi cấp ba, muốn có thành tích, nên sẽ rất chấp nhất với một số mục tiêu…” “Không làm được thì sẽ không từ bỏ ạ?” Nhan Bạch Tịch bỗng nhiên cười nhẹ, tiếp lời. Đoạn Chi Ngọc cũng cười, một lát sau, bất đắc dĩ: “Đúng là như vậy.” Nhan Bạch Tịch ôm chân, cúi đầu, mân mê viền váy của mình. “Cho nên bọn cô sợ nó làm chuyện cực đoan, sẽ làm tổn thương đến con.” Đoạn Chi Ngọc nói. Cô đổi chân khẽ đạp đạp lên thảm cỏ dưới chân, điện thoại có lẽ đang bật loa ngoài, cô loáng thoáng nghe thấy giọng ba Bạc ở đầu dây bên kia, mắng một câu “Thằng nhóc này quá khốn nạn”. Nhan Bạch Tịch ngẩng đầu, bỗng nhiên cẩn thận nghĩ lại, Bạc Ngạn dường như ngoài việc muốn cô ở bên anh ra, cũng không làm chuyện gì thực sự tổn thương đến cô. Ngược lại, khoảng thời gian họ ở bên nhau, anh luôn chăm sóc cô rất tốt. Cô khẽ thở dài. “Nếu,” Đoạn Chi Ngọc lại mở lời, “Cô nói là nếu, con có cần giúp đỡ gì, có thể gọi điện thoại cho cô hoặc chú con.” Nhan Bạch Tịch nhẹ nhàng hít vào một hơi, dù đối phương không nhìn thấy, cô vẫn gật gật đầu, cảm ơn ý tốt: “Con cảm ơn cô ạ.” “Nên làm mà, là do chính nó gây chuyện.” Giọng Đoạn Chi Ngọc chậm rãi, thật lòng nói: “Ba mẹ con gửi gắm con ở nhà chúng ta, dĩ nhiên phải chăm sóc con cho tốt.” Nhan Bạch Tịch lại ngẩng đầu, nhìn thấy Bạc Ngạn đã chú ý đến phía cô. “Vâng, con biết rồi, nếu con có chuyện không giải quyết được, sẽ liên lạc với cô chú.” Bạc Thịnh Hoằng nhận lấy điện thoại, giọng hổn hển: “Đừng sợ Tịch Tịch, chú đứng về phía con, thằng nhóc kia không phải thứ gì tốt đẹp.” Nhan Bạch Tịch bỗng nhiên cảm thấy ba của Bạc Ngạn có chút đáng yêu, cô cười một cái, rồi đột nhiên nhớ ra, Nhan Vĩ Minh dường như chưa bao giờ dùng giọng điệu này nói chuyện với cô. Cái giọng điệu quan tâm nhẹ nhàng của trưởng bối nhìn con cháu. Điện thoại ngắt máy vài giây trước khi Bạc Ngạn đi tới. Bộ đồ tập trên người Bạc Ngạn hơi dày, trán anh rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, đọng trên vòm chân mày. Anh ngồi xuống bên cạnh cô: “Điện thoại của ai thế?” Nhan Bạch Tịch suy nghĩ một chút: “Ba mẹ anh.” Bạc Ngạn khẽ nhíu mày: “Họ gọi điện thoại cho em làm gì?” Nhan Bạch Tịch không đáp, ôm chân ngồi trên ghế, nghịch nghịch góc váy, rồi lại ngẩng đầu nhìn anh, đổi chủ đề: “Họ biết chuyện của chúng ta rồi.” Tay trái Bạc Ngạn chống ra sau trên ghế, vẻ mặt không mấy để tâm: “Biết thì biết thôi.” Nhan Bạch Tịch “Ồ” một tiếng, tầm mắt dời đi, tay phải lại nghịch viền váy mình. Tám giờ tối, trời đã sớm sập tối, đèn trong sân dù nhiều cũng không đủ sáng như ban ngày. Hồi lâu không nghe thấy tiếng động, Bạc Ngạn ngẩng mắt khỏi điện thoại, đưa tay véo véo má cô: “Em hình như cứ không vui.” “Cũng hơi hơi.” Nhan Bạch Tịch đột nhiên nói. Ngón tay Nhan Bạch Tịch lướt trên đệm ghế, tầm mắt chuyển sang nhìn anh: “Bởi vì em đã nói không muốn ba mẹ biết, anh vẫn để họ biết, anh luôn như vậy, rất nhiều chuyện đều không tôn trọng ý muốn của em.” Bạc Ngạn nhìn cô. Phía sau anh có một cột đèn cao vút, ánh sáng dịu nhẹ tỏa ra, điểm một vệt sáng trong con ngươi đen láy của cô. Bạc Ngạn nhìn vào mắt cô, bỗng nhiên cảm thấy lời này của cô có chút nặng nề, tim anh chợt nhảy thót lên, anh khẽ nhíu mày, ngồi thẳng người dậy. Nhan Bạch Tịch lại đúng lúc này dời mắt đi. “Nhưng mà cũng không sao.” Cô nói. Vì Nhan Bạch Tịch đã nhượng bộ, vé máy bay được đặt trước hai ngày, ngày 26 tháng 3 bay thẳng từ Tây Nam Trung Quốc đến Canada, chuẩn bị mấy ngày, ngày 31 thi đấu. Cũng thật trùng hợp, một tháng trước đó vào ngày 26 tháng 2, sinh nhật Nhan Bạch Tịch, hai người vừa mới chia xa ở Berlin. Chỉ mới qua một tháng, lại cùng nhau đến Canada. Chiều ngày 31 thi đấu vòng bảng, Bạc Ngạn vẫn thể hiện rất tốt, giành vị trí thứ nhất để tiến vào trận chung kết chiều hôm sau. Thành tích mấy năm nay của anh luôn rất ổn định, đặc biệt là năm nay, anh liên tục giành huy chương ở mấy giải đấu quốc tế, là một trong số ít tuyển thủ trẻ tuổi được giới chuyên môn công nhận có phong độ tốt nhất năm nay. Trưa hôm sau ăn cơm xong, trước khi Bạc Ngạn xách túi rời đi, anh liếc nhìn Nhan Bạch Tịch. Cô mặc bộ đồ ngủ mang theo, đang đứng giữa phòng khách, nghịch máy tính bảng của mình. Chiếc váy ngủ dài tay màu trắng gạo, để lộ một đoạn mắt cá chân tinh tế, trên đó có vết đỏ rất mờ, là do lần trước gây ra, rõ ràng đã mấy ngày rồi, không biết tại sao vẫn chưa tan. Da cô quá non, véo một cái là đỏ, vết đỏ phải mấy ngày mới hết. Bạc Ngạn thu hồi tầm mắt, ngón tay v**t v* mặt trong quai túi: “Anh đã nói trước với lễ tân khách sạn rồi, lần này em mà chạy nữa là họ sẽ liên lạc với anh đấy.” “Hơn nữa dù em đi đâu, anh đều có thể tìm được em.” Nhan Bạch Tịch vừa trả lời xong tin nhắn, cắm bút vào máy tính bảng, đi tới, cô nhìn anh, khẽ lắc đầu hai cái, không nói là không đi, chỉ nói: “Anh thi xong chắc chắn sẽ thấy em.” Tay phải Bạc Ngạn xách quai túi, nghiêng vai dựa vào khung cửa, hơi nhíu mày, cảm thấy câu trả lời này của cô thật sự mơ hồ. “Thấy em ở đâu?” Anh hỏi. Bốn mắt nhìn nhau vài giây, Nhan Bạch Tịch thở dài, cúi xuống tìm quần áo trên sô pha: “Hay là em đi cùng anh nhé?” Bạc Ngạn giơ cổ tay lên xem giờ. Cách giờ hẹn còn hơn nửa tiếng, từ khách sạn đi xuống, mười phút là có thể đến nhà thi đấu. Anh lại nhìn Nhan Bạch Tịch: “Anh chờ em.” Nhan Bạch Tịch tìm thấy túi đồ của mình trong chiếc túi nhỏ trên sô pha, xác nhận bên trong là chiếc áo len cô muốn thay, cô cầm đồ xoay người đi về phía phòng ngủ: “Vậy anh chờ em một lát.” Bạc Ngạn gật đầu: “Không vội.” Mười phút sau, hai người cùng nhau ra khỏi khách sạn. Người dẫn đội Hồng Kông vẫn là chị gái họ Lâm kia, chị ấy thấy Nhan Bạch Tịch thì nhiệt tình chào hỏi, rồi kéo cô qua. Loại thi đấu này đa số đều sẽ chừa lại cho tuyển thủ vài vé người nhà, bố mẹ Bạc Ngạn công việc bận rộn, rất ít khi đến xem anh thi đấu, nên vé trong suất của anh rất ít khi được dùng đến. Đây mới là lần thứ hai Lâm Linh giúp anh giữ vé, lần trước là ở Berlin, cũng là giữ cho Nhan Bạch Tịch. Chị ấy chỉ về phía sau, nói với Nhan Bạch Tịch: “Em lên trên kia ngồi cùng chị nhé?” Nhan Bạch Tịch liếc nhìn bóng lưng Bạc Ngạn, lúc thu hồi ánh mắt, cô mỉm cười với Lâm Linh, gật đầu: “Vâng ạ.” Thi đấu kéo dài tổng cộng ba tiếng đồng hồ, rất thuận lợi, một lão tướng người Pháp có thứ hạng thế giới rất cao đã thể hiện xuất sắc, giành huy chương vàng, kế đến là Bạc Ngạn, thua với tổng số điểm 0.2 vòng, giành huy chương bạc. Khán đài có không ít người ngồi, phần lớn là người địa phương Canada, nhiệt tình hò reo cổ vũ. Nhan Bạch Tịch chống má nhìn bục nhận giải cách đó không xa, Lâm Linh ghé sát vào người cô: “Em ngoan thật đấy.” Chị ấy tuổi lớn hơn một chút, nhưng vì dẫn đội thường xuyên ở cùng đám trẻ mười bảy, mười tám, đôi mươi này, nên tâm lý rất trẻ trung. Chị ấy vặn chai nước trái cây đưa cho Nhan Bạch Tịch: “Trước kia chưa từng thấy Bạc Ngạn yêu đương bao giờ, nhưng chị từng nghĩ bạn gái cậu ấy có lẽ sẽ trông giống em thế này.” Nhan Bạch Tịch nhấp một ngụm nước trái cây, sờ tai: “Giống em thế này ạ?” Lâm Linh khẽ quẹt mũi cô: “Nhìn thì ngoan, nhưng lại có chút cá tính riêng.” Thấy Nhan Bạch Tịch không hiểu, Lâm Linh cười. “Trước lúc thi đấu Bạc Ngạn nói chuyện với em, cậu ấy cao 1 mét 88 đứng trước mặt em khom lưng xuống, em thì một câu ‘vâng vâng’, một câu ‘được ạ’, một câu ‘anh đi nhanh đi’, thiếu chút nữa làm chị xem mà bật cười.” Vẻ mặt thằng bé rất bất đắc dĩ, nhưng cuối cùng cũng chẳng nói gì, chỉ nhếch khóe môi, xoa xoa tóc em, ánh mắt nhìn em vừa chuyên chú vừa dịu dàng. Nhan Bạch Tịch sờ sờ mặt, dời mắt đi, một lần nữa nhìn xuống trung tâm nhà thi đấu. Bạc Ngạn đang nhận giải, mặc đồng phục đội Hồng Kông, không phải dáng vẻ lười biếng thường ngày, thân hình cao thẳng, hai tay chắp sau lưng, đứng thẳng tắp, là một thiếu niên tràn đầy khí phách. Ánh mắt Nhan Bạch Tịch dừng trên người anh một lát, lại nghe Lâm Linh nói. “Bạc Ngạn nói mấy ngày nay em không có tiết học, phải ở lại đây chơi cùng bọn chị mấy ngày,” chị ấy cúi đầu xem điện thoại, “Chị giúp các em đặt vé rồi, tối nay từ đây đến Vancouver…” Nửa giờ sau, Nhan Bạch Tịch đang đợi bên ngoài nhà thi đấu thì nghe thấy Bạc Ngạn gọi mình. Du khách đã sớm giải tán gần hết, các thành viên trong đội cũng đã về khách sạn trước một bước. Bạc Ngạn vì bị huấn luyện viên giữ lại nói chuyện nên chậm một lát. Anh đã sớm thay bộ đồ thi đấu ra, như thể không sợ lạnh mà chỉ mặc chiếc áo phông đen, tay phải là chiếc túi dụng cụ nặng trịch của anh, lòng bàn tay trái quấn chiếc huy chương. Anh luôn có thói quen quấn dây huy chương vào lòng bàn tay, một dáng vẻ nhàn tản mà tùy ý. Nhan Bạch Tịch nhìn anh đi đến trước mặt mình. Anh đến gần, sờ sờ mặt cô, lấy chiếc huy chương lần trước từ trong túi dụng cụ ra, đưa cả hai cho cô. Có điều lần này là huy chương bạc, anh cảm thấy hơi không đáng để khoe ra. Nhan Bạch Tịch là người rất trân trọng những thứ này, lúc hai chiếc huy chương được đưa đến trước mắt, cô hoảng hốt đưa hai tay ra nhận lấy. “Đưa cho em làm gì…” Cô hơi mơ hồ. “Không có gì.” Bạc Ngạn ném túi dụng cụ xuống đất, tiến lên hai bước, giúp cô sửa lại cổ áo một chút, nhìn chăm chú vào chiếc cổ mảnh khảnh của cô, thầm nghĩ không biết đeo nhẫn trên cổ có đẹp hơn không, dù sao cô vẫn còn nhỏ. Hộp nhẫn kia bây giờ vẫn còn trong túi anh. Suy nghĩ hai giây, anh lùi lại, trả lời câu hỏi vừa rồi của cô: “Muốn đưa cho em.” Không thể nói rõ là ý tưởng gì, chỉ là những thứ anh coi trọng nhất, dùng hết nỗ lực giành được, anh muốn đặt ở chỗ cô để bảo quản. “Bạc Ngạn…” Lúc Nhan Bạch Tịch lên tiếng thì thấy Bạc Ngạn mấp máy môi, dường như cũng định nói gì đó. Cô nắm chặt huy chương của anh, lùi lại một bước, giọng bình tĩnh mà lễ phép: “Anh nói trước đi.” Bốn giờ chiều, ánh mặt trời vừa phải, nắng đẹp mà không gắt, chiếu xuống chân người, ấm áp. Bóng hai người đổ xuống thành một vệt, bóng Bạc Ngạn dài hơn một chút. Bạc Ngạn chăm chú nhìn cô, một lát sau, anh hỏi sang chuyện khác trước: “Hai ngày này không có tiết học, muốn đưa em đi Vancouver chơi, chị Lâm nói với em chưa?” “Rồi.” Nhan Bạch Tịch hai tay nâng huy chương của anh, gật gật đầu. Tay phải Bạc Ngạn đút vào túi quần, xoay xoay hộp nhẫn kia, anh hiếm khi có lúc đắn đo suy nghĩ, lo trước lo sau thế này, mắt nhìn cô, miệng lại nói một câu chẳng liên quan: “Tối nay đi.” “Vâng.” Nhan Bạch Tịch vẫn giữ dáng vẻ cúi mắt đó, lại gật đầu. Bạc Ngạn cười, khom người, ngón tay khều khều má cô, rất ôn hòa: “Cho chút phản ứng đi chứ bảo bối, đưa em đi chơi mà.” Mi mắt Nhan Bạch Tịch khẽ nâng lên, liếc anh một cái, một lát sau, cô đưa mu bàn tay lên dụi mắt, mím môi vẫn không nói gì. Chờ một lát. “Được rồi,” Đường môi Bạc Ngạn mím lại, anh đứng thẳng người, giọng nói tản mạn, “Không có phản ứng cũng được.” Tay trái anh tung hứng điện thoại hai cái, tay phải cuối cùng cũng lấy chiếc hộp kia từ trong túi ra, chuyển chủ đề sang chuyện đã muốn nói từ sớm. Trước đó lòng vòng một hồi lớn, thật ra cũng chỉ vì chuyện này. Anh đưa chiếc hộp qua, đuôi mày nhuốm vẻ thản nhiên như mây gió: “Không thích thì cứ để đó trước, chưa nói nhất định bắt em phải đeo, chỉ là đưa em cầm trước thôi.” Nhan Bạch Tịch cúi mắt, ánh mắt rơi trên vật anh đưa qua. Chiếc hộp vuông màu đen, cô không nhìn vật bên trong, nhưng cũng đoán được là gì, Bạc Ngạn lúc vừa đến Tây Nam tìm cô đã nói qua. Cô nhìn chằm chằm chiếc hộp đó một lát, giọng nói nghẹn lại, nhìn thấy vật thật trong lòng vẫn có chút xúc động: “Bạc Ngạn…” Cô ngẩng đầu nhìn anh. Hai người cách nhau khoảng 1 mét, ở giữa là nắng vàng và gió nhẹ, tháng Ba, là thời tiết rất đẹp ở Canada. Bạc Ngạn khẽ nhướng mày. “Chúng ta chia tay đi.” Giọng cô rất nhẹ, rơi xuống mặt đất. “Em không có ý định đi Vancouver cùng anh, đồng ý chỉ là muốn anh thi đấu cho tốt, đến đây cũng là để chờ anh thi xong rồi chia tay với anh.” Cô nhấn mạnh từng chữ. “Bạc Ngạn, lần này em nghiêm túc,” cô ngước mắt, đôi mắt đen nhìn thẳng vào mắt anh, ánh mắt vô cùng nghiêm túc. “Chúng ta chia tay đi.” Cô lặp lại. Xung quanh rất yên tĩnh, ngay cả nhân viên công tác cũng không có mấy người, càng làm nổi bật câu nói rõ ràng của cô. Hồi lâu sau, Bạc Ngạn cười khẽ, cố gắng phá vỡ bầu không khí trầm mặc này: “Nói gì vậy chứ, anh đã nói, anh luôn có thể tìm được em…” Nhan Bạch Tịch ngắt lời anh: “Lần này sẽ không.” Nụ cười trên môi Bạc Ngạn tắt dần, anh nhìn cô. Cô ngẩng đầu, giọng nói vẫn khô khốc, nhưng cũng nhìn thẳng vào anh, giọng rất nhẹ rất nhẹ: “Em và ba mẹ anh đã gọi điện nói chuyện với nhau… lần này đã nói chuyện rõ ràng, nếu anh lại tìm em nữa, họ sẽ giúp đưa em ra nước ngoài.”