Bí Mật Ngày Thứ Ba - Châu Phủ Tiểu Thập Tam

Chương 63

Trở lại trường học, Nhan Bạch Tịch bắt đầu trở nên có chút bận rộn. Lịch học ở trường không quá dày, nhưng hoạt động ngoại khóa lại không ít. Năm ngoái ở Hong Kong, cô đã rất vất vả mới thoát khỏi sự kiểm soát của bố mẹ, định bụng kết giao thêm vài người bạn, ai ngờ sau đó lại bị Bạc Ngạn hạn chế. Anh thì không giống ba mẹ cô, kiểu như xét nét xem ai không có giá trị giao tiếp, không cho chơi với ai, mà là trực tiếp trói cô lại, buộc vào bên người mình… Nghĩ lại thì, mối tình này của hai người có lẽ không được lành mạnh cho lắm. Cô đăng ký thêm hai câu lạc bộ của trường và Ban Tổ chức của Hội sinh viên, bận rộn tối mắt tối mũi với đủ loại hoạt động, mãi cho đến khi lễ kỷ niệm thành lập trường vào cuối tháng 5 kết thúc, mới xem như tạm ổn. Buổi liên hoan cuối cùng vào cuối tháng, cô uống một chút rượu, nhớ lại cuộc sống hai tháng gần đây, bỗng nhiên cảm thấy tuy phong phú, nhưng hình như cũng không vui vẻ như vậy. Tính cách cô mềm mỏng, dễ chịu, gặp phải chuyện không thích hay người không ưa cũng sẽ không dùng cách cãi vã để giải quyết, phần lớn thời gian đều là lảng tránh. Hai tháng này tiếp xúc với nhiều người, vàng thau lẫn lộn, cô phát hiện ra trên đời này… người kỳ quái quá nhiều, không phải ai cũng là người tốt. Hơn nữa, không ít kẻ cậy vào tính cách hiền lành của cô, nhìn mặt bắt hình dong, giở trò khôn lỏi muốn kiếm chút lợi lộc từ cô. Đột nhiên cô cảm thấy, xã giao hình như cũng chẳng có gì thú vị. Có rất nhiều bạn bè, chẳng bằng ở bên cạnh một hoặc hai người cho cô tình yêu, cho cô cảm giác an toàn, có thể tùy tâm sở dục cùng nhau làm vài việc. Thế rồi cứ như vậy, cô nghĩ đến Bạc Ngạn. Khi đó anh nói, hai người họ mới là hợp nhau nhất. Hình như ngoại trừ tính chiếm hữu ra, thì hơn nửa năm hai người ở bên nhau, thật sự là khoảng thời gian cô được sống tùy hứng nhất theo sở thích của mình. Chơi motor, chơi game, học trống Jazz, xem thi đấu, anh biết sở thích của cô, hơn nữa còn sẵn lòng ủng hộ và cùng cô thực hiện chúng. Đang ngồi ở quán rượu nhỏ đến gần 12 giờ đêm, Ngô Văn Vũ đột nhiên gửi tới một tin nhắn. Uống rượu xong, mắt cô hơi mờ, chớp mắt hai cái, định thần lại, mới nhìn rõ chữ trên màn hình. Ngô Văn Vũ: [【 Quý khách đã đặt vé VIP khu nghỉ dưỡng vui chơi xxx từ 01/06-03/06, ba vé, đơn hàng đã được xác nhận, vui lòng mang theo CMND/CCCD khi vào cổng. Địa chỉ vào cổng: xxxxx, Lưu ý khi vào cổng: xxxxx 】] Ngô Văn Vũ: [ Ai đó đặt cho em đấy, em biết là ai rồi ha. ] Ngô Văn Vũ: [ Cậu ấy nói hồi nhỏ em có một năm sinh nhật đi công viên giải trí với ba mẹ mà chơi không vui. ] Ngô Văn Vũ: [ Mai tuy không phải sinh nhật em, nhưng là Tết Thiếu nhi. ] Ngô Văn Vũ: [ Cậu ấy nói muốn em mỗi ngày lễ đều vui vẻ. ] Trong quán rượu có ca sĩ hát nhạc acoustic thường trú, tiếng đàn guitar qua loa khuếch đại, lượn lờ quanh từng góc tai. Nhan Bạch Tịch nhìn chằm chằm tin nhắn đặt vé lặp đi lặp lại mấy lần, nhớ tới lần trước Bạc Ngạn cùng cô đến Thiên Tân tìm Nhan Vĩ Minh, buổi tối hôm đó hai người ở sân sau biệt thự đốt pháo bông que, hình như cô đúng là có nhắc tới chuyện này. Đây là lần liên lạc gián tiếp đầu tiên giữa hai người kể từ lần trước Bạc Ngạn đến Tây Nam tìm cô rồi rời đi. Ngô Văn Vũ tính tình thẳng thắn. Truyền đạt xong lời được dặn, anh ta lại tự thêm vào một câu. Ngô Văn Vũ: [ Chúc bạn nhỏ Nhan Bạch Tịch hàng năm Tết Thiếu nhi vui vẻ! ] Nhan Bạch Tịch mím môi, chống cằm suy nghĩ rất nhiều, chân thành đáp lại: [ Cảm ơn anh. ] Ngô Văn Vũ: [ Vậy lỡ như em với cái tên Bạc Ngạn chó má kia thực sự có ngày tái hợp, có thể khuyên cậu ấy cho tôi hết đống máy chơi game trên gác xép nhà cậu ta không, trời ạ, cậu ta lại chẳng chơi, để ở đó đúng là phí của trời. ] Ngô Văn Vũ học hành thì chẳng ra gì, nhưng chơi cái gì cũng giỏi. Nhan Bạch Tịch thấy buồn cười, không trả lời, chỉ nói thêm một câu cảm ơn. Đầu tháng bảy, trường học nghỉ hè, Nhan Bạch Tịch không về nhà. Lâm Vi và Nhan Vĩ Minh sáng mai là hoàn tất thủ tục ly hôn. Khoảng thời gian trước cô có gọi điện một lần cho trợ lý của Nhan Vĩ Minh, mơ hồ nghe ra, tháng sau ông ấy hình như sắp đi đăng ký kết hôn lại. Với người đã bỏ lỡ nhiều năm kia. Lâm Vi vẫn luôn dạy học ở ngôi trường ban đầu, gần đây được thăng chức phó hiệu trưởng, chỉ là một bước thăng tiến tạm thời, nói không chừng chẳng bao lâu nữa sẽ được điều chuyển sang một trường khác, làm bí thư đảng ủy. Lâm Vi bận rộn thăng chức, không có thời gian quan tâm cô, Nhan Vĩ Minh lại sắp xây dựng gia đình mới, cho nên bất kể là Trung Nguyên hay Thiên Tân, hình như đều không phải nơi thích hợp để cô đến. Không có ác cảm, nhưng cũng chẳng có chút thiện cảm nào. Cô dứt khoát thích ứng trong mọi hoàn cảnh, thuê một căn hộ khác ở khu dân cư gần trường. Không phải khu chung cư mà Bạc Ngạn mua lúc trước, là một khu khác, cách xa hơn một chút, nằm cạnh một khu thương mại cách trường hơn một cây số. Dù sao cũng là nghỉ hè, không cần phải thường xuyên đến trường, gần hay xa cũng không sao cả. Cô đăng ký một lớp học trống Jazz ở gần khu thương mại, một tuần hai buổi, còn có thể xem ban nhạc biểu diễn, những lúc rảnh rỗi khác đều đến thư viện trường. Sau hai tháng điên cuồng tham gia hoạt động, cô phát hiện so với việc xã giao, cô vẫn thích ở một mình hơn. Thư viện trường có bốn năm tầng sách, văn học sử, lịch sử, còn có rất nhiều tác phẩm văn xuôi kinh điển trong và ngoài nước, cô đều rất thích. Chính vì thích chữ nghĩa, nên mới chọn chuyên ngành hiện tại của mình. Đầu tháng tám, câu lạc bộ có việc, cô dậy sớm đi đến trường. Câu lạc bộ Âm nhạc gần đây có buổi biểu diễn, cô phải cùng các bạn đồng khóa trang trí địa điểm. Nghỉ hè trường ít người, còn phải mượn thêm mấy người bên câu lạc bộ Kịch nói. Bận rộn cả buổi sáng, đến gần giờ cơm trưa, cô thu dọn đồ đạc định rời văn phòng thì thấy mấy sinh viên đang túm tụm ở cửa xem thi đấu. Tiếng bình luận viên và tiếng hò reo của khán giả tại hiện trường phát ra từ chiếc loa cứng nhắc của máy tính bảng. Mấy người tụm lại đều là sinh viên năm nhất mới vào câu lạc bộ, nhỏ hơn cô hai tuổi, cả nam lẫn nữ, tổng cộng năm sáu người. Tinh thần phấn chấn trên người họ còn sôi nổi hơn cô một chút. “Trời ơi thắng rồi thắng rồi!!!” “Mẹ ơi, người tôi toàn mồ hôi.” “Chỉ kém 0.2 điểm hoàn hảo, suýt nữa bị tay người Ý kia đuổi kịp.” “May mà thắng, tôi căng thẳng chết mất.” … Có một bạn nữ quay đầu chú ý đến Nhan Bạch Tịch, giơ tay chào: “Chị ơi, lại đây xem không, đội mình thắng rồi!” Chung kết 10 mét súng trường hơi nam giải mùa hè, vừa mới kết thúc. Ánh mắt Nhan Bạch Tịch dừng lại trên chiếc máy tính bảng mà họ đang vây quanh. Anh hình như gầy đi một chút so với mấy tháng trước, có lẽ vì phải thi đấu nên tóc đã cắt ngắn đi, phần tóc mái không còn dài như trước, chỉ vừa chạm đến lông mày. Đang chậm rãi mà có trật tự thu dọn súng, trên người vẫn mặc đồng phục của đội Hong Kong. Khi phóng viên tiến lên phỏng vấn, anh lịch sự gật đầu, nhận lấy micro nói: “Trung Quốc Hong Kong…” Khoảng cách có hạn, cậu trả lời phóng viên vấn đề gì, cô không nghe rõ lắm, chỉ biết sự tiếc nuối vì không thể đi thi đấu bốn năm trước, hôm nay hẳn là đã viên mãn. Sang học kỳ thứ hai trao đổi, Nhan Bạch Tịch chuyển ký túc xá. Căn hộ thuê hồi hè cô chỉ thuê hai tháng, cảm thấy vẫn nên quay về trường sống cuộc sống tập thể. Khoa Ngữ văn vừa hay trống ra một phòng ký túc xá, cô được thông báo dọn vào, ở cùng hai bạn nữ khác từ đại lục. Phòng bốn người, không ở hết, chỉ có ba người họ. Hai cô gái kia, một người là cô gái Nội Mông thẳng thắn phóng khoáng, một người là cô gái miền Nam dịu dàng. Nhan Bạch Tịch kẹt giữa hai người họ, cũng không biết nói mình rốt cuộc đến từ đâu. “Tớ sinh ra ở miền Nam, học cấp hai ở miền Bắc, cấp ba lại chuyển về Trung Nguyên, học trường cấp ba trực thuộc trường đại học mẹ tớ dạy.” Cô gái Nội Mông thấy lạ: “Không phải cậu từ đại học Cảng A sang trao đổi à?” Giọng Nhan Bạch Tịch hơi khựng lại, có một thoáng thất thần, sau đó vén tóc mai, cười cười: “Năm ngoái tớ ở Hong Kong một năm.” “Vậy hết học kỳ này cậu phải về rồi đúng không?” Nhan Bạch Tịch gật đầu, ngón trỏ vẽ vòng tròn trên mặt bàn trong phòng ngủ: “Phải về đi học.” Tháng 12, cùng hai cô bạn cùng phòng trải qua một lễ Giáng Sinh khó quên, rồi lại đến đêm giao thừa. Ba người chen chúc trên ban công không lớn, hai cô gái lần lượt gọi điện thoại cho gia đình và bạn bè. Nhan Bạch Tịch cầm chai nước táo ngọt lịm, dựa vào lan can ban công phòng ngủ nhìn họ. Điện thoại cũng nhận được không ít tin nhắn chúc mừng, có bạn học thân hồi cấp hai, cấp ba, còn có Minh Văn Tịnh và Lý Thanh Thanh. Nhan Vĩ Minh cũng gửi một tin, tiện thể gửi luôn bao lì xì 8800 tệ. Lâm Vi muộn hơn một chút, gửi một tin nhắn thoại đến, hỏi cô dạo này có thiếu quần áo không, Tây Nam có lạnh không. Cô đậy nắp chai nước táo lại, đặt lên chiếc bàn trà bằng kính mà ba người góp tiền mua ở bên cạnh, sau đó ngồi xuống chiếc ghế mây cạnh bàn trà. Ôm điện thoại trả lời từng tin nhắn một. Trời lạnh, cô trả lời được hai tin thì đầu ngón tay đã lạnh cóng, phải rụt tay lại hà hơi vào ngón tay rồi mới trả lời tiếp. Trả lời xong từng người một, ngón cái ấn màn hình trượt xuống, nhìn thấy khung chat đã im lặng hơn nửa năm kia. Ảnh đại diện của Bạc Ngạn là một khẩu súng trong game, lúc còn bên nhau anh có nói với cô, nhưng tên súng đối với cô thật sự quá phức tạp, bây giờ… không nhớ ra nổi nữa. Tin nhắn cuối cùng trong khung chat vẫn hiển thị là từ tháng tư. Hôm anh đến trường tìm cô, gọi một cuộc điện thoại xong, sợ cô không biết vị trí hay sao ấy, lại gửi thêm một cái định vị. Nhìn chằm chằm vài giây, Nhan Bạch Tịch lạnh đến mức sụt sịt mũi. “Tịch Tịch, cậu lạnh à?” Lưu Ảnh quay đầu hỏi cô. Nhan Bạch Tịch tắt màn hình điện thoại đặt xuống, đang định lắc đầu thì há miệng hắt xì một cái. Lưu Ảnh vội vàng đuổi cô vào phòng. “Mau vào đi, mấy hôm nay cảm cúm đi bệnh viện truyền nước cũng phải xếp hàng đấy, đón giao thừa mà, lúc này mà ốm thì xui lắm.” Nhan Bạch Tịch cười cười, cất điện thoại, ngoan ngoãn quấn chăn, dọn ghế mây vào trong ký túc xá. Tháng một, môn thi cuối cùng kết thúc, ba người mua vé máy bay thẳng đến Bắc Kinh vào ngày hôm sau. Lưu Ảnh là cô gái Nội Mông, cực kỳ yêu thích môn cưỡi ngựa nghệ thuật. Dưới sự giới thiệu nhiệt tình và mời mọc của cô ấy, Vương Manh và Nhan Bạch Tịch quyết định liều mình chiều bạn, đến Bắc Kinh xem một trận thi đấu cưỡi ngựa cùng cô ấy. Ngày đến Bắc Kinh, nhiệt độ giảm đột ngột, ngày hôm sau có mưa tuyết. Trận thi đấu cưỡi ngựa này đúng lúc gặp phải bọn phe vé đầu cơ thổi giá vé, ban tổ chức vào nửa tháng cuối cùng đã điều chỉnh cơ chế soát vé thành xác thực danh tính bắt buộc, dẫn đến sân vận động chỉ có chưa đến một phần ba khán giả, phần lớn vé bị kẹt trong tay phe vé, lại gặp đúng lúc mưa tuyết, thời tiết khắc nghiệt, tóm lại khán đài rất vắng vẻ, người đến thật sự không nhiều. Lúc tan cuộc, họa vô đơn chí, Lưu Ảnh bị tấm biển kim loại của ban tổ chức dựng ở lối ra rơi trúng làm bị thương cổ chân. Nhân viên công tác do ban tổ chức cử tới rối rít xin lỗi, sắp xếp cho ba người đến phòng nghỉ VIP, gọi đội ngũ y tế gần đó chạy tới hỗ trợ kiểm tra. Lúc Lưu Ảnh bị nhân viên y tế dùng cáng nâng lên, vẻ mặt như không còn gì luyến tiếc cuộc sống. Cô ấy đau đến nhe răng trợn mắt, vẫn không quên giữ hình tượng. “Che mặt cho tớ với,” Lưu Ảnh gọi Nhan Bạch Tịch và Vương Manh đang đi theo chiếc cáng, “Sao cái sân này cứ toàn người qua lại thế nhỉ.” Một nhân viên y tế đi cùng vừa lấy thuốc xịt giảm đau từ túi thuốc ra, vừa cười giải thích: “Gần đây nhiều giải đấu, vừa có một trận biểu diễn bắn súng kết thúc.” Nhan Bạch Tịch đặt chiếc áo khoác trong tay lên người Lưu Ảnh, nhìn về phía nhân viên y tế vừa nói chuyện. “Bắn súng?” Vương Manh kinh ngạc, “Bắn súng mà nhiều người xem thế à?” Cô nàng là một đứa mù thể thao, hoạt động thể lực lớn nhất thường ngày là bò từ dưới đất lên giường tầng trên, thật sự không hiểu biết về mấy cái này. Y tá quay đầu giải thích: “10 mét súng trường hơi? Mùa hè năm nay nước mình chẳng phải giành quán quân sao, trận này có tuyển thủ đó đấy, hình như tên là Bạc gì đó…” “Đẹp trai, nhiều cô bé thích cậu ấy lắm,” y tá nói, “Hai tháng trước cũng cậu ấy cũng đến đây, trận đấu nào người xem đông nghẹt.” “Tịch Tịch,” Vương Manh khẽ lay tay Nhan Bạch Tịch, “Khăn quàng cổ của cậu sắp rơi kìa.” Nhan Bạch Tịch cúi mắt nhìn, một bên khăn quàng cổ quá dài, sắp chạm xuống đất, cô vội vàng kéo lên, quấn quanh cánh tay phải một vòng. Đang nói chuyện, có mấy người từ phía sau chạy nhanh lên trước, lướt qua họ. “Nhanh lên nhanh lên, đi chậm không xin được chữ ký bây giờ.” “Vào được chưa?” “Không biết nữa, nhưng chặn được người ở trước phòng nghỉ xin chữ ký cũng được.” … Người cuối cùng trong nhóm mấy người đó không cẩn thận va nghiêng vai vào Nhan Bạch Tịch. Chàng trai vội vàng nói xin lỗi, cô lắc đầu nói không sao, ngước mắt nhìn qua. Trong tay chàng trai đó cầm một chiếc quạt có chữ ký, chữ rất lớn, rồng bay phượng múa, là nét chữ Bạc Ngạn trong trí nhớ của cô. Chàng trai giơ chiếc quạt lên: “Bảo cậu ấy ký thêm cho tớ vào đây nữa, hai mặt luôn, mỗi bên một cái.” Vương Manh có chút sửng sốt, nhỏ giọng hỏi: “Nổi tiếng đến vậy sao?” Y tá giải thích cho họ ban nãy cười cười: “Mới giành huy chương vàng, nghe nói mấy trận gần đây cũng đều là huy chương vàng, có thực lực đấy.” Chỗ Lưu Ảnh bị thương cách phòng nghỉ không xa, vài phút sau, họ đến phòng nghỉ mà ban tổ chức dành cho. Phòng nghỉ rất lớn, có thể chứa 10-20 người, là nơi cung cấp chỗ nghỉ ngơi tạm thời cho các vận động viên chuẩn bị rời đi sau khi thi đấu xong. Nhân viên ban tổ chức đi cùng đưa họ đến nơi rồi rời đi trước. Anh ta phải quay về báo cáo cấp trên, sau đó sẽ quay lại thương lượng việc bồi thường với Nhan Bạch Tịch và các bạn. Trước khi đi còn dặn dò: “Hôm nay nhiều giải đấu, lát nữa có thể có đoàn khác đến nghỉ ngơi chờ xe, các em giải thích với họ một chút là được, cứ nói là ban tổ chức sắp xếp các em ở đây.” Vương Manh đang hỏi bác sĩ về tình hình vết thương của Lưu Ảnh, Nhan Bạch Tịch tay trái treo túi của Lưu Ảnh, đang giúp cô ấy trải quần áo, giữa lúc bận rộn quay đầu lại, trả lời nhân viên công tác: “Được,cảm ơn anh.” Vài phút sau, nhân viên công tác vừa ra ngoài không bao lâu, bên ngoài phòng nghỉ đã truyền đến tiếng ồn ào. Cẳng chân Lưu Ảnh đang được khâu lại, đau đến tê tâm liệt phế, một tay túm lấy Vương Manh, một tay ôm Nhan Bạch Tịch. Một lát sau, cửa phòng nghỉ bị đẩy ra, có người từ ngoài bước vào. Nhan Bạch Tịch ngồi gần cửa nhất, nhớ lời dặn của nhân viên công tác lúc ra ngoài, liền quay người đứng dậy, định giải thích với người mới vào: “Xin chào, chúng tôi là…” Giọng nói trong trẻo của cô gái vang lên trong phòng nghỉ yên tĩnh. Ngay sau đó, Bạc Ngạn đi theo sau quản lý của mình ngẩng đầu lên.

Bình Luận (0)
Comment