Cuối tháng Ba, hơn bốn giờ chiều, mặt trời nói tắt là tắt, một đám mây lớn thổi tới, che khuất ánh sáng, bóng người dưới chân trở nên mờ đi không ít. Bầu trời như thể rất đột ngột, liền âm u đi. Vẻ mặt Bạc Ngạn không chút biểu cảm, không hẳn là dữ tợn, giọng nói rất bình thản: “Cái này không tính, em lấy ba mẹ anh ra ép anh.” “Em không dùng họ để ép anh, em chỉ đang nói rõ tình hình với anh thôi.” Bạc Ngạn tiến lên nửa bước, định dắt cô: “Chúng ta về rồi nói sau…” Nhan Bạch Tịch lùi lại một bước, rút tay ra, lại ngắt lời anh lần nữa, giọng vẫn nhẹ nhàng: “Bạc Ngạn anh không thể như vậy, em đã nói chúng ta chia tay.” Vì cô rút tay lại, tay phải Bạc Ngạn bắt hụt, chỉ nắm phải một luồng gió lạnh. Đây là lần thứ hai trong hôm nay cô ngắt lời anh, không chút lưu tình, vẫn là về chuyện chia tay này. Giây lát sau, anh cũng ngước mắt lên, đuôi mày cụp xuống: “Anh thế nào?” Nhan Bạch Tịch chắp tay sau lưng: “Anh không thể cứ như không nghe thấy gì cả.” Bạc Ngạn cao hơn Nhan Bạch Tịch rất nhiều, đứng gần, cô chỉ có thể ngửa mặt nhìn anh, đáng lẽ đây là tư thế yếu thế hơn, nhưng vì cô thường không thích phản ứng lại anh, nên lúc hai người ở bên nhau, phần lớn thời gian anh chỉ nhìn thấy đỉnh đầu cô. Rất ít khi giống như bây giờ, cô nghiêm túc nhìn vào mắt anh. Anh đột nhiên cảm thấy hơi khó chịu, khoảng thời gian này cô chưa bao giờ nhìn anh như vậy, cả lúc trên giường cũng không. Có đôi khi bị anh làm cho bực mình, cô mới hạ cánh tay đang che mắt xuống, liếc anh một cái, giọng lí nhí nói “Bạc Ngạn, anh phiền quá”… “Bạc Ngạn, anh nghe thấy không? Em nói chúng ta chia tay.” Cô nhìn anh, giọng nói vẫn luôn rất mềm mại. Nhưng đây là lần thứ tư rồi, anh muốn nói là anh không điếc. Mi mắt anh cụp xuống, có chút bất lực đấu tranh với chính mình, vẫn đi tới dắt cô: “Về trước đã, dù sao em cũng phải về thu dọn đồ đạc.” Từ nhà thi đấu về khách sạn, mười phút đường đi, Bạc Ngạn vẫn luôn nắm tay cô. Tay phải xách túi dụng cụ của mình, tay trái nắm tay cô, tư thế mười ngón tay đan vào nhau, ngón tay thon dài của anh gập lại, ôm lấy từng ngón tay cô. Một mạch về đến dưới lầu khách sạn, đi thang máy lên, lúc vào thang máy còn gặp một đàn em cùng đội với Bạc Ngạn. Đàn em này bằng tuổi Nhan Bạch Tịch, cậu ấy gật đầu chào hai người. Ra khỏi thang máy, đi về phía phòng cuối dãy, quẹt thẻ vào cửa, mãi đến khi cửa phòng đóng lại, Bạc Ngạn vẫn không buông tay cô ra. Nhan Bạch Tịch giằng ra: “Được rồi, anh không cần kéo em, em muốn thu dọn hành lý, lát nữa 10 giờ bay rồi.” “Đi đâu?” “Về Tây Nam, em còn phải đi học.” “Vậy mà chúng ta còn nói muốn đi Vancouver,” “Em đã nói là em không đi.” Suốt cả quá trình cô đều rất nhẹ nhàng, Bạc Ngạn lại như bị rút cạn sức lực, sắp tức điên lên rồi. Anh dựa vào bức tường chỗ cửa ra vào, hai tay buông thõng, ánh đèn màu vàng cam nhàn nhạt từng lớp từng lớp, đậu trên sợi tóc, đuôi mày anh. Không khí rung động những tần số trầm tĩnh, Bạc Ngạn nhớ ra tại sao sáng nay cô lại dọn vali hành lý từ phòng ngủ ra, lúc này chiếc vali đó vẫn còn nằm sõng soài trên thảm. Là để thu dọn đồ đạc. Nhan Bạch Tịch đi vòng qua người anh, về phía chiếc vali đặt trước cửa sổ. Đến bên cạnh vali, cô khuỵu một gối xuống, lấy những thứ không cần thiết từ bên trong ra, đặt sang một bên. Bạc Ngạn vẫn dựa vào tường, anh ngước mắt lên, ánh mắt dừng ở chỗ cô. Lúc nhìn thấy cô lấy toàn bộ những thứ anh tặng ra khỏi vali, anh khàn giọng mở miệng: “Vậy em cho anh một lý do đi.” Anh nói: “Em bỏ rơi anh thì cũng phải cho anh một lý do chứ.” Động tác của Nhan Bạch Tịch dừng lại, cô đặt món trang sức anh tặng lên trên cùng chồng quần áo của anh: “Không phải anh biết rồi sao…” “Là vì anh quá áp đặt? Hay là cảm thấy anh hạn chế tự do của em?” Anh ngồi dậy, đi về phía cô. Nhan Bạch Tịch lại đúng lúc này ngẩng đầu lên. “Còn nữa, không phải anh vẫn luôn không nói cho em biết tại sao lại muốn ở bên em sao?” Giọng cô chậm rãi. Bước chân Bạc Ngạn dừng lại. “Ban đầu anh ở bên em không phải vì thích em đúng không,” Nhan Bạch Tịch khẽ nhíu mày, vẫn hoang mang, “Ban đầu lúc họp tân sinh viên học nhảy Jazz, anh bảo em ôm anh…” Lúc đó cô từng nghĩ liệu có phải anh đang muốn “thả thính” cô không, nhưng sau đó… “Sau này yêu đương rồi, anh dường như rất thích em chạm vào anh.” Nhan Bạch Tịch nhìn sang: “Hôm đó em hỏi anh vấn đề này anh đã lảng tránh em, cho nên, anh có chuyện giấu em đúng không.” Cô nói rất chắc chắn. Bạc Ngạn đứng cách cô vài mét, giữa hai người là chiếc bàn trà trong phòng khách. Chiếc bàn trà dài màu gỗ, giống như vật gì đó chắn ngang giữa hai người. Bạc Ngạn nhìn cô: “Nói cho em biết rồi, thì có thể không chia tay không?” Nhan Bạch Tịch không nói gì. Bờ vai Bạc Ngạn sụp xuống, anh nghiêng đầu cười khẩy, sợi tóc hơi ẩm mồ hôi, đuôi mắt có sắc đỏ không rõ ràng: “Cho nên nói hay không thì cũng đều là chết đúng không…” Hiếm khi nghe được giọng điệu sa sút thế này từ miệng Bạc Ngạn. “Nhưng không nói, chúng ta càng không có khả năng,” Giọng Nhan Bạch Tịch mềm mại, nhưng lại lắc đầu đặc biệt bình tĩnh, “Anh không thể luôn lừa em, dỗ em, ép em…” Hốc mắt Bạc Ngạn đỏ hoe hoàn toàn, khác với ngày tìm thấy cô ở Tây Nam, lần đó có thành phần muốn dỗ dành cô, mang theo chút thành thạo, muốn cô mềm lòng. Lần này không giống. Bạc Ngạn nghiêng đầu quay mặt đi, yết hầu trượt sâu hai cái, lúc anh nhìn lại, đáy mắt vẫn đỏ hoe một mảng. Nhan Bạch Tịch theo thói quen cũ khẽ nắm chặt vạt áo mình, tim đập mạnh trong lồng ngực. Anh nhìn lại cô: “Anh mắc chứng rối loạn tâm lý phụ thuộc, vì lo lắng chuyện thi đấu, nên phụ thuộc vào một số thứ, hồi lớp 10 mới vào đội tuyển tình hình rất nghiêm trọng, lúc đó em từng ở trong phòng ngủ của anh.” Nhan Bạch Tịch nghẹn lời trong chốc lát, không chắc chắn: “Cho nên anh là…” “Em từng để lại mùi hương trong phòng anh, anh rất nhạy cảm với mùi của em,” Bạc Ngạn ngừng lại, bờ vai vẫn trĩu xuống, “Năm ngoái em đến nhà anh, anh rất muốn đến gần em, hay nói đúng hơn, là rất muốn được em chạm vào.” “Ngay ngày đầu tiên em đến nhà anh, anh đã có cảm giác đó rồi.” Nhan Bạch Tịch hồi lâu không tìm lại được giọng nói của mình. … Hóa ra là vì chuyện này. Thật ra đã rất nhiều lần cô bị những lời nói yêu thích của Bạc Ngạn làm cho cảm động, cũng từng thật lòng rung động, nhưng bây giờ nghe thấy điều này, không thể nói rõ thành lời, nhưng vẫn có chút thất vọng. Dù cô biết sau này Bạc Ngạn hẳn là thật sự thích mình, nhưng ngay từ đầu thật sự không phải thuần túy như vậy. Lúc ban đầu là lừa gạt cô. Cô cúi đầu, một lần nữa sắp xếp lại quần áo trong vali, khẽ ho khan vài tiếng, giọng nói cũng hơi khàn: “Cho nên anh thấy đấy, bắt đầu của chúng ta đã không đúng, quá trình cũng không đúng…” Bạc Ngạn nghiêng đầu, cười khẩy: “Cho nên anh đã nói kết quả cũng sẽ không có gì thay đổi mà.” “Bạc Ngạn…” Giọng anh khàn đặc: “Em không thể vì sai lầm ban đầu mà phủ nhận toàn bộ tình cảm về sau của anh.” “Như vậy không công bằng với anh.” Anh nói. “Nhưng…” Cô ngẩng đầu, giọng nói vẫn bình thản ôn hòa, “Bạc Ngạn, anh cũng không thể xác định rốt cuộc anh có thích em hay không đúng không, rốt cuộc là thật sự thích, hay là cơ thể thích đến gần, còn em, thật ra em cũng không xác định tình cảm của mình đối với anh, cho nên chúng ta tạm thời tách ra đi…” Cổ họng Bạc Ngạn nghẹn lại cay đắng: “Anh không.” Anh bước qua bàn trà đi tới, cúi người bế cô từ dưới đất lên, ngồi xuống chiếc ghế bên cửa sổ. Anh giữ chặt eo cô, để cô ngồi đối mặt trên người mình, anh nhìn cô, đáy mắt ẩn chứa cảm xúc dày đặc: “Anh không muốn chia tay, rốt cuộc phải thế nào mới có thể không chia tay?” Giọng nói của anh vô cùng khô khốc, mang theo vẻ đẹp đau khổ suy sụp, thậm chí vì cảm xúc dao động, thái dương liên tục đổ mồ hôi. “Bạc Ngạn, anh thả em xuống.” “”Không.” Anh giữ chặt cô, lại bắt đầu ngang ngược vô lý, anh vốn dĩ là người tùy ý phóng túng, vừa rồi có thể đứng cách bàn trà nói chuyện với cô đã là đang cố gắng kiềm chế cảm xúc rồi. “Bạc Ngạn!” Nhan Bạch Tịch cao giọng. Cô giãy giụa muốn xuống khỏi người Bạc Ngạn, tay quờ sang bên cạnh, vô thức chạm phải chiếc khăn vuông trên bàn, Bạc Ngạn nhìn thấy, một tay rút chiếc khăn qua, trói hai tay cô ra sau lưng. Chiếc khăn vuông màu đen, buộc trên cổ tay tinh tế của cô. “Bạc Ngạn!” Cô lại giãy người. Trán anh tựa vào xương quai xanh của cô, giọng điệu suy sụp khác hẳn với động tác cường thế: “Không chia tay được không bảo bối, anh không muốn chia tay.” Trán anh đè nặng lên xương quai xanh cô cọ cọ, như cố ý muốn cô nhuốm lấy mùi hương của mình, đem mồ hôi hơi ẩm cọ lên người cô. Giọng anh rất thấp, rất thấp, đặc biệt bất lực: “Em không thích anh, không thể nói anh cũng không thích em được.” “Cơ thể thích cũng là thích, muốn đến gần, muốn đối xử tốt với em,” anh dừng một chút, chưa từng thất bại thảm hại như vậy bao giờ, “Không tính sao?” Vali hành lý trên sàn vì động tác của hai người mà bị đá văng ra một chút. Nhan Bạch Tịch không giãy nữa, tay cô còn bị Bạc Ngạn trói, căn bản không thể xuống được. Cô nhìn kim đồng hồ trên tường, từng phút từng giây trôi qua, như bị lây nhiễm, khóe mắt cũng hơi nóng lên. Hồi lâu sau, cô mở miệng, giọng vẫn rất nhẹ: “Bạc Ngạn, xin lỗi anh, để em suy nghĩ lại được không, anh cứ luôn đè ép em như vậy, em chẳng có thời gian suy nghĩ gì cả… Anh không đè em ở chỗ này, thì cũng ấn em ở chỗ kia, sau đó bắt em phải nói thích anh giống như anh.” “Cho em chút thời gian suy nghĩ được không.” Cô nói. Rất lâu sau, đầu Bạc Ngạn vẫn không ngẩng lên, giọng anh khàn đến mức khiến người ta mềm lòng: “Muốn tách ra bao lâu?” “Ít nhất một năm đi…” Nhan Bạch Tịch nhìn sàn nhà bên cạnh, “Anh sắp phải vào đợt huấn luyện khép kín, em cũng còn phải ở Tây Nam trao đổi một năm.” “Ít nhất hãy để em học xong một năm này ở bên đó cho tốt đã.” Sợi tóc Bạc Ngạn cọ vào cổ cô, cuối cùng anh cũng ngẩng đầu lên, tầm mắt cô cũng quay lại, nhìn thấy khóe mắt đỏ hoe của anh. “Học xong trở về có thể làm lành không?” Anh hỏi. Nhan Bạch Tịch nhìn anh vài giây, có chút mềm lòng, cô dời mắt đi, thành thật mà chậm rãi lắc đầu: “Không chắc.” “Không phải giận dỗi cãi nhau, là chúng ta chia tay.” Giọng cô nhẹ nhàng, lại lần nữa nói cho anh biết. Bạc Ngạn nhìn vẻ mặt cô, lại hỏi: “Anh khóc thì em sẽ ở lại chứ?” Nhan Bạch Tịch lại lắc đầu lần nữa: “… Em đã mềm lòng rất nhiều lần rồi.” Đầu Bạc Ngạn lại cúi gục xuống lần nữa, từ góc nghiêng có thể nhìn thấy hàng mi anh rũ xuống, mí mắt cũng cụp xuống. Nhan Bạch Tịch nhìn anh, thấp giọng hỏi: “Vậy lần này chúng ta xem như tách ra đúng không?” Hồi lâu sau, một giọng nói rất trầm vang lên: “Ừ.”